Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 18

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12107

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 50

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 5: Thị Phi

Tôi dừng bước.

“Cô ta... tại sao lại ở đây.”

Ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua Victoria một vòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt trắng nõn lãnh đạm của Margaret.

“Chúng ta, là đang đưa tiễn các chiến binh. Đưa tiễn những người... vô tội đã chết trong thảm họa lần này... phải vậy không?”

Khi tôi dừng lại, Nữ Vương Bệ hạ đang được tôi dìu tay đương nhiên cũng dừng bước. Mà nàng vừa dừng, tất cả mọi người liền không thể tiến lên được nữa. Những người đã đứng dậy khỏi hàng ghế dài ngơ ngác đứng yên tại chỗ, các tu sĩ khiêng quan tài phía sau cũng lần lượt đứng sững lại, người nào người nấy nhìn nhau kinh ngạc.

“Sao thế? Đây là...”

“Sao không đi nữa...”

Đám đông bắt đầu xôn xao.

Ở ngay phía trước tầm mắt, Margaret trong bộ tu sĩ bào trắng tinh không hề biến sắc, ung dung nhìn thẳng vào tôi, khẽ gật đầu.

“Phải.”

“Được.”

Tôi cũng gật gật đầu, rồi lặp lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa: “Vậy tại sao, cô ta lại ở đây.”

Lần này, giọng điệu có hơi nhấn mạnh.

Mũ giáp hơi bị lệch theo cử động của đầu, tôi đưa tay chỉnh lại cho ngay ngắn.

“Cô biết mà, phải không. Cô ta không nên ở đây.”

Dù tôi không tin vào những thứ này.

Cái gọi là lễ tang, chẳng qua chỉ là cách để người sống tự an ủi bản thân mà thôi. Đa số những cỗ quan tài đó có lẽ còn chẳng có thi thể, giống như Tynis, xác thịt của họ đã sớm hóa thành tro bụi trong trận hỏa hoạn dưới hầm ngầm, biến thành cát bụi không thể tìm lại.

Cỗ quan tài đen kịt đại diện cho Teresa lại càng như vậy. Cô ta đã sớm tan xương nát thịt, nếu thật sự có linh hồn, e rằng cũng đã bị tôi nuốt chửng cùng với con quái vật mà cô ta hóa thành, không còn lại gì cả. Cho nên dù là cầu nguyện hay làm lễ, bất kể làm gì cũng đều vô dụng.

Chết là chết, chết rồi thì chẳng còn gì cả.

Những đạo lý này... tôi hiểu chứ.

Nhưng cũng giống như tâm trạng vẫn muốn vội vàng tham gia buổi lễ của mình. Giờ phút này, tôi cảm thấy tức giận vì Teresa sau khi chết vẫn nhận được đãi ngộ ưu ái như vậy.

Tôi rất tức giận.

Dù trong vài giây ngắn ngủi, tôi đã nghĩ thông tại sao Teresa lại ở đây. Nhưng điều đó không thể ngăn được ngọn lửa giận dữ ngày càng bùng cháy trong lòng tôi, ngược lại còn như đổ thêm dầu vào lửa, cảm xúc gần như sắp phun ra khỏi cổ họng.

Tôi đang cố gắng đè nén nó xuống.

“Sylvia.”

Victoria dường như muốn nói gì đó với tôi.

Nhưng chuyện này, với thân phận Nữ Vương Bệ hạ, nàng chắc chắn biết rõ nội tình, nên tôi không muốn nghe nàng nói.

“Margaret.” Tầm mắt xuyên qua khe hẹp trước mũ giáp, tôi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Thánh Nữ, “Đây là... cách làm của Giáo hội sao.”

Margaret nghiêm mặt im lặng một lát, cuối cùng thở dài một hơi.

“Tiểu thư Sylvia, xin hãy nói ra suy nghĩ của cô.”

“Tôi sẽ không đưa tiễn cô ta.”

Tôi nói thẳng với cô ấy lời trong lòng.

Tôi hiểu dụng ý của Giáo hội khi làm vậy. Dù sao thì uy tín của Teresa trong dân chúng còn cao hơn cả Thánh Nữ, che giấu sự tích của cô ta, để cái chết của cô ta trở nên 「hợp tình hợp lý, lại thuận lòng dân」, tránh gây ra biến động trong toàn dân, Giáo hội cũng vì thế mà bớt đi vô số phiền phức không cần thiết, đây là chuyện tốt cho tất cả mọi người.

Nhưng tôi lại không qua được cửa ải trong lòng mình. Chuyện thế này... khiến tôi chán ghét từ tận đáy lòng, không thể làm như Victoria, coi như không thấy gì.

Cứ coi như là tôi đang tùy hứng đi.

“Tôi ghét chuyện này. Margaret, nếu cô...”

“Sao ngươi dám gọi thẳng tên Thánh Nữ Điện hạ!”

Giọng nữ chói tai đột ngột vang lên từ bên cạnh, cắt ngang những lời tôi định nói.

Tôi nhíu mày chỉnh lại mũ giáp, nghiêng mắt nhìn sang — một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo choàng đen, dưới sự dẫn lối của một người đàn ông trung niên phúc hậu, nhanh chân đi qua mấy người, đến đứng cạnh Margaret.

Tôi nhận ra đây là mẹ và chú của Victoria.

“Ngươi là ai, dám bất kính với Thánh Nữ Điện hạ như vậy! Ngươi muốn Thần Minh lại giáng Thiên Phạt xuống chúng ta lần nữa sao! Ta không biết ngươi có thành kiến gì với tu nữ Teresa, nhưng ngươi phải biết rõ mình đang nói gì!”

Mẹ của Victoria tức giận đến run người, chỉ tay vào tôi, như thể cố tình muốn thu hút sự chú ý của mọi người, càng nói càng kích động.

“Đây là nhà thờ thần thánh, là lễ tang trang nghiêm! Tu nữ Teresa càng là một anh hùng vĩ đại, cô ấy đã hiến dâng sinh mạng vì con dân Vương Thành! Ngươi lại không muốn chúng ta đưa tiễn cô ấy! Ngươi là ai, dám miệt thị anh hùng của chúng ta như vậy, công khai khiêu khích uy quyền của Thần Thánh Giáo Hội, ngươi thật là oai phong quá nhỉ!”

Cảm xúc của bà ta vô cùng kích động, nói đến cuối cùng giọng đã run rẩy, vành mắt cũng đỏ hoe. Tình huống đột ngột này khiến tôi có chút ngây người, sau đó nghe thấy những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

“Thái Hậu Điện hạ...”

“Có chuyện gì vậy... sao lại cãi nhau...”

“Hình như có người không cho chúng ta đưa tiễn tu nữ Teresa...”

“Là kỵ sĩ nhỏ con kia...”

“Tại sao? Đó là ai vậy, sao cậu ta dám...”

“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi... đó là người đứng cạnh Nữ Vương Bệ hạ đấy...”

Lúc này, khoác sau lưng tôi là chiếc áo choàng đen tuyền dùng trong lễ tang, không phải áo choàng của Giáo Tông Kỵ Sĩ, cộng thêm việc đột nhiên nảy ý định đến muộn, phần đưa tiễn lại chưa bắt đầu, nên đa số người có mặt vẫn chưa biết tôi là ai. Họ nghe thấy lời chỉ trích đầy phẫn nộ của mẹ Victoria, tuy chưa có lời nói hay hành động quá khích, nhưng ánh mắt nhìn tôi đã vô cùng không thiện cảm.

Điều này khiến tôi tức sôi máu, phổi sắp nổ tung, tôi cố nén lại ham muốn đánh cho bà ta một trận, hạ thấp giọng hỏi ngược lại: “Bà thật sự, không biết tôi là ai sao?”

“Ta không cần biết ngươi là ai! Ngươi đây là báng bổ...”

Lời chưa dứt đã bị Victoria lập tức lên tiếng cắt ngang.

“Mẫu thân, người lại đang diễn vở kịch nào vậy.”

Thái Hậu nghe vậy híp mắt lại: “Victoria, đây là khách con mời đến à?”

“Ha.”

Tiếng cười lạnh khinh miệt truyền ra từ trong mũ giáp của Victoria.

Nàng không để ý đến mẹ mình nữa, quay sang nhìn Margaret, giọng điệu thản nhiên nói: “Thánh Nữ Điện hạ, tôi nghĩ... ý kiến của tiểu thư Giáo Tông Kỵ Sĩ Sylvia, chúng ta vẫn nên xem trọng một chút, phải không.”

Lúc nói ra tên tôi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nàng hơi cao lên, để những người xung quanh đều nghe rõ.

“A... vậy đó là...”

“Tiểu thư Sylvia à... anh hùng cứu vớt Vương Thành...”

“Sao cô ấy lại mặc áo giáp của nam...”

“Là cô ấy nói không cho chúng ta đưa tiễn tu nữ Teresa sao...”

“Trong chuyện này có hiểu lầm gì không...”

Giọng điệu của họ lập tức thay đổi.

Cùng lúc đó, Margaret ở bên cạnh khẽ gật đầu, đang định lên tiếng trả lời thì Thái Hậu đột nhiên nắm lấy một tay của cô.

“Thánh Nữ Điện hạ, ta biết Sylvia cũng là Giáo Tông Kỵ Sĩ, là anh hùng cứu vớt Vương Thành, nhưng đó cũng không phải là cái cớ để cô ta muốn làm gì thì làm! Tu nữ Teresa bao nhiêu năm nay ở Vương Thành cần cù chăm chỉ, ta đều thấy hết... không tin cô cứ mở cửa nhà thờ ra xem, xem trong thành có bao nhiêu người lúc này đang cầu nguyện cho cô ấy, nếu cô thật sự...”

“Ta biết phải làm thế nào.”

Margaret nhíu đôi mày thanh tú, sắc mặt không tốt.

“Thái Hậu Điện hạ, xin người buông tay. Hành động này thật sự thất lễ... như người vừa nói, bây giờ là một buổi lễ trang nghiêm.”

“Nhưng mà...”

“Mẫu thân...”

Victoria khẽ thở dài.

Nàng nghiêng người đến gần chỗ Thái Hậu, hạ giọng rất thấp: “Hãy giữ lại chút tôn nghiêm cho vương thất đi.”

Thái Hậu đột nhiên trợn to mắt.

“Cái gì!”

Bà ta dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Victoria, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

“Victoria, con! Sao con có thể nói tu nữ Teresa là ác ma! Con làm vậy sẽ bị trời phạt đó!”