Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 18

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12113

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 51

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 125: Ánh Sáng và Bóng Tối (22)

Lão Công tước năm nay đã sáu mươi bảy tuổi.

Ông sinh ra ở Chrisrodney, phía Bắc Vương quốc Isenbell. Cha ông là một thợ hồ, mẹ là con gái của một nông dân ở thị trấn bên cạnh. Hai người gặp gỡ, yêu nhau bởi duyên may, nhờ vào số tiền ông nội để lại, họ mua một ngôi nhà nhỏ hai tầng ở ngoại ô, sống một cuộc đời tuy đơn giản mà ấm cúng bằng thu nhập ít ỏi của người cha.

Chrisrodney có đất đai màu mỡ, phong cảnh hữu tình, Lão Công tước đến giờ vẫn còn nhớ nơi đó. Ông nhớ mái nhà cứ đến mùa mưa là lại dột, nhớ cây cổ thụ cằn cỗi trong sân nhỏ, nhớ dòng suối rì rào chảy qua trước cửa. Từng ngọn núi hòn đá, từng cành cây ngọn cỏ thuở ấy, Lão Công tước đều còn nhớ rõ.

Ông đã từng có một gia đình bình dị mà viên mãn, đã từng.

Năm mươi năm trước, vì một trận đại dịch hạch kinh hoàng càn quét khắp miền Bắc, chỉ trong một đêm, Lão Công tước đã mất đi tất cả, bắt đầu cuộc sống lang bạt kỳ hồ, không nơi nương tựa. Mấy năm sau đó, ông từng làm cướp bóc, làm những chuyện đê hèn nhất, từng tranh ăn với chó hoang.

Đó quả thật là một đoạn quá khứ không muốn nhớ lại.

Ngay cả đến hôm nay, khi bản thân đã thành công rực rỡ, đạt được những thành tựu mà thời trẻ chưa từng dám mơ tới. Dù vậy, những quý tộc kiêu căng, hợm hĩnh kia vẫn sẽ lén lút bàn tán sau lưng ông, bàn tán về thân phận thấp kém của ông, chế giễu những thói tật của tầng lớp hạ lưu mà đôi khi ông vẫn vô tình để lộ.

Điều này khiến Lão Công tước vô cùng chán ghét.

Nhưng đồng thời ông cũng hiểu, nếu không có những năm tháng trải nghiệm khó khăn đó, ông sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay, cũng sẽ không trở thành đề tài trong những buổi tiệc trà của các gia tộc lâu đời kia, càng không có cơ hội giết chết những kẻ đã từng dám chế giễu mình, bất kể thân phận của hắn là gì, địa vị cao đến đâu.

Những năm tháng chông gai ấy đã khiến Lão Công tước, người vẫn còn mang tâm hồn ngây thơ của một đứa trẻ, hoàn toàn lột xác. Dường như ông chợt hiểu ra, đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé. Nếu muốn trở thành những kẻ trên cao quyền quý kia, muốn có được địa vị của họ, thì phải khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức có đủ năng lực giết chết họ, chiếm đoạt toàn bộ của cải và phụ nữ của họ làm của riêng.

Đó chính là triết lý sống của ông.

Ông chưa bao giờ tin vào thần minh, không tin vào những lời lẽ mà Giáo hội cứ rêu rao ồn ào. Trong lòng ông, những thứ đó đều là sự tồn tại hư ảo, không có thật, chỉ có thể dùng để lừa gạt những kẻ ngu dốt, khờ khạo.

Nếu thế giới này thật sự có thần minh, thì năm đó cặp vợ chồng thợ hồ sống ở Chrisrodney đã không chết.

Và ông có được ngày hôm nay, cũng không phải nhờ vào lòng ban ơn của thần minh ban cho. Nhìn lại con đường đã qua, chẳng có gì khác ngoài từng bộ xương đẫm máu bị ông giẫm dưới chân. Mỗi khi đêm về, trong giấc mơ, những bộ xương đó thỉnh thoảng lại hiện ra trước mắt, rõ ràng đến lạ.

Nhưng ông không hề bận tâm.

Chẳng qua chỉ là những kẻ thua trong tay mình mà thôi.

Lão Công tước của ngày hôm nay đã là một cái tên khiến người ta nghe thôi đã biến sắc, nếu không những quý tộc kia đâu chỉ dám bàn tán sau lưng ông.

Nhưng chỉ như vậy, đối với ông vẫn còn xa mới đủ.

Phía trên vẫn còn những bậc thang chưa bước tới, nơi đó đứng toàn là những kẻ đầu óc ngu độn. Nhưng chính những kẻ như vậy, chúng có thể vừa vuốt ve tình nhân, vừa bóc lột tài sản mà ông đã dùng mạng để giành lấy, ra lệnh cho ông, làm những chuyện ngu xuẩn mà chúng muốn.

Chúng không xứng.

Kẻ có thể chi phối ta, chỉ có một mình ta.

Thế là Lão Công tước ngày đêm suy nghĩ, nghiền ngẫm, lên kế hoạch làm sao để có thể danh chính ngôn thuận giết chết đám ngốc nghếch nhà Vương thất. Vì điều này, ông đã hao tâm tổn sức, tỉ mỉ chuẩn bị suốt mấy năm, cuối cùng cũng đợi được cơ hội.

Trong một buổi yến tiệc giao đãi, Lão Công tước đã gặp vị Vương hậu quyền quý tột bậc đó.

Đó là một đêm say lòng người.

Trong đêm đó, Lão Công tước đã hoàn toàn chinh phục trái tim của người phụ nữ cao quý kia, cũng nhìn thấu được mối hận thù sâu thẳm trong đáy mắt nàng.

Sau đó, Lão Công tước trở thành người tình bí mật của Vương hậu Isenbell.

Là một người thâm hiểm, ông sớm đã thấu hiểu bản chất đen tối nhất của lòng người. Ông rất giỏi lợi dụng mặt đó, lợi dụng điểm yếu của nhân tính để đạt được mục đích của mình.

Ông dùng hết mọi thủ đoạn, từ từ khiến người đàn bà có suy nghĩ đơn giản, u sầu phiền muộn kia cảm thấy, chỉ có mình mới là người hiểu nàng hơn bất cứ ai. Sau đó, ông lại mấy lần ám chỉ, dẫn dụ, thường xuyên khơi gợi bên tai, luôn vô tình nói ra những lời mà người đàn bà kia quan tâm nhất nhưng không dám vọng ngôn, khiến cho lòng hận thù trong nàng dần bắt rễ, ngày một lớn mạnh.

Rồi để nàng vô tình phát hiện ra loại độc dược mà ông đã bí mật mang về từ Đông Châu.

Không lâu sau đó, người đàn bà đã đầu độc người chồng ghẻ lạnh của mình, Quốc vương Bệ hạ của Isenbell.

Mọi chuyện cứ thế diễn ra tự nhiên.

Sau khi Quốc vương qua đời, những việc tiếp theo đơn giản hơn rất nhiều.

Lão Công tước ở phía sau giật dây, liên kết với nhiều kẻ ủng hộ để thao túng từ phía sau, rất nhanh đã kiểm soát được Tư Nghị Hội, đưa người đàn bà ngốc nghếch đó lên vị trí Nhiếp Chính Thái Hậu, dụ dỗ bà ta giải tán Kỵ sĩ đoàn German, rồi lấy cớ xây dựng ruộng lúa để mở rộng ngân khố, lại đưa cháu trai mình lên vị trí Tài Chính Đại Thần, sau đó lấy danh nghĩa Pháo đài Fresk tuyển mộ hộ vệ, tập hợp lại những kỵ sĩ đã mất hết vinh quang, dùng bổng lộc hậu hĩnh để họ bán mạng cho mình, rồi lại dùng tiền tài vơ vét được, đặt hàng Trung Ương Công Phường chế tạo hàng loạt vũ khí áo giáp tốt nhất...

Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Lão Công tước đã sở hữu một thế lực đủ sức đối đầu với cả quốc gia, họ của ông sẽ không còn ai dám coi thường nữa.

Mà người đàn bà ngốc nghếch đó, bà ta vẫn cho rằng thế lực này là của cả hai người họ.

Thực tế, đối với Lão Công tước mà nói, bà ta sớm đã mất đi giá trị lợi dụng.

Lão Công tước rất thích sói.

Loài vật này hoang dã, tàn bạo, tham lam, hung ác, có khứu giác nhạy bén, mang trong mình tinh thần chiến đấu không ngừng nghỉ, không màng hiểm nguy.

Đây đều là những kỹ năng sinh tồn tinh vi.

Quan trọng nhất là, sói sẽ lộ ra nanh vuốt vào thời điểm thích hợp nhất.

Vào ngày Thần Đản năm đó, Lão Công tước thông qua uy hiếp và dụ dỗ, đã khiến tên ngốc trong Vương thất không cam lòng với vương vị nhưng lại bất lực, hạ độc giết chết Hoàng tử nhỏ, giết chết người kế vị ngai vàng tương lai.

Chuyện này khiến mối quan hệ giữa ông và người đàn bà kia hoàn toàn tan vỡ.

Bà ta điên loạn, đau đớn tột cùng, gào thét như điên dại trước mặt ông, và từ đó bắt đầu sợ hãi ông... nhưng như vậy thì đã sao?

Vì sợ hãi, bà ta ngược lại còn trở nên ngoan ngoãn hơn.

Sau này, mọi chuyện tiến triển cũng thuận lợi hơn.

Lão Công tước âm thầm kiểm soát Tư Nghị Hội, tiếp tục làm suy yếu quyền lực của Vương thất. Những kẻ yếu đuối đó không hề có sức phản kháng, sau khi thất thế liền chạy đến ve vãn nịnh bợ như chó, lo sợ ông sẽ giết chúng – sự lo lắng của chúng là vô ích.

Đợi đến khi mọi chuyện đã ngã ngũ, trong Vương thất ngoài những người phụ nữ trẻ ra, Lão Công tước không định giữ lại một ai.

Thắng lợi đã ở ngay trước mắt.

Chỉ cần giải quyết nốt kẻ cuối cùng, con nhóc tên là Elizabeth đó.

Nhưng lần này, Lão Công tước đã gặp phải một chướng ngại lớn.

Con nhóc đó lợi hại hơn ông tưởng, lại có thể dễ dàng nhìn thấu mọi kế hoạch của ông, lại còn luôn đi trước ông một bước, khiến nhiều chuyện vốn đơn giản trở nên phức tạp – xem ra Vương thất không phải ai cũng là kẻ ngốc.

Và phiền phức nhất là, con nhóc đó không chỉ đầu óc thông minh, thủ đoạn sắc bén, mà còn sở hữu sức mạnh phi thường, nó là Giáo Tông Kỵ Sĩ do Thần Thánh Giáo Hội phong tặng.

Lũ đạo sĩ đáng nguyền rủa, chỉ tổ thêm phiền phức...

Nhất thời Lão Công tước không làm gì được nó, ông buộc phải cẩn trọng hơn, không còn hấp tấp nóng vội như trước, dùng mưu kế công phá lòng người, hay dùng bạo lực để đàn áp, mà lựa chọn tạm thời lùi bước và nhẫn nhịn, không còn dễ dàng bước vào Vương Thành, lặng lẽ chờ đợi cơ hội.

Cơ hội đến nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều.

Nhớ đó là một đêm mùa hạ.

Con trai của Lão Công tước đã giới thiệu cho ông một vài kẻ... có chút khó tả, chúng luôn trùm kín mặt trong áo choàng đen, một đám người kỳ quái.

Trông như những kẻ có ý đồ đen tối.

Nhưng không sao cả.

Ông không quan tâm thân phận của đối phương. Chỉ cần có thể giải quyết vấn đề trước mắt, người thế nào cũng có thể dùng. Nếu thật sự có vấn đề, sau này giết đi là được.

Lão Công tước mang tâm thái thử một lần, bắt đầu sắp xếp những người đó làm việc dưới trướng mình.

Ông vốn không mấy để tâm. Nhưng một loạt sự kiện sau đó khiến Lão Công tước rợn tóc gáy, lạnh sống lưng, ông không còn xem thường.

Nghi thức máu người tà dị, sức mạnh kinh hoàng, thiêu đốt vạn vật...

Những kẻ áo choàng đen này hành vi quái dị, vì đạt mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, lại bất ngờ hợp tác ăn ý một cách lạ thường, trong lòng có niềm tin kiên định, nhưng hành sự lại không hề kiêng dè, giống như một tổ chức có trật tự vô cùng nghiêm ngặt nhưng lại tập hợp rất nhiều mâu thuẫn đối lập.

Những người này là đồng loại với ông.

Chúng đều là sói dữ.

Không...

Không chừng... bọn chúng còn là quỷ dữ.