Tàn Dư Nơi Biển Sâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

(Đang ra)

The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

Kisasaki Suzume

Một anh chàng có vai trò là một người quản lí trong một nhóm mạo hiểm giả, ■■■■■, đã bị phản bội bởi chính những thành viên trong nhóm của anh ta ở ngọn núi Kuguse, nơi có một con rồng đang cư ngụ. Dí

61 3939

Tôi, người thích con gái và cậu, người không thích con gái

(Đang ra)

Tôi, người thích con gái và cậu, người không thích con gái

Kinohata

Đây là câu chuyện yuri về cuộc sống đời thường của tôi và người bạn chung nhà lệch đũa

1 2

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

370 23622

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

21 824

Web novel - Chap 24 - Một con chim bồ câu sao?

CHAP 24 – MỘT CON CHIM BỒ CÂU SAO ?

Vững vàng đậu trên bàn, là một con chim bồ câu với một bộ lông trắng như tuyết tựa như được tạc ra từ những tảng cẩm thạch tinh khiết nhất. Với một chiếc cổ mỏng manh được tô điểm bởi một vật dụng trang trí kì quặc – là một chiếc la bàn mà Duncan đã lùng sục tìm kiếm khắp con tàu mới đây. Gần những manh vuốt của con chim, là một ánh le lói của một sắc đen diện thạch, hiện hữu một lưỡi dao đen tuyền quen thuộc nào đó. Cảnh tượng này tựa như một bức tranh lâu đời, một bức hội hoạ vẽ lên một con chim với một vẻ ngoài trang nghiêm một cách lạ thường.

Một vẻ mặt ngạc nhiên và lúng túng được khắc sâu lên khuôn mặt của Duncan, đáp lại với một phản hồi khó hiểu không kém đến từ con chim bồ câu. Việc giải được nét biểu cảm của một loài chim chắc hẳn là một thách thức rất lớn, nhưng vì một lí do nào đó, mà Duncan thấy rằng anh có thể hiểu rõ được biểu cảm của chú chim này. Nhưng không chỉ có thể giải mã được những biểu cảm phức tạp của nó thôi đâu, mà anh còn có thể nhận ra được một vẻ thông minh kỳ quái le lói lên những ánh đo đỏ từ sâu bên trong đôi mắt của nó. Đôi mắt của con chim, một đôi mắt xanh lục bảo, dường như đang tập trung vào Duncan, dùng một trong đôi mắt đó mà dõi theo những ánh nhìn của anh, trong khi con mắt còn lại sẽ tự mình mà khám phá những thứ xung quanh với những cử động thất thường và khó đoán.

“Một… con chim bồ câu sao?” Sau một hồi tĩnh lặng, Duncan cũng cất lên một giọng trong sự mơ hồ với một khoé miệng bỗng giựt một cái. Những câu hỏi dần chồng chất lại trong tâm trí anh – tại sao lại là chim bồ câu? Nó đến đây với mục đích gì? Tại sao chiếc la bàn lại được treo trên cổ nó, và làm thế nào mà con dao đó lại góp phần trong bức hội hoạ kì dị này?

Tóm lại, là có thứ gì thật sự bình thường xảy ra trên con tàu dị thường rõ ràng này không vậy?!

Với một tâm trí đang xoay cuồng trong những câu hỏi và suy luận, chú bồ câu, trước đó dường như đang chìm trong suy nghĩ, có lẽ như đã giật mình quay trở lại thực tại. Nó gật đầu, trông giống một cử chỉ của con người đến kì lạ và bước một vài bước trên mặt bàn. Nó nghiêng người về phía Duncan, vươn cổ lên và phát ra một âm thanh thiệt lớn và vang dội, một tiếng “cuu”.

Duncan chỉ có thể im lặng mà chằm chằm nhìn chú chim này, trong khi nhảy múa trong tâm trí anh, là những hình ảnh về những vị thuyền trưởng cướp biển huyền thoại trong ký ức của mình. Anh liếc nhìn bộ trang phục mình đang mặc và lẩm bẩm, “Thật sự thì một thuyền trưởng sẽ thường có cho mình một con chim nhỉ, nhưng bình thường thì sẽ là một con vẹt mà… vậy còn con chim bồ câu này là sao?”

Ngạc nhiên thay, chú bồ câu gật đầu mà đồng ý, rồi sau đó còn đáp lại với một chất giọng máy móc kì lạ của một người phụ nữ, “Vận chuyển thành công!”

Những suy diễn bằng lời và ý nghĩ của anh đột ngột ngưng đọng lại, anh như thể gần như bị sặc cả nước bọt của mình khi mở to mắt mà chứng kiến cảnh tượng của một con bồ câu biết nói.

Anh nhớ lại về ngày đầu tiên khi anh đặt chân lên con tàu này, nhớ lại khi anh lần đầu gặp một bức tượng gỗ đầu dê biết nói tại nơi cabin thuyền trưởng. Nhưng giờ anh không còn là một anh mới lần đầu bước lên trên tàu Vanished khi ấy nữa, và giờ những dị thường của thế giới này đã không còn làm anh choáng váng như thuở ban đầu nữa. Vậy nên, việc một con chim bồ câu biết nói chỉ đôi chút làm anh bất ngờ rồi nhanh chóng mà bình tĩnh lại ngay. Với một vẻ mặt nghiêm nghị, anh triệu hồi lên một ngọn lửa xanh ma mị từ bàn tay của mình, rồi dán đôi mắt vào chú bồ câu và tra hỏi. “Ngươi đến từ nơi nào?”

Tò mò nghiêng đầu, với một con mắt nhìn về Duncan và một con thì hướng lên trần nhà. “Lỗi địa chỉ. Đề nghị kiểm tra lại địa chỉ hoặc liên lạc lại với cơ quan địa phương,” con bồ câu cất lời bằng một giọng máy móc.

Duncan: “…?”

Một sự bối rối thoáng qua khuôn mặt anh, nhưng trong sự bối rối đó, lại là một làn sóng bất định và kinh ngạc đang dần hình thành nên trong anh.

Một câu từ không phù hợp với thế giới này được cất lên từ mỏ con bồ câu. Một loại ngôn ngữ hoàn toàn khác biệt với cái mà Đầu dê, Alice, và thậm trí cả những tên tín đồ mũ đen sử dụng. Mà thay vì vậy, nó lại có mang sự tương đồng quái lạ với một cụm mà Duncan, một người Trái Đất bản địa, sẽ dễ dàng nhận ra – chính là cụm từ “cơ quan địa phương”!

Tuy nhiên, chú bồ câu dường như chẳng hề hay biết gì về sự thay đổi trên nét mặt và ánh mắt của Duncan. Nó chỉ đơn giản mà mổ những đường lông vũ không tì vết của nó, đung đưa một chiếc la bàn bằng đồng đang được treo trên cổ của mình, và ung dung mà đi dạo khắp nơi trên mặt bàn.

Sau một vài bước, nó tiến lại gần lưỡi dao diện thạch. Dùng vuốt của mình, nó đẩy lưỡi dao về phía Duncan. Và rồi sau đó lại phát ra một giọng máy móc kì lạ của một người phụ nữ, kêu lên rằng, “Hãy cầm lấy cây rìu chiến chạy bằng năng lượng mặt trời này và lao lên chiến đấu trong vinh vang đi!”

Bất ngờ, Duncan bật dậy từ ghế của mình. Một cử động bất ngờ đã làm ngã chiếc ghế, tạo ra một âm thanh to lớn trên nền gỗ và vang lên khắp căn phòng. Anh chằm chằm mà khoá ánh nhìn của mình vào con chim bồ câu này, với một tâm trí như đã say xỉn bởi một ly cocktail kì dị được pha trộn hỗn tạp bởi một sự phi lý và thú vị trước mắt anh.

Con chim bồ câu này không thể nào có xuất thân từ tàu Vanished, hay cả từ bất cứ nơi nào trên cái thế giới siêu thực này cả!

Bởi những từ ngữ này chỉ có anh, chỉ có “Châu Minh” mới hiểu được mà thôi!

Tiếng ghế ngã này dường như đã vang vọng ra tới bên ngoài căn phòng ngủ của anh. Bởi đột nhiên, Duncan có thể nghe được một giọng nói được cất lên từ tâm trí anh, một giọng nói từ đầu dê, “Thuyền trưởng? Ngài ổn chứ?”

Vẫn tiếp tục giữ chú bồ câu trong tầm mắt, Duncan biết rằng đầu dê chắc chắn sẽ không dám xâm phạm quyền riêng tư của mình, nên anh bình tĩnh mà đáp lại, “Ta ổn.”

“Quý cô Alice đã đến cabin thuyền trưởng và mong muốn được gặp ngài ạ. Liệu tôi có thể…”

“Tự giải quyết đi,” Duncan cắt ngang.

“Vâng, thưa thuyền trưởng.”

Thở dài, Duncan lướt nhẹ qua cánh cửa dẫn tới căn phòng điều hướng.

Bên ngoài, đầu dê vẫn tiếp tục không ngừng buôn chuyện với Alice, và mặc dù cô nàng cũng đã cố gắng chạy trốn không biết bao nhiêu lần, nhưng những cố gắng đó cũng đều vô ích mà thôi. Duncan rất muốn bước ra can thiệp và giải cứu cô, nhưng mà hiện tại thì lại có một vấn đề cấp bách hơn cần phải được anh quan tâm.

Anh đành phải để Alice chịu đựng sự dày vò đó trong một ít lâu hơn nữa vậy.

Ngưng lại trong một khắc để tập trung lại, Duncan ngồi lại trên ghế, chuẩn bị trong một cuộc trò chuyện bình thường với chú bồ câu hiện đang đứng trên bàn của anh. Khi anh chuẩn bị mở lời, thì tuy nhiên, anh nhận ra một chi tiết mà ban nãy anh đã vô tình bỏ qua.

Một sợi lửa ma mị, mỏng như một cọng tóc, kéo dài ra từ những ngọn lửa xanh ma hồn trên những ngón tay phải của anh. Sợi lửa này kéo dài ra khoảng chừng được một foot rồi biến mất vào hư vô.

Góp mặt thêm vào sự kì lạ, con bồ câu kì quặc này cũng được bao phủ trong một làn khói mỏng manh của ngọn lửa xanh ma mị ấy. Ngọn lửa xanh ma hồn này dường như đang ẩn mình trong bộ lông trắng tinh khôi của nó, phấp phới vươn ra và cũng tương tự mà tan biến vào trong hư vô.

Với một nếp nhăn trên trán, Duncan từ từ giơ cánh tay phải của mình lên. Và chỉ bằng một ý nghĩ, chú chim bồ câu hiện đang đậu trên bàn đã tan biến vào không khí.

Ngay sau đó, nó lại hiện ra, nhưng lần này lại là đậu trên vai Duncan, bận rộn mổ những sợi tóc của anh trong khi kêu lớn một tiếng “cuu.”

Bằng một cái búng tay nữa, con bồ câu liền ngay lập tức biến trở lại trên mặt bàn cùng với một chiếc la bàn vẫn còn lủng lẳng treo trên cổ nó, và ánh lên trong bề mặt bóng loáng của chiếc la bàn, là một ánh lửa xanh của một lửa ma mị.

Nhăn mày, Duncan suy nghĩ thành lời, “… Liệu nó được kết nối với chiếc la bàn chăng?”

Lần này, anh có được một lý do chính đáng để tin rằng thật sự có một liên kết đặc biệt nào đó giữa anh và con chim này, một mối liên kết thậm chí còn mạnh mẽ hơn giữa anh và tàu Vanished. Bởi điều này sẽ có thể giải thích cho những mớ kiến thức kỳ lạ mà dường như chỉ có mỗi mình anh biết từ con chim, những thứ kiến thức đến từ thế giới cũ của anh, Trái Đất. Nhưng, lý do thật sự cho sự xuất hiện đột ngột của con chim này, thì lại vẫn còn rất khó nắm bắt.

Chìm vào trong suy nghĩ, trong anh dấy lên một sự nghi ngờ khi liếc nhìn chiếc la bàn bằng đồng ấy.

Chuỗi sự kiện này – bắt đầu từ những thí nghiệm với ngọn lửa ma mị, cho đến phép chiếu linh hồn và nhập vào một xác chết, và cuối cùng bây giờ là sự xuất hiện và biến mất dị thường của một chiếc la bàn hiện đang treo trên cổ chú bồ câu – tất cả những hiện tượng kì lạ này dường như đều chỉ thẳng về thứ vật thể ấy.

Do dự một hồi, Duncan vươn tay với lấy chiếc la bàn để có thể quan sát nó kĩ càng hơn.

Con bồ câu không hề chống cự, cũng chẳng hề có ý định né tránh, nhưng những ngón tay của Duncan thì lại không thể chạm được chiếc la bàn ấy. Mà thay vì vậy, những ngón tay ấy đi xuyên qua thứ vật thể này như thể nó chỉ là một ảnh ảo, chỉ lướt qua một lớp lông tơ mềm mại nơi bờ ngực của chú chim bồ câu mà thôi.

Buồn cười vì ý định bất thành của Duncan, chú bồ câu nhảy tại chổ 2 lần rồi há mỏ mà quang quác, “Hôm nay là Thứ năm điên rồ tại KFC, chuyển tôi 50 tệ…”

Giựt giựt trên mí mắt vài cái, Duncan thử chạm vào chiếc la bàn một vài lần nữa, từ chối chấp nhận sự thật này. Nhưng rồi một hồi sau đó anh cũng chấp nhận việc chiếc la bàn không còn là một vật thể “có thật” nữa. Bởi có lẽ nó hẳn đã trải qua một biến đổi nào đó đã biến mình trở thành một vật thể như là một ảnh ảo bất khả xâm phạm gắn chặt lấy chú chim bồ câu.

Liệu có thật sự… rằng com chim bồ câu này chính là hiện thân của chiếc la bàn không?

Một loạt các giả thuyết lấp đầy tâm trí Duncan, và nhiều trong số chúng còn quá hoang đường đến nỗi ngay cả anh cũng khó mà chấp nhận lấy chúng. Nhưng điều duy nhất anh có thể chắc chắn, rằng sự xuất hiện của chú chim bồ câu này, thật sự có một mối liên quan mật thiết tới những thứ anh đã trải qua trong những cuộc thử nghiệm khi đang chiếu linh hồn của mình. Những trải nghiệm đó có lẽ, bằng một cách nào đó đã biến đổi hình dạng vật lý của chiếc la bàn.

Nhưng mà có lẽ, nó cũng là một phẩm chất có sẵn của chiếc la bàn bằng đồng, một thuộc tính căn bản của thứ “vật thể dị thường” này, hoặc nó có thể được xem như là “những cái giá phải trả cho việc sử dụng nó”. Và về những hành vi kì quặc của chú chim bồ câu thì… nó không phải là một “tính cách” của chiếc la bàn, mà là một kết quả của mối liên kết giữa nó và anh, “Châu Minh”, một người Trái Đất.

Nhưng không trong số những suy luận này hiện tại có thể được xác minh hoặc bị loại bỏ hoàn toàn được, trừ khi Duncan có thể loay hoay mà tìm ra được một bảng hướng dẫn toàn diện có thể làm sáng tỏ được vô vàn là những vật thể dị thường trên con tàu Vanished.

Và hiện tại, vấn đề đầu tiên mà anh cần phải tìm cách giải quyết… chính là con chim bồ câu phi thường này đây.

Sau một hồi suy ngẫm, anh quyết định sẽ ban cho chú chim này một cái tên.

“Ta nghĩ cũng đã đến lúc ta cho mày một cái tên rồi nhỉ,” anh đề nghị, gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, anh gọi nó, “Ta có thể thấy được rằng mày có thể hiểu được những gì ta đang nói, đúng chứ?”

Đáp lại, chú chim bồ câu nghiêng đầu sang một bên, nhìn Duncan với một đôi mắt ánh lên tia sáng lục bảo. “Ai?” hỏi, từ chú chim bồ câu trong một chất giọng máy móc bị biến dạng.

"KFC crazy Thursdays v me 50" meme Trung Quốc: vào thứ 5 KFC bên Trung siêu giảm giá, siêu nổi tiếng -> ai cũng biết -> thành 1 câu joke -> v(chuyển tiền bên wechat) me 50