Chúng tôi rời bệnh viện rồi ngồi lên chiếc taxi đã đợi sẵn. Hai đứa đều đang mong chờ đến một cuộc đoàn tụ đầy cảm động khi gặp lại bố mẹ mình.
Bạn nghĩ nó sẽ diễn ra như thế ư ? Không đời nào...
Thay vì về thẳng nhà, chúng tôi “bị” đưa đến đồn cảnh sát bằng xe cảnh sát, rồi sau đó cả hai được đưa đến phòng thẩm vấn cứ như phim vậy.
Chẳng hề có cuộc hội ngộ đầy cảm động nào cả..
“Phụ huynh của hai người đều đã đồng ý với việc này nên đừng quá lo lắng” – vị thám tử ấy nói
Chú ấy sẽ là người sẽ phụ trách việc hỏi tôi cùng với vài người trông cũng giống thám tử khác.
“Ừm, vậy thì chúng cháu đã làm gì sai ạ ?”
Dù nói là “chúng cháu” nhưng lúc này chỉ có mỗi tôi thôi, chắc Iori cũng đang ở trong một căn phòng tương tự.
“Đừng quá căng thẳng, không phải là cậu đang bị tình nghi hay gì đó đâu” – Sasayama trả lời, giọng nói của chú ấy đã thân thiện hơn nhiều
“Nhưng vậy thì tại sao…?”
“Chúng tôi tò mò về chiếc điện thoại cậu dùng để đưa ra cuộc gọi cầu cứu” – Sasayama giải thích
“Khoan, chiếc điện thoại đó ư ?”
“Đúng vậy, chiếc điện thoại là của một thành viên trong băng đảng yakuza” – Sasayama tiếp tục
“Nhưng vấn đề là danh bạ của yakuza thì thường sẽ không có tên thật đúng chứ ? Bọn chúng sẽ dùng nhưng biệt danh khác nhau. Chí ít thì chúng tôi có thể khẳng định chiếc điện thoại này là của một thành viên bên trong băng đảng này”
Chú ấy giải thích một cách chậm rãi để chắc chắn rằng tôi hiểu rõ tình hình hiện tại
“Vậy ý chú là chú cần điều tra những người trong danh bạ ư ?”
“Đúng thế, nên giờ ta cần biết làm sao cháu có được chiếc điện thoại ấy”
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết chú ấy cần biết điều gì, tôi có thể an tâm rằng cả hai tụi tôi đều chẳng làm gì sai cả
“Để cháu kể cho chú !” – Tôi quyết định nói toàn bộ cho chú ấy
Tôi giải thích về chiếc máy bay, người đàn ông rơi từ trên trời xuống và cũng là chủ nhân của chiếc điện thoại
Sasayama và các thám tử khác cũng viết lại những gì tôi nói như kiểu đã tìm ra những thông tin quý giá
“Cảm ơn cháu Ichinose-kun! Những điều cháu kể cho tụi chú sẽ rất có ích cho việc điều tra” – Sasayama đầy biết ơn
Cuộc th- phỏng vấn kết thúc một cách tốt đẹp, và cuối cùng thì tôi cũng được đưa về nhà
Vài ngày nữa lại trôi qua, và những rắc rối khác nhau vẫn cứ ập đến chỗ tôi
Cánh nhà báo túc trực bên ngoài nhà tôi, còn hộp thư đến thì có vô vàn những tin nhắn hỏi thăm đến từ bạn cùng lớp mà tôi có khi còn chưa nói chuyện một lần nào
May thay, sự chú ý của cộng đồng nhanh chóng vơi đi. Chưa đầy một tuần sau khi xuất viện, chúng tôi đã không còn ở trên bản tin nữa và cánh nhà báo cũng không còn đến nữa.
Thứ còn lại chỉ còn là kì nghỉ hè vẫn chưa kết thúc
Chúng tôi được ưu tiên không cần phải làm bài tập hè sau vụ vừa qua, thật là nhẹ nhõm.
Nhưng mà…
Tôi không thể liên lạc được với Iori, tôi không có tài khoản mạng xã hội hay là số điện thoại của nhau. Đúng hơn là tôi thậm chí còn chẳng biết tài khoản của bạn cùng lớp cơ.
Hậu quả của việc thụ động trong lớp đã làm cho tôi mất liên lạc với Iori trong suốt phần còn lại của kì nghỉ hè
Việc không thể trò chuyện với Iori khiến lòng tôi nặng trĩu, từng ngày trôi qua còn dài hơn mười ngày trên đảo.
Cuối cùng, kì nghỉ hè kết thúc mà chẳng có gì xảy ra cả, tôi trở lại trường
“Ichinose đây rồi !”
“Tớ thấy cậu trên TV rồi!
“Cậu đã bơi khi cõng theo Nikaido, phải không ?”
“Câu chuyện sinh tồn trên đảo hoang đúng là điên rồ ! Cậu đỉnh thật đấy”
Ngay khi bước vào lớp học, mấy đứa cùng lớp đã lao đến tôi như thiêu thân, hơn nửa đều là những người tôi chưa từng nói chuyện. Nhưng đúng là làm tâm điểm sự chú ý ngượng thật đấy
“Ừm thì, mấy cậu biết đấy, lửa thử vàng; gian nan thử sức mà ~”
“Ngầu quá đi !”
Chúng tôi nói thêm một vài câu chuyện phiếm, sau đó tôi nhìn xung quanh lớp
Cổ đây rồi
Tôi đã tìm thấy Iori, cổ đang bị vây quanh bởi đám đông còn lớn hơn của tôi. Có lẽ những người không thể hỏi được Iori đã quay sang chỗ tôi
“Ồ!” – Iori nhận ra tôi rồi đứng dậy
Cổ đi qua giữa đám đông rồi đi đến chỗ tôi
“Chào buổi sáng Masato-kun ~” – Cô nàng chào y như hồi ở trên đảo vậy
“À, ừ-ừm chào buổi sáng !” – Tôi đáp lại bằng một nụ cười gượng
“Haha ~ Mình quên béng mất là phải hỏi thông tin liên lạc của cậu đó !” – Iori mặc kệ những ánh nhìn tò mò của đám đông
“Haha, mình cũng quên luôn”
Tôi vẫn không thể quen được ánh nhìn của những người xung quanh, công nhận là Iori đỉnh thật khi có thể quen với nó.
“Vậy nghĩa là, Iori và Ichinose-kun, hai người thậm chí không liên lạc với nhau trong kì nghỉ hè luôn ư ?” – Một cô gái trong đám đông hỏi
“Ra thế ! Cho tụi mình xin tài khoản của cậu nào Ichinose-kun!” – Một cô bạn khác nhảy vào theo
“Rồi rồi” – Tôi đáp lại rồi trao đổi thông tin liên lạc với Iori trước
Trời ạ…! Chưa kịp tỏ tình đã để lộ ra mặt xấu hổ của mình rồi. Tên hướng nội chết giẫm này
Tôi tự đay nghiến lòng mình
Trong suốt những ngày tiếp theo, tôi tìm mọi cách để có một chút không gian riêng tư với Iori. Nhưng chẳng có chút cơ hội nào cả, giờ nghỉ nào xung quanh Iori cũng kẹt cứng với hội bạn của cô ấy
Tệ rồi đây…. Mình phải làm gì đó ! Không thì Iori sẽ quên mình mất !
Tôi bắt đầu trở nên cực kì bối rối
Rồi bỗng nhiên, ánh mắt chúng tôi gặp nhau, Iori nở một nụ cười ngọt ngào để chào tôi
Đáp lại, tôi chỉ có thể gật đầu rồi cúi chào mà thôi. Và chỉ trong tích tắc, cổ lại chìm giữa đám đông
Ôi không ! Làm gì giờ ???
Tim tôi đập mạnh
Giờ nghỉ trưa đã đến
Phải đến mời cổ đi ăn trưa ! Đây là cơ hội của mình
Tôi đứng bật dậy
“Ior-“
“Iori ! Ăn trưa cùng mình đi ~” – Giọng của hội chị em át đi giọng của tôi, và Iori cũng đã đồng ý với lời mời của họ
“À Ichinose ! Gượm đã nào, qua đây ăn trưa với tụi mình” – Phía con trai cũng rủ tôi ăn chung với họ
“Kể cho cả hội về lúc cậu ở trên đảo hoang nào”
Bọn họ đúng là những con người hướng ngoại hoạt bát điển hình, khác hoàn toàn so với một tên nhân vật nền như tôi..
“Ừm, đi thôi” – Tôi đáp lại họ
Vừa lúc tôi ngồi xuống để gia nhập với bọn họ, bỗng nhiên có một tiếng hú hét ở ngoài hành lang
“Ah ! Kasima-kun kìa !”
“Ngầu quá đi ! Kashima-sama!”
Những tiếng la hét của vài cô gái vang vọng khắp ngoài hành lang. Nhân vật mang đậm hào quang nhân vật chính ở đây là át chủ bài của đội bóng rổ và có một vẻ ngoài vô cùng điển trai.
“Ichinose, anh có thể nói chuyện với Nikaido một chút không ?” – Kashima hỏi tôi
Chết tiệt, đó là lời mình định nói với Iori mà
Kashima đã từng tỏ tình với Iori trước đó nhưng đã bị từ chối, thế nhưng hiện giờ người đó vẫn đủ tự tin để mời Iori đi nói chuyện riêng thêm lần nữa
“Có vẻ lần này Nikaido-san sẽ đồng ý thôi nhỉ ?” – Một ai đó trong lớp nói thế
“Kashima-senpai không chỉ đẹp trai mà còn có gia thế khủng nữa chứ nhỉ ?”
“Anh ấy còn chơi bóng rổ siêu đỉnh nữa chứ, thật không công bằng mà”
Cả lớp tôi bắt đầu xôn xao sau sự hiện diện của Kashima, họ hoàn toàn choáng ngợp trước sự hoàn hảo của anh ta.
“Kashima-senpai…” – Iori đứng dậy
Những ánh nhìn bắt đầu hướng về cô ấy
Và rồi …
“IORI !!!!”
Tôi gọi tên cô ấy thật to
Tôi không thể chịu nổi nữa rồi, tôi đã đứng hẳn dậy
“Vụ gì vậy ?”
“Sao thế ?”
“Chuyện gì vậy Ichinose ?”
Mọi người đều bất ngờ trước hành động của tôi và nhìn về phía tôi
“Masato-kun, có chuyện gì thế ?” – Iori hỏi
Những ánh mắt mới đây còn hướng về Iori, giờ đã chuyển hẳn sang tôi. Mặt tôi đỏ bừng, tôi bắt đầu thấy quá tải
Nhưng mà
Đã như thế này rồi thì không còn đường lui nữa
“Iori ! Mình yêu cậu ! Cậu có làm bạn gái và mãi mãi ở bên mình nhé ?”
Tôi thốt ra lời tỏ tình đầu tiên trong đời ngay giữa lớp học
Cả lớp học rơi vào tĩnh lặng, như để đợi chờ phản hồi của nhân vật chính.