Surviving the game as a barbarian

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

(Đang ra)

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

崖 の 上 の ジェントルメン

Đây là câu chuyện về tình yêu đích thực có thể biến đổi một cô gái như thế nào.

11 147

To Love-ru - Dangerous Girls Talk

(Đang ra)

To Love-ru - Dangerous Girls Talk

Kentaro Yabuki , Saki Hasemi, Hikaru Wakatsuki

Và còn nhiều tình tiết thú vị khác và những bức tranh minh họa toàn toàn mới chỉ có trong phiên bản tiểu thuyết của "To Love-ru"

1 1

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

51 738

Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

(Đang ra)

Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

Shuu (秋)

Arnos theo học tại Học viện Quỷ vương - nơi được thành lập để tìm bất kỳ học viên nào có thể là tái sinh của quỷ vương, nhưng khả năng của cậu ta quá phi thường đến mức những người trong học viện khôn

270 35236

Vol 1 - Chương 27

Chương 27: Khe Nứt Không Gian (1)

Con người trưởng thành.

Theo vô số cách khác nhau.

Có thể bằng việc đọc sách, nhìn lại quá khứ, trò chuyện chân thành với bạn bè lần đầu tiên, hay có được ước mơ thực sự mong muốn.

Hoặc—

Bằng cách ghen tị với vận may của người khác, chứng kiến bất hạnh của kẻ khác, hay nhận ra mức độ tham lam của bản thân với ai đó/điều gì đó.

Mọi cảm hứng từ trải nghiệm đều góp phần vào sự trưởng thành của bạn.

Tôi của hôm nay cũng không ngoại lệ.

Ừ thì, sự trưởng thành về tinh thần có lẽ chỉ là phần nhỏ trong đó thôi.

"Một cung ngắn, đôi giáp ống chân kim loại, ba lọ thuốc cấp thấp, một tá đuốc thường... Cái gì đây? Chân dung? Gia đình chăng? Dù sao cũng vứt đi đi."

Tính tổng lại, trị giá hơn 800.000 đá.

Lục soát ba lô của nhóm tóc vàng, tôi mỉm cười.

Rốt cuộc, với tôi mọi chuyện vẫn luôn thế này.

Trải qua khó khăn không đồng nghĩa với việc sẽ trưởng thành.

Nhưng—

"Với số này, có thể mua thêm ba món giáp nữa."

Nhưng không trải qua khó khăn thì chắc chắn sẽ không trưởng thành.

Chết tiệt, giờ tôi đã biết nên làm gì tiếp theo.

Tôi bước qua hang động.

Cùng Ainar theo sau.

"Bjorn, giờ chúng ta đi đâu?"

"Về phía nam, đến chỗ lũ Địa Tinh."

Sau tổng cộng tám tiếng nghỉ ngơi, mỗi người bốn tiếng, Ainar cũng đã phấn chấn hơn chút ít.

Nhưng cô ấy vẫn còn xa mới trở lại sự hoạt bát thường ngày.

"Bjorn, chúng ta có thể đi nhanh hơn. Anh không cần lo cho tôi."

"Sao đột nhiên vội vã thế?"

"Tôi... tôi muốn trở nên mạnh hơn. Dù chỉ sớm hơn một ngày, một giờ thôi."

"Phải rồi."

Có vẻ tôi không cần lo cho Ainar nữa.

Một khi đã có mục tiêu rõ ràng, những cảm xúc u tối sẽ chỉ là dinh dưỡng, không phải độc dược.

Hừm, điều ngược lại có đúng không nhỉ?

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Dừng chân tại chỗ, tôi nhìn lại những bước đi từ trước đến nay.

Lễ trưởng thành, tiến vào mê cung, kết bạn đêm với tên khốn Hans, Erwen, Rừng goblin, trận chiến 4:2 với nhóm nỏ...

Nghĩ lại, tôi đã không phạm sai lầm lớn nào.

Trong mỗi tình huống, tôi đều tìm và chọn phương án tối ưu.

Nhưng—

Nói cách khác, nghĩa là tôi chỉ luôn tập trung vào việc thoát khỏi thử thách trước mắt.

"Sao đột nhiên dừng lại vậy?"

"Không có gì, đi tiếp thôi."

Tôi cũng có lý do của mình.

Ở đây không có hướng dẫn hay nhật ký hệ thống.

Vừa mở mắt ra đã thấy đầu người rơi trước mặt, rồi từ đó liên tiếp những sự kiện quá xa rời thực tại cứ thế diễn ra.

Vì vậy, tôi buộc phải hành động thụ động nhất có thể, đặt an toàn lên hàng đầu.

Nhưng chỉ vậy thôi sao?

"Bjorn? Trông anh không ổn lắm."

"Không sao."

Tôi đã luôn chọn phương án tối ưu?

Xạo loz quá.

Cuối cùng, tất cả những gì tôi làm chỉ là phản ứng.

Thật tài giỏi làm sao khi luôn chọn được cách xử lý tốt nhất sau khi sự việc đã xảy ra!

Nếu thực sự muốn sống sót, tôi cần chủ động hơn nữa.

Để có thể đưa ra những lựa chọn khác biệt.

Chẳng phải người chú nghiện cờ bạc của tôi từng nói thế sao?

Thay vì chơi trên bàn cờ người khác tạo ra, hãy tự mình gieo xúc xắc trên bàn cờ của chính mình.

Được rồi, đến lúc thay đổi kế hoạch.

"Ainar, cô thực sự muốn trở nên mạnh mẽ hơn chứ?"

Khi tôi đột ngột dừng lại và hỏi, Ainar tỏ ra bối rối.

"Ý anh là gì?"

"Là yêu cầu sự cam kết. Chắc chắn có cách để trở nên mạnh hơn. Nhưng đi kèm rủi ro. Cô sẽ làm gì?"

Rủi ro càng cao, lợi nhuận càng lớn.

Cô ấy sẽ phản ứng thế nào với đề nghị này?

Sau khi nhìn tôi một lúc, Ainar nuốt nước bọt, đôi mắt sáng rực.

"Tất nhiên tôi sẽ làm. Nếu không mạnh lên, rốt cuộc cũng chỉ có chết đang chờ đợi mà thôi!"

Phải, đúng vậy.

Trò chơi này vốn được thiết lập như thế.

Ainar, người vừa bày tỏ sự đồng ý, lại hét lên.

"Giờ tôi là một chiến binh!"

Cô chẳng phải đã là chiến binh rồi sao?

*Phụt.*

Nhìn thái độ man rợ có vẻ kém hiệu quả ấy, nhưng đôi khi lại hiệu quả hơn bất cứ thứ gì, tôi hiểu cô ấy hơn một chút.

"Vậy, làm sao để mạnh lên?"

̶Đ̶̶ư̶̶ợ̶̶c̶ ̶t̶̶á̶̶c̶ ̶g̶̶i̶̶ả̶ ̶b̶̶u̶̶f̶̶f̶ ̶b̶̶ẩ̶̶n̶, ̶t̶̶h̶̶ế̶ ̶c̶̶ũ̶̶n̶̶g̶ ̶h̶̶ỏ̶̶i̶̶!̶

Con đường dễ dàng cũng là con đường chậm chạp.

Có quá nhiều thứ trên đời này chỉ có thể gọi là thiên tai.

Dù chọn con đường nào, bạn cũng có thể rơi vào vực thẳm bất cứ lúc nào, không báo trước.

Với tôi - kẻ dễ dàng rơi vào rắc rối - điều đó còn có thể xảy ra thường xuyên hơn.

Vì vậy—

"Chúng ta sẽ tiến vào khe nứt."

Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất. Kẻ ra đòn trước luôn nắm lợi thế.

Lần này, tôi sẽ chủ động lao thẳng vào hiểm nguy.

Như một người nổi tiếng từng nói—

Nếu nỗi đau không giết chết được mày, nó sẽ khiến mày trở nên mạnh mẽ hơn.

---note: nói một cách đơn giản là ăn hành nhiều thì tự khắc sẽ mạnh hơn, à trừ một người đi ngược lại với quy luật này :>>---

"Ồ! Tôi hiểu rồi!"

Ainar nghe kế hoạch của tôi và reo lên.

Rồi hỏi một cách thận trọng:

"Nhưng... khe nứt là gì vậy?"

Sao có thể thiếu hiểu biết đến thế dù là người bản địa?

Không phải cô ấy vẫn thỉnh thoảng đọc sách sao?

Ừm... nghĩ lại thì cô ấy vẫn chưa đọc thông viết thạo.

"Khe nứt... nói ngắn gọn là mê cung trong mê cung."

Tôi bỏ qua các chi tiết phức tạp.

Dù có giải thích cô ấy cũng không hiểu đâu.

"Mê cung trong mê cung?"

"Đúng vậy."

Có nên nói [Dungeon & Stone] giống một số game hiện đại không nhỉ?

Nếu giải thích với người hiện đại, tôi sẽ dùng cụm từ "dungeon ngẫu nhiên"[1].

"Ở mỗi tầng, đôi khi một cánh cổng có thể mở ra ở vị trí ngẫu nhiên. Khi vào đó, bạn sẽ thấy một không gian mới, không thuộc tầng hai hay ba."

"À! Anh đang nói về Cung Điện Lãnh Chúa Băng Giá à?"

Hóa ra cô ấy ít nhất cũng đã nghe qua.

Cung Điện Lãnh Chúa Băng Giá là không gian có thể vào từ khe nứt ở tầng tám.

Nhớ lại, tôi đã tốn bao công sức để lấy được tinh hoa của Lãnh Chúa Băng Giá...

"Nhưng chỉ hai người liệu có được không? Tôi nghe nói ngay cả tộc trưởng cũng suýt chết khi mạo hiểm vào đó hồi trẻ."

"Đúng. Nhưng chúng ta đang ở tầng một."

Tổng cộng có bốn loại khe nứt có thể mở ra từ tầng một.

Độ khó dễ hơn rất, rất nhiều so với khe nứt các tầng khác.

Theo tiêu chuẩn của hai chúng tôi, có lẽ tôi sẽ đánh giá độ khó khoảng bảy sao?

Tất nhiên, là bảy sao trên thang điểm năm.

"Nhưng làm sao vào được nơi xuất hiện ngẫu nhiên?"

"Đừng lo. Có cách cả."

Tôi từng là cao thủ chín năm kinh nghiệm, lọt top những người chơi quá cố.

Tôi đã phát hiện hàng trăm bí mật trong tựa game tàn khốc này.

"Bjorn, tôi sẽ chỉ tin tưởng anh!"

Thay vì tiếp tục đi về hướng nam, chúng tôi rẽ sang hướng đông.

Ban đầu, tôi định săn Địa Tinh, Kobold và Golem Đá ở tầng hai phía nam - 'Hắc Thạch Sơn'.

'Đè nén' của Golem Đá tuy đau đớn, nhưng chỉ cần chuẩn bị trước thì chúng không còn chiêu trò gì khác.

Nhưng ai biết được phải mất bao lâu để lên tới tầng tám nếu cứ chơi an toàn, và liệu tôi có sống tới lúc đó?

"Hai người man di. Có muốn kết bạn đêm không? Ba người chúng ta có thể ngủ nhiều hơn—"

"Cút xéo."

"Không, tôi chỉ hỏi thôi—"

"Ba giây nữa tao sẽ đập vỡ sọ mày."

Khi băng qua tầng một, vài kẻ khác cố bám theo ngoài lũ quái vật, nhưng đều bị Ainar loại bỏ.

Nhưng cô ấy có cần khắc nghiệt thế không?

"Tôi ghét con người còn hơn lũ quái vật."

Có vẻ Ainar đã vượt qua mức độ không tin tưởng để tiến tới trạng thái căm ghét loài người.

*Bụp! Bụp! Rắc!*

Cuối cùng chúng tôi cũng tới đích sau gần 20 giờ di chuyển, quét sạch mọi con quái vật chắn đường.

Lúc này khoảng 4 giờ sáng.

Tôi lại một lần nữa cảm nhận được sự rộng lớn của tầng một.

Việc mất hơn một ngày để đi từ cực tây đến trung tâm đã đủ chứng minh điều đó, chưa kể những con đường quanh co hiểm trở trong tầng một được thiết kế như tổ kiến.

"Bjorn, đây không phải lối vào tầng một sao?"

Nói chính xác thì từ "lối vào" khá mơ hồ.

Hầu hết các điểm vào thường nghiêng về một phía, bắc hoặc nam.

Trước hết, ở đây chẳng có ánh sáng, phải không?

*Răng rắc!*

Cầm ngọn đuốc cháy sáng - một trong số vật phẩm cướp được từ nhóm tóc vàng - chúng tôi tiến vào vùng tối.

Đã bao lâu kể từ lúc đó rồi?

Bạn đã săn một Địa Tinh. EXP +1

Bạn đã săn một Lang Kiếm. EXP +1

Sau khi hoàn thành trận chiến thứ tám, Ainar thốt lên kinh ngạc như thể chứng kiến phép màu.

"Đủ cả bốn loại quái vật xuất hiện ở đây! Tôi chưa từng biết có nơi như thế tại trung tâm tầng một."

Đây là kiến thức phổ thông với hầu hết mạo hiểm giả, nhưng không phải nơi họ thường lui tới.

Ví von thì có lẽ giống như điểm hội tụ của các dòng hải lưu nóng và lạnh?

Trong khu vực chúng tôi đang đứng, Lang Kiếm từ phía đông, Ngạ Quỷ từ phía tây, Địa Tinh từ phía nam và Goblin từ phía bắc đều xuất hiện.

Nhưng—

"Thật kỳ lạ khi trống vắng..."

Khu vực này không được mạo hiểm giả ưa chuộng.

Vì một lý do đơn giản.

Dù đủ bốn loại quái vật xuất hiện, điều đó chỉ làm tăng thêm thử thách và rủi ro.

Số lượng quái vật đâu có giảm đi.

Hơn nữa, nhược điểm chí mạng là tỷ lệ lợi ích-thiệt hại kém, vì phải tốn tiền mua đuốc.'

Thực tế, không ai tới đây ngoại trừ những kẻ băng qua để tiết kiệm thời gian di chuyển.

Nhưng những tay chơi lão luyện như tôi, lại thích nơi kiểu này.

Chẳng phải rất đáng ngờ sao?

Đây là nơi hoàn hảo để giấu các bí mật từ góc nhìn nhà sản xuất game.

"Nhưng, tại sao chúng ta ở đây?"

"Chờ một chút. Nó sẽ sớm xuất hiện thôi."

Sau một giờ lang thang trong bóng tối, đổi hướng liên tục.

Cuối cùng tôi cũng tới được nơi mình muốn.

"Đến rồi, chúng ta tới nơi rồi."

Một khoảng trống bán kính khoảng 30m.

Giữa không gian mở hiếm hoi này ở tầng một vốn được thiết kế như tổ kiến đầy mê cung, dựng lên một tượng đài.

"Cái gì thế?"

"Tượng đài. Để tôn vinh người đầu tiên phát hiện ra mê cung này."

Tôi thận trọng tiến lại gần, đọc dòng chữ khắc dưới đế.

[Để tưởng nhớ bước đi vĩ đại đầu tiên của vị đại hiền triết cuối cùng, Diplan Grounded Gabrilius].

Nội dung văn bản y hệt như trong game.

Nói cách khác, rất có thể nơi này giống hệt "mảnh ghép bí ẩn" tôi từng phát hiện trong game.

"Ainar, những gì sắp xảy ra là bí mật. Cô hiểu chứ?"

"Tôi hiểu."

"Phải là lời thề, không chỉ nói suông. Nếu tin này lộ, cả hai chúng ta có thể gặp nguy."

"Tôi sẽ thề bằng danh dự chiến binh."

"Cảm ơn."

Tôi từ từ mở túi đeo bên hông.

Goblin, Địa Tinh, Ngạ Quỷ, và Lang Kiếm.

Đá mana của bốn loại quái vật xuất hiện ở tầng một, cùng với đá mana của Tử Ma, quái vật cấp tám.

Tôi bắt đầu đặt tất cả trước tượng đài đại hiền triết.

"Sắp bắt đầu rồi."

Mọi chuẩn bị để mở khe nứt cưỡng bức đã hoàn tất.

Những "Phó bản hầm ngục"[2] trong [Dungeon and Stone]

Hay đúng hơn là các khe nứt, đều có thời gian hồi chiêu.

Lấy tầng một làm ví dụ. Phải mất ít nhất ba chu kỳ - tức ba tháng theo thời gian thành phố - để một "khe nứt" mở lại.

Dĩ nhiên, hiếm khi khe nứt mở ngay sau ba tháng, thường thì chúng mở ngẫu nhiên sau năm đến sáu chu kỳ.

Tối đa, có lẽ tám chu kỳ? Đại loại vậy.

Hãy nhớ, đây đều là kết quả tự tôi điều tra.

Khi cố lấy tinh hoa Lãnh Chúa Băng Giá, tôi đã phải nghiên cứu rất kỹ về "khe nứt".

Chẳng hiệu quả chút nào nếu cứ lang thang chờ khe nứt mở.

"Có vấn đề gì sao?"

"Không."

Gạt đi ký ức cũ, tôi đặt viên đá mana Tử Ma trước tượng đài.

Nếu "khe nứt" đã mở trong vòng ba chu kỳ qua - tức vẫn đang hồi chiêu - sẽ không có phản ứng gì...

*Ầm ầm ầm!*

Chẳng mấy chốc, những viên đá mana tôi đặt xuống biến mất trong ánh chớp, và tượng đài bắt đầu rung chuyển.

Nó thực sự xảy ra rồi.

*Đùng!*

Những chấn động dữ dội hơn, và một cánh cổng đen ngòm mở ra trước mặt.

"Vào thôi."

"Ừm, ừm. Tôi hiểu rồi!"

Tôi vội vàng lao vào, Ainar theo sát phía sau.

Này, đội hình có thể đầy trong mười giây tới đấy.

[Nhân vật đã tiến vào khe nứt ở tầng một.]

Tôi quan sát xung quanh trong khi Ainar đứng dậy sau cú ngã đau điếng.

Bầu trời đỏ rực như báo hiệu ngày tận thế.

Đàn quạ đen bay lượn, pháo đài hắc ám hiện ra đầy đe dọa ở phía xa.

Khỏi phải nói, đây là một trong bốn loại khe nứt ở tầng một - 'Huyết Thành'.

Vì viên đá mana cấp tám tôi hiến tế thuộc về Tử Ma, điều này là đương nhiên.

"Vùuuuu!*

Sau một lúc chờ đợi, một khe nứt không gian khác mở ra, một bóng người vào xuất hiện.

Đây chính là lý do khiến tôi trù tính hoãn việc tới đây - dù đã nắm rõ cách mở khe nứt không gian, cùng cả chiến thuật tối ưu để chinh phục nó.

Bởi tôi còn sợ những mạo hiểm giả hơn cả quái vật.

"Khà khà! Cuối cùng lão cũng vào được rồi!"

Ước gì có được đội hình năm người đảm bảo bí mật nhỉ?

Đằng này, vào kiểu này nghĩa là phải cùng mấy tay mạo hiểm giả ngẫu nhiên xông pha - ai tới trước thì đi trước.

Nói kiểu game thủ thì là chế độ ghép đội ngẫu nhiên.

Hơi căng thẳng, tôi liếc nhìn thành viên đầu tiên của nhóm."

Ôi giời! Có tới hai người man di thế này thì yên tâm rồi! Đỏ đấy! Lão là Hikurod Murad! Như các người thấy, lão thuộc tộc lùn, hahahaha!"*

Một gã người lùn lắm lời.

Dù hắn có giỏi đến mấy cũng chẳng phải điều tệ.

Biết đâu chút may mắn nữa, những kẻ còn lại cũng được như vậy.

*Phụt.*

Hay tôi lại tự phụ quá rồi?

Mẹ kiếp, cứ tới đi, bất kỳ ai cũng được.

Tôi chẳng còn trông chờ hay kỳ vọng gì nữa.

Một đồng đội mới đã gia nhập hành trình.

Hai thành viên khác cũng nhanh chóng xuất hiện sau đó.