Surviving the game as a barbarian

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

(Đang ra)

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

崖 の 上 の ジェントルメン

Đây là câu chuyện về tình yêu đích thực có thể biến đổi một cô gái như thế nào.

11 147

To Love-ru - Dangerous Girls Talk

(Đang ra)

To Love-ru - Dangerous Girls Talk

Kentaro Yabuki , Saki Hasemi, Hikaru Wakatsuki

Và còn nhiều tình tiết thú vị khác và những bức tranh minh họa toàn toàn mới chỉ có trong phiên bản tiểu thuyết của "To Love-ru"

1 1

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

51 738

Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

(Đang ra)

Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

Shuu (秋)

Arnos theo học tại Học viện Quỷ vương - nơi được thành lập để tìm bất kỳ học viên nào có thể là tái sinh của quỷ vương, nhưng khả năng của cậu ta quá phi thường đến mức những người trong học viện khôn

270 35236

Vol 1 - Chương 24

Chương 24: Đạo Tặc (1).

Một viên Tinh Thạch cấp 9 chỉ ngang một ổ bánh mì đá.

Mỗi viên chưa đầy hai mươi đá.

Vậy Tinh Thạch cấp 8 giá bao nhiêu?

Tiếc thay, một Tử Ma chỉ đáng giá... năm con yêu tinh.

"Gì cơ? Chỉ trăm đá thôi ư?!"

"Tính cả lũ Cương Thi bị triệu hồi, may ra được ba trăm."

Dù tính cả vậy, vẫn quá rẻ mạt.

Chúng tôi vừa đánh đổi cả mạng sống cơ mà.

"Bjorn... Bánh mì hôm trước giá bao nhiêu nhỉ?"

"Khoảng ba trăm đá."

"Vậy thì... Mỗi lần hạ một Tử Ma vẫn được nếm vị ngọt đó một lần!"

Có vẻ chiếc bánh kem cô ấy ăn trước đó giờ đã trở thành đơn vị tiền tệ mới của Ainar.

Dĩ nhiên, nếu chia theo tỷ lệ 8:2, mỗi lần săn chỉ được 0.2 đơn vị ngọt, nhưng...

Tôi quyết định không nói ra điều đó.

"Bjorn! Không phải lúc ngồi đây nữa! Đi săn thôi!"

Dù thoáng thất vọng trước phần thưởng ít ỏi...

Tôi mỉm cười nhìn Ainar đã lấy lại nhiệt huyết.

Về điểm này, việc hợp tác với một man tộc không phải lựa chọn tồi.

Tôi từng thích Erwen, đồng đội cũ, nhưng nhược điểm của cô ấy là quá thụ động trong mọi việc.

Đồng đội hiện tại của tôi có động lực tốt hơn nhiều.

"Được rồi, đi thôi!"

Sau đó, chúng tôi tiếp tục săn lùng Tử Ma quanh khu vực.

Mỗi lần săn mất hơn 20 phút, lẽ ra phải lỗ ngay cả với 300 đá, nhưng...

Hóa ra, lần đầu của chúng tôi chỉ là ngoại lệ.

"Uoooooooooo!"

"Behel-raaaaaaaaah!"

Mỗi khi gặp Tử Ma, chúng tôi cùng xông vào, hét tên tổ tiên.

Rồi mỗi người nắm một chân, nhấc bổng và quật con quái vật xuống đất.

Hãy gọi đó là đòn đánh kép man tộc.

Uỳnh!

Một Tử Ma ngã xuống chỉ là con mồi dễ dàng, một bao cát để chúng tôi hành hạ.

Vừa tán gẫu, chúng tôi vừa tránh những cú vùng vẫy vô hiệu của nó, rồi nhanh chóng tan thành ánh sáng.

Mỗi lần mất khoảng ba phút.

Khi ngã xuống, nó sẽ cảm nhận nguy hiểm và triệu hồi Cương Thi, nên khó rút ngắn thêm.

"Ôi!"

Càng săn, túi Tinh Thạch của chúng tôi càng đầy nhanh hơn, nhưng vẫn không hài lòng, chúng tôi tăng tốc.

Bởi từ ngày thứ ba, sẽ không thể săn Tử Ma nữa.

Nếu không lên tầng hai nhanh nhất nhờ lỗi, tôi đã chẳng dám đối đầu chúng.

Vì chúng sẽ không đi một mình nữa.

Dù hai người có mạnh đến đâu, đối mặt với ba bốn Tử Ma cùng lúc vẫn là điều cực kỳ khó khăn.

[14:27].

Tôi kiểm tra thời gian và quyết định nghỉ ngơi chút ít.

Có câu nói về việc chèo thuyền mạnh khi thủy triều lên, nhưng tai nạn luôn xảy ra khi bạn nóng vội.

"Bjorn, khát."

"Uống tiết kiệm thôi. Tử Thi Hoa chỉ nở từ ngày mai."

"Tử Thi Hoa?"

Chúng là nguồn thủy dịch duy nhất ở Vùng Đất Chết. Đến thời điểm, hoa sẽ nở trên những thực đằng bám đầy đống đổ nát, bên trong chứa nước tinh khiết.

Ainar tỏ ra hơi bất an trước lời giải thích của tôi.

"Bjorn, như vậy không mất vệ sinh sao?"

Đúng là thế.

Tôi nghe nói uống được, nhưng vẫn thấy hơi ghê.

Tuy nhiên, đây không phải là phản ứng thích hợp từ một người ở chung phòng với bốn người khác mà chẳng bao giờ tắm rửa.

"Vậy cô có cách nào khác không?"

"Không có! Tôi sẽ uống!"

Sau khi nghỉ ngơi khoảng hai mươi phút để hồi phục thể lực, chúng tôi lại tiếp tục cuộc săn.

Và cho đến khi kiệt sức, chúng tôi đã hạ tổng cộng bảy mươi Tử Ma.

Nghĩa là kiếm được hơn 20.000 đá chỉ trong một ngày.

'Chẳng phải tốt hơn là chỉ săn quái vật cấp chín sao?'

Nhưng Tinh Hoa tôi mong đợi vẫn chẳng rơi ra.

Ngay cả từ 'kinh khủng' cũng không đủ để diễn tả độ hiếm của Tinh Hoa.

Vì vậy trong giai đoạn đầu, điều chỉnh lối chơi theo Tinh Hoa nhận được là điều cơ bản

Kết quả phụ thuộc vào kỹ năng của người chơi.

Theo nghĩa đó, tôi đã rất trông chờ điều này.

Tinh Hoa Tử Ma là một trong những vật phẩm hàng đầu có thể nhận được trong giai đoạn đầu.

Vấn đề là chẳng có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ rơi'.

Kỹ năng chủ động 'Tiếng Gọi Tử Vong' triệu hồi Cương Thi tuy hơi khó hiểu, nhưng kỹ năng bị động 'Bảo Tồn Nhục Thể' đủ tốt để bù đắp.

Dĩ nhiên, hấp thụ Tinh Hoa không có nghĩa bạn sẽ hồi phục nhanh như lũ khốn đó

Nhưng nó kết hợp tốt với Ấn Ký Bất Tử, vốn cũng tăng khả năng hồi phục.

[02:57].

Tôi kiểm tra thời gian trong khi nghe tiếng ngáy của Ainar.

Một ngày đã qua, ngày thứ hai bắt đầu.

Từ giờ, chúng tôi sẽ phải chiến đấu cùng lúc hai Tử Ma, nhưng có một điều khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn.

Ít nhất sẽ không quá kỳ lạ khi chạm trán những mạo hiểm giả khác.

Một lần nữa, tôi sợ nhất chính là lũ mạo hiểm giả.

"Ainar, dậy đi."

"T-Tôi không có ăn nó!"

"Đến lượt cô canh rồi."

Mỗi người ba tiếng.

Sau tổng cộng sáu tiếng nghỉ ngơi, chúng tôi lại tiếp tục săn Tử Ma không ngừng nghỉ vào ngày thứ hai.

"Uoooooooo!"

Dù chúng xuất hiện thành cặp.

Dù hai mươi Cương Thi bị triệu hồi bởi kỹ năng chủ động, nỗ lực vẫn xứng đáng.

Bởi chúng tôi đã nắm rõ mọi chiêu trò của chúng sau một ngày săn liên tục.

Uỳnh!

Tôi xông thẳng vào, vật một con xuống đất không chút sợ hãi.

Con còn lại cũng bị quật ngã cùng lúc.

Dù chỉ một trục trặc nhỏ cũng khiến tất cả thất bại, nhưng...

Mỗi khi vậy, chúng tôi đơn giản bỏ chạy không ngoái lại.

"Ainar, chuồn thôi!"

"Ừ!"

Tử Ma di chuyển khá chậm chạp, và theo thói quen chúng không đuổi theo nếu kẻ địch thoát khỏi lãnh địa, nên tới giờ chúng tôi vẫn an toàn.

*Vùuuu!*

Mỗi trận đấu mất khoảng mười phút.

Dù khoảng ba lần trong mười lần thất bại, nhưng vì săn theo cặp, lợi nhuận vẫn tương đương ngày đầu.

Ban đầu, nhóm quái vật khá hiếm.

Nhưng khi chiều xuống, nhóm ba con bắt đầu xuất hiện thỉnh thoảng, và tần suất ngày càng tăng.

"Chúng ta sớm phải rời nơi này thôi."

"Chiến binh thông thái biết khi nào nên rút lui."

Ngày thứ hai kết thúc.

Tôi rời lãnh địa Tử Ma, bỏ lại mọi nuối tiếc. Chúng tôi trở về vùng đất bùn lầy, tìm được điểm cắm trại trong một lối đi.

Và rồi...

"Đây là lần đầu chúng tôi chạm trán nhóm mạo hiểm giả khác."

Đó là nhóm ba người, lần mò trong bóng tối, dựa vào ngọn đuốc như chúng tôi.

Chúng tôi chỉ nhận ra nhau khi cách chưa đầy 10m.

"Nhìn gì thế? Không có việc gì thì biến đi."

"Hừm, xin lỗi nhé."

Ainar lạnh lùng nói, nhóm kia bước qua chúng tôi rồi biến mất trong bóng tối.

Có chút kỳ lạ.

*Bước, bước.*

Họ chỉ cách khoảng hai mươi bước, tiếng chân vẫn còn nghe được.

Nhưng ánh đuốc của họ đã biến mất.

Tôi từng nghe nói hầu hết cầu thang trong mê cung nuốt chửng ánh sáng, có lẽ đây chính là điều đó.

Ánh đuốc sáng rực trở nên gần như vô hình với mắt thường dù chỉ cách 10m.

Trong khi tôi đang suy nghĩ về hiện tượng này...

"Bjorn, phải di chuyển thôi."

Ainar lên tiếng với giọng đầy cứng rắn.

"Họ biết chúng ta ở đâu. Những bức tường ở đây tiện lợi, nhưng tìm chỗ cắm trại mới vẫn an toàn hơn."

Điều đó đúng.

Tôi cũng định làm vậy.

Nhưng có gì đó không ổn.

Thật kỳ lạ, vừa thấy nhóm mạo hiểm giả khác, cô ấy đã gầm gừ đuổi đi.

Tính cách thay đổi đột ngột thế.

"Bjorn, không thể tin tưởng con người."

"Tôi đồng ý."

Ra là chúng tôi còn có điểm chung khác ngoài việc đều là man tộc.

Sự nghi ngờ với loài gọi là 'con người'.

Có vẻ cô ấy đã trải qua chuyện gì đó trong lần đầu vào mê cung.

Sẽ hỏi sau vậy.

"Vậy đi thôi."

Chúng tôi thu dọn đồ và di chuyển.

Nhưng tìm được chỗ cắm trại tốt như trước thật khó. Hay là chấp nhận điểm yếu, chỉ cần một bức tường che lưng?

Đang suy nghĩ thì...

"Dừng lại đi..."

Một tiếng rên rỉ vang lên đâu đó gần đây.

"Khạc! Hự!"

Đó không phải tiếng Nữ Quỷ Gào.

Cũng chẳng phải giọng phụ nữ ngay từ đầu.

"Khoan... khoan đã!"

Lời nói rõ ràng.

"Sống... xin hãy..."

Chết tiệt.

Sao tôi không thể ngồi xuống ngủ ở bất cứ đâu?

"..."

Khi tiếng thét dứt, sự im lặng lại ngự trị.

Ainar thì thầm:

"Không phải quái vật tấn công."

Tôi biết. Tai tôi vẫn nghe rõ.

Không ai lại đi cầu xin sự sống trước mặt quái vật.

Tình huống đã rõ. Kẻ nào đó đã giết người.

Mẹ kiếp, đây là tình huống quái quỷ gì vậy?

Tôi đâu phải thám tử conan!.

Không có ý định nhúng tay, tôi nắm cổ tay Ainar và lùi dần.

Nhưng họ nghe thấy bước chân chúng tôi chăng?

"Ai đó?"

Giọng nữ lạnh lùng, nén lại.

Nghe thô ráp, nhưng là phụ nữ.

Chúng tôi nín thở, không nhúc nhích, không đáp lời.

Nhưng ngay lúc đó...

*Vùuuuuuuuu! Tách tách tách!*

Thứ gì như pháo sáng bắn lên trời, chiếu sáng nhẹ khu vực bán kính 50m.

Kết quả là tôi cũng nhìn thấy chủ nhân giọng nói.

Chúng tôi cách nhau chưa đầy 15m.

Nếu Erwen ở đây, cô ấy đã nhận ra sự hiện diện của người này từ xa và tránh mặt.

"Hừm, lính mới à?"

Người phụ nữ vô danh nhìn chúng tôi và đưa ra nhận xét nhanh.

Tôi cũng vậy.

Một con dao găm nhỏ giọt máu.

Bốn xác chết nằm rải rác.

"Đạo Tặc."

Người phụ nữ hỏi bình thản:

"Lần đầu thấy?"

"Cũng tùy."

Ít nhất là lần đầu tôi thấy ai chuyên nghiệp như cô ta.

"Ra vậy."

Dù vừa có nhân chứng xuất hiện tại hiện trường vụ giết người, người phụ nữ gật đầu đầy ẩn ý vẫn tỏ ra bình tĩnh lạ thường.

Bằng cách nào đó, tôi đoán được lý do.

Đạo Tặc.

Những kẻ chuyên săn đồng loại thay vì quái vật được gọi như thế.

Họ kiếm bộn tiền bằng cách cướp trang bị từ mạo hiểm giả, thay vì mòn mỏi săn Tinh Thạch.

Dĩ nhiên, nếu bị bắt, họ sẽ lãnh án tử hình ngay khi trở về thành phố...

Chỉ có điều chẳng có luật lệ nào như thế.

Giống như việc tôi từng giết sáu mạo hiểm giả để tự vệ, nhưng chẳng bị điều tra.

"Cô không đeo mặt nạ."

Đây là khía cạnh vô lý nhất của tình huống hiện tại.

Con điên này đang phô trương khuôn mặt một cách trắng trợn.

Cao hơn 170cm chút, dáng người gầy guộc.

̶V̶̶ó̶ ̶T̶̶u̶ ̶L̶̶ù̶̶n̶ ̶M̶̶ố̶̶p̶ 

Hình xăm chạy từ dưới mắt xuống vai, và tai phải bị cắt đôi.

Với nhiều thông tin thế này, nhận dạng còn chẳng khó.

Ở thời hiện đại, có thể thu thập chứng cứ ngay tại đây...

Nhưng đây là thế giới fantasy.

Còn có cách phân biệt thật giả mà không cần bằng chứng vật lý.

"Chà."

Người phụ nữ nhìn đám xác chết rồi nhún vai.

"Có lẽ họ cũng nghĩ vậy."

Đó là lý do mặt cô ta để trần.

Vừa đặt những câu hỏi có khả năng được trả lời, tôi nhanh chóng phân tích thông tin có thể thấy bằng mắt thường.

Tổng cộng bốn xác chết.

Qua cấp độ trang bị và một người có vẻ là pháp sư, tôi đoán họ là mạo hiểm giả hoạt động ít nhất từ tầng năm.

Ba xác không có vết thương ngoại lực.

Nhưng quanh miệng còn dấu vết nôn ra máu và dịch vị...

Tất cả đều bị đầu độc? Người đàn ông bị xử lý cuối cùng có kháng độc, nên cầm cự được một lúc?

Tôi hy vọng phán đoán của mình đúng.

Tình huống sẽ còn tồi tệ hơn nếu cô ta là kẻ có thể giết bốn mạo hiểm giả tầm trung một mình mà không nhận lấy một vết thương.

Chậm rãi, từng chút một.

Người phụ nữ ngồi xổm xuống, bắt đầu tháo trang bị từ xác chết một cách điêu luyện.

Và bỏ từng món vào túi.

Có lẽ là pháp khí gì đó, vì ngay cả đồ cồng kềnh cũng nhét vừa mà không vấn đề gì.

Khiến tôi cảm thấy sợ hãi trước khi kịp ghen tị.

Chỉ việc sở hữu thứ đó thôi cũng đủ cho thấy khoảng cách rõ rệt giữa chúng tôi.

"Man tộc."

Người phụ nữ gọi chúng tôi.

Tôi không đáp lại.

Ainar thì thầm hỏi tôi:

"Đánh không?"

Cô ấy thật tuyệt vời.

Erwen có lẽ đã khiếp sợ tới giờ này rồi.

Dù khoảng cách có lớn thế nào, liệu niềm kiêu hãnh chiến binh có nằm ở việc không bao giờ bỏ cuộc?

Tôi trả lời ngắn gọn:

"Tôi đang suy nghĩ."

Thành thật mà nói, tôi muốn tránh lựa chọn giao chiến.

Sự khác biệt giữa chúng tôi đã rõ chỉ qua trang bị.

Và nếu kỹ năng của cô ta tương xứng với trang bị, thì... Dù 2 đấu 1, cơ hội của chúng tôi cũng chẳng có gì ngoài cái chết đang chờ đợi như 4 cái xác đang nằm bất động kia mà thôi.

*Vùuuuu!*

Khi ánh sáng trên trời tắt hẳn, bóng tối lại bao trùm.

Tôi lập tức quyết định.

"Chạy. Hết tốc lực."

*Trong 36 kế: tẩu vi thượng sách*

Niềm kiêu hãnh không cứu được mạng sống.