Chương 25: Đạo Tặc (2)
Chúng tôi chạy trong bóng tối.
Tôi mở la bàn kiểm tra hướng đi, cố gắng chạy hết sức.
"Gừừừừừ!!"
Cương Thi, Cốt Binh và các quái vật khác liên tục chặn đường, nhưng chúng quá chậm để gây rắc rối.
Nhưng kẻ đuổi theo chúng tôi cũng vậy.
*Lạch cạch lạch cạch lạch cạch!* Tiếng bước chân chúng tôi.
Đã khoảng năm phút rồi?
Con điên khùng đó hẳn đã lục lọi xong.
Âu cũng là may mắn.
Nếu không phải vì bộ dạng lính mới của bọn tôi, con khốn ấy đã bỏ qua chiến lợi phẩm
và đuổi theo chúng tôi ngay lập tức rồi.
Nhưng điều này cũng chứng tỏ ả có đủ thủ đoạn và tự tin để bắt được bọn tôi dù cho chúng tôi đã chạy trước cả quãng đường dài.
Dù sao, ít nhất nó cũng cho chúng tôi thêm chút thời gian.
"Bjorn, không phải đó là dấu hiệu sao?"
Tin tốt cứ đến liên tục.
Những tòa nhà đá đổ nát ở khắp nơi trong vùng Địa Ngục Tử này.
Mỗi lần đi ngang qua, tôi đều đánh dấu chúng.
Để sau này có thể tìm đường quay lại
cánh cổng về tầng một.
"Phải đi lối này!"
Mặc dù tôi biết chúng tôi đang ở gần khu vực đó, nhưng chúng tôi tìm thấy nó sớm hơn dự kiến.
"Mày là ai?!"
Chết tiệt, không ngờ lại vướng vào rắc rối.
Ainar và tôi dừng lại cùng lúc.
Trước mặt là một nhóm mạo hiểm giả khác.
Không... đợi đã, chẳng phải càng tốt sao?
Đạo tặc vốn là kẻ thù tự nhiên của mạo hiểm giả.
Nếu giải thích rõ tình hình và hứa hẹn phần thưởng xứng đáng, có khi còn nhờ được bọn họ giúp sức.
"Man di?"
Nhóm mạo hiểm giả bất ngờ hiện ra từ bóng tối, vũ khí chĩa thẳng về phía chúng tôi, đầu hơi nghiêng.
Bốn tên.
Toàn là người. Và trang bị...
"Con người thì khó mà tin tưởng được, nhưng có lẽ giờ chúng tôi chẳng còn lựa chọn."
"Chúng tôi đang bị đạo tặc truy đuổi. Xin hãy giúp đỡ."
"Vậy các ngươi có thể đảm bảo mình không phải đạo tặc không?"
"Ta thề bằng danh dự chiến binh. Mọi lời nói đều là sự thật."
Khác với lời hứa với erwen lần trước, lần này ta tự nguyện lấy danh dự chiến binh ra thề.
Kỳ lạ thay, lời thề kiểu này lại hiệu quả ở khắp mọi nơi.
Một gã trọc đầu, có vẻ là thủ lĩnh trong nhóm bốn người, suy nghĩ giây lát rồi lên tiếng:
"Nếu bắt được tên đạo tặc, phần thưởng sẽ thuộc về chúng ta. Các ngươi đồng ý chứ?"
"Đương nhiên."
"Tốt lắm."
Khi gã trọc đầu ra hiệu, những mạo hiểm giả kia hạ vũ khí xuống.
Rõ ràng, chuyện này đã không dễ dàng thế nếu tôi không phải là man di.
"Lại đây ngay. Chuyện khác tính sau."
Khi tôi tiến lại gần, gã tóc vàng cao chừng 160cm sử dụng năng lực của hắn.
"Đây là năng lực của ta - năng lực Địa Tinh[1]. Có thể giúp ngươi hòa nhập với môi trường trong bán kính ba mét."
Nói đơn giản thì đây là phiên bản diện rộng của năng lực ẩn thân của cung thủ yêu tinh.
Đổi lại, nó có nhược điểm là không thể di chuyển.
"Có ai bị thương không?"
"Không."
"Thật may mắn."
Gã trọc đầu vừa nói vừa nhìn tôi chằm chằm.
Hắn nói không sai.
Không ngờ tôi lại tình cờ gặp được nhóm mạo hiểm giả có năng lực ẩn thân diện rộng. Chúng ta thậm chí có thể tránh được cả giao tranh.
"Hai tên man di ngu ngốc"
Thằng khốn! Thì ra lúc nãy mày đang tự độc thoại à?!
Tôi cứ tưởng cuối cùng mọi chuyện đã ổn thỏa.
Không, có lẽ vẫn chưa có vấn đề gì?
Nhân vật đã rơi vào trạng thái [ức chế].
"Haha."
Ánh mắt tham lam lóe lên trong mắt đám mạo hiểm giả, kể cả gã trọc đầu.
Một tên trong bọn đã lục soát ba lô của tôi và mở túi đá ma thuật ra.
"Chỉ trong hai ngày mà các ngươi kiếm được kha khá nhỉ."
Tôi muốn dùng chùy đập nát xương sườn hắn ngay lúc này, nhưng cơ thể không chịu nghe lời.
Ainar cũng rơi vào tình cảnh tương tự.
"Ngạc nhiên vì cơ thể đột nhiên không cử động được à?"
Đương nhiên là sức mạnh của tinh hoa rồi.
Tôi đã đoán ra loại tinh hoa đó là gì.
Có nhiều năng lực tương tự, nhưng chỉ có một loại mà những kẻ này - những mạo hiểm giả cùng tầng với chúng tôi - có thể sở hữu.
[Sự đè nén] của Golem Đá, phải không?
Chắc chắn rồi.
Tôi đã trúng phải kỹ năng chủ động của quái vật cấp tám - Golem Đá.
Cách thoát khỏi đơn giản nhất là chịu sát thương, dù chỉ một đòn nhỏ gây 1 điểm sát thương cũng được.
Nếu lũ khốn này không hoàn toàn ngu ngốc, chúng sẽ cẩn thận không để điều đó xảy ra.
"Ê anh bạn, trừng mắt như thế cũng vô ích thôi. Làm vậy đâu giải quyết được năng lực này."
Đây là tình huống tồi tệ nhất, đến mức không thể gọi là kinh tởm được nữa.
Chết tiệt, tôi đã nói là sẽ sống sót bằng mọi giá mà giờ lại chết như thế này sao?
"Xem ánh mắt hắn kìa. Này, vẫn chưa hiểu tình hình của mình à?"
"Thôi được rồi, Ramod. Kết liễu luôn đi. Tên đạo tặc bọn nó nhắc đến có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, khó chịu quá."
"Xời, thật là phí hoài. Cuối cùng cũng bắt được một ả đàn bà mà lại là man di."
"Đồ ngốc, man di không phải tốt hơn sao? Tim của nó sẽ bán được bao nhiêu nhỉ?"
Những dục vọng xấu xa của chúng, giờ đã lộ rõ, khiến da tôi nổi gai ốc và xương sống lạnh buốt.
Gã trọc rút ra một lưỡi dao sắc nhọn và giơ lên.
"Giết chết một nhát cho xong. Đừng để hắn thoi thóp."
"Xẹt, đừng có lo."
_Vút!_
Sát khí ngập tràn trong gió.
Hướng thẳng về phía cổ tôi.
Cổ ư?
Ngay cả khi cái chết cận kề, bộ não vẫn phân tích mọi thông tin giác quan và gợi ý một cách giải quyết.
Dĩ nhiên, tôi không biết liệu nó có thực sự hiệu quả.
Nhưng dù sao cũng hữu ích hơn là ngồi suy ngẫm về cuộc đời và hối tiếc.
_Phập!_
Lưỡi dao sắc bén xuyên qua cổ tôi.
Đồng thời, một cảm giác ngứa ran xuất hiện, và sự tê cứng bao trùm cơ thể biến mất.
Tôi lập tức ngả đầu ra sau.
Như võ sĩ né đòn, nghiêng mặt để giảm lực cú đâm sắp trúng.
Thời gian như chậm lại.
"Hả?"
Tôi thấy rõ vẻ khó chịu trên mặt hắn.
Bàn tay vừa cầm dao găm giờ đã trống rỗng.
Chính lúc này, tôi cảm nhận vật thể lạ mắc kẹt trong cổ họng.
À, nó chỉ cắm nửa chừng thôi!
Khi nhận ra điều đó, não tôi đưa ra kết luận nhanh chóng.
Không tệ.
Chỉ cần không chảy máu quá nhiều, tôi có thể cầm cự thêm chút nữa.
*Cạch.*
Dồn lực vào một chân, thả lỏng chân còn lại để giữ thăng bằng.
Tôi vung chiếc chùy trong tay.
Nhắm thẳng vào cái đầu trọc bóng loáng kia.
*Rắc!*
Gã trọc bắt đầu đổ gục, hộp sọ bị đập lõm một nửa, máu văng tung toé.
Mọi thứ diễn ra chậm rãi, như đang xem video với tốc độ 0.5x.
"Darvan!!"
Xung quanh toàn những gương mặt ngơ ngác.
Cái gì, lũ khốn không ngờ thằng bị dao cắm vào cổ vẫn phản công được à?
"Đ!t mẹ m-mày..."
Thật ra, ngay cả tôi cũng không ngờ.
Nhưng sự thật là vậy đấy.
̶V̶̶ì̶̶ ̶b̶̶ố̶ ̶m̶̶à̶̶y̶ ̶l̶̶à̶ ̶m̶̶a̶̶i̶̶n̶
"Khốn... nạn..."
Thứ gì đó vẫn không ngừng rỉ ra từ cổ họng tôi.
Cơ thể dần mất sức, ánh sáng trước mắt nhòe đi.
Đây là sốc à?
Cảm giác ngứa ran lan tỏa từ đầu đến chân.
Thiếu oxy và máu.
Đau quá!
Chiếc chùy và tấm khiên trong tay rơi xuống sàn như thể tôi không thể nắm giữ chúng nữa.
Tôi muốn gục xuống ngay lập tức và nghỉ ngơi.
Nhưng vẫn còn việc phải làm.
Tôi không làm trò điên rồ này chỉ để kéo thêm một tên khốn xuống địa ngục cùng mình.
*Cạch!*
Dẫm mạnh chân xuống, tôi gượng dậy từ thân hình đang loạng choạng.
Tôi rút thẳng con dao từ cổ mình ra
và ném về phía Ainar - chỉ cách khoảng bốn bước chân.
*Xoẹt!*
Ồ, không ngờ nó lại cắm chuẩn thế.
"Đau quá!"
Xin lỗi nhé, nhưng ít nhất giờ cô có thể cử động rồi.
*Chém!*
Ngay khi lưỡi dao đâm vào cẳng tay, Ainar vung đại kiếm chém đôi tên cung thủ gần nhất ngang hông, phèo phổi nát bấy nhầy, máu văng tung toé, không hiểu sao tôi lại thấy phấn khích lạ thường, chắc là do dòng máu man di, dòng máu chiến binh chảy trong huyết quản của cơ thể này.
Không ngừng lại, nàng xoay người một vòng như vũ công rồi bật nhảy, dồn toàn lực đập vũ khí xuống đầu tên thứ ba.
Chiếc mũ sắt của hắn hoàn toàn vô dụng, đầu của hắn thụt vào trong, cột máu phun lên như vòi nước.
---Note: dm cảnh này miêu tả kinh dị vcl---
*Rắc!*
Máu rỉ ra từ những khe nứt trên đống sắt vụn vốn là chiếc mũ sắt.
"Đm, điên rồi!"
Gã tóc vàng đứng xa nhất lập tức bật lùi rồi bỏ chạy không ngoái đầu.
Hắn đánh giá tình hình nhanh chẳng kém gì lũ goblin.
"Bjorn!"
Ainar sau khi dọn dẹp xong mọi thứ xung quanh, vội chạy tới quỳ xuống.
Hử, vậy là tôi có thể yên tâm giao phần còn lại cho cô rồi...
"Bjorn!"
Ainar ôm lấy tôi và hét tên tôi như một bài ai ca.
Như thể đang nói về một người đã chết.
Cảm nhận điềm báo chẳng lành, tôi gắng gượng mở đôi mắt nặng trĩu và cố lên tiếng.
"Th- khụ!"
"Tôi hiểu rồi! Tôi nhất định sẽ trả thù cho anh!"
Không, không phải chuyện trả thù.
[Thành tựu hoàn thành]
Điều kiện: Máu giảm dưới 0.1%
Phần thưởng: +3 vĩnh viễn vào chỉ số Tâm trí
Tôi gắng hết sức thốt ra từ cuối cùng:
"Thuốc..."
Đm cứu tao với.
Bjorn Yandel
Cấp độ: 2
Thể chất: 46 / Tâm trí: 39 (Mới +3) / Năng lực: 4
Cấp độ vật phẩm: 202
Chỉ số chiến đấu: 139.5 (Mới +3)
*Két...!*
Lỗ thủng trên cổ tôi bắt đầu lành lại, kèm theo từng đợt đau nhức.
Nhưng tôi vẫn vô cùng phấn khích.
Bởi tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự sống đang tràn về trong cơ thể vừa suýt thành xác chết này.
"Khà khà khà."
Cơn đau rát bỏng đánh thức tâm trí vừa mới mụ mị.
Tôi đã sống.
Thật sự tưởng lần này mình sẽ vượt sông Jordan để đặt chân vào miền đất hứa rồi.
---note: Sông Jordan cực kỳ linh thiêng trong Kitô giáo, Do Thái giáo và Hồi giáo. Anh em nào theo đạo sẽ biết sông Jordan nhé.---
May mắn thay, tôi đã không dùng 1.4 triệu đá kia vào việc khác mà nâng cấp ấn ký bất tử trước.
Nếu không, giờ đây tôi đã chẳng thể ngồi đây.
"Ainar."
"Anh tỉnh rồi à?"
"Đồ đạc, thu thập hết đồ đạc trước đi."
Vừa đủ sức nói, tôi lập tức ra lệnh cho Ainar.
Sau đó, tôi gượng dậy và đổ nốt chỗ thuốc còn lại lên vết thương ở cổ.
*Rót.*
Cảm giác như đang xối tiền qua cửa sổ, nhưng biết làm sao được.
Dù vết thương bên ngoài có vẻ đang lành lại, nhưng ai biết bên trong đang thế nào.
Não tôi đã bị tổn thương ra sao?
Vì vậy, tốt nhất cứ đề phòng trước đã.
"Đ-Đau quá."
Quả nhiên, chẳng mấy chốc một cảm giác ngứa ran xuất hiện ở phía sau hộp sọ.
Xét theo mức độ đau đớn, có vẻ không nghiêm trọng lắm, nhưng nếu bỏ mặc thì biết đâu lại thành vấn đề lớn.
"Để tôi kiểm tra một chút được không?"
"Còn đồ đạc thì sao?"
"Tôi đã thu dọn hết rồi."
Ra vậy.
Gật đầu đồng ý, Ainar nâng cằm tôi lên và cẩn thận kiểm tra vết thương.
"Chỗ này sẽ để lại sẹo đấy."
Cũng hơi kỳ lạ.
Erwen cũng từng nói điều tương tự như vậy.
Ừ thì, dù cảm xúc đằng sau những lời đó hoàn toàn khác biệt.
"Tuyệt! Anh sẽ là người man di duy nhất có vết sẹo bị đâm xuyên cổ!"
Cô ta coi đây là nghệ thuật cơ thể chăng?
Bố mày suýt đi gặp các cụ đấy con điên.
Thật lòng mà nói, dù người man di có lối sống chỉ tin vào cơ thể mình đến đâu, cũng chẳng ai thường xuyên sống sót với cái lỗ khoan trên cổ cả.
"Giờ tính sao?"
Ainar hỏi về kế hoạch tiếp theo của tôi.
Tôi cũng đang lo lắng về điều này.
Dù vừa mới đi trên sợi dây giữa sự sống và cái chết
Nhưng thực chất chưa giải quyết được gì.
"Đã bao lâu rồi?"
"Nhiều nhất là năm phút."
Năm phút.
Ngược lại, việc gặp lũ khốn này còn khiến tình hình tồi tệ hơn.
Đúng là điên rồ khi đã nghĩ tới chuyện đó.
Dù tình hình có khẩn cấp đến đâu, lại đi mượn sức mạnh của lũ mạo hiểm giả khốn nạn kia?
Dù sao, hối hận cũng để sau này tính.
"Hắn chạy hướng nào?"
"Về phía đó."
Theo chỉ dẫn của Ainar, tôi di chuyển về hướng gã tóc vàng đã bỏ chạy.
Mặc dù do mặt đất lầy lội nên không để lại dấu chân, khiến việc truy vết trở nên khó khăn
Nhưng, đúng như dự đoán
"Đây rồi, bắt được mày rồi nhé, thằng chó."
Tôi phát hiện hắn ta không xa lắm.
Xung quanh tối đen như mực, hắn ta có thể chạy được bao xa chứ?
Có lẽ trong lúc chạy, hắn đã đập đầu vào đống đổ nát của tòa nhà rồi ngã bất tỉnh.
"Này! Xin- xin tha cho tôi!"
Sau khi tước đoạt hết vũ khí, tôi dùng chân đạp mạnh vào lưng hắn cho tỉnh, hắn lập tức bắt đầu van xin.
Thái độ lễ phép khác hẳn lúc trước.
Khi hắn còn bĩu môi chê bai vì cô gái bọn họ bắt được là người man di.
"Uỳnh!"
Ainar nắm lấy cổ hắn, dùng một tay nhấc bổng lên.
Nhưng hắn quá lùn nên chân vẫn không chạm đất.
"Khẹc... khẹc...!"
Nhìn hắn vùng vẫy, nghẹt thở, tôi cảm thấy khoan khoái hơn là thương hại.
Ngược lại, tôi muốn cho hắn vài lời khuyên không được yêu cầu: Lẽ ra phải làm cho tử tế.
Luôn nhắm vào đầu, đừng nhắm vào cổ.
Nếu làm thế, dù có thuốc tiên hay ấn ký bất tử cũng vô dụng.
"Ainar, thả hắn ra."
Dù vẻ mặt như đang chất vấn mệnh lệnh của tôi, Ainar vẫn buông tay.
Tôi tiến đến gã đang nằm bẹp, gầm gừ ra lệnh vào tai hắn:
"Dùng năng lực của mày đi. Nếu muốn sống."
Đó là lý do duy nhất tôi chưa xử lý con chuột vàng này.
Năng lực Địa Tinh mà gã này sở hữu.
Bởi tôi cần nó ngay lúc này.
"Xong rồi, tôi dùng rồi!"
"Có thể duy trì bao lâu?"
"Ba mươi phút! Không, tôi có thể kéo dài bốn mươi phút! Vì vậy—!"
Hắn ta đúng là kẻ ba hoa.
Tôi chỉ muốn hắn trả lời đúng trọng tâm câu hỏi.
Nắm chặt cổ áo hắn, tôi hỏi lại:
"Sau bao lâu thì dùng lại được?"
"Phải nghỉ ngơi đúng khoảng thời gian đã duy trì năng lực."
"Được rồi."
Tôi buông cổ áo hắn ra.
Và dùng chân đè lên ngực để hắn không thể trốn thoát.
Giống như cách tôi thường làm với lũ goblin.
"Giết quách đi có phải hơn không? Dù sao thì con ả đạo tặc kia cũng đã bỏ cuộc với chúng ta rồi."
Tôi tự hỏi cô ta đang nói nhảm gì đây, nhưng có lẽ từ góc nhìn của Ainar thì đúng là như vậy.
Dù đã trốn thoát, nhưng không rõ liệu chúng tôi có thực sự bị truy đuổi hay không.
Tính cả thời gian lần theo dấu vết, quả thật rất lạ khi chúng tôi chưa từng thấy bóng dáng ả đạo tặc kia.
"Bỏ cuộc"...
Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.
Có lẽ con điên khùng ấy cho rằng mấy tay mơ như chúng tôi không đáng để đuổi theo.
Vậy nếu chúng tôi quay về thành phố và làm chứng thì sao?
Nếu khuôn mặt trơ trụi lúc nãy thực chất là ảo thuật ngụy trang, thì mọi chuyện sẽ được giải thích.
Nhưng...
*Bẹp.*
Mọi chuyện không thể suôn sẻ đến thế được.
Ý tôi là, chúng ta đang nói về tôi mà.