CHAP 34 – THU HOẠCH
Giật mình tỉnh dậy từ một trạng thái mơ màng, những tiếng vỗ ào ạt từ những cơn sóng bên mạn thuyền hất anh trở về với thực tại. Mắt anh bật mở ra, bỏ lại một giấc mơ về một thế giới kỳ ảo dần vỡ vụn và tan biến trong tâm trí. Trong đấy, chỉ còn đọng lại một ký ức về những chú cá đang bơi lội trong không trung, xúc phạm những định luật vật lý khi chả cần tới nước và bỏ qua luôn trọng lực. Nhưng, những chú cá ấy trông như thế nào nhỉ? Anh tự hỏi khi không thể nhớ về hình dạng của bọn chúng, mặc dù vẫn còn rõ về những hương vị nơi đầu lưỡi, một mùi vị thơm ngon đến lạ thường.
Cá có thể bay không nhỉ? Anh nghĩ, một câu hỏi hết sức ngớ ngẩn trôi nổi trong đầu anh.
Lắc đầu, anh cố lắc đi những sự bối rối khi vừa mới trải nghiệm một sự pha trộn kỳ lạ giữa cơn mơ và thực tại, một hiện tượng khiến anh tạm thời mà hoàn toàn mất phương hướng. Anh hướng mắt nhìn vào bộ ba cần câu đang được cố định tại giá đỡ của chúng, khi cả ba đều không hề có một sự động đậy nào đến từ lưỡi câu. Cảnh tượng yên bình ban nãy giờ đã bắt đầu biến chuyển, khi mặt biển bắt đầu thổi lên những cơn sóng ào ạt và mạnh mẽ, ồ ạt lao mình vào thân gỗ của con tàu Vanished.
Dần dần, kích thước của những cơn sóng bắt đầu tăng lên. Vươn lên cao và từng cơn, từng cơn một liên tục đập vào một thân gỗ, để lại những dòng nước hỗn loạn trắng xoá và khiến toàn bộ sự hùng vĩ của Vanished phải lắc lư trong những cơn cuồng phong, gửi đến đôi tai anh một không gian vang vọng một dàn hợp xướng được biểu diễn bởi mẹ thiên nhiên.
Nhìn lên trời cao, anh thấy một bầu trời xanh trong veo và tươi sáng, trái ngược lại một mặt biển đang nổ lực làm loạn và giận dữ bên dưới. Một thời tiết “khá khó khăn” cho những con người muốn mang về nhà những món hải sản tươi ngon, chỉ có một chút gió và một chút sóng, chả hề có bất kì một dấu hiệu nào cho một cơn bão đang tiến tới.
“Một thời tiết không được lý tưởng để câu cá nhỉ…” Duncan tự lẩm bẩm với chính mình, tự nhủ rằng có nên hay không việc phải thu cần lại đây. Nhưng để đáp lại với vẻ lưỡng lự này của anh, một trong ba dây câu đã đột ngột bị giật mạnh, khiến cần câu cong vênh, hiện lên một đường cung chỉa thẳng xuống nước!
Một cần câu hạng nặng, một thứ được thiết kế để chịu đựng được những lực cơ mạnh mẽ của những con cá to lớn tại đại dương, lại tạo thành đường cung hoàn hảo, chỉa thẳng và bị kéo xuống nước với một lực đáng kể, một lực rất mạnh như thể chỉ có thể bị kéo bởi một con cá rất lớn. Kèm theo những tiếng lạo xạo khi dây câu bị rút đi một cách nhanh chóng, là những tiếng rên rĩ cót két của một giá đỡ cần câu, những tiếng than vãn quả quyết vang lên, gửi Duncan về một thông điệp rõ ràng: Anh đã bắt được một con cá, và còn là một con rất lớn nữa chứ!
Những suy nghĩ bỏ cuộc ban nãy đã bị quăng hết xuống biển một cách nhanh chóng, bị thay thể bởi một cơn rush adrenaline tăng động chỉ có ở những con nghiện câu cá. Trong khoảng khắc ấy, Duncan đã nhanh chóng bay lại gần cần câu, một tay nắm chặt lấy cần để giữ nó không bị bật ra trong khi tay còn lại cẩn thận điều chỉnh áp lực lên dây câu.
”Biết ngay mà! Sẽ chẳng bao giờ có chuyện mình sẽ về tay không đâu!”
Hưng phấn, một vẻ mong đợi và hồi hộp lướt qua toàn thân Duncan khi anh tập trung hoàn toàn trước một cuộc giằng co kịch liệt giữa anh và một con thuỷ quái vô hình ở hai đầu dây. Một cuộc thi kéo co gay cấn; khiến cho Duncan cũng phải thật sự cảm thấy khó khăn khi ở đầu bên kia cũng không hề dễ dàng nhận thua. Thậm chí bằng một sức khoẻ vượt trội này của Duncan cùng với một sự hỗ trợ vững chắc từ giá đỡ, lại vẫn còn đấy một thế trận căng thẳng và bấp bênh với phần thắng có thể nghiêng về bất cứ ai vào bất cứ lúc nào.
Những cơn sóng bắt đầu dữ dội hơn, bao phủ toàn bộ tàu Vanished nhưng hoàn toàn không thể lay chuyển Duncan. Sự quyết tâm cứng đầu của đối thủ đã khuấy động lên một tinh thần cạnh tranh quyết liệt của anh, hoàn toàn khiến anh nhất quyết không thể để bữa ăn này của mình chạy mất.
Độ cong của cần đã chạm tới mức cực hạn, bắt đầu chuẩn bị gãy đôi trước một áp lực to lớn, cảnh báo về một đường lui cho con thuỷ quái khổng lồ bên dưới mặt nước.
Sau một hồi giữ vững ở một thế cân bằng mệt mỏi giữa trận chiến, Duncan quyết định bắt đầu hành động. Nhanh như chớp, một ngọn lửa xanh bùng lên mạnh mẽ và bao phủ lấy đôi bàn tay đang nắm chặt lấy cần câu.
Một ngọn lửa xanh lục bảo bùng lên và lan toả ra khắp nơi như dòng nước, nhanh chóng bò lên và nuốt chửng lấy chiếc cần rồi chạy dọc theo dây câu, vẽ lên một đường lửa ma mị kéo dài và đâm thẳng xuống một mặt biển đang dậy sóng. Ngay lập tức, một bóng hình kì lạ, không thể xác định được lấp ló một tia phát quang lục bảo kì lạ, hiện hữu từ một vùng nước sâu thẳm, tăm tối đang bao phủ xung quanh con tàu Vanished. Được làm lộ ra bởi một bố cục huyền ảo từ những ngọn lửa ma mị này, một bóng hình to lớn dần được nổi dần lên từ vùng nước sâu.
Một bóng hình bí hiểm đang được ẩn giấu bên dưới lòng nước, một con thuỷ quái khổng lồ, to lớn tựa như một hiện thân đến từ Vực sâu. Một bóng đen đáng sợ bao phủ toàn bộ vùng biển xung quanh Vanished, những đường tua đen tuyền hiện lên, trải dài hàng trăm mét xung quanh, hiện lên một mảng đen rùng rợn và uyển chuyển của vô vàn những xúc tua đến từ một cơn ác mộng kinh hoàng. Bọn chúng uốn lượn bên dưới mặt nước, chi phối dòng hải lưu của đại dương và khuấy động những cơn sóng mạnh mẽ vỗ ẩm vào thân tàu Vanished.
Ngơ ngác bởi cảnh tượng đang diễn ra dưới mặt nước, Duncan phải cố gắng để giữ lấy thế thăng bằng giữa cuộc chiến căm go với “con mồi” mờ ảo này của mình. Đôi mắt anh, ánh lên một vẻ tò mò, nhìn thẳng xuống nơi tăm tối dưới lòng đại dương. Ngạc nhiên thay, anh không quan sát thấy điều gì bất thường so với những gì đang diễn ra trong thực tế, chỉ thấy những làn sóng va đập nhau đều theo từng nhịp, tựa như một vũ điệu ba lê tại nơi đại dương quen thuộc khi đang câu cá. Thêm nữa, anh có thể cảm nhận được một lực rõ ràng tại nơi cần câu đang dần bị suy yếu, rằng có lẽ “con mồi” này của anh cũng đã bắt đầu mất sức.
Một nụ cười chiến thắng rạng rỡ trên môi anh khi Duncan bắt đầu dùng sức kéo chặt sợi dây câu, từ từ kéo “con mồi” của mình lên khỏi mặt nước…
…
Đồng thời điểm tại một nơi nào đó, Alice đã bị giật mình đánh thức bởi những âm thanh dữ tợn và những tiếng hú ríu rít từ bên ngoài căn cabin của cô. Những rung động dữ dội từ con tàu truyền lên từ bên dưới, khiến mọi thứ trong căn cabin va đập nhau một cách mất kiểm soát, góp phần tăng thêm sự hỗn loạn trong căn cabin bằng những âm thanh loảng xoảng. Nhanh chóng, cô bám vào một cái lan can gần đó, ngăn cô khỏi bị bật ngửa và té ngã bởi rung chấn từ con tàu, một sự hoảng hốt hiện hữu trên khuôn mặt cô, cô hỏi, “Chuyện gì đang diễn ra vậy trời?”
Cả con tàu Vanished đang bị rung chuyển như thể bị ảnh hưởng từ một cơn bão cuồng phong đáng sợ nào đó. Hiện hữu từ tận bên trong của con tàu ma này, là những tiếng rên rĩ trầm lặng và lạ lẫm. Tựa như thể chính con tàu này đang gầm thét, gào rống lên trong một trận đại chiến thách đấu một nỗi kinh hoàng được hiệu triệu từ tận nơi đại dương sâu thẳm, chống lại một con thuỷ quái khổng lồ đang cố gắng nuốt chửng toàn bộ mọi sự hiện diện của nó.
Những tiếng va đập từ vô số những đồ vật vang lên khắp nơi, vang vọng lên một thứ tiếng tựa như một mật mã khó hiểu mà Alice không thể tài nào hiểu được. Nhưng cô hiểu rõ được một điều, rằng bên ngoài kia, là một cơn bão hung tợn và tàn bạo đang đợi sẵn cô ở ngoài đấy.
Bị thúc đẩy bởi một sự khó chịu kì lạ, Alice quyết định sẽ đối mặt với cơn bão và bắt đầu tiến bước thẳng về hướng boong tàu. Cô loạng choạng chạy ra khỏi căn cabin, vừa tựa vào tường vừa cất bước để tránh bị mất thăng bằng mà té ngã.
Những sợi dây thừng tung bay trong gió, những thùng gỗ bay loạn xạ tứ tung, khiến cô suýt bị vấp ngã vài lần khi cuối cùng cũng bước tới được cầu thang. Cô nặng nề đẩy cánh cửa gỗ ấy – một cánh cửa đang rung mình trong gió bão, ngay lập tức, là một cảnh tượng đáng sợ liền chào đón cô - một bức hoạ tăm tối của một đại dương tràn ngập những con sóng khổng lồ và dữ tợn.
Một màu đen tuyền đáng sợ bao phủ lấy bầu trời, hiện lấy không gian một màu đen tăm tối và u uất dưới những tảng mây dày cộm. Những tiếng vỗ ầm ầm của sóng biển, sôi sùng sục bên dưới những lớp mây đen đáng sợ và cuồn cuộn những dòng chảy hỗn loạn xung quanh tàu Vanished. Alice, một cô nàng chẳng có kinh nghiệm đi biển nào, đã hoàn toàn bị sốc trước mọi thứ diễn ra xung quanh cô. Theo lẽ tự nhiên, cô liền nghĩ đến việc tìm vị thuyền trưởng của con tàu này ngay lập tức.
Cô nhanh chân chạy đi, khắp nơi trên boong tàu, để rồi thấy được một người đàn ông kì lạ, một người đang đứng tại rìa mạn tàu với một vẻ thản nhiên dưới một cơn bão cuồng phong.
…
Đối với Duncan, một đại dương đang cuồn cuộn những sóng to gió lớn như này chỉ là những thứ trở ngại cỏn con mà thôi. Mấp mé trên bờ vực của chiến thắng, một sức kháng cự yếu ớt có thể được cảm nhận rõ ràng thông qua một áp lực lên dây câu và những ngọn lửa xanh ma mị từ anh. Từng chút một, con thuỷ quái bên dưới mặt nước đó cũng dần được lôi lên.
“Trồi lên cho tao xem nào, con quái vật kia!” Anh khích lệ nó, một giọng nói bị cuốn đi bởi cơn bão khi anh dốc một cú kéo thật mạnh mẽ và cuối cùng của mình.
Một con cá đột ngột bị quăng lên trời cao, bật lên khỏi mặt nước – là một sinh vật có kích thước rất lớn, gần bằng một phần hai người của Duncan.
Trong khoảng khắc bình lặng nhất thời, Duncan khoá chặt ánh mắt của mình vào một con cá khổng lồ đang trôi nữa giữa không trung này.
“Thật luôn… đúng thật là một con thuỷ quái nhỉ?” Cất lớn một giọng thoáng ngạc nhiên, vang dội tứ phía và chìm vào cơn bão.
Và không lồ là một đáp án đúng. Một con cá với một cơ thể màu đen kỳ lạ, tựa như bị bao phủ bởi một kết cấu cục mịch với những vô số u bướu mọc khắp nơi, đồng thời cũng chằng chịt những hoa văn trắng xám ngẫu nhiên ngoằn ngoèo chạy dọc theo những chiếc vây của nó. Ngoài ra, trên đầu cũng nhô ra vô số những chiếc gai xương nhọn hoắt cùng với một cặp mắt trắng xanh như ngọc trai, đáp lại đôi mắt của Duncan bằng một sự rỗng tếch và vô hồn.
Một đôi mắt kì lạ, một sự kì lạ khó tả khiến Duncan phải rùng rợn sởn gai ốc khi bất chợt nhìn thẳng vào chính đôi mắt đó, rằng anh cảm thấy rất khó chịu khi tưởng chừng ánh mắt đó lại nhìn mình với một ý đồ rất xấu. Nhưng chỉ một giây sau, một biến chuyển nhanh chóng của dòng sự kiện diễn ra, một sự co giật mạnh bạo xuất hiện tại khớp cơ thể của con cá, đôi mắt của nó, một đôi mắt đang nhìn thẳng vào Duncan, bất ngờ nổ tung, máu của nó từ đó mà bắn ra khắp nơi, chảy dài và đổ xuống sàn gỗ của Vanished, vẽ lên một màu đỏ tươi đẫm máu và kinh dị dưới một nền trời ma mị và u tối.
Cùng với một tiếng rầm lớn, con cá rơi thẳng xuống boong tàu. Nó hấp hối co giật và vặn vẹo, tựa như một sinh vật vừa bị giật chết bởi một điện áp cực lớn rồi im bặt trong giây lát.
Sững sờ chết khiếp trong sự kinh tởm, anh giương mắt nhìn con cá xấu xí và kỳ dị này dần lụi đi dưới chân mình. Anh mơ hồ nhớ lại kiến thức đã đọc trong sách: Phần lớn các loài cá ở vùng nước sâu đều rất xấu xí, và do sống lâu trong môi trường áp suất nước sâu, chúng thường bị vỡ mạch máu hoặc chết ngay khi bị kéo lên mặt nước do sự thay đổi áp suất.
Vậy ra cá ở thế giới này cũng như thế à… anh nghĩ.
Nhưng những suy nghĩ ấy liền bị cắt đứt bởi những tiếng va đập lép bép trên boong tàu. Giật mình, anh tò mò nhìn theo tiếng động và chứng kiến được thêm vài con “quái cá” cùng tham gia “dự tiệc” với đàn anh lớn hơn của bọn chúng. Từng con trong số chúng đều có một vẻ ngoài tương tự với con thuỷ quái to gần nửa người kia. Và cũng ngay lập tức, tương tự với đàn anh của chúng nó, bọn chúng cũng đồng thời chảy máu dữ dội rồi chết dần đi dưới ánh mắt của Duncan.
Duncan tương đối hoảng hốt khi chứng kiến cảnh tượng này, đến tận mãi một lúc sau mới kịp phản ứng mà thốt lên một câu, “Hàng khuyến mãi à?”
…
Cùng lúc ấy, Alice đang bám chặt và co ro bên lan can của con tàu, mắt cô mở to kinh hoàng khi chứng kiến một cảnh tượng khiếp đảm đang diễn ra cách cô chỉ vài bước. Ngài Thuyền trưởng Duncan đang đứng tại bánh lái, một nơi hiện hữu một bóng hình đang được bao phủ dữ dội bởi một ngọn lửa xanh ma mị, biến anh trở thành một ngọn đuốc khổng lồ giữa đại dương bao la. Dưới chân anh, xuất hiện một bộ 3 lưỡi móc vươn ra từ boong, với một trong số chúng bị nuốt chửng bởi một ngọn lửa rực cháy một màu xanh thẫm.
Từ bên dưới mặt biển âm u, hiện lên một bóng đen khổng lồ bao phủ mọi thứ, đồng thời vươn lên từ mặt biển là một xúc tu khổng lồ, dày cộm hơn cả những cột buồm chính của con tàu. Một cảnh tượng như đến từ những cơn ác mộng kinh hoàng nhất: một xúc tu được bao phủ bởi vô vàn những con ngươi kì dị và hiểm ác, kèm theo hàng loạt những hàng răng nanh sắc nhọn liên tục va vào nhau, tạo nên một âm thanh chói tai tựa như thể có thể nghiền nát con tàu ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Một sự sợ hãi bám lấy Alice, thúc ép cô phải ngay lập tức báo cho ngài thuyền trưởng, ép cô phải nhanh chóng nhanh chân mà hỗ trợ ngài, nhưng, cô vẫn đứng đấy, hoàn toàn không thể cử động trong khi xúc tu ấy đang dần hướng về phía ngài ấy.
Alice quan sát trong một sự khiếp đảm, quan sát khi Duncan ngước mặt lên, một khuôn mặt được bao phủ và rực cháy bởi những ngọn lửa ma mị kèm theo một nụ cười dị quặc dần được nở to ra trên khuôn mặt ngài ấy. Duncan và những con ngươi từ chiếc xúc tu ấy nhìn thẳng vào nhau, giao nhau khi đột ngột những con ngươi ấy liền bị nổ tung ngay tức khắc, tạo ra một cảnh tượng kinh dị và ghê tởm trên boong tàu. Một âm thanh ré tai liền vang vọng lên trong không gian, đau đớn kêu gào lên từ những hàng răng sắc nhọn giữa những con ngươi ấy. Sau đó, như thể chính thực thể khổng lồ và ghê rợn dưới biển sâu này đã tự mình cắt đứt đi chi thể của nó, chính cái xúc tu bị hư hại nặng nề này đã tự rơi ra, hoàn toàn bị đứt lìa và bỏ lại trên boong tàu Vanished.
Rầm, vang dội một âm thanh to lớn khi chiếc xúc tu bị cắt rời ấy rơi xuống, phẩn đầu hở của nó tiết ra một dịch mũ sền sệt và hôi thối, nhỏ xuống, đọng lại trên boong tàu và bắn tung toé gần nơi ngài thuyền trưởng đang đứng.