Mình chết rồi nhỉ ?
Lúc đó…
“Đây là đâu…?”
Không thể tin được là tôi vẫn còn sống
Ý thức của tôi dần trở lại, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là trần nhà của một nơi nào đó khá giống bệnh viện
“Cậu dậy rồi à Masato-kun ?”
Tôi quay đầu sang hướng âm thanh phát ra, và đó là Iori đang nằm trên một chiếc giường bệnh. Cô ấy có một sợi dây truyền nước nối vào tay trái
Tôi cũng có một cái ở bên tay phải này
“Iori…?”
“Cậu tỉnh giấc sớm hơn mình nghĩ đấy ! Mình cứ tưởng cậu sẽ ngủ thêm vài giờ nữa cơ!” – Iori khúc khích
“Đây là đâu ? Bệnh viện à ?”
Tôi nhìn xung quanh, nó không giống như một căn phòng ở bệnh viện, không có nút gọi y tá hoặc thứ gì đó gần giống thế. Chiếc giường với bộ truyền nước được sắp xếp một cách tạm bợ mà thôi.
“Tụi mình đang ở trên một con tàu”
“Tàu ?”
“Tàu tuần dương của hải quân Nhật Bản đó, tụi mình đã được cứu”
Ra vậy, hóa ra thứ tôi nhìn thấy trước khi mất đi ý thức là một con tàu lớn, con tàu tuần dương của Nhật
“Sao họ có thể tới cứu được…?”
“Nhờ vào cuộc điện thoại đó đấy”
“Chính là nó ư ?”
“Đúng rồi đấy” – Iori cười
“Họ bảo là khi cậu gọi cho họ, vị trí của chúng ta đã ngay lập tức được định vị qua GPS, và họ đã ngay lập tức đi đến chỗ này”
“Ra vậy”
“Nhưng mà đáng lẽ họ có thể cứu được ta sớm hơn”
“Ý cậu là sao ? Ý cậu là họ đã đợi mình tới giới hạn rồi mới cứu à”
“Không phải thế, cậu điên à ~” – Iori cười lớn
“Tìm tụi mình khó lắm đấy chứ, do tín hiệu GPS bị ngắt ngay khi cơn sóng to đánh vào hai đứa nên họ mãi mới tìm thấy chúng ta đấy”
“À ra thế”
“Cũng do thời tiết nữa, thông thường thì sẽ có trực thăng đến hỗ trợ nữa, nhưng vì cơn bão mà họ chỉ có thể dùng một con tàu mà thôi.”
“Mình hiểu rồi”
“Nên là giờ tụi mình đang được đưa về đất liền, khi đến cảng thì cả hai sẽ ngay lập tức được chở đến bệnh viện”
“Thật là, hóa ra hành động nông nổi phút cuối của mình lại là tự hại mình”
“Ý cậu là lúc bơi à ?”
“Ừm, đáng lý ra thì tụi mình chỉ cần cố gắng nổi trên mặt nước và ở yên đó thì sẽ tốt hơn nhiều”
“Không phải lỗi của cậu đâu mà ~ Tụi mình cũng đâu biết được bên Hải quân đã định vị ra tụi mình từ cuộc gọi đó đâu chứ”
“Đúng là thế… nhưng mình vẫn thấy khó chịu quá đi. Nếu mình biết họ có thể định vị được vị trí thì mình đã nghĩ được cách tốt hơn rồi”
“Cậu nghiêm khắc quá rồi đó ~” – Iori khúc khích
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra
“Ồ ! Nhóc tỉnh rồi à !”
Một người đàn ông lạ mặt tiến lại gần chúng tôi, trên người anh ta có mặc bộ quân phục của hải quân.
“Anh đã cứu nhóc đấy ! Nhóc cũng bền bỉ ra phết đấy !”
“Cảm ơn anh vì đã cứu tụi em ạ !”
Anh ấy cười vui vẻ, trông ảnh khá trẻ nhưng nếu nhìn kĩ thì tôi đoán anh ấy đã hơn ba mươi tuổi rồi
“Ê mọi người ! Masato-kun tỉnh dậy rồi !”
“Tỉnh rồi á ?”
“Em là quái vật à ?”
“Làm sao em bơi được đến đó ?”
“Mà còn nữa, hai đứa sinh tồn trên đảo kiểu gì thế ?”
“Đỉnh quá đi !”
Tôi nở một nụ cười nhạt
“Nếu mọi người hỏi dồn dập như thế thì có hơi…”
Anh trai đã cứu chúng tôi lại cất giọng lên
“Masato-kun, những điều nhóc làm đã là trên cả tuyệt vời rồi. Giờ thì để đó cho bọn anh, nhóc cứ nghỉ ngơi đi”
“Cảm ơn anh nhiều lắm !”
Tôi cảm thấy biết ơn anh ấy tự tận đáy lòng và khóe mắt tôi bắt đầu ươn ướt
**Vài ngày sau**
Sau đó thì chúng tôi được chuyển lên xe cứu thương chở thẳng đến bệnh viện
Cả hai được khám tổng quát và được bảo phải ở bệnh viện thêm một tuần để tiếp tục theo dõi
Chúng tôi được ở trong một căn phòng đôi, dù nó đáng lý là một căn phòng cho bốn bệnh nhân. Tuy nhiên thì chẳng có thêm bệnh nhân nào được đưa đến đây sau đó cả.
Và lý do cho điều đó là
“Nhìn kìa Masato-kun, tụi mình lại được nhắc đến trên truyền hình kìa”
“Trời ạ, tại sao họ lại hứng thú với một câu chuyện trong suốt nhiều ngày cơ chứ ?”
“Thôi giả đò đi, cậu đang phởn lắm chứ giề ~”
“Hehe ~ Lộ rồi à ?”
“Nó viết hết lên mặt cậu rồi kìa”
Câu chuyện về hai học sinh cao trung đã sống trên một cái đảo hoang hơn một tuần đã làm cho truyền thông dậy sóng, giờ thì trên tivi toàn là mặt của hai đứa tụi tôi.
Bệnh viện nơi cả hai đang ở nhanh chóng nên hỗn loạn sau khi tin tức về tụi tôi lộ ra. Cánh phóng viên đua nhau vào xin phỏng vấn chúng tôi, thậm chí các bệnh nhân khác cũng tò mò rồi thường xuyên đi đến phòng hai đứa.
Kết cục là sau đó, cảnh sát đã phải đến để phong tỏa lối vào để bảo vệ sự riêng tư cho cả hai
“Mỗi khi mình thấy Iori và mình trên tin tức, mình cứ thấy kì kì..”
“Cậu lại định bảo điều đó nữa à ~”
“Hửm ?”
“Cậu bảo là thay vì che mặt như mấy tên tội phạm thì tụi mình lại được show cả ảnh lên.”
“Ừ thì… đúng là thế, nhưng mà lần này thì khác”
“Lần này thì sao ?”
“Thứ làm mình bận tâm là những người khác đều bình an vô sự”
Cơn động đất ngay dưới biển chính là nguyên nhân chính khiến chúng tôi bị dạt lên hoang đảo. Có tổng cộng mười học sinh đã rơi khỏi con tàu, thế nhưng chỉ có Iori với tôi là bị dạt xa, tám người còn lại đã được cứu ngay sau đó
“Vậy cậu muốn những người khác cũng bị như thế à ?”
“Không phải thế, mình rất nhẹ nhõm vì những người khác bình an vô sự. Nhưng mà tại sao chỉ có mình với Iori lại bị ép đến đường cùng như này chứ, kiểu mình thực sự muốn chửi ông trời lắm luôn ấy”
“Ahahaha!” – Iori cười lớn
“Nó có hài hước lắm đâu ~”
“Mình hiểu ý cậu rồi, nhưng mà, mình lại nghĩ theo hướng khác”
“Như thế nào ?”
“Mình nghĩ là tụi mình cực ký may mắn đấy chứ, vì đã có một trải nghiệm cực kì đáng nhớ, mình sẽ cảm ơn trời vì đã cho mình cơ hội này”
“Cậu tích cực một cách đáng sợ đấy, cậu vừa mới suýt bỏ mạng thôi đó”
“Nhưng tụi mình vẫn sống đấy thôi ~ Và thậm chí tụi mình còn không có một vết thương nào quá nặng cả. Vậy nên tất cả những gì cả hai đã trải qua không gì hơn là một kỉ niệm đẹp cả ! Làm gì có ai có thể có được một chuyến đi giật gân như thế này cơ chứ ~ Và điều quan trọng nhất là mình đã được làm quen với cậu nữa !”
“Có lý” – Tôi gật gù
“Vậy nên mình cảm thấy cực may mắn, may mắn hơn tất cả mọi người luôn !”
“Đúng là nghĩ về trải nghiệm này theo hướng tích cực thì tốt hơn là nhớ về nó như một ác mộng nhỉ”
“Còn gì nữa ~”
“Hahaha”
Kết quả kiểm tra cho thấy hai đứa đều không gặp phải vấn đề nghiêm trọng nào về sức khỏe cả, và chúng tôi có thể tận hưởng thêm quãng thời gian ở trong bệnh viện
Lại một vài ngày nữa trôi đi, và hôm nay sẽ là ngày cả hai xuất viện. Chúng tôi đã hoàn thành buổi kiểm tra cuối cùng luôn rồi.
Chúng tôi về phòng bệnh của mình rồi thay thành bộ đồng phục đã được giặt sạch
“Masato-kun, cậu định làm gì khi về nhà ?” – Iori hỏi
“Mình sẽ nói chuyện với bố mẹ trước, mình thậm chí còn chưa được gặp họ nữa”
Bởi vì sự bùng nổ của cánh báo chí, việc thăm nom là hoàn toàn bị nghiêm cấm. Trong phòng cả hai cũng chẳng hề có thiết bị liên lạc nào thế nên thành ra hai đứa chưa một lần được gặp lại phụ huynh của mình
“Chẳng phải họ đang đợi cậu ở sảnh rồi ư ?”
“Ừ nhỉ”
“Đừng quên chứ ~”
Khi cả hai đang đi đến thang máy, một người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm nghị đi đến chỗ chúng tôi
“Cô cậu có phải là Masato Ichinose và Iori Nikaido không ?”
“Đúng thế, nhưng chú là ai ?” – Tôi hỏi
“Tôi là Sasayama, một thám tử thuộc cảnh sát Nhật Bản”
Chú ấy móc ra huy hiệu cảnh sát, trên đó có ghi rõ nơi công tác của chú.
“Thám tử ư…?” – Chúng tôi nhìn nhau một cách lo lắng
“Tôi rất xin lỗi vì đã phải làm phiền hai người trong lúc này, nhưng liệu hai người có thể cùng tôi đến đồn cảnh sát để trao đổi vài chuyện được không ?”
“Là thẩm vấn à ?”
“Thẩm vấn ?”
“Ý cháu là phỏng vấn”
“Đúng vậy, đây là một cuộc phỏng vấn tự nguyện”
Tuy nói là tự nguyện nhưng biểu cảm trên mặt chú ấy không cho thấy đây là “tự nguyện” mà chỉ là một lời mời lịch sự
“Tụi cháu sẽ đi” – Iori nói với sự kiên định
Tôi cũng gật đầu đồng ý
Đi theo sau chú thám tử, tôi tự nghĩ trong đầu rằng lý do gì khiến họ phải cất công đến mời cả hai đến đồn cảnh sát…