CHAP 19 SẢNH TỤ HỘI DƯỚI LÒNG ĐẤT
Những bóng hình ẩn mình trong những lớp áo choàng cùng với bên dưới là một chiếc mũ trùm che đậy đi những đường nét trên khuôn mặt, theo lẽ tự nhiên mà nhận ra sự hiện diện của Duncan ngay tại trung tâm của mạch cống ngầm.
Duncan, người không có một dấu hiệu chuẩn bị tháo chạy nào từ góc tối đằng xa, đứng vững vàng ở đó với một cơ thể gầy gò, ốm yếu và hốc hác trong một một bộ quần áo rách nát, tả tơi. Giữa nơi lồng ngực của anh được quấn quanh ẩu tả bởi những đường vải, vụng về che giấu đi một vết thương xuyên thấu kì quặc tại nơi ấy. Anh hiên ngang đứng chặn ngay chính giữa con đường này, không nhúc nhích kể cả sau khi những bóng người bên dưới lớp áo choàng ấy đã đột ngột xuất hiện ở phía trước. Phía bên ấy cũng bất ngờ không kém, khi những tiếng bước chân phát ra từ phía ấy bỗng khựng lại đôi chút, đợi cho đến khi một giọng nói tựa như cất lên từ một người cầm đầu, phá tan đi sự tĩnh lặng trong bầu không gian, “Một vật tế đã lén chạy mất!”
Không tốn một nhịp, nhóm người này ngay tức chạy vồ về phía Duncan, những tiếng la hét “Nhanh lên! Cản hắn ta lại! Đừng để hắn thoát!” vang lên và vọng lại trong một không gian kín của mạch cống.
Hờ hững, Duncan nhún vai, anh vững vàng không thay đổi ánh mắt của mình mà vẫn chằm chằm nhìn vào những bóng hình đang lao về phía anh. Vẻ ngoài bất thường của bọn họ không khiến cho anh phải kích hoạt phản ứng “đánh-hoặc-chạy”, bởi khi đã đáng giá tình hình này không đáng, anh chỉ đứng yên ngay ngắn ngay tại vị trí của mình mà đợi chờ. Thế mà những tiếng la “Đừng để hắn trốn thoát!” và “Một vật tế đã trốn thoát!” vẫn cứ tiếp tục vọng lên từ trong nhóm người đó.
Hành động đứng yên đó, không cử động dù ở đằng trước là một nhóm người đang điên cuồng lao tới bắt lấy Duncan, đã tạo nên một cảnh tượng không kém phần ngượng ngùng và kì lạ trong một bầu không khí căng thẳng giữa nơi chật hẹp này. Những tên trùm mũ đen ồn ào đó cũng bắt đầu nhận ra sự kì lạ này một khi họ đã tiến lại gần anh hơn đôi chút, không còn nữa là những tiếng la hét vô nghĩa và ồn ào ấy nhưng vẫn còn đấy một hành động vội vàng, tiếp tục lao thẳng về phía anh. Anh thậm trí có thể gần như nếm được một mùi vị của môt sự sỉ nhục trộn lẫn với một cơn thịnh nộ bốc lên từ bên dưới những lớp mũ trùm màu đen ấy. Họ nhanh chóng vây lấy anh, một đám đông giận dữ và khó tính.
Chỉ khi vậy, Duncan mới bắt đầu cử động đôi mắt của mình, liếc nhìn kĩ lưỡng những bóng hình xung quanh. Anh dừng lại một nhịp, và cất lời chế giễu, “Chẳng phải giờ tôi đã chạy mất rồi sao? Cho phù hợp với diễn cảnh đang diễn ra ở đây…”
Câu đùa này của anh hoàn toàn bị làm ngơ đi mất, những tên mũ đen nghi ngờ quan sát anh trước khi dời sự chú ý của họ sang khung cảnh đằng sau Duncan. Và sau đó ngay lập tức hai thành viên của nhóm này liền thì thầm với nhau.
Duncan có thể nghe được một chút từ bọn họ:
“Sao lại có một tên xổng ra?”
“Mày nghĩ là mấy con chó săn của nhà thờ đã chĩa mũi xuống nơi ẩn náu này rồi chứ… hắn ta không tấn công tao giống như một người đang cố gắng trốn thoát…”
“Sao cũng được, đầu tiên tụi mình nên bắt hắn lại trước cái đã. Tên vật tế này có gì đó vô lí lắm… chúng ta nên xử lí chuyện này một cách nhanh gọn lẹ.”
“Hãy để sứ giả quyết định.”
Duncan không liên kết được bọn chúng với bất cứ thứ gì trong lượng kiến thức ít ỏi của mình, cũng như không hiểu gì về một “sứ giả” bí ẩn mà bọn chúng nhắc đến. Tuy nhiên, cùng với những hành xử kì lạ của bọn chúng, việc sử dụng một từ “vật tế” đã ngầm xác nhận một vài sự thật dị biệt tại nơi này, mặc dù rằng vẫn còn đó nhiều bí ẩn vẫn còn lẩn khuất bên trong bóng tối.
Không chắc rằng một “vật tế” sẽ hành xử ra sao cùng với việc anh không hề muốn phải chơi trò “đố chữ” đặc biệt này với các cá nhân đang quây quanh anh, nên Duncan cảm thấy có đôi chút lạc lõng. Là một hiện hữu nhất thời bên ngoài con tàu Vanished, tạm thời khám phá thế giới trong một dạng vật chất hữu hình, anh thấy mình không cần phải sợ gì cả.Vậy nên sau một hồi quan sát xung quanh, anh cất lên một giọng đều đều, “Chính xác thì các người sẽ đưa tôi đi đâu?”
Một sự bất ngờ có thể được thấy rõ hiện lên qua các lớp áo choàng đen trước một câu tra hỏi bình thản của một người đáng lẽ ra phải là “một vật tế”. Mặc dù những tấm màn che đã hoàn toàn che khuất đi những nét mặt của những con người ấy, Duncan vẫn có thể cảm nhận được một sự ngạc nhiên được ẩn đằng sau. Một tên mũ đen đáp lại câu hỏi đấy qua tấm màn, cất lên một giọng điệu đầy sự đe doạ, “Mày không có quyền để tra hỏi tụi tao – bắt lấy hắn!”
Khi những tên mũ đen bắt đầu lại gần, chuẩn bị tóm lấy anh, Duncan đã phủ đầu trước những hành động đó của chúng, bước một bước và tuyên bố, “Không cần phải động tay động chân gì cả. Tôi tự nguyện đi theo các người.”
Những tên mũ đen lại một lần nữa nhìn nhau mà kinh ngạc, thấy rằng thái độ thờ ơ của tên “vật tế” này có chút gì đó không được bình thường cho lắm. Nhưng như nhau cả thôi, tên cầm đầu đưa ra những cử chỉ miễn cưỡng rồi trả lời, “Phải như thế chứ. Trốn thoát là một điều bất khả thi… Theo chúng tao, và mày sẽ có thể giữ lại được một chút phẩm giá khi đối mặt với thần linh.”
Những tên mũ đen tạo lại thành một vòng tròn quây lấy Duncan, chặn hết mọi khả năng tồn tại cho một lối thoát và dẫn anh vào sâu hơn trong các hang hốc ẩm ướt của hệ thống cống ngầm.
Cống ngầm; một nơi ô nhiễm, hôi thối và bẩn thỉu; một nơi có thể khiến bất kì ai phải nôn thốc nôn tháo sạch cả ruột nếu như không quen; vậy mà, những tên mũ đen này lại trông có vẻ không bị ảnh hưởng, tiếp tục bình thản bước đi trên một con đường ô uế và mốc meo. Duncan tiếp tục giữ cho mình một sự im lặng và kiên nhẫn, tiếp bước theo họ trong khi vẫn đang tập trung nghe lén những cuộc trò chuyện rời rạc ở phía trước. Mặc dù chỉ là những lời đối thoại liên tục bị phân tán, anh cũng có thể nghe được những thuật ngữ có mang lại giá trị thông tin như “Pland” (đoán là một địa điểm), “Chính phủ”, và “Nhà thờ.”
“Chúng ta đang ở thành quốc Pland à?” Duncan đột ngột cất tiếng hỏi, giọng của anh điềm đạm, thản nhiên như đang nói chuyện với một người bạn mà anh quen biết.
“Chắc rồi…” Một tên mũ đen theo phản xạ lỡ mồm đáp lại trước khi nhận ra và ngờ nghệch đưa mắt nhìn Duncan. “Mày thật sự trông rất bình tĩnh đấy nhóc. Mày có biết chuyện gì sắp xảy ra không?”
“Tôi có một linh cảm,” Duncan khẳng định, và với một nụ cười nhỏ nở trên môi, anh thử đoán rằng, “Là Chân Nhật Thần… tôi nói đúng chứ?”
Những bước chân đột ngột chững lại. Họ có vẻ như là đã hiểu sai phản ứng đặc biệt trước đó của Duncan. Một người trong số họ thì thầm với người kế bên, “Chờ đã, chẳng phải thằng này cũng là tín đồ của Chi Chủ sao?”
“Không thể nào, nó rõ ràng là một vật tế đang chạy trốn…” một tên mũ đen khác trả lời, và lướt mắt nhìn Duncan. “Mày thông minh đấy, nhưng đừng nghĩ là mày sẽ trốn thoát được định mệnh của mày… Chi Chủ đã ban sắc lệnh lên vận mệnh của mày rồi. Mày nên khôn ngoan mà tự giác chấp nhận lấy nó đi.”
Duncan giữ im lặng, giấu đi ý nghĩ của mình. Anh nhận ra rằng sự bình thãn từ nãy giờ của anh đã khiến cho những tên cuồng tính này đưa ra những phỏng đoán sai lầm. Họ có lẽ đã cho rằng anh đang giả vờ một sự bình tĩnh và cố gắng cải trang thành một trong số họ để có thể trốn thoát khỏi đây. Tuy nhiên, tình hình thật sự là như nào thì chỉ có mình Duncan biết.
Cơ thể vật lý hữu hình tạm thời này của anh yếu ớt đến mức ngay cả những cử động bình thường cũng rất chi là khó khăn. Vậy nên các cơ trên khuôn mặt anh cũng do vậy mà cứng đờ ra như những bị thịt hoại tử, hạn chế những cảm xúc mà anh có thể tạo ra, chỉ còn lại một diện mạo vô cảm và bình thản mà thôi!
Cũng vì vậy, Anh giữ sự im lặng lại cho mình trước những suy đoán cuồng loạn trong tâm trí của những tên tín đồ. Mục tiêu ưu tiên của anh trong nhiệm vụ thám thính này chính là thu thập càng nhiều thông tin càng tốt. Vậy nên, không cần cẩn trọng, anh thờ ơ hỏi bọn họ một điều rằng, “Các người nghĩ rằng ‘mặt trời’ hiện đang toả sáng trên bầu trời là một thứ được nguỵ tạo nên? Các người có thể tiên đoán được sự sụp đổ của nó chứ?”
“Mặt trời giả dối đó rồi sẽ bị suy đồi!” Chủ đề này được các tên cuồng tín phản ứng lại rất dữ dội, và Duncan, người đang hài lòng tận hưởng lắng nghe một tên trong số họ đáp lại một cách say mê, nhiệt tình và sùng bái, “Ngay cả những con rối của nhà thờ cũng đã phải công nhận trong các văn tự lịch sử rằng, thứ mặt trời trồi lên từ hậu Đại Diệt Chủng là một thực thể kệch cỡm và bệnh hoạn! Chân Nhật Thần, một điềm báo sinh tử, đã bị kẻ soán ngôi kinh tởm đó chiếm đoạt hết tất cả những quyền năng mà ngài nắm giữ… Thứ thực thể giả mạo đáng khinh bỉ đó tất yếu rồi sẽ rơi thẳng từ thiên môn!”
Kèm theo ngay lập tức, Duncan lại nghe thêm từ những tên cuồng tín khác, “Những ngày tháng chúng ta bị lừa bịp chắc chắn sẽ kết thúc!” “Bởi sự phục sinh của Nhật Thần chân chính đã đến gần!” “Dòng nước biển bao trùm lấy toàn thế giới sẽ bị đẩy lùi trở lại với Vực Sâu bằng một sức mạnh long trời của Nhật Thần, đưa Trái Đất trở về thời đại thịnh vượng và trạng thái cân bằng đã có tự lâu!”
Tâm trí anh tràn ngập là những phỏng đoán khi cố gắng hấp thu những lời ca tụng phóng đại của những tên cuồng giáo. Anh biết việc sử dụng logic để đáp lại những tên cuồng tín dị đoan này là một việc vô ích, bởi những niềm tin đó được xây dựng lên một cách vững trãi từ những thông tin bị thao túng một cách lệch lạc. Mặc dù vậy, những thông tin buộc miệng đó cũng hé lộ ra một vài điều –
“Mặt trời” đang toả sáng trên bầu trời ấy, là đồ giả…
Rằng, đồ thật đã bị thứ đồ giả ấy phế truất…
Bọn họ tin rằng Mặt trời chân chính là một vị thần đã sụp đổ, tin rằng vị thần đó đã định sẵn một ngày “phục sinh tự huyết và biển lửa”…
Họ cũng nhắc về một thế giới bị tràn ngập bởi nước biển và một thời điểm thịnh vượng và cân bằng… Những thứ đó ám chỉ về điều gì?
Tâm trí Duncan hiện tràn ngập vô kể là những dòng suy nghĩ khác nhau, và những tên cuồng tín đó cũng sớm bình tĩnh trở lại. Họ nhớ lại mục tiêu chính của mình – rằng họ đang cần phải đưa “vật tế” tẩu thoát này trở lại với tế đàn của họ.
Những tên cuồng tín gần Duncan nhất tiếp tục giữ im lặng trong khi đâu đó hai người ở phía sau nhóm thì đang thì thầm một cuộc đối thoại.
“Mày không nghĩ là có gì đó kì lạ với tên ‘vật tế’ này sao?”
“Đúng, tên đó trông bất thường thật… tao cảm thấy hơi lo rồi đó.”
“Mày có nghĩ rằng tên vật tế này đã dành quá nhiều thời gian trong một thế giới thiếu ánh sáng dưới lòng đất trước khi trốn thoát, đến nỗi mà bằng cách nào đó đã khiến tên đó điên luôn rồi không…?”
“Nếu thật là vậy thì nghe có vẻ hợp lí. Sức mạnh của Chi Chủ sẽ thanh tẩy hắn ta.”
Nghe thấy những lời thì thầm bàn tán phía sau lưng anh, Duncan chú ý tới một cụm từ đặc biệt “thế giới thiếu ánh sáng dưới lòng đất”. Ngay khi anh định sẽ thu thập thêm thông tin từ cuộc trò chuyện của họ, những bước chân của tên cầm đầu đột ngột dừng lại.
“Chúng ta tới rồi.” Được bao trùm bên trong một lớp áo choàng đen, tên cầm đầu đám tín đồ này thông báo với một chất giọng lạnh lùng và vô cảm.
Duncan thoáng qua cảm thấy được một sự thất vọng, anh vẫn muốn lấy thêm thông tin từ họ. Tuy nhiên anh cũng đã ngay lập tức bị thu hút bởi một cảnh tượng mở ra trước mắt anh.
Họ đã đi đến cuối con đường, một nơi tự hợp lại là một vài những mạch cống ngầm khác nhau. Trong khoảng không rộng lớn này, tựa như một căn hầm bí mật nhỏ bé, một tập hợp những tín đồ mũ đen đang được tụ hội lại với nhau!