Kang Minho. Hắn có thể trạng nổi bật nhất trường. Hắn cao 191cm nên Choi Hyuk có vẻ nhỏ bé so với hắn, xương dày và cơ bắp phát triển nhờ tập luyện thường xuyên.
Tuy nhiên, Kang Minho vẫn không đấu lại Choi Junsung chỉ cao 175cm và còn chẳng tập tành gì. Từ ban đầu, Kang Minho đã không đủ dũng khí để đánh Choi Junsung.
Đúng vậy. Kang Minho, với thể trạng phi thường, không có cơ hội nào cho hắn.
Kang Minho muốn xuất hiện một cách nam tính và hùng dũng hơn nhưng điều đó chỉ xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Hắn là loại người mà, khi phải đối mặt với nguy hiểm thực sự, sẽ lùi về phía sau và phân tích tình huống.
Hắn gọi Choi Hyuk bởi vì hắn muốn cả sự an toàn lẫn danh tiếng.
‘Sẽ thật nhục nhã nếu mình đánh chết một đứa nhỏ thó. Vậy nên Choi Hyuk tuy to con mà yếu đuối sẽ hợp nhất.’
Bất kể Choi Hyuk bất tài vô dụng đến đâu, nếu giết cậu sẽ tốt hơn vì cậu cao lớn.
Vào cùng một thời điểm, hắn nghĩ.
‘Nhưng mình không biết Choi Hyuk sẽ mạnh lên bao nhiêu một khi hắn nhận được karma.’
Không lâu sau khi hắn đứng trong vòng, hắn nhận được một thứ tương tự như tin nhắn của hệ thống và karma được phân phát cho hắn. Vì vậy, cá nhân hắn đã tự nhận ra một cơ thể có chứa karma thực sự sẽ mạnh tới mức nào.
Đôi mắt Kang Minho trở nên lạnh đi. Hắn đã ra quyết định.
‘Mình sẽ tấn công nó ngay khi nó bước vào vòng và đánh nó tới chết.’
Kang Minho dự định đánh Choi Hyuk tới chết trước khi cậu nhận được karma và có thể điều khiển sức mạnh mới của cậu. Vì như vậy an toàn hơn.
Đó là lý do tại sao, ngay khi Choi Hyuk bước vào vòng với đôi tay run rẩy..
Thời khắc khi Choi Hyuk cười, “Haha, được thôi.”
Vụt!
Kang Minho dồn sức. Cơ thể mạnh mẽ của hắn lao đi như một viên đạn đại bác.
Các học sinh theo dõi trận đấu đã phản ứng chậm. Một cú đánh nhanh như vận động viên đoạt huy chương vàng trong thế vận hội Olympic. Trước khi Choi Hyuk kịp nói hết câu, đôi tay Kang Minho đã quấn quanh thắt lưng cậu.
Kang Minho đã chắc mẩm về chiến thắng của hắn.
Rắc.
‘Âm thanh này là gì?’
Tuy nhiên, vào khắc chốt yếu, Kang Minho cảm thấy có gì đó không ổn. Một tiếng rắc rung động vang lên ngay sát hắn.
‘Âm thanh này phát ra từ đâu?’
Với khuôn mặt bị đánh nát, Kang Minho, cùng những suy nghĩ kia, tan thành tro bụi.
Cơ thể Choi Hyuk đã phản ứng lại ngay tại thời điểm Kang Minho hạ thấp trọng tâm và xông về trước. Đầu tiên, cậu đặt vững chân trái trên sàn nhà. Sau đó sử dụng sức đà để xoay thắt lưng và phần trên cơ thể hướng về phía trước. Chân phải của cậu gập lại, cậu nâng gối và bắp chân phải của cậu bùng nổ sức mạnh khi tiếp xúc với mặt của Kang Minho.
Bang!
Cậu dùng cả cơ thể để đẩy gối. Không, đó là một cú bắn gối. Đầu gối của Choi Hyuk ngay lập tức phá nát khuôn mặt của Kang Minho. Ngay cả khi Kang Minho đã được gia tăng sức mạnh với karma, khuôn mặt của hắn cũng nát bấy.
Một cú lên gối từ Choi Hyuk – người chưa từng học võ.
Và như vậy, chuyện chấm hết.
Trong lúc hấp thụ tro của Kang Minho, Choi Hyuk nhỏ giọng thở dài.
“Mình thắng rồi...”
Chuyện bất ngờ xảy ra và kết thúc trước khi cậu có thể làm bất cứ điều gì.
Lượng adrenaline được bơm vào tĩnh mạch của cậu chẳng có nơi nào để đào thải.
Cậu hơi ngố ở khoản kết luận nhanh.
Cảm giác tội lỗi khi giết một người đã va chạm với cái tôi hoài nghi – tin rằng những kẻ có ý định giết người không được biện hộ gì khi bị giết. Tuy nhiên, cậu không cảm nhận được nó. Cảm giác đó không thật. Thay vào đó, một cảm giác thất vọng choáng ngợp cậu.
Choi Hyuk đọc tin nhắn xuất hiện trước mắt cậu. Nó giống như một tin nhắn hệ thống đến từ một trò chơi.
{Hoàn thành xuất sắc! Bạn đã giết một người sở hữu karma trước khi karma được phân phát cho bạn. Như một phần thưởng, bạn có 10 điểm để phân bố bất cứ mục nào bạn muốn. Chỉ số karma của bạn đã tăng 3 điểm.}
{Bạn đã vào Vòng luân hồi. Karma đã được phân bố.}
{Bạn đã giết một người! Bạn đã hấp thu một phần karma của đối thủ. Điểm karma đã tăng lên 1.}
———————-
{Choi Hyuk}
*Con người
*ĐIểm karma
Sức mạnh: 5 +1 Tăng!
Tốc độ: 7 +1
Kiểm soát: 22 +1
Chống chịu: 7 +1
Sức bền: 9 +2
Hồi phục: 10 +1
*Điểm karma chưa dùng: 10
*Điểm phân phối: 4
———————-
Trung bình, cậu có 10 điểm cho mỗi chỉ số. Tuy nhiên, chỉ số kiểm soát của cậu cao đến mức bất thường.
Và chỉ số hấp thụ được từ việc giết Kang Minho được thể hiện bên cạnh. Nhìn thấy sức bền là +2 trong khi những chỉ số khác chỉ +1, có thể thấy Kang Minho có sức bền cao.
Điểm sẽ được phân bổ khác nhau tùy thuộc vào mỗi người.
Và Choi Hyuk có thể cảm thấy có ‘thứ’ gì đó len lỏi vào cơ thể cậu. Một thứ gì đó dinh dính như mật ong đang tràn đầy bên trong cậu. Đó là một cảm giác kì lạ nhưng nó không hề khó chịu. Có thể là do ‘karma’ đang lưu thông bên trong cơ thể cậu. Nó liên kết với cơ thể cậu còn mật thiết hơn các cơ bắp và gân của cậu, và cho phép cậu bùng nổ.
Sự thay đổi của cơ thể cậu. Lượng adrenaline trong cơ thể cậu. Choi Hyuk theo bản năng muốn kiểm tra cơ thể mình, tuy nhiên…
‘Đủ rồi. Mày định giết người bây giờ sao?’
Sự kiên trì mà cậu sở hữu trước đó hầu như không thể đàn áp bản năng của cậu.
Choi Hyuk cẩn thận quan sát mọi người đứng xung quanh cái vòng. Vì cậu đã giết một người, cậu có thể đơn giản là chỉ rời khỏi phòng như Jung Minji. Cậu chỉ cần bước xuống…
‘Nhưng…’
Trái tim đang đập mạnh của cậu níu giữ từng bước chân cậu. Cậu muốn đánh nữa. Cậu muốn chứng tỏ bản thân. Ở trong {Vòng luân hồi}, Choi Hyuk có thể quyết định liệu cậu có rời khỏi đó hay không.
Khi đó, cậu thấy Bae Hyunsung nhìn đi chỗ khác. Kẻ bắt nạt cuối cùng.
Thật xui xẻo. Bản năng của cậu bắt đầu khéo léo biện minh.
‘Hắn có thể giết ai đó và sống… điều đó có hợp lý không?’
Cậu cảm thấy bị lăng mạ. Để một kẻ đã bắt nạt Yang Gilso và cậu sống sót? Bằng cách giết một học sinh khác?
Két.
“Không hợp lý chút nào.”
Choi Hyuk biết. Rằng cậu không phải là một chiến binh công lý. Rằng đây chỉ là lời biện minh của bản thân để có thể được đánh thêm nữa… cậu tự nhận thức được việc này. Nhưng trước khi cậu kịp nhận thức, cậu đã gọi tên hắn.
“Bae Hyunsung! Lên đây.”
**
“Cứ…cứu tớ. Ừm? Hyuk, ý tớ là chúng ta khá ngầu nhỉ?”
Bae Hyunsung quỳ gối và cầu xin ngay khi hắn đặt chân vào vòng tròn. Nhưng Choi Hyuk nhíu mày.
‘Gì vậy?’
Cậu nhìn thấy những tia đỏ và đen phản chiếu trong mắt Bae Hyunsung. Cảm giác thật nham hiểm.
“Tớ thật sự xin lỗi. Đúng là tất cả đều do lỗi của tớ.”
Cậu đang trong tâm trạng xấu vì những tia sáng lạ, thấy Bae Hyunsung cúi thấp đến vậy, cậu lại càng thêm bực mình. Cậu không gọi hắn ta lên để làm chuyện này.
“Đến đây. Đằng nào mày cũng định giết ai đó mà.”
“Tớ sẽ không làm vậy! Tớ sẽ không giết ai. Tớ sẽ lẳng lặng ở đây!”
Ngay cả khi rõ ràng là một lời nói dối, nhưng vì Bae Hyunsung hành động như vậy, Choi Hyuk không biết nên đáp trả thế nào. Giết người là một vết thương cả đời của cậu. Kể từ sự cố đó, cậu tránh đụng chạm với bạo lực. Bản năng sai trái của cậu thích đánh chứ không phải giết người, nên khi Bae Hyunsung cầu xin được sống, kể cả khi cậu biết đó là lời nói dối, cậu cũng không nhẫn tâm giết người.
“Ha…”
Choi Hyuk, cảm thấy bị mắc kẹt và không biết phải làm gì, nhìn lên trần nhà và thở dài.
‘Có lẽ mình nên chấp nhận và rời khỏi đây. Nhưng… tại sao hắn lại làm vậy? Không phải hắn định giết ai đó và rời đi sao?’
Cậu không thích điều này. Cậu đã ước được đối đầu với Bae Hyunsung hơn bất kì ai khác. Nếu có thể, cậu muốn đánh với Bae Hyunsung – người đã hành hạ cậu tới tận bây giờ. Tuy nhiên, nhìn vào tình trạng của hắn ta, cậu không thể xuống tay. Trong khi Choi Hyuk đang gặp rắc rối ở đằng này, một ánh sáng đỏ vụt qua trước mặt cậu.
Một ánh sáng đỏ phát ra từ cơ thể Bae Hyunsung. Ngay sau đó, Bae Hyunsung lấy ra một con dao thợ mộc hắn dấu trong túi và nhắm vào cổ Choi Hyuk.
Bae Hyunsung đã lạy lục van xin cho giờ phút này. Hắn chưa bao giờ mong chờ Choi Hyuk sẽ tha mạng cho hắn ngay từ lúc bắt đầu. Bởi vì, nếu hắn là Choi Hyuk, hắn sẽ không làm vậy. Hắn chỉ đợi chờ khoảnh khắc khi đối thủ của hắn nới lỏng phòng thủ.
“Chó chết! Tên khốn chó chết!”
Bae Hyunsung nhanh chóng chém bằng con dao của hắn. Tuy nhiên…
Bốp!
Con dao đâm hụt mục tiêu của nó và thay vào đó, cú đấm của Choi Hyuk chọi thẳng vào giữa cằm và cổ họng của Bae Hyunsung.
Cậu đã lùi lại để tránh con dao và nghiêng mình về trước, trước khi quăng trả một cú đấm.
Duỗi thẳng chân, cậu xoay eo cùng vai và cổ tay để chịu lực va chạm.
Có thể là bởi chỉ số kiểm soát của cậu đạt đến 23 điểm nên cậu có thể tung cú đấm thẳng vào mục tiêu mà không để phí dù chỉ chút ít năng lượng.
Rầm.
Bae Hyunsung cứng ngắc ngã xuống sàn.
“…Cái khỉ gì vậy.”
Tia sáng màu đỏ bất ngờ vụt qua. Có lẽ cậu đã phản ứng chậm vì cậu bị bất ngờ bởi ánh sáng này.
‘Thứ đó là gì?’
Nhưng người duy nhất thấy ánh sáng là Choi Hyuk.
Choi Hyuk liếc nhìn Bae Hyunsung đang nằm rạp. Hắn chưa chết. Cậu lại chần chừ lần nữa. Lần trước cậu vô ý giết người trong lúc ẩu đả nhưng lần này cậu phải chủ động giết hắn ta. Choi Hyuk nhìn xung quanh. Các học sinh đang run lên trong sự hãi. Đôi mắt của giáo viên đang run rẩy.
Bởi vì đối thủ của cậu dễ dàng gục ngã như vậy, hành động của Choi Hyuk là bất hợp lý. Không có gì thay đổi trong vòng 5 năm qua.
Cậu là một con quái vật, là một tên sát nhân.
‘…Quá trễ rồi…’
Choi Hyuk mỉm cười chua chát.Cậu bóp cổ Bae Hyunsung.
Một trò chơi mà mọi người phải trở thành kẻ sát nhân để sống sót. Đằng nào cũng có ai đó định giết Bae Hyunsung. Hoặc là, Bae Hyunsung sẽ tỉnh lại và giết. Có thể chuyện sẽ khác đi nếu cậu không gọi hắn lên ngay từ đầu, nhưng cậu nghĩ rằng nếu rời đi lúc này sẽ là hèn nhát. Choi Hyuk bóp cổ Bae Hyunsung – lúc này không thể phản kháng – đến chết. Nó khiến cậu cảm thấy tồi tệ. Cậu muốn đánh nhau để lấp đầy trái tim, nhưng thay vào đó, cậu lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
‘Đây là thứ các người đã bắt đầu…’
Để rũ bỏ cảm giác đau xót đó, Choi Hyuk biện minh bằng một cái cớ. Cuối cùng, Bae Hyunsung biến thành tro và được hấp thu bởi Choi Hyuk.
{Bạn đã giết một người! Bạn đã hấp thu một phần karma của đối thủ. Điểm karma đã tăng lên 1.}
{Kích hoạt kỹ năng thiên bẩm ‘Đôi mắt Phân biệt’.}
Những tin nhắn xuất hiện chứng tỏ cậu đã hoành thành tốt. Chúng khiến cậu thất vọng hơn nữa.
‘Mình đoán đây chưa phải là kết thúc?’
Sau khi nhìn vào những tin nhắn, cậu không nghĩ rằng trò chơi sinh tồn này sẽ chấm dứt sau ngày một ngày hai.
‘Nếu việc này cứ khó chịu như vậy, mình sẽ không cảm thấy vui vẻ về chuyện đánh nhau nữa…’
Sau đó, cơ thể cậu căng cứng lại vì một suy nghĩ bất ngờ tấn công cậu.
‘Có phải chúng ta là những người duy nhất phải trải qua trò chơi chết tiệt này?’
Có gì đó sai trái. Chỉ là hiện tượng siêu nhiên này sẽ mở diễn ra ở quy mô nào? Trường học? Seoul? Không…
‘…Còn mẹ thì sao?’
Tại sao cậu không nghĩ đến việc này sớm hơn? Tâm trí Choi Hyuk đang khẩn trương. Có thể mẹ đang làm việc bây giờ. Nếu một chiếc vòng như thế này xuất hiện ở đó thì sao?
Lông tóc trên cậu dựng đứng lên vì hoảng sợ. Choi Hyuk vội vã nhảy khỏi vòng và chạy ra khỏi lớp. Cảm giác khó chịu bao quanh cậu biến mất và adrenaline đổ tràn cơ thể cậu.
Nguồn: