CHAP 23 – CHIM
Alice, trong sự ngây thơ vô tội vạ của mình, cố gắng để có thể hiểu rõ hơn về bản chất nơi thế giới mà cô đang sống. Cô đã dành một lượng lớn thời gian của mình thu mình lại bên trong một chiếc hòm gỗ - một cỗ quan tài bằng gỗ, mà lắng nghe những lời thì thầm nặng nề trong sự lo âu và bất định xung quanh. Đó là những cuộc trò chuyện căng thẳng giữa những thuỷ thủ đoàn và những canh gác viên, giữa những con người phải gánh vác một nhiệm vụ đáng sợ khi phải vận chuyển những dị tượng không thể lý giải, những dị tượng mang trong mình một tên gọi “Dị thường”.
Thông qua những cuộc thảo luận bí mật ấy, Alice cũng đã cẩn thận dệt lên cho mình một nền tảng kiến thức về những hiện tượng dị thường, về những tồn tại dị tượng thách thức cả logic nhưng vẫn tồn tại tuyệt đối trong thế giới của cô. Rằng, khi phải đối mặt với những dị thường đó, cô được biết khi ấy, việc đầu tiên cần phải làm ngay lập tức là phải tuyệt đối tuân thủ những quy trình an toàn đã được đề ra trước đó. Cách tiếp cận khôn ngoan nhất, chính là giữ một khoảng cách đủ an toàn và cân nhắc những phương pháp có khả năng phân tích và hiểu rõ về sự dị thường đó, rồi cuối cùng mà nắm chắc trong tay phần sống sót.
Chính Alice cũng là một “Dị thường 099”, vậy mà danh tính thực sự của cô là gì, thì lại là một khái niệm mơ hồ đối với cô. Cô không biết rõ về những khả năng mà cô đang sở hữu, hay là tại vì những hành động nào cô đã làm đã gây ra một sự sợ hãi và cẩn trọng trong toàn thể loài người. Cô cũng không thể hiểu được bất cứ một quá trình nhận thức nào để mà một “dị thường” có trí thông minh nên được xếp vào đồng dạng với “bình thường” cả. Vậy mà trong chính khoảng khắc đó, cô thấy rằng cách mà cô đang suy nghĩ, cũng tương tự như cách suy nghĩ của bất cứ con người nào ngoài kia.
Bởi khi bức tượng gỗ đầu dê dị thường đó cho cô biết về sự tồn tại của 6 nguyên tắc áp dụng cho mọi thuỷ thủ đoàn, Alice hoàn toàn chấp nhận chúng vô điều kiện. Và nếu như tượng gỗ đó có nhắc cho cô về một quy tắc thứ bảy nào đó, thì cô cũng sẵn sàng mà khắc sâu nó vào kí ức của mình.
Tuy nhiên thì trong cô vẫn còn một câu hỏi cứ mãi gặm nhấm trong sự tò mò, “Tôi chỉ vừa thử đẩy cánh cửa cabin thuyền trưởng thôi, nhưng hiển nhiên là nó chỉ có thể được mở ra bằng cách kéo. Tại sao việc này lại được đặc biệt nhấn mạnh bằng những quy tắc ạ?”
Đầu dê gỗ bắt lấy ánh nhìn của Alice trong một sự tĩnh lặng lạ lùng. Sau 2 giây ngưng đọng hoàn toàn, nó trả lời cô một cách vô cùng ngắn gọn, “Thỉnh thoảng, nó có thể mở vào trong.”
“Nhưng mà…”
“Nếu như cô có bao giờ thấy cánh cửa đó mở vào trong, bằng mọi giá đừng bước vào. Đặc quyền đó chỉ được dành riêng cho ngài thuyền trưởng của con tàu Vanished.”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện này giữa họ, khi mà giọng đầu dê lại chứa chan một giọng điệu trang trọng cùng với một sự đe doạ thoáng qua như vậy. Thậm trí ngay cả trong khi đang truyền đạt những điều khoản thuyền viên, nó cũng chưa bao giờ biểu hiện một mức độ nghiêm trọng đến như vậy.
Sự chuyển mình qua một thái độ nghiêm túc này thật sự đã làm cho Alice bất ngờ.
Nhưng, cũng nhanh như sự chuyển mình của bầu không khí, thái độ của đầu dê cũng quay trở lại với một bản tính vui vẻ trước đó, như rằng cuộc đàm thoại nghiêm trọng vừa rồi chưa bao giờ diễn ra. Và với một sự vui vẻ đó, nó bắt đầu cất lời, “Giờ thì, buổi truyền đạt quan trọng cho thuyền viên mới đã kết thúc. Hãy đổi chủ đề qua thứ gì đó dễ nghe hơn đi… Nhân tiện thưa quý cô, khi nãy cô đến cabin thuyền trưởng có việc gì sao? Nếu như cô cảm thấy khó khăn khi tìm kiếm hoặc sử dụng các cơ sở vật chất trên con tàu, thì không việc gì cần phải nhờ đến ngài Thuyền Trưởng Duncan vĩ đại cả. Còn nếu như chỉ là tìm một người bạn đồng hành hay là những cuộc trò chuyện, thì quý cô tìm đúng người rồi đấy ạ. Tôi rất là lão luyện trong việc tìm kiếm những chủ đề thú vị và cũng chất chứa rất chi là nhiều những câu chuyện hay ho về con tàu này… Quý cô không có vấn đề gì với những câu chuyện hấp dẫn chứ? Nếu vậy thì tôi có thể gửi đến quý cô những câu chuyện về những món ăn nổi tiếng trên khắp đại dương bao la này. Kiến thức của tôi còn trải dài đến lĩnh vực nấu nướng…”
Khoảng khắc đầu dê bắt đầu bài phát biểu của nó, nó như thể đã được là chính mình, và Alice thấy rằng bản thân cô như bị cuốn trôi đi từ những lời luyên thuyên của nó. Chẳng có khoảng khắc may mắn nào để cô xen vào cả, và kể cả khi cô có kịp nhận ra một vấn đề nào đó giữa cơn lũ ngôn từ ấy, thì nó cũng đã quá muộn rồi.
Dị thường 099, hay được biết đến là Alice, giờ đang phải đối mặt với một thứ cô cho là đáng sợ thứ hai trên con tàu Vanished, với người đứng đầu là Thuyền Trưởng Duncan.
Trong khi đó, được tách rời chỉ với một bức tường giữa phòng ngủ và phòng điều hướng, Duncan im lặng dỏng tai lên mà lắng nghe những âm thanh phát ra từ phòng bên cạnh.
Anh chỉ vừa mới được đánh thức, nhận thức của anh chỉ vừa mới quay trở về con tàu Vanished từ một cơ thể xa lạ. Anh không biết ban đầu giữa Alice và đầu dê đã nói cái gì, nhưng anh đã nghe được phần cuối của “điều khoản thuyền viên” và một chi tiết đặc biệt về “cánh cửa thuyền trưởng phải được mở ra ngoài”.
Đây là một thông tin quý báu vô cùng, là một vận may trời cho.
Duncan thậm trí còn không có một cơ hội nào để xử lý những thông tin có giá trị mà anh lụm được từ những tên tín đồ khi anh đột nhiên nghe lén được cuộc trò chuyện giữa Alice và đầu dê. Cho dù có là “những điều khoản thuyền viên” kỳ dị và lạ lùng, hay là những kiến thức sâu sắc được nhấn mạnh có được từ lời kể của đầu dê, tất cả đều là những mảnh tri thức cực kì quan trọng đối với anh.
Đúng thật, đầu dê chắc hẳn đã quan sát anh đẩy cánh cửa thuyền trưởng vào trong, ngầm hiểu rằng đó như là một tín hiệu khi anh rời đi mà bước qua “phía bên kia”. Với Duncan, hành động này chỉ đơn giản là “trở về với căn hộ độc thân” của mình mà thôi, nhưng với cả con tàu Vanished, việc đó dường như được hiểu rằng “thuyền trưởng tạm thời đã rời tàu.”
Đầu dê không có một thái độ hoài nghi nào đối với hành động này của anh cả, và chấp nhận nó như là những việc bình thường thường được thực hiện bởi anh, vị Thuyền trưởng Duncan.
Chuyện này khiến Duncan nghĩ rằng, liệu vị “Thuyền trưởng Duncan hàng thật” của con tàu cũng đẩy cánh cửa thuyền trưởng vô như vậy ư, và rồi sau đó cũng dấn thân vào một cuộc hành trình trong một thế giới bí mật tương tự như anh sao? Và việc này cũng thường lặp đi lặp lại nhiều lần, đến nỗi đầu dê đã xem nó như là một việc bình thường rồi sau đó được đầu dê cho thêm vào danh sách điều khoản thuyền viên của tàu Vanished sao?
Đây là một suy luận có lợi cho Duncan. Bởi việc này chứng tỏ rằng anh không cần phải quá lo lắng quá nhiều về những chuyến di chuyển chuyển đổi “sang thế giới bên kia” trong tương lai. Ngay cả khi con tàu có tuyển thêm các thuyền viên mới, anh cũng có thể tận dụng luật lệ này để biến mất mà không cần phải sợ rằng sẽ có ai đó bắt chước anh, để rồi cuối cùng phát hiện ra “bí mật” của anh.
Nhưng tuy nhiên, việc phát hiện ra điều này, cũng không khỏi mà thắp lên là hàng loạt những dấu chấm hỏi trong đầu Duncan, hỏi về sự đặc biệt liên quan tới “6+1” điều khoản thuyền viên mà Đầu dê đã đặc biệt nhấn mạnh vừa rồi.
Những ý nghĩa của những điều khoản này thật sự là gì? Những quy tắc đôi phần quái gở, đầy nguy hiểm, và có đôi phần mâu thuẫn này được dựng lên dựa vào điều gì? Một vài trong những quy tắc này dường như được tạo nên chỉ để củng cố quyền lực của ngài thuyền trưởng, nhưng thực tế chắc hẳn còn sâu xa hơn thế. Bởi những quy định nghiêm ngặt về những hành vi trên con tàu ấy, có vẻ như là những biện pháp bảo vệ được lập nên để đảm bảo sự an nguy của những thuyền viên trên con tàu này, một nơi vốn tồn tại những thứ đặc biệt dị thường và nguy hiểm. Và có vẻ như những quy tắc này dường như được đặt ra để thuyền viên có thể tránh được những hiểm hoạ vô hình bằng cách tuân thủ các giao thức đã được đề ra trước đó.
Một nếp nhăn lờ mờ hiện trên trán Duncan khi anh nghĩ về vai trò thực sự của mình bên trong những ràng buộc này. Trong những điều khoản, anh, là một “thuyền trưởng”, có vẻ như là một cá nhân có quyền tự do và tự chủ nhất. Bởi anh không cần phải lo ngại về những “hiểm hoạ vô hình” đang ẩn mình trên con tàu này. Mà thật ra, có vẻ như anh mới chính là một mối hiểm hoạ mà bọn chúng phải né tránh mới đúng. Tuy nhiên thì, những điều này chỉ đúng với một trường hợp là, anh, phải là “Thuyền trưởng Duncan hàng thật” cơ.
Và đó mới chính là khía cạnh cần được chú ý và quan tâm nhiều nhất.
Anh đột nhiên thấy những suy nghĩ của mình dần trôi dạt về những dự định khám phá con tàu Vanished trong khoảng thời gian gần đây, và những bước đi không hề trở ngại bên trong lớp thân tàu bằng gỗ của Vanished.
Đầu dê chưa bao giờ nhắc anh về những điều khoản thuyền viên này, mà xem anh như là một Thuyền trưởng Duncan thật thụ vậy. Khi anh di chuyển xung quanh trên con tàu, anh cũng chưa từng vấp phải “những mối đe doạ kỳ dị” nào, hay về một khả năng xa vời về việc có một “thuyền trưởng” khác được triệu hồi lên để hạn chế những hành động của anh.
Từ góc nhìn ấy, những mối nguy hiểm được nhắc đến trong những “điều khoản thuyền viên” thực sự dường như không liên quan dến anh.
Khẽ thở dài, Duncan tiếp tục lắng nghe những âm thanh lờ mờ rỉ ra từ phòng bên cạnh.
Khoảng 30 giây sau, anh liền ước rằng anh có thể làm điếc đi đôi tai của mình.
Cô búp bê lắm lời và cái đầu dê nhiều chuyện ấy, với người dẫn chuyện là đầu dê, đã bắt đầu cho họ một cuộc trò chuyện vô biên. Những tiếng lảm nhảm không hồi kết của họ lắp đầy căn phòng bên cạnh, tựa như những con sóng giữa Vô Cận Hải, không ngừng mà liên tục đập ào ạt vào thân con tàu, thách thức ngay cả sự kiên nhẫn của Duncan khi anh đang cố gắng nghe lén từ bên trong căn phòng ngủ của mình.
Một phần trong anh cảm thấy như muốn lao ra can thiệp và giải cứu quý cô búp bê ngoài kia. Với khả năng giao tiếp có giới hạn của mình, Alice chắc chắn sẽ bị lấn át bởi cái đầu dê nhiều chuyện đó. Nhưng do dự một hồi, thì Duncan cũng kiềm chế lại bản thân mà không bước vào.
Anh vừa mới trở về từ một sự “xuất hồn” thú vị và thấy rằng anh hiện đang tràn ngập vô vàn những thông tin cần phải được mổ xẻ và cần được thử nghiệm để phân tích. Anh cần phải xác định lại chính xác lại những ý nghĩa thật sự của chúng, đồng thời cũng xác nhận xem các quá trình cần phải thực hiện đó có nằm trong tầm với của mình hay không. Bởi như hiện tại, khả năng chiếu ý thức từ xa này của anh có vẻ như là một công cụ mạnh mẽ nhất khi anh cần phải thu thập những thông tin về những vùng đất liền trong tương lai.
Nhưng trong những trường hợp cụ thể nào đó, Duncan lo sợ rằng việc nhốt mình trong căn phòng để nghiên cứu khả năng mới lạ này của anh trong một thời gian dài, có thể sẽ khơi gợi một sự tò mò không mong muốn có từ đầu dê. Tuy nhiên, với Alice đang bên ngoài để đánh lạc hướng thứ vật thể náo nhiệt ấy… thì hoàn cảnh này hiện tại không thể nào có thể phù hợp hơn.
Thầm xin lỗi quý cô búp bê ấy, Duncan liếc nhìn xuống bàn tay phải của mình, chỉ để sửng sốt mà giật mình ngay sau đó.
Chiếc la bàn bằng đồng, một chiếc la bàn chỉ lớn hơn một chút so với một chiếc đồng hồ bỏ túi, đã biến mất mà không để lại một dấu vết.
Và anh cũng đã nhớ rõ ràng là, khi nãy, trong bàn tay anh rõ ràng là vẫn còn đang giữ chặt lấy chiếc la bàn ấy! Đôi mắt Duncan mở to ra trong sự kinh ngạc khi anh chẳng hề có thể nhận ra sự thay đổi này trong lòng bàn tay của mình. Cảnh tượng này đánh dấu cho một sự mất kiểm soát đầu tiên khi anh bước lên con tàu ma đặc biệt kì dị và đáng sợ này.
Khoảng khắc sau đó, anh từ từ cuộn bàn tay phải lại thành một nắm đấm, và lặng lẽ len lỏi ra từ những ngón tay là những ngọn lửa xanh ma quái. Đứng dậy, anh chuẩn bị sử dụng mối liên kết giữa ngọn lửa xanh và những vật thể dị thường để quét qua toàn bộ căn phòng ngủ của mình để có thể tìm ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Tuy nhiên, chỉ khi vừa chuẩn bị hành động, Duncan đột ngột khựng lại. Bởi le lói từ nơi sâu thẳm trong trái tim của anh, là một sợi liên kết mờ nhạt, khiến anh tự nhiên mà liếc nhìn về nơi cội nguồn của nó. Ở đấy, anh bắt gặp một vài cộng lông vũ, vừa hữu hình, vừa hư ảo mà từ từ rơi từ trên cao xuống.
Một vẻ mặt ngạc nhiên lướt qua Duncan khi anh quay lại nhìn về hướng rơi của những chiếc lông vũ. Anh thấy một bóng ma, một cái bóng đang nhanh chóng ngưng tụ và hình thành trước mắt anh. Chỉ với khoảng 3 giây, bóng ma đã ngưng tụ và đông đặc lại thành… một con chim bồ câu với một bộ lông trắng tinh khôi.
Lủng lẳng trên ngực con chim bồ câu này, là một chiếc la bàn đã mất tích từ tay anh, đồng thời cũng nằm yên lặng bên dưới chân nó, là một lưỡi dao quen thuộc mang cho mình một màu đen diện thạch.