Rời khỏi nhà Arata, tôi cùng Miyuki đi bộ về nhà.
“…”
“…”
Tôi không còn chút sức lực nào để nói chuyện nữa.
Miyuki có lẽ cũng hiểu được tâm trạng của tôi, lặng im bước đi.
“Vậy...”
“Ừm, mai gặp nhé...”
“Xin lỗi vì đã bắt cậu phải đi cùng tớ như vậy.”
Dù nhà của chúng tôi ở ngược hướng, Miyuki vẫn đi cùng tôi tới tận hiên nhà. Nghe thấy lời cảm ơn của tôi, cô ấy mỉm cười gượng gạo.
“Đừng ép bản thân quá nhé, được chứ?”
“Ừ...”
Vẫy tay chào Miyuki, tôi quay vào nhà và đóng cửa lại. Tôi lờ đi cả mẹ và em gái đang gọi mình, cứ thế chui vào phòng. Chẳng buồn thay quần áo, tôi quăng túi xách của mình lên giường rồi lặng lẽ nằm dưới đất.
Cả cơ thể tôi rã rời.
Arata đã mất.
Nỗi đau lúc này đây hoàn toàn khác so với lúc chúng tôi chia tay nhau.
Lần này, tôi... Không bao giờ có thể gặp lại cậu ấy nữa.
Không bao giờ.
Tôi có thể nghe thấy tiếng khóc của chính mình.
“Ara...ta” Tôi nức nở cất tiếng.
Giọt nước mắt không ngừng rơi.
(Tớ yêu cậu.)
(Tớ yêu cậu.)
(Cho dù ta đã chia tay… Dù cậu có quên tớ, tớ vẫn luôn yêu cậu…)
“Arata... Tại sao...? Tại sao...?”
Gạt đi những giọt nước mắt, tôi nhìn lên chiếc túi đang nằm lăn lóc trên giường. Bên trong đó, một cuốn sổ lọt vào tầm mắt tôi.
“Ah…”
Đó là cuốn nhật ký mẹ cậu ấy đưa tôi.
Dù không biết lý do mẹ cậu ấy đưa tôi cái này, lúc này, đó là kỷ vật duy nhất từ cậu ấy mà tôi có.
“Cậu còn không nói với tớ rằng mình viết nhật ký nữa...”
Với tay lên cuốn sổ ấy, tôi lật mở từng trang. Từng dòng chữ gọn gàng, ngay ngắn mà cậu ấy viết, kể về những chuyện thật xa lạ với tôi.
◆―◆―◆
Suzuki Arata 14 tuổi
Món ăn yêu thích Ramen
Món ăn ghét nhất Ớt chuông
Điều yêu thích nhất:
Đi chơi với bạn bè
Viết nhật ký
Điều đáng ghét nhất:
Nằm viện
Bắt đầu từ hôm qua, tôi đã trở thành học sinh năm ba Sơ trung rồi. Tôi muốn dành thật nhiều thời gian vui vẻ bên bạn bè trong cả năm nay nữa!
◆―◆―◆
“Arata…”
Đây là một Arata trước khi tôi gặp cậu ấy.
—Từ khi nào tôi mới bắt đầu chú ý tới sự hiện diện mang tên Arata nhỉ?
Có phải là từ lúc bọn tôi tự giới thiệu bản thân không?
Phải, nhưng khi ấy, cậu ấy vẫn chỉ là một trong biết bao bạn học khác thôi.
Nghĩ lại thì, từ lúc nào mà Arata trở thành một Arata mà tôi biết nhỉ?
Tôi giở sang trang tiếp theo.
Ở đó, tôi đọc được về những ngày đầu tiên ở trường của cậu ấy ra sao. Giọng điệu cũng có vẻ khác so với khi nãy nữa.
◆―◆―◆
Ngày 8 tháng 4
Hôm nay là ngày đầu tiên của tôi ở lớp học mới này.
Có một số bạn tôi quen từ những năm học trước, nhưng cũng có vài bạn thì không.
Nếu được, tôi muốn kết bạn và tạo thật nhiều kỷ niệm với mọi người.
Ồ, Tahata-sensei lại là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi này.
Tahata-sensei đã chủ nhiệm lớp tôi từ hồi năm nhất rồi cơ.
Cả năm nay nữa, lại là trò ‘khăn lau rơi từ trên ô cửa' quen thuộc kìa HAHA
Sensei tức điên lên vì cái trò này, nhưng chẳng ai thực sự quan tâm cả vì nó vui kinh khủng.
Năm nay em sẽ còn phá phách dài dài đấy, nhưng thật vui khi được gặp lại, sensei!
◆―◆―◆
“Ồ, phải ha. Còn trò đó nữa...”
Ngay khi năm học mới bắt đầu, cậu ấy và một vài người nữa đã làm thầy nổi điên vì trò nghịch ngợm ấy.
“Đồ ngốc...”
Lẩm bẩm những lời ấy, cơn buồn ngủ dường như đã kéo tới, tôi thiếp đi, tay vẫn ôm cuốn nhật ký trên ngực.
◇◇◇
“Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng! Lại được chung lớp nữa rồi này, quá ngon!”
“Đây cũng thế, bro! Năm nay sẽ vui lắm đây!”
“Ể…?”
Tôi cuối cùng cũng nhận ra, mình đang đứng giữa một lớp học nhộn nhịp như mọi ngày.
“Cái quái gì...??”
Nếu tôi nhớ không nhầm, một lúc trước tôi vẫn còn đang ở trong phòng mình cơ mà...
Và...
(Bộ đồng phục này... là của trường Sơ trung mà...? Cả lớp học này nữa...)
Cảnh tượng trước mắt tôi đây không phải là trường Cao trung tôi đang học. Đây là ngôi trường Sơ trung ngày xưa.
(Vậy là... Đây là mơ à...?)
Có phải là do tôi đã cố nhớ lại về chuyện đã xảy ra trong phần đầu của cuốn nhật ký ấy không?
Trong giấc mơ, tôi đang học năm ba, năm tôi học cùng lớp với Arata, và lúc này, tôi đang đứng trong lớp.
“A…”
Mắt ngó ngang ngó dọc, chợt tôi nhận ra nhóm con trai đang nói chuyện gần cửa ra vào.
“Arata cũng ở đó nữa...”
Mọi khi, trong giấc mơ, Arata mà tôi gặp chỉ là một Arata trong khoảnh khắc ấy.
Mấy bạn nam ấy đang đứng lên trên ghế, đặt chiếc khăn lau lên trên cánh cửa.
“Mình biết rồi...!”
Bỗng một ý tưởng bất chợt ập tới, nói thật thì, nó có hơi ngốc nghếch chút.
Đi qua cửa sau, tôi rảo bước trên hành lang đến chỗ cửa chính.
Xa xa phía sau tôi, bóng dáng nhỏ bé của thầy chủ nhiệm lớp chúng tôi, Tahata-sensei, đang bước tới.
Nhìn qua khe cửa, Arata vẫn đang đứng đặt bẫy ở đó và —
—trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt chúng tôi đã chạm nhau.
“Huh…?”
“Tớ vào được không?”
Đảo mắt đi một lúc rồi gãi đầu trước tình huống gượng gạo này, cuối cùng cậu ấy cũng mở cửa cho tôi.
Thụp.
Chiếc xóa bảng ấy rơi ngay trước mắt tôi, khẽ kêu.
“Xin lỗi nếu tớ làm phiền các cậu nhé?”
“Không sao...”
Cố hết sức nén cười, tôi bước tới bàn mình rồi ngồi xuống.
Ngay sau đó, Tahata-sensei bước vào lớp mà không dính phải chiếc bẫy nào cả.
◇◇◇
Mở mắt tỉnh dậy, tôi thấy mình vẫn nằm ở trong phòng.
Một giấc mơ thật tuyệt vời.
Hơn nữa, tôi còn được gặp lại cậu ấy.
“Có phải do cuốn nhật kí không nhỉ...? Cảm ơn nhé”, tôi thầm nói với cuốn sổ rồi nhẹ nhàng đặt nó vào trong cặp. Sau đó, tôi vươn vai rồi đi ra khỏi phòng.
◇◇◇
Vừa bước chân vào lớp, Miyuki đã lo lắng nhìn tôi.
“Chào buổi sáng, Asahi! Uhh, mọi chuyện vẫn ổn chứ...?” cô ấy nói.
“Ừ. Hôm qua cảm ơn cậu nhé. Có lẽ tớ cũng đỡ hơn phần nào rồi.”
Thực ra, tôi vẫn chưa thực sự đứng vững sau việc ấy, nhưng... Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ấy như vậy, tôi muốn cô ấy được yên lòng phần nào.
Vì vậy, tôi đã nói dối.
“Tớ nói rồi, cậu không được gượng ép bản thân quá đâu nhé, được chứ?”
“Cảm ơn cậu...”
Nhưng có vẻ, Miyuki đã nhìn thấu tâm can tôi rồi. Làm ngơ lời nói dối của tôi, cô ấy đi cùng tôi về chỗ.
“Ồ, phải rồi. Hôm qua tớ có một giấc mơ.”
Nghĩ rằng điều ấy có thể giúp cô vui lên một chút, tôi kể lại cho Miyuki giấc mơ của tôi.
“Cậu có nhớ hồi chúng ta vào năm ba Sơ trung không? Lúc mà Arata giở trò nghịch ngợm với Tahata-sensei ngay sau buổi lễ khai giảng ấy?”
Tôi đã định tiếp tục màn độc thoại của mình, nhưng những từ ngữ thốt lên từ Miyuki lại khiến tôi sững sờ.
“Tớ nhớ chứ! Mấy tên con trai định đặt bẫy, nhưng một cô gái đã cản đường họ! Vụ đấy hồi đó nổi lắm.”
“Ể?”
“Chúng ta đang nói về Arata hồi đó, phải không? Tớ rất bất ngờ khi biết cô gái đó là cậu đấy.”
“Ch,chờ chút đã! Đó chỉ là trong giấc mơ của tớ tôi! Không phải Tahata-sensei đã bị dính bẫy à?”
Tay tôi bắt đầu run lên. Rốt cuộc, những thứ cô ấy vừa nói chỉ là giấc mơ của tôi thôi mà.
Nhớ lại ngày ấy, đáng lẽ khi mọi việc diễn ra, tôi chỉ ngồi ở chỗ mình, tim đập thình thịch. Còn tại sao tim tôi lại đập nhanh như vậy ư? Tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa.
“Asahi à, cậu có chắc là không sao không đấy? Tớ nghĩ là cậu chỉ nhớ nhầm đâu đó thôi... Tớ cũng rất sốc khi biết Arata đã...”
Miyuki vẫn nói rằng câu chuyện của cô ấy là thật.
Tôi không hiểu.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
“Đúng rồi!”
Tôi lấy cuốn nhật ký ra khỏi cặp sách.
Dù tôi chỉ ngẫu hứng đem đi, nhưng ai ngờ rằng nó lại giúp ích cho tôi trong tình huống này cơ chứ.
“Nhìn này! Đây là cuốn nhật ký của Ara...ta...”
Tôi giở cho Miyuki trang nhật ký tôi mới đọc hôm qua. Dù vậy, khi mở tới trang thứ hai, một điều không thể tin nổi đập vào mắt tôi.
“Không thể nào...”
Những dòng chữ đã bị thay đổi.
Tôi đã chắc chắn ở đó ghi rằng Tahata-sensei bị mắc bẫy cơ mà..........
Thế nhưng, lần này, cuốn sổ có viết rõ ràng rằng, cái bẫy đã bị phá hỏng, chấm hết... y như những gì diễn ra trong giấc mơ của tôi.
“T, tại sao......?”
“Asahi, cậu có ổn không vậy? Nếu cần cậu có thể nhờ tớ bất cứ thứ gì mà. Tớ sẽ ở cạnh cậu cả ngày mà, nên cần gì thì cứ nói nhé, được không...?”
Miyuki bắt đầu sốt sắng khi thấy tôi hành động kì lạ như vậy, còn tôi thì chẳng thể đáp lại được lời nào.
Mờ mịt về những bí ẩn xung quanh mình, tôi đăm chiêu...nhìn vào cuốn nhật ký trên tay.