Slayers

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

(Đang ra)

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

Mizuki Nomura

Nhân vật chính máu S đối đầu với cô nàng xinh đẹp máu S - Daiki Sanada, người đã nộp đơn tham gia câu lạc bộ nghệ thuật trong khi bản thân chẳng có chút năng khiếu nào về nghệ thuật. Thực ra, danh ngh

2 2

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

(Đang ra)

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Yuzumoto Yuto

Câu chuyện tình yêu thuần khiết kể về hành trình đi đến hạnh phúc của nữ chính yêu anh trai đã mất, và người em trai của hôn phu lại yêu cô, cả hai đều thấu hiểu nỗi đau của nhau.

3 3

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

(Đang ra)

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

Ametsuki

Đây là câu chuyện về cách dẫn lối cho một cô gái xinh đẹp đang gặp rắc rối trở về với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình

3 35

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Tập 6: Bóng tối ở Vezendi - 3: Đi trên một chuyến hành trình, sẵn sàng cho trận quyết chiến

Cạch! Theo sau một ánh chớp bạc, then cài cửa sổ rơi xuống đất. Cánh cửa sổ sau đó mở ra với một tiếng kèn kẹt. Một bóng người đang lơ lửng bên ngoài dưới bầu trời, phía sau lưng là mặt trăng tròn sáng rõ.

Lại cái cảm giác déjà vu…

“Ta đã đến Vezendi đúng như ý ngươi rồi đây,” tôi nói và rút kiếm ra. Nhưng…

“Ngươi sẽ không câu được chút thời gian nào đâu,” hắn cất tiếng và đặt tay lên khung cửa.

Ugh! Hắn biết được ý định của mình rồi ư? Nếu vậy…

“Amelia!” tôi lên tiếng rồi nhảy về phía bên trái. Ngay sau đó…

“Gaav Flare!”

Bùm! Một tia lửa đỏ thiêu rụi cái giường cùng với cửa sổ! Tuy nhiên, Zuma đã né được qua đường tơ kẽ tóc và hạ vào trong phòng.

“Lâu rồi không gặp!” Amelia la lên, chỉ tay đầy mạnh bạo vào tên sát thủ. “Ta đã nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra, vậy nên ta đã trốn dưới giường của Lina!”

Đúng vậy. Laddock đã chia phòng riêng cho từng người bọn tôi, nhưng tôi biết rằng mình sẽ là người đầu tiên bị nhắm tới, vậy nên Amelia lẻn vào trốn trong phòng tôi hằng đêm. Tuy nhiên, thật không may…

“Tớ nghĩ rằng hắn biết thừa rồi,” tôi nói.

Amelia rơi vào im lặng trong một khắc. Ý tôi là, cũng chẳng có gì quá ngạc nhiên khi một sát thủ cỡ Zuma có thể nhận biết được có bao nhiêu người trong phòng chỉ từ việc quan sát qua cửa sổ—việc đó giúp hắn né được đòn tấn công bất ngờ của Amelia.

“Không quan trọng!” cổ dõng dạc nói. “Lúc nãy ta đã hơi ngạo mạn, nhưng giờ đừng hòng nghĩ rằng mọi chuyện vẫn sẽ dễ dàng!”

“Heh…”

Zuma khẽ bật cười rồi phi thẳng về phía tôi! Tôi phải ngăn chân mình lùi về sau theo phản xạ. Tôi không thể nào phụ thuộc hoàn toàn vào cô ấy và khiến cho cô ấy gặp nguy hiểm được. Đến lúc kiểm thử thanh kiếm ngắn mới mua này và thành quả của việc luyện tập với Gourry rồi!

Cạch! Ngay khi thân ảnh của tôi và Zuma chạm vào nhau, thanh kiếm mới toanh của tôi gãy đôi. Thôi nào! Bộ không có cách nào để có thể dùng kiếm đối đầu với gã này à?!

Ngay khi hắn vừa lướt qua tôi, Zuma tung ra một cú sút và tôi đã né được—không phải vì tôi nhận thấy được đòn đó, mà đơn giản là vì tôi đoán là hắn sẽ tung một đòn như vậy. Một lúc sau, tay trái của hắn vươn ra nhắm tới cổ tôi!

Không phải lại nữa chứ!

Tôi lộn người về sau để né và cảm thấy có gì vừa lướt qua họng mình. Tôi ném thanh kiếm gãy của mình vào Zuma nhằm cầm chân hắn đủ lâu để tôi lấy lại thăng bằng và xướng chú.

“Dam Blas!” Amelia là người xướng chú xong trước.

Zuma dễ dàng né ma pháp của cô ấy, nhưng cổ vẫn tiếp tục lao lên. Có lẽ đã nhận ra rằng cô ấy là một mối nguy hiểm không thể bỏ qua, Zuma quay sang đón đầu cô ấy trực diện. Amelia rõ ràng đang ở thế bất lợi. Cô ấy ít nhiều cũng ngang hàng với Zuma về sự nhanh nhẹn, nhưng xét về sức mạnh thể chất thì hắn ta vượt trên hẳn cô ấy. Tôi cần phải làm gì đó mới được!

“Lighting!” tôi kêu lên.

Tên sát thủ vặn người né quả cầu ánh sáng mà tôi ném vào hắn—nhưng tôi không phóng đòn này ra để làm mù hắn! Thay vào đó, nó lượn lên trên trần nhà, chiếu sáng căn phòng và để lại những cái bóng phía sau chúng tôi. Tuyệt, đúng như kế hoạch… Giờ tôi có thể dùng Shadow Snap để giữ chân hắn!

Nhưng trước cả khi tôi kịp hoàn tất câu chú thì—Bịch, bịch, bịch!—một tiếng đập cửa vang lên.

“Có chuyện gì vậy, Lina?! Vừa có gì xảy ra à?”

Đó là Gourry. Lẽ ra tôi phải biết rằng bọn tôi sẽ thu hút sự chú ý với toàn bộ những sự huyên náo mà chúng tôi gây ra. Tôi cũng có thể nghe thấy giọng của những người hầu tụ tập lại phía bên kia cánh cửa…

“Chuyện gì vậy?”

“Có kẻ đột nhập?”

“Laddock đại nhân có ổn không?! Đi kiểm tra ngài ấy đi!”

“Ai đó gọi cảnh vệ đi!”

“Tch!” Nhận ra rằng thời gian của mình đã hết, Zuma quay đi định bỏ chạy.

“Đứng lại đó!” Amelia kêu lên.

Nhưng hắn phớt lờ cổ (ý tôi là chuyện đó quá hiển nhiên rồi mà) và nhảy ra khỏi cửa sổ, biến mất vào màn đêm.

Rầm! Gần như cùng lúc, cánh cửa phòng bật tung và Gourry xông vào.

“Em có ổn không, Lina?!” cậu ta lên tiếng.

“Ừm… Amelia cũng vậy,” tôi thở dài.

“Và sau toàn bộ mớ hỗn loạn ấy, hắn vẫn chạy thoát được ư?!” Laddock, chân đi dép lê, người diện đồ ngủ, quát tháo chúng tôi với sự hống hách thường thấy.

Đương nhiên, tôi hiểu lí do vì sao ông ta lại nổi giận. Không những Amelia đã dùng ma pháp phá hủy khung cửa sổ và để lại một cái hố trên tường, Gourry còn đạp đổ cánh cửa xuống nữa.

“Do tên sát thủ cả đấy!” tôi lên tiếng, cố gắng đổ lỗi cho hắn ta.

“Nói dối!” Laddock nói không chút do dự.

Tôi cứng đờ ra, tính định nói thật… nhưng tính tôi không có chuyện nhún nhường một cách dễ dàng như vậy đâu.

“S-Sao mà ông chắc nịch như vậy?!” tôi phản bác.

“Chà… nếu tên sát thủ có thể đục xuyên tường như vậy thì sao từ đầu hắn không cho nổ tung hết mấy người từ bên ngoài đi, hả?!”

“Bởi những sát thủ như Zuma không hành động như thế!”

Đó hoàn toàn là sự thật—tôi không biết đó có phải là do danh dự của dân chuyên hay gì đó không, nhưng mấy kẻ như hắn muốn tiêu diệt kẻ địch bằng chính tay mình.

“Thật nực cười!” Laddock tiếp tục gây áp lực lên tôi. “Nếu thể thì từ đầu tại sao hắn lại dùng ma pháp như vậy?!”

“Urk!”

“Dù gì đi nữa, kết quả vẫn vậy—cô đã để hắn thoát! Trời đất! Ta trả tiền cho cô để làm vệ sĩ, thể nhưng cô cho nổ tung nhà ta lên và để tên sát thủ chạy thoát ư?! Ta có vài lời phàn nàn về chất lượng phục vụ của cô đấy!”

“Con đã bảo cha đuổi bọn họ đi rồi mà.” Sự can thiệp ấy đến từ thằng nhóc Abel, kẻ đã có mắt trong lúc tôi không để ý. “Nghĩ kĩ đi. Bọn họ có thể dễ dàng nói dối về vụ tấn công. Chúng ta nên quẳng họ ra ngoài và—”

“Im lặng!” Laddock gầm lên trước cả khi Amelia và tôi kịp làm gì. “Ta đã bảo con rồi! Nếu bọn chúng chỉ là đám lừa đảo thì tất cả những gì ta mất chỉ là một chút tiền! Còn nếu không thì ta sẽ phải mất mạng!”

“Nếu bọn họ không phải đám lừa đảo, thì cũng càng phải tống bọn họ đi càng sớm càng tốt!” Abel vẫn cố cự cãi. “Cha đã nói rằng Zuma sẽ nhắm tới cô ta trước mình phải không? Vậy thì đuổi đi! Hắn sẽ bỏ đi và nhắm tới cô ta!”

“Vậy con muốn ta phải dành phần đời còn lại sống trong lo sợ về một tên sát thủ có thể sẽ hoặc không xuất hiện ư?! Ta chỉ có thể ngủ ngon khi tự tay giải quyết việc này!”

Ông ta nói đúng. Người ta thường dễ bình tâm với những nỗi sợ hữu hình hơn là những nỗi sợ vô hình. Thế nên người ta thường được chia làm hai loại: những người dám đứng lên đối mặt tới tận cùng của vấn đề và những kẻ kiên quyết chối bỏ sự tồn tại của chúng. Chừng nào mối nguy đến từ Zuma còn tồn tại, Laddock không thể nào giả vờ như không biết gì cả được. Nếu tôi không thể giết được Zuma, ông ta muốn Zuma giết được tôi ngay tại đây, dưới sự quản lí của ông ta để sau đó ông ta sẽ giải quyết với chuyện này ngay lập tức. Đó là lý do mà ông ta muốn giữ chúng tôi lại nơi này.

Nhưng vậy cũng có nghĩa là… nếu chúng tôi không xử lý cho xong chuyện với Zuma, cả bọn sẽ phải mắc kẹt trong cuộc cãi vã giữa hai cha con này mãi mãi.

“Nhưng kể cả có như vậy nữa, cha, nếu mớ hỗn loạn này đêm nào cũng diễn ra thì cuộc sống của chúng ta sẽ bị hủy hoại!”

“Hừm… Đúng vậy, nhưng…” Những lời của Abel buộc Laddock phải rơi vào im lặng. “Ta vẫn không thể nào đuổi họ đi được! Nói vậy đã hiểu chưa?” ông ta hét lên những lời quyết định rồi bước đi khỏi căn phòng.

“Chết tiệt…” Sau một lúc, Abel chửi thề rồi cũng bỏ đi.

Chỉ còn lại tôi, Gourry, Amelia và những người hầu trong phòng.

“Đừng để bụng nhé,” một bà cô mập mạp lớn tuổi lên tiếng. Tôi nghĩ mình từng gặp qua bà ấy một hai lần ở trong bếp. “Bọn họ đều sốt sắng như vậy là vì tính mạng của ông chủ đang gặp nguy hiểm mà thôi. Bình thường họ thân thiết với nhau lắm.”

“Thật ư?” Amelia sửng sốt hỏi. Ngay cả tôi cũng khá bất ngờ.

“Phải, thật đấy,” người phụ nữ nói tiếp. “Ông chủ đã phải một mình gà trống nuôi con kể từ khi bà chủ qua đời…”

Á, lại nữa rồi! Cái bẫy bà tám đầy chết chóc! Bà ấy trông như một bà cô tốt bụng, nhưng nếu để bà ấy bắt đầu thì bả sẽ buôn với bọn tôi tới tận sáng mất.

“Vậy càng có lý do để giải quyết chuyện này!” tôi nói, cố ngăn bà ấy lại trước khi bả kịp có được cơ hội đầu tiên. “Cháu phải loại bỏ tên sát thủ ấy càng sớm càng tốt! Vậy… ồ phải rồi! Nếu có sát thủ nhắm tới ông chủ thì nghĩa là hẳn phải có một ai đó đã thuê hắn! Bà có biết ai có thể là người đã thuê hắn ta không?”

“Để xem nào…” bà cô ấy trầm ngâm một lúc rồi nói. “Ông chủ không phải dạng người hay đi gây thù chuốc oán với ai cả… nhưng mà chẳng bao giờ có thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra, phải không? Chẳng biết có thể coi anh ta là kẻ thù hay không nữa, nhưng từng có một người tên Lezack. Gần đây ông chủ đã thuê anh ta, nhưng ngay sau đó thì đuổi đi. Nếu có hỏi tôi thì anh ta là một đối tượng khả nghi. Ồ, và cũng có khá nhiều người mang hận với người cha quá cố của ông chủ. Dù tài năng nhưng ông ấy là một người khá tham lam… Quả đúng là ông ấy đã mang về cho mình rất nhiều mối thù! Ví dụ như ông Balwom là thương nhân giàu có nhất thành phố trong thời điểm hiện tại, nhưng trước đây ông ấy luôn bị cha của ông chủ chèn ép. Và…”

Và như thế, câu hỏi vô tình của tôi đã mang đến một dòng ồ ạt những… bằng chứng hay mấy câu chuyện phiếm, mấy người thích gọi như nào thì gọi. Rốt cuộc, bọn tôi đã phải thức tới tận sáng.

Chiều hôm đó, chúng tôi đi xuống phố. Đêm qua—hay đúng hơn là rạng sáng nay—sau cuộc trò chuyện với bà cô đó, bọn tôi ăn sáng rồi ngủ đến tận trưa rồi đi ra ngoài.

Hai tai tôi ù hết cả lên. Việc ở lại chỗ của Laddock đặt chúng tôi vào giữa một màn la ó kéo dài vô tận giữa hai cha con, vậy nên ba người chúng tôi—ở đây là cả nhóm ngoại trừ Xellos—xin sự cho phép từ Laddock để xuống phố. Bọn tôi lấy cớ là đi thu thập thông tin, nhưng tiện lúc ra ngoài thì tôi cũng đi kiếm cho mình một thanh kiếm thay cho thanh bị gãy của tôi. Nó cũng không phải hàng tốt cho lắm, nhưng vẫn xài tạm được. Tôi thực sự đang phải chi tiêu khá nhiều cho chuyến này nhỉ?

“Vậy, mọi người đã tìm hiểu được gì rồi?” Zel lên tiếng hỏi sau khi bọn tôi kể lại mọi chuyện cho anh ấy.

Chúng tôi ghé qua nhà trọ của ảnh khi mặt trời bắt đầu lặn xuống phía chân trời. Hiện chúng tôi đang ngồi quanh một cái bàn ở phòng ăn phía tầng dưới. Nói chuyện ở đây dễ có nguy cơ bị nghe lén, nhưng vẫn hơn là bị kẹt vào trong kết giới của lũ ma tộc.

“Nói thật thì vẫn chưa có gì mang yếu tố quyết định,” tôi bực bội nói. “Việc kinh doanh của gia đình đã trở nên suy yếu kể từ khi Laddock Lanzard tiếp quản. Mà vẫn chưa đến mức nguy cấp. Hầu hết các đối thủ của ông ta đều nói mấy thứ như là, ‘Thời của Laddock khá là dễ dàng đối với tôi.’ Chắc chắn là đã có nhiều người mang mối quan hệ không tốt đẹp gì với cha của ông ta, nhưng ai cũng bảo rằng nếu mình có thuê sát thủ thì họ sẽ nhắm tới cha của ông ta chứ không phải ông ấy.”

“Cũng dễ hiểu,” Zelgadis gật đầu nói.

“Và cái người tên Lezack mà Laddock từng đuổi việc cũng đã mất tích kể từ đó.”

“Anh ta mất tích ư?”

“Ừm. Tôi đã nói chuyện với một số người quen biết anh ta, họ nói rằng anh ta đã bị đuổi vì trộm tiền từ nhà Laddock. Dường như trong đêm xảy ra vụ đó thì anh ta đang say khướt và nói rằng mình sẽ rời khỏi thành phố. Đến ngày hôm sau thì không ai thấy anh ta đâu nữa. Không có vẻ là anh ta bị dính vào rắc rối gì, thế nên mọi người đều cho rằng anh ta đã làm đúng theo lời của mình. Nhưng dường như anh ta cũng nghèo kiết xác và còn hèn nhát nữa… chưa kể đến việc trước đây anh ta cũng đã từng bị đuổi việc vì cùng lý do một hay hai lần. Tóm lại, khó có thể tin rằng một tên túng quẫn như anh ta là bỏ ra số tiền ít ỏi mà mình để thuê một sát thủ như Zuma giết Laddock.”

“Vậy… không có thông tin gì về những kẻ có quan hệ xấu à?”

“Ừm,” tôi thở dài.

“Nhân tiện, tôi đang thắc mắc một điều…” Zelgadis nói với chút sự không hài lòng trong giọng mình. “Tôi có thể thay đổi chủ đề được không, Xellos hiện đang làm gì vậy?”

“Chơi cờ,” Amelia cũng đáp lại với sự không hài lòng.

“Tên đần ấy có nghiêm túc với chuyện này không vậy?!”

“Hẳn là không đâu,” tôi cất tiếng. Tôi liếc qua phía Zel và Amelia rồi nói tiếp, “Nghe này hai người. Đừng có hiểu nhầm ở đây. Xellos chỉ là người đi theo cùng thôi. Anh ta không phải một người trong nhóm chúng ta, và anh ta cũng không đứng về phía chúng ta.”

“Cũng phải.”

“Đúng vậy, nhưng…”

Nói tới đó, hai người họ cùng buông tiếng thở dài. Những gì tôi vừa nói ra nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng đó đúng là sự thật. Chừng nào vẫn chưa biết được mục đích thực sự của Xellos là gì, chúng tôi không thể nào coi anh ta là một thành viên trong nhóm chúng tôi được.

“Mà này, Zel,” tôi tiếp tục nói. “Đêm qua Zuma đã tấn công đúng như những gì tôi đoán. Gần đây có ai khả nghi đến nghỉ lại nhà trọ này không?”

“Câu hỏi kiểu gì vậy?” anh ấy nhún vai đáp lại. “Khu vực này có rất nhiều kẻ đáng nghi, bao gồm cả tôi. Và nếu Zuma là một chiến binh ngang hàng với Gourry, nghĩa là hắn có khả năng che giấu sức mạnh của mình. Hơn nữa, có thể hắn ta đã đến đây trước chúng ta. Không tài nào có thể tìm ra hắn giữa một đám người như vậy.”

Được rồi, cũng phải…

“Xem ra chúng ta phải chờ đợi rồi,” tôi kết thúc với một tiếng thở dài thườn thượt.

“Giờ đây là điều mà tôi đã thắc mắc một thời gian rồi. Tại sao lũ ác ma lại dính dáng tới chuyện này?” Zel hỏi.

“Câu hỏi hay đấy.” Tôi suy nghĩ một hồi. “Một tên sát thủ nhắm tới mạng sống của tôi nói rằng hãy tới Vezendi, và ngay khi đến nơi thì chúng ta đụng độ với một đám ma tộc nhắm tới tôi và Gourry. Không đời nào đó chỉ lại chỉ là trùng hợp được. Nhưng thật khó để tin rằng Zuma sẽ dùng đến ma tộc để loại bỏ tôi thay hắn. Hắn là dạng người muốn tự tay giải quyết mọi chuyện.”

“Vậy có lẽ đám ác ma kia đã liên lạc với hắn?”

“Như thế cũng không được đúng cho lắm. Với Seigram thì… tôi không nghĩ là hắn chịu hợp tác với một tên sát thủ loài người đâu.”

“Chỉ là một suy nghĩ thôi, nhưng…” Amelia lên tiếng. “Zuma được thuê để giết cậu, đồng thời cũng được thuê để giết Laddock. Vậy nếu người thuê hắn ta cũng đã lập khế ước với đám ma tộc đó thì sao?”

“Và tình cờ một trong số đó là một kẻ ôm thù với bọn tớ à?”

“Ừm… Khá lan man nhỉ?”

“Dù gì đi nữa,” Gourry cất tiếng, “chúng ta chỉ việc đánh bại toàn bộ bọn chúng thôi.”

“Chà, đúng vậy, nhưng…”

Những lời của Gourry nghe có vẻ đơn giản hóa quá mức, nhưng cậu ấy nói đúng. Lựa chọn duy nhất mà hiện tại chúng tôi có là chờ đợi đám xấu xa xuất hiện và đánh bại chúng.

Một trận chiến tiêu hao trên hai mặt trận… Siêu cấp ugh. Tôi lại buông thêm một tiếng thở dài.

“Laddock đại nhân đang chờ đợi,” người quản gia lên tiếng ngay khi chúng tôi vừa mới trở về.

Ba người chúng tôi nhìn nhau rồi cất tiếng rên rỉ. Ôi trời, lại thêm một tràng nhiếc móc điếc tai nữa rồi! Không biết ông ta lấy đâu ra chỗ năng lượng đó nhỉ…

Dù vậy, ông ta vẫn là chủ thuê của bọn tôi, vậy nên cả đám không thể nào phớt lờ ông ta được.

Ông quản gia Raltark dẫn chúng tôi đến phòng khách rồi đứng một cách kín đáo tại góc phòng. Laddock đã ở sẵn đó rồi, cùng với Xellos và Abel vì lí do gì đó.

“Các người đến muộn!” Laddock gầm lên với sự gắt gỏng thường thấy, và cũng chẳng thèm mời chúng tôi ngồi xuống. Tôi phớt lờ ông ta và ngồi xuống chiếc ghế bành, sau đó thì Gourry và Amelia cũng ngồi xuống theo. “Mà thôi. Nay ta không gọi các người tới đây để la rầy.”

Ồ, thật ư? Ai đó ra ngoài kiểm tra xem trời có sập không nào…

Laddock nhìn quanh phòng rồi nói tiếp, “Ngày mai, ta sẽ đi ra ngoài thành phố.”

“Cái gì?!” tất cả chúng tôi cùng kêu lên, bao gồm cả Abel.

“Cha điên rồi à?!” Abel lớn tiếng rướn người về phía trước. “Cha quên rằng có ai đó đang muốn hãm hại mình ư? Con không biết nước đi tốt nhất trong tình huống như vậy là gì, nhưng ‘đi ra ngoài thành phố’ chắc chắn không phải một ý kiến hay!”

“Một món hàng trong kho chứa sắp hết! Ta cần phải đi mua thêm!” Laddock lên giọng với Abel.

“Cha cử ai khác đi cũng được mà!”

“Đúng vậy!” Amelia xen vào. “Chỉ việc ở trong thành phố thôi đã đủ tệ rồi! Rời khỏi đây không khác gì yêu cầu một cuộc tấn công nhắm tới mình cả! Ông sẽ đi một nước hoàn toàn có lợi cho chúng!”

“Đây là việc của ta!” Laddock còn gầm lớn hơn trước, khiến cho cả Abel và Amelia đều phải im lặng. “Ta luôn đích thân đi mua hàng để đảm bảo chất lượng hàng hóa, và ta sẽ không để việc này làm ngáng đường!” Rồi ông ta quay sang nhìn tôi. “Đương nhiên, ta sẽ mang các người theo làm hộ tống! Toàn bộ chuyện này đều đã được bao phủ trong hợp đồng, vậy nên ta không muốn nghe một lời phàn nàn nào hết!”

Trời. Tất cả những gì ông ta nói đều hợp lý, nhưng tôi bắt đầu nghi rằng ông ta đang có một ý định ngầm nào đó. Tuy nhiên, chừng nào lý lẽ của ông ta vẫn còn có lý thì tôi chẳng thể nào phản kháng lại được… Ôi trời.

“Được,” tôi quả quyết nói. “Bao giờ chúng ta rời đi?”

“Chà…” Laddock nói với vẻ lưỡng lự, xem ra là đã bị bất ngờ trước sự quyết đoán của tôi. “Càng sớm càng tốt, nhưng ta vẫn cần phải chuẩn bị một số thứ. Có lẽ là vào ngày kia.”

“Được rồi. Sự thật là chúng tôi vẫn còn một người bạn đồng hành nữa trong thành phố…”

“Đang ở ngay Vezendi này đây?”

“Đúng vậy. Anh ấy ở ngoài đó để thu thập thông tin. Chúng tôi có được mang anh ấy theo cùng không?”

“Ta sẽ không trả thêm một cắc nào đâu.”

Nếu đó là quyết định của ông… Hơi kỳ, nhưng cũng được thôi.

“Được thôi,” tôi nói với sự khó chịu.

Tôi thực sự rất muốn phản kháng. Nhưng Xellos về cơ bản chỉ là một tên ăn chực, và trong mắt Laddock thì đến giờ bọn tôi vẫn chưa làm được gì lên hồn. Cố gắng thương lượng có thể sẽ chỉ làm tình thế chống lại chúng tôi mà thôi.

“Tốt,” Laddock gật đầu đồng tình. “Vậy tất cả đã quyết. Chúng ta sẽ chuẩn bị—”

“Khoan đã,” Abel lên tiếng ngắt lời cha mình.

“Gì hả? Lại muốn phàn nàn gì?”

Trái lại, Abel lắc đầu: “Không. Con sẽ không tranh cãi với cha nữa. Nhưng con sẽ đi cùng với cha.”

“Con điên rồi à, Abel?!” Giờ đến lượt cha của anh ta kêu lên. Trông ông ta có vẻ hoảng loạn. “Bọn chúng đang cố gắng giết ta đấy!”

“Con biết. Hồi nãy con cũng đã nói rồi. Nhưng con vẫn là con của cha. Nếu một ngày nào đó con có nối nghiệp, con muốn xem cha làm việc như thế nào.”

“Nhưng… vào lúc này ư?” Laddock hỏi với sự lo lắng.

“Cha không thể làm con đổi ý đâu. Côn sẽ đi theo, dù cha có muốn hay không,” anh ta nói rồi quay gót bước đi về phía cánh cửa.

“Quay lại đây, Abel!”

Nhưng chàng trai kia vẫn bỏ đi, mặc cho tiếng quát tháo của cha mình.

“Argh!” Với một tiếng gầm gừ, Laddock đứng dậy và đuổi theo con trai mình. Bước đến chỗ cánh cửa, ông ta quay lại và lớn tiếng, “Dù gì đi nữa, mau chuẩn bị đi!” rồi biến mất phía sau cánh cửa.

Chỉ còn lại sự im lặng trong căn phòng. Cuối cùng, Raltark, người nãy giờ chỉ im lặng đứng ở góc phòng, cúi đầu với chúng tôi rồi rời đi mà không nói một lời. Chỉ còn lại bốn người chúng tôi—tôi, Amelia, Gourry và Xellos—ngồi một mình trong phòng.

“Chà, Lina, em thực sự để ông ta đối xử tệ bạc với mình như vậy đấy à,” Gourry lên tiếng sau một lúc lâu. “Anh đã nghĩ rằng em sẽ cố sống cố chết cãi lại ông ta… đặc biệt là về phần thù lao đấy.”

“Chà, tôi suy nghĩ khá kỹ về việc đó,” tôi lưỡng lự nói. “Tôi nghĩ là mình đã hiểu được ý định thực sự của Laddock là gì.”

“Là gì vậy?” Amelia lên tiếng hỏi.

“Anh nghĩ sao, Xellos?” tôi đột ngột quay sang nói với người đã ngồi im lặng suốt nãy giờ.

“Thực sự thì lần này tôi chỉ là người ngoài cuộc, tôi không nghĩ mình có thể nêu ra một ý kiến được…”

“Cứ thử đi.”

“Chà, nếu vậy… Đây dường như là một cái bẫy.”

“Tôi cũng nghĩ vậy,” tôi đồng tình.

“Ừm… Anh không theo kịp những gì em nói,” Gourry gãi đầu nói.

“Được rồi, chuyện là như thế này. Laddock không thể nào chịu được cảnh bế tắc này. Chừng nào chúng ta còn ở trong dinh thự, Zuma sẽ còn tiếp tục tấn công một cách vô ích—tường bị phá, người người chạy toán loạn, sau đó lại còn phải xử lý hậu sự nữa. Và mỗi khi chúng ta phải đối đầu, thiệt hại sẽ ngày càng chồng chất cùng với chi phí sửa chữa. Trong khi đó, việc cuộc đối đầu liên tục bị ngăn chặn và Laddock tiếp tục phải sống trong sợ hãi. Ông ta chưa từng bị dính vào mấy chuyện đao kiếm nên không thể nào chịu được áp lực. Vậy nên ông ta muốn lôi chúng ta ra khỏi thành phố dưới danh nghĩa một chuyến đi công tác. Chúng ta sẽ trông như một mục tiêu dễ dàng bị công kích trong mắt Zuma, kẻ mà kiểu gì cũng sẽ tấn công… và sau đó thì giải quyết chuyện này một lần và mãi mãi.”

“Nè, khoan đã!” Amelia bật dậy và lên tiếng. “Chẳng phải vậy nghĩa là ông ta đang cố tình đặt cậu vào nguy hiểm sao?!”

“Hả?!” Gourry kêu lên, dường như cậu ta thấy những lời của Amelia dễ hiểu hơn của tôi. “Này, Lina! Tại sao em lại đồng ý chứ?!”

“Chà, tôi cũng muốn xử lý chuyện này càng sớm càng tốt. Tôi chán phải liên tục tỏ ra thận trọng rồi. Ngoài ra, thử nghĩ đi. Chuyện này càng kéo dài thì chúng ta vẫn còn phải nghe những lời cằn nhằn của Laddock và cuộc cãi cọ không ngừng nghỉ giữa hai cha con họ.”

“Ugh…” Gourry và Amelia cùng rên rỉ. Bọn dường như mang cùng một cảm nhận với tôi về chuyện đó.

“Nhưng đó vẫn không phải một ý hay phải không?” Amelia bất ngờ nghiêm túc nói.

“Sao cậu lại nói vậy?”

“Nếu cậu bị giết trên đường thì Zuma sẽ nhắm tới Laddock tiếp theo. Lúc đó sẽ không còn ai bảo vệ ông ta nữa.”

“Tsk, tsk, tsk,” tôi giơ ngón trỏ lên và nói. “Thật ngây thơ quá đi, Amelia. Nếu Zuma giết tớ, Laddock vẫn còn khá nhiều người bảo vệ đấy—chính là mọi người!”

Gourry và Amelia nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu. Xem ra họ vẫn chưa hiểu ý tôi cho lắm.

“Cứ coi như Zuma sẽ giết được tôi đi. Vậy mọi người sẽ làm gì?” tôi hỏi.

“Dĩ nhiên là làm đám tang rồi,” Gourry đáp.

“Lục lọi đồ đạc của cậu, chắc vậy,” Amelia nói.

“Tôi thì chắc chắn là vẫn sẽ cười thôi,” Xellos chêm vào.

Chà, mấy người tệ bạc thật đấy…

“Đó không phải ý của tôi… tôi đang nói là mọi người hẳn sẽ cố gắng báo thù cho tôi bằng cách giết Zuma phải không?!”

“Chà, có lẽ… Ồ!” Amelia khẽ nói rồi dường như cuối cùng cũng nhận ra. Gourry thì vẫn như mọi khi, chẳng hiểu gì sất.

“Đúng vậy. Nếu Zuma giết tôi và mọi người muốn trả thù, ắt hẳn mọi người sẽ phải bám lấy Laddock và đợi hắn tấn công thêm lần nữa. Nói cách khác, dù có muốn hay không, mọi người vẫn sẽ phải bảo vệ ông ta. Nếu Zuma cũng giết được cả ông ta, mọi người sẽ mất hết mọi đầu mối. Đã hiểu chưa, Gourry?”

“Chắc vậy…”

“Thật không thể tha thứ!” Amelia giận dữ gầm lên, nắm đấm siết chặt lại và tựa như sau lưng cổ là ánh lửa cuồng nộ. “Dám lợi dụng lòng tốt của người khác vì lợi ích của bản thân… Nếu đó là mục đích của ông ta, cậu hoàn toàn không cần phải làm theo, Lina! Bỏ mặc ông ta đi!”

“Tớ không thể nào làm vậy được…”

“Tại sao chứ?!”

“Ông ta đã trả tiền cho chúng ta rồi. Ngoài ra, như tớ vừa nói, tớ cũng muốn kết thúc chuyện này lắm rồi.”

“Ý anh là… nếu em cảm thấy ổn thì cũng được thôi,” Gourry lầm bầm. “Vậy… còn đám ma tộc thì sao?”

Chết dở! Mình vẫn chưa tính tới chuyện đó!

“Ờm… chúng ta sẽ giải quyết bằng cách nào đó thôi,” tôi đáp lại, cố gắng giữ bình tĩnh.

Buổi chiều của ngày chúng tôi rời Vezendi, bầu trời ngả màu chì trong khi chúng tôi đi trên con đường vô danh vắng bóng con người.

Dường như chúng tôi sẽ đi mua thảo dược từ một thành phố tên Zeram cách đây một khoảng ngắn về hướng bắc. Chúng tôi di chuyển theo nhóm thường lệ—bao gồm Zel (đang bịt mặt) và Xellos—cùng với Abel (người đi theo bọn tôi đúng như những gì mình nói) và Laddock. Ông quản gia Raltark là người đánh xe (đúng là một người đa tài!), mà đó cũng chỉ là một cỗ xe ọp ẹp chỉ với một gian giường và được kéo bởi một con ngựa già. Bánh xe kêu lên kèn kẹt trên con đường sỏi đá.

Ngay cả tại chốn đồng không mông quạnh này, một nơi mà việc gặp được người khác còn bất ngờ hơn là không, xem ra vẫn còn có đám cướp—hoặc đó là những gì tôi đã nghe được từ quán trọ ven đường mà chúng tôi trọ lại tối hôm trước. Do đó, Gourry và tôi bước đi phía bên phải của chiếc xe chậm chạp còn Amelia và Zelgadis đi ở phía bên trái. Xellos thì lo liệu đằng sau, chúng tôi đều liên tục giữ cảnh giác. Bởi trong xe hoàn toàn trống không nên cha con nhà Lanzard đang ngồi trong gian giường. Mà nó trông cũng không thoải mái cho lắm.

“Khoan!” Gourry bất chợt kêu lên.

Raltark dừng xe ngựa ngay sau đó.

“Gì vậy?!” Laddock lớn tiếng quát tháo.

“Kẻ địch,” tôi thản nhiên đáp, và sau một thoáng im lặng…

“L-Là hắn phải không?!”

“Không,” Zelgadis nói và rút thanh đại kiếm ra.

Zel nói đúng. Tôi có thể cảm nhận được một số người, và dựa trên sự hiện diện của bọn chúng, dường như bọn chúng cũng không đặc biệt thuần thục kĩ năng. Chỉ là bọn cướp thường thấy thôi.

Bọn khốn đó gan to nhỉ! Có biết bọn này còn phải lo cho một việc lớn hơn không?

Tuy nhiên, tôi cũng chào đón cơ hội này để giải tỏa chút căng thẳng. Sau khi liên tục phải chịu đựng mấy lời cằn nhằn của Laddock, cuộc cãi vã không hồi kết của hai cha con, cùng với những cuộc tấn công sẽ xảy tới bởi tay sát thủ và đám ác ma… Tới lúc xả hơi một chút rồi.

“Thôi trốn chui trốn lủi và lộ mặt đi, nghe chưa?” tôi lên tiếng.

“Đừng có kích động chúng!” Laddock la lên từ phía cỗ xe—một yêu cầu mà tôi hoàn toàn phớt lờ.

Thế nhưng lời hồi đáp duy nhất mà tôi nhận được là tiếng gió thổi xào xạc qua những tán cây. Dám chắc bọn chúng đang rất bực do bị tôi chỉ ra rằng chúng trốn tệ đến mức nào!

“Sao vậy hả? Mau ra đây đi! Hay là các người sợ hãi trước một trận chiến cân sức như vậy?!”

“S-Sao mày dám!” cuối cùng cũng có ai đó lớn tiếng.

Sau đó, một số người bước ra từ trong những bụi cây. Bọn cướp, đúng như dự đoán… Tầm hai mươi tên. Aw, toàn bộ bọn chúng chỉ có vậy thôi à? Tiếc thật.

Về cơ bản, bọn chúng đã bao vây lấy tất cả chúng tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy bị đe dọa. Tôi hoàn toàn có thể tự mình lo liệu hết tất cả bọn chúng.

“Thấy chưa?! Không phải ta vừa nói rồi sao? Giờ chúng ta đã bị bao vây hoàn toàn!” Laddock, kẻ không chịu tin tưởng sự an toàn của cỗ xe ngựa, lên tiếng càu nhàu. Raltark trông có vẻ hơi chút bất ngờ, nhưng cũng không hẳn là giận. Tôi không thấy được sắc mặt của Abel từ vị trí này, nhưng anh ta không có vẻ hoảng loạn như cha mình.

Ngó lơ Laddock, tên tướng cướp tiếp tục nói: “Chà chà, nếu mày thích đánh nhau thì bọn tao chiều. Nhưng nếu bọn mày vẫn còn quý mạng mình thì giao hết tiền ra đây.”

“Im đê.” Câu trả lời cộc lốc của tôi làm hắn phải im lặng. “Nói thẳng ra nhé: Các người chỉ là lũ rác rưởi mà bọn này không có thì giờ để dọn.”

“R-Rác rưởi?!”

Kích động được hắn rồi.

“Được thôi! Không khoan nhượng! Lên nào anh em! Giết hết tất cả bọn chúng!”

“Rõ!” bọn chúng đồng thanh gầm lên và lao về phía bọn tôi.

Heh. Lũ đần.

“Flare Arrow!”

Tôi phát động ma pháp mình vừa xướng chú, tạo ra khoảng chục mũi tên rực lửa mưa xuống đám cướp.

“Argh!”

“Gyeh!”

Những tiếng thét vang lên từ đám cướp quằn quại trong đau đớn. Đòn tấn công của tôi chỉ đánh trúng được một vài tên, nhưng yếu tố bất ngờ đã khiến bọn chúng bị phân tán.

“Lên đi Gourry!”

“Được!”

Gourry rút kiếm ra và xông tới. Tôi không thể nào thấy được từ vị trí của mình, nhưng dường như phía bên kia xe ngựa cũng đang xảy ra giao chiến. Tôi có thể nghe được âm thanh va chạm của kiếm và tiếng xướng chú của Amelia… Từ phía sau, Xellos cũng đang khiêu khích một số tên cướp với cây trượng của mình. Trong khi đó, tất cả những gì ông bạn Laddock tội nghiệp làm được là run rẩy trong xe ngựa, thi thoảng kêu la mà chẳng chịu ló đầu ra nhìn bên ngoài thế nào.

“Bram Blazer!”

Bùm! Cướp A bị dính đòn trực diện và thổi bay. Dựa vào tình huống hiện tại, tôi không thể dùng những ma pháp quá hào nhoáng mà có thể làm vạ lây lên chiếc xe ngựa và đồng đội. Tôi buộc phải xử lý đám tiểu tốt với những ma pháp nhỏ. Làm vậy thì giống như kiểm soát sâu bọ hơn là giải tỏa áp lực. Sao cũng được.

“Các người đúng là dạng đáy xã hội,” tôi gằn giọng, hướng mắt về phía tên cướp trông có vẻ là thủ lĩnh mà tôi vừa mới khiêu khích.

“Mày nghĩ vậy à?!” hắn ta giận dữ gầm lên. Rồi sau đó hắn giơ cao tay phải, và…

Vút! Tôi nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó xé toạc qua không khi và nhanh chóng né. Sau đó… Phập! Một mũi tên xuất hiện tại phía bên của cỗ xe ngựa.

Bọn chúng còn viện quân trong rừng ư?! Tôi dò xét quanh và cảm nhận được sát ý mờ nhạt từ giữa những lùm cây nơi mũi tên ấy phóng ra.

Thấy ngươi rồi! Toi bắt đầu xướng chú, nhưng trước khi tôi kịp hoàn tất thì—Vút!—một mũi tên khác lao xuyên qua không khí! Nó không hề nhắm tới tôi…

Cỗ xe ư?! Chết tiệt!

Con ngựa hí lên hoảng loạn—bọn chúng nhắm vào con ngựa già để kéo cái xe ngựa ra khỏi chúng tôi! Giờ đã quá trễ để ngăn nó lại! Con ngựa bắt đầu bỏ chạy với tốc độ kinh người. Gourry và Zel không hề nhận thấy cho đến khi nó đã cao chạy xa bay.

Ugh!

“Blast Ash!” Tôi giải phóng ma pháp và biến một phần khu rừng, cùng với sự hiện diện thù địch lẩn trốn trong đó, thành tro bụi.

“Cái gì?!” tên tướng cướp sửng sốt kêu lên. “Không! Điều này không có trong thỏa thuận!”

Ồ, không có ư? Đó là một thông tin thú vị đấy, nhưng hiện tôi không có thì giờ để điều tra thêm.

“Gourry! Bắt sống hắn ta!” tôi lên tiếng, chỉ vào tên thủ lĩnh rồi xướng chú. “Lei Wing!”

Lúc tôi hoàn tất ma pháp của mình và bay lên không trung, chiếc xe ngựa đã khuất dạng phía bên kia con đường. Tuy nhiên, chỉ có một con đường duy nhất mà thôi… Tôi cần phải bắt kịp nó!

Bọc trong lớp rào chắn gió, tôi bay theo phía sau cỗ xe. Trọng tải, độ cao tối đa và tốc độ của Lei Wing được chia theo một tỉ lệ cân bằng tùy thuộc vào kỹ năng của người thi triển. Để bắt kịp với cỗ xe ngựa ấy, tôi phải bay sát mặt đất với một tốc độ nói thật là có hơi đáng sợ.

Không lâu sau đó, cỗ xe ngựa xuất hiện lại trong tầm nhìn cách đây một đoạn về phía đoạn đường hai bên dày đặc cây cối. Bắt kịp rồi! Tôi vận toàn bộ ý chí của mình để tăng tốc, rồi…

Bùm! Lửa đỏ bao phủ tầm nhìn của tôi.

“Cái gì?!” Tôi bị thổi bay và đâm mạnh xuống đất. Nếu không nhờ lớp rào chắn gió bọc quanh mình thì tôi có thể đã chết rồi.

Thủ phạm là một chiêu Flare Arrow… Vô số mũi tên rực lửa đã đâm vào phép Lei Wing của tôi.

“Ngh!”

Tôi nhanh chóng giải trừ ma pháp và gượng dậy. Có một âm thanh xào xạc phát ra từ những cái cây gần đó, và rồi kẻ địch bước ra. Đó là một con tiểu ác ma—không, bốn con!

Cái gì?! Bọn chúng đang làm gì ở đây?!

Tiểu ác ma thuộc vào dạng tầng lớp thấp nhất trong ma tộc, nhưng chúng vẫn sở hữu năng lực kháng lại tinh linh ma pháp một cách đáng kể. Muốn đối đầu với một con như vậy thì mấy người sẽ phải là một pháp sư hoặc kiếm sĩ tốt. Đương nhiên, đối với riêng tôi thì chúng cũng chẳng phải mối nguy hại gì, nhưng hiện tại tôi đang rất bí thời gian! Cỗ xe ngựa lại khuất dạng thêm một lần nữa, và Gourry cùng với mọi người cũng đang ở quá xa để có thể tới yểm trợ… Tôi phải xông phá bằng cách nào đó thôi! Tôi bắt đầu xướng chú.

Một trong số những con tiểu ác ma hống lên, phóng đi hàng chục mũi tên lửa về phía tôi! Tôi xoay sở né được toàn bộ chúng mà không ngắt câu chú, nhưng một con ác ma thứ hai đã đang phóng thêm một chùm tên lửa về hướng tôi rồi.

Ugh! Phiền nhiễu quá!

“Ragna Blast!”

Theo lời triệu gọi của tôi, một cột bóng tối xuất hiện quanh một con tiểu ác ma và thiêu rụi nó bằng plasma hắc ám. Xong một tên!

Ba con ác ma còn lại vẫn tiếp tục phóng mưa tên lửa không ngừng nghỉ. Tôi tiếp tục né và xướng ma pháp tiếp theo. Phải nói này, những đòn tấn công của lũ tiểu ác ma này quá đỗi đơn giản… Có phải chúng chỉ ở đây để cầm chân tôi không?!

Khi câu chú đã hoàn tất, tôi di chuyển tới một vị trí sao cho mình thẳng hàng với hai con ác ma… rồi phát động nó!

“Gaav Flare!”

Ngọn lửa ma pháp tôi tạo ra đục một cái lỗ trên ngực con thứ nhất và làm bốc hơi đầu của con thứ hai. Chỉ còn một tên nữa thôi! Chẳng bất ngờ chút nào, tôi phải né thêm một chùm tên lửa nữa trước khi làm gì được nó.

Không còn chút nghi ngờ gì nữa, lũ tiểu tốt này chắc chắn ở đây để làm chậm tôi. Nhưng ai đã ra lệnh cho chúng? Dường như không phải là lũ cướp đâu… Thôi nào Lina, xử lý bọn xấu xa kia đi rồi hẵng tính đến việc nghĩ ngợi!

“Dynast Blas!”

Những tia sét tạo thành hình sao xung quanh con tiểu ác ma và nuốt chửng nó. Rồi sau đó là một ánh điện xanh lam, và khi ánh sáng lắng xuống, các xác cháy đen của con ác ma đổ sụp xuống đất.

Được! Xong xuôi hết cả rồi! Giờ chỉ việc đuổi kịp cỗ xe và—

Tôi nhìn về phía cỗ xe khuất dạng và rồi đứng sững lại. Có một bóng người đang lết về phía tôi.

“Abel?!” Tôi vội vã chạy lại chỗ anh ta. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Quần áo anh ta tả tơi và cả người ảnh cũng đầy những vết bầm dập, anh ta cũng đang phải cố lết một chân.

“Tôi đã nhảy xuống khỏi xe ngựa,” anh ta nói, giọng hơi nghèn nghẹn, hình như anh ta đã cắn phải má mình. “Cha và… Raltark vẫn còn trên xe. Cô phải đi giúp họ…”

Nói xong, anh ta tựa người vào một cái cây gần đó. Trông anh ta dường như đang phải chịu đau đớn, dù không vết thương nào trên người anh ấy có vẻ nghiêm trọng.

“Được,” tôi gật đầu rồi xướng chú tiếp. “Lei Wing!”

Tôi bay thêm một quãng và nhận thấy có gì đó ở đằng xa. Có phải là cỗ xe ngựa không?! Hẳn giữa chừng nó đã mất thăng bằng, bởi lúc này nó đã bị đổ xuống bên đường. Tôi giải trừ ma pháp khi tiếp cận được nó và đáp xuống đất. Không có dấu hiệu của hai người trên xe. Chỉ có một con ngựa nằm gục xuống và thở mệt nhọc.

“Geh…” Tôi nghe được một tiếng rên rỉ khẽ cất lên, quay sang phía nguồn âm thanh và thấy Raltark đang ngồi dưới một cái cây gần đó. “C-Cô…”

“Ông có sao không?! La—ờm, Laddock đại nhân đâu rồi?”

“Tôi không sao…” Raltark khẽ nhăn mày đáp lại. “Nhưng tên sát thủ Zuma đã xuất hiện…”

“Zuma?!”

“Hắn yêu cầu tôi nói với cô rằng… ‘Ta đang có trong tay Laddock Lanzard. Nếu muốn ông ta sống sót trở về, đi cùng Gourry Gabriev đến chòi săn tại dãy núi phía đông làng Duphon.’”

Một lời thách đấu hử?

“Ôi trời, thật tồi tệ làm sao,” một giọng nói đột ngột cất lên làm tôi vội ngoái đầu về sau.

“Đừng có dọa tôi như thế, Xellos… Những người khác đâu rồi?”

“Họ đã xử lý xong toán cướp và đang trên đường tới đây.”

Hừm… Tôi có cảm giác mình biết được mục tiêu lần này của Xellos là gì rồi.

“Xellos, trông chừng Raltark. Tôi sẽ hội nhóm với những người khác.”

“Tôi… Tôi không biết gì hết!” tên tướng cướp kêu lên một cách thảm hại khi chúng tôi vây quanh hắn. Gourry đã bắt sống được gã ta đúng như những gì tôi yêu cầu.

“Đừng có nói dối. Ta đã nghe người nói rằng ‘Điều này không có trong thỏa thuận.’”

“Đ-Đó chỉ là…” hắn ấp úng. “Đêm qua, có một kẻ đã tới căn cứ của bọn tôi…” Có lẽ nhận ra rằng mọi chống cự đều là vô ích, gã ta bắt đầu mở miệng. “Hắn mặc kín trong đồ đen… Tự nhận rằng mình là Zuma. Bình thường thì chúng tôi sẽ giết hắn ta ngay, nhưng hắn dẫn theo lũ ma tộc. Làm như bọn tôi có thể đối đầu được với ma tộc ấy…”

“Ma tộc?!” tôi kêu lên. “Có phải bọn tiểu ác ma không?”

“Sao tôi biết được chứ?! Tôi mới chỉ nghe chuyện kể về ma tộc thôi chứ chưa thực sự thấy một con bao giờ!”

Có phải Zuma là kẻ đã phái đám tiểu ác ma đi nhắm tới tôi không? Tôi không nghĩ hắn là một triệu hồi sư điêu luyện… Không hợp với hình ảnh của hắn cho lắm.

“Thôi được… Tiếp đó thì sao?” tôi hỏi.

“Hắn quẳng chút tiền cho bọn tôi và nói rằng hắn ta cần bọn tôi giúp đỡ. Hắn nói rằng ngày mai—đúng hơn là hôm nay—một cỗ xe ngựa sẽ đi theo con đường này và bọn tôi phải tách nó ra khỏi đoàn hộ tống. Nếu chúng tôi thành công, hắn sẽ trả thêm tiền. Hắn cũng dùng lũ ma tộc để đe dọa, vậy nên chúng tôi không thể nào từ chối được. Hắn nói rằng đoàn hộ tống cũng chẳng có gì đặc biệt. Và nếu chúng tôi cần trợ giúp, lũ ma tộc sẽ yểm trợ. Vậy nên chúng tôi đã đồng ý… nhưng các người siêu mạnh và đám ma tộc không hề xuất hiện. Vậy nên điều đó không có trong thỏa thuận.”

“Hiểu rồi…”

Vậy là từ đầu hắn đã có ý định bắt cóc Laddock? Hoặc hắn định xử lý cả tôi và Laddock cùng lúc…

“Thật ư? Vậy thả tôi ra được không?”

“Đương nhiên là không!” Amelia nói và trỏ tay vào gã ta. “Đừng nghĩ bọn ta có thể bỏ qua những việc xấu xa của ngươi! Chúng ta sẽ giao ngươi lại cho giới cầm quyền! Im lặng chấp nhận số phận đi!”

“Không! Xin đừng làm thế! Tôi sẽ thay đổi! Làm ơn hãy cho tôi cơ hội thứ hai!”

“Không bao giờ! Bình thường thì cơn thịnh nộ của trời cao sẽ giáng xuống ngươi ngay tại đây—”

Tôi bỏ ngoài tai cuộc nói chuyện của họ và hướng dòng suy nghĩ của mình sang một chuyện khác. Nếu Zuma đang muốn giải quyết nhanh chuyện này… cuộc đụng độ tiếp theo có lẽ sẽ là một trận quyết chiến cuối cùng.

“Một trận quyết chiến ư?” tôi thì thầm thật khẽ sao cho những người khác không nghe được.

Những cơn gió bay vút qua dưới bầu trời đêm. Mây xám bao phủ kín trời—một chuyện khá thường thấy quanh đây vào thời điểm này trong năm. Trời đã như thế kể từ lúc chúng tôi rời Vezendi.

Hiện giờ đã là khoảng hai ngày sau. Gourry và tôi đang bước đi trên con đường núi đủ rộng cho hai người đi sát bên nhau, và chúng tôi cũng vừa đến được chỗ căn chòi canh bị che lấp bởi những cái cây đen. Đây hẳn là nơi mà Zuma nói tới.

“Sẵn sàng chưa?” Gourry hỏi, tôi khẽ gật đầu đáp lại.

Tôi không biết Gourry cảm thấy sao, nhưng đến được đây đối với tôi đã là một việc khá nỗ lực rồi. Xét cho cùng, chúng tôi đã đụng độ với tên sát thủ bịt mặt đó vài lần rồi và vẫn chưa loại bỏ được hắn. Áp lực tâm lý chính là phần tồi tệ nhất.

Dĩ nhiên, tôi đã liên tục tập luyện với Gourry, nhưng tôi cũng chẳng thể nào trở thành một kiếm sĩ bậc thầy chỉ qua một hai đêm được. Nếu có phải một chọi một với hắn ta thì tôi hoàn toàn không có cửa thắng.

Chúng tôi đã từng suýt soát tiêu diệt được Zuma, nhưng đó là hoàn toàn nhờ vào Gourry. Tôi đã không làm được gì nhiều ngoài đứng nhìn. May thay, lần này anh bạn to xác có đi cùng với tôi, nhưng vẫn cần phải lo tới khá nhiều thứ.

Ví dụ như việc Zuma dường như đang có lũ tiểu ác ma dưới trướng. Nếu hắn phái đi một đám ác ma để chia rẽ chúng tôi thì đây sẽ là một trận chiến khó khăn. Tôi cũng muốn mang Amelia và Zelgadis theo cùng, nhưng việc Zuma đang có trong tay một con tin khiến cho những lựa chọn của tôi thực sự bị giới hạn. Do đó, mọi người đang chờ đợi chúng tôi trở về tại làng Duphon dưới chân núi.

Nhưng không chỉ có vậy. Vẫn còn một câu hỏi làm tôi phải thắc mắc: Tại sao Zuma lại yêu cầu tôi mang cả Gourry theo cùng? Tôi nghĩ rằng hắn chỉ nhắm tới tôi và Laddock thôi chứ. Nếu hắn cũng muốn giết Gourry, vậy tức là hắn muốn trả thù cho thất bại lần trước của hắn… Nhưng bắt giữ Laddock làm con tin và báo thù Zuma? Nghe không giống phong cách của Zuma cho lắm.

Còn một khúc mắc cuối cùng trong đầu tôi đó là Seigram và hai tên đồng bọn của hắn. Hắn vẫn chưa tấn công chúng tôi thêm lần nào kể từ cuộc đụng độ trong quán trọ, nhưng chắc chắn như vậy không có nghĩa là hắn đã xong việc với chúng tôi.

Chà, cứ căng thẳng mãi như vậy sẽ chẳng giúp được gì! Cứ phải xử lý xong đối thủ trước mắt đã: Zuma!

Với không chút kế hoạch định sẵn nào trong đầu, Gourry và tôi tiếp cận căn chòi săn. Đương nhiên, căn chòi này không lớn lắm… Từ bên ngoài, tôi có thể cảm nhận được một sự hiện diện mờ nhạt phía trong.

“Anh sẽ vào trước,” Gourry nói và đặt tay lên cửa.

Kẹtttt… Một âm thanh đáng sợ vang lên khi cánh cửa dễ dàng bị mở ra. Gourry mau chóng khựng lại. Tôi ló đầu ra từ phía sau cậu ấy và thấy một căn phòng trống trơn không có gì ngoài một cái bếp lò nhỏ cùng với một cái bàn nhỏ với một cái nồi trên đó. Phía góc phòng là một đống rơm dùng thay giường, và nằm trên đó…

“Laddock… đại nhân?”

Một người đàn ông đang nằm trên đống rơm, hai tay bị trói lại phía sau. Ông ta đang quay mặt ra khỏi bọn tôi, nhưng không thể nào nhầm lẫn được, đó chính là Laddock Lanzard. May thay, dường như ông ta vẫn còn sống…

Không có chút dấu hiệu của một người nào khác quanh đây. Ngoài ra phía trong cũng không có chỗ nào để trốn. Nhưng Gourry cũng không có vẻ là nhận thấy có gì khác thường, vậy nên tôi cho rằng chúng tôi lúc này đã an toàn.

“Kế hoạch bây giờ là gì?” Gourry hỏi.

“Khoan,” tôi nói rồi bắt đầu xướng chú. “Dam Blas!”

Bùm!

Ma pháp tôi phát động làm nổ tung đống rơm phía dưới Laddock. Tôi đang lo rằng Zuma có thể đang lẩn trốn bên dưới đó, nhưng chiêu Dam Blas của tôi thổi bay đống cỏ khô mà không phát hiện ra cái gì. Tuy nhiên đòn đó cũng khiến Laddock lăn về phía bọn tôi.

“Guh…” ông ta rên rỉ.

Ừm, đây đích thị chính là ông ta. Nhưng vậy thì Zuma đang ở đâu? Bất chợt, tôi cảm thấy một sự hiện diện từ đằng sau. Chết tiệt! Phía sau mình ư?! Tôi vội ngoái đầu lại và thấy…

“Abel?!”

Anh ta hẳn đã chạy tới đây, bởi anh ta đứng đó trước cửa với đôi vai nhấp nhô lên xuống.

“Cái gì… Abel?!” Laddock khẽ thở hắt khi nhận thấy con trai mình.

“Cha!”

Tôi không thể nào ngăn anh ta lại được. Anh ta chạy ngang qua tôi vào trong và cởi trói cho cha mình.

“Đồ đần! Con đang làm gì ở đây?!” Laddock hỏi.

“Tại vì con lo lắng cho cha!”

Laddock dường như không biết nói gì. Nhưng sự im lặng đầy xúc cảm ấy mau chóng bị cắt ngang…

“Linaaa!” giọng của Amelia cất lên.

Tôi quay lại trong sự bất ngờ và thấy tại đó không chỉ có mình Amelia mà còn cả Zel, Xellos và Raltark nữa. Họ hẳn đã tới đây để ngăn Abel lại, nhưng… Thôi nào! Nếu đã vậy thì từ đầu còn chia ra làm gì cơ chứ?!

“Chà chà… Điều này không hề nằm trong kế hoạch nhỉ?” một giọng nói ghê rợn quen thuộc vang lên từ đằng sau.

“Hả?!” Tôi thở hắt.

Tôi quay đầu lại và thấy một khối thịt trắng lơ lửng giữa không trung phía ngoài căn chòi. Rồi từ trong đó mọc ra vô số những tua bóng tối trườn ra ngoài mang hình dạng mớ tóc.

“Guduza?!” Amelia kêu lên.

Nhưng… cô ta đang làm gì ở đâu cơ chứ?!

“Đúng vậy… Tệ thật nhỉ?” một bóng người khác hiện ra từ trong những lùm cây. Kẻ đó chầm chậm hiện ra như thể đang muốn cường điệu những bước đi của mình vậy.

Duguld…

“Vậy là chúng ta đã lại gặp nhau, nhóc chimera,” hắn khẽ ngả mũ chào Zel. Rối hắn khẽ hướng mắt đi và nói, “Chúng ta tới đây để báo thù… nhưng có cảm giác rằng giờ mọi chuyện giống như một trò hề hơn là một cuộc báo thù. Thật khó coi… vậy nên ta nghĩ đã đến lúc kết thúc mọi việc rồi đấy, Raltark trưởng lão.”

“Cái gì?!” Gourry, Zel và Amelia đồng loạt kêu lên.

“Hừm… hiểu rồi,” Raltark thản nhiên đáp lại rồi bắt đầu xướng chú.

Những từ ngữ lạ lùng trôi qua theo gió. Khu rừng tựa như đang sống dậy. Chim, thú và côn trùng đều cố gắng bỏ chạy. Bọn chúng biết rằng có gì đó không ổn… nhưng đã quá muộn.

Uuuowmm…

Vừa rồi hẳn là ngôn từ sức mạnh. Một tiếng ầm ì đinh tai nhức óc rung động bầu không khí. Một cảm giác kì lạ bao phủ lấy ngọn núi.

“Ôi trời…” Xellos điềm tĩnh nói. “Tôi không cho rằng điều này có nằm trong thỏa thuận.”

“Nào nào. Ta cũng nên được tận hưởng một chút chứ?” Raltark cũng đáp lại với một giọng điềm tĩnh.

Skree! Một tiếng gào rú quái dị của động vật, dù nghe không có vẻ giống như vậy, vang lên từ trong rừng. Skree! Skaaaree! Skree!

Và không chỉ có một… Ít nhất phải có đến hàng chục tiếng.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!” tôi la lên.

“Ồ, không có gì đáng nói đâu,” Raltark thờ ơ đáp. “Chỉ là một số ác ma hạ cấp ta triệu hoán từ thế giới tinh thần đang nhập vào các sinh vật sống quanh đây thôi.

Cái gì— Cả người tôi cứng đờ. Những gì mà Raltark vừa làm… Đó là…

Grrragh! Cuối cùng, những tiếng kêu đau đớn cùng hợp lại thành một tiếng gầm… Binh đoàn tiểu ác ma do Raltark triệu gọi xuất hiện ra từ trong rừng!

“Nào!” Duguld kêu lên hưng phấn, phất tấm áo choàng của mình lên đầy kịch tính. “Bắt đầu vũ hội này thôi!”

魔竜烈火咆: Ma Long Liệt Hỏa Bào/Ngọn lửa dữ dội của Ma Long Vương