Sau bộ này sẽ là bộ A New Life with an Elf Wife! nhé, trên hako có 2 chương rồi nhưng tôi sẽ dịch lại từ đầu luôn do ông trans cũ bỏ 2 năm rồi
--------
“MỘT, HAI, MỘT, HAI”
Chúng tôi chèo con bè xa dần khỏi hòn đảo, những tiếng hô của cả hai như để tiếp thêm sức mạnh cho những cú chèo.
Sau một lúc, tôi dừng lại rồi ngoái lại nhìn để chắc chắn hướng đi không bị lệch
“Tụi mình thật may mắn vì con bè vẫn tiến về hướng bắc mà không cần căn chỉnh gì nhiều”
“Nghĩa là về mặt tích cực thì cậu đã nghĩ ra một kế hoạch siêu hoàn hảo trong thời gian ở trên đảo rồi đó ~” – Iori cười
“Thế còn mặt tiêu cực ?”
“Thì đáng tiếc là với sức lực của chúng mình thì chỉ có thể làm ra một con bè như thế này mà thôi”
“Qủa thật là vậy… Thật đáng tiếc là mình không thể nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo hơn nữa..”
Sau một lúc chèo, chúng tôi quyết định sẽ đổi sang chèo theo lượt, và tôi là người làm trước
“Chậm hơn rõ rệt khi chèo chỉ với một người nhỉ”
“Ừm”
Iori nằm dưới tấm bạt che để tránh cơn nóng, cổ với lấy cái lọ rồi bỏ vào miệng vài miếng trái cây khô
“Mình không thể ước tính chính xác tốc độ khi đi trên biển, nhưng theo góc nhìn của mình thì tốc độ hiện tại của con bè không đến 5km/h đâu”
Tôi cứ tiếp tục chèo rồi lâu lâu quay lại nhìn về phía đảo để đảm bảo hướng đi, và cũng để nhìn trộm cặp đùi của cô nàng đang nằm ườn trên bè nữa…
“Không cảm nhận được tụi mình đang di chuyển nếu nằm xuống luốn ấy ~”
“Thế mà chúng ta đã cách hòn đảo khá xa rồi đó”
“Thật á !?” – Iori ngồi dậy rồi ngoái ra sau
“Cậu thấy đấy, giờ thì không còn thấy rõ hòn đảo nữa rồi”
Tầm nhìn xa tối đa khi ở trên biển vào khoảng 5km, và chúng tôi đã lênh đênh khoảng chừng hơn một tiếng rồi nên tôi mới đưa ra ước lượng tốc độ hiện tại đang nhỏ hơn 5km/h
“Rồi, giờ đến lượt mình ! Đưa đây nào Masato-kun !” – Iori đưa tay ra
“Đừng lười biếng đó ~”
Tôi nằm y hệt như tướng nằm của Iori để xem có thoải mái không…
Mình chịu nhiệt tốt phết đấy chứ
Dù có tấm bạt che nắng nhưng thời tiết vẫn vô cùng khắc nghiệt với cái nóng cháy da thịt. Thôi cũng may là có tấm bạt nên nó đã đỡ đi đôi chút.
“Hiyaaaa ! Hây daa !” – Iori phát ra những âm thanh kì lạ
“Cậu đang làm gì thế…”
“Mình đang nạp sức mạnh đó ~ Iori Nikaido sẽ bung toàn bộ sức của mình ngay đây !”
“Cố lên nhé…”
Tôi đã hiểu ra ý nghĩa đằng sau việc làm của cô ấy
Thi thoảng Iori sẽ mất tập trung rồi nghĩ ngợi lung tung, thế nên cổ dùng cách này để giữ bản thân luôn tập trung với công việc trước mắt
Đúng là phương pháp độc đáo…
Vào lúc này thì tốt nhất là để cô ấy tự nhiên thôi nhỉ
Tôi nhấm nháp chút trái cây khô rồi nốc một ít nước từ bình tre. Sau đó tôi mở hộp dụng cụ đã mang theo từ trước ra, bên trong không có mấy loại đồ kiểu như tua vít hay cờ lê các thứ mà thứ tôi bỏ vào là chiếc điện thoại thông mình và một chiếc áo còn ẩm.
Vẫn không có sóng ư…
Không có vạch sóng nào hiện lên trên màn hình cả
Chỉ cần chạm đến vùng có sóng thôi, cả hai sẽ được cứu mà chẳng cần phải chèo hết quãng đường đã đề ra
“Sao rồi ?” – Iori hỏi
Chắc cổ nhận ra tôi đang kiểm tra điện thoại rồi
“Không may là vẫn thế, không có chút sóng nào cả”
“Nghĩa là thử thách khó hơn thôi đúng không ~” – Cô nàng cười lớn
“Để mình thay cậu nhé ?”
“Mới chỉ hai mươi phút thôi mà”
“Để mình check đồng hồ…. Giờ là 11:24”
“Vậy là mình mới chỉ chèo có 24 phút thôi, còn lâu mới đủ !”
“Mình chuyển ca lúc 11 giờ à”
“Ừm, lúc tụi mình rời đảo là đúng 10 giờ, chèo cùng nhau tầm 10 phút rồi đổi sang cậu chèo một mình suốt 50 phút tiếp theo”
“Cậu kiểm tra thời gian kĩ thật đấy”
“Hehe ~ Thế nên mình vẫn còn tận 25 phút để chèo lận ! Hây daa~ “
Cô nàng chèo đầy nhiệt huyết, có khi năng lượng cổ tỏa ra còn lớn hơn vận động viên chuyên nghiệp mất.
Cách đảo xa lắm rồi nhỉ
Tôi nhìn ra sau và giờ hòn đảo chỉ còn là một chấm nhỏ xíu, không còn thấy rõ được nữa, nếu như chưa từng ở trên hòn đảo thì chắc chẳng biết nó là đảo đâu
Vậy là 5km cho 1h30p
Tính toán ra thì tốc độ sẽ vào khoảng 3.3 km/h, trừ đi mười phút đầu chèo cùng nhau thì chắc còn khoảng 3.2 km/h
Mình đã quá tự tin vào tốc độ của con bè…
Thời điểm bắt đầu chèo là 10 giờ, nghĩa là để đi hết 50km sẽ mất 16 tiếng…
Chết thật… Tệ rồi đây
Nói là 16 tiếng, thế nhưng một khi trời tối, mọi thứ sẽ rất tệ. Mùa hè có thể giúp cho trời vẫn còn chút ánh sáng cho đến tầm 20 giờ, nhưng sau đó thì khác, tới 21 giờ sẽ chẳng còn thấy gì cả.
Làm sao để điều hướng mà không có ánh sáng đây ? 5 tiếng tính từ 21 giờ… nghĩa là tận 2 giờ sáng ngày mai mới đủ 16 tiếng
Chưa kể đến việc hai đứa sẽ kiệt sức sau khi phải chèo cả ngày nữa…
Khoan đã
Tôi nhìn vào chiếc điện thoại
Kiệt sức thì khó tránh, nhưng ít nhất…
Vẫn có cách để đi về phía bắc giữa màn đêm bất tận, ứng dụng la bàn trong điện thoại biết đâu sẽ có tác dụng thì sao. Tôi mở lên để kiểm tra và bất ngờ thay, nó đang trỏ về hướng bắc.
“Hửm ?”
Tôi tắt đi và mở lại để kiểm tra, lần này thì nó trỏ về hướng nam, rõ ràng là nó đã bị hỏng
Thế nhưng, nó trỏ về đâu chẳng quan trọng, thứ tôi cần là kiểm tra góc lệch mà thôi
Để kiểm tra, tôi thử xoay điện thoại về phía đông và nó trỏ về hương tây
Đúng như mình đoán ! Có thể hỏng phần la bàn nhưng nó có thể kiểm tra xem con bè có đi chệch hướng không
Ít nhất nhờ vào thứ này thì con bè sẽ không chệch khỏi lộ trình đã định khi phải đi trong buổi đêm.
“Iori, có chút hi vọn…” – Lời nói của tôi bị ngắt giữa chừng
“Masato-kun…!” – Mặt Iori tái lại khi nhìn về phía trước
“Mình thấy rồi, tệ rồi đây…!”
Trước mắt cả hai là một đám mây đen kịt, chúng hoàn toàn che phủ một khoảng trời lớn.
Lộp bộp, lộp bộp
LỘP BỘP, LỘP BỘP
Mưa bắt đầu trút xuống tấm bạt
“MƯA !” – Chúng tôi hoảng hốt
Chuyến đi mới đây còn đang suôn sẻ, giờ thì chuyển thành sự tuyệt vọng…