Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12095

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 45

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 30: Tin tức trên Ngôn Báo

Ngôn Báo...

Tôi lúc này mới nhớ ra, vì cư dân phố Rondall không giàu thì cũng sang, Thần Thánh Giáo Hội có cử tu sĩ hoặc tu nữ chuyên trách, đúng giờ mang Ngôn Báo mới nhất đến tận nhà.

Trước đây tôi chưa từng để ý đến chuyện này...

Từ khi đến đây, tôi gần như chẳng mấy khi xem Ngôn Báo của Giáo hội.

Cũng không phải vì thấy không đáng tin hay gì, chỉ là không có hứng thú với nó.

Hình như cũng chỉ có lúc ở Pháo đài Santel, thỉnh thoảng tôi dậy sớm, sẽ thấy cha ngồi đọc Ngôn Báo ở bàn ăn. Lúc đó bữa sáng của mẹ thường vẫn còn đang chuẩn bị, vừa đói vừa không có gì làm, tôi mới mon men ra sau lưng cha liếc mấy cái.

Đến khi bữa sáng được dọn lên bàn thì tuyệt đối sẽ không ngó ngàng đến nữa.

Bởi vì tôi thấy... cái gọi là Ngôn Báo, thực ra nếu dùng thuật ngữ ở kiếp trước, chính là “truyền thông chính thống” của Thần Thánh Giáo Hội. Đồng thời, nó gần như cũng là kênh chính thống duy nhất để người dân bình thường ở thế giới này, ít nhất là ở Tây Châu, tiếp cận những tin tức quan trọng từ bên ngoài.

Kênh này bị Giáo hội nắm chặt trong tay. Bởi vì ngoài Ngôn Báo của Giáo hội, Giáo Tông không cho phép bất kỳ loại báo giấy nào khác xuất hiện, một khi bị phát hiện sẽ bị xem là dị giáo lan truyền tin đồn thất thiệt, phải chịu hỏa hình.

Tôi nhớ Carlos đã nói với tôi chuyện này.

Anh ấy nói với tôi rằng, Giáo hội phát những tờ Ngôn Báo này dưới hình thức quà tặng cho người dân ở một số thành phố hoặc khu vực phồn thịnh, người muốn nhận chỉ cần đến nhà thờ hoặc các địa điểm được chỉ định để lấy, Nhà thờ lớn Saint Zayeri ở Vương Thành cũng có điểm phát.

Đương nhiên, đối với đại đa số người dân cả đời chưa từng rời khỏi quê hương, đây là một chuyện rất đáng mừng, nội dung của Ngôn Báo luôn là chủ đề mà họ bàn tán sôi nổi.

Chỉ là đối với tôi, so với Ngôn Báo, những cuốn sách và tài liệu có nội dung phong phú thú vị hơn nhiều.

Nhưng lúc này, tôi nhìn mấy trang Ngôn Báo bị nhét lộn xộn trong hòm thư ở cửa nhà mình, trong lòng cảm thấy không thoải mái cho lắm. Nghiêng đầu suy nghĩ một lát, tôi cúi xuống nhẹ nhàng đặt mấy cái túi trong tay xuống, lấy Ngôn Báo ra kẹp dưới nách, mang về dinh thự.

Chắc là có thể dùng để nhóm lửa...

Trời dần tối sầm lại.

Bãi cỏ của dinh thự trông một màu xám xịt.

Tôi rảo bước qua sân vườn, bước lên bãi cỏ đi vào nhà, quay người khóa cửa lại. Sau đó chạy vào bếp trước, phân loại và sắp xếp gọn gàng những nguyên liệu đã mua, rồi lần lượt cho vào tủ.

Làm xong tất cả, tôi phủi phủi đôi tay nhỏ, quay người nhìn về phía bếp lò và lò nướng được xây bằng đất đá, đầu nghiêng sang phải.

Muốn ăn món Thuyền trưởng Gray... nhưng mà, không muốn tự mình làm lắm.

Vì có một mình, cảm giác hơi mệt...

...Thôi kệ, mai rồi tính.

Dù sao cũng đã mua nhiều bánh hạnh nhân như vậy, nếu để đến mai có lẽ sẽ không ngon nữa, giải quyết nó trước vậy.

Thế là tôi xách bánh, cầm báo quay lại phòng khách, đi đến trước sofa. Mắt nhìn đăm đăm vào cái đĩa trống trên bàn trà, ngẩn người một lát.

Nhỏ quá...

Tôi đặt bánh và Ngôn Báo lên bàn trà, mang đĩa về nhà bếp, đổi một cái chậu gỗ to hơn cả mặt về, rồi xách túi bánh hạnh nhân đổ hết vào... đổ xong vừa hay đầy ắp một chậu.

Ôm chậu gỗ ngồi co lại trên sofa, dí mũi vào ngửi một cái... thơm quá đi!

Không kìm được mà nuốt nước bọt, tôi vội vàng chộp lấy một cái nhét vào miệng.

“Nhai... nhai...”

Ngon quá!

Mắt hạnh phúc nheo lại như một con mèo.

Tôi vội chộp thêm một cái nữa, lại cầm một trang Ngôn Báo trên bàn trà lên, cởi giày vắt chân lên ghế, cái miệng căng phồng cố sức nhai, ánh mắt tùy ý liếc qua trang giấy.

Đập vào mắt là dòng tiêu đề thật lớn: [Thần Minh chưa bao giờ ruồng bỏ Trật Tự Vương Thành, Thần Tích vĩ đại sẽ đồng hành cùng các anh hùng]

Góc trên bên phải của Ngôn Báo ghi Công Lịch năm 1187, ngày 2 tháng 3, đây là của hôm kia... chắc là công bố chuyện xảy ra ở Vương Thành.

Tĩnh tâm đọc kỹ nội dung. Đọc một lúc, tốc độ nhai trong miệng chậm lại.

...Quả nhiên.

Tôi bĩu môi, ném tờ Ngôn Báo về lại bàn trà, không muốn đọc nữa.

Dù sớm đã có chuẩn bị tâm lý, cũng hiểu rằng cách làm này của Giáo hội xem như là thỏa đáng nhất, nhưng khi thật sự đọc được bài báo này, tôi vẫn cảm thấy buồn bã, trong lòng cuộn lên những cảm xúc phức tạp khó tả.

Họ nói Teresa là anh hùng.

Dựa vào đâu chứ...

Rõ ràng cô ta là thủ phạm chính. Giết bao nhiêu người còn chưa đủ, cô ta còn muốn giết nhiều người hơn... dựa vào đâu mà cô ta là anh hùng...

Thoáng chốc, tâm trạng tốt của tôi bị bài báo này phá hỏng sạch sẽ. Tôi cứ thế co mình thành một cục trên sofa, chậu gỗ đựng bánh hạnh nhân trong lòng bị tôi ôm chặt hơn, tay không ngừng bốc bánh nhét vào miệng.

Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu.

Thôi thì phân tán sự chú ý...

Nghĩ vậy, tôi lại cầm lấy một tờ Ngôn Báo khác trên bàn trà, mắt lim dim có chút lơ đãng, giơ tờ báo lên trước mặt.

[Thái Hậu đáng kính của Isenbell trở về trong vòng tay Thần Minh, Nữ vương Elizabeth tiễn đưa mẫu thân một cách trang trọng]

À...

Sao toàn là những chủ đề nặng nề thế này.

Tang lễ của Thái Hậu đã cử hành rồi sao?

Tôi chẳng biết gì cả... tôi ngủ say quá, cũng không rõ Victoria có đến gọi tôi không.

...Thôi kệ, dù sao tôi cũng không muốn đi tham dự cho lắm.

Chỉ là... Victoria mấy ngày nay, chắc là không vui vẻ gì. Dù sao đó cũng là mẹ của nàng. Mẹ qua đời, nàng còn phải lo lắng bao nhiêu chuyện, còn có cái gia tộc chết tiệt kia làm phiền nàng...

Nàng không sao chứ?

Nuốt miếng bánh trong miệng xuống, tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cây Mật Quả trổ đầy hoa, dáng hình ẩn hiện trong màn đêm xám xịt, từ đây chỉ có thể nhìn thấy một phần thân cây.

Tối nay lại tưới nước cho nó vậy...

Đợi đến khi kết quả, mình làm bánh Mật Quả cho nàng ăn, biết đâu có thể khiến nàng vui lên.

Thu lại tâm trí, tôi tiện tay lật mặt sau của tờ báo.

[Giáo Tông Kỵ Sĩ không biết cưỡi ngựa? Bí mật không thể nói của tiểu thư Sylvia...]

“Khụ!”

Khoảnh khắc nhìn thấy tiêu đề này, tôi bị vụn bánh làm cho nghẹn họng.

Khó chịu quá...

“Khụ! Khụ khụ...”

Ho dữ dội một lúc lâu mới tạm ngừng. Đợi cảm giác khó chịu trong lồng ngực qua đi, tôi chớp chớp đôi mắt rưng rưng nước, lại nhìn về phía dòng tiêu đề to đùng của Ngôn Báo, tức đến mức suýt thì nhảy dựng lên khỏi sofa.

Mẹ nó chứ!

Bốp.

Tôi đập mạnh tờ báo xuống sofa, nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực nhỏ nhắn không ngừng phập phồng, cảm giác như phổi sắp nổ tung vì tức. Tôi hung hăng cắn một miếng bánh hạnh nhân lớn, miệng nhai thật nhanh, đôi mắt đen láy trợn trừng.

Báo này được gửi đến để chọc tức mình đây mà?!

Đừng để tôi bắt được đứa nào viết bài này!

Tức chết đi được tức chết đi được tức chết đi được...

Tôi càng nghĩ càng xấu hổ và tức giận, hai má ửng lên một màu hồng khác thường.

“A a a a a...”

Miệng hét lên một tiếng để xả giận, tôi căm phẫn vò tờ báo thành một cục, đang định ném đi thì đột nhiên lại thấy một mặt của cục giấy lộ ra ba chữ “Đế quốc Valen”.

...Đế quốc Valen!

Tôi giật mình, thu lại bàn tay đã giơ cao quá đầu, ngậm miếng bánh trong miệng, nhanh chóng mở cục giấy ra vuốt phẳng lại, lật sang mặt kia, nhìn thấy mấy dòng chữ không mấy nổi bật ở góc dưới bên trái.

[Quý tộc phía tây Đế quốc Valen, gia chủ nhà Carlier, Hầu tước Oliver Nieberwell Carlier bị ám sát bỏ mình]

[Hầu tước Oliver, người sở hữu lãnh thổ phía tây Đế quốc, đã không may qua đời do bị gia nhân ám sát vào đêm ngày ba tháng ba. Tân thành Carlier chìm trong nỗi đau thương không thể kìm nén, người dân hô vang tên Hoàng đế, đốt cờ của dòng dõi trực hệ hoàng gia. Công tước Scaliger đã vào sáng sớm ngày thứ hai sau khi sự việc xảy ra, dẫn theo hơn nghìn quân đoàn Santel đến Tân thành tham gia lễ truy điệu. Sự việc lần này sẽ càng làm gia tăng mâu thuẫn nội bộ hoàng gia, Đế quốc Valen có thể sẽ phải đối mặt với chiến tranh...]

Tôi ngồi trên sofa, tay cầm tờ Ngôn Báo cứng đờ trước người, bất động như thể bị đóng băng.