Đại quân Đế quốc Elsren Thần Thánh — sở chỉ huy tại vùng núi.
Cây cối xung quanh đã bị chặt bỏ, nhường chỗ cho vô số căn lều dựng san sát nhau.
Một hàng rào phòng thủ đã được dựng lên bao quanh trại, cùng những tháp canh đơn giản rải rác xung quanh. Nhưng lính gác ở đây lại đang ngáp dài, trông chẳng có vẻ gì nghiêm túc khi làm nhiệm vụ.
Trại của họ vốn được phòng thủ khá vững chãi, lại còn nằm sâu bên trong phòng tuyến. Miễn là tuyến phòng thủ còn trụ vững, nơi này sẽ tuyệt đối an toàn. Thậm chí, họ vẫn chưa nhận được bất kỳ báo cáo nào về việc kẻ địch tấn công. Tiền tuyến vẫn đang trong tình trạng giằng co với Quân Bốn của kẻ địch, nên việc lính gác có hơi lơ là cũng khó trách được.
“Này, Bardo, đó là ai thế?”
“Ể?”
Bardo, truyền lệnh viên thuộc sở chỉ huy trên núi, trong lúc tận hưởng bữa sáng của mình, bỗng bắt gặp một cô gái đang đi tới từ đằng xa.
Cô khoác trên người một chiếc áo choàng đen tuyền, mái tóc bạc dài phất phơ theo gió. Trong ánh sáng ban mai, cô cứ như một nhân vật bước ra từ truyện cổ tích, mang nét đẹp kỳ ảo mà lại lạc lõng đến kỳ quặc.
――Đây là chiến trường.
Và đây là doanh trại của họ, không phải nơi người ta có thể tự tiện ra vào. Vậy thì tại sao cô gái này lại có thể lẻn vào được tận đây?
Bardo nghiêng đầu khó hiểu khi nhìn cô gái đang tiến lại gần đám lính gác. Rồi anh nhìn thấy thứ gì đó lấp loé quanh người cô.
Bỗng dưng, máu phóng ra như suối từ cổ của hai người lính cản đường cô gái.
Cô gái lúc này đã ở ngay sau hai cái xác, đứng đối diện với anh.
Bardo phải mất một khắc mới hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Rồi anh cũng nhận ra trong tay cô gái kia là một thanh đoản kiếm cong đẫm máu.
“…!”
Chiếc áo choàng mà anh nghĩ có màu đen tuyền, thật ra đã bị nhuộm đỏ bởi máu đến độ thứ chất lỏng đó đang nhỏ giọt xuống đấttừng hồi.
Ngay lập tức, tiếng chuông vang lên liên tục. Tiếng chuông — báo hiệu quân địch tập kích.
Những binh sĩ đang nghỉ ngơi vội vã bật dậy, lao ra khỏi lều. Phải đến lúc ấy, Bardo mới nhận ra cô gái đó chính là kẻ địch.
Chỉ trong chớp mắt, vô số “đóa hoa máu” bung nở khắp xung quanh.
Cô xoay người, bước từng bước như thể đang nhảy múa — xoay tròn, chậm rãi, tăng tốc, và cắt xuyên qua cổ họng của từng người lính một cách chính xác.
Từ đây, Bardo có thể nhìn rõ mọi chuyển động của cô. Nhưng những người trực tiếp chiến đấu với cô chắc chắn sẽ không tài nào bắt kịp.
――Cô ta đã hoàn toàn len lỏi qua những kẽ hở trong ý thức của họ.
Bản thân Bardo cũng là một người có hiểu biết về kiếm thuật, nên anh lập tức nhận ra sự bất thường ấy.
Một thiếu nữ xinh đẹp, liên tục tạo ra vô số đoá hoa máu. Cảnh tượng ấy thật quá đỗi vô lý. Dù hiểu được chuyện gì đang diễn ra, Bardo vẫn chỉ có thể đứng im bất động.
“Này! Mau lên, tôi sẽ đi báo cáo với phó tướng trước. Còn cậu hãy đến tìm trợ lý của phó tướng."
Chỉ đến khi bị đồng đội tát mạnh một cái, Bardo mới bừng tỉnh.
“À, ừ!”
Anh bật dậy, thoáng liếc nhìn lại phía sau.
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người giao nhau. Đôi mắt tím tựa ngọc quý — dù đang đứng ở xa, anh vẫn cảm nhận được cái nhìn vô hồn ấy lóe lên một thứ ánh sáng vô cơ lạnh lẽo, khiến sống lưng anh lạnh buốt.
Và rồi, ánh tím ấy chuyển hướng nhìn về phía Kerg, đồng đội của anh.
Nỗi sợ hãi cùng tinh thần trách nhiệm thúc đẩy Bardo di chuyển. Anh cắn răng chạy hết tốc lực.
Bardo và Kerg đi theo hai hướng khác nhau, nhưng từ khóe mắt, anh vẫn kịp thấy cô gái đang lao về phía người đồng nghiệp của mình.
Phó tướng Dakrasha đã bước ra khỏi lều trong bộ giáp chỉnh tề, nhưng ông vẫn không giấu nổi vẻ bối rối.
Cũng dễ hiểu. Nơi đây nằm sâu trong phòng tuyến của họ, ấy vậy mà lại bị tập kích bất ngờ mà không có lấy một lời cảnh báo.
Cô gái dễ dàng vượt qua Kerg, tiện tay chém bay đầu anh ta khi tiếp tục lao đến — ném một vật gì đó về phía phó tướng Dakrasha.
Đó là một con dao găm.
Dù ở trong tình trạng hỗn loạn, Dakrasha vẫn là một người đàn ông mạnh mẽ đã tự mình vươn lên vị trí phó tướng.
Ông khéo léo rút kiếm đón lấy con dao đang phóng tới như tên—
“A, ga―!?”
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc sau đó, đầu của người đàn ông mạnh mẽ ấy đã bị cắt lìa khỏi cổ bởi cô gái tóc bạc.
Và rồi, ngay lúc đó, những tiếng la hét và quát tháo mới lại vang lên. Chúng phát ra từ khu vực mà Bardo đang hướng tới.
Phía đó nằm đối diện với lối mà cô gái kia đã đột nhập — từ đó, vô số mũi tên bay ra xuyên thủng cơ thể của những lính canh. Một số người kịp giơ khiên lên chống đỡ trong cơn hỗn loạn, nhưng quân địch mang huy hiệu Vương quốc bỗng từ đâu xuất hiện rồi tràn vào như thác lũ.
Hơn một trăm, hoặc có thể là hai trăm — anh không biết chính xác là bao nhiêu.
Nhưng chắc chắn đủ nhiều để giáng một đòn gây tổn thất nghiêm trọng cho trại chỉ huy này.
Giữa đội quân ấy, Bardo thấy một cô gái khác. Cô gái mang mái tóc vàng óng ánh lao về phía trợ lý của phó tướng.
Có vẻ ông ta mới vừa tỉnh giấc, cầm kiếm chạy ra, thậm chí bản thân còn không mặc giáp. Dù là một chiến binh nổi tiếng vì khả năng kiếm thuật xuất sắc, nhưng trong tình huống bị tập kích khi vừa thức dậy, lại còn không mặc giáp thì quả thự là quá bất lợi.
Những người lính muốn tiến tới hỗ trợ ông đều đã bị chặn lại.
Đây là trại chỉ huy, nơi đóng quân của những chiến binh tinh nhuệ nhất. Nhưng quân địch cũng không hề kém cạnh.
Hơn nữa, phần lớn binh lính đã đổ dồn về phía cô gái tóc bạc, vậy nên số người ở khu vực này đã giảm đi đáng kể. Với thực lực tương đương, Đế quốc chắc chắn sẽ gặp khó khăn vì thua thiệt về quân số.
Bardo hiểu rằng mình phải giúp trợ lý tướng quân rút lui.
Nhưng khi anh vừa nghĩ vậy, cô gái tóc vàng — tuy không sánh bằng cô gái tóc bạc — vẫn sở hữu kiếm thuật cực kỳ xuất sắc, vượt xa vẻ ngoài của cô.
Nó vừa đẹp đẽ, uyển chuyển… lại vừa dữ dội, mãnh liệt.
Ba chiêu giả, một đòn thật.
Một người lính bình thường sẽ bị hạ ngay lập tức. Việc cuộc chiến vẫn chưa kết thúc là vì đối thủ của cô là một trợ lý tướng quân dày dạn.
Nhưng những đòn đâm chớp nhoáng từ thanh kiếm mỏng kia đang dần dồn đối phương vào thế bí.
Thứ gì đó vừa lướt qua Bardo.
――Là một cơn gió bạc.
“Ah…”
Đến khi anh nhận ra đó là cô gái đã tàn sát những lính gác khi nãy, thì đầu của vị trợ lý tướng quân đã biến mất.
Ông ấy đã chết mà không hề nhận ra sự hiện diện của cô gái tóc bạc.
Cô ta lao tới nhanh đến nỗi đâm sầm vào một chiếc lều gần đấy, nhưng chỉ trong chốc lát, cái bóng đó đã đứng bật dậy và tiếp tục tàn sát những người lính xung quanh.
Tiếng thét vang vọng khắp mọi hướng.
Cả doanh trại rơi vào hỗn loạn.
Bardo, đầu óc trống rỗng, giờ đã lấy lại bình tĩnh, chỉ còn biết tập trung ý thức vào điều mình cần phải làm.
Là một truyền lệnh viên của sở chỉ huy — hơn nữa, những người như Bardo, vốn đảm nhiệm nhiệm vụ di chuyển trong vùng núi, đều là những người lính tinh nhuệ.
Anh vội phóng lên một con ngựa gần đó và lao đi về Đại bản doanh.
“U, gu…!?”
Một cơn đau nhói xuyên qua cánh tay trái.
Anh quay lại, và rồi nhìn thấy một con dao găm cắm sâu vào đó. Và ở phía đằng xa, đôi mắt tím lạnh lẽo đó đang dõi theo.
Cô ta đã ném con dao từ một khoảng cách khủng khiếp — Bardo nhận ra rằng con dao ấy là cố ý nhắm vào mình. Trong cơn hoảng loạn, anh thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Phía trước đã bị quân địch chặn đường. Nhưng anh không quan tâm.
Miễn là có thể thoát khỏi con quái vật ấy.
Bardo cắn chặt răng, nén lại cơn đau, rồi rút kiếm. Khi con ngựa lao qua, anh chặn một nhát chém từ kẻ địch và cắt phăng đầu của một tên lính khác. Kiếm thuật điêu luyện và quyết định liều mạng xuyên qua đội hình quân địch của Bardo đã phát huy tác dụng.
Nếu lúc ấy anh chọn rút lui bằng đường chính, hẳn sẽ đâm thẳng vào Quân đoàn 4 của địch.
Còn nếu chạy theo hướng khác, Krische chắc chắn đã không để anh lọt qua — vì lính truyền lệnh của Đế quốc luôn đeo một chiếc lông vũ đỏ trước ngực, chỉ cần nhìn sơ qua là có thể nhận ra ngay.
Một mình đột phá phòng tuyến của kẻ thù, Bardo điều khiển ngựa một cách khéo léo, luồn lách qua cánh rừng rậm rạp.
Vô số mũi tên găm vào cơ thể, nhưng anh vẫn gắng gượng đến được với lực lượng đồng minh và kịp báo cáo tình hình trước khi ngất lịm.
Một con quái vật tóc bạc. Phó tướng và phụ tá đều đã tử trận. Sở chỉ huy trên núi đã sụp đổ.
Một lính truyền tin khác nghe được bản báo cáo khó tin ấy đã lập tức phi ngựa đến chỗ Aleha.
◍◍◍◍◍✿✿✿◍◍◍◍◍
Krische đánh lạc hướng, còn đội của Selene thì đánh úp từ phía sau.
Krische đủ mạnh để một mình khiến hàng ngũ địch rơi vào hỗn loạn, nhờ đó mà số thương vong phía họ gần như bằng không.
Cả hai chỉ huy địch đều bị tiêu diệt, hệ thống chỉ huy bị cắt đứt hoàn toàn.
Quân địch chìm trong hỗn loạn, ưu tiên tìm đường chạy trốn hơn là ở lại chống cự.
Khi đã mất đi chỉ huy, binh lính sẽ chẳng khác gì người bình thường.
Binh lính thường được huấn luyện để không suy nghĩ hay hành động theo ý mình.
Vì nếu ai cũng hành động độc lập, thì sự kỷ luật của quân đội sẽ sụp đổ.
Trong một đội quân gồm hàng trăm, hàng ngàn, đôi khi lên đến hàng chục ngàn người, sự vô kỷ luật đó sẽ đẩy họ xuống vực sâu.
Quay phải. Quay trái. Giơ khiên. Rút lui.
Ngay cả những mệnh lệnh đơn giản như thế, khi được truyền xuống cho lực lượng quy mô hàng trăm hay hàng nghìn người thì sẽ luôn tồn tại độ trễ.
Và nếu trong khoảng thời gian đó những người lính tự ý hành động, thực hiện những bước đi khác với ý định của chỉ huy, thì mọi thứ sẽ rối tung.
Vì lẽ đó, binh sĩ buộc phải trở nên “ngoan ngoãn một cách ngu ngốc” — phải dẹp bỏ nỗi sợ hãi, lao mình vào mưa tên biển lửa theo lệnh chỉ huy.
――Dù có phải bỏ mạng nơi chiến trường.
Chỉ khi duy trì được thứ kỷ luật đó, guồng máy quân đội mới có thể vận hành, và một đạo quân mới có thể giữ được hình hài của nó.
Mệnh lệnh từ cấp trên là điều tuyệt đối mà họ phải tuân theo.
Và các chỉ huy phải luôn chắc chắn rằng những người lính của mình luôn sẵn sàng nhận bất cứ mệnh lệnh nào.
Tất nhiên, những người lính cũng quý trọng mạng sống của mình.
Nếu kỷ luật của quân đội không thể giúp bản thân hay những người khác sống sót, họ sẽ chết một cái chết vô nghĩa.
Đối với những người lính chỉ biết làm theo mệnh lệnh, việc mất đi người chỉ huy, mất đi người có thể đưa ra mệnh lệnh là điều rất đáng sợ.
Chính những người lính không thể tự mình suy nghĩ, không thể tự đưa ra quyết định. Vì thế, trong tình thế hiểm nghèo, họ chỉ có thể chờ đợi mệnh lệnh từ đâu đó.
Một khi không còn ai ra lệnh, điều đó đồng nghĩa với việc cách duy nhất để họ sống sót đã biến mất. Cái chết là thứ duy nhất còn lại, và khi ấy, họ sẽ dễ dàng từ bỏ thân phận là một người lính.
Khoảnh khắc ngọn lửa bốc lên từ trại của phó tướng và trợ lý, ai nấy đều hiểu rằng mình đã mất đi người chỉ huy, mất đi người mà họ cần bảo vệ.
Thế là họ quên mất bản thân là một người lính, và chọn cách bỏ chạy.
Tinh thần binh lính Đế quốc vốn đã chạm đáy. Để tiết kiệm lương thực, họ thậm chí đã phải ăn cả côn trùng.
Giờ khi hứng chịu một đòn tập kích bất ngờ, bị đẩy vào tình cảnh tuyệt vọng, thì chuyện bỏ chạy cũng là điều dễ hiểu.
Họ bắt đầu tháo chạy thành từng nhóm, tán loạn như lũ nhện con vỡ tổ.
Selene trông theo những người lính địch, thở phào nhẹ nhõm rồi véo má Krische.
“Uuu……”
“Thật là, suýt chút nữa là chị chém trúng em rồi đó! Làm ơn báo trước một tiếng đi chứ, đồ ngốc!”
“Kuishe… không ngốc…”
Selene buông má cô bé ra, sau đó đưa mắt quan sát xung quanh.
Đây quả là một cuộc tập kích hoàn hảo.
Chuỗi chỉ huy của địch đã bị xóa sổ hoàn toàn. Việc tái lập đội hình ở khu vực này là chuyện gần như bất khả thi.
Quân đoàn số 4 hẳn đã nhìn thấy khói bốc lên từ đây, chắc giờ họ đang tiến hành đột phá phòng tuyến trên núi của Đế quốc.
“Krische… chỉ muốn giúp Selene…”
“Chị biết mà… cảm ơn em.”
Ngay từ đầu, Selene đã không có ý định hơn thua gì cả. Cô cũng chẳng hề khó chịu khi Krische giành mất công lao.
Khi ấy, Selene chỉ đơn giản là nhận ra ở đó có một kẻ sử dụng ma lực, vì thế cô đã lao tới chiến đấu với ông ta.
Cô biết rất rõ, có rất nhiều người trên thế giới này sở hữu kiếm thuật xuất sắc hơn mình.
Vì thế, cô sẽ không bao giờ rút kiếm đối mặt với kẻ thù vì vinh quang. Hơn nữa, địa vị là một chỉ huy không cho phép cô đưa ra những hành động cảm tính như vậy.
Dù bây giờ cô đã có thể chiến thắng Bogan vài lần trong các trận đấu, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô đã vượt qua ông. Và ông cũng chẳng phải kiếm sĩ mạnh nhất thế giới.
Bogan từng nói rằng: nếu có khả năng thua, thì tốt nhất nên tránh vung kiếm.
Nếu nắm giữ vai trò chỉ huy người khác, thì thanh kiếm bên thắt lưng chỉ là công cụ để tự vệ.
Người nắm quyền chỉ huy không được phép bị giết. Điều đó tuyệt đối không được phép xảy ra.
Trong trận chiến vừa rồi, Selene có lợi thế và rất có thể sẽ thắng.
Nhưng không có gì đảm bảo chắc chắn điều đó.
Selene không quên vai trò của mình.
Hiện tại, cô là người chỉ huy đội quân có nhiệm vụ gây ra hỗn loạn trong hàng ngũ địch, chứ không phải một kiếm sĩ vung kiếm trên chiến trường.
Cô hiểu rõ điều này, chính vì thế mà cô buộc phải để Krische làm những việc bẩn thỉu.
“… Thật là.”
Selene xoa đầu cô bé. Giáp tay cô dính máu vì hành động đó.
―Krische đã giết bao nhiêu người rồi?
Mái tóc bạc và đôi má cô bé nhuộm đỏ máu.
Thanh kiếm cứng cáp cũng đã xuất hiện vết sứt mẻ vì phải cắt qua quá nhiều xương.
Krische tuy mạnh mẽ hơn người bình thường, nhưng không phải là không có giới hạn.
Vốn là người ưa sạch sẽ và luôn giữ gìn vũ khí cẩn thận, việc để mình nhuốm máu và làm mẻ lưỡi kiếm cho thấy cô bé đã chịu đựng nhiều áp lực tới mức chẳng còn sức để giữ những thói quen ấy nữa.
Chưa kể, sau khi hạ gục đối thủ của Selene, Krische đã đâm thẳng vào lều, và giờ thì hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp — điều rất hiếm xảy ra.
Krische đang dốc hết lòng vì Selene.
Và vì thế, Selene cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải hoàn thành tốt công việc của mình vì Krische.
Cô ra lệnh cho binh lính cảnh giới với những kẻ địch có thể còn sót lại ở xung quanh, rồi dùng khăn tay lau má Krische, nhẹ nhàng như thể đang nâng niu một viên ngọc quý.
“… Chị sẽ lau sạch cho em sau, giờ ráng chịu chút nhé.”
“… Vâng.”
Krische mỉm cười vui vẻ. Đó là một nụ cười ngây thơ.
Nụ cười hệt như những ngày ở dinh thự, không chút bận tâm về những sinh mạng mình vừa cướp đi.
Cô làm vậy vì đó là việc “cần thiết”.
Với Krische, chỉ vậy là đủ.
Selene cảm thấy vui vì bản thân là một trong những điều cần thiết với Krische, nhưng cô cũng cảm thấy sợ hãi.
Sợ Krische, một cô bé có thể dễ dàng gạt bỏ mọi thứ bản thân cho là nằm ngoài cái gọi là "cần thiết", mà không hề do dự.
Berry đã đúng.
Krische… đáng lẽ không nên ở đây.
Giữ sự thuần khiết của cô bé này được nguyên vẹn, hay để nó bị vấy bẩn, tất cả đều phụ thuộc vào những người xung quanh.
Krische sẽ mãi là Krische. Ngay cả khi bị nhuốm bẩn, cô vẫn là chính mình.
Nhưng nếu có thể, Selene vẫn muốn Krische giữ được sự thuần khiết ấy.
“Khi xong việc, chúng ta cùng về gặp Berry nhé. Chị cũng muốn ăn bánh quy.”
“… Selene muốn uống trà à?”
“Ừm, đại khái là vậy.”
Selene hôn nhẹ lên trán Krische, má cô bé ửng hồng và khẽ mỉm cười vui vẻ. Dùng tay xoa đầu, gạt đi những vệt máu bám trên tóc.
Đó là tất cả những gì Selene có thể làm.
Cụm “ánh sáng vô cơ” được giữ nguyên từ bản gốc tiếng Nhật “無機質な光” (mukishitsu na hikari). Ở đây, “vô cơ” không mang nghĩa hóa học, mà là một ẩn dụ chỉ ánh sáng không mang hơi người, lạnh lẽo, vô cảm – giống như ánh sáng của kim loại hay máy móc, không có chút ấm áp nào. Selene đánh mệt bở hơi tai xong Krische từ đâu lao đến ăn hôi? Này là kết quả của việc cắt đứt tuyến tiếp tế của Đế quốc mà Krische đã đề xuất ở mấy chương trước nè.