CHAP 8 – MẶT TRỜI
Một con búp bê với một vẻ ngoài con người chân thật đến mức Duncan cảm thấy khó có thể phân biệt được thật giả. Cô nàng lặng im nằm ngay ngắn trong chiếc hòm sang trọng, tựa như một “cô công chúa ngủ trong rừng” đợi chờ một chàng hoàng tử đánh thức cô dậy từ giấc mơ vĩnh hằng của mình.
Duncan cảm giác như con búp bê này có thể bật dậy bất cứ lúc nào vậy. Nhưng mà những cảm giác đó cũng chỉ là những ảo giác do anh tạo ra. Con búp bê vẫn nằm yên đó, bất động với thế giới xung quanh.
Duncan cẩn thận quan sát thật kĩ ‘vật thể’ dị thường này. Điều dị thường ở đây không phải là con búp bê, mà dị ở đây chính là một vẻ ngoài giống người thật đến mức kinh hoàng, và thêm cả chiếc hòm gỗ tựa như một cỗ quan tài nữa, việc bọn nó đột ngột xuất hiện trên tàu Vanished đã mang lại cho anh một cảm giác nguy hiểm khó lường, khiến anh luôn cảnh giác ngay từ ban đầu.
Quan sát một hồi lâu, Duncan kết luận rằng con búp bê tuyệt trần mang phong cách gothic này sẽ không đột ngột nhảy xồ vào người anh. Thở phào một hơi nhẹ nhỏm, anh nhăn mày hỏi Đầu dê, “Ngươi nghĩ tình hình hiện tại như thế nào?”
“Đây hẳn là một món hàng quan trọng trên con tàu khi nãy,” Đầu dê ngay lập tức trả lời. Mặc dù chính nó cũng đã tự nói là nó cũng không nhận ra chiếc hòm gỗ kì lạ này khi nãy, nhưng những kinh nghiệm ra khơi nơi biển cả của nó giàu hơn Duncan rất nhiều, hơn vị thuyền trưởng giả mạo này rất nhiều. “Những kí tự bên ngoài chiếc hòm đều hướng về những vị thần, và có những vết đinh cố định lại những sợi xích quấn quanh chiếc hòm. Điều này chứng tỏ là nó đã trong một tình trạng phong ấn nào đó trước đây, và việc di chuyển một món vật thể phong ấn trên Vô Cận Hải là một việc cực kì mạo hiểm. Chứng tỏ một thế lực rất quan trọng đang chống lưng con tàu đó.”
“Một phong ấn sao?” Anh lo ngại đưa mắt nhìn lấy nắp đậy chiếc hòm đã bị anh nhẹ nhàng mở tung. Mặc dù anh chả biết gì về phong ấn cả, nhưng anh chắc chắn là mấy cái phong ấn đó đã bị phá vỡ hết rồi. “Vậy, thứ này có nguy hiểm không?”
“Nó nguy hiểm đối với loài người mỏng manh và yếu ớt, nhưng tôi nghĩ nó sẽ không ảnh hưởng đến ngài dù chỉ một chút – tôi không hề tin rằng những thứ ‘Dị thường’ có thể bị phong ấn này có thể chống lại được sức mạnh của vị Thuyền trưởng Duncan đâu ạ.”
Duncan tiếp tục giữ im lặng mà nghiêm túc suy nghĩ.
Những lời tâng bốc của Đầu dê nghe thì đã tai đấy – chỉ đã tai khi anh thật sự là “Thuyền trưởng Duncan” mà nó nói thôi. Nhưng mà anh lại không phải, thế nên giờ anh vẫn đang cảm thấy khó chịu.
Mặc dù hiện tại anh đang mang trong mình danh tính của Thuyền trưởng Duncan, không chỉ danh tính mà còn là cơ thể và sức mạnh của ‘con người ấy’, “Châu Minh” vẫn còn biết thân biết phận của mình – anh không tin được rằng mình đã thực sự trở thành ‘con người ấy’ trở thành vị “Thuyền trưởng Duncan thực thụ”.
Anh biết quá ít về thế giới này, con tàu này, và cả thân thể này nữa.
Hơn nữa anh còn khám phá ra một từ mới, phát ra từ những lời của Đầu dê, một “Dị thường”.
Một thứ gì đó cách biệt, khác lạ với bình thường là một dị thường. Một từ nghe thì bình thường, nhưng sự nhấn mạnh của Đầu dê khi nãy, khi nói ra từ này đã giúp anh lờ mờ nhận ra điểm đặc biệt của nó.
Có vẻ như trong thế giới này, từ “dị thường” không chỉ có nghĩa là những thứ “siêu nhiên” mà còn là một từ đặc biệt dành cho một vật thể dị biệt nào đó. Ví dụ như … là con búp bê đang nằm trong cổ quan tài này đây.
Không may thay, anh không tìm ra được một lí do hợp lí nào để hỏi về những “điều bình thường” ở thế giới này.
Sau khi cân nhắc về sự quan trọng về việc thu thập, tích luỹ thông tin và kiến thức, Duncan nhăn mặt lướt nhìn qua con búp bê và đưa ra một quyết định. “Mình nên quăng nó xuống biển vậy.”
Dứt lời, anh liền cảm thấy một sự do dự trong thâm tâm anh, đặc biệt là khi mắt anh nhìn lấy con búp bê. Không chỉ đơn giản là do “con búp bê quá đẹp”, và là do… “cô nàng” đang nằm bên trong cỗ quan tài này trông rất giống một con người bình thường. Và khi nghĩ tới việc quăng cô nàng này xuống biển, Duncan cảm thấy như mình đang dìm chết một con người sống vậy.
Tuy nhiên, cũng chính vì ‘sự do dự’ này mà anh lại càng thêm chắc chắn việc anh nên vứt nó xuống biển.
Cũng bởi vì anh đã biết rằng thế giới này tồn tại rất nhiều những thứ rất dị, và lạ thường – mặc dù thứ duy nhất anh biết đến trên thế giới này chỉ là con tàu Vanished, anh cũng đã chạm trán một cái tượng gỗ hình đầu dê biết nói, những cánh cột buồm có thể tự mình kéo căng cánh buồm của nó, những ánh đèn vĩnh cửu trên con tàu, một vùng biển huyền bí và nguy hiểm, một Linh Giới đáng sợ, và một biển trời sương mù vô tận…
Và mới đây thôi, anh đã va chạm với một con tàu hơi nước, một con tàu đang vận chuyển những vật thể bị phong ấn trên vùng biển huyền bí này, và còn bí ẩn hơn nữa là những vật thể đó lại đột nhiên cuối cùng lại xuất hiện hết trên con tàu Vanished này.
Là một người biết suy nghĩ và cẩn trọng, anh không thể giữ một vật thể nguy hiểm và kì lạ như thế này với chỉ với một lí do là “con búp bê trông đẹp mà” được.
Đáng tiếc, Duncan đành phải tiếc nuối mà đậy nắp “cỗ quan tài” này lại một lần nữa. Cảm thấy vẫn chưa đủ, anh đi tìm thêm cho mình một cái búa và vài cái đinh sắt trong cabin và cẩn thận đóng thêm vài phát trên nắp hòm.
Xong xuôi, anh đẩy “cỗ quan tài” chứa con búp bê này ra mép boong tàu.
Giọng của Đầu dê vang vảng bên đôi tai anh, “Ngài vẫn có thể quăng đi chiến lợi phẩm nếu ngài muốn, nhưng tôi vẫn nên khiêm tốn khuyên ngài rằng – ngài không cần phải cẩn trọng làm gì đâu ạ. Tàu Vanished đã không có một chiến lợi phẩm nào trong một khoảng thời gian rất dài rồi ạ…”
“Im đê,” Duncan ngắt những tiếng balabala vô nghĩa của Đầu dê.
Đầu dê liền im lặng, và Duncan sút “cỗ quan tài”, tiễn nó về với vùng biển sâu thẳm.
Chiếc hòm gỗ nặng nề rơi thẳng xuống từ mép boong tàu, lao xuống vùng biển giờ đã trở nên bình thường với một tiếng uỳch nặng nề. Nó nổi trên mặt nước và trôi dần về phía đuôi tàu Vanished.
Duncan nhìn chiếc hòm trôi đi theo những cơn sóng cho đến khi nó hoàn toàn bị che khuất bởi đuôi tàu rồi anh mới trút ra một hơi nhẹ nhõm. Màn sương từ phía đường chân trời đã hoàn toàn tan biến, để lại là một đại dương bao la xanh thẳm cùng với những con sóng nhẹ nhàng vỗ về thân tàu Vanished.
Con tàu đã hoàn toàn rời khỏi Linh Giới, hoàn toàn trở về với thực tại.
Xung quanh con tàu trãi dài vô tận là mặt biển xanh bao la, không lấy một dấu vết của một con tàu hơi nước nào cả.
Duncan khẽ nhăn mày và ước tính tốc độ của 2 con tàu và khoảng thời gian đã trôi qua kể từ khi 2 con tàu ‘giao’ nhau.
Dựa vào tình trạng yên bình hiện tại của mặt biển, con tàu đó đáng lẽ không nên biến mất một cách nhanh chóng như vậy.
“… Có phải là do sự dị thường của vùng biển huyền ảo đó, hay là nó có liên quan tới việc ‘di chuyển trong Linh Giới’?”
Duncan suy nghĩ, nhưng anh nhanh chóng để ý thấy một thứ gì đó –
Những tia sáng dần le lói qua những khe hở từ những đám mây đen trên bầu trời của vùng biển, những tia sáng vàng ấm ấy tựa như một bàn tay khổng lồ, quét tan đi những đám mây bão có từ khi trước. Mặt biển u tối tựa như bất tận giờ đây đã không còn nữa, thay vào đó phản chiếu những tia nắng mặt trời, soi rọi và đánh tan màn đêm. Đứng ở mũi tàu Vanished, Duncan mở to đôi mắt quan sát khung cảnh mê hồn này. Và trong khoảnh khắc đó, lòng anh như bùng nổ một sự xúc động không thể diễn tả được.
Kể từ khi khám phá ra “phía bên này” từ những ngày trước đây và sau những lần đầu tiên thăm dò con tàu kì lạ này khi ấy, những đám mây đen luôn phủ lấy toàn bộ bầu trời, tô lên một màu tối ảm đạm cho đại dương. Khiến cho anh gần như tin rằng thế giới này dường như không hề có ánh mặt trời, và tin rằng thế giới này đã bị bao phủ bởi một màn đêm vĩnh hằng.
Anh đã không được nhìn thấy tia nắng từ một khoảng thời gian rất lâu rồi. Ngay cả phía bên kia cánh “cửa”, trong căn hộ nhỏ bé và đơn độc của Châu Minh, ánh mặt trời đã hoàn toàn bị che khuất bởi màn sương phủ đầy bên ngoài cánh cửa sổ.
Giờ đây, vùng biển Vô Cận Hải đã hoàn toàn trong xanh, yên bình với một màu nắng vàng tươi sáng.
Sau khi bị chia cẳt với ánh sáng mặt trời quá lâu, cuối cùng anh cũng đã cảm nhận được sự ấm áp của những tia nắng nơi “phía bên này” của thế giới.
Duncan hít một hơi thật sâu là vươn tay với lấy tia nắng, và đáp lại anh là những đám mây đen dần tan đi và biến mất. Và vào khoảnh khắc bầu trời sáng nhất, một quả cầu khổng lồ được bao phủ bởi vô số luồng ánh sáng vàng xoắn vặn xuất hiện trong tầm nhìn của Duncan.
Mọi biểu cảm của Duncan gần như đông cứng lại trong khoảnh khắc khi anh dang rộng vòng tay đón lấy ánh nắng.
Mở to đôi mắt và nhìn lên bầu trời. Là những ánh nắng chói chang nhưng mà không hề gay gắt như những tia nắng mà anh biết. Anh có thể thấy rõ mồn một một vật thể hình cầu đang lơ lửng trên bầu trời, với một cái vỏ cầu được khắc lên là vô số những đường hoa văn phức tạp. Phát ra từ nó là những tia nắng rực rỡ, chói chang và trên nền của những luồng tia nắng quyện vào nhau đó, xuất hiện 2 đường tròn đồng tâm khối cầu đang từ từ quay quanh vật thể.
Duncan nheo mắt lại, anh lờ mờ nhận ra 2 cấu trúc đường tròn đồng tâm này dường như được cấu tạo từ vô số những phù văn và cổ ngữ phức tạp. Như thể được vĩnh cửu khắc lên bởi một thực thế tối cao nào đó, vĩnh viễn giam cầm “mặt trời” trên bầu trời xanh.
Duncan không thể đón lấy những tia nắng mà anh hằng mong ước.
Đơn giản là vì thế giới này không hề có ánh nắng mặt trời.
“Đó là thứ gì vậy?” với một giọng trầm, lạnh lẽo và tuyệt vọng. Duncan từ tốn hỏi.
“Đó là, dĩ nhiên ạ, mặt trời, thưa thuyền trưởng.” Bình tĩnh đáp lại trong đầu anh là một giọng nói từ chiếc tượng gỗ dị thường.