Xương rồng đơm lá đơm hoa
Nước đong đầy trên cao nguyên đá
Là ngày Trường Ly (Changli) trở về nhà
Story Changli peak vkl
-----------
Ngày thứ chin bắt đầu, cũng là ngày mà chúng tôi sẽ dựng lên chiếc bè để cả hai cùng thoát khỏi đây
“Chúng ta mang theo kha khá đồ đấy nhỉ?” - Iori nhận xét.
“Ừ, vì nếu phải quay về chỉ để lấy đồ để quên thì mình chết mất!” - Tôi đáp.
Sau bữa sáng, chúng tôi tiến về bờ biển phía bắc của hòn đảo, mang theo dụng cụ, kha khá bình nước và quần áo lấy từ hai bộ xương. Tới tận hôm nay tụi tôi mới có thể tận dụng hai bộ đồ này.
Nhân tiện, trang phục hôm nay là cái kantouii mà chúng tôi cũng đã giặt hồi tối hôm qua. May mắn là thời tiết hôm nay không còn xấu như hôm kia nữa nên chúng khô khá nhanh.
“Bây giờ, hãy bắt đầu công việc thôi nào,” - Tôi nói.
Chúng tôi bắt đầu bằng việc thu thập gỗ cần thiết cho chiếc bè. Bước vào mạn rừng phía bắc, chúng tôi dùng cưa để chặt những cây phù hợp.
“Kỳ lạ nhỉ?” - Iori nhận xét khi nhìn tôi thành thạo sử dụng cưa.
“Kỳ lạ gì cơ?” - Tôi hỏi.
“Ý tôi là kỹ năng cưa của cậu đó, Masato. Có sự tiến bộ đáng kể so với lúc đầu đấy” - cô ấy nói.
“Đúng vậy, mình cưa nhanh hơn hẳn hôm đầu tiên rồi nhỉ” - Tôi đáp.
“Trông thì nó đơn giản, kiểu chỉ cần đặt cưa lên cái cây rồi kéo qua lại ấy. Không có vẻ gì là cần kỹ năng hay kỹ thuật cả, nhưng thực tế lại khác biệt rõ ràng so với lần đầu” - Iori trầm ngâm.
“Quả thật là vậy” - tôi đồng ý.
Nhờ kỹ thuật cải thiện, không chỉ tốc độ cưa của chúng tôi tăng lên mà mức độ mệt mỏi cũng giảm đi. Ban đầu, chặt một cây khiến chúng tôi kiệt sức, hai cánh tay đau nhức. Nhưng giờ đây, chúng tôi có thể làm việc liên tục mà không gặp nhiều khó khăn.
“Có khi vụ lưu lạc lên đảo hoang chính là định hướng nghề nghiệp cho mình! Masato Ichinose, thợ đốn gỗ lành nghề” - Tôi nói đùa.
“Giờ này người ta dùng cưa điện hết rồi ông tướng. Cậu định cầm cưa tay đi cưa à ?” - Iori hỏi.
“Aghh! Chết tiệt” Tôi kêu lên.
“Haha,” Iori cười khúc khích.
Chúng tôi hoàn thành việc chặt cây và chuẩn bị những khúc gỗ có kích thước đã được đo đạc sẵn. Với ba khúc gỗ có kích thước gần bằng nhau, tụi tôi đã thu thập đủ vật liệu cần thiết cho chiếc bè.
“Giờ thì buộc những khúc gỗ lại bằng dây leo thôi” - tôi nói và nhìn những khúc gỗ đặt trên bãi cát.
“Tớ đã chuẩn bị dây rồi đây!” - Iori đưa ra một sợi dây được bện từ dây leo. Cô ấy đã kết hợp ba dây leo bằng kỹ thuật bện để tăng cường độ bền.
“Bắt đầu buộc chúng lại thôi!” - tôi nói.
“Cách tốt nhất để buộc chúng lại là gì nhỉ? Nút thắt hình bướm thì sao?” - Iori hỏi.
“Nút thắt kép có lẽ sẽ tốt hơn đấy?” - Tôi đề nghị.
“Nút thắt kép là gì cơ?” - Iori hỏi.
“Đó là một nút thắt tạo ra hai vòng. Dễ buộc và tháo, và có độ bền khá tốt,” - Tôi giải thích.
“Được rồi, vậy dùng nút đó đi! Chỉ mình cách buộc với!” - Iori gật gù.
“OK!”
Chúng tôi tiến hành buộc một nút thắt kép để tăng độ bền.
“Như thế này à?” - Iori hỏi.
“Chuẩn rồi đó, quả không hổ danh là học sinh xuất sắc” - Tôi khen cô ấy.
“Đừng quên tớ là học sinh đứng đầu lớp đấy nhé!” - Iori tự hào đáp lại.
“Ể, chúng ta hết dây mất rồi… Mình tính thiếu mất rồi” - Tôi nói.
“Không sao đâu mà. Thiếu thì đi nhặt thêm dây leo nữa thôi” - Iori đồng ý.
Cả hai trở lại khu rừng để tìm dây leo, chúng tôi tìm ở hai chỗ cách nhau một đoạn để có thể quét một khu vực lớn hơn. Vừa làm tụi tôi vừa trò chuyện cũng như để mắt đến nhau để có thể phản ứng nếu có nguy hiểm xảy ra.
“Không còn sư tử nữa… ở đây yên tĩnh đến lạ kỳ nhỉ?”
“Ừ, chắc đàn sư tử đó đã thống trị nơi này suốt từ lúc nó bị bỏ hoang.”
Mạn rừng phía bắc giờ đây yên bình không khác gì mạn rừng phía nam. Những động vật nhỏ tự do đi lại, và không có dấu hiệu của sự xung đột.
“Mình nghĩ cũng do hòn đảo không quá lớn, và ở đây không có nhiều động vật nguy hiểm ở đây trừ lũ sư tử hôm nọ” - Tôi nói thêm.
Theo những gì chúng tôi biết, khu vực thực sự nguy hiểm duy nhất trên đảo là các phần ở mạn đông. Đó là nơi sinh sống của lũ chó sói, và có cả hà mã trong hồ nước chúng tôi tắm nữa.
“Nói về hà mã, cậu có biết chúng nhanh hơn cậu tưởng không?” - Tôi hỏi.
“Thật sao?” - Iori ngạc nhiên đáp lại.
“Ừ, thực ra chúng khá nhanh đấy.”
“Thật á!?” - Iori thốt lên.
“Đúng thế, trên cạn, chúng có thể đạt tốc độ gần 40 km/giờ, và chúng còn nhanh hơn trong nước,” -Tôi giải thích.
“Nhanh thế! Khó tin là chúng có vẻ thong thả như vậy trong sở thú…”
“Và chúng cũng khá hung dữ nếu lãnh thổ bị xâm phạm” - Tôi nói thêm.
“May mà chúng ta không gặp con nào trong hồ…” - Iori nói.
“Đồng ý.”
Một đoạn hồi tưởng về những ngày chúng tôi ở trên đảo chợt chạy lên trong đầu tôi. Có lẽ đây là cảm giác khi chuẩn bị rời khỏi đây
“Chúng ta có đủ dây leo rồi. Quay lại và tiếp tục công việc thôi nào” - Tôi đề nghị.
“Được rồi!”
Sau đó, cả hai cứ vào rừng rồi lại ra bờ biển, cùng nhau lắp ghép chiếc bè của mình. Thời gian trôi qua nhanh chóng, mặt trời mới đây ở phía đông giờ đã dịch sang phía tây rồi
Và rồi…
“Xong rồi!”
“Hoàn thành rồi!”
“Nó trông ổn phết nhỉ ?”- Tôi hỏi.
“Hơn cả ổn luôn ấy, nó trông thật tuyệt vời!” - Iori hào hứng trả lời.
Cả hai chúng tôi đều chiêm ngưỡng chiếc bè của mình. Mặc dù thiếu kinh nghiệm, thành quả vẫn là con bè đang đậu ở bên bờ biển
Một trong những thứ yêu thích của chúng tôi là phần nổi của con bè. Chúng tôi đã lắp các tấm ván gỗ trên các khúc gỗ và cố định chúng bằng đinh. Điều này sẽ ngăn các khúc gỗ bị tách ra ngay cả khi dây thừng giữ chúng bị đứt. Ngoài ra, chúng tôi còn cải thiện sự thoải mái khi ngồi bằng cách đục và làm nhẵn các tấm ván gỗ.
“Tụi mình cũng đã lắp một cái mái che” - Tôi nói.
Chúng tôi đã gắn những cành cây dày từ cả hai đầu của bè vào giữa, cố định chúng bằng dây thừng để tạo thành một khung. Trên đó, chúng tôi phủ những mảnh vải lấy từ hai cái xác hôm bữa, tạo ra một mái che đơn giản nhưng hiệu quả.
Nói về điều đó, Iori hỏi: “Nhân tiện, chúng ta có cần buồm không?”
“Không, mình đã quyết định không làm buồm. Buồm chỉ có ích khi ta đi xuôi chiều gió, còn khi đi ngược chiều gió thì nó sẽ rất nguy hiểm.” - tôi giải thích
“Mình hiểu rồi” - Iori gật đầu đồng ý.
“Để chèo con bè ngược gió, cậu cần kiến thức và kỹ năng chèo, nhưng tiếc là ngay cả một người được gọi là ‘Masato Thông thái’ như mình cũng vô phương” - Tôi nói.
“Iori-chan Thông thái, cũng vô phương nốt ~!” - Iori thêm vào.
“…Cậu được gọi là ‘Iori-chan Thông thái’ từ khi nào thế ?” - Tôi nói với vẻ ngạc nhiên.
“Lalala ~ Mình không nghe thấy cậu nói gì hết!” - Iori tinh nghịch đáp lại.
Tụi tôi cười phá lên, nhìn về phía bầu trời màu đỏ thẫm.
-----------
Sau khi ăn mừng hoàn thành chiếc bè, chúng tôi trở về nhà. Đẩy chiếc xe đẩy với chút sức lục cuối cùng, cả hai về đến nhà đúng lúc mặt trời vừa lặn hoàn toàn
“Masato-kun, cậu có chắc là nên để chiếc bè bên bờ biển không?” - Iori quay lưng về phía tôi và hỏi.
Tôi kì lưng cô ấy bằng một miếng vải ướt và trả lời: “Nó ổn mà ~.”
“Mình không thể nói đó là lựa chọn tốt nhất, nhưng chúng ta thực sự không có lựa chọn nào khác. Nếu mình đang chơi game thì mình chắc chắn sẽ đem nó về, thế nhưng thực tế thì không giống vậy, ta không còn sức nữa rồi” - tôi trả lời.
Chiếc bè lớn hơn và nặng hơn chiếc xe đẩy, khiến việc vận chuyển trở về nhà gặp nhiều khó khăn. Đó là lý do tại sao chúng tôi quyết định lắp ráp nó bên bờ biển.
“Ừ, nếu một cơn bão như trước ập đến đêm nay thì sẽ là một thảm họa,” - Iori nhận xét.
“Trong trường hợp đó, thật đáng buồn là chúng ta sẽ phải lắp ráp nó lại từ đầu” - Tôi trả lời.
Sau khi lau xong cổ và lưng, tôi chuyển sang mông cô ấy. Sau khi ở chung với nhau đủ lâu, tôi không còn quá bối rối khi nhìn về cơ thể cô ấy nữa
Thay vào đó, một ý nghĩ kỳ quặc lóe lên trong đầu tôi: “Nếu mình cạp một cái vào mông cô ấy, chắc sẽ vui lắm đây.” Đúng là một ý tưởng ngốc ngếch mà… nhưng tôi cũng nhận ra mình đã thích nghi với hoàn cảnh của cả hai đến mức nào.
Với một tiếng thở dài, Iori nói: “Được rồi, đến lượt cậu rồi, Masato.”
Tôi quay lại và Iori bắt đầu kì lưng cho tôi.
“Ngày mai là ngày trọng đại,” - cô ấy nói.
“Cậu thấy hồi hộp không?” - Tôi hỏi.
“Cũng một chút. Nhưng mình sẽ ổn thôi vì có cậu ở bên cạnh!” - cô ấy trả lời.
Sau khi lau xong lưng cho tôi, Iori nắm lấy vai tôi và nhẹ nhàng xoay người tôi lại đối diện với cô ấy.
“Hửm? Mông của cậu vẫn còn…” Trước khi tôi kịp nói xong câu, môi tôi đã bị khóa chặt. Iori đã hôn tôi.
“Hihi” - cô ấy cười khúc khích.
Iori ngại ngùng đỏ mặt.
Tôi không nói nên lời, không thể nghĩ được gì cả…
Cô nàng bồn chồn lo lắng, cố nói điều gì đó. Thông thường, tôi sẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?” nhưng lần này, tôi chỉ im lặng, chờ cô ấy lên tiếng.
“Nụ hôn này, ừm, là một cách để cảm ơn cậu, để mình không phải hối hận nếu mọi chuyện không suôn sẻ. K-Không phải là… ừm… cậu biết đấy… bất cứ điều gì khác đâu”- Iori lắp bắp.
“Vậy, đây chỉ là nụ hôn để cảm ơn mình thôi ư ?” - Tôi hỏi, để xác nhận lại.
Iori gật đầu, mặt đỏ bừng.
Iori lại càng đỏ mặt hơn khi cố gắng giải thích.
“Cảm ơn cậu đã chăm sóc mình trên hòn đảo này. Cậu đã bảo vệ mình suốt, dạy mình rất nhiều điều mới và cậu cũng là người đưa cả hai trụ vững được đến hôm nay… Ý mình là vậy đấy! Chỉ là một lời cảm ơn thôi!”
“Một lời cảm ơn?” - Tôi lặp lại.
“Ừ! Một lời cảm ơn! Vậy nên đừng quá để tâm về nó nhé!” - Iori nói rồi biến mất vào trong nhà, nói: "Chúc ngủ ngon!"
“Một lời cảm ơn thôi hả…” - Tôi trầm ngâm một lúc, đưa ngón trỏ phải lên môi nơi vẫn còn đọng lại hơi ấm của cô ấy.
“Mình không được phép thất bại !” - Tôi nghĩ, nhìn lên bầu trời đầy sao
Ngày mai, sẽ là ngày cuối cùng của cả hai ở đây.