Ai đó hét lên.
“Kyahhh!”
Lee Mingi đang cố giết Yang Gilsoo trước mặt mọi người. Sự hiểm độc mà hắn để lộ khiến mọi người kinh ngạc.
Gương mặt bất thần của Gilsoo nhuốm đỏ.
“Chúng ta phải làm gì đây… Cậu ta chết mất…”
Một nữ sinh sắp òa khóc. Đây là lẽ thường của con người. Nếu Gilsoo bị đánh và bị giết ở một xó xỉnh nào đó, họ có thể chỉ tặc lưỡi và cảm thấy thương tiếc cho cậu ta. Nhưng khi họ thấy cậu chết trước mắt họ, và vì họ không thể biết được ai sẽ là người kế tiếp, họ sẽ cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi hơn.
Yang Gilsoo nhỏ bé chỉ cao 162cm đang chết dần một cách đáng thương dưới tay Lee Mingi. Mặc dù giáo viên toán gào thét, chỉ trích hắn, Lee Mingi đang chìm đắm trong sự phấn khích vẫn không thể nghe thấy gì cả.
(Edit: sao cứ có chiều cao thế ông tác giả có vấn đề à hay ổng lùn quá)
“Oặc. Oặc.”(sfx của ọc máu)
Yang Gilsoo – có vẻ như sắp chết – chộp lấy cánh tay của Lee Mingi với đôi tay run rẩy của cậu. Và sau đó đã có một sự thay đổi bất ngờ.
“Ơ? Ơ?”
Yang Gilsoo, người đã bị bóp cổ và đè dưới sàn, đứng dậy. Cậu chộp lấy và đẩy cánh tay của Lee Mingi ra khi đang cố đứng dậy.
Lee Mingi từ bỏ việc siết cổ cậu ta và cố thoát khỏi bàn tay của Yang Gilsoo.
Roạt.
Khi áo của hắn bị xé, có một dấu vết khác biệt trên tay Lee Mingi.
Một tình huống không lường trước được, mọi người tập trung nhìn về phía cái vòng. Kể cả Choi Hyuk.
“Hừ! Thằng khốn chó chết!”
Yang Gilso gào thét chạy về phía Lee Mingi. Cậu ta đang ở trong trạng thái lượng adrenaline tăng đột biến.
‘Mình đã hạ Lee Mingi bằng sức mạnh. Hãy xem tên khốn đó “lom dom” và trốn chui trốn lủi kìa. Mình có thể thắng. Mình có thể giết hắn ta. Thằng khốn nạn!’
Sự đau đớn và cơn giận dữ được tích tụ trong một thời gian dài, nay giải phóng. Cậu ta vung nắm đấm chạy về phía Lee Mingi.
Rắc!
Cú đấm của Yang Gilsoo cực kỳ vụng về. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, nắm đấm ấy đã nhắm trúng vai Lee Mingi và cậu ta phải lùi về phía sau ba bước. Một cú đấm mạnh đến mức vô lý.
Yang Gilsoo càng thêm tự tin khi cậu chạy về trước.
Choi Hyuk thấy vậy thì không thể không nhíu mày.
‘Không được… phải thủ thế.’
Cậu có thể đưa ra kết luận chỉ bằng việc quan sát. Sự tự tin bất ngờ bùng nổ đó sẽ dẫn đến thất bại của cậu ta.
Yang Gilsoo có thể mạnh hơn Lee Mingi nhưng hắn ta nhanh hơn. Cẳng tay và chân của Lee Mingi cũng dài hơn. Hắn ta xoay người trong khi tránh những cú đấm thô bạo mạnh mẽ của Yang Gilsoo.
Bốp!
Mỗi khi có cơ hội, cậu ta sẽ đánh một cú. Trong mắt Choi Hyuk, những cú đấm của Lee Mingi thật thảm hại, nhưng có lẽ là nhờ ‘karma’ mà chúng mạnh đến mức không tưởng.
Bốp, bốp!
Tuy nhiên, có vẻ Yang Gilsoo cũng có sức bền cao vì cậu ta có thể chịu đựng rất nhiều cú đánh. Không may thay, vấn đề nảy sinh từ một chỗ khác.
“Hộc! Hộc! Haa… Mingi… tên chó… chỉ một cú… khốn nạn, một cú thôi…”
Không giống như Lee Mingi – luôn né tránh cho tới khi có cơ hội, mấy cú đòn thô bạo của Yang Gilsoo nhanh chóng hút cạn thể lực của cậu.
Những nấm đấm của cậu ta chậm dần trong vô vọng. Mặt khác, chuyển động của Mingi trở nên thoải mái hơn.
Choi Hyuk không thể rời mắt khỏi cuộc đấu. Nếu là những ngày khác, cậu đã lắc đầu dể xóa sạch những ý nghĩ của mình, nhưng hôm nay thì khác. Cậu hoàn toàn đắm chìm vào cuộc tử chiến đang diễn ra trước mắt. Tài năng và tinh thần đã bị chôn dấu từ lâu của cậu khao khát được đắm chìm trong những trận chiến thêm nữa.
Lee Mingi cẩn thận chạy vòng quanh trong khi Yang Gilso thở hổn hển. Hắn bất ngờ xông vào và tấn công vào mặt Yang Gilsoo.
Bốp!
Yang Gilsoo quá kiệt sức không thể né. Cậu ta bị đấm thẳng vào mặt. Răng của Gilsoo bay ra và máu ứa ra từ miệng cậu. Máu chảy thành dòng.
“Kyahh!”
Một tiếng hét khác vang lên.
Tiếp đó, là một trận đấu một chiều.
Bịch! Bốp! Bốp!
Lee Mingi hạ đo đất Yang Gilsoo và điên cuồng đấm cậu. Cậu ta ngập trong máu.
“Cứ…” (edit: cứu! chắc thế ~v)
Giọng nói đau đớn yếu ớt của Yang Gilsoo như muốn xuyên thủng đôi tai của người nghe.
Tuy nhiên, Lee Mingi vẫn tiếp tục đánh cậu lần nữa và lần nữa, hắn cũng không ngớt khinh giễu cậu.
“Thằng khốn nạn thua cuộc điên khùng này. Thật mất mặt. Thằng khốn điên rồ. Dám tự cao.”
Và rồi, Yang Gilsoo ngừng cử động.
Ai đó lẩm bẩm.
“Cậu ta chết rồi…”
Xác Yang Gilsoo tan thành tro xám và biến mất. Thứ tro này vây quanh Lee Mingi trước khi bị Lee Mingi hít vào. (Edit: phê cỏ, phê lá đu đủ, phê tỏi, giờ là đến phê tro ~v)
Một vụ giết người đã diễn ra ngay trước mắt họ. Một sự yên lặng đến đáng sợ bao trùm không khí.
Mọi cảnh tượng của trận đánh khắc sâu vào kí ức của Choi Hyuk như một đoạn phim quay chậm.
Máu tươi. Hơi thở cuối của một người chết. Lồng ngực không còn thoi thóp nữa.
Ký ức của Choi Hyuk quay ngược về thời điểm mà cậu mới học lớp 6. Cái chết. Tên học sinh trung học đã chết quá dễ dàng. Kẻ đã chết dễ dàng là tên học sinh trung học nhưng người thực sự đau khổ nhiều nhất lại là mẹ cậu.
(Edit: nhân tiện bên nó lớp 6 vẫn tiểu học ok~v)
Đây là lần đầu tiên mà cậu chứng kiến giết người kể từ chuyện đó.
Lần này, không phải bởi tay cậu mà là do người khác.
Tuy nhiên, thái độ của kẻ sát nhân quá khác biệt so với cậu.
“Phùuuu…”
Trong vòng, Lee Mingi duỗi lưng và hít một hơi dài. Lee Mingi cảm nhận được sự hứng thú tột cùng. Hắn ta điềm tĩnh hơn. (Edit: tác dụng của phê tro ~v)
‘Mình đã mạnh mẽ hơn. Sức mạnh đang tuôn trào. Có phải càng giết nhiều người thì mình càng mạnh hơn không?’
Lee Mingi nghĩ.
‘Mình đã giết một người… như vậy có nghĩa là mình có thể rời khỏi? Không… không… có gì đảm bảo chuyện này sẽ không tái diễn chứ? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình rời khỏi và phải đấu với kẻ nào đó mạnh hơn mình?’
Lee Mingi đã quyết định.
‘Bây giờ mình cần phải mạnh mẽ hơn.’
Bản năng tồn tại của hắn dồn hắn vào chân tường. Linh tính mách bảo hắn. Linh tính rằng trò chơi giết người này sẽ không kết thúc ở đây.
‘Vì nó bảo rằng mình được giết 5 người… nếu mình mạnh hơn.”
Hắn đã giết một người trước mặt mọi người. Giờ đây, không gì có thể thay đổi nữa. Lee Mingi quyết định.
‘Thêm một lần nữa. Mình cần tìm một đứa yếu hơn, để đỡ phiền phức.’
Một người yếu hơn Yang Gilsoo… kẻ yếu nhất, không có ‘tên’ nào giống vậy cả. Lee Mingi đã chọn mục tiêu cho mình.
“Yoon Girim. Lên đây.”
Một nữ sinh đang khóc ngẩng mặt lên trong sự hoang mang. Gương mặt cô đã hoàn toàn “bấn” loạn.