Translator: Cá Hổ Nhiều Xương
Editor: Người cầu đạo
Học kỳ 3 vẫn cứ thế.
Nhưng bất ngờ, mọi chuyện đã thay đổi.
Ban đầu, Choi Hyuk tưởng rằng tên bạn học ngồi kế đã đẩy cậu. Nhưng không phải. Cậu ta cũng bị kéo đi. Không gian chính giữa lớp học bị biến dạng, và các học sinh bị hất mạnh về phía bức tường cùng với bàn ghế của họ.
Những tiếng thét, tiếng gào và âm thanh đổ vỡ hòa lẫn vào nhau cho đến khi tất cả đột nhiên trở nên lặng im.
Chính giữa lớp học, một cái vòng chiếm phân nửa lớp xuất hiện. Nó giống như một cái vòng dùng để đấu trong đấm bốc, nhưng, ở đó có một bức tường nửa trong suốt bao bọc quanh nó và nó trôi lơ lửng ở độ cao khoảng tới thắt lưng.
Ngay khi cái vòng đã hoàn toàn hiện rõ, những âm thanh lại bắt đầu vang lên.
“Đau quá…”
Những học sinh nữ rên rỉ vì bị va vào những vật xung quanh.
Có những học sinh bị thương dễ dàng vì họ không thường xuyên tập thể dục.
Ngay cả khi đang ở trong tình huống như vậy, mọi người vẫn tìm kiếm điện thoại của họ.
“Ah… khung điện thoại nứt rồi!”
Ai đó tức giận la lên. Phía sau cậu ta, những người khác cũng đồng cảnh ngộ.
“Huh? Của tớ cũng vậy.”
“Của tớ nữa!”
Chỉ có những tiếng ồn do mọi người than vãn về điện thoại của họ.
Cửa lớp đóng chặt.
“Thật sự không thể mở cửa ra được!”
Mặc dù thằng khốn mà ai-cũng-biết, Lee Mingi, cố hết sức, cánh cửa trượt vẫn không nhúc nhích. Nó thậm chí còn không thèm lung lay.
“Xích ra.”
Lee Mingi ngạc nhiên khi nghe tiếng hét của Kang Minho và tránh sang một bên.
Ngay khi Mingi tránh ra, Kang Minho chạy và đá vào cánh cửa. Nếu Mingi không tránh đúng lúc, hắn ta có thể đã bị đá thay cho cánh cửa. Kang Minho nâng gối lên ngang ngực trước khi đạp mạnh về phía trước. Đó là cú đạp chứa tất cả sức mạnh của một kẻ cao 190cm. Tuy nhiên…
Cạch!
Âm thanh đó hoàn toàn không dễ chịu chút nào.
Cánh cửa trượt không dịch chuyển dù chỉ một chút.
‘Sao có thể như vậy được?’
Choi Hyuk hoàn toàn bất ngờ. Điều này không hợp lý với các định luật về vật lí. Cậu cảm thấy chuyện này rất mâu thuẫn.
Có vẻ chân của Kang Minho đã bị đau vì bước chân của hắn hơi yếu. Mặc dù hắn ta nhanh chóng đứng dậy như thể chẳng có gì xảy ra, nhưng mặt hán tối xầm lại.
“Trật tự! Trật tự! Hãy bình tĩnh. Kang Minho, về chỗ ngồi của mình đi.”
Vị giáo viên vừa lùn vừa mập khoảng 40 tuổi đang cố để kiểm soát tình hình. Tuy nhiên, trong mớ hỗn loạn, việc này thật không dễ dàng.
“Thầy ơi! Có gì đó được viết trước vòng tròn!”
Một học sinh đứng gần bảng đen hét lên, và tất cả học sinh đều nhìn về phía trước phòng học. Cái vòng ở giữa lớp học và ở đó quá chật chội lẫn hỗn loạn, nên 30 học sinh không thể đứng quanh nó.
Sau khi mọi người vô tình đẩy cậu đi, Choi Hyuk mới chậm rãi tiến về phía trước. Có những từ được viết lên cái bức tường bán trong suốt. May mắn thay, không có học sinh nào cao hơn cậu ngoài Kang Minho cả, nên cậu chẳng mấy khó khăn để đọc từ phía sau.
{Vòng luân hồi}
1. Karma sẽ được phân phát khi bạn bước vào trong vòng tròn.
2. Người đầu tiên vào có thể chọn đối thủ của mình. Trừ khi có ai đó thay thế cho người được chọn, người đó sẽ đứng vào vòng tròn.
3. Chỉ khi bạn giết hơn một người trong vòng tròn thì bạn mới có thể rời đi.
4. Bạn có thể giết năm người.
5. Bạn không có sự lựa chọn nào khác. Giết. Chỉ có thể giết.
“Giết? Giết người ư?”
Một nữ sinh kinh ngạc.
“Khốn kiếp, cái này là thật à? Chết tiệt, chó chết. Cái khỉ gì thế này?”
Bae Hyunsing lớn tiếng hét lên.
“Trật tự, trật tự! Hãy yên lặng cho đến khi chúng ta nắm rõ tình hình!”
Mặc dù giáo viên toán muốn kiểm soát tình thế, các nữ sinh phản đối.
“Làm sao bọn em có thể nắm rõ tình hình khi điện thoại đều chết máy cả rồi?!”
Vị giáo viên toán không thể giải quyết các nữ sinh và cũng chẳng thể tìm ra giải pháp. Đó là một mớ hỗn loạn, và không ai bình tĩnh phân tích tình huống cả.
Choi Hyuk im lặng ngồi ở một góc. Thoạt nhìn, cậu có vẻ như đang sợ sệt. Tuy nhiên, những suy nghĩ của cậu rất phức tạp.
‘Nếu những gì viết trên là sự thật, mình nên làm gì?’
Các học sinh đã kiểm tra cửa sổ. Tất cả đều không mở được. Cũng không thể bị đập vỡ. Chúng còn chả thèm lay chuyển một tí.
‘Nếu mình không thể rời khỏi đây, liệu mình có bị chết đói? Không, trước khi chết, sao mình có thể đi vệ sinh được đây?’(NCĐ: cây này eng dịch hơi thô thiển ý các chú thế nào)
Đó là một vấn đề nghiêm trọng.
“Im hết đi! Bae Hyunsung, thằng khốn này! Sao mày không ngồi xuống đi?”
Giáo viên dạy toán có vẻ đã quyết định tự mình hành động, ông chộp lấy cánh tay của các học sinh và bắt họ ngồi vào chỗ của mình. Ông thậm chí còn không tha cho các nữ sinh. Mặc dù Bae Hyunsung và một vài học sinh khác có cái nhìn bất mãn, họ vẫn theo lẽ thường không đánh giáo viên. Và giáo viên toán có một tác động rất lớn.
Các học sinh lắng nghe thầy giáo của mình, ngồi trên ghế và nói chuyện với nhau, diễn ra. Trong lúc đó họ còn liên tục kiểm tra điện thoại.
‘Mình không nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết nếu tiếp tục thế này.’
Nhịp tim của Choi Hyuk bắt đầu đập nhanh hơn.
‘Có thật mọi chuyện sẽ được giải quyết chỉ bằng cách chờ đợi? Nếu như, giống như những gì được viết trong cái vòng đó, chúng ta chỉ có thể thoát ra bằng cách giết ai đó?’
Choi Hyuk ép buộc bản thân kiềm hãm nhịp tim đang đập liên hồi của mình.
‘Mình sẽ sống nếu giết người sao sao?’
Choi Hyuk không thể quên cái ngày mà mẹ cậu đã khóc không ngừng nghỉ. Cậu không bao giờ đánh nhau sau ngày dó. Đến mức mà chỉ cần nghĩ đến việc sẽ đánh ai đó là cậu đã lắc đầu rồi. Nó đã trở thành, không phải là một niềm tin hay một quyết định, mà là một thói quen vững chắc.
Choi Hyuk đã quyết định.
‘Nếu… mọi người có ý định chết đói, mình cũng vậy.’
Nhưng, nếu họ không làm vậy? Cậu sẽ làm gì? Choi Hyuk chưa nghĩ xa như vậy. Có thể cậu đã vô thức né tránh suy nghĩ đó.
Tuy nhiên, trái tim cậu liên tục đập một cách nguy hiểm. Đôi tay cậu run lẩy bẩy. Còn hơn cả nỗi sợ hay sự lo ngại…
‘Không…’
Choi Hyuk lắc đầu một cách mất kiểm soát.
Và với những người không thể ngồi yên, bọn họ đã để ý đến cái vòng.
“Chúng ta thực sự có thể vào trong đó sao?”
Lee Mingi nói khi đẩy cả hai tay vào trong bức tường bán trong suốt. Khi hắn làm vậy, bức tường trong suốt bị lõm vào như một trái bóng cao su.
“Khốn kiếp, tao bảo là mọi chuyện đang diễn ra giống như mấy câu nói kia! Rằng chúng ta chỉ có thể rời đi sau khi giết chết ai đó!”
Bae Hyunsung tìm sự ủng hộ từ Kang Minho.
Kang Minho không nói một lời nào.
“Lee Mingi! Đừng chạm vào nó!”
Giáo viên dạy toán hét vào mặt Lee Mingi. Sau khi liếc nhìn thầy, Lee Mingi ấn sâu hơn vào bức tường và nói.
“Chúng ta phải kiểm tra nó. Và tôi cần đến phòng vệ sinh.”
Soạt.
Sau khi bị nhấn đến một giới hạn nhất định, bức tường đột nhiên để Lee Mingi vào. Ngay khi Lee Mingi tiến vào, bức tường bán trong suốt hoàn toàn biến mất.
“Lee Mingi!”
Giáo viên toán nhảy dựng lên nhưng Lee Mingi đã ở trong vòng tròn rồi. Dường như hắn đang đứng trên một cái bục. Hắn ta bình tĩnh nhìn các bạn học trước khi nhảy múa điên cuồng.
Mặc dù giáo viên toán tức giận tới đỏ mặt, ông không thể bước vào cái vòng không rõ lai lịch kia.
“Mày bước ra ngoài ngay cho tao!”
Ông chỉ có thể gào lên. Lee Mingi làm như thể hắn không thể nghe gì và tiếp tục nhảy nhót.
“Keke, tên khốn ngu ngốc này.”
Bae Hyunsung cười khúc khích.
Sau một hồi nhảy múa, Lee Mingi nghiêng đầu và dừng lại. Hắn đứng lặng người nhìn vào khoảng không.
“Đây là gì? Sức mạnh, Tốc độ, Nhận thức…”
Lee Mingi đang lẩm bẩm một mình bỗng dưng nhảy lên tại chỗ.
Ầm!
Những ánh mắt của học sinh nhìn về phía trần nhà.
Lee Mingi vừa nhảy lên 80 cm theo kiểu Sargent (kiểu bật lên í). Đó cũng là mức bật cao nhất của các cầu thủ bóng rổ đứng đầu lớp.
Lee Mingi ngạc nhiên.
“Wow… Mình đang bùng nổ với thứ sức mạnh này! Đây là cái gọi là karma sao?”
Mọi người đều bất ngờ. Đó là bởi, mặc dù hắn ta là một thằng chuyên bắt nạt và là kẻ mà ai-cũng-biết, họ đều biết rằng hắn không phải dạng người có khả năng thể chất.
Và Lee Mingi đang lặng người bỗng nở một nụ cười tinh nghịch.
“À, nhưng. Bởi vì mình đang ở trong cái vòng, mình sẽ cần có một đối thủ. Thật là quái nếu chỉ đứng trơ trơ ở đây. Mình sẽ thử sức mạnh này.”
Với một giọng nói có chút phấn khích, Mingi chỉ định.
“Gilsoo, lên đây đi.”
Mọi người theo bản năng nhìn vào Yang Gilsoo. Cái tên bị xếp hạng thấp nhất lớp.
Ban đầu, Gilsoo vẫn đứng vững. Tuy nhiên, bất ngờ, như thể có gì đó đẩy cậu từ phía sau, bàn chân cậu tiến thẳng về phía cái vòng.
“Wow… Khốn nạn… Tao nổi da gà rồi.”
Bae Hyunsung la lên.
“Hở? Hả?”
Như thể có cái gì đó tác động vào cậu, Gilsoo liên tục bị đẩy về phía cái vòng.
“Không! Không! Đừng!”
Nét mặt của Yang Gilsoo tràn ngập sự sợ hãi. Mọi người, kể cả giáo viên toán, cũng bị ảnh hưởng bởi nỗi sợ và họ ngơ người nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ngay lúc đó.
Chộp lấy.
Ai đó đã chộp lấy thắt lưng của Gilsoo.
“Mọi người giữ lấy cậu ấy đi!”
Đó là lớp trưởng, Jung Minji. Cô đang cố hết sức để ngăn Gilsoo bị lôi về phía cái vòng.
Choi Hyuk theo sau cô và kéo lấy Gilsoo. Chỉ khi đó mọi người mới tỉnh táo lại và cố để giúp Gilsoo. Tuy nhiên…
Phịch!
Gilsoo đã bị hút vào trong cái vòng trong khi mọi người khác bị dội ra khỏi bức tường và lăn trên sàn nhà.
“Eyaa… Gilsoo chắc hạnh phúc lắm nhỉ. Minji đã ôm eo mày đấy.”
Bên trong cái vòng, Mingi cười khúc khích trong khi quan sát.
“Hyukie đã ôm lấy mày sau Minji. Mày không có đứa bạn thân nào ngoài thằng đồng bọn sâu bọ , Hyukie, nhỉ? Hay là không? Có khi thằng Hyukie chỉ giúp vì con nhỏ đó?
Lee Mingi không chút hổ thẹn mà quàng tay qua Yang Gilso – người đang run lẩy bẩy và sợ hãi. Rất thư thái và tự nhiên.
Tuy nhiên, người thực sự sợ hãi nhất, thực ra, là Lee Mingi.
‘Nó là thật. Mọi chuyện diễn ra đúng như những gì được viết…’
Lee Mingi căng cứng đôi chân đang run rẩy của cậu.
‘Mình không muốn chết.’
Đó là lý do tại sao người đầu tiên bước vào trong cái vòng là Lee Mingi tầm phào. Đó là một cách tính đơn giản. Mặc dù hắn hành động thô bạo vì là một kẻ bắt nạt, hắn vẫn biết rõ hơn ai hết rằng những kĩ năng chiến đấu của hắn chẳng là thứ đáng để tâm tới.
Nếu chiếu theo những luật được viết, vậy thì không ai có thể rời đi trừ khi họ giết một người. Sẽ là dấu chấm hết cho hắn nếu hắn chậm chân và bị chọn bởi một kẻ mạnh hơn.
Vậy nên hắn là người đầu tiên bước vào và đã chọn Yang Gilsoo.
‘Hoạt động rất tốt.’
Trong cái vòng, hiện tại Lee Mingi đang vòng tay hắn quanh người Gilsoo. Vị trí tốt nhất. Hắn đã tự cảm nhận được rằng sức mạnh của hắn đã tăng lên khi hắn bước vào trong vòng.
‘Yang Gilsoo có thể cũng đã mạnh hơn rồi. Kể cả có là Yang Gilsoo, mình không nên xem thường nó và lãnh chịu hậu quả. Hãy làm chuyện này trong một cú.Một cú.’
Lee Mingi trượt cánh tay đang vòng quanh vai Gilsoo và cuốn nó quanh cổ cậu ta.
Ầm!
“Ặc!”
Hắn đè cậu ta xuống sàn (NCĐ: dầu ăn dầu ăn neptune, simply hay trường an cũng dc mang hết ra đây ~v) và bắt đầu mạnh bạo siết cổ cậu ta.