Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

129 1251

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2222

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 24

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 5024

Volume 2 [Đang Tiến Hành] - Chương Mở đầu

Trời vẫn chưa rạng đông khi cậu lần mò trong bóng tối ra giếng nước ở sân trong. Vì bị ốm nằm liệt giường mấy ngày liền, đã khá lâu rồi cậu mới lại thức dậy sớm như thế này. Dù đang tạm trú trong thương hội đầy ắp những thương nhân giàu có, cậu vẫn là người dậy sớm nhất.

Dùng cây sào dựng bên thành giếng, cậu đập vỡ lớp băng dày phủ mặt nước. Làn nước tuôn lên lạnh buốt đến đau đớn, như dao khắc từng mảnh buồn ngủ ra khỏi tâm trí. Lau mặt, hít một hơi thật sâu, cậu ngước nhìn bầu trời đầy sao, thấy khoan khoái đến mức khẽ nở nụ cười.

Rồi cậu quỳ xuống nền đất lạnh cóng. Không cần tấm thảm len hay gì cả. Chịu lạnh và chịu đau, ấy là cách để lời nguyện cầu dâng lên trọn vẹn lòng thành.

Sự tĩnh mịch vào buổi sớm luôn khiến cậu có khao khát cầu nguyện, nhưng khi bầu trời dần sáng, các thương nhân dậy sớm cũng bắt đầu xuất hiện. Nếu cứ nấn ná mãi ở đây, thể nào cũng có người xếp hàng nhờ cậu cầu nguyện cho chuyện làm ăn phát đạt. Mà nếu vì vậy mà bị ốm trở lại, thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tới một đoạn dừng phù hợp, cậu quay về phòng, chuẩn bị giấy mực sẵn trên bàn. Cậu cần viết một bức thư, tuy có hơi muộn.

Người nhận thư là cặp vợ chồng đã nuôi nấng cậu từ nhỏ. Cậu kể về chuyến hành trình, về rắc rối mà cậu cùng người đồng hành đã vướng vào ở một thị trấn cảng. Hai người đó rất thính tai, mà tin tức về một vụ ồn ào lớn thế thể nào rồi cũng lọt đến tai họ. Cậu nghĩ rằng, viết chi tiết ra còn khiến họ an tâm hơn là giữ im lặng.

Tuy nhiên, Col lựa lời cẩn trọng, kể mọi thứ với sự dè dặt. Lý do đơn giản thôi: Hiện tại, cậu đang đi cùng con gái duy nhất của họ, nên dễ tưởng tượng được khuôn mặt lo lắng tột độ của người cha nếu anh biết những gì đã xảy ra.

Cậu viết rằng con gái họ, gần như đã tới tuổi cập kê, vẫn bình an vô sự. Cậu nhấn mạnh rằng khi cậu kiệt sức đổ bệnh, cô bé đã lần đầu tiên để lộ dáng vẻ dịu dàng của một thiếu nữ, tự mình chăm sóc cho cậu. Cậu còn viết rằng tuy cô bé vẫn ăn khỏe, vẫn bướng bỉnh và nghịch ngợm như xưa, nhưng lần này, dũng khí và trí tuệ của cô bé đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Rồi… Nhưng tới đây, ngòi bút của cậu bỗng khựng lại.

Vì trong vụ việc vài ngày trước, cậu đã vô tình phát hiện ra bí mật mà cô bé giấu suốt bao năm. Mẹ cô bé thì đã biết từ trước rồi; người không hay biết, chỉ còn lại đám đàn ông thôi. Người cha ấy đáng lẽ nên được biết sự thật, nhưng lý do cậu không thể viết tiếp lại rất nghiêm trọng. Đó là vì người con gái kia hiện đang cảm mến một chàng trai trẻ, và chàng trai ấy chính là cậu, người đang đồng hành cùng cô bé trên chuyến đi này.

Từ góc nhìn của người cha, thì đó chẳng khác nào để con gái đi cùng một con sói. Tất nhiên, Col không có bất kỳ ý đồ xấu xa nào cả, và cũng tin chắc sẽ không gây ra hiểu lầm gì. Thế nhưng, chỉ cần đề cập đến chuyện này thôi cũng có thể khiến người cha lo lắng không cần thiết. Cậu đắn đo một lúc, và rồi quyết định không nhắc đến.

Xem ra bọn con vẫn sẽ tiếp tục hành trình an toàn. Xin Chúa luôn dõi theo hai người.

Col viết dòng cuối như vậy, rồi ký tên: Tote Col.

Cậu biết rằng đáng lẽ nên để con gái họ là Myuri ký vào nữa, nhưng cậu cũng chắc như đinh đóng cột rằng cô bé thể nào cũng sửa lời thư nếu trông thấy. Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy phiền phức lắm rồi, nên cậu thà bỏ đi còn hơn.

Khi niêm phong bức thư, cậu không khỏi cảm thấy áy náy, cứ như mình vừa chôn vùi một bí mật.