Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Volume 1 [Đã Hoàn Thành] - Chương Kết

Col đã không ngủ suốt nhiều ngày liền để dịch Kinh Thánh; xong việc thì lại trải qua một cuộc thử thách ngột ngạt tại nhà thờ; sau đó bị tống giam rồi lập tức vượt ngục; và ngay sau đó cậu lại phải diễn một màn để đời.

Cuối cùng, Myuri lại chơi trò chọc ghẹo lớn nhất từ trước đến nay, cộng với máu dồn lên đầu, rồi thành công của cuộc phản công do Hyland dẫn dắt khiến cậu có thể thả lỏng. Ngay cả sợi dây da chắc chắn nhất cũng sẽ đứt nếu bị kéo căng liên tục như vậy. Thì một sợi chỉ mỏng manh sẽ dễ dàng bị kéo đứt.

Sau khi chìm trong những cơn mê sốt triền miên suốt một thời gian dài, đến khi cậu tỉnh dậy thì bất ngờ nhận ra đã là buổi sáng ngày thứ ba kể từ đêm hôm đó.

“Em tưởng anh sẽ không tỉnh lại nữa cơ.”

Myuri ngồi bên giường, vẻ mặt vừa hờn dỗi vừa sắp khóc. Cậu lờ mờ nhớ lại việc cô bé đã chăm sóc mình. Cậu thò tay từ dưới chăn ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé.

Cô bé có hơi xấu hổ, nhưng lại trông rất vui.

“Trữ quân Hyland đâu?”

Vừa nghe cậu hỏi, toàn bộ biểu cảm trên mặt Myuri biến mất.

“Em không biết. À, nhưng quan trọng hơn, trong lúc anh ngủ, em đã đọc Kinh Thánh, và biết không? Em tìm ra một điều cực hay. Rồi… rồi… anh có muốn nghe không?”

Myuri bắt đầu huyên thuyên đầy hào hứng, nhưng Col lại đảo mắt khắp phòng, chẳng có ai khác ở đó.

“Không, quan trọng hơn, Trữ quân Hyland đâu?”

Cậu muốn biết tất cả những gì đã xảy ra. Dù mừng vì mọi người đều an toàn, cậu vẫn muốn biết tin về Sứ thần của Giáo hoàng. Chưa kể, nếu chiến tranh vẫn còn khả năng xảy ra thì đây không phải lúc để yên tâm nghỉ ngơi.

“Trời ơi, anh trai à!”

Myuri kéo tay cậu, nhưng rồi từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân ồn ào và giọng người.

“Trữ quân Hyland! Điện hạ chưa chải tóc hay ăn uống gì cả!”

“Ta không quan tâm!”

Nghe thấy giọng Hyland, cậu định bật dậy, nhưng Myuri ấn cậu xuống và kéo chăn trùm kín mặt.

“Myuri, em làm gì vậy?”

“Đừng nhìn. Anh không nên nhìn đâu.”

“Hả?”

Trong lúc cả hai đang cãi qua cãi lại, cánh cửa mở ra.

“Col!” Hyland gọi, và Col lập tức hất chăn ra.

Thế rồi, khi Hyland bước vội tới bên cậu, mỉm cười rạng rỡ, cậu thoáng nghĩ mình vẫn còn đang mơ.

“Ồ, trông ngài khá hơn nhiều rồi. Ngài có đói không? Chúng ta có thể mua bất cứ món gì từ trong thị trấn. Ta không biết cảm ơn ngài thế nào cho đủ nữa!”

Đầu tóc của Hyland chưa được buộc gọn, và ngài ấy đã vội đến đây trong tình trạng quần áo xộc xệch và khiếm tốn như mọi khi

Một Hyland không còn lớp ngụy trang.

“A, xin lỗi vì đã tới gặp ngài trong bộ dạng này. Nhưng khi nghe tin ngài tỉnh lại, ta phải tới ngay.”

Ngài ấy vén tóc ra sau, nở một nụ cười. 

Và rồi Col nhận ra ngực của Hyland.

“Anh trai, anh nhìn đi đâu đấy?”

Col vội quay mặt đi, nhưng có vẻ Hyland đã nhận ra.

Và tất cả những gì ngài ấy— làm chỉ là mỉm cười khó xử.

“Đừng nói là ngài chưa từng nhận ra nhé?”

Lúc ở Nyohhira, họ trò chuyện trong một phòng tắm hang đá, vốn giống phòng xông hơi hơn là kiểu bồn tắm để ngâm mình. Col từng thắc mắc vì sao cô lại che chắn nhiều đến vậy, nhưng cậu cho rằng đó là thói quen của người sống trong tầng lớp quý tộc, nơi hình thức là điều quan trọng.

Vả lại, chính cậu từng nói với Myuri rằng phụ nữ khi đi đường chỉ có hai cách ăn mặc: giả làm nữ tu hoặc giả nam.

“Thấy chưa, em đã bảo rồi mà. Anh chẳng bao giờ để ý gì hết cả, anh trai à.”

Hyland nhìn Myuri, rồi quay lại nhìn Col.

“Ngài… thôi, ngài của hiện tại vẫn ổn thôi— một người tôi tớ tuyệt vời của Chúa.”

Col không biết nên coi lời đó là lời khen hay châm biếm thì Hyland đã khéo léo đổi chủ đề.

“Quan trọng hơn, thị trấn Atiph đã quyết định đứng về phía chúng ta. Tổng Giám mục đã nhượng bộ. Ông ấy chưa hẳn đã nói là sẽ trở thành đồng minh trung thành, nhưng ít nhất, chắc chắn ông ta sẽ không cản trở ý nguyện của dân chúng nữa.”

“Thật sao?!”

“Đúng vậy. Khi Stefan đổi ý, hẳn ông ta nghĩ giữ Sứ thần của Giáo hoàng cùng đống giấy tờ bên mình sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa. Và có vẻ việc dân chúng không sợ lệnh trừng phạt của Giáo hoàng thực sự là cú sốc với Tổng Giám mục. Ông ta đã bảo Sứ thần kia về xin thêm viện trợ từ Giáo hoàng và đuổi hắn đi. Nếu ở lại, hắn sẽ gặp nguy hiểm. Sau đó, Tổng Giám mục tuyên bố sẽ lắng nghe và thấu hiểu sự phẫn nộ của dân chúng. Ta không biết ông ta có giữ lời hay không, nhưng chắc chắn ông ta đã để tâm. Còn Stefan, kẻ trước kia cứ như con dơi lượn qua lượn lại, giờ thì co dúm như chó cụp đuôi rồi.”

Cô mỉm cười đầy tinh nghịch.

“Dù sao thì tin này cũng sẽ nhanh chóng lan ra. Nhưng khi điều đó xảy ra, ta đoán Giáo hoàng sẽ bắt đầu hành động nghiêm túc. Chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.”

“Đây mới chỉ là sự khởi đầu.”

“Đúng vậy. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ sửa lại những gì đã sai lầm.”

Khi Col nhìn Hyland nói chuyện đầy hứng khởi, cậu nhận ra lý do mình không phát hiện giới tính của cô sớm hơn. Khi nói về ước mơ, cô hồn nhiên như một đứa trẻ. Một đứa trẻ thì bất kể là trai hay gái cũng giống nhau thôi.

“Ta muốn nói chuyện này khi ngài khỏe lại, nhưng sau đây, chúng ta sẽ đến một thị trấn khác. Ta muốn tận dụng tình hình hiện tại để kết đồng minh với tất cả các thị trấn trên lục địa nhìn ra Vương quốc Winfiel.”

Cô đã tính đến chuyện sẽ làm gì khi chiến tranh thực sự bắt đầu.

“Tất nhiên, ta muốn ngài đi cùng.”

“Cảm ơn điện hạ, và—"

“Và về chuyện đó nữa.”

Người duy nhất dám cắt ngang lời Hyland như thế không ai khác ngoài Myuri.

“Trong lúc anh ngủ, em đã đọc Kinh Thánh, anh trai à. Rồi em hỏi đủ thứ về các linh mục. Em cũng hỏi luôn cô tóc— Trữ quân công chúa Hyland. Cô ấy bảo là không sao cả.”

Em ấy đang nói gì vậy? Col ngơ ngác nhìn qua lại giữa Myuri và Hyland.

Hyland mỉm cười, nửa như phiền muộn, nửa như thích thú, hệt như một người chị đang nhìn cô em gái nghịch ngợm.

“Em sẽ không quay về Nyohhira đâu.”

“Myuri, chúng ta đã—”

Cậu muốn đi con đường thánh thiện. Cậu không thể đáp lại tình cảm của Myuri được. Điều đó là chắc chắn, và cô bé cũng đã chấp nhận.

Nhưng lần này, Myuri chẳng hề lùi bước, ngược lại còn cười đầy tinh quái.

“Tiết chế, anh trai à. Cái mà anh thích nhất đấy.”

“Tiết chế?”

“Ừ. Em không muốn cản trở ước mơ của anh. Nhưng trong Kinh Thánh không hề cấm điều này.”

“…Không cấm điều gì?”

“Ừm. Linh mục thì không được sa vào dục vọng trần tục và xác thịt. Họ phải sống khiến tịnh. Nhưng chẳng có chỗ nào cấm người trần thích một linh mục cả.

“…Hả?”

Hyland đứng bên giường, khẽ bật cười.

Myuri dí bản Kinh Thánh đã dịch sát vào mặt cậu.

“Nếu anh không tin thì cứ đọc đi. Nên anh thấy rồi nhé, anh trai, tiết chế đó.”

Col hoàn toàn không hiểu cô bé định ám chỉ cái gì.

Myuri khoanh tay, vẻ đắc ý.

“Miễn là anh không làm gì với em, thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết.”

“…”

Cậu cạn lời. Không ngờ lại tồn tại một kiểu suy diễn như vậy.

“Đức tin của anh sẽ bị thử thách đấy, anh à.”

Nụ cười của cô bé tràn đầy tự tin.

Cậu đang cầm trong tay tấm da cừu ghi những lời dạy của Chúa.

Nhưng thứ cậu thiếu chính là uy nghi của một người anh trai.

Cậu đặt tấm da cừu với lời dạy của Chúa lên mặt và nhắm mắt lại. Lúc này, cậu chẳng khác nào một con cừu đang khoác da cừu.

“Lạy Chúa…”

“Anh gọi em à?”

Col chẳng thể trả lời, dù chỉ vì sĩ diện. Và cậu cũng chẳng bao giờ giải thích nổi tại sao mình lại thấy nhẹ nhõm.

Trước hàng mi khép lại của cậu, một chiếc đuôi bạc đang ve vẩy tinh nghịch.

Đúng là số phận của loài cừu, lúc nào cũng phải dõi mắt canh phòng chiếc đuôi của sói.