Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 6: Bị Theo Dõi

Dù chỉ mới rò rỉ ra một chút, đôi chân tôi vẫn bắt đầu run lên không kiểm soát.

Tâm trạng tôi như một ngọn núi lửa chực chờ phun trào, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào trong khoảnh khắc tiếp theo, cùng với dòng chảy ngầm của dì cả đang cuộn trào.

Giây phút này, tôi hận cái giới tính của mình đến tột cùng.

Không thể trì hoãn thêm nữa!

Tôi nghiến chặt răng, ngẩng khuôn mặt đã bị mũ trùm che gần hết lên, trong mắt long lanh những giọt nước mắt mang tên tủi nhục.

Vịt đã bị lùa lên giàn, để có thể nhanh chóng kết thúc buổi lễ sắp khiến tôi suy sụp này, đành phải nói bừa vài câu vậy.

Tôi hắng giọng.

“Ờm...... chào mọi người, tôi là, tân nhiệm, Giáo Tông Kỵ Sĩ......”

Giọng nói run rẩy vì cố nén một cơn xúc động đang chực trào ra khiến đám đông lại một lần nữa xôn xao.

“Phụt...... Đây là, Giáo Tông Kỵ Sĩ đại nhân sao? Nhỏ con quá.”

“Oa—— Cảm giác là một cô bé rất đáng yêu, giọng nói cứ như động vật nhỏ vậy~”

“Nhưng sao lại phải che mặt?”

“Trông cô ấy có vẻ hơi căng thẳng? Hahaha——”

Bơ đi những tiếng xôn xao và tràng cười rộ lên bên dưới, tôi không ngừng cọ hai chân vào nhau, cố gắng nín cái thứ đó lại như nín tiểu, nhưng chẳng có tác dụng quái gì.

“Tiểu Hắc Thán, em sao vậy? Cứ nói theo lời thoại Carlos dặn em đi chứ, tự mình ứng biến linh tinh gì thế?”

Angel có chút sốt ruột ghé vào tai tôi nhắc nhở.

Gì cơ? Carlos đã dặn tôi lời thoại á?

Anh ta dặn tôi lúc nào, sao tôi không có chút ấn tượng nào vậy? Không lẽ hai người này thông đồng chơi khăm tôi?

Cũng không đúng, hai người này dù có những sở thích ác ý nhàm chán đến đâu, cũng tuyệt đối không đem một dịp thế này ra đùa. Nghĩ kỹ lại, sáng nay Carlos đúng là có nói gì đó với tôi, nhưng lúc đó tôi đang giận dỗi anh ta, nghe tai này lọt tai kia, hoàn toàn không để tâm.

Bây giờ hối hận cũng vô ích, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cố gắng nói thêm vài câu, rồi nhân lúc tình hình chưa đến mức không thể cứu vãn, mau chóng chuồn đi là thượng sách.

Thế nhưng, hiện thực thường trái ngược với những gì bạn tưởng tượng. Có những lúc, bạn càng nghĩ một chuyện tốt đẹp bao nhiêu, thì kết cục của nó lại càng có khả năng đi đến cái kết tồi tệ nhất.

“Xin mọi người, hãy áaa——”

Lời ứng biến tại chỗ chỉ vừa mới bắt đầu, dòng nước ấm cuộn trào giữa hai chân đã bắt đầu chảy xuống dọc theo đùi, tinh nghịch như đang cù lét.

Tuyến phòng thủ vững chắc mang tên quần lót, cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ tan tành vào thời khắc cuối cùng này.

Bụp——

Sâu trong lòng tôi vang lên một tiếng như có thứ gì đó vừa vỡ tan.

Giây phút này, tôi đột nhiên nhớ lại lời cha dạy ở quê nhà xa xôi.

Trong cuộc đời một người, có quá nhiều chuyện không thể cứu vãn. Đã sống, thì phải bước thẳng về phía trước, đừng bao giờ quay đầu. Chỉ những người đã trải qua khổ đau tột cùng mới có quyền chứng minh rằng, chịu đựng khổ đau thật sự là một năng lực vô dụng.

Khổ đau chính là khổ đau, nó chỉ mang đến cho bạn sự đau đớn.

Mà người thông thái như tôi, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc không chút do dự, đã quyết đoán lựa chọn né tránh khổ đau.

“BÙM——”

Ánh sáng xanh loé lên trong chớp mắt, theo sau là một tiếng nổ lớn. Vô số Băng Lăng to và thô ráp trồi lên từ sân thượng rộng rãi, che kín hai người đang đứng trên đó.

Biến cố bất ngờ khiến đám đông bên dưới liên tục la hét, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn. Trên sân thượng, Angel há hốc mồm, kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, như thể vừa thấy thứ gì đó kinh thiên động địa.

“......Tiểu Hắc Thán, dáng vẻ lúc em xấu hổ, thật sự độc đáo đấy..... Em......”

Angel còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của tôi dọa cho nuốt ngược vào trong.

Lý lẽ thì tôi đều hiểu, cũng biết thật sự không nên, nhưng cảm xúc đã dâng lên thì chỉ là chuyện trong chớp mắt, tôi cũng không khống chế được. Thế nên tôi dùng ánh mắt nói cho Giáo Tông đại nhân biết, bây giờ tốt nhất đừng nói gì cả, lúc này một khi có ai khiến tôi cảm thấy mình ngu ngốc, tôi sẽ khiến hắn biến thành kẻ ngu ngốc ngay lập tức.

Khi con gái không muốn nói lý lẽ, hoặc là dỗ dành, hoặc là im miệng.

Angel rất sáng suốt đã chọn cách im miệng.

Ngay lúc này, các Tu sĩ vẫn luôn đứng ở cổng vòm sân thượng vội vàng chạy ra, ai nấy đều có vẻ mặt căng thẳng.

“Có thích khách!”

“Mau bảo vệ Giáo Tông đại nhân!”

Angel thấy vậy lập tức xua tay.

“Ta không sao, chỉ là sự cố thôi. Mọi người xuống dưới trấn an dân chúng trước, nói với họ buổi lễ hôm nay đã kết thúc viên mãn.”

“Vâng——”

Các Tu sĩ nhận lệnh rồi nhanh chóng xuống lầu. Angel ngơ ngác nhìn Tiểu Syl đã chuồn đi nhanh như bôi dầu vào chân, trong nháy mắt chỉ còn lại một bóng lưng xa dần.

Lại ngẩng đầu nhìn những Băng Lăng cắm ngang dọc trong tường.

Anh ta không biết những tảng băng này bao giờ mới tan, cũng không dám hỏi.

............

Đến đây, buổi lễ thụ phong long trọng của Narangard đã chính thức khép lại.

Trong tiếng hoan hô nhiệt liệt của người dân Phỉ Thúy Chi Đô, Giáo Tông đại nhân đã tự tay đeo huy chương cho tiểu thư Sylvia, vị Giáo Tông Kỵ Sĩ trẻ tuổi nhất trong lịch sử đã ra đời. — Trích từ 『Giáo Hội Ngôn Báo』

Tin tức này không lâu sau sẽ truyền đi khắp các thành phố chính của loài người.

Màn đêm dần buông.

Để chúc mừng sự ra đời của tân Giáo Tông Kỵ Sĩ, đêm nay Phỉ Thúy Chi Đô đèn đuốc sáng trưng, cuồng hoan suốt đêm.

Các khu chợ thông ra bốn phương tám hướng trống nhạc vang lừng, khắp hang cùng ngõ hẻm đều trở nên náo nhiệt. Những người đã ăn tối xong lần lượt bước trên con đường đá, túm năm tụm ba đi trên các con đường lớn nhỏ, khiến màn đêm trở nên nhộn nhịp. Trong không khí thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười sảng khoái, xen lẫn với tiếng rao hàng của các quán ăn vặt ven đường, tấu lên một âm sắc kỳ diệu khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Dưới ánh sáng của vạn ngọn đèn, từng tòa nhà mang phong cách nghệ thuật Baroque như khoác lên mình tấm áo lấp lánh sao trời, từng con phố ngõ hẻm đều được nhuộm thành một dải ngân hà sáng rực. Mà trong đó, có một bóng hình nhỏ bé mặc váy trắng, đeo mặt nạ hồ ly che gần hết khuôn mặt, đang hòa mình vào sự náo nhiệt này.

Tôi đã chuồn khỏi bữa tiệc.

Tôi thật sự không học được, cũng không có hứng thú với kiểu giao tiếp xã giao phương Tây thời Trung Cổ đó. Chuyện mà kiếp trước vì chấp niệm mà ngày nào cũng làm, sau khi tái sinh đã không còn cần thiết nữa, tự nhiên là có thể tránh thì tránh.

Tuy tôi là nhân vật chính của bữa tiệc, nhưng cảm giác có tôi hay không cũng chẳng sao. Đương nhiên, cho dù có sao đi nữa thì tôi cũng phải chuồn. Vài ngày nữa là phải rời khỏi đây đến Đế quốc Valen rồi, trước khi đi nhất định phải ăn hết những món ngon của Phỉ Thúy Chi Đô.

Còn những chuyện khác, cứ giao cho Angel và Carlos đau đầu đi.

Tính ra cũng đã mấy ngày rồi tôi chưa nuốt chửng sinh mệnh nào, lúc này ngửi thấy gì cũng thơm, nhìn thấy gì cũng muốn ăn. Tay trái cầm một nắm đầy xiên thịt, tay phải cầm một quả màu trắng có mùi thơm ngọt, ăn đến mặt mày tươi cười rạng rỡ, khóe miệng dính dầu mỡ cũng mặc kệ, ngâm nga theo tiếng nhạc ven đường.

Cũng giống như việc rất dễ nổi giận, linh hồn chứa trong cơ thể này, cũng rất dễ cảm thấy mãn nguyện, từ tận đáy lòng tràn ngập cảm xúc mang tên vui vẻ.

Duy chỉ có điều này, tôi đã rất lâu rồi không được trải nghiệm.

“Chủ quán, cái này, là gì ạ.”

Ăn xong xiên thịt trên tay, tôi có chút thòm thèm chép miệng, quay đầu nhìn về phía quầy hàng ven đường, nơi có loại quả không rõ tên trông hơi giống nho, nhưng hạt lại to hơn rất nhiều.

Trông căng mọng sáng bóng, chắc chắn rất ngọt.

“Ồ, cô bé, cháu không phải người ở đây nhỉ.” Bà chủ quán thấy tôi liền nở nụ cười nhiệt tình, “Đây là một trong những đặc sản của Narangard chúng ta, tên là T tiên H ương Q uả, còn được gọi là「Mật Hoàn」, ăn nhiều giúp da dẻ khỏe mạnh mịn màng, chỉ có khí hậu ở đây mới trồng được thôi. Cháu nếm thử đi, ngọt lắm.”

Bà chủ hái một quả cho tôi nếm thử, thịt quả mềm mịn, vị ngọt thanh, có một mùi thơm kỳ diệu.

Tôi rất thích mùi vị này.

Móc một vốc Ngân tệ từ trong túi váy nhỏ ra, lấy một đồng đưa cho bà chủ.

Angel không lừa tôi. Sau khi buổi lễ kết thúc, anh ấy lập tức nhờ người dẫn tôi đến Tiệm đổi tiền St. George của Thần Thánh Giáo Hội để đăng ký danh tính, sau đó gửi thẳng một triệu tiền Valen vào tài khoản của tôi.

Tiệm đổi tiền St. George không phải là tiệm đổi tiền duy nhất trên thế giới này, nhưng lại là nơi có độ tin cậy cao nhất, đồng thời cũng có quy mô lớn nhất. Nơi đây quy tụ những người đổi tiền giỏi nhất thế giới, đảm bảo không nhận phải tiền kém chất lượng hoặc tiền giả. Mà tiền Valen lưu hành ở Đế quốc Valen, lại là loại Kim tệ được đúc tinh xảo nhất, có hàm lượng vàng cao nhất thế giới này. Tỷ lệ đổi với tiền Canli của Isenbell là 1:2, với tiền Phỉ Thúy của Sirgaya là 1:4. Nói cách khác, một triệu tiền Valen tương đương với hai triệu tiền Canli, bốn triệu tiền Phỉ Thúy, Ngân tệ và Đồng tệ cũng tương tự.

Nếu tính theo mức sống và giá cả của thế giới này, một triệu tiền Valen này, đổi ra Nhân dân tệ chắc phải đến mấy trăm triệu.

Khi biết được điều này, tôi cười đến mắt cong thành vầng trăng khuyết.

Tôi, Sylvia, có tiền.

Bây giờ nghĩ lại, lúc còn ở làng nhỏ, những đồng Đồng tệ lưu hành ở đó được đúc vô cùng thô sơ, e rằng ngay cả tiền đúc chính quy cũng không phải, rất có thể là tiền giả do một lãnh chúa quý tộc nào đó lén lút đúc sau lưng Thần Thánh Giáo Hội.

Vốn định gửi cho bà một ít Kim tệ, nhưng lại được cho biết ngôi làng hẻo lánh như vậy, căn bản không có ai đăng ký ở tiệm đổi tiền, chuyện này đành phải tạm gác lại.

Tay cầm một chùm Tiên Hương Quả lớn, vừa thưởng thức phong cảnh độc đáo của thế giới khác, vừa không ngừng cho quả vào miệng, hoàn toàn không nhận ra đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm trong bóng tối.