CHAP 30 – CẢNH TƯỢNG HỖN LOẠN ĐẾN TỪ ĐỊA NGỤC
Một cỗ máy khổng lồ, nặng nề mang hình dáng của một con nhện đang từ từ gấp lại các đốt chân dài ngoằn vào chính giữa khung bụng kim loại của nó. Thay thế bằng những chiếc bánh xe được bố chí dọc theo hai bên cỗ máy, cho phép nó di chuyển một cách dễ dàng và nhanh chóng giữa một cung đường thẳng tắp và kiên cố. Thẩm tra viên Vanna, với một tư thế và phong thái hoà quyện hoàn hảo với cỗ máy, cô đứng thẳng lưng và vững vàng trên bộ khung xương cứng cáp, tựa như thể cô cũng chính là một thành phần cấu tạo không thể thiếu của một hệ thống cấu trúc máy móc này. Những làn gió đêm lướt qua, mang trong mình một hương vị mặn mà của biển cả, góp phần gia tăng thêm những giác quan vốn đã nhạy cảm của cô.
Những tên dị giáo thờ tụng Hắc Mặt Trời chính là một kẻ thù không đội trời chung với xã hội đương thời. Và đáng buồn thay, cũng không phải chỉ có bọn họ mới là những mối hiểm nguy tiềm tàng với toàn thể loài người.
Liên tục và luôn luôn là những ánh nhìn thèm thuồng được le lói ra từ Không gian con, chúng trực chờ liếc nhìn về cõi phàm trần một nơi tồn tại những con người tham lam luôn tự khiến bản thân bị phơi nhiễm bởi những thứ sức mạnh đáng sợ đó. Từ một liên kết thiếu trong sạch giữa những phàm nhân và những vị thần cổ xưa, vẫn còn hiện hữu những tàn dư còn xót lại của những cấm hiện vật được di truyền từ hàng nghìn năm trước, và đi kèm với những vụn vỡ mơ hồ của một sự ô nhiễm đến từ tận những đáy sâu của vô vàn những thành quốc. Những yếu tố này là những điều then chốt, đã xác định từ lâu, rằng một khi thời cơ đã đến chúng sẽ gây ra những thảm hoạ thảm khốc giữa một xã hội văn minh yên bình.
Trong những mối đe doạ vô thể này, dị giáo Hắc Mặt Trời chính là những tên cảnh giác và rắc rối nhất đối với những vệ quân của thành quốc Pland.
Bởi những đối tượng này không chỉ là những dị giáo bình thường, rằng họ đang sở hữu những di vật cổ đại từ một thế giới cổ xưa đã bị lãng quên từ dòng chảy thời gian. Không giống với những tên dị giáo ngu xuẩn và vô học khác, những tên tà giáo này lại có cho họ một “niềm tin”. Nhưng là một “niềm tin” điên loạn và móp méo, một điều đã được truyền đi từ hàng thiên niên kỷ trong những nơi trú ẩn quan trọng của thứ giáo phái đáng ghê tởm này.
Một niềm tin được xoay quanh về một “Thời kỳ Trật Tự”, một thời đại được cho là đã phát triển rực rỡ dưới một nguồn sáng phước lành được ban cho từ một mặt trời cổ đại. Bọn chúng đã xây dựng và hoàn thành lên cho mình một hệ thống ngày tháng độc lập được gọi là “chân nhật lịch,” một khái niệm đã không được công nhận và hoàn toàn bị bác bỏ bởi nền văn minh loài người hiện nay. Nhưng cũng vì mù quáng bởi niềm tin của mình, bọn chúng tự xem bản thân mình như là một giống loài con cháu từ nền văn minh bị lãng quên, với một thiên định rằng sẽ phải phục hưng thế giới về một thời kỳ đã mất tự lâu đó.
Với danh nghĩa là một thẩm tra viên của Giáo hội Bão Tố, Vanna ít khi hứng thú về những học thuyết truỵ lạc này của những tên dị giáo đó. Tuy nhiên, cô cũng hiểu rõ, rằng sự tồn tại của những niềm tin xuyên tạc này đã gắn kết những tên tà giáo Hắc Mặt Trời vượt xa so với những giáo hội dị giáo khác. Sự gắn kết này đã gia cố thêm cho chúng, cho phép bọn chúng bành trướng và ngoan cường bám víu trong những góc tối của vô số là những thành quốc khắp nơi trên thế giới.
Do đó, sự trở lại của bọn chúng tại Pland phần nào cũng đã khiến Vanna sửng sốt.
Bốn năm trước, một đợt tấn công đã làm Giáo hội Hắc Mặt Trời suy yếu đi đáng kể tại Pland. Những cuộc điều tra đã báo cáo lên, rằng những thành viên chủ chốt của bọn chúng đã chuyển tới những thành quốc bên cạnh như là Lansa, Moko, hoặc thậm trí còn xa hơn là thành quốc Cold Harbor. Những tên bị bỏ lại tại Pland là một số ít những tên còn cố chấp ngoan cố, dễ bị ảnh hưởng nhưng lại thiếu đi những sự quan trọng cần thiết để có thể “chung thuyền di cư” với những con người có cấp bậc cao hơn và có sức ảnh hưởng hơn của giáo phái.
Những tên vô lại tầm thường như chúng phải trốn chui trốn lủi dưới tận đáy sâu phức tạp của một hệ thống cống ngầm, nhưng với những hiểu biết về một thế giới tăm tối khác, cùng với thứ phù phép hũ bại từ Hắc Mặt Trời đã hỗ trợ cho bọn chúng trong việc chống lại những vệ quân của thành phố. Và sau 4 năm, số lượng của bọn chúng cũng dần dần giảm xuống, khi phải liên tục tuyệt vọng bám víu lấy sự sống ở bên dưới những mạch cống ngầm.
Tuy nhiên, hôm nay, sau tận 4 năm trời, bọn chúng cũng đã vận động được một lượng lớn thành viên và thậm chí đã cho xây dựng lên một khu hiến tế chuyên biệt, một nơi có khả năng cao sẽ thu hút sự chú ý về chính bọn chúng … Khiến cho chúng ta phải tự hỏi, rằng kẻ nào đã dấy lên trong họ một sự dũng cảm mới lạ này?
Có lẽ, bên cạnh sự yên bình thì lại sắp có một sự kiện lớn nào đó chuẩn bị diễn ra tại thành phố chăng? Phải có một lý do ép buộc nào đó đã hối thúc những tên dị giáo này phải liều mạng thu hút sự chú ý của chính quyền, thậm trí đó có là một việc có thể cũng sẽ dập tắt đi những dấu vết cuối cùng của giáo hội tại thành phố.
Những tiếng gầm gừ và nhịp âm máy máy từ những lõi cơ khí của những con nhện máy kêu lên. Xuyên qua những làn khói bốc lên từ những nén nhang thoát ra từ lỗ thoát hơi của cỗ máy, Vanna tạm gác đi những suy nghĩ của mình và ngước nhìn lên trời cao. Trên đấy, “Tạo hoá của Thế Giới” đang lặng yên mà nổi bật in mình vào bầu trời đêm, những tia sáng nhợt nhạt rơi xuống từ những kẽ nứt, thắp lên một nền sáng mờ nhạt lên những dãy mái nhà, ống khói và những toà tháp của Pland.
Đội của cô hiện đang đi ngang qua vùng ngoại ô của quận công nghiệp, nơi những đường ống dẫn hơi nước và những chất lỏng nóng chảy khổng lồ trải dài trên một nền trời, nối lại các nhà máy như những đường gân máu khổng lồ giữa không trung.
Trước khi cô nhận ra, tâm trí cô đột nhiên đã trôi về một ký ức, về một đêm kinh hoàng đã khắc sâu vào trong quá khứ của cô. Khi đồng hồ đã điểm 00:00 giờ, dưới một trời đêm có vị máu tươi hôm ấy, hiện hữu một cô bé được người bác cõng theo, bỏ chạy khỏi một hoả ngục rực lửa từ đằng sau. Những cung đường ngập tràn những xác chết biết đi, dao động trong một hình dáng ảnh ảo, dị thường của những bóng ma thấm đẫm màu máu. Họ trốn thoát từ một cung đường dẫn ra từ những ống nước khổng lồ, một nơi nồng nặc một mùi tanh rình máu tươi và khó chịu, hôi hám của lớp dầu mỡ hoá chất bị bốc cháy xung quanh…
Đột nhiên, một rung động bất chợt của nhện máy dưới chân cô đã đưa cô về với thực tại.
Một cung đường bằng phẳng đã kết thúc, bị thay thế bởi một cảnh quan bị bỏ hoang, gồ ghề và ngập tràn những miệng hố nằm bên ngoài ngoại ô thành phố. Một đôi nhện máy bắt đầu chuyển sang từ chế độ bánh lái, bắt đầu vươn dài các khớp chi ra và nhanh chóng di chuyển giữa một địa hình lởm chởm này.
Thêm một đội gồm 8 người nữa đã có mặt từ trước, trách nhiệm của họ là bảo vệ khu vực này, ngăn chặn những thành phần không phận sự có thể tiếp cận được lối vào của mạch cống.
Vanna theo hình thức chào hỏi những cấp dưới của mình trước khi theo chân vị trưởng nhóm mà bước vào sâu bên trong mạch cống tăm tối này.
Sau khi vượt qua những cung đường hầm nhỏ hẹp và tăm tối, Vanna cuối cùng cũng đã đặt chân tới sảnh tụ hội bí mật dưới lòng đất. Tại đây, cô được gặp thêm là những đồng nghiệp vệ quân và những vị linh mục từ nhà thờ, tất cả đều đang trong một quá trình tiến hành các nghi lễ thanh tẩy khác nhau.
Tại trung tâm của khu vực, đứng ngẫu nhiên một bậc thềm với một nền gỗ có những dấu hiệu cháy xém, chứng tỏ một cuộc đụng độ với những ngọn lửa mạnh mẽ trước kia. Mặc dù một phần lớn đã bị thiêu rụi bởi ngọn lửa, những mảnh vụn về một vật tổ phi thần phục được dựng lên từ những tên dị giáo của Hắc Mặt Trời vẫn đứng vững trên bậc thềm trung tâm.
Bao quanh bậc thềm là vô số những tên dị giáo đã bị trói buộc tay chân và bị buộc phải nằm thấp xuống mặt đất. Phần lớn bọn chúng đang run lên vì sợ hãi, trong khi một số ít còn lại khoá chặt miệng của mình cùng với những lời cầu nguyện báng bổ thần linh. Nhưng cũng vì nghi thức bị ngắt ngang đi, đồng thời phải chịu đựng một ánh nhìn dò xét của Nữ thần Bão Tố, những lời cầu nguyện ấy lại hoàn toàn bất lực tựa những tiếng chó sủa vang vảng bên tai.
Gần bậc thềm, là những xác chết bất động của những nạn nhân bị hiến tế, họ bị đưa ra từ những khu hang động xung quanh và bị đặt lại ở đây mà chờ chết. Những linh hồn bất hạnh nằm đấy trên những tấm vảo lanh được phù phép bởi những kí tự cỗ ngữ phức tạp. Những người chăm sóc xác chết được nhanh chóng gọi đến hiện trường để kiểm tra kĩ càng về tình trạng của từng xác chết.
Vòng quanh bậc thềm là một vài linh mục từ nhà thờ, trên tay của họ cầm một sợi xích đồng được treo lên một chiếc lư hương đang bốc lên ngùn ngụt những ngọn khói trắng. Khi những luồng khói trắng chạm tới mặt đất gần nơi bậc thềm, nó ngay lập tức liền được thay thế bằng một màu đen tuyền tăm tối. Những làn khói trắng liên tục được nhả ra, thanh tẩy đi những ô nhiễm còn tồn đọng lại từ Hắc Mặt Trời tà ác.
“Thẩm tra Vanna, vui lòng đi theo hướng này ạ. Đó là nơi mà chúng tôi đã phát hiện ra một thứ gì đó rất kì lạ.” một vệ quân trẻ tuổi chỉ tay về hướng các thi thể nằm ngay cạnh bậc thềm. “Hãy thận trọng vì mặt đất ở còn tương đối ô uế ạ.”
Vanna cẩn thận tiến lại về hướng những xác chết, và khi cô đặt mắt lên một thứ nổi bật nhất ở đó, những đường nét trên trán cô bỗng nhăn lại mà cau mày.
Là một tên dị giáo đeo lên khuôn mặt một chiếc mặt nạ mạ vàng – một tên giám mục mặt trời, một người đã tiến hành buổi lễ tụ tập hiến tế này – bị xuyên thủng từ ngực bởi một lỗ hổng ghê rợn.
“… Chuyện gì đã xảy ra tại đây?” Vanna nhăn mày lại trong bối rối. “Tên dị giáo cuồng tín này đã tự kết liễu bản thân ngay tại thời điểm kết thúc của buổi lễ à? Tôi chưa từng chứng kiến những tên dị giáo của Hắc Mặt Trời lại làm một hành động như vậy.”
“Đó chính là điều đáng lo ngại ạ - hắn ta không tự hiến tế bản thân mình,” anh vệ quân kế bên Vanna liền ngay lập tức bác bỏ giả thuyết đó của cô với một vẻ mặt thoáng chút hoang mang. “Theo lời khai của những tên dị giáo bị bắt giữ… sứ giả của bọn chúng đã bị dâng hiến bởi một thực thể khác…”
“Bị hiến tế bởi một thực thể khác?” Đôi mắt Vanna ánh lên một vẻ ngạc nhiên. “Bọn chúng làm nhảm về chuyện điên rồ gì vậy?”
“Đúng thật là nghe có vẻ điên rồ ạ,” anh vệ quân trả lời cô và bất lực nhún vai. “Nhưng thật sự là, khi chúng tôi đến hiện trường, hầu hết những tên dị giáo đã có dấu hiệu rơi vào trạng thái bán loạn trí.”
“Một trạng thái bán loạn trí?”
“Đúng vậy ạ, buổi lễ hiến tế rõ ràng là một sai lầm trầm trọng. Nhiều trong số chúng đã bị cuốn đi bởi một tâm trí điên loạn, và thậm trí còn có những trường hợp đâm lại sau lưng lẫn nhau. Bọn chúng dường như coi những người đồng của mình như là… những sinh vật quái dị đã bị ám bởi một thực thể kinh hoàng nào đó. Và chính cảnh tượng hỗn loạn này đây lại chính là những thứ đã tố cáo bọn chúng, báo động cho những nhân viên an ninh đang tuần tra ở khu vực lân cận và rồi cuối cùng là vạch trần mọi hoạt động của bọn chúng… Khi chúng tôi đến nơi, chỉ còn một số ít là còn đủ minh mẫn để có thể trả lời những câu hỏi thẩm vấn. Và còn một số ít những người có thể nói rõ ra suy nghĩ của mình thì lại khăng khăng rằng tên sứ giả của bọn chúng đã bị hiến tế.”
“Rơi vào trạng thái điên loạn? Tấn công lẫn nhau? Và xem những người đồng đội như những con quái vật bị ám?” Biểu cảm của Vanna ngay lập tức đông cứng lại. “Cậu đã tiến hành kiểm tra chưa? Liệu đây có phải là hậu quả của một sự phơi nhiễm với Hắc Mặt Trời không?”
“Chúng tôi không tìm thấy được một bằng chứng nào về sự ô nhiễm từ bên ngoài cả. Những cơn điên loạn dường như là do bọn chúng tự gây ra – với một chất xúc tác nằm từ sâu bên trong tâm trí của bọn chúng.” Anh vệ quân đáp lại, chỉ tay về phía một cô gái trẻ trong một bộ áo choàng đen, người hiện đang di chuyển giữa những tên dị giáo. “Quý cô Heidi hiện đang ở đây ạ. Nếu như chúng ta có thể xác nhận rằng những tên dị giáo này không hề bị phơi nhiễm bởi Hắc Mặt Trời, thì chúng ta có thể cân nhắc việc thôi miên như là một giải pháp khả thi.”