Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 12: Người Lái Buôn Kỳ Lạ

Bắc Vực Tây Châu.

Những bông tuyết tựa như tơ bông rơi lả tả, như những đóa hoa diễm lệ li ti, phủ một màu trắng bạc lên mặt đất, nối liền với tận chân trời.

Trên đại lộ thênh thang, đội Kỵ Sĩ gồm hơn trăm người với áo giáp sáng loáng đang đi giữa thế giới sương trắng, tiếng kim loại vang lên theo từng bước chân, để lại phía sau một chuỗi dấu chân lộn xộn.

Giữa đoàn người dài dằng dặc, từ một chiếc Giác Mã Xa hoa lệ bị kẹp ở giữa, vọng ra những lời nói chuyện phiếm nhàm chán.

“......Ba kèm hai.”

“Bỏ.”

“Bỏ.”

“Sảnh từ 8 đến K, còn một lá.”

“Tứ quý hai.”

“......Tiểu Syl, chúng ta cùng phe mà, cô chặt tôi làm gì? Chặt hắn kìa! Hắn mới là địa chủ.”

Carlos với khuôn mặt dán đầy mẩu giấy nhỏ, nhìn tôi ở phía đối diện cũng dán đầy giấy, vẻ mặt tỏ ra khá bất lực.

“Tôi không quan tâm. Ai bảo ván trước, anh chặt tôi.”

Tôi nghe vậy đắc ý hừ hừ hai tiếng, giơ ngón tay giữa với hắn. Tên này ván trước dám chặt tôi, tôi chẳng cần biết ai là địa chủ, dù sao cũng không muốn hắn thắng vui vẻ như vậy.

“......Tên hai mang.”

“Một đôi Át.”

“Một đôi ba, còn ai chặt không? Không ai chặt thì thêm một đôi K.”

Kỵ Sĩ Trưởng Klar bị ép đến chơi Đấu Địa Chủ có vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt thờ ơ nói. Đã quen với cảnh tượng này, anh ta hoàn toàn không còn cảm nhận được chút niềm vui nào của trò chơi nữa.

Mặc dù lúc đầu khi được mời, Klar quả thực có chút kinh ngạc trước trò chơi tên Đấu Địa Chủ này, luật chơi rất thú vị, hơn nữa anh ta tự cho mình đầu óc thông minh, cũng rất giỏi chơi những trò bài bạc thế này. Là một người đàn ông, dĩ nhiên Klar cũng muốn nhân cơ hội này thể hiện trước mặt tiểu thư Sylvia xinh đẹp đến mức quá đáng, hy vọng có thể chiếm được cảm tình của nàng.

Nhưng sau khi mang tâm trạng đó chơi vài ván, anh ta liền phát hiện ra một sự thật đau lòng, đó là bất kể anh ta có phải địa chủ hay không, tiểu thư Sylvia cũng chỉ nhắm vào ngài Carlos. Chỉ cần Carlos thua, nàng thắng hay không cũng đều rất vui, ngay cả khi bản thân làm địa chủ, cũng chẳng cần động não, cứ tùy tiện đánh là được, căn bản không có cơ hội phát huy tài trí thông minh của mình.

Rõ ràng, anh ta chỉ là người được gọi đến cho đủ người, thắng hay thua cũng không thể thu hút được ánh mắt của người đẹp.

Làm người phải biết mình biết ta, Klar đã nhìn thấu rồi. Mình chỉ là người chơi cùng, làm tốt vai trò của một người chơi cùng là được.

Dù sao đi nữa, có thể tiếp xúc gần với tiểu thư Sylvia, vẫn là một chuyện rất vui mắt. Mặc dù trông nàng tuổi còn nhỏ, nhưng dáng vẻ mắt sáng răng trắng, gương mặt thoáng nét u buồn đó, dù nhìn bao lâu cũng vẫn cảm thấy như mối tình đầu khiến lòng ngứa ngáy không yên.

Cũng không biết sau này sẽ thuộc về tên may mắn nào. Klar liếc nhìn Carlos, người cũng là Giáo Tông Kỵ Sĩ như tiểu thư Sylvia, có chút căm hận nghĩ.

“Này này này, Tiểu Syl, chặn hắn lại, hắn chỉ còn một lá thôi.” Carlos lúc này hoàn toàn tập trung vào ván bài, trợn đôi mắt cá chết vô hồn, thỉnh thoảng lại liếc xéo về phía tôi.

“Chặn không nổi.” Tôi nhún vai với hắn, nói một cách thờ ơ.

“Một đôi K mà cô cũng chặn không nổi, vậy cô chặt cái quái gì!”

“Tôi thích thế.”

“Ngài Carlos, ngài cũng không cần sao, vậy tại hạ thất lễ rồi.”

Klar đánh ra lá bài cuối cùng trên tay, tuyên bố kết thúc ván bài này.

“Không chơi nữa không chơi nữa.” Carlos ném bài xuống, chỉ vào mũi tôi nói, “Cô đúng là, không có bài phẩm.”

“Đúng đó~ thì sao nào.” Tôi nhón một mẩu giấy nhỏ đã xé sẵn để bên cạnh, ra vẻ muốn dán lên mặt hắn, Carlos lập tức né người tránh đi.

“Làm gì, thua rồi định ăn vạ à?” Tôi bất mãn hét lên với hắn.

“Cô dán cho mình trước đi rồi hẵng nói.”

“Không, phải dán cho anh.”

Kỵ Sĩ Trưởng nhìn hành động trẻ con của hai vị anh hùng, có chút bất lực lắc đầu, trên mặt nở một nụ cười ngây ngô.

“Ngài Carlos, tiểu thư Sylvia, nếu không định chơi nữa, tại hạ phải xuống xe dẫn đội đây.”

“Ồ ồ, được thôi, vất vả cho anh rồi~” Carlos vẫy tay với anh ta, đợi Kỵ Sĩ Trưởng xuống xe rồi lại hăm hở nhìn tôi, “Tiểu Syl, bộ bài này là do cô nghĩ ra à?”

“Ừm, xem như là vậy.” Tôi trả lời qua loa, chuyện này không thể giải thích được, không muốn nói nhiều nên lập tức đổi chủ đề, “Đây, là Đế quốc Valen?”

“Phải, chúng ta không phải vừa mới đi qua trạm gác sao, đó chính là cửa ải biên giới đó.” Carlos đẩy chồng bài ra xa, rồi thoải mái ngả người trên ghế, “Giáo hội có lối vào đặc biệt, con đường chúng ta đang đi chính là một trong số đó, chỉ cần cầm giấy thông hành là có thể bớt được rất nhiều phiền phức. Đợi chúng ta đến Hàn Đông Chi Thành, tôi sẽ cho người lấy cho cô một cái. Đến lúc đó nhớ giữ cho kỹ, làm mất sẽ phiền lắm.”

“Ừm. Còn bao xa nữa?”

“Với tốc độ hiện tại của chúng ta, nếu thuận lợi có lẽ phải đi thêm mười mấy ngày nữa, không xa nữa đâu.”

“Vậy không phải là, còn, nửa tháng nữa sao?”

Mặt tôi lập tức xị xuống, uể oải đá đá chân nhỏ. Từ lúc xuất phát ở Phỉ Thúy Chi Đô đến nay đã hơn một tháng, trên đường đi gần như không có thời gian dừng lại nghỉ ngơi. Mặc dù phong cảnh ven đường khá đẹp, nhưng với một người đã trải qua thời đại Internet, một tháng này không ở trong Giác Mã Xa, thì cũng ở gần Giác Mã Xa, lúc này đã có tâm trạng như một oán phụ phòng khuê.

Trước đây thường đi máy bay nên không có cảm giác gì, lúc này mới đột nhiên hiểu ra đó là một phát minh vĩ đại đến nhường nào.

Carlos nghiêng đầu nhìn tôi, thấy tôi mặt mày ủ rũ, dường như cảm thấy khá thú vị.

“Sao, cô thấy hơi mất kiên nhẫn rồi à?”

Tôi đáng thương gật đầu với hắn.

“Thật không có kiên nhẫn, hay là cô xuống đi bộ cùng các Kỵ Sĩ nhé?”

“......”

Cũng tốt, xuống dưới hít thở không khí một chút.

Tôi siết chặt chiếc áo choàng nhỏ trên người, dỗi hờn liếc Carlos một cái, sau đó vén rèm nhảy xuống.

Gió lạnh buốt tạt vào mặt, trong chốc lát đã thổi tung mái tóc mai của tôi, đuôi tóc lướt qua mặt có chút ngứa.

Tôi giơ tay lên, ngón út móc lấy lọn tóc vắt ra sau tai, vành tai nhỏ nhắn tinh xảo lập tức lộ ra.

“Tiểu thư Sylvia, sao người lại xuống đây?” Kỵ Sĩ Trưởng thấy tôi xuống xe, có chút kinh ngạc, “Thời tiết ở Bắc Vực rất lạnh, người vẫn nên quay về đi, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Nghe vậy, tôi mỉm cười với anh ta, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không sao, tôi không lạnh. Trong xe ngột ngạt, xuống đi bộ một chút.”

Đùa à, tôi thân với Băng Sương Trật Tự sao có thể thấy lạnh được, ngược lại thời tiết băng tuyết thế này càng khiến tôi cảm thấy thoải mái và thân thiết.

Hơn nữa cơ thể này của tôi, dường như cũng không bị bệnh.

“Ồ, vậy người cẩn thận một chút, nếu thấy không khỏe thì mau quay lại Giác Mã Xa.”

Kỵ Sĩ Trưởng nhìn tôi với vẻ mặt rất quan tâm, tôi thấy hơi buồn cười mà gật đầu. Trong lòng lại không khỏi nghĩ, có phải ngoại hình của mình rất dễ khiến người khác xem mình là một cô gái yếu đuối không, đến nỗi vị Kỵ Sĩ Trưởng trước mắt đã hoàn toàn quên mất tôi còn là một Giáo Tông Kỵ Sĩ.

Sao không cho mình một thân xác cường tráng, kiểu nhân vật nhảy ra hét lớn 「RUA」 ấy.

Bây giờ tôi không những không cường tráng, mà còn ẻo lả một cách rất tự nhiên.

Có chút chán nản cúi đầu, tuyết trắng dưới chân còn chưa ngập đến mắt cá chân, giẫm lên kêu ken két.

Tôi hà ra một làn khói trắng, ngẩng đầu nhìn trời.

Ánh nắng ẩn sau mây đen, có chút mờ mịt u ám.

Chắc còn đi được một lúc nữa, đợi trời tối hẳn sẽ phải hạ trại tại chỗ.

Dù sao họ cũng không giống tôi và Carlos, đều là người thường, lại không có Giác Mã Xa để ngồi. Các Kỵ sĩ thường luyện Luyện Thể Chi Lực, lúc này vẫn có thể nói cười vui vẻ, nhưng những thương nhân đổi tiền kia sắc mặt đã khá mệt mỏi, không nghỉ ngơi nữa e rằng sẽ ảnh hưởng đến hành trình ngày mai.

“Khoảng cách đến thị trấn tiếp theo còn khá xa, hôm nay chắc chắn không đến kịp, chúng ta phải mau tìm một nơi hạ trại.”

“Ừm.”

“Tiểu thư Sylvia, lần đầu đến Đế quốc Valen phải không?”

Kỵ Sĩ Trưởng dường như đang cố tìm chuyện để nói, tôi lại thấy trên mặt anh ta có chút bối rối, trong lòng không khỏi thấy buồn cười.

Ngửa lòng bàn tay đón những bông tuyết rơi lả tả, tôi đang định mở miệng trả lời anh ta.

Bất chợt, trong lòng như có một luồng điện xẹt qua, một tia sáng loé lên, từng hình ảnh quen thuộc ùa về, như những thước phim đèn chiếu lướt nhanh qua mắt tôi.

Tôi đứng sững tại chỗ, trong lòng dần dâng lên một cảm xúc không tên, hai mắt mất đi tiêu cự trong giây lát.

Sự bất thường này thoáng qua rồi biến mất, tôi bất giác đưa tay lên trán.

Gì vậy? Vừa rồi là?

Những hình ảnh đó lướt qua quá nhanh, không nhớ rõ...... hình như vào khoảnh khắc cuối cùng, có một đôi bàn tay hơi thô ráp đã xoa đầu tôi.

Cảm giác rất dịu dàng, đó là gì?

Trong ký ức của tôi không có sự tồn tại của người này.

Lúc nhìn lại vùng tuyết trắng mênh mông, trong lòng lại dấy lên một cảm giác quen thuộc như mơ.

Đột nhiên, tôi cảm thấy hình như...... mình không phải lần đầu tiên đến đây......?

“Tiểu thư Sylvia, người sao vậy? Không sao chứ?”

“Tôi...... không sao.” Tôi lắc đầu.

Tuyết không ngừng rơi vào lòng bàn tay đang ngửa ra của tôi, rồi nhanh chóng bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy, hóa thành những giọt nước.

“Hay là người vẫn nên quay lại Giác Mã Xa đi.” Kỵ Sĩ Trưởng có chút lo lắng nói.

“Sao vậy?” Carlos trong Giác Mã Xa nghe thấy động tĩnh liền thò đầu ra.

“Không sao. Có lẽ...... hoa mắt?”

Tôi nghiêng đầu, làm ra vẻ mặt nghi hoặc với hắn.

“......Chứng mù tuyết sao?”

“Chắc vậy.”

“Vậy còn đứng đó làm gì, còn không mau lên đây?”

“Ồ.”

Nhưng cũng có thể là do ở trong Giác Mã Xa lâu quá sinh ra ảo giác.

Tôi nhấc chân, đang định lên xe thì thấy một Kỵ sĩ ở phía trước đội ngũ vội vàng chạy tới.

“Đội trưởng Klar, phía trước có người.”

“Có người? Người nào?”

“Nhìn trang phục giống như một đám lái buôn Sirgaya.”

“Lái buôn Sirgaya? Lúc này? Đi con đường này?” Kỵ Sĩ Trưởng nghe vậy nhíu mày.

Sirgaya là một nước nông nghiệp lớn, hàng hóa xuất khẩu sang các nước khác gần như đều là nông sản, lẽ ra hoạt động buôn bán đã phải kết thúc từ một tháng trước, lúc này xem như là mùa thấp điểm, sao còn có lái buôn đến Đế quốc Valen?

Hơn nữa...... lại đi lối vào chuyên dụng của Thần Thánh Giáo Hội?

Có chút kỳ lạ.

“Đội trưởng, họ hình như gặp chút rắc rối, có cần qua giúp không?”