Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 25: Pagus Đáng Ghét

Tại khu vực có nhiều công trình kiến trúc san sát nhất của Trung Ương Công Phường, các Tượng Nhân tất bật ngược xuôi trên đại lộ.

Bên lề con đường, tôi đang ôm chặt một túi giấy da bò thật to trong lòng, đưa đầu vào miệng túi, cái mũi nhỏ khẽ hít hít vài cái.

......Mùi thơm có vẻ không tệ.

Sau đó, tôi thò tay vào túi, lấy ra một miếng bánh nhỏ vẫn còn nóng hổi, giơ lên trước mắt ngắm nghía.

Vỏ bánh giòn giòn, chắc là ăn ngon lắm đây.

Rồi tôi nuốt chửng nó trong một miếng.

“Nhai... nhai...”

Một lúc sau, tôi nheo mắt lại thành một đường chỉ như mèo con, nở nụ cười hạnh phúc.

“Peipei, ngon không?”

Bên tai truyền đến một giọng nói run rẩy, tôi quay đầu nhìn Percival với quầng mắt thâm đen bên cạnh, trên mặt hắn là nụ cười nịnh nọt, kết hợp với gò má sưng vù một bên, trông có chút xấu xí.

Ngon ư? Ngon cũng không thèm nói cho anh biết.

Tôi cố tình nhíu mày, sắc mặt Percival lập tức thay đổi, ánh mắt lại bắt đầu lo lắng.

Một lúc lâu sau, đợi tôi nhai nuốt hết thức ăn trong miệng, mới giãn nét mặt ra, sau đó gật đầu với hắn.

“Ừm.”

Túi bánh này là do hắn chạy một mạch đến con phố bên cạnh mua về sau khi nghe tôi thuyết giảng đạo lý. Nghe nói đây là món ăn vặt khá nổi tiếng ở Hàn Đông Chi Thành, tuy mùi vị còn thua xa Thuyền trưởng Gray, nhưng cũng xem như không tệ.

Percival lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy em còn giận không?”

“Không biết.”

“Đừng giận nữa mà... Anh đã đền cho em cả một túi rồi.”

“Anh vứt bậy, rác.”

“......Vậy anh nhặt lại nó nhé?”

“Không cần.”

“Vậy em đừng giận nữa.”

“Không chịu đâu.”

Thật ra tôi nào còn giận nữa, chỉ là thấy dáng vẻ của hắn khá thú vị thôi.

Hơn nữa, nếu để hắn nghĩ tôi dễ dỗ, trong lòng có ấn tượng 「bất kể xảy ra chuyện gì chỉ cần cho chút đồ ăn là giải quyết được vấn đề」, biết đâu hắn lại bắt nạt tôi như Carlos thì sao.

Không đúng, Percival không giống gã Kiếm Sĩ bỉ ổi Carlos kia, hắn không đánh lại tôi, nên chắc chắn không dám làm vậy.

Dù sao đi nữa, không lập tức tỏ ra vui mừng là đúng rồi.

“Được rồi, đùa đủ rồi thì chúng ta đi thôi.”

Công tước Scaliger đứng bên cạnh nói xong liền xoay người đi ra phía trước, khoảnh khắc đó tôi thấy ông ấy nhếch miệng cười.

Ông ấy cười gì vậy?

Lại lấy một miếng bánh trong túi giấy ra, cắn một miếng nhỏ, tôi vừa nhai kỹ, vừa nhớ lại biểu hiện lúc nãy của mình, cảm thấy không có gì không ổn.

Chắc chắn không phải đang cười mình, có lẽ là vì khuôn mặt buồn cười của Percival.

Trên đường đi tiếp theo, Percival không ngừng tìm chuyện để nói, luôn miệng kể những chuyện vặt vãnh nhàm chán, nhưng tôi lại tỏ ra không muốn để ý. Đến sau này hắn đành buông thõng hai tay, mặt mày ủ rũ lẳng lặng đi theo sau Công tước, trông như không còn gì luyến tiếc cuộc đời.

Tình cảnh này không kéo dài bao lâu, chẳng mấy chốc đã đến trước một công trình kiến trúc đặc biệt.

Trông nó như một pháo đài cũ kỹ có phần đổ nát. Khác với những nhà máy xung quanh rõ ràng đã được tân trang, bức tường loang lổ phủ đầy rêu xanh và dây leo khô héo, mang đậm dấu ấn của thời gian.

Trên tường pháo đài có một hàng Quân đoàn Santel trong bộ áo gió bì giáp đứng gác, lưng đeo Quỷ Binh Khí, tay cầm Thập Tự Nỏ, ngay khoảnh khắc chúng tôi bước lên bậc thang, họ lập tức vào tư thế cảnh giác, đợi nhìn rõ người đến, liền có người ra hiệu xuống dưới.

“Két...”

Cánh cửa gỗ khổng lồ của pháo đài từ từ được mở ra từ bên trong, Công tước Scaliger vẫy tay với người trên cao, dẫn chúng tôi vào trong pháo đài.

Không gian bên trong khá rộng lớn. Trên khu đất trống được bao quanh bởi những bức tường thành cao vút, có người qua lại đẩy xe khoáng sản đi giữa những đống đá vụn lớn, dường như đang tiến hành công việc phân loại. Theo chân Công tước đến phía bên kia quảng trường, xuyên qua cổng vòm vào bên trong tường thành, vô số giá gỗ hiện ra trước mắt, trên giá bày la liệt những món vũ khí kỳ lạ.

Tôi có chút tò mò dừng bước, cúi đầu ngậm túi giấy da bò vào miệng, tiện tay lấy một ngọn giáo dài hơi giống kích từ trên giá xuống, đặt ngang trong lòng bàn tay ước lượng trọng lượng, cảm thấy nặng hơn vũ khí thông thường rất nhiều.

“Những thứ bày ở đây đều là mẫu Quỷ Binh Khí do công xưởng thiết kế, mỗi món đều là kết tinh tâm huyết của các Tượng Nhân đó.”

Giọng nói của Công tước truyền đến từ phía trước, tôi gật đầu, nhẹ nhàng đặt vũ khí trong tay về chỗ cũ.

“Nhưng mà, vũ khí của cháu do ta đích thân thiết kế, chắc chắn sẽ ưu tú hơn những thứ bày ở đây nhiều.”

“Cảm ơn ạ.”

Thật ra tôi chỉ muốn một chiếc lưỡi hái chắc chắn thôi, chỉ cần bền là được. Không ngờ Công tước lại quan tâm đến chuyện của tôi như vậy, điều này đương nhiên có quan hệ rất lớn với sự nhờ vả của Angel, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn, tôi nghĩ có lẽ là vì ông ấy xem tôi như con gái của mình.

Tâm trạng thật sự có chút phức tạp, tôi không giỏi nhận sự đối tốt từ người lạ, giống như lúc mới tiếp xúc với bà Claire vậy, sự tử tế vô cớ luôn khiến tôi cảm thấy không quen, luôn muốn nhanh chóng báo đáp đối phương.

Nhưng Công tước...... ông ấy dường như không thiếu thứ gì, tôi thật sự không nghĩ ra mình có gì để báo đáp.

Đành tiếp tục đi theo ông vào trong, xuyên qua một hành lang dài, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa gỗ mới tinh.

Công tước giơ tay lên gõ nhẹ vài cái.

“Pagus, mở cửa, là ta đây.”

Đợi một lát, cảm thấy bên trong không có động tĩnh gì, ông liền đổi gõ nhẹ thành đập cửa.

“Pagus, ông lại uống rượu rồi à!”

Sau tiếng hét này, trong cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng loảng xoảng.

“Ông không cần giấu rượu nữa, mau mở cửa cho ta.”

Tiếng đồ vật va chạm không ngừng vang lên, một lúc lâu sau, cửa gỗ mới cuối cùng cũng mở ra.

Gã đàn ông đầu trọc khổng lồ cao ít nhất hai mét, mũi đỏ ửng, lông ngực rậm rạp, khẽ lắc chai rượu trong tay, ánh mắt có chút mơ màng chậm rãi quét ra ngoài, thấy vị Công tước thấp hơn mình gần hai cái đầu, liền nhếch khóe miệng có vết sẹo lên.

“Scaliger! Ha, ngọn, ngọn gió nào đã thổi ngài đến đây thế?”

Nói xong liền định cho Công tước một cái ôm kiểu gấu, nhưng lại bị ông ấy ghét bỏ đẩy ra.

“Ông bỏ cái trò đó đi, hôm nay lại uống bao nhiêu rồi?”

“Không nhiều, không nhiều, có mấy chai thôi à! Percival, nhóc con này, sao cũng theo đến đây...... ấy, mặt con sao thế?” Gã đàn ông bước lên hai bước, bàn tay to lớn thô ráp ra sức xoa đầu Percival, làm tóc hắn rối tung, “Có phải lại chạy đi gây họa cho em gái nhà ai, bị cha người ta đánh cho một trận tơi bời không? Ha ha ha, nhóc con nhà ngươi giỏi thật đấy.”

“Không phải đâu, chú Pagus......”

Percival cười gượng gạo, liếc trộm về phía tôi, bị tôi lườm một cái liền lập tức dời tầm mắt, vuốt lại tóc nói: “Con đã lâu không làm những chuyện đó nữa rồi......”

Pagus vỗ một cái vào đầu hắn.

“Nói bậy, đừng hòng lừa ta. Công tử ăn chơi có tiếng ở Hàn Đông Chi Thành, có thể nhanh chóng thu tâm như vậy sao......” Nói được nửa chừng mới để ý thấy tôi đang lặng lẽ đứng bên cạnh, “Ủa, cô bé này, trông quen quen.”

Pagus đầu tiên lộ vẻ nghi hoặc, mấy giây sau, mắt đột nhiên trợn to như chuông đồng, không thể tin nổi mà lắc lắc cái đầu trọc, rồi lại ra sức chớp chớp mắt, sau đó lại nhìn về phía tôi.

“......Peipei! Con là Tiểu Peipei!”

Giọng nói oang oang lập tức làm tôi giật nảy mình.

Sao, ông ta cũng quen Peony sao...... khoan đã, ông muốn làm gì......

Trong ánh mắt kinh hãi của tôi, Pagus vẻ mặt cuồng nhiệt, như một con bò mộng lao về phía tôi.

Gì-gì-gì cơ...!!

Tôi sợ đến run cả người, lập tức muốn xoay người bỏ chạy, nhưng tốc độ của Pagus thật sự quá nhanh, mấy bước đã đến trước mặt tôi, giơ bàn tay lớn vỗ lên vai tôi, lực mạnh đến mức suýt nữa làm tôi ngã sõng soài.

“Peipei, con về rồi! Ha ha, ha ha...”

Vừa mở miệng là một mùi rượu nồng nặc, hun đến mức tôi chóng mặt buồn nôn. Bàn tay đang giữ vai tôi rất thô lỗ, tôi lập tức ngồi xổm xuống co người lại, ôm chặt túi giấy da bò trong lòng.

“Ông, làm tôi đau.”

Thiệt tình, gã to xác này đang làm gì vậy, ra tay không biết nặng nhẹ, chỉ muốn dùng một tảng băng lớn đập vào mặt gã thôi.

“Ồ ồ, xin lỗi nhé Peipei.” Pagus ngại ngùng gãi gãi cái gáy trọc lóc, sau đó lại cười vô tư lự, “Ha ha ha! Scaliger, ngài, tìm được con gái về rồi à.”

“Pagus, chúng ta vào trong nói.”

“Đúng rồi, xem cái đầu của ta này, he he! Mau vào đi, ngoài này lạnh lắm.”

Thấy Công tước đi theo Pagus vào trong, tôi chậm rãi đứng dậy, đưa bàn tay nhỏ ra phủi phẳng những nếp nhăn trên quần áo, lại mở túi giấy ra, thấy bánh ngọt không bị bẹp dúm, lúc này mới rón rén vào nhà.

Trong nhà mùi rượu rất nồng, trên bàn, dưới đất, khắp nơi đều là những chai rượu rỗng, rất nhiều thùng giấy lộn xộn chất đống, thật sự quá tệ.

“Peipei về lúc nào vậy, các người tìm thấy con bé ở đâu?”

“Không phải chúng ta, là Thần Thánh Giáo Hội tìm thấy ở Sirgaya, mới gần đây thôi.”

Nhìn Công tước Scaliger mặt mày tươi cười, tôi có chút bất mãn nghĩ thầm.

Vậy mà cũng không phủ nhận tôi chính là Peony.

“Ha ha ha! Tiểu Peipei, con chạy, chạy đến Sirgaya làm gì, có phải đi chơi với Đại Hoàng Tử không?”

......Hả?

Ai là Đại Hoàng Tử? Peony và hắn rất thân sao?

“Pagus, ông có thể bớt uống rượu đi không? Còn nói năng lung tung nữa ta sẽ đày ông ra mỏ làm phu đào khoáng đó.”

“Ha ha ha! Scaliger, ngài, ngài trở nên nhỏ mọn như vậy từ lúc nào thế? Chẳng phải ta lâu rồi, không gặp Peipei, có chút vui mừng sao.”

Ông vui thì vui, đừng có nổi điên lung tung chứ thiệt tình.

“Đến đây, Peipei, để chú, xem kỹ nào.”

Khoan đã, ông lại muốn làm gì...... đừng qua đây!

Thân hình to lớn của Pagus hoàn toàn che khuất tôi, người chỉ cao đến bụng dưới của ông ta, nhìn gã khổng lồ mặt mày hung dữ trước mắt, tôi vội giấu túi giấy ra sau lưng, đang đoán xem ông ta định làm gì...

Chỉ thấy ông ta đưa hai tay ra véo má tôi, rồi kéo sang hai bên.

“Peipei, có nhớ, chú Pagus của con không?”

!!!!

Đau quá!

Lão khốn này dám véo má tôi!

“Buông ra...!!”

Cơn giận lập tức bùng lên trong lồng ngực, tôi sắp tức điên rồi, đấm thẳng một cú vào bụng dưới của ông ta.

“Bốp” một tiếng trầm đục, Pagus lập tức buông tay lùi lại một bước, sau đó sờ sờ bụng, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

“Ông làm tôi đau!” Tôi lớn tiếng hét lên, trong lòng lại hơi lo lắng.

Cú đấm vừa rồi không hề nhẹ, vậy mà ông ta chỉ lùi lại một bước, hơn nữa trông như không có chuyện gì?

“Peipei, sao con, khỏe thế?”

Pagus gãi gãi đầu, dường như còn muốn làm gì đó, Công tước bên cạnh vội kéo ông ta lại.

“Pagus, con bé không nhớ chuyện trước đây nữa rồi.”

Pagus nghe vậy trợn tròn mắt.

“Hả? Peipei, con, con sao thế, không nhận ra ta nữa à? Ta là chú Pagus dịu dàng của con đây, lúc nhỏ còn thay tã cho con đó.”

“Không nhận ra.” Suy nghĩ một lát lại bổ sung một câu, “Ghét ông.”

Thay tã cái gì mà thay, ông còn dám tự nhận mình dịu dàng sao?

Thật là quá đáng ghét, người này.

Pagus nghe vậy lập tức hóa đá.

Thấy tình hình dường như đang phát triển theo hướng không hay, Công tước vội chuyển chủ đề.

“Pagus, ta muốn lấy một viên Nguyệt Lượng Tinh Thạch.”

“Nguyệt Lượng Tinh Thạch?” Nghe lời Công tước, sự chú ý của Pagus lập tức bị chuyển đi, “Ngài muốn Nguyệt Lượng Tinh Thạch, làm gì? Chẳng lẽ là......”

“Ừm, chuẩn bị làm Thập Tam Nguyệt.”

“Thập Tam Nguyệt! Ha ha, Trung Ương Công Phường cuối cùng cũng, sắp có thanh Nguyệt Đao thứ mười ba rồi sao, lần này chuẩn bị cho ai thế?”

Công tước đưa tay chỉ về phía tôi.

“Cho con bé.”