Ánh sáng của đuốc lửa ngày càng gần, có tiếng người nói chuyện truyền đến.
Ai đó?!
Cơn buồn ngủ của tôi tức thì tan biến, tôi bật dậy, co người lại như một con mèo cảnh giác, nấp sau một lùm cây rậm rạp, vểnh tai lên lắng nghe cẩn thận.
“......Thật không biết Yanis đại nhân rốt cuộc muốn làm gì? Nửa đêm nửa hôm lại bắt chúng ta vào Rừng Woodward tìm một cô bé mười lăm tuổi......”
Chết tiệt, là tìm mình!
Tên chỉ huy đó bị điên rồi sao, lại không tiếc công cho người tìm kiếm trong rừng vào ban đêm! Tại sao đã đến nước này rồi, mà những người này vẫn không chịu buông tha cho tôi...
Tôi nheo mắt lén nhìn sang, một tiểu đội Kỵ Sĩ khoảng bảy tám người đang dần tiến về phía tôi.
“Không biết nữa. Nhưng tôi nghe nói ban ngày, Quân Đoàn Trưởng Nick dẫn người của ông ấy đến đây thảo phạt Vực Sâu, liệu có liên quan đến chuyện này không?”
“Đừng đùa nữa, một cô bé mười lăm tuổi thì có thể liên quan gì đến Vực Sâu chứ! Hơn nữa lúc chúng ta chạy đến đây thì trận chiến đã kết thúc rồi còn gì?”
“Yanis đại nhân không phải đã nói, đây là một cô bé cực kỳ nguy hiểm sao? Dặn chúng ta dù có phát hiện cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, mà phải bắn tín hiệu chờ viện binh còn gì?”
“Một cô bé thì có thể nguy hiểm đến mức nào chứ, cậu đừng ngốc nữa. Theo tôi thấy, chắc là con gái cưng nhà vị đại nhân nào đó nghịch ngợm ham chơi đi lạc thôi.”
Tiểu đội Kỵ Sĩ vừa đi vừa tán gẫu, tay giơ đuốc tìm kiếm khắp nơi, chẳng mấy chốc đã đi đến một vị trí rất gần ngay bên dưới tôi.
“......Cũng có khả năng. Tôi đi tiểu một lát, các cậu chờ chút.”
Bỗng có một Kỵ Sĩ đi đến dưới gốc cây nơi tôi đang nấp, gã tháo mũ giáp và giáp chân để sang một bên, cởi quần rồi bắt đầu ‘xả nước’ vào gốc cây.
Khốn kiếp. Tôi lén lườm hắn một cái, rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện, tôi vừa mới ném lõi quả ăn thừa xuống dưới.
Nếu bị họ phát hiện thì gay to rồi!
“Đừng có nói bừa nữa, con gái nhà ai lại rảnh rỗi chạy đến đây chứ. Đây là Woodward đó! Rừng Woodward trong truyền thuyết có Bạch Long xuất hiện đó!”
“Cũng đúng... hehe, vậy các cậu nói xem chuyện này là thế nào? Ngoài chúng ta ra, đến cả đám người của Quân đoàn thứ Bảy cũng tới. Cộng thêm Quân đoàn thứ Ba đến sớm nhất, lần này Giáo hội đã huy động lực lượng của cả ba quân đoàn đấy! Cô gái nào mà cần đến lực lượng của ba quân đoàn để lùng sục khắp nơi chứ, Tội Nghiệp Chi Thần à?”
Tên Kỵ Sĩ vừa đi tiểu xong khoan khoái rùng mình một cái, vừa mặc lại giáp chân vừa nói.
“......Đừng có đùa giỡn với nữ thần, Duke. Về tự mình nhận phạt đi.”
“Vâng vâng vâng, đừng nghiêm túc vậy chứ đội trưởng, tôi chỉ lỡ miệng nói bừa thôi mà.”
“Chuyện của cấp trên trong Giáo hội thì bớt hỏi bớt nói lại, chúng ta chỉ cần tuân theo mệnh lệnh là được.”
Lõi quả không bị phát hiện, bóng dáng của các Kỵ Sĩ dần đi xa.
“Mà tôi nghe nói, hình như Đoàn trưởng Nick bị ai đó tấn công, đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh...”
“Chẳng lẽ cô bé này là thích khách đó sao?”
“......Được rồi, nói nhỏ tiếng lại cho tôi! Các cậu không sợ dụ dã thú đến à?”
“Đội trưởng, chúng ta có tám người lận, dã thú nào dám gây sự với chúng ta chứ...”
“Cẩn thận một chút vẫn hơn.”
“Không phải nói là có Bạch Long sao?”
“Loại tin đồn này mà cậu cũng tin à...”
............
Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng của họ nữa, tôi mới thở phào một hơi, may mà không bị phát hiện.
Tôi thật sự không muốn đánh đấm giết chóc nữa.
Nhưng nghe ý của các Kỵ Sĩ, hành động tìm kiếm lần này dường như đã huy động không ít nhân lực, mình phải cẩn thận mới được.
Đoàn trưởng Nick... tên thủ lĩnh Kỵ Sĩ đuổi kịp mình sau đó tên là Nick sao... Vốn tưởng hắn cũng giống như gã Kiếm Sĩ hay lão già kia, là một nhân vật cực kỳ khó xơi, nhưng sau khi giao đấu mới phát hiện không phải vậy. Sức mạnh và tốc độ của hắn tuy cũng rất lớn, nhưng vẫn thuộc phạm trù của người thường, không thể so sánh với gã Kiếm Sĩ mạnh đến mức không giống người kia, cũng chỉ là có kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn thôi.
Hắn chưa chết sao, mình còn tưởng cú đó hắn chết chắc rồi chứ... cũng không biết có nhìn thấy mặt mình không.
Nhưng cũng chẳng sao, dù gì gã Kiếm Sĩ kia cũng biết mặt mình rồi.
Hắn không chỉ biết mặt mình trông thế nào, mà còn biết cả cơ thể mình ra sao nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại dấy lên một tia tức giận.
Thật tình, mình bị sao thế này. Chẳng phải chỉ là bị nhìn thấy cơ thể thôi sao, đàn ông con trai ai lại đi so đo mấy chuyện này... Chẳng lẽ không chỉ cơ thể biến thành phụ nữ, mà suy nghĩ cũng bắt đầu nữ tính hóa rồi sao...
.......Thôi không nghĩ nữa, càng nghĩ càng phiền.
Mà lúc nãy các Kỵ Sĩ có nhắc đến Bạch Long... thế giới này có rồng sao?
Nghĩ đến những con rồng bay lượn trên bầu trời, miệng phun lửa trong phim ảnh, trong lòng tôi có chút ao ước.
Biến mình thành một con rồng cũng tốt mà, ngầu biết bao, sao lại phải biến thành thế này chứ...
Thôi kệ, tìm cơ hội bắt một con làm thú cưỡi vậy.
Trong lòng cứ suy nghĩ miên man, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
............
Giấc ngủ này say đến trời đất tối sầm, lúc tỉnh lại mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Tôi bị nóng đến tỉnh cả ngủ.
Tôi mơ màng ngồi dậy, khẽ dụi mắt, cứ thế im lặng lắng nghe một lúc, không cảm thấy có hơi thở của người nào gần đây.
Các Kỵ Sĩ tìm cả đêm không có kết quả, chắc là đã bỏ cuộc hoàn toàn rồi nhỉ?
Tôi vươn vai một cái, lại hái thêm mấy quả nữa, ăn xong liền trèo xuống khỏi cây, đi đến bên bờ suối. Dòng nước trong vắt phản chiếu khuôn mặt tôi, cuối cùng tôi cũng lần đầu tiên chính thức nhìn thấy dung mạo của mình sau khi tái sinh.
Gương mặt không trang điểm sạch sẽ tự nhiên, tinh xảo đến mức có chút không thật. Đôi mắt đen láy trong veo, mái tóc đen dài đến lưng tựa như một loại lụa quý giá. Miệng nhỏ xinh, đôi mắt không phải là mắt phượng đẹp theo kiểu mỹ nhân truyền thống. Khóe mắt hơi rũ xuống, điểm thêm cho cả khuôn mặt một nét buồn man mác không thể xóa nhòa, rất dễ khơi dậy ham muốn bảo vệ của người khác. Tuy trông vẫn còn non nớt, nhưng đã thấp thoáng có nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Tôi nhìn thấy một chút bóng dáng của Tiểu Hi trên gương mặt này.
“「Vực Sâu Ngữ」Em vẫn luôn ở bên anh sao...”
Thật mong tôi cũng có được sự kiên cường mỉm cười đối mặt với cuộc sống như em.
Tôi đột nhiên có chút hiểu được sự do dự của gã Kiếm Sĩ lúc đó. Chỉ cần là đàn ông, thằng quái nào nhìn thấy gương mặt này mà còn xuống tay cho được chứ, đến chính tôi còn bị vẻ đẹp của mình làm cho kinh ngạc.
Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi... chậc. Nếu không ai nói ra, có ma mới nghĩ đây là một con quái vật bò ra từ Vực Sâu.
Tôi tặc lưỡi một cái với tâm trạng có chút phức tạp.
Khí hậu oi bức trong rừng khiến tôi đổ một thân mồ hôi, dính nhớp rất khó chịu.
Hay là tắm một cái cho rồi.
Tôi cởi áo choàng ra, gấp gọn đặt sang một bên, rồi từ từ gỡ miếng vải quấn quanh eo. Mới qua một đêm, vết thương đã bắt đầu đóng vảy, vết bầm tím trên đầu gối tối qua cũng đã tan đi, tốc độ hồi phục của cơ thể này nhanh đến đáng sợ.
Tôi nhúng chân vào suối thử nhiệt độ trước, cảm thấy vừa phải rồi liền ‘tõm’ một tiếng nhảy vào.
Mát quá, dễ chịu quá.
“Khúc khích.”
Nước suối chỉ sâu đến eo tôi, cảm giác mát lạnh khiến tâm trạng tôi vui vẻ hẳn lên. Tôi vừa kỳ cọ cơ thể, vừa dùng thứ ngôn ngữ mà không ai ở thế giới này hiểu được, ngân nga một bài hát dân ca đã quên tên.
“......Người luôn đi vào vết xe đổ... chỉ biết rằng bầu trời trong xanh... con đường vô tận dường như cứ kéo dài mãi... đôi tay này nhất định có thể ôm lấy ánh sáng... hừm hừm hừm, la la la la la......”
Hát đến đoạn sau quên lời liền ngân nga bừa, một lúc sau cảm thấy chỉ vội nước lên người không đủ sảng khoái, tôi bèn ngồi hẳn xuống dòng suối.
Dòng nước nhẹ nhàng lướt qua da thịt, cảm giác thoải mái khiến tôi nhắm mắt lại.
Cuộc sống mới đã bắt đầu rồi, sau này phải tính sao đây?
Chuyện đó ai mà biết được.
Cứ như vậy làm một tiểu dã nhân, sống trong khu rừng này dường như cũng không tệ. Dù sao thì ở thế giới này đi đâu cũng chẳng có wifi.
Vậy nếu lâu ngày cảm thấy buồn chán thì phải làm sao?
Đợi đến lúc thấy chán rồi hẵng quyết định. Có thể tùy hứng đi khắp nơi, ngắm nhìn thế giới này nhiều hơn. Sau đó chọn một thị trấn yêu thích để dừng chân, tìm một công việc đủ sống qua ngày.
Cũng không biết thế giới này có nơi nào như Hội Mạo Hiểm Giả không, làm một cô nàng tiếp tân có vẻ là một lựa chọn không tồi. Mỗi ngày làm quen với đủ loại mạo hiểm giả, cùng họ uống một ly bia, nghe họ kể câu chuyện của mình.
Nếu có người gặp khó khăn, với sức mạnh của mình, cũng có thể chọn gia nhập đội của họ, giúp họ vượt qua hoạn nạn, nhận lấy phần thù lao xứng đáng. Nếu không dùng khói đen, chắc sẽ không ai nhận ra mình là quái vật đâu nhỉ?
Dù sao thì chỉ cần không sinh con, muốn làm gì cũng được.
Cứ để tôi vứt bỏ những ham muốn và mưu cầu vô nghĩa trước đây, dùng cơ thể quái vật này, mà sống một lần cho thật tốt.