Slayers

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 156

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 26

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 222

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7448

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 173

Tập 5: Bạch Ngân Ma Thú - 2: Đời là một chuỗi những cuộc gặp gỡ và chia li

Tôi quay sang và thấy một linh mục với chiều cao và thể chất khiêm tốn đang đứng đằng đó. Anh ta trông tầm hai mươi tuổi với mái tóc sẫm màu. Anh ta mặc một bộ áo choàng đen khá là đặc trưng và mang theo một cây trượng kim loại có thể được mua ở bất kì đâu. Trông anh ta cũng ưa nhìn, nhưng trên khuôn mặt không có chút gì nổi bật kia là một nụ cười hoàn toàn không phù hợp với tình huống này.

“Hắn ta là ai?” Balgumon hỏi Feltis, điều đó cho tôi biết được rằng anh ta không phải một phần của chúng.

“Một kẻ mà tôi vừa tình cờ bắt gặp… một kẻ mà tôi muốn băm ra thành từng mảnh,” Feltis rít lên rồi lao lên phía trước, mắt hắn ánh lên tia lửa căm phẫn.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng tôi không hề muốn bị dây vào chút nào. Tôi quyết định lùi lại để nhường sân chơi cho mấy cậu trai.

“Tôi không tới đây để giết anh đâu, ngài Feltis. Sao hai chúng ta không cố gắng giữ cho mọi chuyện như vậy nhỉ?” vị linh mục đề nghị.

“Không. Ta muốn giết ngươi đến mức có thể cảm nhận được ngay lúc này. Cho phép ta được cảnh báo, tên sư cọ khốn kiếp… sẽ cần phải sử dụng một ma pháp thực sự mạnh mới có thể đánh bại được ta!”

“A, vậy có lẽ tôi không còn lựa chọn nào khác rồi. Nếu vậy…” Với nụ cười không chút biến sắc, vị linh mục bắt đầu xướng chú.

Hả? Ma pháp đó…

“Đừng hòng!” Feltis hống lên và lao tới.

Hắn thu hẹp khoảng cách trong chớp mắt, vung kiếm xuống vị linh mục! Whoom! Một tiếng rít vang lên, nhưng… gã người thú là kẻ bị đánh bay!

“Hả?!” tôi thốt lên kinh ngạc.

Thứ đã đẩy lùi hắn ta là một rào chắn—dạng trường ma pháp bảo vệ pháp sư khi đang xướng chú. Thông thường, ma pháp mạnh cỡ nào thì rào chắn tạo ra mạnh cỡ đấy… nhưng ngay cả ma pháp tấn công mạnh nhất từng biết tới, Dragon Slave, cũng chỉ tạo ra được một rào chắn có thể suýt soát chặn lại đòn Fireball từ một tay pháp sư hạng ba hay làm chậm đòn tấn công từ một chiến binh hạng nhất. Tôi chưa từng thấy bất kì rào chắn nào có thể hoàn toàn đẩy lùi một người đang lao tới như vậy.

Thế nhưng rào chắn từ ma pháp kia đã thực sự thổi bay gã người thú. Và khi tôi chú ý lắng nghe những câu chú của vị linh mục… Không đời nào! Tôi nhanh chóng giữ khoảng cách khỏi Feltis.

“Cá… Cái gì vậy?!” gã người thú ngồi dậy và hống lên.

Nhưng khi đó, vị linh mục kia đã nhắm vào hắn rồi. Tiếp đó, anh ta xướng lên ngôn từ sức mạnh…

“Blast Bomb!”

Vreeeeeeee! Bầu không khí dường như đang rít lên khi vài chục quả cầu ánh sáng xuất hiện quanh vị linh mục, rồi bay xuyên qua không khí thẳng về phía mà anh ta đang nhắm tới. Hai việc đồng thời xảy ra: tôi lao mình nằm xuống đất và những quả cầu ánh sáng của Blast Bomb trút xuống gã người thú.

Pfwosssssh! Một sóng xung kích có thể nghe thấy được vang lên, cùng theo đó là một luồng hơi nhiệt. Nếu tôi không bịt tai lại thì pha đó có thể làm tôi thủng màng nhĩ.

“Ngh…”

Sau một thoáng, tôi từ từ gượng dậy. Feltis không còn có thể thấy ở đâu được nữa—chỉ còn lại một hố dung nham tại nơi mà hắn vừa đứng. Gã ta hẳn đã bị cho bốc hơi ngay lập tức. Xì, trời ạ, có phải quá tay đến vậy không?

Này, khoan đã!

Ngay khi nhớ ra Balgumon và Amelia, tôi nhanh chóng nhìn quanh để tìm kiếm họ. Không thấy bọn họ đâu nữa. Tuy nhiên, bởi ma pháp đó không hề nhắm tới họ nên tôi không nghĩ là họ sẽ bị sao đâu. Trong trường hợp tệ nhất thì có lẽ là bị thổi bay.

“Ôi trời… Dường như tên còn lại thoát được rồi,” một giọng nói vô tư cất lên.

Tôi quay sang và thấy vị linh mục đứng đó, gãi đầu và trông có hơi bực mình.

“Trời…” anh ta thì thầm một cách thờ ơ rồi hướng mắt sang tôi. “A, xin lỗi vì có hơi đòi hỏi quá đáng, nhưng cô có biết căn cứ của hội nhóm mà những người kia thuộc về không?”

Phong thái của anh ta hoàn toàn không phòng bị và cùng không hề cảm nhận được chút sát tâm nào… không biết vì sao điều đó làm anh ta còn đáng sợ hơn.

“Anh…” tôi nhìn thẳng vào anh ta và nói. “Anh là Lei Magnus đúng không?!”

Vị linh mục ngã chổng vó.

“Tại sao cô lại hỏi như vậy?!” anh ta vừa nói vừa dùng trượng để đỡ mình dậy.

“Hah! Đơn giản thôi. Chỉ có duy nhất một người mà tôi biết có thể dùng được Blast Bomb, và đó là Lei Magnus!”

“Xin lỗi nào! Pháp sư tên Lei Magnus đã sống từ hơn một ngàn năm trước rồi!”

“Ô thôi nào! Một hay hai ngàn năm thì có nhằm nhò gì chứ? Ông anh có thể dễ dàng sống qua từng đó năm!

“Sống qua kiểu gì cô nói tôi nghe coi?! Hơn nữa, tôi cũng có một cái tên đàng hoàng. Tên tôi là Xellos.”

“Thôi được rồi… Vậy chính xác thì ông anh là ai?”

“Một linh mục bí ẩn,” anh ta đơn giản đáp lại.

Chà… tôi cũng phải công nhận điều đó. Một kẻ đủ gan để tự gọi mình là một người bí ẩn quả thực khá là bí ẩn đối với tôi.

“Vậy… những người kia là ai?” tôi hỏi tiếp.

“Kẻ địch,” anh ta thản nhiên trả lời. Khi thấy tôi không đáp lại lần này, anh ta hỏi, “Cô không tin tôi sao?”

“Kẻ thù của kẻ thù chắc gì đã là bạn, biết chứ?”

“A, đúng vậy!”

“Quan trọng hơn, trước đây tôi đã quyết định không tin tưởng vào những linh mục và loại người lịch sự quá mức.”

“Hiểu rồi… Cô hẳn đã phải sống một cuộc đời lạc lối.”

Im đê!

“Ngưng giỡn đi,” tôi nói, “sao ông anh không nói cho tôi biết về những món trang sức—hay đúng hơn là những tấm bùa kia đi?”

“Chính xác thì cô đang nói đến gì vậy?” Xellos nói, nhìn ra xa xăm một cách ngây thơ.

“Những tấm bùa! Ở ngay đó! Chỗ bùa gắn trên tấm mề đay đeo trên cổ, trên đai lưng và trên vòng tay ở cả hai tay! Chỗ bùa mà ông anh dùng để cường hóa ma lực ấy!”

“Ồ? Cô nhận ra được ư?” lần này anh ta sẵn sàng thừa nhận.

Cường hóa ma lực là một lĩnh vực nghiên cứu mà rất nhiều pháp sư đã theo đuổi xuyên suốt các thời đại, dù tôi chưa từng nghe được rằng có ai đã thành công. Tôi cũng đã từng tham gia vào việc nghiên cứu đó, nhưng tôi đã đi đến kết luận rằng điều đó là không thể hoàn thành chỉ với mình câu chú và tư thế. Tuy nhiên, vị linh mục này dường như có thể thoải mái làm vậy bằng cách nào đó.

“Tôi đã quan sát kĩ tư thế và câu chú ngắn mà ông anh đã thực hiện trước khi phát động Blast Bomb. Câu chú ấy nghe giống như được dùng cho việc cường hóa… Nhưng nếu chỉ vậy là đủ để cường hóa ma pháp, các nhà nghiên cứu đã có thể khám phá ra từ lâu rồi. Vậy nên hẳn phải có thêm một yếu tố gì đó tham gia vào.”

“Và cô cho rằng đó là những tấm bùa ư?”

“Dám chắc luôn! Vậy chúng thực ra là gì? Chúng không thể nào là những viên đá quý thông thường được.”

“Thực lòng thì tôi cũng muốn biết…” anh ta nói và gãi đầu khó xử. “Xem nào, chúng là quà được tặng.”

Không có vẻ là anh ta đã suy nghĩ gì quá nhiều về nó. (Nói tới mấy tên đần, hy vọng rằng Gourry vẫn ổn.)

“Tất cả những gì mà tôi biết là chúng mang tên Ma Huyết Phù, và chúng đại diện cho lần lượt là Xích Nhãn, Ám Tản, Thương Khung Vương và Bạch Vụ—Ma Vương tại thế giới của chúng ta cùng với ba Ma Vương từ các thế giới khác.”

“Ma Vương của thế giới khác?!” tôi kinh ngạc nhại lại. “K-Khoan! Như vậy là quá nhiều đấy! Nghiêm túc không vậy?”

“Chà, đó là những gì mà tôi được kể.”

“Bởi… ai?”

“Đương nhiên, đó là một bí mật,” anh ta lắc một ngón tay và nói.

Trời, nhìn người trưởng thành làm vậy có hơi ghê…

“Dù người đó có là ai thì cũng hẳn phải khá là ấn tượng… Ồ! Phải rồi! Bán chỗ đó cho tôi được không?!”

“Hả?! Tại sao tôi lại phải làm thế?!” Xellos la lên trước phát biểu thiên tài của tôi.

“Dĩ nhiên là bởi tôi muốn rồi! Tôi sẽ cho anh năm trăm năm mươi đồng. Không thấy tôi quá hào phóng sao? Ông anh có thể mua được một thanh kiếm tốt với chỗ tiền đó đấy!”

Nhưng anh bạn Xellos chỉ mỉm cười đáp lại, “Nhân lên mười ngàn lần thì thỏa thuận được chấp nhận.”

“Tuyệt, bán rồi nhé!”

“Hả…?” anh ta ấp úng, dường như bị bất ngờ trước sự háo hức của tôi.

“Mười ngàn nhân gấp năm trăm năm mươi lần là năm triệu rưỡi đúng không?” Nói tới đó, tôi thả túi đồ của mình xuống và bắt đầu lục lọi bên trong, lần lượt lấy ra những vật phẩm ma pháp. “Xem nào. Một bó rễ claura, một gói cây meltia, một cái nhẫn ladeline và một viên đá lemtite… năm túi bột mustal… Ồ, hôm nay là ngày may mắn của anh đấy! Tôi bo thêm ba viên thuốc kulfa luôn! Mang bán chỗ này tại thành phố lớn gần đây đi. Ngay cả khi bị chặt giá đến tận cổ thì vẫn có thể dễ dàng thu về năm triệu rưỡi. Giờ thì thỏa thuận hẳn đã được hoàn tất rồi nhé!”

“À… ờm… chà…”

“Ông anh không thể nào ra giá rồi nói là không bán được! Thôi nào!” tôi nói sau khi thấy tia do dự trong mắt Xellos.

“Nhưng… chà…” Anh ta tiếp tục ấp úng, nhưng tôi không dễ dàng buông tha cho anh ta đâu.

“Tôi nói là không thể mà.”

“Được rồi…”

Tốt lắm!

“Tôi đã nói là thỏa thuận được chấp nhận, vậy nên… của cô đây…” Với sắc mặt cam chịu, anh ta tháo bốn tấm bùa ra và đưa cho tôi. “Cô cần phải đặt vị trí những tấm bùa thành hình thập tự và xướng một câu chú cường hóa trước khi dùng đến ma pháp muốn sử dụng. Câu chú như sau—”

“Đừng lo. Hồi nãy lúc ông anh xướng chú thì tôi nhớ được rồi.”

“Aha,” Xellos nói. “Khá là ấn tượng đấy. Đó chỉ là một câu chú ngắn thôi, nhưng mới chỉ nghe qua một lần thì vẫn khó mà nhớ được.”

“Không thành vấn đề. Trước đây tôi đã từng nghiên cứu về lĩnh vực này rồi,” tôi đeo tấm bùa lên và giải thích. Trông chúng không hợp gu với tôi lắm, nhưng sao cũng được.

“Cô đã nghiên cứu sao? Ra thế. Vậy cô là một pháp sư à?”

“Thế ông anh nghĩ tôi là gì?!”

“Một tên lập dị lang thang.”

“Hả?!”

“Xin thứ lỗi, nhưng nếu cô pháp sư… vậy sao không dùng đến ma pháp trong trận chiến vừa rồi?”

“Geh!” Nhắm thẳng vào điểm yếu luôn à? Tôi suy nghĩ trong một chốc về việc có nên nói cho anh ta biết hay không, nhưng cuối cùng thì quyết định rằng có giấu đi việc mình không dùng được ma pháp cũng không thay đổi được gì. “Xem nào, ma pháp của tôi đã bị… phong ấn.”

“Oho. Thực sự có người có thể làm vậy sao?”

“Ừm. Một thành viên trong băng đảng bọn chúng. Một người phụ nữ tên Mazenda—”

“Hảaaaa?!” anh ta bất ngờ kêu lên. “Cô Mazenda? Cô ấy làm việc với bọn chúng ư?!”

“Khoan đã, gì cơ?!” tôi cũng kêu lên và rướn người về phía trước. “Ô-Ông anh có quen biết cô ta ư?!”

“Chà, cô có thể coi là như vậy,” anh ta gãi đầu thừa nhận. “Dù tôi e rằng hiện giờ chúng tôi là kẻ thù.”

“Hừm… chuyện này xem ra khá là phức tạp.”

“Phải vậy. Chúng ta thực sự không nên đứng đây nói chuyện cả ngày như thế. Cô muốn theo cùng tôi đến ngôi làng gần đây rồi tiếp tục cuộc nói chuyện nho nhỏ này không?”

“Ý hay đấy. Tôi cũng khá là đói rồi,” tôi đáp lại, đồng ý một cách sẵn sàng.

.

“Hiểu rồi… quả là một tình trạng khó khăn,” Xellos nói, gật đầu và nhấp một chút súp nóng—trông chẳng có chút lo lắng nào nhưng tôi cũng không để tâm.

Tôi giải thích vì sao tôi lại rơi vào tình trạng này trong khi chúng tôi dùng một bữa trưa muộn tại tiệm ăn nhỏ trong ngôi làng gần đó. Cả căn quán này gần như không có một bóng người, có lẽ là do thời điểm này trong ngày.

“Nhưng tôi vẫn phải thắc mắc…” Xellos nói tiếp. “Nếu ma pháp của cô đã bị phong ấn thì còn mua bùa của tôi làm gì?”

“Chà, tôi đã thử dùng ma pháp mỗi ngày kể từ khi mọi chuyện bắt đầu và có vẻ như phong ấn đang dần dần bị suy yếu. Vào ngày chuyện đó xảy ra, tôi thử thi triển Lighting và không có gì xảy ra cả. Nhưng mới hôm qua khi tôi thử lại thì có thể tạo thành một ánh sáng ngang ánh nến. Đương nhiên là nó vụt tắt ngay lập tức, nghĩa là ma pháp tấn công vẫn khỏi bàn, nhưng… Với những tấm bùa này, tôi có thể sẽ dùng được một số ma pháp nhập môn.”

“Ra vậy. Tuy nhiên, tôi vẫn thắc mắc lý do vì sao phong ấn lại bị suy yếu. Có phải do ma pháp của cô Mazenda kém hiệu năng, hay là do ma lực của cô ấn tượng đến mức đó?”

“Dù gì đi nữa, tôi cần mọi quân bài mà mình có thể chạm tay tới. Ít nhất là cho đến khi hội nhóm lại với Gourry,” tôi nói, mắt tập trung vào cái bát trống không trước mặt. “Ý tôi là, với tính của cậu ta thì hẳn sẽ không sao đâu… Tôi lo lắng cho Amelia nhiều hơn.”

“Cô ấy chắc vẫn ổn thôi.”

“Điều gì khiến ông anh nói vậy?”

“Xem nào… Nói sao đây nhỉ?” anh ta trầm ngâm, nhấp một chút sữa nóng. “Theo như tình huống lúc đó khi tôi tình cờ bắt gặp, rõ thấy rằng bọn họ có thể dễ dàng giết cô ấy ngay tại đó. Người kia đã đặt dao kề cổ cô ấy rồi đúng không? Việc hắn ta mang cô ấy theo cùng mặc cho gánh nặng nghĩa là hắn vẫn còn cần đến cô ấy cho một kế hoạch lớn hơn.”

“Ý của ông anh là mồi nhử sao?”

“Chính xác,” anh ta gật đầu đáp lại.

Tôi thở dài.

“Nghe này, tôi đã suy xét hết chỗ đó rồi. Cái mà tôi đang lo là… ngay cả khi cô ấy còn sống, chưa chắc gì cô ấy vẫn ổn, hiểu ý tôi rồi đấy,” tôi nói, tay với lấy tách trà tráng miệng mà người phục vụ vừa mang tới.

“Tôi khá chắc rằng không cần phải lo về chuyện đó đâu,” anh ta thản nhiên nói. “Cô Mazenda có thể phong ấn ma pháp của cô gái đó, vậy nên bọn chúng sẽ không cần phải phá thanh quản của cô ấy hay gì đó tương tự. Giờ thì, nếu tôi là kẻ địch, tôi sẽ không thủ tiêu cô ấy một khi chưa dùng cô ấy làm mồi nhử và loại bỏ phần còn lại của các cô… Và nếu mục đích cuối cùng là sát hại cô ấy thì cách tốt nhất sẽ là lấy đó làm một phần của nghi thức.”

“Nghi thức?!” tôi kêu lên với tách trà ngay trước miệng.

“Phải. Rốt cục thì bọn họ là một giáo hội, và các giáo đồ thường rất ưa các nghi thức. Quan trọng hơn, giáo hội này tôn thờ Ma Vương, vậy nên nghi thức được chọn sẽ là…”

“Hiến tế?!” tôi la lên.

“Đúng vậy. Thường thì bọn họ sẽ muốn vật hiến tế của mình và trong sạch và nguyên vẹn hết sức có thể. Nghĩa là bọn chúng sẽ không làm hại bạn cô nếu không cần thiết. Nhưng, xem nào…” anh ta nói, nụ cười trên mặt hiện lên chút rắc rối. “Tôi thực sự phải tự hỏi rằng có phải bọn họ nghĩ ma tộc sẽ làm theo ý nguyện của nhân loại chỉ bởi vì bọn họ tôn thờ chúng.”

“Chà, rất nhiều người chỉ muốn có được một sự tự do mà không bị kiềm chế hay phải gánh chịu hậu quả, và họ cần đến một sức mạnh lớn hơn để đạt được chúng,” tôi nói và lại thở dài. “Việc tôn thờ thần thánh thường không tán thành câu nói ‘thích làm gì thì làm,’ vậy nên tôi dám chắc bọn họ đã nghĩ rằng, vậy sao không tôn thờ Ma Vương?”

“À, có lẽ vậy…” Xellos nói với một vẻ điềm tĩnh.

“Nhưng… nếu bọn họ không hề nghĩ đến việc dùng cô ấy làm con tin trước khi mang đi hiến tế thì sao.”

“Khó có thể xảy ra. Klotz là một kẻ tính toán rất thấu đáo.”

“Klotz?”

Tôi đã nghe cái tên ấy ở đâu rồi nhỉ.

“Hắn ta là lãnh đạo của tổ chức đó… hay nói cách khác là giáo chủ.”

À há, phải rồi. Kẻ mà Balgumon đã nhắc tới trong cuộc tập hợp.

“Sao ông anh lại có dính dáng với đám người đó vậy?” tôi hỏi.

“Chà, chúng tôi đã có một xích mích nho nhỏ để tranh giành một món đồ tại Lyzeille. Chuyện có hơi quá dài để kể lại tại đây, nhưng tóm gọn lại, Klotz và những kẻ khác đã chạy thoát cùng với thứ đó và giấu nó đi tại căn cứ của mình.”

“Tôi không nghĩ là phải nói ngắn gọn đến vậy đâu… nhưng sao cũng được. Thứ mà ông anh đã tranh giành là gì?”

“Ahahaha, chà… cứ coi rằng đó không phải thứ gì quá quan trọng đâu,” anh ta nói, đảo mắt và nhấp thêm một chút sữa nóng.

“Rồi, nghe này. Một người như ông anh mà lại tranh chấp một thứ với những kẻ như chúng thì đó hẳn phải là chuyện hết sức nghiêm trọng. Mau nói ra đi.”

“Ờm, chà, đó là, xem nào…” Xellos ấp úng một lúc rồi thì thầm với tôi, “Một văn tự nhất định.”

“Một văn tự?”

Chờ đã—

“Khoan đã nào!” tôi nói và đứng bật dậy.

“Cô Lina, xin đấy! Nói nhỏ thôi!” Xellos vội trấn tĩnh tôi.

Tôi lại ngồi xuống ghế. Tôi có thể thấy ông chủ tiệm ăn đang nhìn chúng tôi với ánh mắt nghi vấn, vậy nên tôi nhỏ giọng lại rồi mới nói.

“Ý của ông anh thì đó không phải văn tự ngẫu nhiên nào đó phải không?” tôi khẽ hỏi.

“Đó quả thật… là văn tự ấy.”

“Kinh thư Claire…” tôi thì thầm. Anh ta gật đầu đáp lại.

Kinh thư Claire là một truyền thuyết trong giới pháp sư. Nó được cho là một cuộn văn đến từ thế giới khác ẩn chứa những bí mật về ma pháp và ma tộc. Phiên bản gốc của nó vẫn đang ở đâu đó ngoài kia, còn về các “văn tự,” chúng là những bản ghi chép sao lưu không hoàn chỉnh.

Vậy nên khi pháp sư nói đến “văn tự nhất định,” đó thường là thứ mà họ đang nhắc đến—bản sao một phần của kinh thư Claire. Nhưng dù người ta tin rằng kinh thư Claire là có thật, không có bằng chứng xác thực nào chứng minh rằng nó có tồn tại cả. Một số người vẫn chỉ coi rằng đó chỉ là một truyền thuyết.

Tuy nhiên, chính tôi biết một điều… rằng kinh thư Claire hoàn toàn có thật.

Trước đây tôi từng đến vương quốc Dils với bà chị mình. Những quan chức trong lâu đài tại đó đã kể một câu chuyện khá thú vị. Họ nói rằng bọn họ từng sở hữu một văn tự, nhưng nó đã bị đốt từ rất lâu rồi. Tuy nhiên, họ có nói rằng nội dung của văn tự đó được truyền lại qua các thế hệ thuật sĩ hoàng gia… Và đoán xem ai là người may mắn được nghe bọn họ kể lại nào?

Dù vậy, tôi đã cho rằng câu chuyện đó khá là đáng nghi, vậy nên để thử thì tôi đã chắp vá lại thành hai ma pháp dựa trên những gì tôi đã nghe, và… một trong số đó thực sự có tác dụng. Ma pháp đó là Giga Slave, thứ triệu gọi kẻ vĩ đại nhất trong số các ma vương, Kim Sắc Ma Vương, để mang hư không đến thế giới này. Đòn đó còn mạnh mẽ hơn cả Dragon Slave, vốn được cho là ma pháp hủy diệt mạnh nhất từng được biết đến với nhân loại.

Nếu như những gì tôi đã nghe được ở Dils—và cùng với đó là sự tồn tại của kinh thư Claire—chỉ là giả tạo, vậy thì chiêu Giga Slave của tôi phải không thể bị kích hoạt. Chỉ nhiêu đó đã chứng minh được rằng kinh thư đó là thật. Tuy vậy, tôi chưa từng báo cáo lại điều này cho hội đồng pháp sư. Một ma pháp có nguy cơ phá hủy cả thế giới thì quá nguy hiểm để có thể được biết đến.

Dù thế, chỉ bởi kinh thư Claire là thật không có nghĩa mọi văn tự ngoài kia cũng vậy. Văn tự mà Xellos và đám kia đang tranh giành cũng có thể là hàng giả.

“Vậy… văn tự ấy có phải đồ thật không?” tôi hỏi Xellos, ánh mắt của tôi cũng theo đó mà trở nên ngờ vực. “Có thể đó chỉ là một chiêu trò của dân làng để thu hút khách thăm quan thôi.”

“À, phải, những chiêu trò như vậy quả thực khá phổ biến,” anh ta đáp lại mà không chút biến sắc. “Chế ra vài ma pháp và viết xuống, gọi đó là văn tự huyền thoại rồi bán cho những nhà sưu tầm với giá cao… Tuy nhiên, tôi có thể đảm bảo rằng lần này không phải như vậy. Một phần lý do làm tôi chắc chắn là… cứ coi đó là linh cảm đi. Nhưng quan trọng hơn, Klotz đã dẫn theo một lượng lớn giáo đồ để đánh cắp nó. Thậm chí đích thân hắn ta cũng tham gia vào phi vụ ấy… điều đó cho thấy rằng hắn ta thực sự tự tin về nó. Vậy nên tôi cho rằng rất có khả năng văn tự đó là thật.”

Nghe khá là tường tận rồi đấy… Nhưng chúng tôi cần phải quan tâm đến nhiều thứ hơn là tính chân thực của văn tự ấy.

“Vậy,” tôi cất tiếng, nhìn thẳng vào mắt Xellos, “trong văn tự ấy là gì? Quan trọng hơn, ông anh định làm gì với nó?”

“Hừm…” Xellos dường như đang suy nghĩ rất sâu trong một khắc. “Tình huống của tôi khá là… phức tạp, nên e rằng tôi không thể tiết lộ tất cả được. Những tôi vẫn có thể hứa một điều: tôi sẽ không sử dụng văn tự ấy cho việc ác.”

Ừ, biết mà. Tôi phải đần lắm mới đi chấp nhận một lời hứa ngoài mặt như vậy. Tuy nhiên, Xellos và băng của Klotz dường như khá đối nghịch với nhau… Khi không có Gourry ở bên và ma pháp cũng không dùng được, tôi cần càng nhiều đồng minh càng tốt.

“Được rồi. Vậy tôi sẽ không đào sâu thêm làm gì. Giờ thì… bọn họ định làm gì với văn tự đó?” tôi hỏi.

Nói tới đó, nụ cười trên mặt Xellos yếu hẳn đi.

“Tiếc là tôi không biết,” anh ta thừa nhận. “Nhưng tôi không nghĩ mục đích của họ là đem lại niềm vui cho nhân loại đâu.”

“Chắc là không rồi. Nào… tôi có một đề nghị.”

“Cô muốn hợp tác phải không?”

“Chính xác. Tôi không biết căn cứ của kẻ địch ở đâu, nhưng tôi có thể dẫn anh đến một nơi gặp mặt của bọn chúng ở gần đây. Và trong khi đó, sẽ tốt hơn khi tôi có ai đó ở bên cạnh.”

“Tốt thôi. Khi đã biết rằng cô Mazenda đang làm việc với chúng thì tôi nhất định phải can thiệp.”

“Vì sao ông anh lại nói vậy?”

“Đó là một bí mật,” Xellos nói và đặt một ngón tay lên trước môi.

Và đó là cách mà tôi và Xellos hợp tác với nhau.

.

Cái quái…?! Tôi bật dậy khỏi giường.

Hiện đang là đêm của ngày hôm đó. Tôi dùng tên giả để đặt một căn phòng trên tầng hai của quán trọ và mau chóng đi vào giấc ngủ… cho đến khi bị đánh thức một cách thô lỗ bởi một cảm giác cuồng nộ nhắm tới tôi. Ngay lập tức, tôi nắm lấy thanh kiếm tôi đặt dưới gối và với tấm áo choàng treo ở góc giường. Vừa lúc ấy…

Bwooom! Một tiếng nổ làm rung chuyển cả tòa nhà.

“Hả?!” tôi mặc áo choàng lên và mở cửa phòng. Mùi của gỗ cháy và nhiệt độ xộc thẳng vào mặt tôi. “Ngh!”

Một vụ nổ nữa làm rung chuyển cả khu vực. Nhiệt độ tăng vọt lên trong chốc lát và cả cầu thang tắm trong ánh sáng cam. Có kẻ tấn công nhà trọ! Tôi nhận ra. Tóm lại thì… bọn chúng hẳn đang nhắm tới tôi và Xellos.

Tôi chạy lại về phòng, xướng ma pháp Levitation trong lúc mở cửa sổ và nhảy ra ngoài—

Crash!

“Ow, ow, ow…”

Ồ phải rồi… Trong cơn vội vã chạy thoát, tôi quên mất rằng mình không thể dùng ma pháp như bình thường được. Phép Levitation vừa rồi cho tôi cảm giác được lơ lửng trong thoáng chốc, nhưng chỉ có vậy thôi. Thật may là bụi cây phía dưới đã làm đệm đỡ cho tôi. Nếu không thì ít nhất tôi sẽ phải bị gãy một chân.

Chết tiệt. Lẽ ra phải dùng đến mấy tấm bùa chứ, tôi than phiền và kéo mình ra khỏi bụi cây.

Và khi nhìn lên… cô ta đang đứng đó, ngay trước mắt tôi.

“Cũng đã lâu rồi nhỉ,” cô ta nói, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười. “Balgumon đã nói cho ta biết mọi thứ. Cô chính Lina Inverse phải không?”

Sự thèm khát hiện lên trên mắt cô ta, và cô ta khẽ tiến một bước lại gần tôi.

“Amelia… Amelia và Gourry có ổn không?” tôi hỏi, vô thức lùi lại một bước.

Tôi có hơi chút sợ hãi trước áp lực mà cô ta tỏa ra. Những giọt mồ hôi trên trán tôi không chỉ đến từ ngọn lửa phía nhà trọ.

“Cô gái kia vẫn ổn,” cô ta đáp. “Ít nhất ta cho là thế… kẻ còn lại thì ta không biết.”

“Đám người thú kia, Vedul và đồng bọn… Chúng không nói gì sao?”

“Ta chưa nghe gì hết.” Mazenda tiến thêm một bước lại gần hơn, mái tóc phía sau phập phồng theo luồng gió nóng. “Ta vẫn chưa nói chuyện với họ… mới chỉ có Balgumon thôi. Nhưng ta đã khá bất ngờ khi anh ta nói đến tên của cô đấy. Nếu biết cô chính là Lina Inverse đó… thay vì chơi đùa, ta đã giết cô ngay tại chỗ rồi.”

“Ngay cả vậy… thiêu cháy cả một quán trọ cũng không phải một cách xử lý tế nhị đâu,” tôi lên tiếng và đứng khựng lại.

Nghe tới đó, sắc mặt của Mazenda chuyển sang bối rối.

“Phải rồi…” cô ta lẩm bẩm. “Balgumon có nói rằng bên cạnh ngươi là một gã linh mục kỳ lạ. Hắn chết trong đám cháy rồi sao.”

“Không,” tôi chậm rãi lắc đầu. “Anh ta đang ở ngay sau lưng ngươi đấy.”

“Heh,” cô ta cười khẩy. “Trò đùa lố bịch…”

“Tôi e rằng đó không phải trò đùa đâu, cô Mazenda.”

“K-Không thể nào…” cô ta thốt lên kinh ngạc.

Cô ta từ từ quay lại, gương mặt gần như đóng băng, rồi mắt cô ta hướng về phía một linh mục trong bộ đồ màu đen.

“Xellos!” cô ta kêu lên tựa như một tiếng thét. “Ngươi… Ngươi đang làm gì ở đây?!”

“Ôi trời, tôi mới là người phải hỏi câu đó chứ? Trong số tất cả mọi điều thì cô lại đi gia nhập một giáo hội Ma Vương… Thật tình,” Xellos nói với một nụ cười gượng. “Ít nhất cô phải cố gắng tìm hiểu xem giáo chủ của mình đang có ý đồ gì…”

“Ý ngươi là, thứ mà Klotz mang về—?!” cô ta kêu lên… dường như đã mất bình tĩnh đến độ quên kính ngữ với sếp mình.

Xellos gật đầu rồi nói với nụ cười vui vẻ, “Đúng vậy, một văn tự của kinh thư Claire. Điều đó khiến cho hai chúng ta đứng về hai phe đối lập. Nhưng kể cả khi không phải như vậy, tôi vẫn có thể nghĩ ra những lí do khác để không cho phép để cô lông bông ngoài đây.”

“Ngươi tính làm gì?” Mazenda hỏi một cách khô khan và dần lùi lại. Sự tự tin tuyệt đối vừa rồi với tôi đã biến mất hoàn toàn khi đối diện với Xellos.

Anh ta mỉm cười trước người phụ nữ đang hoảng sợ, “Tôi cho rằng chúng ta đều đã biết câu trả lời rồi.”

Nghe tới đó, Mazenda khẽ thét lên… rồi quay lại và lao mình vào biển lửa bao trùm lấy quán trọ!

“Đợi đã!” tôi kêu lên, nhưng Xellos nhẹ đặt một tay lên vai tôi. “N-Này, Xellos! Chuyện gì đang diễn ra vậy?!”

Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, anh ta chỉ đáp lại, “Tôi sẽ xử lý cô ta.”

“Hả?” tôi nói, cảm thấy thật ngớ ngẩn trong khoảnh khắc đó.

“Ý tôi là tôi sẽ đuổi theo cô Mazenda.”

Đuổi theo? Anh bị điên à?! Cô ta đang ở trong biển lửa đó ấy!”

“Chỉ vậy không đủ giết được tôi đâu. Đừng lo.”

Sao mà tôi không lo được chứ?!

“Quan trọng là tôi sẽ đuổi theo cô ấy và giải quyết vài thứ.”

“Để… làm gì?”

“Giải ấn ma pháp của cô,” anh ta điềm nhiên nói. “Thật thứ lỗi khi phải rời đi sớm như vậy ngay sau đề nghị hợp tác của chúng ta, nhưng đừng lo lắng. Tôi sẽ tìm được cô ta. Cô có thể nói cho tôi biết điểm tập kết của bọn chúng ở đâu không?”

“Gần… Gần Mayin,” tôi thành thật trả lời.

“Được rồi. Giờ tôi phải đi đây. Chắc rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”

Tới đó, đúng như những gì mình đã nói, Xellos lao vào trong ngọn lửa theo Mazenda. Khi bóng hình cả hai bọn họ không còn có thể thấy được nữa, chỉ còn lại mình tôi đứng trước căn nhà trọ rực lửa.

“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” tôi tự hỏi với chính mình. Tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn một cách trống rỗng vào tòa nhà đang cháy. Tôi không muốn phải thừa nhận rằng dòng suy nghĩ chính đang diễn ra trong đầu tôi lúc này là sẽ thật buồn cười nếu ngày hôm sau lộ lên trên đống tro tàn là hai cái xác chết cháy của họ.

.

Tôi khởi hành vào buổi sáng hôm sau, sau một đêm ngủ ngoài trời. Hiện giờ đã quá buổi trưa một thời gian, và tôi đang thư giãn trên đường đến Mayin…

Dĩ nhiên, trong bộ đồ cải trang. Rút kinh nghiệm từ một bộ mà trước đó tôi từng dùng, tôi đã tinh chỉnh lại cho đơn giản hơn. Tôi thay sang trang phục của một thôn nữ bình thường và tết tóc lại đằng sau. Đương nhiên là lũ người thú hay Balgumon đều có thể nhận ra được ngay, nhưng hầu hết những kẻ truy đuổi đều chưa từng thấy tôi tận mắt. Tất cả những gì mà bọn họ biết là “một pháp sư khoảng mười lăm hay mười sáu tuổi với mái tóc màu hạt dẻ.” Như vậy hẳn là đủ để đánh lừa được họ.

Dù vậy, tôi không quen với việc mặc váy cho lắm, và bộ đồ này làm tôi cảm giác mình có hơi hở hang…

Theo một cách lý tưởng, sau đó tôi sẽ gặp Gourry, rồi ma pháp của tôi sẽ trở lại nhờ vào hành động từ phía sau hậu trường của Xellos, tiếp đó là gặp lại anh ta ở Mayin… toàn bộ chỗ đó trong khi nằm ngoài tầm chú ý của kẻ địch. Tuy nhiên, tôi biết rõ rằng mọi chuyện sẽ không bao giờ dễ dàng như vậy. Sau vụ việc đêm qua, tôi đã cẩn thận dùng thử mấy tầm bùa mới có được và phát hiện ra rằng với sự hỗ trợ của chúng, tôi có thể phát động được đến Fireball. Dùng cũng chỉ uy lực ngang với đòn đó khi được phát động bởi một tay nghiệp dư hạng ba, nhưng vậy cũng được!

“Này cô kia!” một giọng nói bất chợt cất lên từ phía sau và cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

“Được rồi, bắt đầu thôi nào…” tôi thở dài.

“Nói ‘bắt đầu thôi nào’ là sao hả?”

Tôi quay đầu lại và, đúng như dự đoán, đúng đằng đó là một nhóm khoảng năm tên bịt mặt đang chăm chú quan sát tôi. Ngay cả khi không có ma pháp, tôi vẫn có thể hạ được họ… nhưng nếu tôi tấn công bọn họ thì sớm muộn gì cũng sẽ đụng phải lũ người thú, và chúng là một đối thủ còn khó nhằn hơn nhiều. Thay vào đó, tôi hy vọng rằng mình có thể giải quyết vụ này qua nói chuyện.

“Xưng danh đi. Cô đang đi đến đâu và lý do?” một trong số bọn họ hỏi và vung vẩy thanh kiếm dài.

“T-Tên tôi là Lily,” tôi làm bộ sợ hãi và đáp lại. “Tôi đang giao một món hàng đến Saillune…”

“Vậy ư?” người đàn ông kia trầm ngâm và đưa mắt nhìn tôi trên xuống.

“Khoan. Trông cô ta quen lắm…” một trong những gã đứng đằng sau lên tiếng.

Urk! Bụng tôi đau quặn lại. Có phải hắn là một trong số những tên cướp bị tôi đập cho ra bã trước đây?

“Có lẽ tao nên ra đó kiểm tra cho chắc,” hắn ta nói tiếp với một nụ cười khả ố.

Ồ, được rồi, hắn không có nhận ra tôi. Hắn chỉ là một tên dâm tặc đang kiếm cớ để sờ mó tôi thôi. Không phải một diễn biến đầy hứa hẹn cho lắm… Tôi đang cất trang phục và áo choàng cùng với khá nhiều dụng cụ ma pháp trong túi đựng sau lưng. Ngay dưới đó là thanh kiếm còn trong bao được tôi cột vào người. Tháo cái túi đựng sau lưng của tôi ra sẽ khiến cho việc tôi đang giấu gì đó trong người rõ như ban ngày.

Ugh, nếu đã vậy…

Tôi cười khẩy.

“Cô ta bị sao vậy? Cái thái độ đó là sao?” một gã hung dữ nói.

Tôi trả lời cộc lốc, phóng thái giờ trở nên lạnh băng, “Thật tình… nếu các người là đám đàn em tốt nhất mà cô ấy có, ta có thể hiểu lí do vì sao Mazenda lại phải nhờ đến sự giúp đỡ của ta rồi.”

“H-Hả?!” đám bịt mặt hoảng loạn khi nghe đến cái tên đó. “Cô đang nói cái gì vậy?”

“Xem nào, bọn ta là bạn cũ của nhau… Cô ấy nói rằng mình đang gặp rắc rối và nhờ ta giúp đỡ.”

Đám người lo lắng nhìn nhau.

“Có… Có thật không?”

“Xem ra ta không thể khiến các ngươi tin tưởng mình rồi,” tôi nói rồi quay lưng lại và bước đi. Khi đi qua đám bịt mặt, tôi nói thêm, “Vậy ta quay về đây. Ta cho rằng với các người thì vậy cũng ổn thôi. Chỉ cần báo cho Mazenda biết là các người đã đuổi ta về là được.”

“L-Làm ơn khoan đã!” người đàn ông kia vội vã ngăn tôi lại và cầu xin. Thấy cảnh hắn và đồng bọn quay đầu chuyển sang lễ phép khá là nực cười. “Nếu những gì cô nói là thật thì ngài ấy sẽ giết chúng tôi mất! Nhưng cô cũng có thể đang nói dối, nên…”

“Vậy tự đi mà hỏi Mazenda đi. Cô ấy đâu rồi?”

“Chà… chúng tôi thực sự không…” gã bịt mặt ấp úng.

Tôi thở dài một tiếng. “Hóc búa nhỉ. Nghe đây, chúng ta sẽ làm như sau. Ta sẽ đến Mayin và lấy một phòng trọ. Khi nào gặp Mazenda thì nói cho cô ấy biết là Melty đang đợi cô ấy ở đó.”

“Gượm đã,” một người lên tiếng, tia tôi với ánh mắt ngờ vực. “Cô vừa mới nói tên mình là Lily…”

Erk!

“Và cô có một gói hàng…”

“Đồ đần. Các người tin một lời nói dối hiển nhiên như vậy ư?” tôi quát tháo, giữ một giọng đều đều mặc cho sự rối loạn trong tâm trí. “Ta chỉ đang thăm dò các người thôi.”

“R… Rõ rồi…”

Đám người kia dễ dàng chấp nhận lời giải thích của tôi. Thích nhất là đám đầu gấu hạng ba này!

“Chúng tôi có thể hộ tống cô về Mayin không?” một trong số đám bịt mặt đề nghị.

“Ta thích đi một mình hơn,” tôi phẩy tay đáp lại. “Giờ thì ngưng phí thời gian của ta và quay lại tuần tra đi. Và đừng quên gửi lời nhắn của ta cho Mazenda đấy.”

Và như thế, tôi tiếp tục chuyến hành trình của mình.

.

Cuối cùng tôi cũng đến được Mayin. Mừng là tôi đã quay lại được vào lãnh thổ của kẻ địch, nhưng tôi vẫn chưa có những gì cần thiết để có thể phản công đàng hoàng. Tôi không hề bắt gặp Gourry, và không chỉ việc tôi vẫn chưa gặp lại Xellos, ma lực của tôi vẫn chưa khôi phục. Nghĩa là Mazenda vẫn còn sống, và tệ hơn là Xellos có thể đã tiêu tùng…

Dù vậy, Lina Inverse vĩ đại này đây sẽ không ngồi không khi đương đầu với khó khăn! Nuh-uh! Thay vào đó…

.

“Chào mừng, những người đồng chí!” giọng của một người đàn ông vang lên trong bóng tối.

Một lần nữa, tôi thâm nhập vào điểm tập hợp các giáo đồ đặt trong núi. Hiện đã là năm ngày sau khi tôi đến Mayin. Ngày nào tôi cũng đến đây với hy vọng bắt gặp một cuộc gặp mặt khác, và nỗ lực của tôi đã được đền đáp. Tôi lẻn vào nơi này theo cùng cách mà trước đó tôi đã đi cùng với Gourry và Amelia. May thay, với sự giúp sức từ khả năng cường hóa của tấm bùa, tôi đã có thể dùng được Levitation.

Mấy người hỏi lý do cho toàn bộ chuyện này là gì ư? Để đi tìm hang ổ thực sự của kẻ địch.

Một người mới đứng tại vị trí lần trước của Balgumon. Anh ta trông khá trẻ, mảnh khảnh với mái tóc đen tuyền. Có lẽ trông anh ta cũng khá điển trai… nhưng ánh sáng trong đôi mắt của anh ta chính là thứ khiến cho gã khác biệt. Tôi không thể nào bàn cãi về sức thu hút của hắn. Giọng nói vang dội, cử chỉ uyển chuyển và phong thái khoan hậu… Toàn bộ chúng dường như đã được tính toán để chiếm được trái tim và tâm trí của người khác. Chắc chắn đó là một phiên bản nâng cấp giống với giáo chủ hơn của Balgumon.

Mặc trong chiếc áo đen tuyền, hắn dang tay ra và nói vang, “Hãy hân hoan lên, những người bạn của ta! Ta đã tìm được thứ mà chúng ta đang tìm kiếm!”

“Raaaaah!” Một tiếng vui mừng phát ra từ đám đông vang dội trong đêm.

“Đúng vậy! Cuối cùng ta đã có được thứ có thể mang đến sức mạnh thực sự, nỗi khiếp sợ thực sự! Giờ chúng ta có thể cho lũ cung phụng lũ thần ngu ngốc, những kẻ dám coi chúng ta là tà giáo, thấy rằng chúng ta mới là những chủ nhân đích thực của thế giới này!”

“Raaaaah!” Một tiếng kêu hân hoan còn lớn hơn vang vọng khắp đấu trường.

“Chúng ta sẽ bắt đầu với Saillune!”

Hả? Tôi vô thức nhíu mày khi cái tên đó được xướng lên.

“Bọn chúng tự coi mình là ‘thành phố thánh,’ lũ tôn thờ Ceifeed sử dụng bạch ma pháp ấy! Tiêu diệt chúng sẽ là màn phô diễn sức mạnh đầu tiên của chúng ta cho thế giới này!”

Này, này, này, anh bạn! Đây nghĩ rằng mục tiêu đó có hơi quá sức đối với ông anh đấy! Tôi biết rằng tà giáo về cơ bản hoạt động dựa trên những lời hứa suông, nhưng nếu đã nói vậy rồi sau đó bàn lùi thì một số người sẽ nổi giận đấy! Khoan đã…

Chết tiệt. Đó là lý do mà bọn chúng muốn sở hữu văn tự ấy. Ôi trời… Biết là chẳng cần phải nói đâu, nhưng cố gắng hủy diệt Saillune là một việc xấu xa khá là nghiêm trọng đấy. Dĩ nhiên, đâu có phải những hành động của chúng từ trước đến giờ có thể cho là thân thiện.

Trong lúc tôi mải suy nghĩ, Klotz chuyển sang chủ đề kế tiếp.

“Vài ngày trước, một nhóm những kẻ dị giáo đã phá ngang cuộc gặp mặt của chúng ta. Đừng lo lắng! Người bạn đáng mến của ta, Giám mục Balgumon, đã bắt giữ được một kẻ can thiệp, hai kẻ còn lại sẽ sớm rơi vào tay chúng ta thôi!”

Nghe có vẻ là Gourry vẫn an toàn. Thật nhẹ nhõm.

Bài phát biểu của Klotz tiếp đó nói về sự vô nghĩa của ranh giới thiện và ác, tiềm năng nhân loại và đủ các thứ khác mà tôi không quan tâm. Tuy nhiên, sau đó thì màn diễn văn cũng đi đến hồi kết và giáo đoàn bắt đầu hát bài thánh ca cầu xin sự bảo hộ từ Xích Nhãn. Sau đó thì cuộc gặp mặt kết thúc. Klotz và thuộc hạ rời khỏi đấu trường trung tâm. Khi những ngọn đuốc lần lượt vụt tắt, những giáo đồ nối nhau rời khỏi đây.

Ngay lúc này!

Tôi nhanh chóng phát động Levitation và hòa vào đám giáo đồ trong màn tối. Đương nhiên, tôi có cải trang trong vụ lần này. Tôi đang mặc đồ của một dân làng nam với chiếc bị đeo lên che mặt. Giọng của tôi thì khá có thể làm gì được, nhưng nếu có ai ngăn tôi lại và tra hỏi, kế hoạch của tôi là sẽ vào vai “một cậu bé đi cùng với cha mẹ và bị lạc.”

Hah! Ai bảo lùn tịt và ngực phẳng thì không có ích gì chứ? Được rồi, đó không phải chuyện đáng tung hô cho lắm…

Mà, tôi trà trộn vào trong đám giáo đồ và đi ra lối thoát với hy vọng tìm được nhóm của Klotz ở bên ngoài.

Hiện tại tôi đang không có vũ khí. Nếu giắt kiếm bên hông thì tôi sẽ trở nên quá nổi bật, vậy nên tôi cất nó ở lại thị trấn cùng với chỗ đồ. Dù vậy, tôi vẫn mang theo những tấm bùa, hầu hết đều được che giấu dưới quần áo. Còn về hai cái vòng trên cổ tay, tôi quấn lấy chóng trong băng gạc. Không phải một ngoại hình hợp lý cho lắm, nhưng đó là tất cả những gì mà tôi có thể cố được.

Do đó, tôi không thể nào hành động liều lĩnh. Kế hoạch của tôi là truy dấu Klotz và đồng bọn về hang ổ và xác định địa điểm ấy.

Khi lẻn vào trong đấu trường, tôi nhận ra rằng canh phòng của bọn họ cũng chẳng nhiều nhặn gì, nhưng… tôi đã gặp phải trở ngại khi bước ra ngoài. Dường như các giáo đồ sở hữu một con đường cố định để quay trở về làng, và tất cả đám người bắt đầu di chuyển. Con đường liên tục phân nhánh ra, nhưng dọc đường có những kẻ đeo mặt nạ đỏ canh gác.

Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài đi theo đám người. Một số tên giáo đồ mang theo đuốc và tiến về làng. Tôi đi theo bọn họ cho đến khi có cơ hội trốn vào một bụi cây gần đó. Rồi tôi từ từ quay lại đấu trường.

Tôi tìm được một chỗ tốt để ẩn nấp và quan sát mọi thứ, sau đó thì tôi phát hiện ra có động tĩnh. Một nhóm những bóng người xuất hiện từ một lối ra nhỏ, khác với lối mà các giáo đồ đã sử dụng. Bọn chúng có tới khoảng mười tên. Một số người mang theo nguồn sáng, về cơ bản cũng chỉ là những cây trượng được thi triển Lighting với uy lực thấp lên. Tôi nhận ra một trong số chúng là Klotz.

Sau một lúc, nhóm người bắt đầu tiến sâu hơn vào trong những ngọn núi, đối diện với ngôi làng.

Được rồi! tôi xốc lại tinh thần, đợi bọn họ tiến xa một chút rồi lần theo dấu ánh sáng.

Tôi không thể nào dùng đến vật sáng được, vậy nên tôi chỉ có thể quan sát dưới ánh trăng. Dù chậm nhưng ít nhất ở đây có một con đường mòn hẹp, vậy nên tôi quyết định men theo. Suy cho cùng thì di chuyển trong những bụi cây sẽ chỉ làm chuyện trở nên khó giải thích hơn nếu bọn chúng có phát hiện ra tôi.

Sau một lúc đi bộ, tôi nhận thấy có ai đó đang đứng lại ở đoạn đường trước mặt. Chắc chắn tôi đã bị phát hiện, nhưng giờ nếu quay đầu lại thì giống như đang la lên, “Đúng vậy! Ta là gián điệp đây!” Vậy nên tôi tiếp tục bước đi như thể không hề phát hiện ra kẻ đó. Đương nhiên, tôi vẫn đang đội cái bị lên đầu.

Và cuối cùng…

“Này! Người kia!”

Khi nghe tiếng gọi hướng đến mình, tôi giật người lại như thể bị bất ngờ.

“D-Dạ?” tôi lên tiếng hỏi và đối diện với kẻ đó.

Đó là một gã mặc đồ đỏ. Trông hắn khá cao, chắc phải hơn Gourry một cái đầu. Do tôi không nhận ra giọng của hắn, tôi cho rằng hắn cũng không hề nhận ra tôi.

“Đang làm gì ở đây vậy?”

“Cháu… Cháu bị lạc khỏi bố… rồi cháu thấy có ánh sáng, vậy nên cháu chỉ…” tôi ngập ngừng nói.

“Trẻ lạc thôi hử?” hắn ta thở dài đáp lại. Có vẻ như hắn tin vào những lời đó. “Dù vậy, lối này là nhầm đường rồi. Ngôi làng ở đằng kia cơ. Nhưng ta không thể nào để cho một đứa trẻ một mình đi qua đường núi giữa đêm được… Này, cháu con nhà ai đấy?”

“Hả?!” là tất cả những gì tôi có thể đáp lại trước câu hỏi bất ngờ ấy.

“Đừng có kêu lên như thế. Ta đang hỏi cháu sống ở đâu. Để ta dắt cháu về nhà.”

Hả, gì cơ? Từ khi nào mà môn đồ tà giáo lại đi dắt trẻ lạc về nhà vậy?! Lòng tốt ấy rất đáng trân trọng đấy, anh bạn, nhưng hiện giờ thì việc đó cực kì bất lợi cho đằng đây nhá! Tôi hét lên trong lòng.

“Xin chú… Chú chỉ cần cho cháu một cây đuốc hay gì đó là được rồi, cháu có thể tự về được… Cháu đâu còn là trẻ con nữa.”

“Bất kỳ ai tự nhận mình ‘không còn là trẻ con nữa’ thì vẫn là trẻ con. Thậm chí cháu còn chưa vỡ giọng nữa. Nếu như mọi đêm khác thì không nói… nhưng cháu nghe ngài ấy nói gì trong buổi tập hợp rồi đấy. Ta không thể nào để cháu về một mình được. Gần đây có một số kẻ khả nghi đang lảng vảng quanh đây.”

Kẻ khả nghi hả?! Chạch này đây có đôi điều muốn nói đấy, quý ngài Lươn ạ!

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, ánh sáng từ nhóm của Klotz khuất dạng sau con đường.

Không ổn… Mình phải thoát khỏi chuyện này bằng cách nào đó… Một kế hoạch kiểu “kệ xừ, hạ gục tên này, trộm đồ của hắn và đi theo đám Klotz” thoáng hiên ra trong tâm trí tôi, nhưng tôi không hề rõ gã này mạnh tới đâu. Hơn nữa, ngay cả nếu tôi tìm được hang ổ của kẻ địch theo cách đó, tôi cũng sẽ chỉ tự làm khó bản thân trên chặng đường dài thôi. Kết luận: tạm thời cứ làm theo đã.

“Cũng được ạ. Chỉ cần dẫn cháu về đến cổng làng là được rồi. Cháu chắc rằng chú vẫn còn nhiều việc cần làm mà.”

“Hah. Xem ra cháu cũng không còn quá trẻ con nhỉ,” người đàn ông kia nói rồi khẽ xướng chú. Một ánh sáng nhỏ hiện lên trên đỉnh cây trượng, soi mù mờ con đường núi.

“Oa… Chú dùng được ma pháp ư?” tôi hỏi với tông giọng kinh ngạc.

“Dĩ nhiên rồi,” gã ta ưỡn ngực đáp lại. “Được rồi, đi thôi nào. À khoan… Cháu nên bỏ mặt nạ ra trước đi.”

“Hả?” tôi vô thức sững người lại.

“Cháu nghe rồi đấy. Bỏ mặt nạ ra đi. Ngay cả khi có ánh sáng, thứ đó vẫn khiến cho cháu khó mà nhìn rõ đường được. Cháu sẽ vấp phải rễ cây hay gì đó đấy.”

“C-Chú không tháo mặt nạ của mình ra à?” tôi cố gắng thay đổi chủ đề.

“Ồ… ta à?” gã nói với vẻ buồn bã. “Cháu không muốn nhìn thấy mặt ta đâu.”

Một người thú chăng? Giờ nhìn kĩ lại mới thấy, hình dạng khuôn mặt phía dưới tấm mặt nạ ấy có hơi chút bất thường…

“Được rồi. Mau nào. Cởi nó ra đi,” gã ta nói và đưa tay về phía tôi.

Được rồi, Lina, làm gì bây giờ? Nhưng ngay khi tôi đang mải nghĩ điều đó…

Bwooom! Một tiếng nổ từ xa làm rung chuyển bầu trời đêm.

“Cái gì vậy?!” người đàn ông kia kêu lên và quay người lại.

Từ đằng xa—tôi đoán là phía mà Klotz đã đi đến—xuất hiện một ánh lửa. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng đó hẳn là hang ổ của bọn chúng!

“Xin lỗi nhé!” người đàn ông kia nói và đưa cây trượng cho tôi. “Không còn thì giờ để dẫn cháu về đâu! Cứ men theo đường về làng là được! Sẽ có vài nhánh đường chia ra từ đó, nhưng đừng có đi theo! Rõ chưa?”

“Đợi đã!” tôi lên tiếng gọi người đàn ông kia khi anh ta quay đầu chạy đi.

“Hả?”

“Ừm… tên chú là gì?”

“Duclis. Gặp lại sau!” anh ta nói rồi biến mất vào màn đêm.

Anh ta là kẻ địch của tôi, chắc chắn vậy… nhưng không phải một người mà tôi thực sự muốn phải chiến đấu. Dù vậy, tôi không thể cứ thế ngồi không được! Tôi giấu cây trượng mà anh ta đưa cho tôi vào trong lùm cây rồi lao về hướng ánh lửa.

.

Cuối cùng tôi cũng tới nơi. Tôi nhìn thấy gì đó giống như một phần của một tòa kiến trúc nhô lên từ con dốc… Tôi không biết nó được xây vào trong núi hay là một tòa nhà bị chôn vùi trong vụ sạt bùn được phát hiện và tái sử dụng.

Nghĩ lại thì… đây từng là lãnh thổ của Công quốc Letidius. Đất nước đó đã sụp đổ từ năm trăm năm trước, nhưng thi thoảng người ta vẫn có thể tìm thấy các tàn tích của nó.

Có một lối đi dẫn vào trong, và tôi cũng không thấy có canh phòng. Cách đó một đoạn là một cái lỗ trên tường có ánh sáng lọt qua. Đây hẳn là nơi ở của các thành viên cao cấp trong hội, nghĩa là ở đây có lẽ cũng không có nhiều người—nhất là khi so với kích cỡ của tòa nhà bị vùi lấp.

Cơ hội tiến vào đây rồi… Đương nhiên, liều lĩnh lao vào hang ổ của kẻ thù sẽ không hề dễ dàng gì… nhưng vụ nổ vừa rồi nghĩa là ở trong đang có một kẻ địch của bọn chúng. Xellos chăng? Có phải anh ta đã đuổi theo Mazenda đến đây không? Cũng có khả năng Gourry đã thâm nhập vào pháo đài của bọn chúng, bị phát hiện và giờ đang hứng ma pháp tấn công.

Ugh! Giờ không phải lúc suy xét đến các khả năng! Tôi tự trách móc chính mình. Dù vậy, nếu người gây ra vụ nổ đó là một thành viên trong nhóm, tôi không thể nào ngồi không và quan sát chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo được.

Tôi lao ra khỏi bụi cây và đi tới chỗ lối vào. Tôi tránh cái hố trên tường với ánh sáng ma pháp phát ra… Cả cái mẫu bài trí này đang như đang la lên một chữ “bẫy” vậy. Và từ những gì mà tôi thấy, không có ai canh gác xung quanh lối vào.

Cố gắng che giấu tiếng chân, tôi tiến vào trong. Lối vào đây dường như được thiết kế để chào đón các vị khách với những cột đá cẩm thạch giờ đã bị chôn vùi một nửa dựng hai bên. Phía trên đó là một cái khung hình vuông, có thể trước đây từng dựng một cánh của trước khi tòa nhà này sụp đổ.

Tôi bước qua và đến một sảnh rộng hình tròn. Hai bên là những cái khung không cửa. Có ánh sáng mờ nhạt phát ra từ một khung cửa ở phía tay phải tôi. Là lối đó sao? Ngay khi tôi vừa tiến lên một bước—Bwoosh!—một tiếng nổ nữa vang lên từ sâu bên trong tòa nhà.

Chắc chắn đang có một trận chiến diễn ra! Tôi suy nghĩ rồi lao thẳng qua lối đi sáng đèn. Tôi không cảm nhận được bất kỳ ai ở bên trong, nhưng lối đi phía trước chia ra, rẽ theo một phong cách cho thấy rằng nó bao quanh sảnh chính. Một lối đi uốn cong sau một đoạn ngắn, lối còn lại dẫn đến một cái cầu thang. Có ánh sáng phát ra từ cả hai bên, nhưng… Ugh! Đi theo linh cảm đi, Lina! Đến cuối, tôi quyết định đi theo đoạn cong.

Khi vòng qua đó, tôi thấy phía trước là một hành lang thẳng. Những cánh cửa đặt ở hai bên và thêm một hành lang nữa kéo dài ra phía bên phải. Xét theo góc nhìn thẩm mỹ, nội thất bên trong tòa nhà này khá cũ kĩ và mục nát rồi, nhưng chúng vẫn được chế tác một cách tinh xảo. Có lẽ nơi đây được dùng làm nhà cho các quý tộc giàu có.

Vừa chú ý lắng nghe những tín hiệu sự sống từ xung quanh, tôi đi qua dãy hành lang mới. Nơi đây hoàn toàn im lặng. Khung cảnh cũng lặp đi lặp lại với hàng dãy các cánh cửa hai bên cho đến khi…

“Hừm… là chỗ này ư?”

Tôi tiến tới căn phòng cuối cùng trong hành lang. Cánh cửa phòng đã bị phá xuyên qua và vẫn còn khói bốc ra từ đó—một dấu hiệu rõ rệt cho thấy hỏa ma pháp đã được sử dụng lên nó. Bên trong không có ai, nhưng ai đó đã phá hủy bức tường dẫn ra bên ngoài và làm lộ ra khung cảnh ở phía bên kia. Đây hẳn là hiện trường vụ nổ đầu tiên mà tôi đã thấy. Một đòn hỏa ma pháp ở đây sẽ có thể được thấy rõ từ khá xa.

Tôi muốn tự mình kiểm tra các phòng khác, nhưng tôi không có thời gian để cẩn thận như vậy. Thay vào đó, tôi quyết định đi kiểm tra hành lang còn lại. Nhưng ngay khi đang quay lại lối cũ… tôi đụng phải một kẻ đã rẽ sang góc này!

“Ngươi đang làm gì ở đây?” hắn ta hỏi.

Tôi biết tên này—hắn là gã người thú Vedul.

“C-Cháu đang làm gì ạ…?” tôi ấp úng.

Thanh đại kiếm trong tay hắn ánh lên dưới ánh sáng. Tôi vẫn đang đeo mặt nạ, nhưng tôi lo rằng hắn có thể nhận ra giọng tôi.

Tôi chuyển sang chế độ trẻ lạc và nói, “Cháu… Cháu đi đến cuộc tập kết và bị lạc khỏi bố… Cháu… Cháu đang đi lang thang xung quanh thì nghe thấy tiếng nổ lớn… nên cháu tò mò tới xem sao…”

Đó là một cái cớ khá gượng ép, nhưng…

“Cởi mặt nạ ra,” Vedul khẽ nói.

Không ổn… Thực sự không ổn! Tôi sẽ phải thử vận may với hắn thôi… Hành lang này khá rộng, nhưng không đến mức mà hắn ta có thể thoải mái vung thanh đại kiếm ấy. Lựa chọn tốt nhất của tôi sẽ là dụ hắn xung kiếm vài tôi rồi sau đó bỏ chạy! Tôi không biết ai đang làm loạn bên trong tòa kiến trúc này, nhưng ít nhất tôi vẫn có thể giảm áp lực lên người đó bằng việc thu hút sự chú ý của một phần lực lượng địch.

“Nhưng… mặt nạ của cháu…” tôi co ro lo sợ trong lúc kẽ thì thầm. Dĩ nhiên, tôi đang xướng câu chú cường hóa.

“Cởi ra.”

Vedul tiến lên phía trước một bước và tôi cũng lùi lại phía sau. Tôi đã xướng xong câu chú cường hóa và chuyển sang niệm chú Fireball. Gần xong rồi…

“Nếu ngươi không tự cởi ra—” Tay của Vedul siết chặt lấy chuôi của thanh kiếm. Ngay khi đó…

“Cẩn thận, Vedul! Đó—” giọng nói của Gilfa bất chợt vang lên.

“Hả?!”

Trong khoảnh khắc mất tập trung của tên người thú, tôi hoàn tất ma pháp của mình.

“Fireball!”

Thông thường thì tôi sẽ không bao giờ dùng đến chiêu như thế trong không gian kín. Nhưng với việc ma pháp của mình đã bị suy yếu, có thể sẽ an toàn thôi.

Một cảm giác sức mạnh kì lạ tuôn ra giữa hai lòng bàn tay tôi.

Hử?! Tôi không biết phải nghĩ gì về điều đó, nhưng tôi không có thời gian chần chừ!

“Lùi lại, Vedul!”

Trong lúc Gilfa cố gắng cảnh báo bạn mình, tôi giải phóng ma pháp của mình lên gã người thú! Roarrrr! Vụ nổ mà đòn đó gây ra lớn hơn nhiều so với những gì tôi dự tính.

“Cái gì—?!”

Sóng xung kích rung chuyển cả tòa nhà và quăng tôi xuống sàn. Khi tôi mở mắt ra, Vedul đã biến mất. Tôi không biết có phải vụ nổ đã tiêu diệt được hắn rồi hay là hắn đã kịp thoát trong đường tơ kẽ tóc. Những vết nứt chạy dài trên những bức tường và mặt sàn. Đoạn hành lang phía trước đã bị đánh sập và không còn có thể đi qua được nữa.

Khoan, vụ nổ ấy… Có lẽ nào?!

Tôi nhanh chóng xướng thêm một ma pháp nữa: “Lighting!”

Và đúng như thế, một ánh sáng chói lòa xuất hiện trên đầu tôi. Lần này tôi còn không dùng đến câu chú cường hóa.

Được, ma pháp quay trở lại rồi!

“Tuyệt!” tôi hân hoan lột tấm mặt nạ của mình.

Xem ra Xellos đã bình an giải quyết được phần việc của mình. Giờ với việc ma pháp đã quay về, tôi là bất bại!

Dù vậy, tôi cho rằng mình nên tránh dùng thêm các ma pháp cường hóa cho đến khi biết rõ được chúng mạnh đến mức nào… Vụ nổ siêu khủng vừa rồi hẳn là kết quả cường hóa từ ma pháp vốn đã siêu đẳng của tôi. Mừng là sức chống chịu của rào chắn xướng chú tỉ lệ với sức mạnh của ma pháp, bởi nếu không thì tôi đã bị nướng chín ngay khi vừa giải phóng nó ra rồi. Thậm chí không khí xung quanh vẫn còn ám mùi khét.

Mà, bỏ chuyện đó qua một bên, tôi đã sẵn sàng xả ra hết rồi! Ma pháp mạnh quá đà của tôi đã đóng kín lối đi, nhưng tôi vẫn có thể đi qua cái lỗ trong căn phòng kia và quay trở lại lối vào. Nhưng… giờ cuối cùng tôi cũng đã khôi phục lại ma pháp, sẽ chỉ là chuyện đương nhiên khi tôi muốn thử kiểm tra xem bùa cường hóa sẽ làm được gì đúng không?

Nói cách khác…

Tôi có thể dùng một đòn Dam Blas để phá xuyên qua bức tường, vừa xác định uy lực của những tấm bùa vừa mở đường cho mình luôn. Một mũi tên trúng hai đích! Nói cho mà biết nhé, đây hoàn toàn là phục vụ cho lợi ích của khoa học. Không hề có chút ẩn ý nào như “dạo này mình không được dùng ma pháp tấn công nên giờ phải xả stress mới được.” Thật đấy! Tin tôi đi!

Tôi chọn lấy một căn phòng ngẫu nhiên và mở cửa ra.

“Hành lang ở phía này, nên…” tôi thì thầm, xướng câu chú cường hóa rồi phát động ma pháp. “Dam Blas!”

Theo đó—Bwoom!—một cái lỗ đủ cho một người đi qua hiện lên trên bức tường.

“Đi thôi nào!”

Tôi lao thẳng về phía cái lỗ trên tường… nhưng rồi nghĩ lại. Thay vào đó, tôi lấy một cái ghế gần đó và ném quá cái hố. Một tia bạc lóa lên—Crack!—và cái ghế bị chém thành đôi và rơi xuống đất.

Ah. Biết mà.

“Ngươi đã cảm nhận được bọn ta đúng không?” giọng của Gilfa cất lên đầy châm chọc từ phía bên kia cái lỗ.

“Vậy các người đã sống sót hử, Vedul và Gilfa?” tôi lên tiếng.

Thay cho câu trả lời, gã người thú Vedul đứng ra trước cái lỗ mà tôi đã tạo ra. Như mọi khi, không thấy bóng dáng Gilfa đâu cả.

“Chúng ta chiến đấu ở đâu?” Vedul thản nhiên hỏi.

“Hỏi hay lắm… Tốt nhất là một nơi rộng rãi. Đến sảnh lớn thôi,” tôi đáp.

Gã người thú lùi lại mở đường cho tôi, nhưng không xa đến mức nằm ngoài tầm nhìn. Tôi dán mắt và hắn ta và bước qua cái lỗ. Ma pháp của tôi có thể đã quay trở lại, nhưng đây vẫn là hai chọi một… và tôi còn chẳng biết kẻ còn lại ở đâu.

Tôi tự tin cho rằng mình có thể thổi bay cả hai bọn chúng với một ma pháp được cường hóa, nhưng câu chú cường hóa sẽ kéo dài thời gian xướng chú và tôi vẫn chưa rõ rằng chúng mạnh đến mức nào. Một ma pháp đánh chệch phát động tại có thể đánh sập cả tòa nhà xuống cùng với tôi. Tôi chọn sảnh lớn làm chiến trường bởi tại đó tôi có thể dễ bề di chuyển hơn và chỗ đó cũng có thể cho tôi đủ không gian để phát động những ma pháp lớn.

Không lâu sau đó, Vedul và tôi đến nơi.

“Lighting!” Gilfa xướng chú, tạo nên một quả cầu ánh sáng trên đỉnh căn phòng.

“Bắt đầu thôi,” Vedul nói rồi bứt tốc.

Hắn đang lao thẳng về phía tôi, kiếm thủ thấp ở phía bên. Hắn cũng nhanh nữa! Nếu tôi chạy sang phía phải hay trái, hắn vẫn có thể hạ tôi bằng một cú vung ngược tay.

Vừa lui lại, tôi vừa xướng chú. Tôi có thể nghe thấy Gilfa cũng đang làm vậy.

“Elemekia Lance!”

Tôi giải phóng một ma pháp gây sát thương trực tiếp lên linh thể của đối thủ. Ngay cả khi sức chịu đựng của hắn có ngang với tiểu ác ma, đòn đó vẫn có thể gây lên sát thương đáng kể… Dĩ nhiên, đó là nếu đòn tấn công trúng đích.

Vedul uyển chuyển vòng qua nó, nhưng việc né đòn ấy đã giảm tốc độ từ đòn tấn công của hắn. Tôi né và tiếp tục lùi về sau trong khi xướng chú. Tôi sẽ dùng đòn này để làm mù hắn và chạy ra bên ngoài. Nếu hắn quyết định đuổi theo thì tôi sẽ kết liễu hắn bằng một ma pháp lớn.

Nhưng ngay khi đó… Gilfa hoàn tất ma pháp của mình!

“Shadow Web!”

Bóng của Vedul biến dạng. Từ trong đó phóng ra những cái xúc tu giống như những mũi giáo lao thẳng đến tôi.

Không!

Tôi bật mạnh về phía sau. Một mũi giáo bóng sượt qua đầu gối tôi. Vedul tiếp tục truy sát, và tôi… tôi không thể di chuyển?! Tôi nhìn quanh và thấy mũi giáo và Gilfa đánh sượt qua đang cắm xuống bóng tôi dưới sàn.

Shadow Snap… thi triển bởi một cái bóng?!

Tôi nhận ra rằng đã quá muộn. Thanh đại kiếm của Vedul giương cao, và…

Một ánh chớp bạc lao xuyên qua không khí! Zing! Một âm thanh sắc lạnh vang lên, theo đó là một thanh kiếm bị đánh chệch hướng và rơi xuống đất. Ai đó đã ném thanh kiếm về phía gã người thú để giải cứu tôi trong đường tơ kẽ tóc, và Vedul đã đánh lệch nó đi.

“Gourry!” kêu lên.

“Xin lỗi đã khiến cô phải thất vọng,” một giọng nói quen thuộc khác cất lên. “Là tôi thôi.”

“Zelgadis!”

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage 魔血玉のタリスマン/Demon's Blood Talismans: Bùa Ma Huyết Ngọc/Viên ngọc máu ma tộc 闇を撒くも/Dark Star: Kẻ gieo rắc bóng tối/Hắc Tinh 蒼穹の王/Chaotic Blue: Vua của trời xanh/Màu xanh hỗn độn 白霧/Death Fog: Sương mù trắng/Sương Mù Tử Vong 異界黙示録/Claire Bible: Dị Giới Mặc Thị Lục/Cuốn sách khai mở tri thức của thế giới khác 妖影縛: Yêu Ảnh Phược/Trói buộc bóng