Một thành phố giữa mùa hè—
Nơi đó được gọi là Đảo Itogami, một hòn đảo nhỏ nằm giữa Thái Bình Dương. Nó hoàn toàn nhân tạo, được cấu thành từ chất carbon tổng hợp, nhựa, kim loại và ma thuật.
Vầng trăng sáng lơ lửng trên nền trời cao, chiếu xuống mặt biển bao quanh thành phố những tia sáng lạnh lẽo.
Thời gian giờ đã gần nửa đêm, sắp chuyển sang ngày mới.
Trên cửa sổ của các tòa nhà khuất sau ánh trăng mờ nhạt đang phản chiếu ánh sáng của những cây đèn đường, khiến chúng trông như những chiếc gương ma thuật bị nứt. Thành phố nhộn nhịp trước nhà ga lấp lánh những ánh đèn neon rực rỡ. Những quán ăn gia đình mở về đêm. Quán karaoke. Cửa hàng tiện lợi. Những con phố vẫn còn được lấp đầy bởi những người trẻ tuổi.
Họ náo nhiệt, cười nói vô tội vạ, đôi khi còn tranh cãi về những tin đồn vớ vẩn.
Những cuộc hội thoại, chủ đề vô nghĩa, chỉ để khuây khỏa nỗi buồn chán. Một truyền thuyết đô thị cũ rích. Tin đồn về sự hiện diện của một con ma cà rồng trong thành phố, Đệ Tứ Chân Tổ.
Người đàn ông nói với một giọng điệu nghiêm túc. Đệ Tứ Chân Tổ là bất tử bất diệt. Hoàn toàn không mang trong mình dòng máu huyết tộc, hắn ta không màn thống trị, tuy nhiên hắn được phục vụ bởi Thập Nhị Đại Yêu Thú, hút máu, tàn sát, phá hoại: chúng là hiện thân của tai ương. Hấp huyết quỷ được cho là chủng loài tàn nhẫn và vô tâm, hoàn toàn vượt ra ngoài các học thuyết của thế giới - một con quái vật đã phá hủy nhiều thành phố trong quá khứ.
Một người phụ nữ trông buồn chán nói…
—Hm… Rồi sao nữa?
Đây là Đặc Khu Ma Tộc được gọi là Đảo Itogami. Ở thành phố này, quái vật không phải là chuyện hiếm.
Kể cả đó có là hấp huyết quỷ mạnh nhất thế giới.
†
Đệ Tứ Chân Tổ, đối tượng của những tin đồn đó, tiếp tục đi bộ xuống vỉa hè về phía khu dân cư.
Cậu trai trẻ đội Hoodie trùm đầu màu trắng, đang cầm một chiếc túi mua sắm trong cửa hàng tiện lợi.
Anh ta có lẽ khoảng 15 đến 16. Trông như học sinh cao trung bình thường. Thực ra thì đúng là học sinh cao trung thật. Tóc mái của anh ta trông khá nhợt nhạt, mỏng như lông sói, nhưng kể cả vậy thì trông anh ta chẳng có gì nổi bật. Dù cho bạn có hớt nó đi thì anh ta cũng chẳng khác gì bao nhiêu thanh niên trẻ tuổi ngoài kia cả.
Bước đi trong bơ phờ, nhưng không phải vì mệt mỏi. Trong cái túi anh ta vừa mua từ cửa hàng tiện lợi là hai cây kem phiên bản giới hạn. Nhỏ em gái tự nhiên giữa đêm hôm khuya khoắt nổi cơn thèm ăn kem, nên đã đày anh ta đi đến tận cái cửa hàng tiện lợi gần đấy. Cái bầu không khí xung quanh anh ta thật ảm đạm.
Ngoài anh ra thì còn có cả những người khác đang bước đi trên phố.
Có một đôi phụ nữ trẻ mặc yukata màu sắc rực rỡ.
Hai người họ có vẻ lớn hơn anh một chút. Trông họ vẫn giống như học sinh, nhưng họ có một sức quyến rũ hấp dẫn hơn so với một học sinh trung học bình thường. Đôi lúc anh bắt gặp góc nhìn nghiêng của họ; tuy lớp trang điểm khá dày, nhưng cả hai đều toát ra thần thái của một mỹ nhân.
Thanh niên đang cố tách ra khỏi hai cô gái. Tuy nhiên, không biết có phải do không quen với đôi dép gỗ mà họ đi hay không mà tốc độ của hai cô gái chậm lại. Khoảng cách giữa họ thu hẹp lại từng chút một. Mang theo làn gió đêm, mùi nước hoa của họ phảng phất trong không khí.
Một tiếng rên nhỏ vang lên trước mặt cậu thanh niên.
Một trong hai người vấp phải thứ gì đó khiến cô ấy mất thăng bằng và ngã xuống. Viền yukata bị kéo lên, làm lộ cả phần đùi khi cô bị ngã dập mông.
Thanh niên vô tình dừng lại và nhìn.
Tuy nhiên, điều thu hút ánh nhìn của anh ta không phải là viền áo yukata nhô cao mà chính là phần sau gáy của các cô gái. Anh nhìn vào những khoảng trống giữa cổ áo và mái tóc được búi gọn lên phía sau, vào cái gáy trắng nõn nà, trần trụi của cô.
Ngay cả dưới ánh đèn đường tối tăm mờ ảo, anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra vị trí của những mạch máu nhợt nhạt tím tái đang lộ ra. Cậu thanh niên nín thở, mắt nhìn chằm chằm vào đó.
Anh ta hắng giọng một chút, như bị cơn khát kinh khủng ập đến. Anh ta che mắt đi bằng tay phải, có lẽ để ẩn đi đôi mắt nhuốm màu đỏ ngầu ấy.
Toàn bộ cơ thể anh ta lặng lẽ tỏa ra một luồng yêu khí lạ thường không gì sánh được. Các cô gái cất lên tiếng cười, họ vẫn chưa nhận ra điều đó.
“…!”
Khoảnh khắc tiếp theo, người thanh niên thở dài một hơi khi anh ta ấn vào chóp mũi của chính mình.
Anh ta tiếp tục bước đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chất lỏng đỏ thẫm trào ra từ đầu ngón tay. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong khoang miệng anh. Là chảy máu mũi.
Máu của anh ta có vị ngọt và mùi kim loại.
Anh ta khó chịu lau vệt máu đi, cố gắng rời khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt. Phía sau anh, tiếng cười nói của phụ nữ vẫn tiếp tục vang lên.
Mặt trăng giữa hè ở phía trên đầu anh. Một làn gió biển ấm áp và ẩm ướt lướt qua thành phố.
“… Tha cho tôi đi.”
Thanh niên lẩm bẩm một mình. Máu mũi vẫn chưa ngừng chảy.
†
Một khu rừng giữa mùa hè—
Đêm khuya, ngọn lửa cháy sáng rực cả khuôn viên ngôi chùa. Ánh trăng nhàn nhạt soi sáng cả bái điện. Cái lạnh lẽo bao trùm trong không khí, đến mức đủ để làm cho người ta quên đi thời tiết, chắc có lẽ là do kết giới bao quanh đền thờ.
Ngay cả tiếng kêu inh ỏi của côn trùng bây giờ cũng không thể nghe thấy được.
Thiếu nữ đang ngồi ngay ngắn ở trung tâm của bái điện không nói một lời.
Khuôn mặt rất xinh xắn, dù cho một vài nét trẻ con vẫn còn vương lại.
Cơ thể mảnh mai tinh tế nhưng không tạo cảm giác mong manh dễ vỡ. Ngược lại, cô gái ấy toát ra một cảm giác vững chãi dẻo dai, giống như một lưỡi dao được chế tác tinh xảo. Có lẽ chính sự nghiêm túc của cô đã nói lên điều đó: cách mà đôi môi khép vào nhau, đôi mắt ánh lên sự mạnh mẽ của cô.
Cô mặc đồng phục của một trường trung học tư thục ở vùng Kansai.
Mặc dù đó là trường cũ nổi tiếng dành cho những người theo chủ nghĩa truyền thống Thần đạo, nhưng ít ai biết rằng đây là một chi nhánh trực thuộc Sư Vương Hội.
Phía trước cô là ba người đang ngồi chờ sẵn trong gian thờ.
Một tấm mành tre đã che đi tầm nhìn của cô với cả ba. Tuy nhiên, cô đã được thông báo trước về danh tính của họ.
Họ là những trưởng lão của Sư Vương Hội, được gọi là “Tam Thánh Giả”.
Dù gì thì họ cũng là những siêu năng lực gia hoặc ma thuật sư hạng nhất, nhưng cái cảm giác toát ra từ họ lại thanh tịnh vô cùng, không có chút gì áp chế cả. Nhưng điều đó ngược lại còn làm cho nó đáng sợ hơn.
Cô gái vô thức nắm chặt cổ tay áo mình. Sau đó thì—
"Hãy xưng tên con đi.”
Cô nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài mành tre. Giọng điệu trang trọng, nhưng cô không cảm thấy lạnh lùng. Giọng nói trẻ hơn cô mong đợi. Là giọng phụ nữ, đâu đó có thể nghe thấy được nụ cười.
“Himeragi. Himeragi Yukina.”
Cô ấy trả lời sau một khoảnh khắc. Có chút run rẩy trong giọng nói do căng thẳng. Tuy nhiên, người phụ nữ ở phía bên kia mành tre không để ý và tiếp tục hỏi.
"Tuổi của con?"
"Con sẽ sang tuổi 15 trong bốn tháng nữa ạ."
“Ta hiểu rồi… Himeragi Yukina. Con đã bắt đầu khóa huấn luyện của mình vào bảy năm trước đúng không? Đúng vào ngày sinh nhật lần thứ bảy của con… trong một đêm tuyết rơi lạnh giá, con được đưa đến cơ quan một mình. Con có còn nhớ ngày hôm ấy không?"
Người phụ nữ sau mành tre đột nhiên nói với giọng như độc thoại. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Yukina. Không phải là người phụ nữ này tìm hiểu trước đâu nhỉ. Cô ta đã nhìn vào ký ức Yukina. Sử dụng tri thức ngoại cảm cao ngất ngưởng vượt qua rào cản tinh thần của Yukina.
“Dạ không… ký ức của con khá mơ hồ về chuyện đó.”
Yukina lắc đầu nhẹ. Chắc chắn người phụ nữ đã nhận thấy rằng lời nói của cô ấy là không trung thực. Tuy nhiên, người phụ nữ không nói gì, thay vào đó tiếp tục câu hỏi của mình.
“Thành tích của con có vẻ tốt. Endo rất khen ngợi con.”
"Cảm ơn rất nhiều."
“Có vẻ như con đã làm việc cùng với Endo vài lần rồi. Cô ấy là một Chủ Công Pháp Sư xuất sắc hiếm có. Kỹ năng thủ hộ tinh thần của con với cô ấy có nhiều điểm kỳ quặc tương đồng nhau nhỉ. Nó có dạy con điều gì khác à? ”
"Tất cả các chú thuật, vu thuật, cũng như huyễn thuật và trừ tà."
“Ma thuật thì sao? Đó hẳn phải là lĩnh vực chuyên môn của Endo…”
“Con nắm được đại khái các phép thuộc Đại lục hệ. Còn những ma thuật Tây Dương thì con chỉ nắm được lý thuyết cơ bản thôi ạ.”
"Kinh nghiệm chiến đấu với ma tộc thì sao?"
“Con đã trải qua quá trình đào tạo chuyên sâu hai lần trong trường huấn luyện, liên quan đến các trận giả chiến. Không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế.”
"Còn về võ thuật?"
"Có thể sử dụng được một chút ạ."
"Vậy sao? Nếu vậy thì cũng tốt.”
Kusu, cô cảm nhận được một tiếng cười nhỏ từ người phụ nữ sau bức mành tre.
"——?!"
Ngay lập tức, Yukina nhảy dựng lên, cảm nhận được một mức độ bùng nổ của sát khí đang trào dâng.
Cô đá xuống sàn gỗ, hạ cánh bằng một cú lăn ngược. Đây không phải là một phản xạ có chủ ý. Cảm nhận được nguy hiểm, cơ thể của cô đã di chuyển trong vô thức.
Một lưỡi đao xuất hiện như muốn xé rách bầu không khí, chém vào nơi mà Yukina vừa mới ngồi trước đó.
Nếu Yukina di chuyển chậm hơn dù chỉ một khắc, chắc chắn cô ấy sẽ mất mạng. Đó không phải là hư chiêu, mà là kiếm thật.
Hai người võ sĩ, mặc giáp xuất hiện từ trong bóng tối.
Một chiến binh không đầu nắm chặt thanh thái đao mộc mạc. Người còn lại có bốn tay cầm kiếm và cung.
Họ là những tồn tại không có cơ thể vật lý, đó là thức thần được tạo ra thông qua chú thuật. Không nghi ngờ gì nữa, là do một trong Tam Thánh Giả ở sau mành tre làm. Nhưng trước khi kịp nhận thức được tình hình thì Yukina đã hành động trước.
"Âm hưởng!"
Câu chú ngôn đơn giản được triển khai, cô tập trung chú lực vào lòng bàn tay. Vượt qua lớp giáp trần trụi của đám thức thần, cô tấn công trực tiếp vào lục phủ ngũ tạng của chúng.
Tên thức thần ngay lập tức biến mất. Tất cả những gì còn sót lại là những lưỡi kiếm lớn mà nó đã nắm chặt.
Yukina nắm lấy thanh kiếm dài được dùng làm chất xúc tác để tạo ra thức thần. Cô sử dụng thanh thái đao đó để phòng thủ đòn tấn công của thức thần thứ hai, chống đỡ chúng. Và, ngay sau khi đối thủ của cô bắn xong những mũi tên của mình, cô cắt nó làm đôi bằng một nhát chém ngang. Thức thần ấy tan biến.
"Thế này… là ý gì ạ?"
Yukina khẽ thở hổn hển, xoay thanh kiếm về phía mành tre.
Cô không có ý định đối mặt với bất kỳ thức thần nào nữa. Thể lực kém hơn, Yukina khó có cơ hội chiến thắng trong những trận giao tranh kéo dài. Ngay cả khi đối thủ của cô ấy là trưởng lão của Sư Vương Hội, nếu họ còn tiếp tục trò chơi này, thì quyết định của cô là hạ người triển khai câu chú ấy.
Cô đưa ra phán đoán.
Như thể đã đợi sẵn điều đó, tiếng vỗ tay vang lên từ phía mành tre.
“Fu-ha-ha-ha-ha. Phán đoán xuất sắc, Himeragi Yukina. Hoàn thành rất tốt."
Cô nghe thấy tiếng cười mãn nguyện từ một người đàn ông với giọng nói trầm khàn.
Giọng nói tiếp theo cô không thể phân biệt được tuổi tác hay cả giới tính…
“Cô ta có lẽ không có sở trường về nguyền rủa và tiên đoán, nhưng lại vượt trội về khả năng linh thị và kiếm thuật… Đúng như báo cáo đã nói, một Kiếm Vu cổ điển. Có lẽ ta nên nói rằng con đã đỗ rồi nhỉ. ”
"Đỗ…?"
Khi nghe thấy giọng nói của những trưởng lão đằng sau mành tre, Yukina nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
"Đúng. Thông thường, con sẽ cần phải hoàn thành một khóa học bốn tháng để trở thành một Kiếm Vu. Tuy nhiên, tình hình đã thay đổi. Ngồi xuống đi, Himeragi Yukina.”
Người phụ nữ đầu tiên đã nói như vậy. Miễn cưỡng nghe theo lời cô ấy, Yukina trở lại tư thế Seiza của mình. Cô thở dài và đặt thanh kiếm dài xuống.
"Giờ thì, vào vấn đề chính nào."
"Vâng ạ."
"Trả lời tốt đấy. Đầu tiên là, xem thứ này đi”.
Cùng với những lời đó, một cái gì đó xuất hiện qua một khe hở trên bức mành tre. Đó là một con bướm.
Vỗ cánh mà không phát ra tiếng động, con bướm đáp xuống trước mặt Yukina và biến thành một bức ảnh.
Người trong bức ảnh là một nam sinh mặc đồng phục cao trung. Ai đó dường như đã bí mật chụp bức ảnh khi anh ấy đang trò chuyện thân mật với một người bạn. Anh ta có vẻ cởi mở và không có chút đề phòng gì cả.
"Bức ảnh này là?"
“Tên hắn là Akatsuki Kojou. Con có biết hắn ta không?"
"Không ạ."
Yukina kiên quyết lắc đầu. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh ta trong đời. Chắc chắn họ đã đoán được câu trả lời đó ngay từ đầu. Người phụ nữ nhấn mạnh vào giọng điệu thiếu cảm xúc sâu lắng, tiếp tục hỏi.
"Con nghĩ gì về hắn ta?"
"Hả?"
Câu hỏi đột ngột khiến Yukina giật mình.
“Con không thể đưa ra câu trả lời chính xác chỉ từ một bức ảnh, nhưng anh ta có thể là một người nghiệp dư về võ thuật, hoặc chỉ là người mới nhập môn. Rốt cuộc, anh ta không có vẻ gì là nguy hiểm và không có dấu hiệu nhận biết được sự hiện diện của nhiếp ảnh gia”.
“Không, ta không có ý đó, ta đang hỏi con nghĩ gì về anh ấy. Nói cách khác, anh ta có hợp gu của con không? ”
“E-ể? Ý người là…? ”
“Ví dụ thì, anh ấy đẹp hay xấu, có phải gu con thích hay không,... Con nghĩ sao?"
“Ừm… Người đang chọc con đấy à?”
Yukina không hài lòng hỏi lại. Cô không biết những trưởng lão kia thực sự có ý định gì, nhưng cô phát hiện ra những hàm ý không mấy tốt trong câu hỏi ấy. Cô vô tình vươn tay về phía thanh kiếm dài đang đặt trên sàn.
Người phụ nữ ở bên kia bức mành tre thở dài chán nản trước phản ứng của Yukina.
“Vậy thì, Himeragi Yukina, con đã nghe nói về Đệ Tứ Chân Tổ chưa?”
Yukina hít vào hơi thở một chút trước câu hỏi thậm chí còn đột ngột hơn. Hầu hết các Chủ Công Pháp Sư nổi tiếng đều lặng im một lúc khi chỉ nhắc đến cái tên đó.
“Ý người là Diễm Quang Dạ Bá - Kaleid Blood? Đệ Tứ Chân Tổ, được hộ tống bởi Thập Nhị Đại Yêu Thú—”
"Chính xác. Một hấp huyết quỷ sống tách khỏi đồng loại, đơn độc, xa cách, và mạnh nhất trong tất cả."
Giọng người phụ nữ điềm tĩnh vang vọng khắp gian thờ.
Đệ Tứ Chân Tổ, Diễm Quang Dạ Bá - Kaleid Blood—
Không lý nào những người chuyên làm việc liên quan đến ma tộc lại không biết đến cái tên đó.
Lý do thì đó là danh hiệu của hấp huyết quỷ mạnh nhất thế giới.
Đó không phải là một danh hiệu tự phong, ít nhất thế giới cũng đã nhận thức được rằng đó là sự thật. Đến cả những kẻ thù của hắn cũng không có lý lẽ gì để phủ định. Đó là sự tồn tại mà Đệ Tứ Chân Tổ trở thành.
“Tuy nhiên, con đã nghe nói rằng Đệ Tứ Chân Tổ không thực sự tồn tại. Rằng nó chỉ đơn thuần là một truyền thuyết đô thị.”
Yukina cảm thấy như thể người phụ nữ lắc đầu trước những lời cô nói.
Các Chân Tổ là những vị hoàng đế cai trị các huyết tộc của bóng tối. Là những tồn tại cổ xưa nhất, nắm giữ sức mạnh, năng lượng ma thuật lớn nhất, “Hấp Huyết Quỷ Sơ Khai." Mỗi người chỉ huy một đội quân gồm hàng nghìn hoặc hàng chục nghìn người trong huyết thống của mình, xây dựng các lãnh địa tự trị Dạ Đế Quốc Dominion trên ba lục địa riêng biệt.
“Quả nhiên là, chỉ có ba Chân Tổ được công nhận là tồn tại: "Vong Khước Chiến Vương - Lost Warlord", thống lĩnh Châu Âu; "Diệt Vong Đồng Tử - Fallgazer", minh chủ Tây Á; và " Hỗn Độn Hoàng Nữ - Chaos Bride", thống trị cả Nam Bắc Châu Mỹ — so với họ, Đệ Tứ Chân Tổ không sở hữu gia tộc riêng cũng như lãnh thổ của riêng mình."
"Quả thật. Tuy nhiên, những điều này không đủ cơ sở để bác bỏ sự tồn tại của Đệ Tứ Chân Tổ, ”
Người đàn ông có giọng nói khàn khàn, tiếp lời người phụ nữ. Đến lượt giọng nói của trưởng lão kia cũng theo đó mà vang lên.
"Con có nhớ vụ nổ xảy ra ở Tokyo vào mùa xuân năm nay không?"
"… Ể?"
“Có sự cố tàu hỏa ở Rome cách đây 4 năm, và sự biến mất của một thành phố ở Trung Hoa. Cũng có một vụ nổ trong đường hầm dưới đáy biển của Manhattan. Ngoài ra, một đám cháy lớn ở khu vực cũ của Sydney. ”
“Ý người không phải là… tất cả mọi việc đều dính dáng đến Đệ Tứ Chân Tổ?”
Yukina giật mình. Những vụ việc mà các trưởng lão vừa đề cập đến là những vụ khủng bố quy mô lớn, thấp hèn với tổn thất nhân mạng to lớn. Trong mỗi trường hợp, thủ phạm vẫn chưa được xác định. Tuy nhiên, nếu những sự cố này là thành quả của một Chân Tổ, người ta chỉ có thể gọi nó là may mắn vì thiệt hại đã không tồi tệ hơn thế.
“Mặc dù tất cả các bằng chứng đều là gián tiếp, điều này cho thấy sự tồn tại của Đệ Tứ Chân Tổ", người phụ nữ đầu tiên báo cáo cho Yukina, người đang tái xanh mặt.
“Chúng luôn xuất hiện ở những bước ngoặt trong lịch sử thế giới, mang theo sự tàn sát và hủy diệt không tưởng. Tuy nhiên, đó không phải là mối quan tâm duy nhất. Chính sự tồn tại của Đệ Tứ Chân Tổ đã làm xáo trộn trật tự và sự ổn định của thế giới này. Con có hiểu lý do tại sao không? ”
"Vâng". Yukina gật đầu một cách cứng nhắc.
Ma cà rồng, một giống loài sở hữu trí tuệ cao và các đặc tính của quỷ hút máu, hoàn toàn không có xung đột liên tục với loài người.
Vì nhiều người trong số họ thích sống ẩn mình trong xã hội loài người, họ đã cẩn thận để tránh trở thành kẻ thù của nhân loại cho đến bây giờ.
Hơn nữa, mọi chính phủ quốc gia đều đã ký các hiệp ước với các Chân Tổ cấm các hoạt động hút máu mất kiểm soát, mang lại thứ tựa như chung sống hòa bình. Tuy nhiên, đó là kết quả của sự cân bằng quyền lực cực kỳ bấp bênh giữa ba thế lực.
“Trong nhiều thập kỷ kể từ khi các Chân Tổ ký Thánh Vực Khế Ước, họ luôn ở trong tình trạng đối đầu nhau. Liên tục theo dõi mọi động thái của nhau, họ đã không còn sức lực để trở thành kẻ thù của nhân loại.”
"Vâng."
“Tuy nhiên, nếu một Chân Tổ thứ tư mạnh ngang ba người họ xuất hiện, thì trạng thái cân bằng này chắc chắn sẽ dễ dàng bị phá vỡ. Trong trường hợp xấu nhất, nhân loại sẽ bị kéo vào một cuộc chiến tranh quy mô lớn.”
"Người có biết Đệ Tứ Chân Tổ đang ở đâu không ạ?"
Yukina hỏi với giọng căng thẳng. Vì lý do nào đó mà cô có cảm giác không tốt mấy về chuyện này.
"Có. Mặc dù chưa được xác nhận, nhưng chắc chắn không có sự nhầm lẫn nào xảy ra.”
"Anh ta ở đâu?"
“Quận Tokyo, Thành phố Itogami — Đặc Khu Ma Tộc của đảo nhân tạo Gigafloat.”
Lời nói của người phụ nữ khiến Yukina không nói nên lời trong một lúc.
“Đệ Tứ Chân Tổ ở Nhật Bản… ?!”
“Đây là lý do tại sao hôm nay chúng ta gọi con đến đây, Himeragi Yukina. Nhân danh Tam Thánh Giả của Sư Vương Hội, bọn ta chỉ định con làm người giám sát Đệ Tứ Chân Tổ.”
Dù cho có lặng thinh, người phụ nữ thông báo với giọng điệu không thể từ chối.
“Con là… giám sát viên của Đệ Tứ Chân Tổ?”
"Đúng. Và nếu trong quá trình giám sát mà con cho rằng đó là sinh vật nguy hiểm cần phải bị loại bỏ, hãy tiêu diệt hắn."
“Loại bỏ… ?!”
Yukina dao động và không nói nên lời.
Cô e sợ Đệ Tứ Chân Tổ. Cô cũng rất lo lắng khi được tin tưởng giao cho một nhiệm vụ quan trọng như vậy.
Quá trình đào tạo cho thấy cô ấy không hề kém cỏi, nhưng suy cho cùng, Yukina vẫn chỉ là một người đang học việc. Cô không đủ tự tin để nghiêm túc nghĩ rằng mình có thể đánh bại một Chân Tổ. Ngay từ đầu, một Chân Tổ được cho là sở hữu sức mạnh chiến đấu của cả một quân đội quốc gia; chúng đã là những con quái vật hạng nhất.
Nhưng nếu không có ai thực thi điều đó, thì tai họa sẽ ập đến kéo theo sinh mạng của rất nhiều người.
“Xin hãy nhận cái này, Himeragi Yukina."
Người phụ nữ đưa ra một thứ gì đó qua khe hở dưới bức mành tre đã được nâng lên. Ngọn lửa làm cho thứ đó phát sáng trong bóng tối, một cây thương. Yukina biết tên của nó.
"Đây là…"
"Thất Thức Đột Kích – Cơ Giới Ma Thương, còn được biết đến là Schneewalzer. Tên nó là Tuyết Hà Lang."
Khi người phụ nữ hỏi, "Con biết nó, phải không?" Yukina gật đầu một cách mơ hồ.
Schneewalzer là vũ khí có sức mạnh đặc biệt được phát triển bởi Sư Vương Hội để đối đầu với ma tộc. Mũi nhọn, được chế tác bằng kỹ thuật gia công kim loại tinh tế, có hình dáng thanh lịch giống như một chiếc máy bay chiến đấu tối tân. Quả thật, Cơ Giới Ma Thương là một cái tên thích hợp cho nó.
Tuy nhiên, vì vũ khí sử dụng một cây giáo cổ vô giá làm cốt lõi của nó, nên nó không thể được sản xuất hàng loạt; Người ta nói rằng chỉ có ba cái tồn tại trên toàn thế giới. Dù bằng cách nào, có thể nói rằng chúng là vũ khí mạnh nhất trong số các vũ khí bí mật thuộc quyền sử dụng của Sư Vương Hội.
"Người… trao cho con thứ này?"
Khi chấp nhận lấy cây thương được ban tặng, Yukina hỏi với vẻ không thể tin vào mắt mình.
Tuy nhiên, người phụ nữ thở dài.
“Để chống lại Chân Tổ, ta muốn cấp cho con một vũ khí mạnh mẽ hơn, nhưng đây là vũ khí mạnh nhất mà chúng ta có thể cung cấp cho con trong hoàn cảnh hiện tại. Hãy nhận lấy nó."
“Vâng, tất nhiên rồi… nhưng…”
Khi Yukina nói, một vẻ mặt bối rối hiện lên trong cô.
Ngọn giáo không phải là tất cả những gì đã được trao cho qua khe hở trên bức mành tre. Được bọc bằng nhựa vinyl, còn có một bộ quần áo đồng phục học sinh mới tinh, được gấp gọn gàng và giao bằng tay. Màu cơ bản của nó là trắng và xanh, với áo có cổ thủy thủ và váy xếp ly. Nó dường như là đồng phục mùa hè của nữ sinh trung học cơ sở.
"Ơ, cái gì thế này?"
"Đồng phục trường học. Nó được chuẩn bị sẵn để phù hợp với chiều cao của con.”
“Er… Ý con là, tại sao lại là đồng phục học sinh?”
"Mục tiêu giám sát của con là một học sinh tại một trường học với bộ đồng phục này."
"Hả?"
Yukina hơi bối rối, không thể hiểu những gì cô nghe được.
“… Mục tiêu giám sát… Đệ Tứ Chân Tổ, là một học sinh? Hả?"
“Trường Trung học Học viện Tư thục Saikai, năm nhất, lớp B, ghế số một. Đó là địa vị xã hội hiện tại của Đệ Tứ Chân Tổ, Akatsuki Kojou. Vì vậy, như con thấy, Sư Vương Hội chúng ta không có bất kỳ ai có thể tiếp cận hắn một cách hòa bình, ngoại trừ con, Himeragi Yukina. "
“Akatsuki Kojou… Người trong bức ảnh này là Đệ Tứ Chân Tổ…? Gì?!"
Yukina tròn xoe mắt khi cô ấy nhìn xuống bức ảnh đã bị ném xuống sàn.
Bằng cách nào đó cô cảm nhận được nụ cười căng thẳng của Tam Thánh Giả qua bức mành tre. Đến bây giờ Yukina mới hiểu tại sao một Kiếm Vu thiếu kinh nghiệm như cô lại được chọn cho một nhiệm vụ quan trọng như vậy.
“Hãy để chúng ta sửa đổi mệnh lệnh của mình, Himeragi Yukina. Từ hôm nay trở đi, con phải cố gắng toàn lực để tiếp cận và giám sát hắn ta. Các thủ tục để con chuyển đến Học viện Saikai đã được lo liệu —— Con được phép lui."
Không còn chỗ cho Yukina để phản ứng trước bất kỳ lời nói của họ, sự hiện diện của các trưởng lão sau bức mành tre cũng đã biến mất.
Yukina, giờ là người duy nhất còn lại trong bái điện, thậm chí còn quên cả thở, chỉ đơn giản là tiếp tục nhìn chằm chằm vào cây giáo trên tay.
Đệ Tứ Chân Tổ. Chuyển trường. Tiếp cận. Giám sát. Loại bỏ. Cô tự hỏi liệu mình có dính líu đến một thảm họa khủng khiếp gì hay không. Với những suy nghĩ như vậy, cô thở dài.
Mặc dù tiên đoán không phải sở trường của cô, nhưng cô không biết trực giác của mình đã chính xác cho đến một lúc sau…