Chuyện bắt đầu theo một cách rất dập khuôn…
“Chọn giữ tiền hay giữ mạng! Heh heh heh.”
Như thể mấy câu từ đáng xấu hổ của gã cướp bịt mặt kia là chưa đủ, một tên trong số chúng còn vung vẩy thanh kiếm của mình.
Hahh… Âm thanh đó phát ra từ cả ba người bọn tôi.
“H-Hả? Sao các người lại thở dài?!”
“Bọn này ngấy lắm rồi đấy,” tôi rên rỉ. “Ý đây là, xì… Cứ tưởng men theo con đường vòng vắng vẻ thì có thể được yên—nhưng đến đây vẫn toàn cướp, cướp và cướp! Nếu đám các người không có đủ gan để cướp đường trên đường lớn thì làm cướp làm gì chứ? Đám người các ngươi là… chẳng biết từ lúc vào vùng này đụng phải bao nhiêu rồi nữa, nhưng ít nhất trong hôm nay thì mấy người là đám thứ hai rồi đấy!”
“Cô… Này, cô không tính nói là, ‘Bọn này rỗng túi rồi, đừng có làm phiền,’ đấy chứ?”
“Thực ra, đằng đây đang muốn nói là ‘Bọn này chán việc phải xử lí từng toán cướp một lắm rồi.’”
“Cái gì—” Những lời của tôi làm tên cướp kia chết lặng.
“Em trông không hề chán chút nào đâu, Lina. Nhìn em như thể đang muốn xử đẹp tất cả bọn họ ấy,” lời khiển trách khẽ cất lên từ một trong số hai người bạn đồng hành của tôi, Gourry. Cậu ta tóc vàng, cao ráo điển trai và còn là một kiếm sĩ siêu đẳng nữa… Tiếc là não của cậu ta toàn là thạch.
“Im đê! Đó mới là phần hay nhất!” tôi nạt lại cậu ta.
Ăn hiếp đám cướp… A, những lời đó cứ như là mật ngọt được rót vào tai tôi vậy! Coi nào, cho tụi cướp huênh hoang khoác lác rồi đập chúng ra bã giống như một trò tiêu khiển đối với tôi vậy. Nếu có thể thăm dò được hang ổ của bọn chúng và cuỗm hết báu vật thì còn tuyệt hơn nữa. Vừa loại bỏ đám rác rưởi vừa được làm đầy ví mình? Tốt cho thế giới này, tốt cả cho tôi nữa. Đúng là một sở thích mà đôi bên cùng có lợi!
Hơn nữa, làm gì có ai phàn nàn được chứ? Mấy người biết tôi hay nói gì mà—lũ người xấu không đáng hưởng quyền lợi gì sất!
Tuy nhiên, nếu mấy người tính lấy đó làm sở thích thì suy nghĩ kĩ lại đi. Tôi có thể làm được điều đó chỉ là vì tôi là Lina Inverse mạnh mẽ, kiếm sĩ-gạch chéo-pháp sư thiên tài. Nếu đám bình dân các người có học theo dấu chân tôi thì chỉ cần mười ngày là mấy người toi đời. Đừng có thử tại nhà nhé mấy nhóc. Rõ chưa?
Xem nào, trong số vô vàn những điểm thu hút trong bộ môn ăn hiếp đám cướp, phần mà tôi thích nhất chính là kiểm tra báu vật kiếm được từ bọn chúng. Nhưng phần mà tôi thích thứ nhì chính là những cuộc chế nhạo như thế này trước khi cuộc vui bắt đầu. Hầu hết tụi cướp đều đi theo những câu thoại cổ lỗ sĩ kia, nhưng tùy theo vùng mà cũng có sự khác nhau. Và chúng cũng thường phản ứng lại khác nhau trước những lời chọc ngoáy của tôi.
Mà… dù gì thì mọi chuyện đều có chung một kết thúc.
Giờ thì đám này sẽ xử lí ra sao đây?
“Cơ bản là bọn này không cho đám các người một đồng nào đâu.”
“C-Cái gì?! Bọn ta đã nhân từ với các ngươi rồi mà các ngươi quyết định phủi bỏ ư?”
Nhân từ? Lúc nào thế?
“Argh, được! Đã vậy bọn ta sẽ lấy bằng vũ lực!”
“Tha cho bọn này đi,” tôi khẽ nói và phất tấm áo choàng trong khi Gourry đặt tay lên chuôi kiếm.
“Ừm…” một trong số những tên cướp bịt mặt nói với một giọng điệu ngớ ngẩn. “Cô gái kia đang là cái gì vậy?”
“Hả?” Tôi nhìn theo hướng mà tên kia đang chỉ và thấy người bạn đồng hành khác của mình, Amelia. Rồi tôi đáp lại một cách bình tĩnh, “Trông như thế nào thì là như vậy đấy.”
“Trông như thể… cô ta đang trèo lên cây?”
“Đúng rồi.”
“Tại sao?”
“Mấy người sẽ sớm biết thôi. Nhưng cứ kệ cổ đi; quay lại với vấn đề chính.”
“Chà… nếu cô muốn. N-Như ta vừa nói, bọn ta sẽ lấy bằng vũ lực!”
Ngay khi đó…
“Những hành động độc ác của các ngươi sẽ kết thúc tại đây, lũ ác nhân!” Giọng nói của Amelia vang vọng xung quanh chúng tôi.
“Cái gì?!”
“Từ đâu?!” lũ cướp kêu la và hốt hoảng nhìn quanh.
Trời, đúng là một lũ ngốc! Hay có lẽ bọn họ thực sự biết cách làm theo kịch bản nhỉ?
“Đằng kia!” một trong số chúng kêu lên.
Dĩ nhiên, hắn ta đang chỉ về phía Amelia, người đang đứng trên cành của cái cây mà cổ vừa mới leo lên. Và ngay theo đó, cổ bắt đầu mà diễn văn…
“Ở đâu có sự sống, ở đó có bóng tối và cái ác… và cả ánh sáng và cái thiện! Các người đã để cho bóng tối chiếm lấy trái tim và lầm đường lạc lối!” Nói tới đó, cổ chỉ tay một cách đầy kịch tính vào đám cướp. “Trời cao đã cho ta quyền được phán xét, và ta sẽ phán quyết các người! Chuẩn bị cho sự trừng phạt đi!”
Cổ đang nói với rất nhiều những từ hoa mĩ, nhưng tóm gọn lại thì nó là, “Nhân danh công lí, ta sẽ đá đít bọn ngươi!”
“Hãy chuẩn bị đi! Hấp!”
Cùng với tiếng kêu mạnh mẽ ấy, Amelia nhảy xuống khỏi ngọn cây và—Splat!—ngã xuống bụi cây phía dưới. Xì, pha đó nghe có vẻ đau đấy…
“Này, em có sao không?” Gourry lo lắng hỏi.
“Đừng lo!” cô ấy nói và ló người ra khỏi bụi cây.
“Khoan, Amelia, sao cổ cậu lại vẹo như thế?!” tôi hỏi với cùng sự lo lắng ấy.
“Ồ, đừng có lo! Như vậy là chưa đủ để làm vỡ tinh thần của tớ đâu!” cô ấy vui vẻ xua tay trấn an tôi.
Ừm… Tui không có lo về tinh thần của cậu đâu.
“Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình không nên dây vào đám này,” một tên cướp bịt mặt khác lầm bầm. Anh ta nói đúng đấy, nhưng giờ có nhận ra thì đã muộn.
“Hứng chịu công lí đi, môn đồ của cái ác!” Amelia tuyên bố rồi bắt đầu niệm chú.
Và trận chiến bắt đầu…
Và kết thúc ngay sau đó.
Cho phép tôi nói thẳng nhé, không đời nào đám này có thể trụ nổi mười giây trước đòn tấn công phối hợp từ tôi và Amelia đâu.
“Ừm…” Gourry thì thầm một cách đáng thương từ phía sau trong khi bọn tôi đang làm tư thế chiến thắng. “Lần này anh không có lượt à?”
“Không nhé,” tôi thản nhiên đáp lại.
Coi nè, tôi không có thì giờ để mà nhõng nhẽo với Gourry đâu! Tôi có chuyện quan trong hơn cần được xử lí: ăn hiếp đám cướp đang nằm co giật trên mặt đất và bắt chúng tiết lộ nơi giấu báu vật!
“Giờ xem nào…”
Tôi túm lấy một tên nằm gần đó và lột tấm mặt nạ, thực ra chỉ là một cái túi được khoét hai lỗ cho mắt thôi. Khuôn mặt phía dưới… chà, không hẳn có thể gọi là đẹp trai được, nhưng trông anh ta khá bình thường. Trông không thực sự giống cướp cho lắm. Nhìn giống như một ông chú bất kì có thể gặp phải trên đường làng.
“Nè nè! Dậy đi!” tôi lên tiếng và lắc anh ta vài lần trước khi anh ta mở mắt.
“Hử…? Wagh!” Anh ta cố gắng bò đi, nhưng ma pháp của tôi đã thực sự gây thương tổn lên anh ta. Tất cả những gì mà anh bạn tội nghiệp này có thể làm là vùng vẫy và rên rỉ. “K-Khoan! Khoan đã! Tha cho tôi đi!”
“Heh heh heh… chọn giữ tiền hay giữ mạng!” tôi nói, nhắc lại những lời hồi nãy của anh ta theo một cách đây trớ trêu.
“Cô… Cô không thể làm thế được! Đồ quái vật!”
Hả, giờ anh ta định dùng câu đó à? Dĩ nhiên rồi, thờ ơ trước những việc làm vô đạo đức của mình lúc nào chẳng đi kèm với lũ người xấu, nên là…
“Đây không có cần phải lấy từ ngươi! Khai ra mau! Hang ổ của ngươi ở đâu?”
“Cô có thể vui lòng thả anh ta ra được không?” một giọng nói chợt cất lên từ một hướng khác.
“Ai đó?!” Amelia nói trước cả tôi.
Chúng tôi cùng quay sang và thấy một người phụ nữ đang lặng lẽ đứng trong lùm cây.
“M-Mazenda đại nhân!” người đàn ông mà tôi túm cổ rên rỉ.
Cô ta trông tầm hai mươi tuổi, mặc trong bộ đồ trắng rộng và nước da trắng tới độ gần như trong suốt. Mái tóc dài óng mượt và bờ môi căng mọng cùng mang màu đỏ thẫm… Một số người có thể sẽ nói rằng cô ta là một mỹ nhân, nhưng ấn tượng ban đầu của tôi về cô ta là những món sherbet mà người ta thường hay phục vụ ở những vùng núi tuyết sâu xa.
“Tôi đã nói với họ rằng đừng có làm gì quá mạo hiểm… Nhưng xem ra họ không hề lắng nghe tôi,” cô ta thở dài.
“C-Chỉ tại… Bey nói…” tên cướp rên rỉ.
“Tôi không có nói chuyện với anh,” Mazenda bình tĩnh cắt ngang rồi quay lại nhìn tôi và nói tiếp. “Tôi biết đám người này khá là vô vọng, nhưng họ vẫn là đồng đội của tôi. Tôi muốn cô chỉ nhắc nhở và thả họ đi.”
“Thực sự nghĩ ta sẽ đồng ý với chuyện đó sao?”
“Không,” cô ta đáp lại một cách sẵn sàng. “Vậy… thế này thì sao? Tôi sẽ làm một trò nho nhỏ lên cô, nếu thấy thú vị, cô thả họ đi.”
Nói rồi cô ra tiến lên phía trước một bước. Whoosh! Amelia bật lùi lại, Gourry đặt tay lên kiếm. Tôi cũng thả người đàn ông kia ra và bắt đầu xướng chú.
Người phụ nữ này là ai? Tôi tự hỏi, nhưng trong lúc tôi đang bận nghĩ…
Xào xạc!
Lá từ những cái cây phía trên đầu rung chuyển hỗn loạn rồi cùng mưa lao xuống như mưa về phía chúng tôi làm cản trở tầm nhìn.
“Bwuh?!”
Cảm nhận được một sự hiện diện sau lưng mình, tôi quay người lại… Và tại đó là Mazenda. Tôi thấy đôi môi đỏ thẫm của cô ta cong lên thành một nụ cười, và rồi có gì đó được phóng đi từ trong tay cô ta. Phi tiêu ư? Cô ấy ném đi một số vật nhỏ, nhưng không nhắm tới tôi mà là tới xung quanh tôi. Ma pháp kết giới?! Tôi ngay lập túc nhảy sang một bên, nhưng…
Crack!
“Ngh!” Cơn tê liệt chạy dọc người tôi như một tia điện nhỏ. Nó chỉ kéo dài trong thoáng chốc. Tôi không biết trò này là gì, nhưng tôi sẽ không để nó ngăn mình lại đâu! “Elemekia Lance!”
Tôi phát động ma pháp, và trong một khắc—Hả?—tâm trí tôi trống rỗng.
“Cô trông có vẻ là thủ lĩnh, nên… vậy hẳn là đủ,” Mazenda nói với một giọng điệu châm chọc rồi biến mất vào trong bão lá. “Tôi đang có hơi chán nên tôi sẽ chơi một trò chơi nho nhỏ với cô. Muốn quay về bình thường thì phải giết được tôi. Nếu muốn thử thì hãy đến làng Mayin.”
Ngay khi nói xong, một âm thanh xào xạc khác lại vang lên khi toàn bộ chỗ lá đồng loạt rơi xuống đất… để lại tôi, Amelia và Gourry đứng đó một cách ngớ ngẩn. Tôi không biết cô ta làm thế nào, nhưng dường như cô ta đã mang cả đám cướp nằm bất tỉnh theo cùng.
Nhưng quan trọng hơn… Ahhh! Cô ta thực sự đã làm tôi kinh ngạc! Không thể tin nổi!
“Bọn họ đi rồi,” Amelia thì thầm.
“Em có sao không Lina?!” Gourry cất tiếng, tra kiếm lại vào bao rồi chạy lại phía tôi. Chân cậu ta va phải thứ gì đó. “Cái gì đây?”
Cậu ta nghiêng người nhìn thứ gì đó nhô lên khỏi mặt đất. Trông nó giống như một cây kim đỏ, dài và mảnh như một đoạn chỉ. Cậu ta lấy ngón tay và nhổ nó lên. Ngay khi đó… cây kim cứng bất chợt trở nên mềm oặt, như một sợi chỉ.
“Là tóc. Hẳn là từ cái cô Mazenda ấy,” Amelia nói.
Tôi nhìn quanh và thấy thêm bốn “cây kim” khác cắm gần đó. Nghĩa là, bao gồm cải cái mà Gourry vừa mới nhổ lên, cô ta đã cắm xuống tổng cộng năm cái—một hình ngũ giác với tôi nằm ở giữa.
Chết tiệt. Thứ mà cô ta ném đi chỉ là đòn nhử. Để né được chúng, tôi đã hạ thấp cảnh giác của mình trong một khắc, cho phép cô ta tạo nên kết giới thật bằng tóc của mình… vậy chỉ còn một câu hỏi quan trọng.
“Sao vậy, Lina?” Gourry hỏi.
Nhưng tôi không trả lời. Tôi chỉ bắt đầu xướng chú. Và rồi…
“Lighting!”
…
“N-Nè! Lina!” Amelia kêu lên, mặt trắng bệch.
“H-H-Hả?” Gourry lắp bắp, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Creeeak… Tôi chầm chậm quay sang phía cậu ta và nói lên sự thật.
“Tui không… dùng ma pháp được nữa…”
Aaaaaaaaaaah… Trong khoảnh khắc ấy, đó là những âm thanh duy nhất trong đầu tôi.
.
Chúng tôi hiện đang ở một tiệm ăn nhỏ trong một ngôi làng gần đấy. Chúng tôi đến đây sau vụ việc ở trên đường hồi nãy để có thể vừa ăn vừa bàn bạc, nhưng lúc này tôi đang bối rối hơn bao giờ hết. Tôi đang phân tâm đến mức chỉ có thể ăn hết được hai suất ăn đặc biệt.
“Vậy… em thực sự không thể dùng được ma pháp?” Gourry hỏi.
“Dường như là vậy,” Amelia trả lời thay cho tôi (tôi vẫn còn quá kinh ngạc). “Có lẽ hiện tại chúng ta sẽ chẳng làm gì được đâu. Câu hỏi bây giờ là tiếp theo chúng ta làm gì.”
“Chà, phải… Lina mà không có ma pháp thì…”
“Chỉ là một gánh nặng.”
Grr!
“Chà, anh không đi xa đến vậy đâu, nhưng cổ khá là hống hách trong khi giờ hoàn toàn vô tích sự…”
Grr, grr!
“Ừm, thái độ thì tối đa nhưng ngực thì tối thiểu…”
“Độ gợi cảm phẳng lì nữa.”
“Im đê!” tôi bộc phát. “Sao mấy người có thể nào nói những lời như vậy trong khi tui đang phải chịu khổ chứ?!”
“Chà… thôi nào,” Gourry nói, tay gãi gãi đầu và trao đổi ánh mắt với Amelia.
“Đừng giận, Lina. Anh Gourry và tớ chỉ đang cố làm cậu vui lên thôi.”
“…Thật không đấy?” tôi lườm nguýt hai người họ.
Amelia xua tay xoa dịu và bật cười, “Nah!”
“Rrragh!”
“K-Khoan! Bình tĩnh nào Lina! Túm cổ Amelia không giải quyết được gì đâu! Quan trọng hơn là có cách nào để em lấy lại được ma pháp không?”
“Có lẽ tiêu diệt cô ả Mazenda đó là được… ít nhất đó là những gì mà cô ta nói,” tôi giải thích, bỏ tay ra khỏi cổ Amelia và bình tĩnh ngồi lại xuống ghế.
“Vậy quyết định rồi nhé,” Amelia nói, tay xoa xoa cổ. “Chúng ta chỉ cần phải tiêu diệt cô ta đúng như những gì đã nói thôi đúng không? Ý tớ là, không cần phải kiềm chế. Cô ta làm việc với người xấu thì chắc chắn cô ta cũng là người xấu.”
Chà… ít nhất, Mazenda chắc chắn không có vẻ gì giống với “người tốt.”
“Nhưng làm sao chúng ta biết được cô ta đang ở đâu?” Gourry hỏi.
“Chính cô ta đã nói rồi: làng Mayin,” tôi thở dài. “Đương nhiên, biết tính ông thì hẳn ông chẳng nghe đâu…”
“Anh có nghe mà. Chỉ là anh quên thôi.”
Ừ, như vậy thì tốt hơn đấy…
“Mà, chúng ta cũng đâu có nhiều lựa chọn,” Amelia xen ngang. “Dù gì thì chúng ta cũng đang đi về hướng đó mà.”
Gourry và tôi cùng gật đầu đáp lại.
.
“Hảaaaaaa?!” Amelia la lên, làm cả quán rượu đều im ắng.
Chúng tôi hiện đang trên một con đường vòng cũ nối từ Saillune đến vương quốc Dils đi qua Kalmart. Chúng tôi chỉ còn cách hai làng nữa là đến Mayin, nhưng khó khăn trong chuyến hành trình này vẫn đang nằm ở phía trước. Mayin là địa bàn hoạt động của Mazenda và băng đảng của cô ta, vậy nên chúng tôi có thể sẽ bị hạ gục nếu cứ lao vào mà không chuẩn bị gì hết. Chúng tôi quyết định qua đêm tại làng này và thu thập thông tin về Mayin tại quán rượu.
Đó là lúc mà một người trông như một người bán rong già thì thầm với chúng tôi, “Các cô cậu tốt nhất nên tránh nơi đó ra.” Amelia ghé qua và hỏi chi tiết, dẫn đến tiếng la vừa rồi sau khi nghe xong.
“Này, coi chừng! Bé cái giọng thôi!” ông già kia xì xì và hốt hoảng nhìn quanh.
“Chắc chắn không thể được! Ông biết rằng lũ xấu xa chỉ cách đây có hai ngôi làng, vậy mà ông không hề báo lại cho lãnh chúa vùng này… Ông không có lòng yêu công lí trong tim mình sao?!”
“C-Công lí không liên quan gì hết! Đó chỉ là tin đồn thôi! Nếu tôi báo cáo những lời đồn vô căn cứ lên giới quan chức thì người gặp nguy hiểm là tôi đấy!”
Đó hoàn toàn là một lựa chọn hợp lí, nhưng Amelia không phải dạng người có thể bị xoay chuyển bởi lí trí đâu.
“Đừng có phạm sai lầm!” cô ấy nói và đặt một chân lên ghế, bàn tay phải nắm chặt lại thành một nắm đấm. “Sự tà ác đang bám rễ ở ngoài kia!”
“Cổ lại như vậy rồi hử?” Gourry thì thầm một cách lạnh lùng và chọc chọc miếng gà nướng.
“Nhưng hẳn là đang có vài chuyện khá rắc rối đang diễn ra ở Mayin nhỉ?”
“Dám chắc luôn.”
“Rốt cục thì Mazenda đã mời gọi chúng ta đến đó…”
“Hừm, đó không hẳn là những gì mà anh đang nghĩ.”
“Vậy ông đang nghĩ gì?”
“Chà…” Gourry khựng lại và gãi đầu. “Chỉ là chưa từng có chuyện nào liên quan đến em mà lại không rắc rối cả.”
“Ô thôi đi!”
Ngay khi ấy thì Amelia quay lại với sắc mặt u ám thất thường.
“Chuyện thế nào rồi?” tôi hỏi.
“Không phải ở đây… khi nào về phòng tớ sẽ giải thích,” cô ấy đáp rồi im lặng ngồi xuống ăn nốt phần ăn của mình.
.
“Được, Amelia, chúng ta về đến phòng rồi. Nói đi.”
Hiện đang là sau bữa tối. Amelia, Gourry và tôi đã đặt ba phòng liền kề nhau ở quán trọ, chúng tôi tập trung lại phòng nằm giữa cho cuộc nói chuyện riêng. Tại đây chúng tôi có thể đảm bảo rằng không ai có thể nghe lén cho dù bọn tôi có nói với giọng bình thường.
“Ông ấy nói đó chỉ là tin đồn thôi, nhưng…” Hiếm khi nào thấy được Amelia ngập ngừng như vậy. “Làng Mayin được cho là đã trở thành nhà của… một tổ chức.”
“Băng cướp của người phụ nữ kia đúng không?” Gourry hỏi, đưa ra một kết luận hiển nhiên.
Tuy nhiên, nếu đó chỉ là hang ổ của bọn cướp thì Amelia sẽ không thất thần như vậy.
Cô ấy lắc đầu và nói, “Không, một giáo hội… Một giáo hội mà có thể Mazenda và đám cướp là thành viên.”
“Một giáo hội?” tôi thì thầm, nheo mắt lại.
Amelia khẽ rên rỉ. “Ừm. Theo như người tại quán rượu nói… họ tôn thở Shabranigdu.”
“Sh-Shabranigdu?!” tôi kêu lên.
Xích Nhãn Shabranigdu, vua của lũ ma tộc, kẻ thống trị bóng tối của thế giới này… và…
“Suỵt! Nói nhỏ thôi!” Amelia trách mắng tôi.
“P-Phải, xin lỗi. Nhưng cậu có chắc rằng đó là những gì ông ấy nói không?”
“Chà, như tớ vừa nói, tất cả chỉ là tin đồn thôi. Nhưng tớ không chắc là sẽ có người bịa đặt ra câu chuyện về giáo hội Shabranigdu đâu.”
Cô ấy nói đúng…
“Còn gì nữa không?”
“Chỉ vậy thôi,” cô ấy đơn giản nói. “Tất cả những gì ông ấy biết là người đi đường nói rằng Mayin đã trở thành hang ổ của những kẻ tôn thờ Shabranigdu, đám luôn làm những việc tệ hại, bí mật. Ông ấy nói rằng ông ấy không biết gì hơn. Rằng ông ấy không hề muốn biết.”
“Hừm…” Xem ra chúng tôi lại bị dính vào một rắc rối nữa rồi.
“Này, Lina,” Gourry, người im lặng suốt nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng. “Anh có đang thắc mắc một điều.”
“Gì vậy?”
“Cái tên ‘Shabrigoo’ này là ai vậy?”
Nè…
“Là Shabranigdu, anh Gourry,” Amelia sửa lại cho cậu ấy.
“Ý anh là, nghe cái tên này quen lắm,” cậu ta nói và bối rối gãi đầu. “Nhưng anh thực sự gặp nhiều khó khăn trong việc nhớ những cái tên dài như vậy.”
“Gourryyy…”
“H-Hả, Lina? Em trông có vẻ không vui vì lí do gì đó…”
“Dĩ nhiên rồi! Ông thực sự đang bảo với tui là mình không hề nhớ Shabranigdu đấy à?!”
“Chà, ừm…”
“Chà cái gì?! Nhớ không? Xích Nhãn? Ma Vương? Shabranigdu, giời ạ!”
Sau một quãng, Gourry vỗ hai tay lại với nhau và kêu lên, “Ô ồ. Ừm, ừm. Anh hoàn toàn có nhớ.”
Nói dối!
Tôi mặc xác cậu ta và quay sang Amelia.
“Dù vậy, đám thờ phụng Shabranigdu theo đuổi cái gì? Đâu có phải như bọn họ có thể triệu gọi Ma Vương lên và mở một cuộc hội nghị với hắn ta là khách mời đâu chứ…”
“Không ai biết,” cô ấy đáp. “Mọi người thường nói rằng đó chỉ giống như những giáo hội tà ác thường thấy hứa hẹn rằng Ma Vương sẽ đáp ứng những tham vọng sâu thẳm nhất để đổi lấy sự phục tùng. Có cả hiến tế, bạo lực, vân vân.”
“Hừm… Có lẽ vậy cũng hợp lí. Điều đó giải thích cho lí do vì sao chúng ta lại đụng độ những thường dân bịt mặt giả làm cướp: bọn họ đang cố gắng xây dựng quỹ tiền cho giáo hội của mình. Nhưng nếu đó là những gì đang thực sự xảy ra ở đây thì chúng ta đang đối đầu với cả một tổ chức.”
“Không sao cả!” Amelia nói, tay nắm chặt lại thành nắm đấm. “Lũ xấu xa bán linh hồn cho bóng tối và khước từ ánh sáng… Tớ sẽ không sợ hãi cho dù số lượng của bọn chúng có lên đến hàng trăm ngàn! Miễn trong trái tim chúng ta vẫn còn cái thiện, chúng ta sẽ giành chiến thắng!”
“Ngoại trừ việc… hiện giờ Lina không thể dùng được ma pháp, đó là một vấn đề.”
“Ồ, nói mới nhớ,” tôi nói và bắt đầu xướng chú. “Lighting!”
Tôi mở lòng bàn tay ra, từ trong đó xuất hiện một quả cầu ánh sáng mờ nhạt… rồi vụt tắt.
“Vừa rồi là…?” Amelia khẽ nói.
Tôi gật đầu đáp lại: “Dường như phong ấn ma pháp của tui đang yếu dần theo thời gian. Nhưng ngay cả với Lighting thì đó là tất cả những gì mà tui có thể làm được. Tui còn không thể tạo ra một con gió thoảng chứ chưa nói tới ma pháp tấn công.”
“Nhưng chẳng phải như vậy thì ma pháp của em sẽ tự quay lại sao?” Gourry hỏi, và đáp lại đó là một tiếng thở dài từ tôi.
“Thôi nào… Ai mà biết được điều đó sẽ mất bao nhiêu năm? Hơn nữa, không thể nào chắc chắn rằng ma pháp của tui sẽ hoàn toàn quay lại bình thường.”
“Ồ. Vậy cơ bản là em vẫn chẳng làm được gì.”
Ừ, “cơ bản là vậy,” xì…
“M-Mà, chúng ta cần phải thám thính chút. Chúng ta sẽ đặt điểm tập kết tại làng kế tiếp hoặc đâu đó lân cận và thu thập càng nhiều thông tin về khu vực xung quanh Mayin càng tốt. Cảm ơn trước nhé, Gourry. Trời, lần này cậu sẽ thực sự phải hy sinh thay cả nhóm đấy.”
“Khoan đã, tại sao anh lại là người phải đi?!”
“Đồ ngốc này. Bọn họ biết mặt mũi chúng ta trông thế nào rồi, chúng ta sẽ phải hành động trong đêm.”
“Và?”
“Ai cũng biết rằng những thiếu nữ đáng yêu cần phải có một giấc ngủ xinh đẹp,” tôi giải thích còn Amelia cũng gật đầu đồng tình.
“…Này…”
“Vậy nên cảm ơn vì đã đi thám thính cho bọn này nhé!”
“Khoan đã, em muốn anh phải giữa đêm hôm lần mò trong rừng núi và chỉ trời mới biết sẽ kéo dài bao lâu à?!”
“Oho! Ông sắc sảo thật đấy, Gourry.”
“Đừng có mà ‘oho’ với anh! Cứ vậy khoảng một tuần là anh tiêu tùng! Em không thể áp đặt việc đó lên anh mà không hề lắng nghe ý kiến của anh! Không công bằng!” Gourry tiếp tục phàn nàn.
“Được rồi, được rồi,” tôi nói và gãi đầu ngẫm nghĩ. “Nếu ông muốn thì bọn này sẽ cho ông quyền phát biểu. Không phản đối chứ gì?”
“Không… có lẽ vậy,” cậu ta đáp lại với một cái lắc đầu lưỡng lự.
Heh. Đồ đần.
“Được rồi, bỏ phiếu nào! Ai cho rằng chúng ta nên để Gourry đi thì giơ tay lên!” Tay tôi dựng thẳng lên, ngay theo đó là Amelia. “Vậy quyết định rồi nhé! Chúc may mắn nhé anh bạn!”
“Mấy người!”
“Thôi nào, không phàn nàn. Chúng ta đã bỏ phiếu công bằng rồi mà.”
“Nhưng…”
“Anh Gourry,” Amelia, với một sắc mặt trang nghiêm, vỗ nhẹ lên. “Rất tiếc, nhưng đó là cách mà nền dân chủ hoạt động.”
Thực ra đó chỉ là sự áp bức đến từ số đông thôi. Gourry nuốt lại những lời phản đối của mình trong nước mắt, nhưng bất chợt…
“Ha… bwaha… hahahahaha!” Cậu ta thoát ra khỏi sự tuyệt vọng và nổ một tràng cười điên loạn. “Lina, đồ ngốc! Em đã bỏ qua một điểm yếu chí mạng trong kế hoạch của mình rồi!”
“H-Hả?!”
“Nếu em gửi anh đi một mình, anh sẽ chẳng tài nào biết được cái nào khả nghi cái nào không! Em nghĩ anh có thể một mình đi thám thính đàng hoàng được à?!”
“C-Chết tiệt! K-Không ngờ ông có thể tự nhận thức về bản thân được đến vậy… Ông đúng là một đối thủ đáng gờm, Gourry! Ông đã trưởng thành lên kể từ lần đầu gặp rồi!”
“Tiếc là ngực em chẳng trưởng thành lên được tí nào!”
“Cái đồ…”
Tôi đang chuẩn bị làm loạn lên thì—Bam!—cánh cửa phòng mở tung.
“Xin lỗi thưa các anh chị… anh chị có thể nói nhỏ thôi được không?!” vị chủ nhà trọ trông khá bực bội hỏi.
Sau khi xin lỗi ổng, chúng tôi quyết định chia lượt luân phiên do thám qua trò kéo búa bao.
.
Ánh đuốc lập lòe trong đêm tối, làm lộ dạng vài trăm bóng người giấu mặt đang tụ họp.
“Như này có hơi quá so với dự tính…” tôi thì thầm quan sát.
Chúng tôi hiện đang ở một ngọn núi không quá xa Mayin. Đống tàn tích này được che lấp bởi rừng cây. Nơi này đã bị hủy hoại theo thời gian, nhưng nó hẳn đã từng rất nhộn nhịp trong thời kì hoàng kim. Một dãy kiến trúc hình tròn với khán đài bao quanh lấy đấu trường trung tâm. Những hàng ghế trên hầu hết đã sụp đổ, vậy nên đám dấu mặt xúm lại quanh những hàng dưới.
Gourry, Amelia và tôi đang ở cao phía trên hàng ghế rẻ tiền đã sụp đồ nằm phía rìa kiến trúc này. Việc lên đây mà không dùng đến Levitation là không thể, vậy nên chỗ này không hề có canh gác. Không ai có thể nào phát hiện ra chúng toi tại đây trong bóng tối, ở giữa đống đổ nát.
Đêm qua Amelia đã phát hiện ra nơi này, chúng tôi cùng đến đây và phát hiện ra cuộc tập chung bí ẩn này.
“Anh trông cũng không thấy nhiều lắm…” Gourry thì thầm từ phía bên cạnh.
“Xét về số lượng, không. Nhưng nếu tính thêm cả mật độ dân cư thì đây là một cuộc tập chung khá lớn so với một vùng hẻo lánh như đây đấy.”
“Việc này là đang chống lại cái thiện!” Amelia thì thầm ở phía bên kia của Gourry. “Không ngờ một tà giáo lại sở hữu nhiều môn đồ đến vậy… Vùng đất này không còn công lí sao?!”
Trong lúc cô ấy còn đang càm ràm, bầu không khí xung quanh những kẻ giấu mặt thay đổi. Một tiếng hoan hô phát ra từ phía họ.
“Có ai đó đang bước ra!” Gourry nói ra điều hiển nhiên.
Năm bóng người bước vào đấu trường qua thứ dường như là cổng vào cho đấu sĩ. Bọn họ mặc áo và đồ trùm đỏ thẫm, mang theo thanh trường kiếm nghi lễ với lưỡi kiếm nhuộm đỏ. Chỉ một trong số chúng để lộ mặt. Bốn tên còn lại đeo mặt nạ cùng màu với áo, trông được chế tạo kì công hơn nhiều so với những cái mặt nạ tạm bợ mà các môn đồ đeo.
Kẻ lộ mặt bước vào trung tâm đấu trường, trong khi bốn kẻ còn lại đứng cách đó vài bước. Mỗi kẻ đứng theo một hướng xung quanh hắn—bắc, nam, đông, tây.
“Năm thuộc tướng,” Amelia thì thầm với vẻ khó chịu.
À, phải rồi…
“Năm gì cơ?” Gourry hỏi tôi vì lí do gì đó.
“Năm ma tộc thượng cấp mà Xích Nhãn Shabranigdu đã tạo ra.” Mặc dù mình chẳng biết rằng đó là thực hay hư, tôi bổ sung thêm trong suy nghĩ.
“Được rồi, bốn người đứng thành vòng tròn theo các phương hướng kia đại diện cho Ma Long Vương, Hải Vương, Bá Vương và Thú Vương. Vậy thì kẻ ở giữa chính là Minh Vương,” Amelia cũng phụ giải thích.
Minh Vương Fibrizo, kẻ có thể tự do thao túng thế giới tinh thần, là kẻ mạnh nhất trong số đó. Vậy… nghĩa là gã kia là giáo chủ? Trông hắn giống như một tên pháp sư ác nhân hạng ba gầy gò vậy. Chẳng có tí sức hút nào.
“Tất cả mọi người!” hắn ta kêu lên với giọng trầm và lớn đến bất ngờ. “Chúng ta có tin vui trong ngày hôm nay. Klotz đại nhân sẽ sớm trở về!”
Một tiếng hoan hô nữa lại vang lên. Kẻ tên “Klotz” kia hẳn là giáo chủ và kẻ đang phát biểu kia chỉ là người thay thế.
“Tôi cũng đã nhận được tin rằng ngài ấy đã tìm được thứ mà ngài đang tìm kiếm!” gã kia hồ hởi nói tiếp trong khi tiếng trầm trồ của đám đông mỗi lúc một lớn hơn. “Giờ không ai còn có thể ngăn cản chúng ta! Khiếp đảm đi, lũ sâu mọt thờ Xích Long Thần Ceifeed! Sức mạnh thực sự—khát vọng thực sự của con người—đứng về phía chúng ta!”
Này, này, này nhé! Tôi quay sang nhìn Amelia. Thật may thay, cổ chỉ đang ủ rũ cúi đầu xuống. Cô ấy vẫn chưa nổi quạu.
Gã đàn ông kia nói tiếp, “Trạng thái tự nhiên của vạn vật là sự hỗn mang! Nói cách khác là cái ác! Những kẻ ngu ngốc không chịu chấp nhận điều đó—”
Tới đó, Amelia đứng dậy.
Khoan…
“Burst Rondo!” cô ấy xướng tên ma pháp, phóng đi khoảng chục quả cầu ánh sáng xuống nhóm người.
Bwoom!
“Gwaaah!”
“Hyeeeee!”
“Yaaaaargh!”
Ngọn lửa bùng lên cùng với những tiếng la hét. Tôi đưa hai tay ôm đầu. Chết tiệt! Amelia không hề ủ rũ chút nào… cỏ đang khẽ xướng một ma pháp tấn công! Xì, trời! Nếu muốn nổi quạu thì ít nhất báo cho đằng này một tiếng đi chứ!
Mà, trong khi ma pháp cổ sử dụng trông giống như phóng đi nhiều Fireball đồng thời, từng quả cầu ấy khá là yếu. (Ý tôi là, nếu bị dính trực diện thì vẫn có thể bị nướng chín, chắc chắn luôn.) Đòn ma pháp với vẻ ngoài ấn tượng nhưng sức công phá yếu đó là lời khiêu chiến của Amelia.
“A… đằng kia!”
“Có ai đó ở đây! Lũ canh gác làm ăn kiểu gì vậy?!”
Khi đám giáo đồ phát hiện ra chúng tôi—“Lighing!”—Amelia ném một quả cầu ánh sáng lên không trung.
“Nghe đây, những kẻ phục tùng bóng tối!” Amelia mở lời như thể đang ngâm thơ. “Cho dù mấy người có chắp vá bao nhiêu sự dối trá lại đi nữa, vẫn luôn chỉ có một sự thật duy nhất! Nếu vẫn còn chút ánh sáng trong trái tim mình, các người phải xem xét lại con đường mà mình đang bước đi! Hãy đi theo chính nghĩa, hãy đi theo bằng chính ý chí tự do của mình!”
Lời hay ý đẹp đấy, nhưng không có tác dụng với bất kì ai ở đây đâu…
“Bắt lấy ả!”
Thấy chưa?
Theo lệnh tên lãnh đạo ốm yếu, những giáo đồ lao về phía chúng tôi. Bọn họ sẽ không thể nào tự mình lên được trên đây, nhưng đứng đó đợi thì sẽ chẳng nghĩa lí gì.
“Amelia, Gourry! Hãy chia ra!”
“Tại sao? Chúng ta nên đối đầu trực diện—”
“Bất lợi địa hình,” tôi nói cắt ngang lời cô ấy. “Nếu một trong số chúng có thể sử dụng ma pháp tấn công, bọn chúng có thể đánh sập kiến trúc này từ dưới chân chúng ta! Ngay cả khi cậu có đang xướng chú thì cũng vậy!”
“Nhưng, nhưng… quay lưng lại với cái ác…”
“Rút lui, tập hợp và phản công một khi đã sẵn sàng! Các anh hùng đều làm như vậy đúng không?”
“Phải, cậu nói đúng!” Amelia đáp lại rồi mau chóng xướng chú. “Levitation!”
Mừng là cổ dễ bị lừa! Ma pháp của cô ấy mang cả ba người chúng tôi lên không trung.
“Ma pháp ư?!”
“Khốn kiếp! Đừng để chúng thoát! Mau ra ngoài!” đám bịt mặt huyền náo.
“Mau lên, Amelia!”
“Đang cố đây!”
Việc Gourry thúc giục cổ không giúp được tí nào. Độ cơ động của Levitation khá tốt, nhưng di chuyển khá chậm. Không đến mức gọi là quá chậm chạp, nhưng tốc độ tối đa của nó cũng chẳng khác đi bộ nhanh mấy. Lúc chúng tôi tiếp đất thì bóng hình những kẻ truy đuổi đã lộ diện từ một đoạn phía sau bọn tôi.
“Vào rừng thôi!” Amelia kêu lên.
Nói rồi cổ lao đi mà không đợi hồi đáp. Gourry và tôi chạy theo sau. Đám bít mặt đuổi theo sau, la lối mấy câu cũ rích như “Chúng kia rồi!” và “Tóm lấy chúng!” (Mà bọn chúng cũng chẳng có nghĩa vụ phải nghĩ ra một câu thoại nào đó mới toanh trong tình huống như thế này.) Amelia lao ra khỏi con đường mòn và xuyên qua rừng cây.
“Đưa tay đây mọi người!” cô ấy lên tiếng.
Gourry và tôi nắm lấy bàn tay cô ấy. Sau đó cổ bắt đầu xướng chú. Khoan, tôi biết ma pháp này—
“Dark Mist!” cô ấy kêu lên.
Đúng như cái tên, ma pháp ấy tạo ra một lớp sương mù bóng tối. Tầm nhìn trong đó giảm xuống về không. Mấy người sẽ chẳng thể thấy gì từ ngoài vào, hay cả từ trong ra. Đó là chiêu thức đặc trưng của một tên sát thủ từng nhắm tới mạng tôi trước đây…
“Cậu học phép đó từ bao giờ thế, Amelia?!”
“Phép này có vẻ hữu ích nên tớ đã bí mật học nó.”
“D’aww… Muốn khóc quá. Thật chủ động làm sao! Gourry, ông nên học cổ đi!”
“Ôi thôi nào. Đó—”
“Hướng đó! Tôi nghe được tiếng bọn chúng!” giọng nói của một kẻ truy đuổi cất lên, xen ngang những gì Gourry định nói. Cả bọn tôi đều im lặng.
“Ở đây! Chắc chắn tôi vừa nghe có tiếng nói chuyện!”
“Chuyện gì vậy? Thứ khổng lồ màu đen kia là gì?!”
Tất cả những gì Dark Mist tạo ra là một vùng bóng tối… nhưng nhìn từ phía bên ngoài, dưới ánh đuốc, dám cá trông nó giống như một con quái vật đen khổng lồ. Trông thực sự siêu khả nghi!
“Phía trong… Không, tối quá không nhìn thấy gì! Đây hẳn là một ma pháp gì đó!”
“Ugh! Ai đó gọi Mazenda đại nhân đi!”
“Ngài ấy hẳn đang ở đền…”
Trong khi những kẻ truy đuổi còn đang lo sợ trước mồi nhử Dark Mist, chúng tôi thành công chạy thoát.
.
“Này, Lina, chúng ta còn phải chạy thêm bao xa vậy?” Gourry hỏi lúc bọn tôi đã đi qua ngôi làng thứ hai kể từ Mayin.
“Ừm, đã gần trưa rồi… Chúng ta nên nghỉ ngơi ở đâu đó…” Amelia rên rỉ đầy mệt mỏi. Phía dưới mắt cô ấy là hai quầng thâm lớn.
“Được rồi… chúng ta sẽ nghỉ chân tại thị trấn kế tiếp.
Dĩ nhiên, tôi cũng đã khá mệt rồi. Chúng tôi đã chạy xuyên đêm để bỏ trốn. Gourry là người duy nhất trong ba chúng tôi trông vẫn khỏe mạnh. Tôi muốn giữ khoảng cách với kẻ địch càng nhiều càng tốt. Đường nhiên, lẩn trốn trong rừng sẽ làm kẻ địch khó lần theo dấu chúng tôi hơn. Nhưng cả tôi và Amelia đều không muốn cắm trại, vậy nên chuyện đó khỏi bàn.
“Bỏ chuyện đó qua một bên, Lina. Rút lui và tập hợp lại được rồi, nhưng chúng ta sẽ phản công như thế nào đây?” Amelia mệt mỏi hỏi.
“Không phải tốt hơn chúng ta nên xới tung nơi đó lên và xử lí toàn bộ họ không?” Gourry chêm thêm.
Amelia gật đầu đồng tình. Sự thiếu ngủ xem ra đã ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của cô ấy.
“Nghiền nát một cuộc tập hợp giáo đồ nho nhỏ sẽ giúp ích được gì chứ? Giáo chủ của bọn chúng còn không có ở đó.”
“Đó không phải trụ sở chính của bọn chúng ư?!”
“Ôi trời… Gourry, thể loại tổ chức nào lại đi đặt trụ sở tại một nơi hiển nhiên như vậy chứ? Ngay cả khi được che giấu bởi rừng cây thì bất kì ai tản bộ qua núi đều có thể tình cờ bắt gặp nó. Ngoài ra, còn có ai đó nói rằng Mazenda ‘đang ở đền’ nữa, nhớ không?”
“C-Có người nói vậy à?”
“Đúng vậy! Và Amelia thì không hề đuổi theo chúng ta khi Amelia tấn công, nghĩa là cô ta đang không hề ở đó. Vậy nghĩa là cái ngôi đền kia đặt ở một nơi nào khác. Nghĩa là…”
“Đó không phải hang ổ của bọn chúng…”
“Chính xác. Còn giờ về kế hoạch để tiến tiếp, bước thứ nhất là tiêu diệt Mazenda và lấy lại ma pháp cho tui. Ông có nghe không đấy, Gourry?”
“Ờm…”
Yep, không hề lắng nghe chút nào.
“Thôi nào.”
“Khoan đã, Lina, Amelia…”
“Amelia làm sao?”
Tôi quay lại nhìn, và… cổ đang đứng sững ở cách sau chúng tôi một đoạn. Gourry nhanh chóng chạy lại phía cô ấy.
“Cô ấy không sao!” cậu ta lên tiếng. “Cô ấy chỉ đang ngủ đứng thôi.”
Này nhé…
“Dường như cô ấy đã rất mệt rồi. Cứ để im vậy một lúc đi.”
“Gượm đã! Chúng ta không thể ‘để yên’ cậu ấy tại một nơi như thế này được!” Thôi nào! Amelia! Dậy đi, Amelia!”
Tôi bước tới và lắc cô ấy vài lần trước khi cổ mở mắt.
“A… Lina?”
“Không giỏi thức khuya lắm nhỉ, Amelia?”
“Ừm… tớ không thể… chịu đựng được… zzz…”
Hiểu rồi.
“Chà, xem ra ông phải mang cậu ấy theo cùng rồi, Gourry.”
“Zzz… Zzz…”
“Này! Đừng vó mà vờ ngủ với tui, đồ bự con! Chết tiệt… chúng ta không có thời gian chơi đùa đâu!”
“Ừm… chúng ta thực sự không có thời gian,” Gourry nói và đột ngột chuyển sang chế độ nghiêm túc. Cậu ấy thậm chí còn rút kiếm ra.
Một lúc sau đó thì tôi cảm thấy có sự hiện diện… có lẽ tôi mệt hơn mình nghĩ.
“Kẻ địch?” Amelia lên tiếng hỏi và bắt đầu bước đi khi nhận thấy.
Rồi sau đó phát ra một tiếng xào xạc từ những cái cây xung quanh.
“Lina, nghe kĩ đây,” Gourry khẽ nói. “Mang Amelia rời khỏi đây. Anh sẽ cầm chân chúng.”
“Khoan! Đợi đã, Gourry! Tại sao cơ chứ?”
“Kẻ địch dường như rất mạnh. Em không thể dùng được ma pháp còn Amelia thì đang kiệt sức. Ít nhất anh có thể tự mình sống sót thoát ra được khỏi đây, nhưng…”
“Chà, linh cảm tốt đấy,” một giọng nam cao phát ra từ giữa rặng cây. Tôi hướng mắt về phía đó nhưng không thấy gì cả.
“Một ác nhân tốt sẽ xuất đầu lộ diện!” Amelia la lên, nhưng chủ nhân của giọng nói kia ngó lơ.
“Khiêu chiến với tổ chức bọn ta, ngay cả khi chúng ta đang không có mặt, là rất to gan đấy… Tiếc là chúng ta đã quay lại không lâu sau khi bọn ngươi phá hỏng cuộc tập hợp. Đương nhiên, dù gì thì các ngươi cũng sẽ chết thôi… Heh heh heh.”
“Gilfa, đừng có nói hết cho bọn chúng,” một giọng nói khác cất lên, chủ nhân của nó tiến lên phía trước.
Kẻ đó là một người thú. Trông hắn giống như một người thằn lằn, nhưng có một chút sự khác biệt. Trên lưng hắn là một cái bướu khá lớn, điều đó cho thấy rằng hắn là hợp thể của nhân loại và rắn xoắn đen. Hắn đứng cao hơn Gourry một cái đầu và mang theo thanh đại kiếm trong tay.
“Heh heh heh. Đừng có thô lỗ, Vedul. Ta chỉ đang muốn cho chúng biết được ai là kẻ đã giết chúng thôi,” gã Gilfa vẫn chưa lộ diện bật cười.
“Sao phải quan tâm đến chuyện đó? Chúng ta chỉ được lệnh truy lùng và giết chúng. Đó là tất cả những gì chúng ta cần làm,” Vedul đáp lại và từ từ tiếp cận chúng tôi.
Tới đó, Gourry nhanh chóng rút kiếm và lấy ra một cái chốt từ trong túi.
Cậu ấy dùng thẳng Quang Kiếm luôn ư?!
Quang Kiếm là vũ khí huyền thoại đã tiêu diệt Zanaffar, con ma thú đã phá hủy Sairaag, nơi từng được biết đến với cái tên Thành phố Ma pháp. Thanh kiếm ấy hình thành lưỡi kiếm bằng cách điều hướng ý chí của người sử dụng—một lưỡi kiếm mạnh đến mức có thể tiêu diện được cả ma tộc. Dù trông có vẻ khó tin, Gourry là người thừa kế đầy tự hào của vũ khí huyền thoại này. Việc cậu ấy phải dùng tới nó ngay lập tức nghĩa là hai kẻ kia không phải dạng xoàng.
“Cẩn thận, Lina! Amelia!” Gourry lên tiếng mà không rời mắt khỏi Vedul. “Bọn chúng có tới ba tên! Đừng hạ thấp cảnh giác!”
Hả?!
“Ô hô! Ấn tượng lắm. Ngươi nghe gì chưa, Vedul? Hắn có thể cảm nhận được Grouz đang ẩn nấp ở đây,” Gilfa nói với giọng bình tĩnh…
Ngoại trừ việc nghe như nó phát ra từ chỗ mà Vedul đang đứng. Tôi nheo mắt lại nhìn dưới ánh nắng ban trưa, nhưng tất cả những gì mà tôi thấy chỉ là gã người thằn lằn ở đó. Trông cũng không giống như nói tiếng bụng, vậy Gilfa đang ở chỗ quái nào?
Cơ thể của Vedul giật lên tràn đầy sức mạnh. Ngay khi đó…
“Flare Arrow!” Amelia bất ngờ tấn công, dường như đang xướng chú suốt khoảng thời gian vừa rồi.
Vrrroosh! Dường do mất cảnh giác, Vedul đã lĩnh vài mũi tên. Nhưng ngay khi đó, hắn ta lao thẳng tới Gourry!
“Ánh sáng, hãy tới đây!” anh bạn kiếm sĩ tóc vàng gầm lên, uyển chuyển thủ thế thanh kiếm ánh sáng.
Rồi cậu ta chém xuyên qua cả thanh đại kiếm của Vedul và cơ thể hắn… hoặc… lẽ ra là như thế.
“Tch!” Thay vào đó, cậu ta lui lại với một vết cắt lớn trên tấm giáp ngực vảy thiết xà.
“Hah! Nhìn kìa, Vedul! Quang Kiếm đấy! Ta không biết kiếm pháp của hắn thuần thục thế nào, nhưng thứ đó áp đảo mọi thanh kiếm mà ngươi có thể sở hữu. Thứ đó thậm chí còn có thể cắt xuyên qua bóng của ta!” Giọng của Gilfa cất lên một cách vui vẻ đến khó chịu.
Dường như ngay khi Gourry thủ thế với Quang Kiếm, vô số lưỡi đao bóng tối đã lao ra từ cái bóng dưới đất của Vedul. Vừa lui lại, Gourry vừa dùng Quang Kiếm để đánh bay chúng đi… và thanh đại kiếm của Vedul đã chém sượt qua cậu ấy trong quá trình đó.
“Tuy nhiên, xem ra chúng cũng bất ngờ… Rất tiếc khi phải nói rằng các ngươi sẽ phải dùng ma pháp mạnh hơn mới có thể làm thương được Vedul này đây. Hắn ta sống dai vậy đấy.”
Hắn sở hữu năng lực kháng ma pháp tự nhiên ngang hàng với tiểu ma pháp ư? Trước đây tôi từng chiến đấu với một tên người thú như vậy…
“Im lặng,” tên người thằn lằn nói, quở trách Gilfa thêm lần nữa vì tội nói nhiều.
“Ồ, đừng có vậy chứ, Vedul. Nếu vừa rồi ta không dùng đến bóng của mình thì ngươi đã mất thanh kiếm đó rồi. Và đó có thể sẽ không chỉ là thiệt hại duy nhất đâu…”
Khoan đã… Lẽ nào Gilfa là một người khiển bóng?!
“Ngay cả nếu ngươi nói đúng, ta cũng không có cách nào có thể báo đáp.”
“Chà, quả là như vậy…”
Trong khi hai người bọn chúng cãi cọ, Vedul một lần nữa lao vào Gourry. Nhưng Gilfa… ngay cả nếu hắn là một người khiển bóng, liệu việc giao tiếp thông qua bóng của người khác có khả thi?
“Bóng của hắn, anh Gourry!” Amelia cất tiếng.
“Hiểu rồi!” Gourry đáp lại mà không lỡ mất một nhịp.
Rồi cậu ấy xông lên phía trước, đâm Quang Kiếm vào cái bóng dưới mặt đất của Vedul. Không, Gourry! Sau đó một khắc, cậu ấy thu kiếm về và đỡ lấy nhát vung ngược kiếm của Vedul. Cậu ấy chém đôi thanh đại kiếm, nhưng ngay lúc ấy… nắm tay trái của gã người thú cắm sâu vào bụng Gourry!
“Gah!”
“Gourry!”
Gourry bị thổi bay, Vedul truy đuổi ngay theo sau. Cậu ấy sửa lại tư thế và thủ Quang Kiếm gần như ngay lập tức. Lần này, kẻ bị đẩy lùi là Vedul. Suy cho cùng thì thanh kiếm của hắn đã vô dụng rồi.
“Ôi trời… Coi chừng đấy Vedul. Cứ chừng này thì chúng ta sẽ phải nhờ Grouz giúp đỡ đấy.”
“Có lẽ chúng ta phải làm vậy rồi,” gã người thú đáp lại với một cái gật đầu u ám.
“Mình nhầm ư?!” Amelia thở hắt. Dường như cô ấy đã nghĩ rằng Gilfa thực sự đang trống trong bóng của Vedul…
“Lina! Amelia! Mau chạy đi! Anh có thể tự mình xử lí được!” Gourry kêu lên, máu nhỏ xuống từ bên khóe miệng.
“Nhưng—”
“Chỉ là một vết xước trên môi thôi! Anh ổn! Đi đi!”
“Được rồi…” tôi cố nặn những từ đó ra.
“Lina?!” Amelia kêu lên.
“Chúng ta không giúp được gì ở đây cả! Ma pháp hỗ trợ của cậu không hề có tác dụng, và tui… tui chỉ là một gánh nặng!”
Đó là một sự thật nghiệt ngã. Với ma pháp của mình bị phong ấn, tôi chỉ là một cục tạ.
“Lina…” cô ấy vọng lại.
“Gourry! Bọn này đi đây!”
“Được! Giữ an toàn đấy, anh sẽ gặp lại em sau! Amelia, hãy trông chừng Lina!” Gourry nói rồi mỉm cười tự tin với Vedul. “Tiếp tục thôi. Và ngươi có thể gọi hắn ta ra… thành viên thứ ba trong đội của ngươi.”
“Tốt thôi! Mau ra đây, Grouz!”
Theo tiếng kêu của Vedul, thứ gì đó phóng ra khỏi khu rừng… nhưng Amelia và tôi không thể nào biết được đó là gì.
.
“Lina…”
“…”
Amelia và tôi đang băng qua khu rừng. Chúng tôi bỏ Gourry lại phía sau, men theo đường chính một thời gian rồi tiến vào khu rừng.
“Lina?”
“Ồ… xin lỗi, tui đang cảm thấy có chút rối bời,” tôi khẽ đáp lại. “Tui… cần phải nghĩ xem mình phải làm gì.”
Tôi cần tìm cách đánh bại Mazenda và lấy lại ma pháp. Cô ta dường như quá mạnh để tôi có thể đánh bại theo bất kì cách thông thường nào. Và nếu tôi để Amelia đi chiến đấu với cô ta, cô ấy cũng sẽ bị như tôi. Chúng tôi cần Gourry cho các chiến lược khả dụng để chống lại Mazenda.
“Mà… Mà, hãy lẩn trốn một thời gian và chờ đợi cơ hội đi tìm Gourry. Dám chắc cậu ấy sẽ ổn thôi. Chúng ta chỉ cần phải tập hợp lại.”
“Rất tiếc, nhưng ta sẽ không cho các người thời gian đâu,” một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía trước chúng tôi.
“Ugh!” tôi cắn môi.
Áo đỏ và áo trùm cùng màu… Đó là kẻ đã chủ trì cuộc tập hợp đêm qua. Khuôn mặt hắn trông thật đơn giản, nhưng tôi không thể nào đọc được năng lực của hắn.
“Mặc cho vẻ ngoài này, ta, Balgumon, là kẻ đứng thứ hai trong tổ chức… Ngươi đã sỉ nhục ta qua việc làm loạn ngay trước mắt của ta, vậy nên ta sẽ chứng tỏ bản thân bằng việc đích thân tiêu diệt các ngươi.”
“Kẻ đứng thứ hai trong tổ chức” hử? Vậy chúng không coi mình là một giáo hội…
“Xin kiếu nhá,” tôi rút thanh kiếm ngắn của mình ra và nói.
Dù trông vậy thôi nhưng kĩ năng dùng kiếm của tôi khá ổn. Tôi có thể đánh bại bốn hoặc năm gã bình thường mà không phải dùng đến ma pháp. Có lẽ đó chỉ là một suy nghĩ viển vông thôi, nhưng nếu gã kia chỉ là một tên pháp sư bình thường thôi, tôi cho rằng mình có cơ hội chiến thắng khá cao.
Được rồi! Làm thôi nào!
“Amelia! Hỗ trợ tui!” tôi la lên và chạy về phía gã ta. Tôi có thể nghe được tiếng xướng chú từ phía sau—một ma pháp mà tôi khá quen thuộc.
À, vậy ra đó là ý định của cổ…
“Heh! Nhào vô!” Balgumon kêu lên và bắt đầu xướng câu chú của mình.
Amelia hoàn thiện trước, phát động ma pháp sau lưng tôi.
“Chết đi!” tôi hét lên và vồ lấy Balgumon.
Ngay sau đó, cả không gian bị bao trùm trong ánh sang chói lòa.
“Ugh!” Balgumon rên rỉ khi giác mạc của hắn bị thiêu cháy.
Amelia đã giải phóng một đòn Lighting với độ sáng tối đa, thời lượng bằng không phía sau tôi. Tôi đã dự đoán được nước đi đó và né sang một bên ngay khi tiếp cận Balgumon. Tốt lắm! Ngay khi ánh sáng lắng xuống, tôi thu hẹp khoảng cách còn lại. Bắt được rồi! Tôi vung thanh kiếm ngắn với khoảng căn hoàn hảo (nếu có phải nói ra)… nhưng chỉ cắt xuyên qua không khí.
“Cái gì?!” Balgumon, mặc cho việc lẽ ra đã bị làm mù, dễ dàng né đòn tấn công của tôi.
Trong cơn bối rối, tôi đuổi theo. Hắn ta lui lại như thể thực sự có thể thấy được tôi và lại xướng chú. Có phải hắn chỉ giả vờ bị mất thị lực? Nhưng nếu vậy sao hắn không tận dụng điều đó và phản công?
“Lina!”
Ngay khi nghe được lời của Amelia, tôi cảm nhận được một sự đe dọa đang tiến tới từ phía trên…
“Ngh!”
Tôi nhảy sang một bên vừa khi một ánh bạc lướt qua ngay phía bên phải mặt tôi. Nếu chỉ muộn hơn một chút thôi thì đầu tôi đã bị bổ ra như quả dưa rồi.
“Còn một tên nữa ư?!” tôi kêu lên và vội giữ khoảng cách.
“Tch. Không kết liễu được cô ta.”
Kẻ vừa tấn công là một gã người thú với thanh trường kiếm trong tay. Trông hắn ta giống như một người sói, nhưng có chút khác biệt. Có lẽ là lai tạp của một vài chủng loài.
“Feltis ư? Đừng can thiệp,” Balgumon nói và ngắt câu chú của mình thêm lần nữa.
“Mắt ngài có sao không?”
“Ừ. Ta có thể nhìn được rồi.”
Trong lúc nói chuyện, gã người thú chầm chậm tiếp cận tôi trong khi Balgumon lùi lại.
“Ugh! Amelia! Không có thì giờ nghỉ ngơi đâu!” tôi lên tiếng.
“Hiểu rồi!” cô ấy đáp lại và bắt đầu xướng chú.
Được, đến lúc lôi hàng nóng ra rồi! Nhưng lúc này… Balgumon đang bứt tốc lao đến Amelia. Hắn chỉ đang giả vờ bị mù thôi ư?!
“Amelia?!”
Do đang bị gã người sói giữ chân nên tôi không thể tới giúp đỡ. Cô ấy sẽ phải tự mình đương đầu với hắn! Cô ấy hủy ma pháp và thủ thế…
“Đừng lo, Lina! Tớ có thể xử lí được ít nhất một hoặc hai tên ác nhân! Tớ sẽ cho hắn thấy sức mạnh của công lí— Urgh!”
…Và bất tỉnh ngay sau khi lĩnh một cước vào bụng từ Balgumon. Vậy mà nói to như thế đấy! Chết tiệt!
“Không được di chuyển!” Balgumon tóm lấy cô ấy từ phía sau và đe dọa.
Được rồi, giờ làm gì đây? Nhanh nào, Lina, nghĩ đi…
“Thật ngây thơ,” tôi cất tiếng, quyết định chọn phương án ngạo mạn. “Ta thừa biết rằng kể cả nếu ta có nghe thì đằng nào cuối cùng ngươi cũng sẽ giết ta… vậy ngươi thực sự nghĩ rằng ta sẽ làm theo sao?”
Theo lời tôi, một nụ cười hiện lên trên mặt Balgumon. “Khoan nào. Ta còn một lựa chọn khác dành cho ngươi đây. Trước tiên, ta phải hỏi ngươi một câu. Có phải ngươi là pháp sư đã bị Mazenda phong ấn ma pháp không?”
“Đúng vậy,” tôi đáp lại, lưỡi kiếm vẫn giương cao.
“Vậy thêm một câu nữa. Cô gái này đã gọi ngươi là Lina… Có phải ngươi là Lina Inverse?”
“Có thể,” tôi thản nhiên nói.
Không phải khoe khoang gì đâu, nhưng tôi khá là nổi danh. Lúc nào tôi cũng gặp những chuyện như vậy. Thân là một kiếm sĩ hạng nhất và một pháp sư đại tài xinh đẹp chống lại cái ác và bảo vệ cái yếu, dĩ nhiên là tôi sẽ nổi tiếng rồi! (Úi! Lỡ khoe khoang mất rồi!)
“Nếu vậy… ta sẽ tha cho mạng của ngươi. Ta cũng sẽ nói chuyện với Mazenda và gỡ bỏ phong ấn. Đổi lại, ngươi sẽ phải làm việc cho chúng ta.”
Ah. Biết chuyện này sẽ đến mà…
“Hừm…” tôi lầm bầm.
Tôi thà chết còn hơn làm việc cho đám này, nhưng tôi không thể nào để chúng giết Amelia được. Hơn nữa, chết ở đây cùng với cô ấy cũng sẽ chẳng mang về lợi ích gì… Tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi hít một hơi thật sâu, mở miệng ra, và—
“A, cuối cùng cũng bắt kịp. Tôi đã phải đi tìm khắp nơi đấy, ngài Feltis,” một giọng nói nhịp nhàng cất lên từ phía sau tôi.
“Là ngươi! Gã sư cọ khốn kiếp! Không thể tin được rằng ngươi đuổi theo ta xa đến vậy!” Feltis gầm lên.
Oái, hắn ta nghe có vẻ rất bực. Hắn đang nói với ai vậy?
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage 海王/Deep Sea: Biển Sâu 覇王/Dynast 獣王/Greater Beast: Đại Ma Thú 冥王/Hellmaster: Bá Chủ Địa Ngục 爆煙舞/Bộc Yên Vũ: Vũ điệu khói lửa