Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 36: Peilor Bỏ Chạy Rồi

“Em, em không khỏe.”

“Ha ha ha!”

Người khổng lồ Lamb cười lớn đi đến trước mặt tôi dừng lại, thân hình cao lớn vạm vỡ như một ngọn núi, nhấn chìm thân hình nhỏ bé của tôi trong bóng râm, lờ mờ có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên người thầy.

“Tiểu thư, ở lớp huấn luyện cơ bản lần trước, có một tiểu thư cũng mỏng manh yếu đuối đến đáng thương như em, cô ta nói dối tôi là đang trong kỳ kinh nguyệt, cơ thể không khỏe nên muốn nghỉ ngơi. Em có biết tôi đã đối xử với cô ta thế nào không?”

“Khụ...”

Thì ra đã có người làm vậy rồi à?

Tôi có chút không tự nhiên mà gãi gãi má.

“Không phải ạ, thật ra em—”

Lời vừa nói ra đã bị thầy cắt ngang: “Cả một buổi chiều, tôi bắt cô ta đứng dưới nắng vung kiếm, cho đến khi kiệt sức ngã gục mới thôi. Đây chính là phương pháp giáo dục của Vương Lập Học Viện.”

Lamb duỗi bàn tay thô ráp đầy vết chai ra, vỗ mạnh lên bờ vai mảnh khảnh của tôi.

Người tôi chùng xuống, mày liễu khẽ nhíu lại.

...Người này sao lại giống Pagus thế chứ? Ra tay không biết nặng nhẹ, làm mình đau quá.

Tuy trong lòng có chút bực bội, nhưng người trước mặt dù sao cũng là thầy giáo, lời thầy nói cũng rất đúng. Dù không muốn nghe, nhưng tôi cũng không thể bất kính với thầy được.

“Thầy ơi...”

Tôi ngẩng đầu, chớp chớp mắt với thầy, bàn tay nhỏ khẽ vẫy bên má, ra hiệu thầy cúi xuống nghe tôi nói. Tôi muốn nói nhỏ với thầy, không phải em không muốn lên lớp, mà là em phải đi điều tra chuyện quan trọng liên quan đến Dị Giáo Đồ... ừm, chính là vậy.

Không tin thì cứ hỏi bà hiệu trưởng.

Tôi còn nghĩ sẵn cả lý do rồi, nhưng Lamb không cho tôi cơ hội mở miệng.

“Ta biết em muốn nói gì, dẹp mấy cái cớ yếu đuối đó đi. Mấy cô nhóc các em, một chút khổ cũng không chịu được... đau bụng, muốn rời khỏi lớp của ta? Được thôi!”

Thầy quay người lại, nhìn về phía đám học viên đang đứng ngay ngắn trên sân, giọng vang như sấm: “Nghe đây, tất cả các em đều như nhau! Nếu không muốn học lớp Luyện Thể, cứ việc rời đi, không sao cả! Tuy đây là môn bắt buộc của Vương Lập Học Viện, nhưng Người khổng lồ Lamb ta đây chưa bao giờ muốn ép buộc bất kỳ ai! Ta cho phép các em rời đi bất cứ lúc nào, tiền đề là—”

Nói đến đây, thầy dừng lại một chút, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt của hàng học viên đầu tiên, kết quả không một ai dám nhìn thẳng vào thầy.

Thầy có vẻ rất hài lòng về điều này, nói tiếp: “Tiền đề là, các em phải khiến ta cảm thấy, các em có khả năng tự bảo vệ mình. Gặp phải cướp, các em có thể dễ dàng hạ gục chúng, chứ không phải co rúm trong con hẻm, bị mấy tên du côn lưu manh đánh cho không có sức phản kháng! Chỉ cần các em vỗ ngực nói có thể làm được! Tốt, đứng ra đây, vượt qua bài kiểm tra của ta, môn Luyện Thể này, ta sẽ cho các em qua!”

“Có ai không!”

Các học viên nhìn nhau, không ai lên tiếng.

“Rất tốt.” Người khổng lồ Lamb càng hài lòng hơn, thầy gật đầu lia lịa, “Nếu đã biết mình chỉ là lũ sâu bọ trói gà không chặt, vậy thì ngoan ngoãn lên lớp cho ta! Ta nói gì các em làm nấy, không được tìm cớ, nghe rõ chưa!”

“Nghe rõ rồi ạ!”

Lần này họ trả lời dứt khoát và vang dội.

Người khổng lồ Lamb lại quay người về phía tôi, thân hình cao hơn hai mét khẽ cúi xuống.

“Tiểu thư xinh đẹp, xem ra chỉ có một mình em thôi nhỉ.”

Thầy toe toét cười, nụ cười ngạo nghễ, giống như mèo vờn chuột. Tôi yếu ớt lùi lại một bước, hai tay che trước ngực.

Cái gã to con này muốn làm gì chứ...

“Tiểu thư, em tên gì?” Thầy hỏi tôi.

“Peilor ạ...”

“Tốt, tiểu thư Peilor. Ta nói cho em biết, bây giờ em không còn ở Vương Lập Học Viện nữa.”

...?

Tôi nghiêng đầu khó hiểu.

“Em đã rời khỏi cái lồng chim an toàn thoải mái của Vương Lập Học Viện, bây giờ một mình đang ở một con hẻm hẻo lánh nào đó trong Vương Thành... hoặc ngoài đồng, sao cũng được. Xung quanh không có người của Trọng Tài Xứ, cũng không có vệ sĩ của em. Mà ta bây giờ là tên cướp lưu manh chặn đường em, muốn giở trò đồi bại với em... nào tiểu thư, hãy cho ta xem em sẽ rời đi như thế nào.”

Ừm...

Tôi mở to mắt, cho ngón trỏ tay phải vào miệng, cắn móng tay nhìn thầy.

“Thầy ơi...”

“Sao?”

Tôi cố gắng lựa lời, cẩn thận nói: “Như vậy, không hay lắm đâu ạ?”

Sau khi hiểu thầy muốn làm gì, tôi cảm thấy có chút phiền não.

Tôi chắc chắn phải chạy, bắt tôi cưỡi mấy con thú đó là chuyện không thể nào. Vốn định tìm đại một cái cớ cho qua chuyện, kết quả bây giờ... tôi chạy rồi thì thầy biết làm sao đây.

Tuy gã to con này trông hung dữ, nhưng thầy ấy có vẻ là một người thầy tốt...

Làm sao bây giờ.

Hơi phiền...

“Ừm, đúng là có hơi không hay thật.”

Người khổng lồ Lamb tất nhiên không biết tôi đang nghĩ gì. Thầy nghe lời tôi nói xong, lại cười vui vẻ hơn.

“Để một tiểu thư yếu đuối đối đầu với một chiến binh dày dạn kinh nghiệm, nghĩ vậy thì ta hình như có hơi làm khó em... lưu manh cướp bóc bình thường, làm sao có bản lĩnh như ta được.”

Nói rồi, thầy chắp hai tay ra sau lưng.

“Vậy đi, ta sẽ không ra tay với em, chỉ dùng thân mình để chặn đường em thôi. Nếu em có thể chạy ra khỏi sân trong lúc ta cản đường... không, chỉ cần chạy ra ngoài ba mươi mét là được, ta sẽ không cản em nữa, mặc cho em rời khỏi lớp của ta, thế nào?”

“Phụt——”

Phía sau có người không nhịn được, tiếng cười khẽ này như mồi lửa, các học viên bắt đầu cười ầm lên.

“Ha ha ha ha!”

“Thầy Lamb, xin thầy đừng bắt nạt tiểu yêu tinh của Tháp Bờ Hồ Ceylan chúng em, tính cô ấy không tốt đâu!”

“Cẩn thận sống mũi gặp họa đấy!”

“A ha ha ha——”

Ưm...

Nghe họ nói vậy, tôi hơi tức giận rồi. Mặt mày sa sầm nhìn về phía đám đông, kết quả họ lại cười càng lúc càng vô tư hơn, như thể tôi là một con vật thú vị nào đó vậy.

Tuy không có ác ý, nhưng tôi ghét như vậy...

“Ai dám cười! Cười nữa thì đứng ra đây!”

Người khổng lồ Lamb gầm lên một tiếng, các học viên lập tức im bặt.

“Em có nói muốn trốn học đâu...” có người lẩm bẩm.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn bóng người khổng lồ trước mắt.

“Thầy ơi, thật sự phải như vậy sao?”

“Nhanh lên, đừng làm mất thời gian của mọi người.”

“...Không hối hận chứ ạ?”

Nghe lời nói có phần nghi ngờ của tôi, Lamb có chút mất kiên nhẫn.

“Người khổng lồ Lamb ta đây nói một là một, hai là hai, bao giờ nuốt lời?”

“Ồ.”

“Peilor, chạy mau đi!”

Không biết ai đã hô lên trước, ngay sau đó cả sân huấn luyện đều hô vang tên tôi.

“Peilor!”

“Peilor!”

Tiếng hô mỗi lúc một lớn, trong đó đa phần là ý trêu chọc. Vài tiếng sau lại biến thành: “Peilor, sống mũi!”

“Peilor, sống mũi!”

“Vậy em đến đây.”

“Đến đi.” Người khổng lồ Lamb nhe răng cười nham hiểm.

Cạch.

Tôi nhón chân, giơ nắm đấm phải lên rồi nhảy bật dậy.

Lamb dường như không ngờ tôi lại chọn ra tay trực tiếp, có chút kinh ngạc mà nhướng mày, hai mắt lóe lên một tia sáng, thân hình to lớn nghiêng sang phải, cố gắng tránh đòn tấn công của tôi.

Nhưng... quá chậm rồi.

Nắm đấm nhỏ vung được nửa đường, đến ngang mặt thầy thì biến thành cạnh tay, chém về phía chiếc cổ to khỏe của Lamb. Sự thay đổi nhanh chóng này khiến thầy có chút trở tay không kịp, thấy đã không thể tránh được, liền vô thức giơ tay lên đỡ.

Còn nói không dùng hai tay...

Giây tiếp theo, tôi đột ngột thu nắm đấm phải lại, tay trái giơ hình chữ V đã sớm đợi sẵn, nhanh như sấm chớp chọc về phía hai mắt thầy, dừng lại ở vị trí cách mắt khoảng một centimet, rồi chuyển thành một cú búng lên trán.

Búng.

“Ái da—!”

Người khổng lồ Lamb kêu lên một tiếng thảm thiết, đầu bị tôi búng cho ngửa ra sau.

Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong nháy mắt. Trong tầm nhìn tựa như thước phim quay chậm của tôi, các học viên ở cách đó không xa vẫn đang há hốc mồm, mặt đầy vẻ kích động. Tôi thậm chí còn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Sarah, trên đó một nét lo lắng dường như vẫn chưa tan đi.

Lộp cộp.

Hai chân tiếp đất, quay người.

Co giò bỏ chạy.

Ào——

Một lúc sau, phía sau tôi như vỡ chợ.

“Thầy Lamb—!”

“Peilor chạy rồi! Cô ấy chạy nhanh quá!”

“Oa! Tiểu yêu tinh của Tháp Bờ Hồ Ceylan chúng ta... lại đánh bại cả Người khổng lồ Lamb! Làm sao cô ấy làm được vậy!”

“Cậu có nhìn rõ không...”

“Hình như là chọc, chọc mắt?”

“Ờ... không phải sống mũi à?”

“Đợi, đợi đã, em đứng lại cho tôi—!!!”

Nghe thấy tiếng gầm của Lamb từ xa, tôi làm như không nghe thấy.

Dù sao cũng là thầy nói, nói phải giữ lời chứ...

Chạy một mạch ra khỏi sân huấn luyện, chạy qua con đường quanh co, mãi cho đến khi chạy đến trước thư viện của học viện mới dừng lại.

Thật ra, mình không hoàn toàn bỏ tiết vì sợ cưỡi Giác Mã Thú đâu... mình đến thư viện là có việc mà.

Đúng vậy đó.