CHAP 16 – DI CHUYỂN XUYÊN QUA LINH GIỚI
Cánh cửa khép lại sau lưng anh, bao trùm lấy căn phòng không còn nữa một ánh nhìn sáo rỗng của chiếc tượng gỗ dị thường. Tuy vậy, căn phòng vẫn ngập tràn những sự huyền bí khi Duncan vẫn còn giữ đó một mối liên kết hoà quyện với con tàu Vanished, một con tàu ma mà anh đang nắm trong tay toàn quyền kiểm soát. Mối liên kết huyền diệu này cho anh cảm nhận được rõ mọi sự thay đổi đang xảy ra trên con tàu, thậm chí là những thứ nhỏ nhặt nhất trong từng giây từng phút, và cho anh “thấy” được vô vàn là những thuỷ thủ vô hình đang miệt mài điều chỉnh những cánh buồm, tận dụng triệt để những cơn gió thổi từ đại dương mà đẩy con tàu tiến lên. Cảm nhận được một vật đang nhẹ nhàng xoay đều trên boong lái, một bánh lái tàu bóng loáng bằng gỗ mun, liên tục xoay chuyển và giữ vững con tàu băng qua những con sóng nhấp nhô.
Đúng như anh nghĩ, Đầu dê ngay lập tức nắm quyền kiểm soát bánh lái, không một chút nao núng mà thực thi nhiệm vụ của một phó điều hướng. Tuy nhiên nếu như anh muốn, thì anh vẫn có thể chiếm lại quyền kiểm soát con tàu bất kì lúc nào.
Mặc dù sự linh hoạt và nhanh nhẹn của Vanished dưới sự kiểm soát của Đầu dê có đôi phẩn giảm sút so với khi anh tự mình cầm lái, Duncan không quan tâm. Mục tiêu chính của anh hiện giờ sẽ là đánh tan đi những mảng sương mù che khuất tấm hải đồ dị thường ấy. Và cũng vì hiện tại anh cũng chẳng có mục tiêu hay con đường cụ thể nào để mà bám theo, nên bước lùi nhỏ này sẽ chẳng hề có ý nghĩa gì đối với anh.
Sau khi xác nhận lại không có giấu hiệu bất thường nào ở tầng dưới, và con búp bê gothic đó vẫn còn đang nằm bên trong căn phòng, Duncan thở phào nhẹ nhỏm, và sau đó liền đưa mắt quét qua căn phòng có đôi chút khiêm tốn này.
Một khu vực ngủ nghỉ riêng tư chỉ dành cho một mình anh, vị thuyền trưởng của con tàu, là một nơi mang đến cho vị thuyền trưởng của nó một sự thoải mái và xa hoa nhất trên con tàu Vanished. Bên cạnh một chiếc giường sang trọng, căn phòng còn được trang bị một tủ quần áo phong cách cổ điển và một cái kệ trưng bày, cả hai đều chiếm hết cả một bức tường đối diện với cánh cửa dẫn vào căn phòng, được trưng bày trên kệ hiện đang là một dãy các vật thể bắt mắt, trong khi đối diện chiếc giường là một cái bàn làm việc sẫm màu bằng gỗ gụ. Tuy nhiên, trên bàn lại không có một cuốn sách nào, chỉ có một số đồ vật trang trí cùng với một vài dụng cụ để viết và soạn bản thảo.
Bên cạnh chiếc bàn gỗ gụ, là một ô cửa sổ, mở ra cho căn phòng một phong cảnh vô tận của một mặt biển trải dài đến tận đường chân trời ngoài kia. Móc trên cạnh cửa sổ này, là một vài những móc đồ, nơi anh thường sẽ treo thanh kiếm cướp biển và khẩu súng cạnh của mình lên.
Tiến lại gần cái bàn, Duncan ngay ngắn đặt thanh kiếm và khẩu súng cạnh lên, theo một cách mà anh có thể dễ dàng với tới nếu cần thiết, và mở ngăn kéo tủ ra.
Bên trong là một cái hộp gỗ chứa những viên đạn chì và một cái túi nhỏ dùng để chứa bột thuốc súng, và nằm cạnh vỏ đạn và túi thuốc súng là một cái la bàn nhỏ gọn bằng đồng thau.
Cầm lấy cái la bàn, Duncan quan sát cây kim chỉ hướng bất thường bên dưới lớp kính, nó liên tục xoay và xoay, như thể được hấp dẫn bởi một lực vô hình và hỗn loạn nào đó. Và đáy của chiếc la bàn nhỏ này được khắc lên một câu: “Tất cả chúng ta đều lạc lối.”
Duncan thờ ơ nghịch chiếc la bàn nhỏ này trong tay, quan sát cây kim luôn quay cuồng trong hỗn loạn.
Anh đã quan sát kĩ càng mọi ngóc nghách của căn phòng này cũng đã biết bao nhiêu lần rồi. Khi lần đầu khám phá con tàu, anh đã vô tình bước vào trong căn phòng này. Và tất cả mọi thứ bên trong, bao gồm cả dòng thông điệp được khắc dưới đáy la bàn, rõ ràng đều là do những gì còn xót lại từ vị Thuyền trưởng Duncan trước kia.
Sau khi sắp xếp lại những thông tin anh có được từ những ngày qua, Duncan thở phào một hơi, và nhẹ nhàng đặt chiếc la bàn trong tay lên mặt bàn gỗ, sau đó anh đưa cánh tay phải của mình lên và xoa nhẹ các đầu ngón tay vào nhau.
Một ngọn lửa xanh lục bảo phấp phới phát từ những đầu ngón tay. Ngay lập tức tạo ra một hình ảnh ma mị và huyền ảo từ nửa dưới bàn tay anh dưới một nguồn sáng xanh. Tuy nhiên cũng vì anh đang tập trung tâm trí của mình để kiểm soát, mà ngọn lửa đã không lan ra khắp nơi như nó đã từng cách đây không lâu. Mà thay vì vậy, ngọn lửa nhỏ này cứ phấp phới trên đầu ngón tay anh, như một ngọn nến nhấp nháy phát ra những tia sáng của một ngọn hải đăng giữa biển khơi.
Một khi ngọn lửa nhỏ này đã ổn định, Duncan đưa cánh tay kia lại gần, cảm nhận một hơi ấm phát ra từ ngọn lửa ma mị này. Anh sau đó cầm một cây bút lông từ chiếc bàn gỗ lên và đưa phần đầu nhọn của nó quẹt nhẹ qua ngọn lửa.
Không hề nóng, và cây bút lông cũng không hề bị bắt lửa. Thay vào đó, một vầng hào quang mang sắc xanh lục nhạt bắt đầu chạy dọc theo trục bút, nhạt nhoà toả ra một nguồn sáng mờ ảo.
Tuy nhiên, Duncan lại không hề “cảm nhận” được bất cứ tín hiệu trả lại nào từ cây bút, một sự thật trái ngược lại với khi anh chạm lấy tấm hải đồ và bánh lái con tàu trong ngọn lửa xanh.
Tĩnh lặng, anh lưu giữ lại trong thư viện kí ức của mình một điều mới mà anh vừa tìm ra. Một ngọn lửa xanh không toả ra sức nóng, không đốt cháy các vật thể và dường như chỉ có thể tương tác với những vật thể “phi thường” trên con tàu Vanished.
Anh nghĩ, liệu ngọn lửa này có thể tác động tới những vật thể “phi thường” khác từ bên ngoài con tàu Vanished chứ? Lờ mờ hiện lên, là một hình ảnh của một con búp bê gothic, một “vật thể” đích thị đến từ bên ngoài Vanished, Alice, vụt qua suy nghĩ của anh. Liệu cô ta sẽ bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa ma hồn này chứ?
Nhưng ngay lập tức anh liền bác bỏ suy nghĩ ấy đi. Mặc dù Alice không phải là một con người và cô ta cũng là một vật thể bị nguyền rủa mang biệt danh “Dị Thường 099”, nhưng cô cũng là một thực thể tự trị có thể nói, di chuyển, kể cả việc cô ấy có thể tự suy nghĩ độc lập. Và quan trọng hơn hết, cô hiện đang là một thuỷ thủ đoàn của tàu Vanished. Vậy nên cô nàng búp bê này đối với anh cũng hoàn toàn được xem như là một “con người” thực thụ.
Thế nên anh cũng không thể thực hiện những thí nghiệm liên quan tới ngọn lửa này trên những vật thể “sống”. Cũng vì anh chưa thể hoàn toàn xác nhận được những việc khủng khiếp gì mà ngọn lửa này có thể mang lại cho những vật thể “dị thường” đó.
Nhưng không hề nản lòng, Duncan tiếp tục những thí nghiệm của mình trên ngọn lửa, truy tìm những đặc điểm đặc biệt của nó và kiểm tra xem các vật dụng khác nhau trong phòng có chứa bất kỳ thuộc tính siêu nhiên nào không.
Đưa mắt nhìn lấy chiếc la bàn nhỏ, một chiếc la bàn với những “thông điệp” được bí ẩn khắc trên lớp vỏ kim loại, nó nằm yên ngay ngắn trên mặt bàn gỗ với bên dưới lớp thuỷ tinh là một kim hướng luôn liên tục xoay tròn. Duncan, trên những ngón tay là một ngọn lửa ma hồn, và phản chiếu trong đôi mắt nghi ngoặc ấy của anh là một chiếc kim chỉ hướng, đột nhiên, có lẽ chỉ là do anh tưởng tượng ra, nhưng trong một khoảng khắc nào đó, hình ảnh chiếc kim trong mắt anh giây lát đã khựng lại một nhịp, chỉ thẳng về một nơi.
Và rồi bỏ qua khoảng khắc ngưng đọng ngắn ngủi đó, chiếc kim lại tiếp tục xoay trong sự hỗn loạn vốn có của mình.
Không thể nghi ngờ gì nữa, chiếc la bàn đó chắc chắn là đã phản ứng dưới ánh nhìn của anh!
Sự thận trọng đã có ngay từ đầu của anh về chiếc la bàn này được hình thành nên từ những dòng chữ bí ẩn, những dòng kí tự dường như là một thông điệp để lại từ vị “Thuyền trưởng Duncan trước đây”. Duncan đoán rằng chắc hẳn vị thuyền trưởng ma đó có thể đã dùng một thứ sức mạnh nào đó truyền vào trong chiếc la bàn này, và có thể kèm theo cũng là một “cái bẫy” nào đó dùng để ngăn chặn những kẻ muốn trộm cắp chiếc la bàn. Sự nghi ngờ này trong anh đã ngăn anh sử dụng ngọn lửa xanh lên chiếc la bàn. Nhưng mà, sau khi chứng kiển một phản ứng nhỏ nhặt đó của nó, anh đã tìm cho mình một quyết tâm mới.
Đưa bàn tay lại gần chiếc la bàn, Duncan nắm chặt nó. Vẻ ngoài kim loại lạnh lẽo cùa nó truyền lên cho anh một cảm giác xa lạ mà cũng thật gần gũi. Sau khi liếc nhẹ qua chiếc kim hướng đang quay điên cuồng đó, anh nhẹ nhàng đặt vật thể hình tròn này vào lòng bàn tay phải của mình, một bàn tay đang vẫn còn bừng cháy một ngọn lửa ma mị, và nhẹ nhàng, từ từ đóng lại những ngón tay đang còn phấp phới ngọn lửa xanh.
Ngọn lửa từ những ngón tay của anh uyển chuyển mà lan ra như những dòng nước, bao bọc lấy chiếc la bàn trong một ngọn lửa xanh mờ ảo. Trong ánh xanh mờ nhạt ấy, nhảy múa thoáng qua là vô vàn những ảnh ảo rồi lờ mờ tan biến. Và đột nhiên, chiếc kim hướng điên loạn khi nãy giờ đã đột ngột dừng lại, hướng về một nơi chân trời vô tận bên ngoài mặt biển bao la.
Một cảm giác như điện giật lướt qua anh, và chỉ trong khoảng khắc thoáng qua đó, anh nhạy bén mà cảm nhận được một “phản hồi” từ chiếc la bàn, dưới ngọn lửa xanh, nó đã tự giác khẳng định danh tính thật sự của nó - “một vật thể dị thường”. Tuy nhiên, trước khi anh có thể hoàn toàn hình dung ra được chi tiết từ “phản hồi” của chiếc la bàn, một lực hút, một “lực hấp dẫn” mạnh mẽ nào đó đột ngột hiện lên người anh!
Cơ thể Duncan khẽ co giật, và ngay lập tức tầm nhìn của anh mờ đi. Những vật dụng trong căn phòng thuyền trưởng, những bức tường, thậm chí kể cả trần gỗ phía trên cũng dần dần tan biến vào hư vô. Bọn chúng cuộn, xoáy lại thành một vòng xoáy hỗn loạn giữa ánh sáng và bóng tối, tan vỡ thành mảnh nhỏ tựa như những bông tuyết trắng xoá bị cuốn vào một cơn bão, mãi đệ quy cho đến khi hoàn toàn nhấn chìm lấy anh trong một màu đen tuyệt đối.
Bên trong màn đêm vô hướng ấy, giữa tâm chấn, đang đứng một người đàn ông. Trong tâm trí anh ta, liên tục rung lên những hồi chuông cảnh báo. Khiến cho anh tự động theo tự nhiên mà với lấy khẩu súng cạnh và thanh kiếm nằm ngay cạnh đó. Nhưng tuy nhiên, anh cũng nhanh chóng nhận ra là trong tay anh chẳng còn gì ngoài một chiếc la bàn bằng đồng thau, một chiếc la bàn dị thường vẫn còn được anh nắm chặt trong tay.
Duncan ngơ ngác, và đột nhiên, vô số những sợi ánh sáng mịn mà len lỏi ra từ chiếc la bàn từ bàn tay anh.
Những sợi ánh sáng này vươn ra và đan xen lại với màn đêm xung quanh, tạo ra một mạng lưới trải dài, mở rộng ra tận vô cùng. Tại trong giữa của những tua sáng rực rỡ này, là vô số những điểm sáng, trôi nổi tựa như những vì sao. Một số thì di chuyển thất thường, tách biệt; trong khi còn lại thì tập hợp lại, dựng lên một dải sao trải dài và toả sáng lung linh tựa như một dải sông thiên thể. Dưới một nền đen hư vô, những điểm sáng này lấp lánh cùng nhau tạo lên một cảnh tượng hoàn mỹ và rạng ngời, hiện lên một Dải Ngân Hà rọi sáng rực rỡ giữa trời đêm.
Một sự bối rối và chút lo lắng hiện lên khuôn mặt của Duncan khi anh chứng kiến cảnh tượng mê hoặc này. Anh cảm thấy thận trọng, thậm chí là có chút lo lắng, nhưng lạ thay, anh lại không cảm thấy được một mối đe doạ nào. Mà thực tế là…
Giữa mạng lưới tinh thể rực rỡ và những đốm sao lấp lánh này, Duncan lại cảm thấy một sự bình yên lạ thường, bất ngờ cuốn lấy anh. Đó là một cảm giác yên bình và thoải mái mà đã từ rất lâu rồi anh mới cảm nhận được.
Nhưng cũng ngay lập tức sau đó, hiện hữu trong anh lại là một cảm giác bất thường và kì lạ. Duncan nhận thấy rằng tầm nhìn của mình dường như bị cuốn hút lại bởi một chòm sao cụ thể giữa một ma trận sáng sao dày đặc và phức tạp này. Anh quan sát ánh sao đó, cảm nhận được một sự chuyển mình từ ánh sáng sang bóng tối từ ngôi sao.
Bị thôi thúc bởi một ý thức mà anh không thể nhận thức được, anh đưa tay của mình với lấy ngôi sao đang dần lụi tàn này.
Tại khoảng khắc đó, một sự hấp dẫn áp đảo chiếm lấy anh. Một cảm giác như linh hồn của anh được phóng thẳng vào vũ trụ ngay sau khi anh vô tình lao về phía ánh sao mờ nhạt đó. Nhanh đến nổi, hình ảnh của một mạng lưới ánh sáng phức tạp, hình ảnh của một tạo vật với vè ngoài la bàn, nhanh chóng đột ngột rời xa khỏi tầm nhìn của anh. Những dòng sông thiên thể, những chòm sao rực rỡ xung quanh anh bắt đầu xoay chuyển và chuyển hình!
Trong chuyến đi chóng vánh này, Duncan vô thức liếc nhìn bàn tay phải của mình, một bàn tay ngay từ lúc đầu đã liên tục giữ chặt lấy chiếc la bàn. Nhưng ngạc nhiên thay, anh nhận ra chiếc la bàn đã biến mất tự lúc nào không hay. Và cũng đồng thời khi anh vừa chuẩn bị tiếp xúc với ánh sao lụi tàn đó, từ góc nhìn của mình, anh nhận thấy một bóng hình đang dần hiện lên từ bên trong màn đen sâu thẳm xung quanh.
Một bóng hình dường như đã được sinh ra từ màn đêm, đồng hành cùng anh trên chuyến hành trình chóng vánh này. Cùng nhau, anh và bóng hình ấy đâm thẳng về phía ánh sao yếu ớt phía trước.
Càng lại gần hơn, anh càng có thể lờ mờ nhận ra rằng, bóng hình đó tựa như một con chim, một con chim với một sải cánh đang dang rộng một cách oai vệ. Nhưng tiếc thay trước khi anh có thể hoàn toàn ghi lại trong tiềm thức những chi tiết của nó, xung quanh anh đột ngột lại chìm vào một màn đêm.
Xâm nhập vào thực tại. Một cảm giác nặng nề bắt đầu bám lấy cơ thể anh, đi kèm là một mùi hôi thối kinh tởm bốc ra từ xác thịt đang phân huỷ, và cuối cùng là một âm thanh cọ xát từ những sợi xích nặng nề, nặng trĩu rên lên trên nền đất cứng.