Slayers

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Tập 5: Bạch Ngân Ma Thú - 4: Bạch Ngân Ma Thú tái sinh

“Za…” Chúng tôi lặng người thêm một lần nữa. C-Có phải anh ta vừa nói là giáp phản ma pháp Zanaffar?! “Này, Zel! Đây không phải những gì mà ông bảo bọn này!”

“Làm như tôi là một chuyên gia ấy!”

Chà, cũng phải. Nhưng nếu, như những gì Duclis vừa nói, “Zanaffar” chỉ đơn thuần là một bộ giáp phản lại đòn tấn công ma pháp thì đó là một tin tốt cho chúng tôi. Có khá nhiều cách để đối phó với những bộ giáp. Nhưng dù gì đi nữa thì hiện giờ chúng tôi phải vượt qua được trận chiến này đã! Nếu không thể đánh bại Duclis thì ít nhất chúng tôi cũng có thể đánh bại lũ người thú còn lại và mở đường ra khỏi đây. Mà, mọi chuyện sẽ dễ hơn rất nhiều nếu Xellos có thể làm gì đó…

Tuy nhiên, nói vậy không có ý là anh ta không được tích sự gì đâu. Kể từ lúc cuộc chiến bắt đầu, anh ta liên tục la lên mấy câu châm chọc như “Úi chao!” và “Suýt bị trúng rồi!” và “Ồ, anh bạn mạnh quá!” trong khi uyển chuyển né từng đòn tấn công của đám người thú. Anh ta làm thế với nụ cười vui vẻ vẫn ở trên mặt, vậy nên hẳn một số tên người thú phải bực mình lắm.

“Im lặng! Ngưng đùa giỡn đi!” và “Đứng yên và nộp mạng đi!” bọn chúng kêu lên và tấn công trong cơn khó chịu. Hiện đang phải có tới hơn mười tên đang nhắm tới anh ta, nghĩa là ảnh đang cầm chân hơn một nửa số lượng kẻ địch. Đương nhiên, đó không phải một chuyện có thể xem thường, nhưng tôi muốn anh ta giúp ích hơn một chút. Dù vậy, tôi không thể nào lên tiếng bảo, “Giải quyết cho xong đi được không?” Không tài nào biết được anh ta sẽ định làm gì. Anh ta có thể sẽ cho nổ tung cả ngôi làng này cùng với đám người thú.

Thôi được rồi, cứ né tiếp đi… Việc anh ta có thể thoải mái né được tất cả mọi đòn tấn công thế kia quả thực rất ấn tượng. Tuy nhiên, tôi không có thời gian ngồi không mà ngắm Xellos nhảy múa. Tôi đang ở trong tình trạng tốt hơn anh ta, nhưng hiện tôi vẫn đang phải chịu tình thế ba đấu một. Và một trong số ba kẻ mà tôi phải đối đầu là Duclis trong bộ giáp kháng ma pháp ấy…

“Hah!” một tên người thú với khuôn mặt bọ kêu lên và vung kiếm xuống tôi.

“Cái gì?!” tôi kêu lên và đưa kiếm mình ra đỡ đòn tấn công.

Xét về mặt kiếm pháp thì đám này quả thực kém hơn hẳn so với Vedul… Mỗi tên trong số chúng có lẽ mạnh ngang tôi khi đấu một chọi một, nhưng tên người bọ này rướn người sâu về phía tôi trong lúc đang khóa kiếm. Tôi muốn né và nhảy lùi về đằng sau, nhưng mỗi lúc tôi cố làm thế, hắn ta liên tục gây áp lực lên tôi. Và rồi…

Whoosh! Một bàn tay khác bất chợt lao ra từ giữa ngực hắn ta—trong đó là một con dao nhỏ!

“Ack!”

Tôi tung một cước vào bụng hắn và dùng phản lực để bật về đằng sau. Dù vậy, trong quá trình đó, con dao kia đã cắt một vết nông lên chân phải tôi. Đó không phải một vết thương chí tử hay gì cả, nhưng đòn đó quả thực rất khôn ngoan! Trong lúc né đòn từ một tên người thú khác đang lao đến, tôi bắt đầu xướng chú.

“Đừng hòng!” một tên khác kêu lên và tung nhát chém về phía tôi.

Đám các người khó chịu quá! Buông tha cho ta đi!

Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy—Ker-wham!—kẻ vừa định tấn công tôi đổ xuống đất một cái bịch nghe mới thoải mái làm sao. Amelia! Cô ấy tung một cú đá vào đầu gã người thú. Tôi giơ một ngón cái lên với cổ và giải phóng ma pháp mà tôi vừa xướng…

“Vu Vrima!”

Vrumm! Một đất rung chuyển, tụ lại và tạo thành một hình người—một con golem. Ma pháp mà tôi vừa thi triển triệu gọi các thổ tinh linh để biến đất thành một cỗ máy hai chân tuân theo mệnh lệnh của tôi. Nó cao cũng phải gấp đôi đám người thú.

“Wugh?!” bọn chúng nuốt nước bọt ngay khi vừa thấy nó.

“Lên đi, golem!” tôi kêu lên.

“Krrsh…”

Với một âm thanh nghe như tiếng cùng cục của đá, nó vung nắm đấm xuống tên người thú gần nhất. Slam! Ngay cả một người thú cũng không thể nào đỡ nổi một đòn như thế! Anh bạn tội nghiệp kia đo sàn ngay lập tức.

Xong một tên!

“Hah! Cũng mạnh đấy!” Duclis gầm lên và toàn lực lao vào con golem.

“Tóm lấy anh ta, golem!”

“Krrsh…” Theo mệnh lệnh của tôi(?), con golem vung nắm đấm vào Duclis.

“Nhưng,” anh ta nói tiếp, “quá chậm!”

Crash! Một đòn từ chiếc rìu chiến của anh ta đập tan tành chiến binh của tôi.

Xì, anh bạn mạnh tới mức nào vậy?!

Zelgadis lao thẳng vào Duclis. Liều lĩnh quá! Nhưng thay vì vung kiếm xuống, anh ấy bật sang một bên, chạy qua Duclis và nhắm tới tên bán ma tộc phía sau. Có phải việc lao vào Duclis chỉ là để nhử thôi không?

“Ta nhìn thấu được trò này từ cách đây cả dặm!” gã bán ma tộc cười khành khạch và vung kiếm xuống Zel. Nhưng…

“Ra Tilt!” Zel hống lên và bao trùm gã bán ma tộc trong ngọn lửa xanh. Rồi anh ấy chạy qua gã bán ma tộc đang đổ gục xuống và vung kiếm vào tên người thú đứng sau.

“Wuh?!”

Đòn nhử kép vừa rồi đã khiến hắn ta hoàn toàn bất ngờ. Tuy hắn vẫn đỡ được đòn thứ nhất của Zelgadis nhưng đến nhát kiếm thứ hai thì anh ấy chém xuyên qua gã ta.

 Xong ba tên!

Khi tên người bọ bay về phía tôi thì tôi đã đang bắt đầu xướng chú tiếp. Cái tên này nữa! Tôi dùng kiếm để đỡ đòn, tung một cú gạt chân và nhanh chóng lùi về sau trong khi gã ta còn đang lấy lại thăng bằng.

Nhưng trước khi hắn kịp làm vậy thì Amelia đã giáng xuống một đòn Ra Tilt. Vwoosh! Vậy là đã xử lý xong được bốn tên, nhưng một số tên người thú mà Xellos đang vờn cuối cùng cũng nhận ra được trận chiến đang chuyển tệ đến mức nào. Bọn chúng tách ra khỏi anh ta và hướng về phía bọn tôi.

Thôi được rồi, chuyện khó nhằn rồi đây. Trong khi đó…

“Whew!” Amelia uyển chuyển né cú đá vòng tròn từ Duclis. Nhưng… Crack! Cô ấy vẫn bị đánh bay.

Một cái đuôi?!

Ngay khi cô ấy né được cú đá, một cái đuôi—tôi không biết nó là của Duclis hay là “Zanaffar”—quất thẳng vào ngực cô ấy. Cô ấy bật dậy ngay tức khắc, nhưng đòn đó hẳn đã gây thương tổn ít nhiều lên cổ. Duclis vung rìu lên cao trong khi Zelgadis lặng lẽ tiếp cận từ đằng sau.

“Heh!” Duclis cười khẩy và vung rìu thành một vòng cung xuyên qua không khí.

Zing! Một âm thanh kim loại nặng nề vang lên… và thanh đại kiếm của Zel bị gãy làm đôi.

Không ổn. Thế trận dường như đang chống lại chúng tôi.

Có lẽ… mình nên dùng thứ đó lên Duclis trong khi anh ta đang hạ thấp cảnh giác?!

Với sức mạnh của những tấm bùa thì chiêu thức đó đang nằm trong tầm với của tôi, nhưng chiêu đó vẫn đi kèm với một số các vấn đề. Hơn nữa, nếu không thể đánh trúng thì cũng vô ích…

“Tch!”

Trong lúc tôi còn đang do dự, Zel hống lên một tiếng và chạy về phía tên bán ma tộc mà anh ấy vừa hạ. Tôi nghĩ rằng anh ấy đang định lấy thanh kiếm của gã ta, nhưng…

“Đừng hòng!”

Một người sói lao ra ngáng đường và vung kiếm. Zelgadis vừa suýt soát đỡ lấy đòn tấn công từ phần còn lại của thanh kiếm gãy. Amelia và tôi rất muốn giúp đỡ anh ta nhưng hiện chúng tôi còn đang phải đối mặt với những tên người thú khác.

Tệ hơn nữa, Duclis đang lao tới Zel từ phía sau!

“Zel!”

Anh ấy dường như nhận thấy được đòn tấn công đang lao đến, nhưng vẫn không thể nào tránh kịp. Tệ thật! Cây rìu chiến cắt xuyên qua không khí, và…

Zing!

Lần đầu tiên kể từ lúc trận chiến bắt đầu, Duclis buộc phải lùi lại. Cây rìu chiến bị cắt phăng đi phần lưỡi, giờ trong tay anh ta không khác nào một chiếc gậy.

“Cái gì—?!” anh ta kêu lên trong kinh ngạc khi cái xác vô hồn bị xẻ đôi bởi một luồng ánh sáng đổ bịch xuống đất.

“Cậu xem chừng khá nhàn nhỉ?” Zelgadis nói với một nụ cười khó xử.

“Tôi thi thoảng cũng thích xuất hiện một cách hào nhoáng mà,” Gourry đáp lại với một sự tự tin tuyệt đối. “Lên thôi nào!”

Gourry lao về phía Duclis với Quang Kiếm sáng ngời trong tay.

“Geh!” Với tiếng kêu hoảng loạn, Duclis lùi ra xa hơn.

Gourry không đuổi theo. Thay vào đó, cậu ấy chuyển hướng di chuyển và xông vào một số người thú gần đó.

Tình thế thay đổi đầy chóng vánh. Kiếm kỹ của Gourry không phải thứ có thể xem nhẹ được, nhưng mấu chốt lớn nhất ở đây là Quang Kiếm. Bất kỳ thanh kiếm nào cố đỡ lấy nó đều bị cắt ra thành từng mảnh. Trông như thể cậu ta đang xả hết chỗ năng lượng tích tụ từ việc nằm ngoài vòng chiến quá lâu khi tiêu diệt từng kẻ địch một vậy.

“Ngươi nghĩ rằng mình đã thắng rồi ư?!” Duclis gầm lên và ném đi cây rìu mất đầu của mình.

Rồi anh ta giơ cao tay phải và—Vrum!—một tia sáng bùng nổ ra từ nắm đấm đang siết chặt ấy! K-Không thể nào! Là Quang Kiếm ư?! Thứ đó trông y hệt như Quang Kiếm trong khi tụ lại trong tay của Duclis…

“Nghĩ lại đi!” anh ta hống lên và lao về phía Gourry.

Quang Kiếm của người thú cắt xuyên qua không khí và hai lưỡi kiếm sáng lóa va chạm vào nhau! Vwoosh!

“Cái gì?!”

Cuối cùng… thanh kiếm của Duclis vỡ tan còn thanh của Gourry chém xuyên qua tay và ngực của gã người thú.

Chúng tôi thực sự đã giành được thế thắng.Với việc Duclis bị loại ra khỏi vòng chiến, đám người thú khác khó có thể nào bình tâm được. Chúng tôi loại bỏ được thêm vài tên nữa rồi đám còn lại bỏ chạy về phía ngọn đồi. Những kẻ duy nhất còn ở lại đây đều phân tán hết cả, không nhiều trong số đó vẫn còn thở.

Một trong số đó là Duclis. Anh ta đã mất đi tay phải và trên người là một vết chém kéo dài tới tận bụng, nhưng anh ta vẫn còn—thoi thóp—sống.

Khuỵu gối xuống đất, anh ta nhìn tôi và hỏi, “Thứ vũ khí đó… là gì vậy?”

“Quang Kiếm huyền thoại,” tôi đáp.

Tên người thú khẽ mỉm cười.

“Ra thế… Nếu Zanaffar là có thật… dĩ nhiên Quang Kiếm cũng vậy. Nhưng đó quả là một vũ khí đáng gờm… Thậm chí có thể chém được cả ánh sáng. Thật bất công nhỉ?” Nói tới đó, anh ta ho ra một ngụm máu. “Cô… đang nhắm tới Klotz đại nhân đúng không?”

“Đúng,” tôi gật đầu.

“Cô mắc bẫy rồi. Căn cứ mới nằm ở hướng nam của Mayin… phía bên kia hồ nước. Có một đường tắt… nhưng bọn tôi đã khiến cô phải đi dông dài rồi.”

“Tại sao anh lại nói với tôi những điều này?”

“Ta không biết… nhưng có lẽ… là do ta cảm thấy thích cô chăng.” Nói tới đó, anh ta ho ra thêm một ngụm máu nữa. Ánh sáng biến mất dần khỏi mắt của anh ấy. “Hãy… đề phòng. Zanaffar của Grouz… thậm chí còn…”

Rồi anh đổ bịch xuống đất, người thú Duclis đã ra đi.

“Cậu quen hắn à?” Amelia hỏi.

“Chà…”

Tôi không chắc phải nói gì nữa. Nhưng những lời trăn trối của Duclis làm tôi phải thắc mắc. “Zanaffar của Grouz”? Anh ta nói rằng ngoài kia vẫn còn một Zanaffar khác sao?! Và nó thậm chí còn nữa cơ? Trong lúc tôi mải nghĩ những điều đó…

“Mừng là em vẫn không sao!” Gourry cất tiếng và đặt tay lên đầu tôi.

Wham! Tôi tung một cú móc thẳng vào hàm cậu ta.

“Vi… Vì sao cơ chứ?!”

“Ông nghĩ vì sao hả?! Chết tiệt… Ông đã ở đâu suốt bao lâu nay vậy hả?!”

“Hử, còn ở đâu nữa? Đi tìm em và Amelia chứ đâu.”

“Ồ thật hả… Thế để tui hỏi ông một câu nhé.” Tôi bước sát lại gần Gourry. “Nếu ông xuất hiện tại nơi chúng ta bị tách ra thì khỏi nói làm gì, hay thậm chí là tại căn cứ địch ở Mayin cũng vậy… thế làm sao mà ông lại ló mặt ra ở một cái nơi hoàn toàn chẳng có tí liên quan gì vậy hả?!”

“Ồ! Là nó!” Gourry bất ngờ vỗ hai tay vào nhau.

là cái gì?”

“Mayin! Xem nào, sau khi chúng ta tách ra, anh đã xoay sở và cắt đuôi được đám người thú. Sau đó thì anh tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy ai cả. Anh định đến ngôi làng nơi hang ổ của bọn chúng… Nhưng, trời… Anh lại quên mất tên nó là gì và nó nằm ở chỗ nào! Thế nên sau khi lang thang một thời gian thì anh đến được đây…”

Whap! Tôi lấy cái dép lê táng một cú vào đầu Gourry.

“Làm thế quái nào mà ông có thể đi lạc trên một con đường thẳng đuột như vậy được hả?! Ông có biết mấy trò không não của mình đã khiến tui phải trải qua những gì không?!”

“N-Nè! Khoan đã!”

“Đừng có mà kiếm cớ!”

“Không, không phải thế! Anh chỉ muốn biết em lấy đâu ra cái dép lê đó thôi!”

“Từ trong túi!”

“Tại sao em lại có một cái dép lê ở trong túi?!”

“Tui nghĩ rằng chuyện như thế này có thể sẽ xảy ra nên tui thó nó từ một nhà trọ từ cách đây khá lâu rồi!”

“Em nghĩ… cái gì sẽ xảy ra cơ?”

Sự im lặng kéo dài trong khoảnh khắc, tiếp đó thì Amelia xen vào: “Nè, Lina! Chúng ta không có thời gian để mà chim chuột đâu!”

“Chim chuột?!”

“Không phải tên người thú vừa rồi đã nói rằng hang ổ của bọn chúng nằm ngoài Mayin sao?”

“Ừm… Tớ nghĩ anh ta nói là ở hướng nam, phía bên kia cái hồ…”

“Hiểu rồi. Vậy hang ổ của bọn chúng ở đó,” Xellos chen vào. Sau đó anh ta quay đi và khẽ cúi đầu. “Tôi nghĩ đến lúc chúng ta ai đi đường nấy rồi.”

“Hả? Tại sao?” tôi hỏi.

Với nụ cười thường thấy trên mặt, anh ta đáp, “Tôi mong rằng cô không hề hiểu nhầm. Cô và anh Zelgadis có thể là đồng đội của nhau, nhưng mối quan hệ của tôi với hai người chỉ là ‘không phải kẻ thù.’ Trước đó, Klotz sở hữu trong tay một lực lượng mạnh mẽ và tôi không hề biết hang ổ mới của hắn ở đâu… Nhưng tôi e rằng cả tôi và anh Zelgadis đều đang theo đuổi cùng một thứ—văn tự. Tôi không có ý định để anh ấy có được nó và tôi cho rằng anh ấy cũng vậy, phải không?”

“Tùy thuộc vào nội dung trong đó là gì,” Zelgadis đáp lại đầy ảm đạm.

Nghe vậy, Xellos gật đầu như thể hài lòng với câu trả lời đó.

“Nghĩa là bây giờ chúng ta đang cạnh tranh thứ đó, và tốt nhất là chúng ta nên ngừng việc giả vờ làm bạn đồng hành thân thiết này đi.” Có lẽ coi sự im lặng của chúng tôi là lời đồng ý, anh ta nói thêm, “Giờ tôi nên đi thôi.”

Nói tới đó, anh ta quay đi và biến mất sau ngã rẽ, thờ ơ trước mọi ánh nhìn của chúng tôi.

“N-Này!” Tôi đuổi theo anh ta và… đứng sững lại chỗ ngã rẽ. Vị linh mục mặc đồ đen tuyền đã mất dạng.

“Có phải chỉ là cảm nhận của riêng tôi không,” Zel thì thầm từ phía sau tôi, “hay anh ta sẽ là phần khó khăn nhất trong toàn bộ chuyện này?”

.

Hai ngày sau đó chúng tôi mới quay lại Mayin, vậy tổng cộng đã trôi qua sáu ngày kể từ khi Klotz và đồng bọn bắt đầu cuộc đuổi bắt này. Nhưng ít nhất thì chúng tôi cũng đã tìm được Gourry, người sở hữu Quang Kiếm.

“Câu hỏi bây giờ là chúng ta tiến hành như thế nào đây…”

Chúng tôi hiện đang họp bàn chiến thuật trong một bụi cây phía trước hang ổ mới của kẻ địch. Lời trăn trối của Duclis hóa ra là chính xác, bởi chúng tôi tìm được thêm những tàn tích bị vùi lấp một phần nằm bên một cái hồ lớn ở phía bam Mayin. Có lẽ cũng từ thời huy hoàng của Letidius.

Không có dấu hiệu canh gác ở phía ngoài. Đây là một cái bẫy hay chỉ là do bọn chúng thả lỏng an ninh thôi?

Dám chắc quân lực của Klotz đã bị giảm đi đáng kể, nhưng…” Zelgadis khẽ nói.

“Càng có thêm lý do để mong đợi một cái bẫy,” tôi kết luận. “Tôi không tin rằng không có ai đứng ngoài canh gác cả.”

“Nhưng kiểu gì chúng ta cũng phải xông vào thôi phải không?” Gourry nói thẳng thừng.

“Chà, đúng vậy, nhưng… Ồ, phải rồi! Thế này thì sao?! Chúng ta cho Gourry lao vào trong đó, và nếu ổng không trở ra ngay thì tui sẽ phá tan cả nơi này bằng Dragon Slave!”

“Này, nghe hay đấy.”

“Không có phản đối.”

“Mọi người… tôi khóc đây…”

Bình tĩnh nào anh bạn. Đằng này chỉ đùa thôi… ít nhiều là vậy.

“Mà, chúng ta không thể nào dùng được các ma pháp lớn trong đó…” tôi nói nhưng đột ngột ngắt lời. Ngay sau đó…

Roarrr! Một đòn Fireball đột ngột bay tới! Dĩ nhiên, cả bốn người bọn tôi cùng tản ra.

Tôi nhìn về hướng mà đòn Fireball ấy được phóng đi và thấy năm kẻ mặc đồ đỏ đang đứng đó. Bốn trong số chúng là người thú, và kẻ thứ năm…

“Rất tiếc, nhưng đến lúc ta phải loại bỏ các người rồi.”

“Hắn đây rồi! Tên phó giáo chủ gian ác!” Amelia gầm lên.

“Nhân loại nằm trên thứ được coi là thiện và ác… Thứ tồn tại duy nhất là kẻ yếu và kẻ mạnh. Lũ khờ khạo các người sẽ không đời nào hiểu được đâu!” Balgumon nói và bắt đầu bứt tốc chạy.

Hắn ta đang lao về phía… Gourry?! Lão già kia điên rồi hay sao?!

Whoosh! Tia sáng bạc từ những lưỡi kiếm lóe lên không khí—có tới ba cái cùng lúc. Và bất ngờ thay…

“Hả?!” Gourry là người kêu lên và bật lùi lại.

Chuyện này có vẻ thật khó tin, nhưng sự thật là Balgumon cùng hai thanh kiếm của mình đã đẩy lùi được Gourry. Khoan đã… hắn ta không phải một pháp sư ư?! Giờ nghĩ lại thì điều đó cũng hợp lý…

“Ta đã nghe tin về thất bại của Duclis!” hắn ta gầm lên trong lúc vẫn liên tục vung kiếm vào Gourry. “Ta đã nghe rằng hắn tiết lộ nơi ẩn náu cho đám các ngươi và cả về thanh kiếm phiền nhiễu đó nữa! Nhưng thứ đó cũng sẽ vô ích thôi nếu các ngươi không sống đủ lâu để có thể rút nó ra!”

Kiếm pháp của Balgumon quả thực rất đáng kinh ngạc. Nói thật thì tôi khó có thể theo kịp màn giao kiếm giữa hai kiếm sĩ… Kiếm kỹ của Gourry nằm ở mức độ gần như phi thường, thế nhưng hắn ta không hề cho cậu ấy một khoảnh khắc nghỉ lấy hơi.

Tôi cũng muốn hỗ trợ nhưng phần còn lại chúng tôi đang giao chiến với bốn tên người thú. Và ngay cả nếu không thì cảm giác khá nghịu khi xem vào một trận chiến siêu ngầu mà Gourry cũng phải xoay sở.

À khoan! Mình biết rồi!

“Zel! Amelia!” tôi lên tiếng, đồng thời dùng kiếm ngắn chặn đòn tấn công từ một tên người thú đang lao tới. “Câu chút thời gian đi! Tôi sẽ cho nổ tung cả căn cứ chúng bằng Dragon Slave!”

“Cái gì cơ?!” Balgumon sửng sốt trước những lời ấy (một cách đầy dễ hiểu).

Gourry tận dụng cơ hội trong lúc hắn đang bị đánh lạc hướng để bật về sau, ngay lúc đó—Roarrr!—một tiếng nổ vang lên từ sâu trong tàn tích.

“Ch-Chuyện gì vừa xảy ra?!” Balgumon nhanh chóng giữ khoảng cách với Gourry. Rồi hắn ta mới bắt đầu quan sát kĩ chúng tôi. “Hắn đâu rồi? Tên sư cọ đâu?! Khốn kiếp… Ta biết mà!”

Dường như đã nhận ra danh tính thủ phạm, hắn ta phi như bay về căn cứ.

“B-Balgumon đại nhân?!” đám người thú kêu lên và vội đuổi theo.

Đám hèn nhát. Dù trong trường hợp này thì hoan hô cho sự hèn nhát ấy…

“Đi thôi nào!”

Theo lời Zel, chúng tôi đuổi theo Balgumon và đám thuộc hạ.

.

“Vừa rồi hẳn là Xellos,” Zelgadis lên tiếng trong lúc chúng tôi lao qua cổng vào và thấy một cái xác người thú dưới chân. Có thể đó là một lính canh.

Đầu của hắn ta bị thổi bay. Để có thể đánh bại người thú của Klotz dễ dàng như vậy thì sẽ cần đến một thứ khá điên rồ. Nếu đó thực sự là tác phẩm của Xellos, vậy…

“Anh ta mạnh đến mức nào thế?” Amelia hỏi.

“Tôi không biết. Chưa từng thấy anh ta chiến đấu bao giờ,” Zel đáp lại một cách nhẹ nhàng.

Tất cả những gì tôi từng thấy anh ta thể hiện là một đòn Blast Bomb cường hóa và luồng gió mà anh ta đã dùng để thổi bay lũ giáo đồ.

“Chà… không có lựa chọn nào khác ngoài tiến tiếp thôi,” tôi thúc giục mọi người.

Cả đám đang ở một nơi giống như tiền sảnh với một cánh cửa duy nhất dẫn vào trong. Chúng tôi mở nó ra và thấy phía trước là một hành lang dài. Tô điểm đó đây là những ánh sáng ma pháp vừa đủ sáng cho việc đọc sách. Nhìn qua thì đây là một cơ sở ngầm khá rộng lớn.

Chúng tôi liên tục đề cao cảnh giác trong khi tiến tiếp. Có vẻ như Xellos—hoặc một kẻ xâm nhập nào đó—đã có một khoảng thời gian khá là thoải mái tại đây. Thi thoảng chúng tôi có thể nghe được những tiếng chân từ xa xăm bị ngắt ngang bởi âm thanh từ vụ nổ. Hơi nóng tỏa ra từ một số căn phòng chúng tôi đi qua, tường và trần đều cháy đen. Dễ thấy rằng đó là hậu quả từ vài đòn Fireball.

“Anh ta đang nghĩ cái quái gì chứ hả?!” Zel khó chịu tặc lưỡi.

Xellos có thể đang cố gây hỗn loạn lên đám người của Klotz, nhưng nếu văn tự có ở trong một trong số những căn phòng kia thì giờ nó cũng chỉ còn là một đống tro bụi.

Roarrr! Một tiếng nổ nữa phát ra từ phía kia hành lang, nhưng lần này rất gần!

“Đằng đó!”

Bốn người chúng tôi bứt tốc chạy. Đột ngột ai đó cắt ngang qua bọn tôi—Balgumon?! Chúng tôi cùng dừng lại theo phản xạ. Balgumon liếc về phía chúng tôi, nhưng…

“Tch,” là những gì duy nhất mà hắn nói trước khi lại chạy tiếp.

Không có thời gian để tiếp đón bọn tiểu tốt này hử?

“Đuổi theo!” tôi kêu lên và ngay lập tức truy đuổi.

Chúng tôi đuổi theo và thấy Balgumon đi qua một cánh cửa. Chúng tôi chạy về phía đó… nhưng nó không mở ra.

“Vô ích thôi. Bị khóa rồi,” Gourry cất tiếng, nhưng Amelia đã đang xướng chú rồi.

“Tránh ra!” tôi la lên, đẩy Gourry và Zel ra xa khỏi cánh cửa.

“Dam Blas!”

Crash! Ma pháp của Amelia làm nổ tung cái khóa.

Phía bên kia cánh cửa là một điện thờ nhỏ, hẳn là đã được chỉnh lại từ gì đó khác. Đằng kia là một bàn tế nhỏ với một bức tượng Shabranigdu (dù tôi chẳng thể nào nói được nhiều về sự tương đồng). Và đối diện với chúng tôi là… một cánh cửa khác mà Balgumon đang đi về phía đó.

Aha!

“Đó là nơi ngươi giấu văn tự sao?” tôi hỏi.

Balgumon quay đầu lại, một nụ cười thoáng hiện lên trên mặt hắn. Rồi hắn xoay nắm đấm cửa và mở ra… để lộ một bóng người đang đứng ở phía bên kia.

“Ngươi—?”

Trước cả khi hắn kịp phản ứng… Pop! Với một âm thanh gần như nực cười, đầu của Balgumon bị thổi bay. Máu túa ra nhuộm đó bức tượng Ma Vương. Phần còn lại của cơ thể Balgumon đổ sụp xuống đất.

Còn về người bước ra từ cánh cửa… Tôi có cần phải nói ra không nhỉ? Ừm, đó chính là anh bạn linh mục bí ẩn, Xellos. Tôi không biết anh ta lấy được của Balgumon từ lúc nào, nhưng trên tay anh ta lúc này là một cuộn giấy.

“Hừm.” Anh ta chăm chú quan sát nó rồi gật đầu hài lòng. “Đây quả đúng là một văn tự. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đánh lạc hướng giúp tôi.”

Phải rồi. Anh ta phóng Fireball đi lung tung để khiến đám giáo đồ phải hốt hoảng đi thu hồi văn tự. Dù vậy, đó là một ván cờ nguy hiểm… Một nước đi sai thôi thì thứ đó sẽ bị thiêu rụi.

“Đưa nó đây,” Zel khẽ nói.

Tuy nhiên, Xellos chỉ chầm chậm lắc đầu.

“Nào nào. Tôi chắc chắn không thể giao ra một thứ không hoàn chỉnh như vậy cho bất kì ai… À, cô Lina. Cô đã khá nghi ngờ về việc tôi sẽ sử dụng thứ này như thế nào phải không?” anh ta nói với tôi, và tôi gật đầu đáp lại.

Không ai trong số chúng tôi tiếp cận Xellos. Chúng tôi đều đã tận mắt chứng kiến, thế nhưng không người nào biết chính xác cách thức mà anh ta đã dùng để giết Balgumon.

“Có lẽ bây giờ tôi có thể cho cô thấy. Tôi có ý định làm điều này.”

Nói tới đó, anh ta vo tròn cuộn giấy lại, và… Poof! Trong nháy mắt, nó bị đốt thành tro bụi. Tôi chợt nhớ ra rằng văn tự tại vương quốc Dils cũng đã bị thiêu hủy…

“Khốn kiếp!” Zelgadis giận dữ gầm lên.

Thế nhưng Xellos vẫn không chút biến sắc.

“Tri thức nằm ngoài tầm với của một người chỉ mang tới bất hạnh mà thôi,” anh ta nói rồi quay đi và biến mất phía bên kia cánh cửa.

“Tên khốn!” Zel định đuổi theo nhưng buộc phải dừng lại.

Những bóng người khác tiến vào từ cánh cửa mà Xellos đã đi qua. Lần này có tới ba tên, tất cả đều mặc đồ đỏ—Klotz và hai tên người thú hộ tống. Ánh mắt của chúng tập trung về phía cái xác trên sàn.

“Ba…” Klotz khuỵu xuống. “Balgumon!”

Ngay cả khi không còn cái đầu, dường như hắn ta vẫn có thể nhìn ra kẻ đồng đội của mình qua thể chất và trang phục. Klotz nhìn sang phía chúng tôi, sự căm thù cuộn trào trong đôi mắt hắn.

“Các ngươi… Các ngươi đã giết Balgumon…”

“Không hề!” tôi vội lắc đầu. “Các người có thấy một kẻ vừa mới rời khỏi đây không? Chính là hắn đó!”

“Đừng có nói dối với ta…” Hắn ta đứng dậy và gầm gừ, “Ta không hề thấy một ai rời khỏi căn phòng này. Cuộn văn tự đâu?”

Nghe tới đó, tôi chỉ biết nhún vai. Tôi có thể nói rằng chính kẻ giết bạn hắn cũng đã đốt nó rồi, nhưng liệu hắn có tin không? Dám chắc là không!

“Tốt thôi…” hắn ta thì thầm, một nụ cười kì quái hiện ra trên mặt hắn.

Ồ, gã này nổi khùng rồi. Thực sự nổi khùng rồi.

“Vaileus! Ludia!” hắn ta lên tiếng với hai người thú đứng hai bên mình.

Bọn chúng định tấn công sao?!

“Đánh thức Grouz!”

Nghe vậy, đám người thú khựng lại.

“K-Không được, Klotz đại nhân!” một trong số đó bất ngờ kháng lệnh.

“Đó không còn là Grouz nữa! Nếu có gì xảy ra…” kẻ còn lại cũng phản kháng.

Cái quái…

Klotz quay sang nhìn bọn chúng, sự khinh bỉ hiện rõ trên mặt hắn, rồi nói, “Vậy cầm chân chúng lại đây! Ta sẽ đích thân đi đánh thức Klotz!”

Hắn quay lưng lại với chúng tôi và rời đi qua cánh cửa. Đám người thú kia dường như đang do dự.

“Klotz đại nhân!” bọn chúng lên tiếng.

“Ê, mấy người! Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” tôi hỏi.

“Im lặng! Bọn ta không việc gì phải nói cho các ngươi—” một tên trong số chúng la lên.

Nhưng tên còn lại xen ngang: “Các người đã hạ gục Duclis phải không?”

“Ừm,” Gourry khẽ gật đầu.

“Đi theo bọn ta,” tên người thú thứ hai nói.

“N-Này!” tên thứ nhất kháng cự.

Phớt lờ hắn ta, Gourry quay về phía chúng tôi và hỏi, “Chúng ta làm gì đây? Đi theo bọn họ? Hay là không?”

“Cứ đi theo thôi. Đi nào. Bọn họ có thể giải thích trên đường đi,” tôi nói rồi bước về phía đám người thú.

“Này! Lina!” Amelia lên tiếng phía sau tôi.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục bước đi.

.

“Tôi sẽ nói thẳng luôn,” tên người thú cất tiếng, tấm lưng hướng về phía chúng tôi. “Tôi muốn các người hạ gục Grouz… chà, đúng hơn là Zanaffar.”

“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” tôi hỏi hai tên người thú trong khi cả bọn di chuyển dọc theo hành lang. Ba người bạn đồng hành của tôi đi theo mà không còn lựa chọn nào khác. “Không phải Zanaffar chỉ là một bộ giáp phản ma pháp thôi ư?”

“Tôi không biết chi tiết,” vẫn tên đó đáp, bước đi không hề có chút chậm lại. “Nhưng Grouz đã hành xử rất kì lạ kể từ khi mặc thứ đó lên.”

Đó hẳn là vào đêm mà chúng tôi đột nhập vào căn cứ của bọn chúng.

“Klotz đại nhân nói rằng bộ giáp đó hợp nhất với kẻ đeo vào và liên tục phát triển. Ngài ấy nói rằng trong quá trình đó thì tâm trí người đeo trở nên hơi chút bất ổn.”

“Nó phát triển ư?!” tôi kêu lên. “Vậy… giáp Zanaffar là một vật sống?!”

“Dường như là vậy,” tên người thú gật đầu đáp lại. “Klotz đại nhân nói rằng ngài ấy sẽ để Grouz ngủ cho đến khi nào tâm trí của anh ta trở nên ổn định, để đề phòng… nhưng tôi không nghĩ trong đó thực sự còn là Grouz nữa. Trước khi chuyện này xảy ra, thi thoảng anh ấy có nói rằng không còn chắc bản thân mình là ai nữa… và có một lần, anh ta mất kiểm soát và giết vài người.”

“Nhưng có thể, theo như lời Klotz đại nhân, anh ta chỉ có hơi bất ổn một chút…” tên người thú còn lại cố gắng bao biện.

Tên người thú kia liếc nhìn gã ta và hỏi, “Vậy hãy để tôi hỏi cậu vài câu. Ngày hôm qua, Klotz đại nhân đã nói rằng Zanaffar đã hoàn thiện. Nếu thật là như vậy thì tại sao ngài ấy lại không đánh thức Grouz?”

“U-Ừm…”

“Một câu nữa. Nếu Zanaffar là một vật sống và liên tục phát triển, một câu hỏi mà tôi liên tục thắc mắc là… nó ăn thứ gì?”

“Hả?!” Tôi đột ngột đứng lại. “Ý vậy là… Zanaffar hấp thụ… người mặc?!”

“Ah!” Mọi người (trừ Gourry) đồng loạt kêu lên.

“Xin lỗi vì có hỏi lạc quẻ… nhưng anh không theo kịp,” Gourry nói.

Ông tốt hơn hết là nên thực sự biết lỗi đi. Trời đất…

“Tóm lại, thứ chúng ta gọi là ‘Zanaffar’ là một dạng kí sinh. Ban đầu nó chỉ là một bộ giáp bảo vệ người mặc, nhưng sẽ liên tục ăn mòn vật chủ mà người đó không hề hay biết. Và một khi bộ giáp đó hấp thụ toàn bộ vật chủ, cả cơ thể lẫn tâm trí, ‘Zanaffar’ lúc đó mới hoàn thiện.”

“Anh vẫn không hiểu…”

Arrrgh! Cái tên này bị làm sao vậy hả?!

“Giống như kiểu một tên ăn bám bự con nói với một cô gái rằng mình sẽ luôn luôn bảo vệ cô ấy, nhưng khi đã có được thứ mình muốn từ cô ấy thì đổ bỏ cổ sau khi làm cho cổ vỡ nợ!”

“Ồ, ra thế. Anh nghĩ là anh hiểu rồi…”

Tốt.

“Nhưng bỏ mấy chuyện đó qua một bên, chúng ta chỉ việc đánh bại nó là xong phải không?”

Xì, nếu đằng nào cũng định bỏ ngoài tai thì từ đầu đừng có hỏi! Trời, nếu bọn tôi có thời gian thì chắc chắn tôi sẽ đập cậu ta một trận bằng cái dép lê… (Đương nhiên, tôi vẫn còn giữ nó).

“Tôi có một câu hỏi,” tôi nói với tên người thú dẫn đầu ngay khi ý nghĩ ấy vừa hiện lên. “Duclis có biết về chuyện đó không?”

“Ừm,” anh ta ảm đạm gật đầu đáp. “Tôi nghĩ vậy. Bọn họ nói rằng anh ấy tự nguyện mặc bộ Zanaffar thứ hai… Dù tôi không biết điều đó có là thật hay không.”

“Hiểu rồi…” tôi thì thầm.

“Ngoài ra, dù chúng tôi muốn các người tiêu diệt Zanaffar, xin đừng làm hại Klotz đại nhân,” tên người thú còn lại nói.

“Thôi nào!” Amelia cằn nhằn.

“Hả?!”

“Đó một yêu cầu khá vô lý. Tôi không nghĩ Klotz sẽ để yên cho cái kế hoạch tiêu diệt Zanaffar này đâu,” tôi xen vào.

Vừa lúc đó

Vrumm. Mặt đất khẽ rung chuyển. Đám người thú đứng sững lại.

“Quá muộn rồi…” bọn họ lầm bầm trong tuyệt vọng.

.

Ban đầu mọi thứ đều thật tĩnh lặng. Chúng tôi chạy ra bên ngoài theo lời đám người thú, nhưng…

“Không có gì xảy ra cả…” Amelia thì thầm sau một quãng lâu, gần như đang chán nản.

Nếu, theo như những gì đám người thú nói, Zanaffar thực sự đã thức tỉnh, lẽ ra phải có vài dấu hiệu cho thấy có thứ gì đó đang xảy ra, nhưng…

“Có khi nó ngủ đến chết rồi…” Gourry trầm ngâm mấy lời vớ vẩn. Dĩ nhiên, không ai thèm đáp lại những lời đó.

“Này, khoan đã…” Zelgadis chĩa kiếm vào đám người thú và nói. “Có phải đây chỉ là màn kịch để cho Klotz chạy thoát không?!”

Nhưng đám người thú vẫn nhìn chằm chằm vào lối vào của tàn tích.

“Ước gì là như vậy, nhưng…” một trong số đó nói. “Nghe đây, đừng có ngạo mạn với phiên bản đã thức tỉnh chỉ vì các người đã đánh bại được Duclis.”

“Hắn mạnh không?”

“Giống như… thứ đó là bất bại vậy.”

Ngay khi những lời ấy thoát ra khỏi miệng của tên người thú—Vwoosh!—một tia sáng cắt ngang qua tầm mắt tôi. Chính là hơi thở laze đó! Đây chính là thứ đã tấn công tôi, Zel và Amelia khi chúng tôi chạy trốn khỏi hang ổ cũ của bọn chúng đêm hôm đó… Thực ra thì đây là một phiên bản mạnh hơn của nó.

Tia sáng đó phóng ra từ trong lòng đất, chạy dọc trên bề mặt và bay về phía cái hồ. Một lượng nước lớn khủng khiếp bốc hơi ngay lập tức, hơi nước bay ngùn ngụt trên không khí.

Vrrrm… Một cơn rung chấn làm rung chuyển mọi thứ xung quanh chúng tôi. Mặt đất phía trên tàn tích nhô lên và một cái hố lớn mở ra. Không lâu sau đó, một tiếng gầm mãnh thú làm rung chuyển bầu không khí phía trên hồ.

“Nó đang tới,” ai đó thì thầm. Có thể đó là tôi…

Thứ đầu tiên xuất hiện là bộ vuốt: mang màu trắng bạc, bóng loáng như những lưỡi kiếm. Và rồi, ầm một cái, nó xuất hiện từ cái hố… bạch ngân ma thú, Zanaffar. Nó đứng đó và bình tĩnh dò xét xung quanh một thời gian.

Nhưng… nó thực sự đã phát triển nhỉ? Giờ nó lớn cỡ một con rồng. Nó mang hình dáng chung của một loài thú bốn chân, nhưng pha trộn vào đó là đủ các loại động vật. Nếu có phải liên tưởng đến một sinh vật cụ thể…

Đó là một con sói làm từ thép với một bộ bờm. Nhưng trên cơ thể nó cũng có những cái roi bạc được phóng ra. Có thể là xúc tu.

“Klotz đại nhân…” một tên người thú thì thầm. “Klotz đại nhân đâu rồi? Ngài ấy có sao không?!”

Dĩ nhiên, không một ai có câu trả lời cho câu hỏi đó cả. Cũng không ai có thời gian để tìm hiểu, bởi con ma thú đã quay đầu về phía chúng tôi—Vwoosh!—và phóng ra thêm những hơi thở laze!

“Waaah!”

Chúng tôi né ra, tia sáng ấy xới tung lên một mảng đất. Con ma thú tấn công tôi bằng một hơi thở laze nữa. Nhưng…

Shink!

Zanaffar đứng đó trong sự bất ngờ khi chứng kiến sát chiêu của mình bị đánh bật đi. Giờ khi đã nhận ra rằng nó đang đối mặt với một thứ nguy hiểm, nó gầm gừ cảnh báo và nhìn chằm chằm vào Gourry, người đang đứng chắn giữa tôi và con ma thú với Quang Kiếm trong tay.

Ngay lúc đó… Một thứ gì đó di chuyển về phía bên phải của con ma thú. Tôi không biết anh ta vòng qua nó từ lúc nào, nhưng một người thú đang chầm chậm áp sát Zanaffar từ phía sau.

Đừng làm vậy! Tôi muốn lên tiếng, nhưng làm thế sẽ khiến cho Zanaffar để ý tới anh ta. Anh ta vung thanh kiếm xuống, và… Clink! Lưỡi kiếm bị bật lại với một tiếng ngân như thể vừa đập vào kim loại.

Tôi nghĩ mình vừa thấy con ma thú khẽ mỉm cười. Anh bạn người thú nỗ lực rút lui. Nhưng…

Splurt! Một cái xúc tu của Zanaffar lao đến từ điểm mù và đâm xuyên qua anh bạn người thú từ đằng sau! Cơ thể của anh ta co giật một vài lần rồi thanh kiếm rơi khỏi tai anh ấy.

Mắt Zanaffar vẫn gắn chặt vào Gourry. Bước lên trước một bước, nó thu hẹp khoảng cách giữa hai bên và quăng cái xác ra khỏi xúc tu. Như thể để đáp lại, Gourry lao về phía con ma thú!

“Lùi lại!” anh bạn người thú còn sống sót hống lên, nhưng Gourry phớt lờ anh ta.

Cậu ấy dùng Quang Kiếm để đánh chệch những tia laze trong lúc liên tục lao tới, tiếp cận Zanaffar trong chớp mắt.

“Hahh!”

Cậu ta chém vào chân trước của nó, nhưng lưỡi kiếm chỉ cắt qua không khí. Zanaffar đã bật thẳng lên… Và giờ đang giáng xuống Gourry, liên tục phóng ra những tia laze trong khi đang rơi.

Gourry bị khóa cứng lại chỗ đó, vướng bận với việc đánh chệch hướng những tia laze. Con ma thú sẽ đè nát cậu ấy mất!

“Fireball!”

Bwoosh! Vụ nổ từ ma pháp của Amelia làm chệch đường rơi của con ma thú. Thwoom! Mặc cho âm thanh nặng nề ấy, thứ đó tiếp đất một cách nhẹ nhàng. Đúng như dự đoán, Fireball dường như không gây lên được chút thiệt hại nào lên nó.

Tuy nhiên, Zanaffar cũng không quên phóng ra thêm một tia laze nữa vào Gourry để cầm chân cậu ấy. Nhưng ngay khi nó vừa làm vậy…

“Blast Bomb!” tôi giải phóng ma pháp của mình.

Vwsssh!

Không một pháp sư nào tại cố Thành phố Ma pháp Sairaag có thể dùng được chiêu đó. Chỉ nhiệt độ mà nó tạo ra thôi có thể sẽ đủ để xuyên qua được lớp da phòng thủ của nó.

Nhưng khi con ma thú hiện ra từ trong làn khói cuộn, nó không chịu chút thương tổn gì cả. Thậm chí còn không có đến một vết xước trên bộ lông mịn như gương của nó.

Chết tiệt, thứ đó mạnh quá… Nếu lửa không có tác dụng thì tôi nghĩ băng cũng khỏi bàn. Lớp da cứng đó làm mọi thứ trở nên phức tạp. Tôi muốn thử phóng một đòn Fireball thẳng vào họng nó, nhưng những đòn hơi thở laze kia khiến điều đó là bất khả thi…

Con ma thú kia khinh thường đòn tấn công của tôi tới mức chẳng thèm đánh mắt về phía này.

“Tch!” Gourry cố gắng di chuyển về phía bên của nó. Nhưng Zanaffar vặn người và giữ thân mình hướng trực diện với Gourry.

Zel đứng bên tôi tặc lưỡi. “Nó thậm chí còn chẳng nhìn về phía chúng ta,” anh ấy nói.

“Ừm,” Amelia lầm bầm. “Nó biết rằng thanh kiếm đó là thứ duy nhất có thể đánh bại nó…”

“Không…” tôi thì thầm và lắc đầu.

“Hả? Gì vậy, Lina?” Zel hỏi, nhưng tôi không đáp lại.

Một trong số những ma pháp hiện đã nằm trong tầm với của tôi nhờ vào những tấm bùa có thể làm được. Một ma pháp triệu gọi bóng tối và biến nó thành lưỡi kiếm… Cách đây vài ngày tôi đã dùng thử và sức công phá của nó rất đáng kinh ngạc. Dĩ nhiên là tôi vẫn chưa so hai thứ lại với nhau, nhưng dường như nó còn trên cơ Quang Kiếm về uy lực.

Tuy nhiên, có vài điểm phức tạp. Lưỡi kiếm mà ma pháp ấy tạo ra chỉ dài cỡ một thanh kiếm ngắn. Và nó dường như liên tục tiêu thụ ma lực trong lúc sử dụng, vậy nên ngay cả khi sở hữu lượng ma lực cỡ tôi thì cũng không trụ lâu được.

Chẳng cần phải nói, chỉ dùng nó tôi cũng bòn rút sức lực của tôi một cách tồi tệ. Và ngày mà tôi thử dùng tới ma pháp ấy, tôi bị kiệt sức trước cả khi tôi có thể luyện vung kiếm nổi năm mươi lần. Tình cờ thay, nó cũng có thể coi là một cấm pháp. Ừm… nó triệu gọi cùng một nguồn sức mạnh với quân át chủ bài Giga Slave của tôi—Kim Sắc Ma Vương.

Ý tôi là, cậu bé này dễ kiểm soát hơn nhiều so với Giga Slave, vậy nên (có lẽ) sẽ không có khả năng nó bị mất kiểm soát hoàn toàn đâu… Nhưng câu hỏi lớn hơn ở đây là liệu nó có thể làm được thứ mà tôi cần để đối đầu với Zanaffar hay không.

Ngay cả Gourry cũng không thể nào giáng nổi một đòn vào con ma thú khổng lồ ấy. Tôi không biết liệu mình có thể làm được tốt hơn không, cụ thể là vung vẩy một thứ chỉ dài cỡ một thanh kiếm ngắn. Có lẽ nếu tôi có thể đánh lén được con ma thú… Nhưng liệu chỉ một đòn có đủ không? Có lẽ tôi xoay sở lắm cũng chỉ có thể đánh được một đòn thôi, nhưng tôi nghi ngờ về việc liệu chỉ vậy có đủ để đánh bại con ma thú khổng lồ kia.

Giá như tôi có thể đợi đến khi Gourry chặt một chân của nó đi và làm chậm chuyển động của nó, nhưng…

“Urgh!” Gourry, dường như có hơi chút thiếu kiên nhẫn so với bình thường, lao thẳng về phía con ma thú.

Zanaffar đáp lại bằng cách vung những cái xúc tu của mình về phía cậu ta.

“Biến đi!” Gourry hống lên, nhưng ngay khi cậu ấy vung kiếm vào những cái xúc tu, ánh sáng tụ lại trên đầu chúng—thêm những tia laze nữa!

“Cái gì?!” Không đời nào cậu ấy có thể hoàn toàn né được những đòn tấn công này. Cậu ấy xoay sở né được một số tia laze và đánh bật chỗ còn lại bằng Quang Kiếm, nhưng một trong số đó đã đâm xuyên qua đùi của cậu ấy! “Geh!”

Cậu ấy nhanh chóng bật lùi về đằng sau, nhưng thương tổn hẳn phải rất nghiêm trọng, bởi giờ cậu ấy đang khuỵu gối xuống.

Khoan, phải rồi! Chúng tôi đã từng thấy Duclis-Zanaffar tạo ra một luồng sáng từ trong tay! Nếu đó là một năng lực từ hơi thở laze của Zanaffar thì cũng không bất ngờ khi nó có thể được phóng ra từ xúc tu…

“Heh heh heh…” Zanaffar cười thầm. “Ngươi đã nghĩ rằng ta chỉ là một con thú và đánh giá thấp ta… Chiến binh Ánh sáng…”

“Cái gì?!” tôi sửng sốt kêu lên.

“Ngươi… Ngươi nói được ngôn ngữ của chúng ta ư?!” tên người thú còn lại kêu lên.

“Ta hấp thụ toàn bộ tri thức và kinh nghiệm từ vật chủ của ta, Grouz… Tại sao ta lại không thể nói chứ? Nhưng khiến các ngươi nghĩ rằng ta chỉ là con thú làm mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều, vậy nên ta mới không nói gì.” Mắt của Zanaffar vẫn ghim chặt lấy Gourry đang khuỵu xuống. “Giờ thì… bỏ thanh kiếm đó xuống và biến đi. Nếu làm thế thì ta sẽ tha mạng cho các ngươi. Có ăn thịt các ngươi thì cũng chẳng được ích gì… Bởi để đổi lấy việc chống lại được ma pháp là mất đi khả năng sử dụng nó.”

Phải rồi… Nếu thể tinh thần của nó bị cô lập ra khỏi giới tinh thần thì con ma thú ấy không thể nào tương tác với nó để phát động ma pháp được. Đó là cái giá phải trả cho năng lực phòng thủ của nó. Nhưng… làm sao mà nó biết? Có phải Grouz cũng có vài phần kiến thức về nó không? Không, chờ đã—

“Ngươi… Mục đích của ngươi là gì?” Zelgadis hỏi. “Phá hủy mọi thứ ư?”

Con ma thú dường như không có chút biến sắc trước câu hỏi ấy và chỉ điềm tĩnh trả lời, “Không… ta chỉ muốn được sống và tạo ra thêm đồng loại. Thanh kiếm có thể làm tổn hại lên cơ thể vật lí của ta kia là một mối đe dọa cho mục đích ấy.”

“Ngươi muốn tạo ra thêm đồng loại ư? Ngươi tính tự mình làm vậy như thể nào?” Lần này tôi là người hỏi.

“Khi ta thể hiện sức mạnh của mình, nhân loại chắc chắn sẽ đến để thờ phụng ta. Rốt cuộc, vốn đã có những nhân loại tôn thờ Ma Vương rồi. Ta sẽ ra lệnh cho chúng tạo ra thêm những Zanaffar. Cũng chẳng khó khăn gì. Ta đã biết cách thức chế tạo rồi.”

“Cái… quái gì chứ?” Tên người thú còn lại rên rỉ. “N-Ngươi… ngươi đã giết Klotz đại nhân rồi ư?!”

“Đúng vậy,” con ma thú nhếch môi lên. “Ta đã ăn hắn ta.”

Ừm, biết mà…

“Khốn kiếp!” tên người thú hống lên và giương kiếm lao về phía trước.

“Đừng ngu ngốc như vậy! Quay lại đây đi!” tôi kêu lên.

Nhưng đã quá muộn. Vwoosh! Một cái xúc tu phóng ra một tia sáng… và cơ thể của tên người thú kia bị chia làm hai và đổ xuống đất.

“Đó là một lời cảnh báo… Ta không hề ngần ngại tiêu diệt những kẻ dám chống lại ta.”

Đồ khốn kiếp…

“Giờ bỏ thanh kiếm đó xuống và sống sót rời khỏi đây… hoặc chết đi.”

Thôi được, tôi hiểu rồi. Ta thực sự không muốn phải làm việc này chút nào, nhưng chính ngươi đã ép ta đấy…

“Amelia. Zel. Nghe đây…”

“Ồ? Quyết định bỏ chạy rồi sao?” Zanaffar lên tiếng khi thấy Amelia mang theo tôi và dùng Levitation bay đi ra khỏi tầm nhìn của nó. “Tốt lắm. Giờ thì cây kiếm—”

“Gourry! Đưa đây!” Zel kêu lên cắt ngang lời con ma thú.

Gourry này lập tức hiểu ý và ném Quang Kiếm về phía Zel!

“Cái gì!” Zanaffar hốt hoảng kêu lên. Rốt cục, thứ mà nó sợ hãi là Quang Kiếm. Không phải Gourry.

“Chạy đi!”

Theo lời thúc giục của Zel, Gourry cố gắng lê thân mình đi nhanh nhất có thể.

“Lũ nhân loại thảm hại!”

Với một tiếng hống, Zanaffar phóng một chùm tia laze về phía Zel. Anh ấy xoay sở né và đánh bật đi từng tia laze lao về phía mình, và cũng cùng lúc đó thì Amelia và tôi đang lơ lửng phía trên con ma thú. Tôi cũng vừa mới hoàn tất câu chú cường hóa…

Giờ thì… Bắt đầu thôi nào!

Zel né thêm một tia laze nữa rồi đập tay phải xuống đất.

“Dug Haute!” anh ấy kêu lên, làm cho mặt đất bên dưới phải rung chuyển.

“Ngu ngốc! Ngươi nghĩ mình đang—” Zanaffar nói, nhưng mặt đất mở ra dưới chân nó. “Cái gì?!”

Bwssh! Những đám mây bụi nổi lên xung quanh con ma thú. Ma pháp của Zel đã tạo ra một cái hố dưới chân nó—ngay trên căn cứ của Klotz. Đương nhiên, điều đó không gây thương tích gì cho nó cả, nhưng giờ nó phải cố gắng cục cựa trong đống đổ nát dưới đáy hố và phóng ra thêm những tia laze vào Zel ở phía trên

Lưỡi kiếm rèn lên từ bóng đêm lạnh lẽo,

Hãy giải phóng ra khỏi phong ấn của trời cao

Hãy trở thành của ta, trở thành một phần của ta

Cùng bước đi trên con đường của sự diệt vong

Nghiền nát cả linh hồn của thần linh…

“Ragna Blade!” tôi kêu lên và một lưỡi kiếm đen tuyền tạo thành từ bóng tối hiện ra trong bàn tay được vươn ra của tôi.

Một cảm giác kiệt sức bao trùm lấy cả cơ thể. Đúng như dự tính, tôi sẽ không thể nào trụ được lâu.

Tôi gật đầu với cô ấy, và rồi Amelia thả tôi ra. Không còn được giữ bởi Levitation của cô ấy nữa, tôi lao cắm đầu xuống… thẳng về phía lưng của con ma thú Zanaffar!

Fwsh! Lưỡi kiếm đen của tôi dễ dàng đâm xuyên qua lớp da và cắm sâu vào cơ thể nó. Tay tôi cắm sâu vào trong vết thương đến tận khuỷu.

“Graaaaaaaaah!” Tiếng gầm của con thú làm rung chuyển cả bầu không khí xung quanh tôi, nhưng nó vẫn không phải là một tiếng kêu hấp hối. Con ma thú tiếp tục quằn quại như thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng nó mới nhận ra rằng tôi đang ở trên lưng nó. “Ngươi… Ngươi đã làm gì?!”

Nhưng đến lúc đó thì tôi đã phân tán Ragna Blade và xướng một ma pháp tiếp theo. Giờ đang là một cuộc đua với thời gian! Tôi không có đủ thời gian để cường hóa nó!

“Ngươi… chỉ là một pháp sư… mà sao dám…?!”

Một cái xúc tu lao về phía tôi. Nhưng đã quá muộn rồi! Đây là cái giá phải trả cho việc coi rằng ta chỉ là một pháp sư tiểu tốt, Zanaffar!

“Fireball!”

Fwooooom! Ngay lúc đó, ngọn lửa bùng lên từ bên trong cơ thể của Zanaffar.

.

“Hừm…” Tôi giơ tay ra phía trước mặt, nắm vào rồi lại mở ra.

Phép Resurrection của Amelia đã làm rất tốt. Hiện giờ cô ấy đang thi triển Recovery lên vết thương trên đùi của Gourry.

“Mà này, Lina…” cậu ta hỏi, hai chân duỗi ra trên nền đất. “Em đánh bại thứ đó kiểu gì vậy? Anh chẳng tài nào hiểu nổi…”

“Ồ, chuyện đó à? Đơn giản thôi. Tui có một ma pháp có thể đục một lỗ trên da của nó nên là dùng luôn. Sau đó thì tôi cắm tay vào trong và phát động Fireball. Nướng chín con ma thú ấy từ bên trong.”

“Hở…” Gourry gật đầu, nghe không có vẻ ấn tượng cho lắm. “Khoan đã. Chẳng phải việc đó khá là nguy hiểm hay sao?”

“Ồ, cực kì luôn đấy,” Amelia đáp sau khi đã hoàn tất phép Recovery. “Cả hai tay của Lina đã bị—”

“Ugh! Đừng có nói! Tớ không muốn nhớ lại đâu!” tôi nhanh chóng cắt lời cô ấy.

Phần nội tạng của Zanaffar đã đệm đỡ được khá nhiều, nhưng tôi vẫn đã kích nổ Fireball giữa hai tay mình. Mấy người có thể đoán được chuyện ra sao rồi đấy. Và, ừm, đó chính là lý do vì sao ban đầu tôi lại muốn tránh dùng đến kế hoạch này đến vậy…

Mà, hai tấm bùa trên cổ tay của tôi hoàn toàn không hề có chút xây xát. Tuy nhiên, con ma thú dưới đáy hố kia lĩnh một cái lỗ đen lớn trên lưng và tiêu tùng.

“Thật tiếc là chúng ta không lấy được văn tự,” tôi nói với Zel, người đang đứng cách một đoạn. Tôi biết rằng anh ta hẳn khá là thất vọng…

“À, không sao đâu,” bất ngờ thay, ảnh đáp lại một cách vui vẻ.

“Ông không có… đang tự an ủi mình đấy chứ?”

“Không… Thử nghĩ đi. Nếu văn tự thực sự tồn tại thì nghĩa là nguyên bản của nó cũng đang ở đâu đó ngoài kia.

A!

“Tôi sẽ đi tìm nó bằng mọi giá.”

“Ít nhất, dường như chúng ta đã giải quyết xong xuôi được vụ này rồi,” Amelia nhẹ nhõm nói.

“Lúc này thôi, ừm… Dù chuyện đang ngày càng trở nên phức tạp,” tôi nói thêm.

Nghe tới vậy, cả đám rơi vào im lặng.

Xellos và Kinh thư Claire… Ừm, chúng tôi đã giải quyết được tình huống hiện tại, nhưng tôi có một cảm giác rằng chúng tôi vẫn chưa hiểu sâu được chuyện này.

Mà, cứ nghĩ mãi về chuyện đó sẽ chẳng dẫn cả đám đi tới đâu cả. Có ngon thì nhào vô! Ta, Lina Inverse sẵn sàng đón nhận bất kỳ thử thách nào! Đặt lời hứa đó sâu trong lòng, tôi giơ ngón tay giữa lên với không một ai cả.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage