“Vậy… hai người theo tôi, về nhà, lấy nhé?”
Tôi nghiêng đầu, đôi mắt long lanh chớp chớp, gương mặt ngây thơ chưa trải sự đời.
Anh Abel và cậu em trai vội đưa tay che mũi.
“Không phải, cái đó, em xem, chúng ta mới quen nhau chưa được bao lâu, đến nhà em ngay thì có hơi không tiện… Hay là thế này, em cứ về nhà lấy tiền trước, bọn anh sẽ đi theo sau, rồi đợi em ở gần nhà, em lấy được tiền rồi ra tìm bọn anh, được không?”
Đôi mắt ti hí của anh Abel lộ ra ngoài tấm vải đen, ánh lên nụ cười nịnh bợ.
Tôi lại suýt bật cười trước suy nghĩ ngây ngô của hắn. Cái loại người không muốn làm người tốt nhưng cũng chẳng thể làm kẻ xấu, chính là nói hạng người này đây mà.
Tuy nhiên, tôi phát hiện ra vẻ mặt đáng thương này của mình, dường như có hiệu quả kỳ diệu trong việc lấy được lòng tin của người khác.
Thế là tôi cố gắng giữ nguyên nét mặt, gắng tỏ ra mình vô hại hơn nữa.
“Ừm… cũng được. Hai người muốn, bao nhiêu tiền? Tôi sợ, tiền tiêu vặt không đủ.”
“Em có bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
“Chắc khoảng, mấy trăm Kim tệ, thì phải?”
Hai anh em tên cướp nghe vậy liền sững sờ đến độ mắt tròn mắt dẹt.
Mấy trăm Kim tệ!
Cô bé nói là Kim tệ! Không phải Ngân tệ, cũng không phải Đồng tệ!
Đó là Kim tệ đó! Mấy trăm Kim tệ đủ cho họ sống bao lâu? Ít nhất là năm năm ăn sung mặc sướng.
Thần linh phù hộ, đúng là một tiểu thư giàu có mà!
Giây phút này, ánh mắt hai người nhìn tôi, tựa như tín đồ thành kính nhất của thần linh.
“Đủ rồi, đủ rồi. Số tiền này tôi chỉ mượn thôi, nhất định sẽ trả lại cho em.”
Anh Abel vội vàng nói, như thể sợ tôi đổi ý.
Hắn cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng thật ra trong lòng đã sớm mừng như hoa nở.
Con bé này trông ngốc nghếch dễ lừa thật, chắc chắn là tiểu thư nhà quý tộc nào đó chưa trải sự đời. Loại trẻ con này thường lớn lên trong sự nuông chiều, được giáo dục tốt, xung quanh tiếp xúc phần lớn đều là những người nói lý lẽ, có lẽ hoàn toàn không biết đến lòng người hiểm ác, không chừng tối nay là một mình lén lút trốn ra ngoài, chơi trò mạo hiểm mà đám quý tộc thích nhất.
Đúng là gặp may, một đứa ngốc nghếch như vậy lại để hắn bắt được. Hơn nữa… con bé này đúng là có một gương mặt thiên sứ… nếu có thể, liệu có cơ hội lừa thêm cả sắc không?
Nếu cặp được với một tiểu thư nhà giàu như vậy…
Nghĩ đến đây, hai mắt anh Abel lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Trong đó ẩn chứa những hy vọng độc ác, lập tức khiến tôi cảm thấy không thoải mái, toàn thân nổi da gà.
Vở kịch này có vẻ sắp không diễn nổi nữa rồi.
“Vậy chúng ta mau đi thôi, nhà em ở đâu?”
“Nhà thờ lớn, Saint Marie.”
Tôi lại chớp chớp mắt, nhưng vẻ mặt đã không còn ngụy trang nữa, trở nên bình thản như thường. Trình độ của hai người này thật sự quá thấp, chơi không vui chút nào. Lần sau… vẫn nên tìm người lợi hại hơn chơi cùng vậy.
“Em nói… ở đâu?”
Anh Abel trợn tròn mắt, có chút không thể tin nổi.
“Anh, nó nói nhà nó ở nhà thờ lớn Saint Marie.”
“…Cái đó, tiểu thư xinh đẹp, bọn tôi cũng chỉ là ra ngoài kiếm miếng cơm thôi, cô đừng đùa với tôi nữa, nhà thờ sao có thể là nhà cô được.”
“Nhưng, tôi không lừa anh. Tôi, sống ở đó.”
Nhìn thiếu nữ trước mắt mặt đầy vẻ nghiêm túc, hoàn toàn không giống đang nói dối, anh Abel nuốt nước bọt, trán bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.
“Cô… là người của Thần Thánh Giáo Hội?”
“Ừm——”
Bất chợt nghe câu hỏi này, tôi thật sự nghiêng đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Tôi có được tính là người của Thần Thánh Giáo Hội không?
Khó nói lắm. Dù Carlos đã nói với tôi, Giáo Tông Kỵ Sĩ tuy do Giáo Tông sắc phong, nhưng đó cũng chỉ là một danh hiệu vinh dự. Giáo Tông Kỵ Sĩ là anh hùng của nhân loại, không thuộc bất kỳ tổ chức nào, cũng không bị bất kỳ ai quản hạt, thậm chí ngay cả Angel cũng không thể sai khiến. Nhưng đây cũng chỉ là lời của Carlos, hoặc nói đúng hơn, là một cách nói của Thần Thánh Giáo Hội với bên ngoài.
Nghĩ theo một hướng khác, Thần Thánh Giáo Hội sở hữu một lượng lớn Giáo Hội Kỵ Sĩ được trang bị tinh nhuệ, và kiểm soát tiệm đổi tiền lớn nhất thế giới cùng vô số thương nhân đổi tiền với nguồn lực rộng khắp. Binh quyền và huyết mạch kinh tế lớn nhất trong xã hội loài người đều nằm trong tay Giáo hội, thậm chí ngay cả những người thống trị của các quốc gia cũng không thể không tuân theo ý chỉ của Giáo hội. Vậy thì một Giáo Tông Kỵ Sĩ, cho dù năng lực cá nhân có mạnh đến đâu, trên thực tế có thật sự thoát khỏi sự kiểm soát của Giáo hội không?
He he.
Nếu thật sự có thể thoát khỏi sự kiểm soát, tại sao lại gọi là Giáo Tông Kỵ Sĩ?
“Chắc… là vậy nhỉ?”
Nghe câu trả lời nước đôi này, anh Abel có chút hoang mang. Lỡ như con bé này thật sự có liên quan đến Giáo hội… hắn quyết định thăm dò trước.
“Chắc là… Vậy, người nhà cô đều ở nhà thờ sao?”
“Anh trai tôi, ở đó.”
“Anh trai cô tên gì?”
“Angel.”
Angel? Sao cái tên này nghe quen quen? Anh Abel bắt đầu nghi ngờ.
Tuy nhất thời chưa nghĩ ra là ai, nhưng một cái tên có thể khiến hắn cảm thấy quen thuộc, chắc chắn không phải là một kẻ vô danh.
“Anh ấy rất giàu. Tôi có thể, bảo anh ấy cho anh, rất, rất nhiều tiền.”
Tôi mặt đầy vẻ nghiêm túc nói với hắn.
“Anh trai cô, họ gì?”
“John. John XI.”
John XI?
Anh Abel lập tức ngớ người.
John XI!
Con bé này nói anh trai nó, tên là John XI!?
Đó không phải là Giáo Tông đại nhân của Thần Thánh Giáo Hội sao!!!
Nói mới nhớ, Giáo Tông đại nhân đúng là có một cái tên là Angel, chẳng trách hắn lại thấy quen… Đùa cái gì vậy? Giáo Tông đại nhân? Anh trai cô? Cô coi tôi là thằng thiểu năng à?
“Cô coi tôi là thằng thiểu năng à?!”
Anh Abel tức giận gầm lên với tôi, dường như đã quên mất lúc này hắn thật ra đang đi cướp. Người trẻ tuổi bị lừa gạt luôn dễ bị cảm xúc lấn át lý trí, mất đi lý trí rồi thì chẳng còn quan tâm đến gì nữa.
Tôi nở một nụ cười ngọt ngào với hắn.
“Chẳng lẽ, không phải sao?”
“Anh Abel, con nhỏ này đang lừa anh đó.” Cậu em trai ở bên cạnh nhắc nhở.
“Tao biết rồi, cần mày nói à!” Anh Abel lại tát một cái vào đầu em trai, “Mày nói tên tao ra rồi đó, đồ ngu.”
“…Anh, vậy giờ chúng ta làm sao?”
“Làm sao cái gì! Tao cũng không biết làm sao nữa! Trên người nó lại không có tiền, chẳng lẽ chúng ta thật sự có thể theo nó đến nhà thờ sao?!”
“Sao anh biết nó không có tiền, lỡ như nó lừa anh thì sao? Anh, soát người nó đi! Trẻ con có thân phận như nó, trên người ít nhất cũng có vài món trang sức đáng tiền chứ!”
“…Ờ nhỉ, sao mình không nghĩ ra.”
Mắt anh Abel lập tức sáng lên, xoa tay nói với tôi.
“Cái đó, em gái. Anh cũng không muốn soát người em, như vậy không thân thiện với em lắm. Chúng ta mỗi người lùi một bước, em cứ ngoan ngoãn giao những thứ đáng tiền trên người ra đi nhé?”
“Được thôi, cảm ơn anh nhé~”
Tôi nghe vậy liền gật đầu, kéo huy hiệu Giáo Tông Kỵ Sĩ đang đeo trên cổ ra, huơ huơ trước mặt anh Abel.
“Cái này, vàng ròng đó. Anh muốn không?”
Trông có vẻ hàm lượng vàng rất cao, anh Abel lập tức nheo mắt, dí sát đầu lại cẩn thận quan sát chiếc huy hiệu đang lóe lên ánh vàng.
Sau đó hắn liền thấy đóa hoa Diên Vĩ Lan đang nở rộ được khắc trên huy hiệu.
Là một người đã lăn lộn ở tầng lớp thấp nhất của xã hội nhiều năm như vậy, nếu nói anh Abel không biết ý nghĩa của Diên Vĩ Lan, thì đúng là đang sỉ nhục trí thông minh của hắn rồi. Loại người như hắn, biết rõ nhất người nào có thể chọc vào, người nào không thể chọc vào.
Anh Abel nhớ lại lúc ban ngày, mình đứng trong ngõ hẻm ngước nhìn vị Giáo Tông Kỵ Sĩ mới ra đời trên sân thượng. Trong ký ức, tuổi tác và vóc dáng, cả giọng nói… dường như đều không khác gì thiếu nữ trước mắt.
“…Cáo từ!”
