“Lighting!” Zelgadis tạo ra một quả cầu ánh sáng và giải thoát cái bóng đang bị trói buộc của tôi.
Ngay khi vừa thoát khỏi ma pháp của Gilfa, tôi chạy lại chỗ Zelgadis, nếu mấy người có thắc mắc thì đây là một người mà tôi quen biết từ một số các cuộc phiêu lưu trước đó. Một tên pháp sư nọ đã hợp thể anh ấy với golem đá và tà yêu tinh trái với ý muốn. Tôi đã nghĩ rằng anh ta vẫn đang trên chuyến hành trình tìm cách quay lại làm người, nhưng giờ anh ấy đang ở ngay đây.
“Cảm ơn nhé Zel. Lâu rồi không gặp. Mà ông đang làm gì ở đây vậy?”
“Đó là câu hỏi của tôi mới đúng. Và tại sao cô lại ăn mặc như vậy? Gourry đâu rồi?”
“Sao chúng ta không để việc nói chuyện sau nhỉ?”
“Có lẽ tốt nhất là như vậy.”
“Chà chà… chẳng phải là Zelgadis đây sao,” giọng nói của Gilfa cất lên.
“Hai ngươi biết nhau à?” tôi hỏi.
“Chúng tôi có quen nhau,” Zelgadis đáp lại, mắt vẫn gắn chặt lên gã người thú.
“Ta khá bất ngờ khi ngươi đuổi theo ta đến tận đây đấy. Phải chăng đây là thứ mà người ta hay gọi là ‘địch thủ định mệnh’ đây sao? Ồ, ta nên cảnh báo trước… Ngay cả khi cơ thể ngươi được làm từ đá, Vedul vẫn đủ mạnh để kết liễu ngươi trong một đòn.”
“Ta biết,” Zelgadis nói và bước đi về phía thanh kiếm ở bên kia căn phòng.
Vedul bắt đầu di chuyển, và tôi tận dụng cơ hội đó để giải phóng ma pháp mà tôi đang xướng chú.
“Lighting!”
Dĩ nhiên, ý định của tôi là làm mù hắn ta—kháng ma pháp sẽ chẳng có tác dụng gì khi bị một ánh sáng chói lòa dán thẳng vào mặt. Trong lúc Vedul cố né luồng ánh sáng của tôi, Zelgadis bứt tốc chạy lại chỗ thanh kiếm!
Không ổn! Vedul sẽ tấn công anh ấy trong lúc đang nhặt nó lên!
Dĩ nhiên, gã người thú kia sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Không một chút phô trương, hắn ta vung kiếm xuống một Zelgadis đang mất thăng bằng. Nhưng ngay khi ấy…
“Lighting!” Zelgadis vặn người lại và bất ngờ giải phóng một luồng sáng khác vào mặt gã người thú.
“Gwahh!”
Đòn đó trúng đích rồi! Vedul tiếp tục vung kiếm mặc cho giác mạc của mình đã bị thiêu cháy, nhưng hắn hoàn toàn không hề có cơ hội đánh trúng Zelgadis, người dễ dàng né những đường kiếm, nhặt kiếm lên và lao vào Vedul!
“Coi chừng! Vedul—”
Gilfa cố gắng cảnh báo bạn mình, nhưng trước khi hắn kịp nói hết câu—Crrk!—Zelgadis lướt qua đòn tấn công của Vedul và đâm kiếm xuyên qua cổ họng của gã người thú!
Cơ thể hắn khẽ gục xuống… rồi hắn vung thêm một nhát kiếm nữa vào Zel!
“Cái gì?!” Zelgadis thở hắt, buộc phải bỏ kiếm ra và lui lại.
Vedul rút thanh kiếm ra khỏi cổ, quẳng nó qua một bên rồi lui lại.
Cái quái… Mắt Zel mở to. Tôi cũng vậy. Tôi vừa chứng kiến Vedul bị thanh kiếm đâm xuyên qua họng. Không cần biết hắn mạnh cỡ nào, đó phải là một đòn chí tử. Tôi đã nghĩ rằng đó chỉ là một đòn hấp hối, nhưng sức mạnh đằng sau đó…
Trong khi hai người chúng tôi đứng đó sửng sốt, gã người thú bỏ chạy qua một trong số những hành lang.
“Cái quái gì vậy.” Zelgadis lẩm bẩm.
“Hắn khá là gan lì đấy—tôi phải công nhận điều đó,” tôi nói.
“Tôi sẽ truy đuổi theo hắn. Khi một kẻ địch đang ở trong một trạng thái dễ tổn thương, kết liễu hắn. Cô thì sao?”
Vedul đang tiến vào sâu hơn trong tòa nhà. Không cần biết hắn đi đâu, tôi có thể đi tìm…
“Tôi sẽ đi cùng,” tôi nói. “Đám người đó đã bắt một thành viên trong nhóm tôi, cô gái tên Amelia.”
“Cô nghĩ rằng cô ấy là người đứng sau vụ nổ à?” anh ấy hỏi.
“Ừm,” tôi đáp lại đầy chắc chắn.
Tôi dám chắc rằng cô ấy đã nhận ra rằng phong ấn của Mazenda đã bị phá vỡ, rồi dùng ma pháp phá hủy bức tường chạy trốn… nhưng quay đầu lại khi thấy Klotz và đồng bọn đang trên đường về hang ổ. Hiện giờ cô ấy đang bị kẹt lại bên trong và cố gắng mở đường thoát ra. Zelgadis hẳn đã chứng kiến vụ nổ và đến đây không lâu sau tôi.
“Vậy chúng ta đã quyết định rồi. Đi thôi.”
Tôi gật đầu và cả hai chúng tôi truy lùng theo Vedul.
.
Lần theo gã người thú đó khá dễ dàng, bởi vệt máu dưới đất dẫn thẳng chúng tôi tới chỗ hắn. Vệt máu kéo dài ra hành lang bên cạnh cầu thang dẫn sâu hơn vào trong tòa nhà. Và đứng tại lối vào đó là Vedul.
Hắn chầm chậm quay người lại khi cảm nhận được sự hiện diện của chúng tôi. Hắn đang quấn chiếc giẻ quanh cổ để cầm máu, nhưng mắt hắn đã mờ đục đi còn miệng hắn thì đang há hốc. Khuôn mặt hắn rõ ràng là của một người đã chết, thế nhưng… hắn vẫn còn cựa quậy. Chuyện này thực sự làm tôi phát sợ.
Với những bước chân thiếu vững vàng, hắn quay về phía chúng tôi và cố gắng thủ kiếm. Tôi đã hy vọng rằng mình có thể dò hỏi tung tích của Amelia, nhưng… ừ, có lẽ vô ích rồi nhỉ?
“Xem ra ngươi đã cố quá sức nhỉ, Vedul,” Zelgadis nói với thanh kiếm trong tay và uyển chuyển tiếp cận gã người thú. “Đừng lo. Ta sẽ cho ngươi yên nghỉ sớm thôi.”
Như thể đáp lại những lời của anh ấy, tôi nghe được tiếng xướng chú cất khẽ cất lên từ nguồn không xác định—Gilfa!
“Ta sẽ không để ngươi ngáng đường ta!” Zelgadis hống lên, bứt tốc lao đến Vedul. Nhưng…
“Zel, coi chừng!”
Bóng của tên người thú đông cứng lại rồi phóng ra khoảng chục lưỡi kiếm đen về phía Zelgadis!
“Tch!”
Zel dùng kiếm gạt phăng những lưỡi kiếm ấy đi, nhưng anh ấy vẫn bị buộc phải lùi lại. Tôi không biết những lưỡi kiếm bóng đó có đủ mạnh để cắt xuyên qua lớp da làm từ đá của Zel hay không, dù tôi cũng thực sự không hề muốn biết. Chúng tôi cần phải ngăn Gilfa lại, nhưng tôi vẫn không biết hắn đang ở đâu!
“Hiểu rồi…” Zel thì thầm. (Tôi không biết anh ấy “hiểu” cái gì, nhưng khóe môi anh ấy khẽ nhếch lên thành một nụ cười.) Rồi anh ấy quay sang phía tôi và hỏi, “Cô có thể dùng ma pháp để làm gì đó với những cái bóng không?”
“Tôi không có nhiều quân bài để chống lại một kẻ khiển bóng,” tôi khẽ nhún vai đáp lại. “Lighting có thể hóa giải được một chiêu Shadow Snap đơn giản, nhưng những gì mà hắn làm được còn mạnh hơn thế…”
“Tiếc thật… nhưng chúng ta sẽ xử lý bằng cách nào đó.”
Nói tới đó, anh ấy lao vào tên người thú thêm một lần nữa. Bóng của gã người tú cuộn lại… và lần này biến thành một dạng vân lưới trồi lên giữa Zel và mục tiêu của anh ấy. Hắn đang tính tóm lấy anh ấy ư?!
“Hah!”
Zelgadis phớt lờ nó và tiếp tục lao tới. Rồi cái bóng kia đột ngột thay đổi từ một cái lưới thành những mũi chông trên sàn! Zel đang ở quá gần để có thể dừng lại kịp! May mắn thay…
“Flow Break!”
Ánh sáng bao trùm lấy cả khu vực trong chốc lát, và khi nó lắng xuống, cái bóng mà Gilfa đang điều khiển biến mất không một dấu vết.
Zelgadis bật người về phía trước! Vedul vung kiếm đáp trả! Wham! Thân ảnh của hai người va chạm vào nhau rồi tiếp đất…
Và người chiến thắng còn đứng vững là Zel.
“Cảm ơn vì đã giúp,” anh ấy nói với người trong bộ đồ trắng đang đứng ở hành lang phía trước chúng tôi.
Tôi cũng vẫy tay và lên tiếng gọi, “Nè, Amelia! Còn khỏe mạnh chứ?”
“Heya! Tớ đã đoán rằng đó là cậu mà, Lina. Người kia là ai vậy?”
“Đây là Zelgadis… Mà, bleh, giới thiệu để sau đã! Gilfa hẳn vẫn đang còn ở đâu đó gần đây!”
“Không, hắn chết rồi,” Zel thẳng thừng nói.
“Đúng vậy! Chúng ta cần phải— Hả?! K-Khoan, ông đang nói gì vậy?”
“Cho phép tôi được giải thích,” anh ấy cất lời và đã một cú để lật xác Vedul lại. Rồi sau đó anh ấy thu lại thanh kiếm vẫn còn cắm ở cái bướu trên lưng hắn. “Đây chính là Gilfa.”
Ý của anh ấy là…
“Hắn là cái bướu?!”
“Ừm, tôi cho là vậy.”
Hiểu rồi. Kẻ đã tạo ra Vedul—hẳn là Klotz—đã cấy một bộ não thứ hai lên lưng gã người thú; và đó là Gilfa. Não của Vedul là thứ điều khiển cơ thể ấy hầu hết thời gian, nhưng nếu hắn ta có bị sao thì Gilfa sẽ chiếm quyền kiểm soát. Vậy nên gã người thú ấy vẫn có thể di chuyển ngay cả sau khi Vedul lĩnh một kiếm vào cổ.
Tôi quan sát kĩ hơn và thấy một cái khe nhỏ nhưng sâu bị che khuất bởi những vệt nhăn trên cái bướu… có thể đó là miệng của Gilfa, đồng thời cũng là cách mà hắn xướng chú. Hắn hẳn cũng có gì đó giống như mắt ở đâu đó, nhưng tôi không có định đi tìm đâu. Với một thiếu nữ thì nhiêu đó nguồn cơn ác mộng là đủ rồi.
“Xì, đúng là một thứ kinh khủng…” tôi rùng mình.
“Không có thời gian đâu, Lina! Chúng ta có thêm kẻ địch đang hướng tới đây đấy!” Amelia kêu lên.
“Kẻ địch? Bao nhiêu?”
“Tớ không rõ… Mải chạy quá nên tớ không kịp đếm. Nhưng có một kẻ mà chúng ta thực sự nên đề phòng…”
“Kẻ đó là ai?”
“Tớ không biết. Tớ đang lẩn trốn thì nghe thấy vài kẻ nói, ‘Còn một kẻ đột nhập khác! Không còn lựa chọn nào nữa đâu! Mau sử dụng hắn!’ Nghe vậy… làm tớ cảm thấy có điềm xấu, vậy nên tớ đang đi tìm đường thoát. Tớ chỉ có thể đoán là bọn chúng đang nói tới—”
“Khoan đã,” Zelgadis thở hắt, giọng khàn đi. “Bọn chúng nói là sử dụng hắn ư?”
“Ừm,” Amelia đáp lại.
Rồi Zel khẽ thì thầm, “Chạy đi.”
“Hả?” tôi trố mắt.
“Chúng ta cần phải chạy đi! Mau lên!” anh ấy nhắc lại và lao thẳng về phía lối ra mà không đợi lời đáp lại.
“Đ-Đợi đã!”
“Chúng ta nên đi theo anh ấy!” Amelia nói vào đuổi theo Zelgadis.
“Ừm, được rồi…” tôi thì thầm và mau chóng chạy theo sau.
Rốt cuộc, linh cảm của cô ấy rất tốt. Và Zel cũng hiểu rõ về năng lực của tôi, nên khi anh ấy bảo chạy thì đó hẳn là nước đi tốt nhất.
Và hơn nữa, hai người họ cũng gần đến lối ra rồi… Cố chấp ở lại đây cũng chẳng ích gì!
.
Ba người chúng tôi thoát ra được khỏi đó và tiến vào rừng.
“Tôi có thể dùng Dragon Slave để thổi bay cả chỗ đó…” tôi nói.
“Cứ chạy đi! Không có nhân vật chủ chốt ở đây thì vô ích thôi!” Zelgadis đáp lại một cách phi lý.
Chúng tôi tiếp tục băng qua con đường núi phủ trong màn đêm. Đương nhiên, chúng tôi không hề có nguồn sáng nên việc này khá nguy hiểm…
Cảm thấy không còn lựa chọn nào khác, tôi xướng một phép Lei Wing cường hóa. Đây là một ma pháp bay ở tốc độ cao, tốc độ, tải trọng và độ cao tối đa của nó phụ thuộc vào năng lực của người thi triển. Vậy nên với việc phải mang hai người theo cùng, tôi sẽ cần đến câu chú cường hóa để có thể di chuyển nhanh hơn khi đang chạy.
Tôi bám chặt lấy Amelia và Zel, phát động Lei Wing và bay lên. Chỉ một thoáng sau đó…
Fwoosh!
Một tia sáng bạc cắt xuyên qua vị trí mà chúng tôi vừa mới đứng.
“Cái quái—?!”
Trông nó giống như hơi thở lade của long vương vậy… Trời quá tối nên không thể nào thấy rõ được hậu quả do đòn đó gây ra, nhưng tôi có thể nghe được tiếng cây đổ rạp xuống đất, điều đó cho thấy rằng tia sáng vừa rồi không chỉ mang theo mỗi nhiệt độ không.
Đòn đó còn xuất phát từ phía sau chúng tôi nữa… từ hang ổ của bọn chúng. Tôi ngoái lại đằng sau và thấu một thứ gì đó được soi sáng bởi ánh trăng đang đứng trước lối vào.
“Hử, ừm… thứ đó dĩ nhiên sẽ khiến người ta phải có linh cảm xấu,” tôi thì thầm, tăng tốc và rời khỏi đây.
.
“Giờ… ai muốn chia sẻ câu chuyện của mình trước nào?” tôi hỏi.
Chúng tôi không hề nghỉ chân cho đến khi về lại đến làng Mayin. Chúng tôi tụ tập lại căn chòi nằm phía rìa làng nơi tôi giấu đồ, theo ý hiến của tôi, ưu tiên hàng đầu hiện tại là tập trung các thông tin có được lại.
“Chuyện của tớ khá là ngắn thôi,” Amelia đáp. “Bọn chúng bắt được tớ, nhốt tớ lại trong một căn phòng sau khi Mazenda phong ấn ma pháp của tớ. Tớ nghĩ rằng điều gì đó có thể sẽ xảy ra và giải trừ phong ấn nên quyết định liên tục kiểm tra… và đêm hôm nay thì ma pháp của tớ thực sự đã quay trở lại. Tớ phá tường và thoát ra ngoài… và đụng phải bọn chúng.”
“Vậy cậu tiến hành du kích trong hang ổ của bọn chúng à?” tôi hỏi.
“Ừm,” cô ấy gật đầu đáp lại.
“Khoan đã, cô nói rằng ma lực của mình đã bị phong ấn… Bọn chúng thực sự có kẻ có thể làm vậy ư?” Zel lên tiếng hỏi với đôi chút cảnh giác.
“Thực lòng thì tôi cũng chẳng chắc nữa,” tôi trả lời.
“Sao cô có thể không chắc được chứ?”
“Chà, xem nào… ngay sau khi lạc khỏi Amelia, tôi gặp được một linh mục tên Xellos—”
“Xellos?!” Zelgadis sửng sốt kêu lên. “Anh ta cũng ở đây ư?!”
“Ông… Ông biết anh ta à?”
“Ừ, thực ra…”
“Khoan đã!” Amelia nói và ngăn cản cuộc trao đổi hỗn loạn của bọn tôi. “Lần lượt từng câu chuyện một thôi. Hãy nghe câu chuyện của anh trước, ừm… anh Zelbadis?”
“Zelgadis,” Zel và tôi đồng thanh nói.
.
Anh ấy kiệt quệ. Anh ấy đi một mình trên chuyến hành trình tìm cách để có thể quay trở lại làm người từ cơ thể đã bị hợp nhất với golem đá và tà yêu tinh bởi một pháp sư. Thật không may, cuộc hành trình ấy đến giờ vẫn chưa mang lại kết quả.
Liệu có cách để mình có thể quay trở lại thành người không? anh ấy hỏi đi hỏi lại một câu đấy nhưng vẫn hoàn toàn vô ích.
“Cậu uống bia, tôi uống nước quả,” một nhà nghiên cứu chimera anh ấy từng gặp nói và đổ chút nước quả trong li của mình vào cốc bia của Zelgadis. “Chỉ việc đổ thứ này vào thứ khác sẽ cho ta hỗn hợp của hai thứ. Nhưng để tách ra lại… Không phải bất khả thi, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.
“Mọi sinh vật sống đều mang những đặc điểm định hình. Chim có cánh, mỏ, thân nhiệt, vân vân… Nếu phân tích ra từng chi tiết nhỏ thì sẽ quá nhiều để có thể đong đếm được. Nhưng việc tạo ra chimera thì cần phải hợp nhất hai hoặc nhiều hơn những sinh vật riêng biệt bằng cách dùng những đặc điểm chung làm điểm trung gian. Giống như việc dùng nước xà phòng để hòa dầu vào nước.
“Nếu cậu muốn quay về như cũ, cậu phải tìm cách để chia tách lại thành các đặc điểm định hình ấy và sắp xếp lại tương ứng. Tuy nhiên, nếu một việc như vậy là khả thi thì cậu cũng sẽ phải đợi thêm khoảng vài trăm năm nữa để phương pháp ấy được phát triển… hoặc dùng đến những tri thức không thuộc về thế giới này.”
Mặc cho những tin làm nản lòng ấy, Zelgadis tiếp tục chuyến hành trình của mình cho đến một ngày anh ấy nghe được một thông tin. Theo đó, có một văn tự ghi về phương pháp tạo ra chimera—một phương pháp nằm ngoài những hiểu biết tại thế giới này. Có thể đó chỉ là tin đồn thôi… nhưng đó là tất cả những gì anh ấy có để tiến tiếp.
Trong quá trình truy tìm tung tích của nó, Zelgadis biết được rằng có một gia đình để truyền lại văn tự ấy qua hàng thế hệ. Nhưng khi đang trên đường đến đó điều tra, anh ấy đụng phải Xellos, một người cũng đang theo đuổi thứ ấy. Rồi sau đó hai người họ phát hiện ra rằng nhóm của Klotz đã sát hại chủ nhận của văn tự và đoạt lấy nó…
Toàn bộ chỗ đó ít nhiều đã tổng hợp lại câu chuyện của Zelgadis.
.
“Sự xuất hiện của đám Klotz buộc tôi và Xellos phải phối hợp lại. Nhưng một khi đã giải quyết được chúng, Xellos sẽ là đối thủ kế tiếp của tôi,” Zel khẽ nói. Trời, anh bạn này xem ra không hề vui vẻ gì trước ý nghĩ ấy…
“Xin lỗi trước nhé… nhưng ngay cả khi đặt tay được lên văn tự đó, không có gì chắc chắn rằng thứ đó có thể giải quyết được vấn đề của ông đâu,” tôi thở dài.
Câu trả lời của anh ấy bình tĩnh đến bất ngờ: “Đúng vậy… tôi không biết những gì được viết trong văn tự ấy có giúp tôi trở lại làm người không. Tôi đã chuẩn bị cho điều đó.”
“Không, đó không phải là ý của tôi. Mặc cho những gì Xellos nói, chúng ta không đời nào biết được văn tự đó có là thật không.”
“Anh ta không kể cho cô sao?” Zelgadis quay sang tôi và hỏi một cách bất ngờ. “Người sở hữu văn tự là hậu duệ của thượng linh mục Letidius.”
Letidius ư? Tôi nghĩ là trước đây tôi từng nhắc tới rồi, nhưng đất nước ấy đã sụp đổ năm trăm năm trước bởi nhiệm vụ truy tìm sự bất tử của nhà vua. Cố đô của nơi đó vẫn còn nằm ở xa về phía bắc, nhưng vương quốc đó tích trữ lại rất nhiều những nguyên liệu ma pháp trong công cuộc nghiên cứu vô ích ấy. Thật không may, hầu hết trong số đó đều đã bị thiêu hủy hoặc thất lạc.
“Cô ấy nói rằng tổ tiên của mình đã mang văn tự theo cùng khi bỏ trốn khỏi đất nước.”
Hử, được rồi. Nếu điều đó là thật thì nó sẽ là một món cổ vật vô giá, nhưng…
“Chỉ bởi vì nó được truyền lại từ Letidius vẫn không có nghĩa đó là đồ thật,” tôi lặp lại.
Nghe này, tôi không có cố chấp cho rằng đó là hàng giả hay gì đâu. Tôi chỉ đang nói thay cho sự nghi ngờ của tôi thôi. Sẽ khá là tệ nếu chúng tôi phải trải qua toàn bộ chuyện này chỉ để biết rằng nó là hàng dỏm.
Nhưng Zelgadis nhíu mày đáp lại câu hỏi của tôi rồi nói, “Dường như người sở hữu văn tự 120 năm trước cũng mang cùng mối nghi ngờ với cô.”
“Điều đó thì tôi tin tưởng. Ai cũng sẽ muốn biết báu vật mà mình bảo vệ suốt hàng thế hệ có phải thật hay không.”
“Việc xác nhận cũng dễ dàng thôi. Người đó đã cố gắng làm theo những gì được viết trong văn tự. Vả người đó đã thành công… Nhưng vì lý do gì đó, thí nghiệm ấy phát điên. Tôi cho rằng cô biết kết quả rồi…” Với một tiếng thở dài, anh ấy thì thầm, “Zanaffar, Ma thú của Sairaag.”
Uhh… Cả Amelia và tôi đều sững lại.
Zanaffar là ma thú huyền thoại đã phá hủy nơi từng là Thành phố Ma pháp và nhà của hội đồng pháp sư, Sairaag. Không có ghi chép về thứ đó thực sự là gì và một số pháp sư còn đặt giả thuyết rằng nó không phải sinh vật truyền thuyết hay gì mà chỉ là một thí nghiệm phát điên, nhưng…
“Có thật vậy không?” Amelia khàn giọng hỏi.
“Tôi không biết,” Zelgadis khẽ nhún vai đáp lại. “Nhưng tôi không thấy có lí do gì để cô ấy dựng câu chuyện ấy lên cả.”
Ừm, hợp lý đấy. Phải điên khùng lắm mới đi huênh hoang về việc tổ tiên mình phá hủy cả thành phố.
“N-Nếu cô ấy không nói dối… thì dựa vào những gì chúng ta đã thấy, Klotz và thuộc hạ của hắn…”
“Tôi cho rằng bọn chúng đã hoàn thành Zanaffar đệ Nhị,” Zelgadis thờ ơ lên tiếng. “Tôi không nghĩ rằng bọn chúng có thể hoàn thành nhanh đến thế, nhưng…”
“Có phải đó là lý do vì sao ông nói tới ‘nhân vật chủ chốt’ khi ấy không?”
“Ừm. Theo như truyền thuyết, người duy nhất có thể tiêu diệt được Zanaffar là vị anh hùng sở hữu Quang Kiếm. Nhưng giờ cậu ấy không có ở đây.”
“Vẫn chưa thể từ bỏ được!” Có lẽ tôi chẳng cần phải nói rằng ai là người bật dậy, siết chặt nắm đấm và lên tiếng đâu. “Ngay cả khi không có anh Gourry, nếu ba người chúng ta hợp sức lại với nhau—”
“‘Mọi chuyện sẽ được giải quyết bằng cách nào đó’? Có chắc không vậy?”
Câu hỏi của tôi làm Amelia khựng lại.
“Không…” rốt cuộc, cô ấy thở dài—câu trả lời duy nhất phù hợp.
“Câu hỏi thực sự là con ma thú đó có thể làm được gì,” Zel dẫn tiếp cuộc nói chuyện.
“Tôi có một số phỏng đoán. Thứ đó từng phá hủy Thành phố Ma pháp, nên…” tôi nói và bắt đầu đếm ngón tay. “Thứ nhất: Zanaffar mạnh đến mức có thể thiêu rụi cả thành phố trước khi họ kịp phản công. Nhưng nếu là như vậy thì Chiến binh Ánh sáng sẽ không thể nào chiến đấu lại nó được. Dù có là anh hùng huyền thoại hay không thì ông ấy cũng chỉ là một chiến binh cận chiến. Zanaffar sẽ nướng chín ông ấy trong lúc ổng còn đang hống xung trận.
“Thứ hai: Có nhiều hơn một Zanaffar. Tuy nhiên, nếu vậy thì khó có thể xảy ra khi nó là một thí nghiệm phát điên. Tôi không nghĩ bọn họ sẽ tạo ra hẳn mười hay hai mươi Zanaffar chỉ để kiểm tra xem văn tự có là thật không, chưa nói đến việc toàn bộ chúng để phát điên và tấn công Sairaag. Điều đó dẫn tới một lựa chọn thứ ba: ma pháp không có tác dụng với Zanaffar.”
Hai người bạn đồng hành im lặng lắng nghe tôi giải thích.
“Sairaag là nhà của hội đồng pháp sư và được biết đến rộng rãi với cái tên Thành phố Ma pháp. Với điều đó thì bọn họ ít nhất cũng phải có vài người sử dụng được Dragon Slave. Thế nhưng cả thành phố vẫn thất thủ trước con ma thú ấy? Điều đó cho thấy Zanaffar sở hữu năng lực kháng ma pháp gần như hoàn hảo. Tôi không thấy có bất kì mâu thuẫn trong giả thuyết này.”
“Nhưng thứ gì ngăn ma pháp gây tác dụng lên nó?” Amelia tò mò hỏi.
“Để phân tích được điều đó, trước tiên phải xem xét đến một câu hỏi quan trọng: ma pháp là gì?” một giọng nói mới cất lên.
Sự chua chát hiện lên trên mặt Zel, còn Amelia thì trở nên căng thẳng.
“Ông anh đã ở đây với bọn này được bao lâu rồi, Xellos?” tôi hỏi mà không thèm quay sang.
“Từ đoạn ‘nếu chúng ta hợp lực lại,’” anh ta nói và ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Aha… Ồ, đừng lo, Amelia. Anh ta không phải kẻ thù của chúng ta—lúc này thôi.”
“Một nhận định chân thật đến đau đớn,” Xellos nói, nụ cười thường thấy của anh ta có chút gượng.
“Sao cũng được, trước hết, cảm ơn vì đã giúp tôi lấy lại ma pháp. Chuyện gì đã xảy ra với Mazenda?”
“Tôi đã giết cô ta,” anh ta điềm nhiên nói, biểu cảm vô vị không chút thay đổi.
“Làm thế nào?!” Amelia hỏi.
“Đó là một bí mật,” anh ta đặt một ngón tay lên trước môi và đáp lại.
“Nhưng… làm sao ông anh biết bọn này đang ở đây?”
“Còn thế nào nữa?” Anh ta hướng mắt về phía tôi. “Tôi lần theo dấu vết ma lực phát ra từ những tấm bùa cô mua từ tôi.”
À, phải rồi. Việc lần theo dấu vết ma lực nhất định chẳng khó gì một khi đã biết rõ được tần số đặc biệt mà mình đang tìm kiếm.
“Giờ quay lại chủ đề chính… Mọi người đã hỏi rằng thứ gì ngăn ma pháp gây tác dụng lên Zanaffar. Cho phép tôi bắt đầu bằng câu hỏi này: Định nghĩa ‘ma pháp’ được sử dụng để nói đến gì?”
“Sức mạnh chối bỏ những trật tự tự nhiên của thế giới,” Amelia đáp lại không chút chần chừ.
“Đúng vậy,” Xellos hài lòng gật đầu. “Nói cách khác, ma pháp cần đến xướng chú để bẻ cong quy luật tự nhiên về nguyên nhân và kết quả, tạo nên sức mạnh hoặc viết lại những quy luật đó. Kích hoạt ma pháp qua đó cần đến những câu chú có thể gây ảnh hưởng lên thế giới tinh thần—mặt dưới của thế giới chúng ta, dù vạch ngăn giữa hai thế giới chỉ rất mong manh—để lấy sức mạnh từ nó.
“Tinh linh ma pháp mang sức mạnh ấy tới dưới dạng tác động vật lý và dùng nó để nghiền nát mục tiêu. Nhưng những ma pháp được cấu thành trên thế giới vật chất có thể được chặn lại bằng vật chất. Ma pháp tinh thần và hắc ma pháp do đó không cấu thành phần lớn uy lực của mình trên diện vật lý mà giữ lại giới tinh thần để tấn công thẳng vào thể tinh thần của đối phương.”
“Có câu hỏi thưa giáo viên!” tôi giơ tay và lên tiếng.
“Vâng, Lina?”
“Gaav Flare tạo nên một dòng lửa có thể nhìn thấy được để tấn công, và Dragon Slave có thể phá hủy lâu đài, núi và mấy cái tương tự. Tôi không nghĩ lâu đài hay núi sở hữu thể tinh thần! Vậy tại sao?”
“A, quan sát sắc bén đấy. Nhưng ngay cả khi phát động Dragon Slave, cô có thể thấy một điểm sáng đỏ mờ nhạt bay về phía mục tiêu và tụ lại. Lửa của Gaav Flare, sét của Ragna Blast và ánh sáng đỏ của Dragon Slave đều mang tác dụng như một ngòi nổ.”
“Một ngòi nổ?” tôi nhắc lại.
“Phải. Tại điểm khi chúng tụ lại hoặc chạm phải gì đó gây kích hoạt, uy lực công phá tích tụ tại thế giới tinh thần sẽ hình thành tại thế giới này. Nếu mục tiêu không phải một sinh vật sống thì chỉ có vậy thôi. Nhưng nếu mục tiêu là sinh vật sống, ma pháp ấy sẽ xé nát linh thể của chúng trước khi chỗ năng lượng còn lại tràn ra thế giới này. Dù vậy, vẫn có những ma pháp chỉ giải phóng uy lực ở thế giới tinh thần, ví dụ như Elemekia Lance.”
“Còn một câu hỏi nữa,” Amelia nói.
“Vâng, gì nào?”
“Làm sao anh biết được những điều đó. Đến cả hội đồng pháp sư cũng không biết nhiều đến vậy về bản chất của ma pháp.”
“Đó là—”
“Một bí mật?”
“—bởi, nói sao nhỉ, những gì được coi là thường thức trong hội đồng pháp sư chưa chắc đã là kiến thức ma pháp tiên tiến nhất.”
“Tôi cũng có một câu hỏi,” Zelgadis nói, sự chua chát vẫn còn hiện trên mặt.
“Hỏi đi.”
“Khi nào mới đi vào vấn đề chính?”
“À… về việc vì sao ma pháp tấn công không có tác dụng với Zanaffar phải không? Đó là bởi linh thể của Zanaffar bị cô lập ra khỏi giới tinh thần. Hãy tưởng tượng đến một lớp màng bao bọc lấy thể tinh thần của nó. Thứ đó ngăn chặn sát lực của hắc ma pháp—đòn tấn công tinh thần—không cho nó chạm vào linh thể. Trong khi đó, những ma pháp nguyên tố cơ bản chỉ gây lên thương tổn vật lí… Nếu coi da của Zanaffar cứng ngang rồng deimos, long vương hay là cổ long, nó có thể dễ dàng phủi bỏ những đòn tấn công tinh thần yếu ớt mà con người có thể tạo ra được.”
“Hừm…” Tôi không biết những gì anh ta nói là sự thật hay chỉ là giả thuyết, nhưng nghe có vẻ khá thuyết phục. “Đó là lý do chúng ta cần đến một thứ vũ khí như Quang Kiếm để tiêu diệt nó…”
“Vậy chúng ta không thể nào phản công cho đến khi tìm được Gourry à?” Zelgadis thì thầm với vẻ khó chịu.
“Có thể cho tôi biết người tên Gourry này là ai được không, và tìm được người đó thì có tác dụng gì?” Xellos hỏi.
Tôi đáp lại mà không thèm nhìn đến anh ta, “Cậu ta sở hữu Quang Kiếm.”
“Ồ?” Xellos trông có vẻ kinh ngạc. “Cô đang đùa thôi đúng không?”
“Ông anh nghĩ bọn này tập trung lại đây không làm gì chỉ để trêu ngươi thôi à?” tôi nói rồi thở dài.
Giá như tôi biết được tần số ma lực của Quang Kiếm, tôi có thể dò tìm nó tại giới tinh thần. Tiếc là tôi không hề biết. Và trước khi mấy người hỏi, đó không phải là lỗi của tôi. Tôi đã cầu xin Gourry cho phép tôi nghiên cứu thanh kiếm, nhưng lần nào cậu ta cũng từ chối. Cậu ta nói rằng nếu đưa nó ra thì tôi sẽ ôm theo nó rồi bỏ chạy.
Có lẽ ít nhất trong đầu cậu ta vẫn còn chút sự khôn ngoan.
“Với thứ đó… Hừm, liệu có khả thi không? Nếu vậy thì…” Xellos lẩm bẩm một lúc rồi đứng dậy. “Nếu vậy thì tôi cần phải hành động nhanh chóng. Tôi sẽ đi xem bọn chúng định làm gì.”
Anh ta quay lưng rời đi, nhưng Amelia nắm lấy gấu áo của ảnh.
“Ừm… cô có thể bỏ ra được không?”
“Không đời nào,” cô ấy thẳng thừng nói. “Tôi không biết anh là ai, nhưng bọn chúng có trong tay một ma thú tà ác! Anh có thể sẽ chết nếu đi tới đó đấy! Linh cảm đang mách bảo rằng để anh đi một mình là rất nguy hiểm!”
Xellos tỏ ra bối rối thấy rõ trong một thoáng rồi quay sang phía tôi.
“Cô có thể thuyết phục cô ấy được không?” anh ta thỉnh cầu.
“Xin lỗi nhé,” tôi chỉ đơn giản đáp lại. “Cô ấy là một tín đồ nhiệt huyết của tình bạn, lòng tốt và mấy cái tương tự.”
“Đúng là một người kì quặc…”
“Anh lại đi nói với tôi à.”
“Vậy cũng dễ hiểu,” anh ta gật đầu và nói. “Quả là chim chung lông kết lại thành bầy…”
Tôi không để những lời đó làm mình khó chịu. Tôi chỉ trỏ tay vào anh ta và nói, “Chim.”
“Hả? Tôi hoàn toàn bình thường!” anh ta cố phản biện một cách không thuyết phục cho lắm.
Tôi liếc qua phía Zelgadis và thấy anh ấy đang chìm trong suy tư và bỏ ngoài tai những sự hỗn loạn. Nhưng ánh mắt xa xăm ấy đang nói lên rằng: Tôi là người hoàn toàn bình thường, không như đám còn lại các người.
“M-Mà, tôi đi đây!” Xellos nói với sự vội vã bất thường rồi đi về phía lối ra.
“Hử?” Amelia khẽ lầm bầm.
“Này, Amelia! Sao cậu lại để anh ta đi?” tôi lớn tiếng.
“Tớ… Tớ không có!” cô ấy phản đối và nhìn xuống bàn tay trông như vẫn đang nắm lấy gì đó của mình.
“Ugh! Sao cũng được, chúng ta không thể đi anh ta đi một mình… Nè, Xellos! Đợi với!” tôi la lên và đuổi theo anh ta.
Tôi bước ra ngoài và thấy những tầng mây ở ngọn núi phía đông đã chuyển thành màu đỏ trước bầu trời bình minh.
“Tại sao mọi người lại đi theo tôi?” Xellos lên tiếng hỏi, trông có vẻ không hài lòng nhưng vẫn đi tiếp.
“Còn phải hỏi nữa à? Hai cái đầu thì tốt hơn một, bốn cái đầu thì tốt hơn hai. Tôi không cần biết ông anh là ai; càng đông thì cảng an toàn hơn.”
“Suy nghĩ đơn giản như vậy… Nhưng được thôi, nếu mấy người muốn. Tôi sẽ không chậm lại hay thay đổi đích đến để chứa chấp mấy người đâu. Muốn đi cùng với tôi thì mấy người phải cố mà theo kịp.”
“Hiểu rồi,” tôi gật đầu đáp. Tôi không hỏi lời xác nhận của Zel và Amelia, nhưng họ đều đi theo mà không phàn nàn, nên tôi cho là họ đồng ý. “Nhưng nếu ông anh tính đi một mình thì còn đến chỗ bọn này làm gì?”
“Tôi đã hứa gặp lại cô ở làng này,” anh ta nói ngay khi…
Boom! Một vụ nổ khác làm rung chuyển cả ngọn núi.
.
“Ôi trời…” Xellos thì thầm với nụ cười thường thấy trên mặt.
Vụ nổ ấy bắt nguồn từ hang ổ của giáo hội, vậy nên chúng tôi mau chóng tới đó… chỉ để chứng kiến một vùng đất hoang tàn nơi mà tòa nhà ấy từng tại vị. Đây hẳn là kết quả từ một đòn Dragon Slave.
“Nhưng… ai có thể làm điều đó chứ?” tôi thì thầm.
“Kết cục không thể tránh khỏi của những kẻ xấu xa!” Amelia đáp lại đầy kiên quyết—có lẽ đối với cổ thì như vậy là một giải thích hợp lí?
“Tôi tin rằng Klotz là người đứng đằng sau,” Xellos nói.
“Hắn cho nổ tung hang ổ của mình? Tại sao ông anh lại nghĩ vậy?”
“Không hề có dấu hiệu của một trận chiến từng nổ ra ở đây. Dĩ nhiên hoàn toàn có thể tấn công bất ngờ bằng một đòn Dragon Slave nếu bọn họ không để ý tới nguy hiểm… nhưng sau cuộc công kích của mọi người vào đêm qua, an ninh ở đây hẳn phải rất nghiêm ngặt. Khả năng cao bọn họ quyết định di dời căn cứ sang một nơi khác rồi phá hủy hang ổ cũ để giấu bằng chứng.”
“Khoan đã,” Zelgadis nhíu mày xen ngang. “Tại sao anh biết chúng tôi đã đến đây đêm qua?”
“Suy luận đơn giản thôi,” anh ta đáp lại và giơ một ngón trỏ lên. “Trước tiên, mọi người đã giải cứu được người bạn đang bị bắt của mình. Thứ hai, mọi người đang bàn về Zanaffar, nghĩa là mọi người đã đối mặt với nó. Thứ ba, khi tôi đến làng, tôi chứng kiến được một tia sáng chớp tắt trên núi.”
“Hừm… Nhưng tại sao lại phải đổi căn cứ chứ? Nếu bọn chúng có trong tay Zanaffar, ngay cả khi chúng ta quay lại, bọn chúng có thể dễ dàng tiêu diệt được chúng ta.”
“A… tôi có một điều thắc mắc,” tôi lên tiếng. “Theo lời của Amelia thì bọn họ dường như chỉ đem thứ giống Zanaffar kia ra vì tình huống ép buộc. Sau đó thì bọn chúng từ bỏ sau đòn tấn công đầu tiên. Thêm nữa, cũng chưa được lâu kể từ khi Klotz đặt tay lên văn tự. Nếu gộp tất cả chỗ đó lại…”
“Ồ, có phải cậu đang nghĩ…” Amelia nói lên đầy hy vọng.
Tôi gật đầu.
“Tớ nghĩ Zanaffar của bọn chúng vẫn chưa hoàn thiện.”
.
“Chúng ta cần phải lần theo bọn chúng!” Amelia cất tiếng đầy hoành tráng. “Chúng ta phải ngăn chặn tham vọng độc ác của bọn chúng trước khi môn đồ của bóng tối, Zanaffar được hoàn thiện.”
“Tôi đồng ý với kế hoạch tiêu diệt bọn chúng. Nhưng nói tôi nghe xem, Tiểu thư Công lý, bọn chúng đã đi đâu?” Zel hỏi một cách châm biếm.
Tới đó, Amelia lưỡng lự.
“Ừm…” cô ấy lắp bắp, hướng ánh mắt cầu xin về phía Xellos. “Anh có biết không?”
“Tôi e là không. Nếu, theo như những gì mà cô Lina nói, Zanaffar vẫn chưa hoàn thiện, bọn chúng dường như sẽ đặt khu vực hoạt động ở một nơi khác… Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã hỏi Mazenda về vị trí hang ổ khác của bọn chúng trước khi kết liễu cô ta rồi.”
“Tớ không biết vị trí chính xác của hang ổ bọn chúng ở đâu, nhưng…” tôi nói với đôi chút do dự. “Tớ nghĩ họ di chuyển về hướng đó.”
“Vì sao cô lại nghĩ vậy?” Zelgadis hỏi.
Tôi liếc về phía Amelia. Tôi có thực sự nên nói ra không? Chà, tôi nghĩ rằng mình không thể nào cứ giấu mãi được…
“Đêm hôm qua, tôi đã thâm nhập vào một cuộc tập hợp của bọn chúng,” tôi nói. “Và hắn ta… Klotz, có lẽ vậy… nói rằng bọn chúng sẽ phá hủy Saillune.”
“Hảaaaaa?!” Amelia kêu lên một tiếng gần như đang thét. “B-Bọn họ sẽ phá hủy Saillune ư?! Không thể nào! Trừ khi bọn chúng hoàn thiện Zanaffar… Chúng ta phải ngăn chúng lại! Chúng ta phải lần theo chúng càng sớm càng tốt!”
Không đợi đến câu trả lời, Amelia lao về phía ngôi làng… và nhanh chóng khựng lại.
“Sao vậy, Ameli—”
Khi tôi nhìn theo hướng mắt của cô ấy, tôi cũng đóng băng. Ở đó… có tới gần trăm dân làng đang bừng bừng sát khi tiến tới đây.
“Chà chà, không phải những giáo đồ đây sao,” Xellos nói với tông giọng vui vẻ thường lệ.”
“Các người đã làm điều này!” một trong số những dân làng, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, lên tiếng buộc tội. “Klotz đại nhân đâu rồi? Chuyện gì đã xảy ra với ngài ấy?!”
“Là bọn chúng! Chính chúng đã phá buổi tập hợp của chúng ta!” một giọng nói đầy thù hận nữa cất lên từ giữa đám đông.
“A, phải rồi. Sự kích động. Một chiến lược hoàn toàn có thể được mong đợi từ Klotz,” Xellos thì thầm, nụ cười thương hiệu của anh ta hiện chút gượng ép.
Chà, vậy cũng giải thích được một điều. Klotz đã cho nổ tung cả căn cứ để phá hủy bằng chứng về việc chế tạo Zanaffar, nhưng đó cũng là một cách hiệu quả để gây kích động những giáo đồ. Hắn ta hẳn cũng đã điều vài kẻ vào làng để kích động và đảm bảo rằng đám đông giận dữ kia nhắm tới chúng tôi.
Nói cách khác, đám giáo đồ đang ở đây để làm bọn tôi tiêu tốn thời gian.
“Không còn lựa chọn nào khác. Loại bỏ bọn chúng thôi,” Xellos lên tiếng, mặt không chút biến sắc kể cả sau những lời đáng sợ vừa rồi.
“Này! Đợi đã nào!” tôi hốt hoảng xen ngang.
Anh ta đáp lại với chút bối rối, “Có vấn đề gì vậy? Cô không có định nói với tôi rằng sâu trong thâm tâm họ vẫn còn là người tốt đấy chứ?”
“Đáng buồn thay, niềm tin vào nhân loại của tôi tan biến rồi. Nhưng… ông anh đang nói như thể sẽ giết toàn bộ bọn họ vậy.”
“Đúng là như thế,” anh ta thản nhiên đáp lại.
Tôi đần người ra trong một lúc.
“Làm vậy là giết người hàng loạt đấy! Ít nhất hầu như lúc nào họ cũng hành xử như những thường dân vô tôi… Tôi không muốn lại bị dính vào cái ‘tội phạm truy nã’ thêm lần nào nữa đâu.” Ngay cả trong khi chúng tôi đang tranh cãi, những dân làng tiếp tục nói chuyện với nhau và bầu sát khí mỗi lúc một mạnh hơn. Dường như bọn họ vẫn chưa có đủ can đảm để đối đầu với chúng tôi, nhưng đó sẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi. “Chỉ dọn đường thôi.”
Xellos nhắm mắt lại một lúc rồi nói, “Được thôi. Hãy giải quyết theo cách yên bình nhất có thể.”
Vừa xướng chú, anh ta vừa bước về phía đám giáo đồ.
“N-Ngươi đang làm cái quái gì vậy?!” một trong số họ la lên.
Cánh tay phải của Xellos chậm ra vung qua không khi. Một ngôn từ sức mạnh cất lên. Tôi không thể nghe rõ được, nhưng…
Whoosh! Một đợt gió mạnh cuộn lên, kéo theo đó là vô số những tiếng la hét. Đó là một phiên bản mạnh hơn của Diem Wind… Mạnh hơn rất nhiều lần. Luồng gió Xellos tạo ra đã thổi bay đám giáo đồ, khiến cho bọn họ không lao vào cây thì cũng bị quật xuống đất. Khi mọi thứ lắng xuống, tôi có thể nghe được âm thanh rên rỉ trong đau đớn của bọn họ.
“Nào mọi người,” Xellos nhẹ nhàng nói với những giáo đồ đang nằm rúm lại trên mặt đất. Tôi không thấy được sắc mặt của anh ta, nhưng… dám chắc rằng ảnh vẫn đang giữ trên mặt nụ cười thường lệ ấy. “Mọi người có thể cho chúng tôi đi qua được không? Nếu không thì e rằng chúng tôi sẽ phải tự mở đường đấy…”
Đám giáo đồ, với tiếng rên gần như đang thét, lao vào những bụi cây hai bên đường.
Vậy đây là phiên bản giải quyết theo cách yên bình của anh ta hử?
“Thấy sao nào?” anh ta quay lại phía tôi với nụ cười không chút biến sắc và hỏi.
.
Chúng tôi hiện đang hướng về phía Saillune, nhưng tốc độ hành trình rất chậm. Đã bốn ngày kể từ khi chúng tôi rời khỏi Mayin nhưng cả đám vẫn chưa lần ra chút manh mối nào của bọn Klotz. Nhưng chúng tôi không thể nào di chuyển được nhanh hơn cho đến khi tìm được căn cứ mới của bọn chúng, nếu không thì chúng tôi có thể sẽ vô tình bỏ qua nó.
Chúng tôi tập trung lắng nghe những tin đồn đáng chú ý tại mỗi thị trấn mà chúng tôi đặt chân tới rồi thăm dò xung quanh theo một cách cổ điển. Bọn tôi di chuyển được khoảng một thị trấn mỗi ngày, dù công cuộc điều tra của chúng tôi khó có thể coi là kỹ càng được. Cả bọn đang trong cơn vội vã bởi vì Zanaffar có thể được hoàn thiện bất cứ lúc nào.
Thực lòng thì có khả năng nó đã được hoàn thiện rồi. Nhưng chúng tôi vẫn không thể ngừng cuộc tìm kiếm này được. Tôi đã nghĩ rằng việc thăm dò vị trí của con ma thú tại giới tinh thần là khả thi, xét đến giả thuyết về thể tinh thần đặc biệt của nó, nhưng không đem kết quả gì.
Thật may thay, vẫn còn một số thứ tôi có thể làm trong khoảng thời gian đó… ý của tôi là nghiên cứu ma pháp. Trước tiên, tôi cần thí nghiệm xem hiệu quả cường hóa của những tấm bùa đạt được đến đâu, nhưng không chỉ có vậy. Coi nào, một số ma pháp cần đến nhiều yêu cầu hơn là chỉ việc xướng chú đúng. Ngay cả khi câu chú có được xướng lên hoàn hảo, một số ma pháp vẫn cần để tư thế, công cụ và nghi thức để có thể kích hoạt. Một số còn chỉ có thể được thực hiện vào thời điểm nhất định trong ngày.
Và một số phụ thuộc hoàn toàn vào khả năng của người thi triển.
Lấy Blast Bomb mà Xellos từng dùng làm ví dụ. Tôi có một số ma pháp mà đã học thuộc câu chú rồi nhưng không thể sử dụng. Liệu việc cường hóa có giúp tôi dùng được chúng không? Tôi đang rất muốn biết điều đó. Vậy nên trong lúc truy tìm đám Klotz, tôi đã làm một số thí nghiệm nhanh, và…
“Hôm qua là cậu đấy à?” Amelia hỏi tôi, cùng một câu hỏi mà cô ấy đã đưa ra mỗi buổi sáng sau khi chúng tôi rời khỏi làng.
“Tee-hee! Bị tóm rồi!” tôi thè lưỡi ra một cách đáng yêu.
Đêm hôm qua, tôi lẻn ra khỏi nhà trọ và làm một vài thí nghiệm trong khu rừng nằm ở rìa làng…
“Đây không phải chuyện cười cho qua được đâu,” Zelgadis nói với vẻ khinh bỉ ra mặt.
Xellos lên tiếng với giọng điệu vui vẻ thường lệ, “À, đêm qua hình như tôi có nghe được vài tiếng gầm rú. Người dân trong làng đã khá là hoảng loạn đấy. Có phải là do cô không?”
“Chà, tôi đang thử thí nghiệm vài thứ… và rồi quyết định thử xem một đòn Dragon Slave được cường hóa thì sẽ như thế nào!”
Tôi thực lòng không ngờ rằng đòn đó sẽ quét sạch cả một khu rừng… Ai có thể trách được khi tôi hốt hoảng bỏ trốn khỏi hiện trường ngay sau đó chứ?
“Bỏ qua chuyện đó đi được không? Sau này thứ đó có thể sẽ có ích đấy,” tôi mỉm cười nói.
“Chà, tôi khó lòng nào phản đối được, nhưng…” Xellos nói rồi đứng khựng lại. “Không có vẻ là Klotz và đồng bọn sẽ để yên đâu.”
“Một mũi tên trúng hai đích,” tôi nói rồi cũng đứng khựng lại.
Dĩ nhiên, Zelgadis và Amelia cũng đang nín thở nhìn chằm chằm vào bụi cây phía trước.
“Thôi nào. Bọn này biết các người đang ở đó rồi. Mau xuất đầu lộ diện đi.”
Hai gã người thú xuất hiện trước lời khiêu khích của tôi.
“Ồ… các người đã cảm nhận được bọn ta hử?”
Một trong số chúng trông như một người sói bình thường, kẻ còn lại giống như một đồng ma chimera…
Xì, gã Klotz chỉ làm được có vậy thôi à? Tôi chưa từng gặp chúng trước đây, nhưng bởi chúng là người thú của Klotz, hoàn toàn có thể cho rằng muốn đánh bại chúng sẽ cần đến một ma pháp tấn công hàng khủng. Tuy nhiên…
“Đùa nhau đấy à!” tôi nói, tỏ ra bất ngờ hơi quá mức.
“Hah… Con nhỏ kia sợ rồi,” tên bán ma tộc thì thầm.
“Thực sự không thể tin được rằng hai người các ngươi nghĩ mình có thể đánh bại được bọn này đấy!”
“G-Gì vậy hả?!” gã bán ma tộc kêu lên và rút hai thanh kiếm ra từ sau lưng, thanh trường kiếm trong tay phải và đoản kiếm trong tay trái.
Gã người sói còn không thèm với lấy thanh kiếm của mình. Hắn ta chỉ im lặng đứng nhìn cuộc nói chuyện của chúng tôi với gã bán ma tộc.
“Đây đang nói là không đời nào hai người có thể đánh bại được tất cả bọn ta. Dám chắc các ngươi không hề nhận ra bọn này mạnh đến mức nào, nên muốn thử sức cũng không trách được… Có thể là do một chỉ thì tồi tệ từ cấp trên, hoặc có thể các người tự nảy ra ý tưởng vô cùng tệ hại này. Nhưng nói nghe nhé—cố hiểu đi và tránh đường ra trước khi bọn này sút thẳng các người sang thế giới bên kia nhá.”
“Hah! Muốn nói gì thì nói!” gã ta huênh hoang, liếc mắt về phía Xellos. “Balgumon đại nhân chỉ dặn coi chừng tên sư cọ khốn kiếp kia! Đúng không?”
Rồi hắn ta nhìn sang bạn mình để hỏi lời xác nhận, nhưng gã người sói chỉ lạnh lùng đáp, “Như vậy không có nghĩa là chúng ta có thể đánh giá thấp những tên khác.”
“Chà… cũng phải…” gã bán ma tộc đột nhiên co rúm lại và nói. “Đúng là tao… không muốn đánh tên sư cọ kia chút nào. Và giờ mày lại bảo bọn kia cũng nguy hiểm tương tự…”
Trời, nếu rụt đầu sớm như vậy thì từ đầu đứng có to mồm như thế chứ!
“Dù vậy,” gã bán ma tộc bỗng cười tươi, “xem ra chúng ta không thể nào rời đi và vờ như chưa từng thấy các người nhỉ?”
“Đúng vậy. Đằng đây vẫn cần các người nói cho nghe căn cứ mới của các người ở đâu.”
“Heh… Có ngon thì nhào vô!”
Trước cả khi tên bán ma tộc kịp nói hết lời, gã người sói kia lao thẳng về phía tôi! Thay vì rút kiếm ra, hắn vung bộ vuốt trên tay phải của mình!
“Cái gì?! Chết t—” Ngay cả nếu tôi bật lùi lại, tôi cũng sẽ không thể nào né kịp được. “Tch!”
Không chút do dự, tôi cũng lao về phía tên người thú.
Whump! Không cần biết loại vũ khí tấn công là gì, nếu có thể làm chệch đòn tấn công thì có thể giảm đi một lượng lớn sát lực của nó. Bộ vuốt của gã ta chém qua lưng và phần trên tấm áo choàng của tôi—nhưng giờ tôi phải lo về bộ vuốt trên tay trái hắn! Vừa rồi là một nước đi sai lầm ư?! Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ điều đó, gã người thú tung cước thẳng vào bụng tôi.
“Grkh!”
Oái. Đòn đó đau đấy. Tôi gắng gượng đứng vững được, nhưng…
Tôi nhìn sang và thấy gã người thú và Zelgadis với thanh đại kiếm trong tay đang chăm chú thăm dò nhau. Vậy cũng giải thích được lí do. Nếu gã người sói dùng đến bộ vuốt trên tay trái mình, hắn có thể đã giết được tôi… nhưng ngay sau đó thì Zel sẽ hạ gục hắn. Đó là lí do mà hắn đá tôi đi.
“Guh!” Lùi lại ra xa, gã người sói cuối cùng cũng rút ra thanh kiếm của mình.
“Tch!” Trong tình thế bắt buộc phải tham chiến, gã bán ma tộc lao lên. Mục tiêu của hắn là… Amelia!
“Fireball!”
Quả cầu ánh sáng cô ấy phát động trúng hắn ta trực diện! Fwooom! Sóng xung kích thổi bay tên bán ma tộc và quật hắn vào cái cây gần đó. Nhưng…
“Heh… heh heh heh…” Hắn chầm chậm đứng dậy. “Fireball… không thể làm ta bị thương được đâu…”
“Fireball!”
Cô ấy phát động thêm một đòn thứ hai và cắt ngang lời hắn! Fwooom! Hắn lại bị thổi bay thêm một lần nữa và từ từ đứng dậy.
“Ta đ-đã nói rồi…”
“Lĩnh thêm đi! Fireball!”
Fwooom!
“Ừm… này…” gã bán ma tộc nói và gượng dậy thiếu vững vàng.
Làm tốt lắm! Ngay cả khi ngọn lửa từ Fireball không thể làm thương hắn, nếu Amelia cứ tiếp tục thổi bay hắn ta vào những thứ khác như vậy, ảnh hưởng từ những cú ấy sẽ bòn rút sức lực của hắn.
“Thêm nữa này! Fireball!”
Fwooom!
Thêm nữa, bị tấn công liên tục như vậy sẽ khiến hắn không thể nào tham chiến. Vậy chỉ còn chúng tôi ba đánh một gã người sói. Dễ như bỡn!
Gã người sói kia hiện đang giao kiếm với Zelgadis, và dĩ nhiên là tôi không hề đứng ngoài bình luận. Tôi đã hoàn thành câu chú của mình, và ngay khi Zel và gã người sói tách ra khỏi nhau…
“Elemekia Lance!”
“Tch!” Nhưng gã người thú lại bật lùi về thêm lần nữa.
“Chúng ta đã đánh giá thấp bọn chúng!” hắn ta nói và quay đầu lại. Rồi hắn chạy vào trong rừng và kêu lên, “Rút lui! Nếu còn ở lại đây thì chúng ta tiêu tùng!”
“Đ-Được rồi!” tên bán ma tộc đáp và bủn rủn chạy theo sau.
“Đuổi theo chúng!” Zelgadis kêu lên và lao mình vào bụi cây truy đuổi theo đám người thú.
Phần còn lại chúng tôi chạy theo anh ấy.
Đương nhiên, đầu mối duy nhất của chúng tôi là dấu vết của bọn chúng. Những cái bụi và cành cây làm việc đó trở nên khó khăn, nhưng gã bán ma tộc kia hẳn đã thấm mệt, bởi tốc độ của bọn chúng rất chậm. Nếu đây không phải là giữa một cánh rừng thì chúng tôi có thể dễ dàng truy đuổi từ trên không…
Cuộc truy đuổi kéo dài mãi và mãi. Ngoài một Xellos lúc nào cũng vui vẻ, bằng lúc ra được khỏi rừng thì chúng tôi đều đã kiệt quệ trông thấy.
“Cũng đến lúc rồi…” Zel lẩm bẩm trong lúc nhảy ra từ rặng cây.
Chúng tôi đến được một ngôi làng, Đám người thú chạy thẳng về hướng đó, gây nên những tiếng kêu la sợ hãi và bất ngờ đến từ người đàn ông chăn bò và bọn trẻ đang chơi đuổi bắt.
Argh! Như vậy còn tệ hơn! Không ai ở đây có vẻ cấu kết với đám người xấu, nhưng trong một ngôi làng thường có rất nhiều chỗ để trốn, và đồng thời cũng buộc chúng tôi phải giảm sức mạnh từ ma pháp của mình. Ngoài ra lũ người xấu cũng rất ưa chuộng việc bắt người vô tội làm con tin. Hy vọng rằng chúng tôi có thể tóm được chúng trước khi bọn chúng định làm gì, nhưng…
Hai tên người thú chạy thẳng về phía còn đường trung tâm của làng với bốn người chúng tôi đuổi theo phía sau. Đây không phải một tình huống lý tưởng cho lắm. Có thể chúng tôi sẽ phải đuổi theo chúng cả ngày hoặc hoàn toàn mất dấu chúng…
Hoặc đó là những gì mà tôi đã nghĩ, hai tên người thú bất ngờ dừng lại ở ngay giữa làng. Có phải giờ bọn chúng vứt bỏ sự cảnh giác đi và sẵn sàng giao chiến?
“Vậy các người đã sẵn sàng chịu tội!” Amelia lên tiếng và chỉ tay một cách đầy kịch tính vào đám người thú. “Cái thiện lại chiến thắng cái ác thêm một lần nữa!”
“Ugh… Bốn chọi hai mà các ngươi làm như mình là người tốt vậy hả? Trông giống như các người là một đám ăn hiếp hơn đấy,” gã bán ma tộc phản pháo (một cách đầy chính đáng).
Tuy nhiên, Amelia vẫn không xoay chuyển.
“Không, những gì ngươi đang chứng kiến tại đây là sức mạnh của tình bạn! Sức mạnh của tình đồng đội!” cô ấy thẳng thừng nói mà không có chút ngượng. Đám còn lại bọn tôi đảo mắt đi.
“Chà… sao cũng được. Bọn này chạy chán rồi. Sao không giải quyết ngay tại đây nhỉ?”
Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Đừng có bảo là…
“Cứ lên đi!” Amelia tuyên bố đầy mạnh bạo.
Tới đó, gã bán ma tộc nở nụ cười quỷ quyệt.
“Chà chà! Nghe thấy chưa mọi người?” hắn ta kêu lên, và ngay lúc đó.
Cái gì?! Ba người chúng tôi (ngoại trừ Xellos) khẽ rên rỉ.
Bọn chúng dường như đổ ra từ khắp mọi nơi, từ phía sau những căn nhà, quầy bán và xe hàng… Khoảng gần hai mươi tên người thú bao vây lấy chúng tôi.
“Một cái bẫy…” Zelgadis thì thầm trong cay đắng.
“Đúng vậy,” gã bán ma tộc nói. “Klotz đại nhân thực ra đã nhìn thấu được sức mạnh của các ngươi. Rốt cuộc, các ngươi đã đánh bại Vedul và Gilfa, hai thành viên mạnh nhất của chúng ta. Bọn ta thừa biết rằng chỉ có mình thì không thể nào đánh bại các ngươi được.”
Biết mà. Bọn chúng là mồi nhử dụ tôi đến đây…
Thôi được, tôi muốn nói là mình biết mà, nhưng tôi chỉ nhận ra khi bọn chúng chợt đứng lại giữa ngôi làng. Nên, ừm… một chút thiếu sót về phần tôi lần này. Lỗi tôi.
Cả còn đường giờ tràn ngập những người thú. Ngay cả khi chúng không mạnh bằng Vedul và Gilfa, việc đối đầu với nhiều kẻ địch một lúc như vậy là rất khó khăn.
Nếu không phải bọn tôi đang ở giữa một ngôi làng hay đang ở quá gần bọn chúng, tôi đã phát động một đòn Dragon Slave vào giữa bọn chúng rồi. Xem ra bọn chúng nhử chúng tôi đến đây là để giới hạn khả năng sử dụng ma pháp của bọn tôi. Trong một cuộc hỗn chiến, Zelgadis là một kiếm sĩ điêu luyện và tôi có thể tự lo cho thân mình... Nhưng Xellos chỉ có mỗi cây trượng còn Amelia hoàn toàn không có vũ khí trong tay.
“Rất tiếc, nhưng các người nên nhận ra sự cách biệt thực lực và từ bỏ đi,” một giọng nói quen thuộc cất lên. Tôi nhận ra giọng nói đó và quay sang theo phản xạ.
Đó là một người thú khác (dĩ nhiên rồi), nhưng người này cao hơn đám còn lại một cái đầu. Anh ta là hợp thể giữa con người và một giống mèo lớn nào đó với lông bạc—bạch hổ?! Anh ta đang mặc bộ giáp với hình thù kỳ lạ cùng màu với màu lông và trong tay là một cây rìu lớn.
“Ông anh là… Duclis?”
Khi tôi nói tên của anh ta lên, sắc mặt của anh ta trở nên bất ngờ.
“Này… ta nhớ giọng đó! Cô là cậu nhóc đó!” Anh ta bối rối đưa tay trái lên gãi đầu. “Ồ, vậy ra cô là con gái à… hiểu rồi.”
“Ngài Duclis, chúng ta chuẩn bị giao chiến với chúng đấy,” tên bán ma tộc quở trách.
“Này, không sao đâu. Nói chuyện cũng chẳng hại ai cả. Dù chuyện này làm ta cảm thấy khó khăn hơn khi phải chiến đấu với mấy người… Ta đang có hơi chút khó xử…” anh ta nói và lại gãi đầu.
“Cậu quen hắn ta à, Lina?” Amelia hỏi.
“Tớ sẽ giải thích sau,” tôi thì thầm đáp lại.
“Cho tôi hỏi một câu được không?” tôi quay sang Duclis và yêu cầu. “Tại sao các người lại trung thành với Klotz đến vậy? Đến mức chấp nhận từ bỏ cả nhân tính? Hắn ta là một kẻ tồi tệ tôn thờ ma vương, tái sinh một ma thú và muốn phá hủy thế giới!”
“Ta cho rằng cô sẽ không hiểu được đâu,” Duclis buồn bã nói. “Chúng tôi—hầu hết những người đang ở đây—đều đã đến gần cửa tử. Ta từng là một lính đánh thuê lang thang bị đồng đội bỏ rơi đến chết trong tình trạng đầy thương tích… và người đã cưu mang ta là Klotz đại nhân. Ngài ấy làm vậy bằng cách biến ta thành chimera.”
“Hiểu rồi. Và trong quá trình đó, hắn ta cũng tiện có thêm cho mình một quân tốt,” Xellos cộc lốc nói.
Duclis dường như không cảm thấy bị xúc phạm.
“Ừ, ta biết. Ta đã luôn là một quân tốt. Nhưng… ta không còn nơi nào để đi nữa. Những người khác ở đây cũng đã ở trong tình cảnh tương tự… ngay cả khi họ không muốn thừa nhận điều đó,” anh ta nói.
“Vậy, quay lại với câu chuyện chính, không đời nào mấy người sẽ không giao chiến với bọn này phải không?” Zelgadis hỏi, thanh đại kiếm đã ở sẵn trong tay.
“Xellos,” tôi thì thầm với anh bạn bên cạnh. “Đừng có làm gì quá hào nhoáng.”
“Vậy nghĩa là tôi có thể làm tất cả những gì mình muốn miễn là việc đó thật buồn tẻ?” anh ta hỏi lại.
Tôi suy nghĩ trong một khắc.
“Tôi muốn anh tránh xa khỏi chuyện này càng lâu càng tốt, nhưng…”
“Bắt đầu thôi. Nói chuyện sẽ chẳng dẫn chúng ta đến đâu cả…” Duclis mệt mỏi nói.
.
“Bắt đầu nào!” gã bán ma tộc kêu lên và hành động đầu tiên.
Hắn lao thẳng về phía Amelia, rõ ràng đang có ý định trả thù. Zelgadis di chuyển bảo vệ cô ấy trong khi cổ đang xướng chú. Đòn đó là… Ra Tilt! Đòn đó chỉ tấn công được một kẻ địch, nhưng đủ mạnh để tiêu diệt được cả một đồng ma. Và trong tình huống hiện tại, xử lý từng tên một có lẽ là lựa chọn duy nhất…
Một nhóm ma thú khác cũng đang tiếp cận Amelia. Tôi xướng chú và rút thành kiếm ngắn bên hông ra, di chuyển bọc hậu cho Amelia. Ngay lúc đó… Duclis bắt đầu hành động.
Fwish! Một chiếc mũ trụ màu bạc, dường như được bật lên từ sau lưng, che kín khuôn mặt anh ta. Anh ta nâng cây rìu chiến của mình lên như thể nó không hề có trọng lượng rồi xông về phía trước. Trong lúc đó…
Clang! Những tia lửa tung ra khi thanh trường kiếm của gã bán ma tộc va chạm vào thanh đại kiếm của Zelgadis.
“Tóm được rồi!” Zel kêu lên và dùng tay bắt lấy thanh kiếm ngắn trên tay còn lại của gã bán ma tộc.
“Cái gì?!” gã ta kêu lên bất ngờ.
Duclis và đám người thú khác vẫn đang xông về phía bọn tôi theo nhiều hướng khác nhau. Tôi cần phải cầm chân một số tên bằng kiếm thuật và số còn lại bằng ma pháp. Xem nào… Vũ khí trong tay Duclis là một cây rìu chiến lớn, khá chắc rằng tôi không thể nào dùng kiếm để đỡ được. Tôi phải tấn công anh ta trước.
“Elemekia Lance!”
Ngay cả đám người thú của Klotz cũng không thể nào đỡ được đòn đó. Và trong lúc Duclis còn đang phải né, tôi có thể dùng kiếm để giữ chân đám người thú khác đang nhắm tới Amelia—
Ít nhất kế hoạch là như vậy. Nhưng Duclis thậm chí còn không thèm né! Anh ta lĩnh trực diện đòn Elemekia Lance của tôi và tiếp tục lao tới không chút suy suyển.
Cái quái gì cơ chứ!
“Amelia! Zel! Mau tránh ra!” tôi la lên, cho rằng đó là lựa chọn tốt nhất mình có thể làm được trong thời điểm đó.
“Cái gì?!” Zelgadis nhanh chóng rút lại và quay sang.
Nhưng Amelia phản ứng chậm hơn…
“Amelia!” tôi kêu lên.
“Chết đi!” Một nhóm người thú lao tới từ phía khác vồ lấy cô ấy.
Và như một cơn gió… Amelia bật nhảy lên! Khẽ vặn mình một chút, giờ cổ đang đứng đằng sau đám đó. Rồi cô ấy tung một cú đá vào bọn chúng.
“Bwuh?!”
Cú đá của cô ấy không quá mạnh, nhưng đòn đó làm chuyển hướng quán tính của lũ người thú, khiến chúng loạng choạng lao về phía Duclis.
Hở… Amelia cũng giỏi võ đấy chứ.
“Mọi người! Ta đã nói là đừng có hạ thấp cảnh giác!” Duclis kêu lên và đưa tay ra đỡ lấy đám người thú.
Ngay lúc ấy, Amelia hoàn tất ma pháp của mình: “Ra Tilt!”
Theo sau những ngôn từ sức mạnh, một cột ánh sáng xanh bao phủ lấy Duclis! Cô ấy hẳn đã coi anh ta là lãnh đạo nhóm người thú và quyết định loại bỏ anh ta trước. Ánh sáng xanh lắng xuống sau một lúc, và anh bạn Duclis tội nghiệp… Ma pháp đó đã tiêu diệt anh ta.
Hoặc lẽ ra là như thế, nhưng…
“Hiểu rồi… Ấn tượng lắm,” anh ta nói mà không chút biến sắc.
“Cái gì?!” Amelia sửng sốt kêu lên.
“Ồ, chỉ là do bộ giáp mà Klotz đã cho ta thôi,” Duclis giải thích. “Bộ giáp phản ma pháp Zanaffar…”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage