“Ồ ♡ Nè, nè, các cô là pháp sư lang thang đúng không?”
Người cất giọng vui vẻ gọi chúng tôi là một cô gái với mái tóc đen dài.
Trông cô ấy có vẻ lớn hơn tôi chút đỉnh. Cô ấy là một cô gái xinh xắn với đôi mắt to tròn nổi bật. Nhìn vào trang phục thì dường như cô ấy là một pháp sư tập sự.
“Ừm… Đúng vậy.” Tôi vừa gật đầu vừa bỏ miếng bánh phô mai cuối cùng vô miệng.
Tiện nói luôn, “các cô” ở đây là chỉ tôi và Naga, người đang ngồi phía đối diện tôi và nốc vodka bằng cái ly to tổ chảng.
“Nè, nè, thật ra là tôi có chuyện này muốn nhờ giúp đỡ…”
(Lại thêm một ủy thác vặt nữa à…) Tôi thầm thở dài trong lòng.
Không biết có phải do tôi nghĩ quá hay không, chứ dạo gần đây (mà cũng không phải chỉ gần đây), mấy vụ nhờ vả kiểu gì cũng chẳng bao giờ là việc tử tế cho ra hồn cả…
“Tên của tôi là Clea, và như các cô có thể thấy đây, tôi là một pháp sư tập sự. Chà, tôi đã được giao một nhiệm vụ viết báo cáo, nhưng nội dung nghe chừng có vẻ khá rắc rối. Thấy hai cô là pháp sư lang thang nên hẳn tay nghề của cả hai cũng cao lắm ha? Tôi chỉ đơn giản là muốn nhờ hai cô giúp sức một chút. Còn về bạn bè của tôi thì… thực sự không trông mong gì được. Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ trả công hậu hĩnh!”
Cô ấy nói một tràng dài không ngừng nghỉ, như thể không cần người khác trả lời.
“Hừ… Muốn thuê chúng tôi không hề rẻ đâu đấy,” Naga bất chợt nói mấy thứ không cần thiết.
Nghe kiểu đó thì khác gì ngầm định rằng cả bọn sẽ nhận làm nếu giá cả hợp lý chứ.
“Dù gì thì cả hai người tụi tôi đều là pháp sư hàng đầu, có cả tiếng tăm lẫn thực lực đấy.”
“Tiếng tăm lẫn thực lực… Nữ pháp sư mà nổi tiếng thì… A!” Clea-san khựng lại trong thoáng chốc, suy nghĩ gì đó rồi vỗ hai tay vào nhau, mắt sáng rỡ. “Đừng nói là… Lina Inverse?!”
“Ồ, cô biết à?” Tôi tròn mắt ngạc nhiên, không giấu nổi bất ngờ.
“Chứ sao nữa. Tôi đã nghe danh rồi mà. Với cả ngoại hình của cô giống hệt như những gì tôi tưởng tượng luôn á. Tôi cũng là một fan của cô đó. Lát cho tôi xin chữ ký nha ♡”
Vừa nói, cô ấy vừa nắm chặt lấy tay Naga.
(Sai người rồi đó.)
“Ê, ê…”
“A, xin lỗi, quên mất. Cô bé này là phụ tá của Lina-san đúng không?”
“Hừ. Bảo là phụ tá thì cũng đúng đó.”
“Cái gì hả?! Này, Clea-san, tôi mới là Lina đây! Còn cái cô kia là Naga, kẻ suốt ngày bám lấy tôi như phân cá vàng ấy!”
“Cái gì mà phân cá vàng chứ?! Tôi là kỳ phùng địch thủ mạnh nhất trong đời cậu đấy, nhớ không?!”
“Ai mà thèm nhớ mấy thứ đó chứ!”
Trong khi hai người chúng tôi cãi nhau ầm ĩ, Clea-san đứng ngoài chỉ biết tròn mắt ngơ ngác.
“Ể… Đây mới là Lina-san ư? Khác xa tưởng tượng ghê…”
“Vậy à?”
“Xem nào, từ những gì mà tôi nghe được về Lina-san, cô ấy là một pháp sư tà ác, cực kỳ xấu tính và mặc mấy bộ đồ hở hang một cách vô nghĩa nữa. Đúng không?”
“Đừng có mà đòi hỏi sự đồng thuận ở chỗ tôi chứ!”
“Tôi giống pháp sư tà ác chỗ nào hả?!” Naga thốt ra những lời nghe hoàn toàn chẳng có chút tự giác nào.
“Đừng giận mà. Nếu có nói gì khiến cô khó chịu thì xin lỗi nhé. Tại tôi thẳng tính nên cứ nghĩ gì là buột miệng nói vậy hết.”
(Ê.)
“À này, chuyện tôi là fan thì là thật đó. Câu chuyện mà tôi thích nhất là vụ Lina-san gọi sét xuống thiêu rụi cả thành phố Clursa ấy!”
“Không có! Không hề có chuyện đó! Tôi không có làm cái chuyện tày trời đó đâu!”
“Ể? Vậy hả?!”
“Thật đấy! Tôi hoàn toàn không làm chuyện đó đâu!”
“Kỳ vậy ta… Lời đồn nghe có vẻ hấp dẫn hơn nhiều… Làm phí công kỳ vọng…”
(Con nhỏ này… Rốt cuộc cổ mong đợi cái gì từ mình vậy chứ?)
“Tóm lại! Nghe đây, Clea-san đúng không? Báo cáo của pháp sư chỉ thực sự có giá trị khi tự mình hoàn thành nó thôi!”
Dĩ nhiên… Nói trắng ra thì ai mà rảnh tới mức đi làm bài hộ cho một pháp sư tập sự chứ, đó mới là suy nghĩ thật của tôi.
Để tôi giải thích sơ qua một chút, ngay cả trong giới pháp sư thì cũng có phân chia cấp bậc rõ ràng, để được thăng cấp từ “tập sự” lên thành “pháp sư” thì sẽ cần phải hoàn thành nhiều loại báo cáo, và chỉ khi các báo cáo đó được sư phụ công nhận thì người đó mới trở thành một pháp sư thực thụ.
Sau đó, mỗi khi đạt được một thành tựu nhất định, cấp bậc sẽ không ngừng tăng lên. Khi cấp bậc càng cao, đãi ngộ trong Hiệp hội càng tốt và các loại sách có thể được truy cập cũng tăng lên theo. Nhưng nếu chỉ nhờ người khác giúp đỡ để lên cấp thì dù có được đối đãi tốt hơn đi nữa thì cũng chẳng thể nào hiểu nổi những cuốn bí thư đang nói cái gì, do vậy mà đó hoàn toàn là một việc làm vô nghĩa.
“À không, không. Ý tôi không phải nhờ các cô làm báo cáo hộ đâu. Chẳng là gần đây có một tòa thành cần điều tra và nộp lại báo cáo… Có điều, theo tin đồn thì đó là nơi có ma cà rồng ẩn náu.”
“Ma cà rồng?!” tôi thốt lên kinh ngạc.
Trong số các undead, ma cà rồng là một trong những chủng loài vừa mạnh mẽ, vừa nổi bật nhất. Chúng sở hữu ma pháp và sinh lực vượt xa con người.
…Dù vậy, dĩ nhiên là chúng không hề có nhân quyền.
Nói đi cũng phải nói lại, dù mạnh nhưng chúng lại có vô số điểm yếu, nên đối với những pháp sư có đôi chút kinh nghiệm thì cũng không phải mối đe dọa gì ghê gớm. Ví dụ, cứ ra nắng là chúng sẽ hóa thành tro, hay là cơ thể chúng dễ bắt lửa đến bất ngờ. Hiếm hoi thì cũng gặp phải những con yếu xìu.
Nói cho cùng thì chúng là lũ không có bản lĩnh cho lắm.
“Hừ. Nếu mới chỉ đối mặt với một con ma cà rồng mà đã run sợ thì đúng là cô vẫn còn non kém lắm,” Naga nói và vuốt mái tóc đen dài của mình.
Quả thật, đối với chúng tôi thì ma cà rồng chẳng phải đối thủ gì đáng ngại, nhưng với những người mới chỉ ở cấp pháp sư tập sự thì chúng vẫn là mối đe dọa không hề nhỏ.
“Nhưng cái nhiệm vụ đó… là do cô tự chọn à?”
“Không đời nào. Nếu tự chọn thì tôi đã kiếm cái dễ thở hơn rồi. Đây là nhiệm vụ được sư phụ giao cho.”
“Vậy thì người đó ít nhiều cũng phải biết về tin đồn liên quan đến ma cà rồng chứ? Thiệt tình… Không hiểu trong đầu nghĩ cái gì mà lại giao ra một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy.”
“Hừ. Còn phải hỏi nữa sao?” Naga đáp lại tiếng lầm bầm của tôi. “Chắc chắn là để gây khó dễ rồi, hoặc nếu không thì cũng là cố tình đưa ra một nhiệm vụ bất khả thi rồi ngồi chờ học trò rơi và thế bí mà đến cầu cứu, sau đó thì sẽ tranh thủ ra điều kiện để giở trò mờ ám gì đó…”
“À. Nói mới nhớ…” Clea để ánh mắt lạc vào khoảng không. “Sư phụ Graham cũng hay nhìn tôi với ánh mắt kỳ lắm. Còn từng rủ tôi đi chơi đêm nữa cơ… Tôi cảm thấy có mùi nguy hiểm nên đã từ chối rồi.”
(Ra vậy…) Thi thoảng thì cũng xuất hiện những loại người như vậy đấy. Cái kiểu lợi dụng địa vị là người đi dạy dỗ người khác để thỏa mãn dục vọng cá nhân ấy!
Rồi khi mọi chuyện bị bại lộ và trở nên nghiêm trọng, kẻ đó lại lấy cớ “thử thách” mà phủi sạch mọi trách nhiệm. Loại người như thế thì không đáng làm sư phụ!
“Clea-san, nếu là chuyện kiểu vậy thì cô cứ cho tên đó lĩnh một đòn Flare Arrow hay gì đó là xong! Không cần phải nương tay đâu. Hay giờ chúng ta kéo nhau đi cho tên sư phụ đó một trận nhỉ?”
“Hừ. Nói đến đánh úp hay tấn công bất ngờ thì khó ai qua mặt được Lina lắm.”
“…Naga, tôi sẽ nổi giận thật đấy.”
“Gì chứ?! Tôi khen cậu còn gì!”
“Đó còn chẳng phải là khen nữa!”
“À. Khoan chút đã,” Clea-san lên tiếng chen ngang vào. “Vậy vẫn không ổn đâu. Bây giờ dù có đánh bại sư phụ đi nữa, nếu bị vu là vì không làm xong báo cáo nên mới nổi giận đánh người thì sẽ chẳng vui chút nào, đúng không?”
“Cũng phải…”
“Vậy nên dù có định thiêu rụi cả thị trấn này hay làm gì đi nữa, ít nhất cũng phải hoàn thành xong báo cáo đã. Nếu chưa xong thì có nói gì cũng chỉ là ngụy biện. Chà, về tòa thành đó… để mai tôi sẽ dẫn đường cho mọi người. Dù gì thì sáng mai hai cô vẫn còn ở đây mà, đúng không?”
“C-Chờ chút đã nào, Clea-san,” tôi vội lên tiếng can.
“Vâng?”
“Chuyện dẫn đường là sao? Chúng tôi đâu có nói là sẽ nhận công việc này đâu. Với lại, còn vấn đề thù lao thì thế nào?”
Khi nghe vậy, cô ấy liền nhíu mày. “Ể?! Không phải vì muốn đánh sư phụ của tôi nên vụ giúp đỡ này coi như miễn phí à?”
“Làm gì có chuyện đó! Ai bảo miễn phí khi nào chứ?!”
“Chậc, được thôi… Vậy thì đây, coi như tiền đặt cọc.”
Nói rồi, cô ấy lấy thứ gì đó từ trong túi ra và nhét vào tay tôi.
(Hai xu đồng…)
“Cái gì… đây?”
“Đó, tiền đặt cọc đó,” cô ấy trả lời một cách hết sức vô tư.
“Này! Ai lại nhận cái thứ này để xông vào hang ổ ma cà rồng chứ?!”
“Ể?! Nhưng người ta bảo rằng Lina Inverse chỉ cần một xu đồng là cũng đủ để xóa sổ cả một thị trấn mà…”
“Là ai đã đồn cái tin nhảm nhí đó vậy…”
“Không, tôi nghĩ vậy thôi. Không đúng à?”
“Không đúng chút nào!”
Khi nghe tôi nói vậy, Clea-san xị mặt xuống thất vọng. “Vậy à… Chán thật…”
(Cái con nhỏ này… cổ nghĩ tôi là cái gì vậy hả?)
“Nhưng mà tôi cũng chỉ là một pháp sư tập sự thôi, có được ai chống đỡ kinh tế đâu. Nếu các cô đòi nhiều quá thì cũng…”
“Thế… cô có thể trả được bao nhiêu?”
“Ráng lắm thì… khoảng sáu đồng bạc!”
“Sang thị trấn kế tiếp thôi, Naga.”
“Hừm. Ý hay đấy.”
“Aaaaaa! Khoan đã nào! Đúng rồi! Nghe đồn tên ma cà rồng ở lâu đài đó có thu gom đủ loại báu vật nữa! Các cô có lấy hết mang về cũng không sao hết! Chấp nhận đi, nhé! Dù gì thì cũng không phải tiền của tôi, có mất cũng chẳng sao cả!”
“Hừm…”
“Báu vật của ma cà rồng à…”
Tôi và Naga cùng nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
Trước đây chúng tôi cũng đã có vài lần đối đầu với ma cà rồng, nhưng đúng là trên thế giới này có nhiều kẻ lập dị thật, lắm tên còn sở hữu bộ sưu tập những thứ kỳ quái đến không thể nào tin nổi.
Có lần, tôi suýt nữa choáng váng ngất xỉu khi nhìn vào hầm báu vật chất đầy tượng haniwa.
Xét theo khía cạnh nào đó thì đống báu vật đó đúng là một đòn tấn công kinh hoàng không gì sánh được.
Nếu chỉ đơn thuần nhắm đến báu vật thì ít ra của lũ trộm cướp còn có hệ giá trị bình thường, nhắm vào chúng an toàn và chắc ăn hơn nhiều.
“Nghe kể thì ban đầu hắn là một lãnh chúa, nhưng rồi mê muội ma pháp mà cuối cùng biến thành ma cà rồng, nên chắc ở đó tích trữ nhiều báu vật lắm đấy…”
“Ra vậy… Hừm, nếu thế thì nhận lời cũng không sao.”
“Hừ. Tiếc thật, nhưng tôi không tham gia đâu,” Naga tuyên bố đầy bất ngờ.
“Gì chứ? Sao lại đột ngột vậy…”
“Quá rõ rồi còn gì! Trong mấy vụ kiểu này, đã bao giờ tôi với cậu hợp tác với nhau mà kiếm được gì ra hồn chưa?!”
Giờ nghĩ lại thì... đúng là có một giả thuyết cho rằng con số đó gần như bằng không...
“Dù gì thì lần này chắc lại có gì đó mờ ám phía sau thôi. Tôi thà chọn cái phương án không kiếm được gì nhưng cũng không cần phải vất vả, còn hơn là cố rồi chỉ uổng công.”
“Ờ, ừm… Nghe cũng có lý thật.”
“Có lý cái gì chứ?! Lina-san, không lẽ cô định nói là không nhận việc đấy à?!”
“À thì… ừm…”
“Rõ ràng vừa rồi nói là sẵn sàng nhận việc, thế mà bây giờ thực sự cô tính ngoảnh mặt nói không à?! Nếu cô mà nói không làm thì tôi sẽ viết đầy chuyện xấu về cô vào sách rồi đem nộp thẳng vào phòng tư liệu của Hiệp hội Pháp sư đấy!”
(Bộ cô là con nít à…?)
“Này Clea-san, cho tôi hỏi chút… Trong họ hàng của cô có ai tên Mina không?”
“Có một người chị họ tên vậy đó… mà sao cô biết hay vậy?”
“Không… Không có gì đâu.”
Và thế là, một lần nữa, tôi lại dính vào một công việc dở hơi không để đâu cho hết…
Ngày hôm sau.
Nơi Clea-san dẫn tôi đến là một tòa lâu đài cổ nằm ở sâu trong rừng.
Dây leo bò kín bức tường xám xịt và bẩn thỉu, không khí thì ẩm thấp và nồng nặc mùi tanh hôi.
Xa xa vang vọng tiếng những con chim chẳng rõ loài gì kêu quang quác bay ngang qua, làm cho khung cảnh cảng thêm dập khuôn, và theo một lẽ nào đó thì thật thú vị.
“A. Đây nè, đây nè ♡” Không rõ vì sao nhưng Clea-san nói với giọng điệu vô cùng vui vẻ.
Tiện thể nói thêm, Naga suốt từ sáng đến giờ đã chẳng lộ diện, chưa nói đến việc tiễn đưa.
“Rồi, đi thôi, Clea-san. Đi một vòng cho lẹ rồi về viết báo cáo nào.”
“Phải đó ♡ Đi thôi nào ♡”
Nếu chỉ đơn thuần là đi diệt ma cà rồng thì dễ thôi—tạt dầu lên cả lâu đài, châm lửa đốt rồi vừa ngồi ăn trưa vừa ngắm lửa cháy là xong. Nhưng lần này, mục tiêu của chúng tôi là thu gom báu vật… à không, viết báo cáo. Vậy nên, dĩ nhiên là chúng tôi sẽ phải khám xét từng tầng của tòa lâu đài ấy.
Nghe có vẻ khá là phiền phức, nhưng cũng đành chịu thôi.
“Mà này, Clea-san, cô không thấy sợ à?”
Nghe được câu hỏi của tôi, cô ấy thản nhiên lắc đầu. “Thì đúng là tôi yếu với mấy chuyện ma quái hay truyền thuyết kinh dị lắm, nhưng nếu đối phương là undead có hình hài đàng hoàng thì không sao đâu.”
Cũng có lý. Nếu phải thú thật thì tôi cũng y chang vậy.
Đừng có bảo là phi lý nhá. Đó chính là cái phần mong manh tế nhị của trái tim thiếu nữ đấy!
“Chà, nếu chúng trở thành kẻ địch thì cũng đáng sợ thật, nhưng cũng vì đó nên tôi mới thuê cô còn gì? Sợ hãi một cách vô ích thì cũng chỉ thiệt thân thôi.”
Nghe cũng phải. Ít nhất thì tôi có thể an tâm rằng cô ấy sẽ không đến mức trở thành một gánh nặng.
“Rồi, vậy đi thôi nào.”
Nói rồi, tôi bắt đầu bước tiến về phía lâu đài.
“Aaaaaaaaa!” Ngay khoảnh khắc bước qua cổng thành, Clea-san liền hét toáng lên.
Trên khoảng sân trải dài từ cổng đến tòa nhà chính, toàn bộ mặt đất đều bị bao phủ bởi một lượng xương người khổng lồ…
Phải nói rằng đây là một trò hù dọa khá kỳ công đấy.
“Tuyệt ghê! Thật tráng lệ! Chứng kiến khung cảnh này mang lại cảm giác sảng khoái ghê, giống như là được trở về quê hương vậy ♡” cô ấy thốt lên những lời lố bịch, thậm chí còn chèn thêm cả dấu tim vào.
Tôi nhặt một cái đầu lâu ở dưới chân lên rồi đập mạnh nó xuống đất.
Rắc!
“Aaaaa! Cô làm gì thế hả?! Phí của quá đi mất!”
Tôi giơ mảnh vỡ của cái đầu lâu mình vừa đập nát ra trước mặt cô ấy.
“Gì vậy…?”
“Nhìn này. Mặt ngoài thì có màu trắng, nhưng ở chỗ bị vỡ thì lại có màu nâu xỉn.”
“A… Đúng thật.”
“Đây chỉ là đồ giả thôi.”
“Ể?!” cô ấy hét lên với giọng điệu vô cùng sửng sốt.
“Chắc là đất nung được nặn rồi sơn màu lên… Mà trước hết, thử nghĩ theo lẽ thường đi. Nếu ma cà rồng ở đây thực sự đã giết nhiều người đến vậy, chắc chắn trước giờ đã phải có một đội chinh phạt được phái tới rồi, đúng không?”
“À, ra vậy. Phải ha… Cụt hứng thật…”
“Mà kệ, chúng ta đi tiếp thôi.”
Nói rồi, hai người chúng tôi lại tiếp tục bước đi.
Lộc cộc… lộc cộc…
“Ủa…? Lina-san, lúc nãy hình như có tiếng động gì đó phải không?”
“Cô nói mới để ý…”
Lộc cộc, lộc cộc!
Các bộ xương nằm rải rác quanh đó bắt đầu tụ lại, và chỉ trong chớp mắt, hơn chục chiến binh xương đã hình thành!
“Ra là vậy! Đó không phải chỉ là trò hù dọa rẻ tiền!” Tôi lập tức bắt đầu xướng chú.
Rầm!
Sau khi lĩnh trọn ma pháp của tôi, kẻ địch cuối cùng đổ sập xuống đất với âm thanh va chạm khô khốc.
Chúng tôi hiện đang ở trong đại sảnh của tòa lâu đài.
Không ngoài dự đoán từ nơi ẩn náu của một ma cà rồng, mọi khung cửa sổ đều bị bịt kín từ bên trong, đến mức không một tia sáng nào có thể lọt vào.
Nguồn sáng duy nhất trong đây là phép Lighting mà tôi đã phóng lên trần nhà.
Đoàn tiếp đón chúng tôi bao gồm đám chiến binh xương ở ngoài vườn và lũ giáp sống trong sảnh.
Dĩ nhiên, khỏi cần nói, với thực lực của tôi thì chúng bị xử gọn trong nháy mắt.
“Tuyệt thật đấy, Lina-san!” Tiếng trầm trồ vang lên từ phía Clea-san.
“Hừ. Mấy chuyện như này chỉ dễ như ăn sáng thôi.”
“Cô mạnh thật đấy. Danh hiệu ‘Thiên địch của mọi sinh vật sống’ xem chừng không phải chỉ để trưng.”
“…Ai đặt cái danh hiệu đó vậy?”
“Tôi đó! Tôi đó ♡ Ngoài ra còn cả danh hiệu ‘Kẻ hủy diệt thế giới’ mà tôi đang lan truyền cho mọi người nữa ♡”
“Xin cô đấy… Đừng có lan truyền mấy cái đó ra nữa…”
(Có khi nào… toàn bộ tai tiếng của mình từ trước đến giờ đều do cái người này loan ra không?)
“M-Mà thôi, dù sao thì với tiến độ này, dường như chúng ta có thể dễ dàng khám phá hết cả tòa lâu đài.”
“Liệu có suôn sẻ được như vậy không?” Giọng nói của một người đàn ông cất lên từ trên đầu chúng tôi.
“Cái gì?!”
Bụp-bụp-bụp-bụp!
Ngay trước khi tôi kịp ngẩng đầu lên, vô số vụ nổ nhỏ bất ngờ bùng lên ngay phía trước!
Từ trong làn khói mù mịt, một bóng đen xuất hiện.
“Hố hô hô hô! Dù không biết các người là ai, nhưng dám tự tiện xông vào nhà người ta thế này thì thật là quá mức trơ trẽn… Lina đấy à? Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại ở đây?”
Phải.
Như phần lớn mọi người đã có thể đoán được, người bước ra từ trong làn khói không ai khác ngoài Bạch Xà Naga!
“Đ-Đ-Đừng có mà hỏi ‘sao lại ở đây’ với tôi! Naga, chính bà mới là người cần phải giải thích vì sao mình lại ở đây đấy!”
“Đ-Đồ phản bội trắng trợn! Đúng là mấy bà dì thì chỉ thế thôi mà…”
Câu lẩm bẩm của Clea-san đằng sau tôi khiến Naga nổi gân xanh trên trán. “Ai là bà dì hả?! Chỉ là, tối qua, ông ta đến phòng tôi và nói, ‘Nếu cô chịu bảo vệ dinh thự khỏi kẻ xâm nhập, ta sẽ hậu tạ xứng đáng,’ thế nên tôi mới tới thôi!”
Vừa nói, cổ vừa chỉ tay lên trên trần. Và tại đó… Là một người đàn ông đang treo ngược lủng lẳng trên cây đèn chùm.
Nhìn kiểu gì cũng thấy hắn ta rõ ràng là một con ma cà rồng.
“Này Naga, tôi không biết bà được trả bao nhiêu, nhưng…”
“Năm mươi đồng vàng tiền cọc trước.”
“N-Năm mươi đồng vàng?!” tôi buột miệng hét lên rồi không chút do dự quay sang đối diện với Clea-san. “Fufufu. Cô đã hoàn toàn mắc bẫy rồi, Clea-san.”
“Đừng có đột ngột đổi phe như vậy chứ!”
(Chậc…)
Lần này, tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông treo trên trần nhà và nói, “Sao ngươi biết được hành tung của bọn ta?”
“Hừ… chỉ cần chút tiền bạc thì những kẻ sẵn sàng đứng về phía ta nhiều vô kể. Đơn giản là một trong số những kẻ đó đã có mặt ở quán trọ hôm qua, nơi các ngươi đã lớn tiếng bàn bạc về cuộc tấn công này,” gã đàn ông thoáng mỉm cười đáp lại.
(Ra là có gián điệp.)
Để những sinh vật mang đầy điểm yếu trong ban ngày như chúng có thể sinh tồn thì sự hợp tác như vậy là cần thiết.
“Kể cả thế, dám đột ngột phản bội bọn này như vậy, tôi nhìn nhầm bà rồi, Naga! Flare Arrow bất ngờ!”
Vù vù vù vù!
“Hừ! Câu đó để tôi nói mới đúng chứ! Grey Buster!”
Lách tách, lách tách!
“Trước giờ tôi đã coi bà là một người kỳ cục rồi, nhưng không ngờ bà là loại người vẫy đuôi với ma cà rồng chỉ vì tiền đấy! Elemekia Lance!”
“Hố hô hô hô! Cậu với tôi quả là kỳ phùng địch thủ… Ma cà rồng ư?!” Khi nghe tôi nói vậy, Naga đột ngột đổi sắc mặt rồi trừng mắt nhìn vào gã đàn ông đang treo ngược trên đèn chùm. “Không lẽ… ông là ma cà rồng?!”
(Ê.)
“Ể…? À, tất nhiên ta là ma cà rồng rồi…” gã đàn ông đáp lại với vẻ bối rối.
“Không thể nào… Vậy ngươi lừa ta sao?!”
“T-Ta không hề có ý định lừa bịp ai cả…”
“Đừng có biện minh một cách thảm hại như thế! Ngươi đã bao giờ nói cho ta biết rằng mình là ma cà rồng chưa?!”
“Kể cả có nói hay không nói thì bình thường, khi thấy một con dơi biến thành người ngay trước mặt thì ít nhất cũng phải đoán được rằng đó là ma cà rồng chứ!”
“Không hề! Ta chỉ nghĩ rằng ngươi là một kẻ lập dị thôi!”
“Làm ơn đừng có tỏ ra tự hào vì tự suy diễn như thế!”
“Không cần phải cãi lý! Hell Blast!”
Vụt!
Và như vậy, con ma cà rồng ẩn náu trong lâu đài cổ đã đón nhận cái kết của mình một cách đường đột và nhàm chán.
Còn về kỳ phùng địch thủ tự xưng của tôi, Bạch Xà Naga…
Cổ có thể là một đồng minh không đáng tin cậy, nhưng nếu là đối thủ thì không một ai thú vị hơn cô ấy.
“…Chà, dù gì đi nữa thì vấn đề ma cà rồng trong lâu đài này đã được giải quyết.”
“Hừ. Đúng như dự liệu. Bây giờ chúng ta có thể thong thả đi dạo trong lâu đài rồi.”
“Không dễ vậy đâu…”
“Các ngươi dám… giết đồng loại của bọn ta…”
Vô số giọng nói bỗng vang lên từ xung quanh chúng tôi.
“C-Cái gì?!”
Khi nhìn quanh, tôi có thể thấy hơn chục bóng người lặng lẽ đứng sau các cột trụ và cánh cửa.
“Này… Cái đám này là sao hả?!”
Trước câu hỏi của tôi, Clea-san bình thản đáp, “Ơ? Tôi chưa nói à? Ma cà rồng trong lâu đài này không phải chỉ có một con đâu.”
“Cô chưa bao giờ nói chuyện đó cả!”
Lũ ma cà rồng đồng loạt tấn công chúng tôi.
Dựa và quân số và sức mạnh của chúng, việc đối đầu trực diện sẽ đẩy chúng tôi vào thế bất lợi. Nếu dùng Dragon Slave, tôi có thể dễ dàng quét sạch bọn chúng, nhưng khi đó thì chúng tôi cũng sẽ bị chôn vùi dưới đống đổ nát của tòa lâu đài.
“Naga! Clea-san! Chúng ta phải rút lui ra ngoài thôi!”
“Đừng hòng thoát!”
Một tên ma cà rồng lao ra chắn ngay trước cửa. Không hề để lỡ mất một nhịp, hắn phóng một loạt Flare Arrow về phía chúng tôi!
Naga lập tức dựng lên một rào chắn gió để che chắn cả nhóm.
Ở phía bên kia rào chắn, lũ ma cà rồng bắt đầu đồng thanh xướng một ma pháp nào đó.
“Phần còn lại giao cho tôi!” Nói xong, tôi cũng bắt đầu xướng chú.
Ma pháp mà tôi đang chuẩn bị là phép tạo golem. Bởi tường của lâu đài được làm bằng đá nên tôi có thể dùng chúng để tạo golem đá.
“Này Lina! Cậu tính dùng golem đá đối phó với lũ đó kiểu gì?!” Naga bất mãn la lên trong khi cố gắng duy trì rào chắn.
Cô ấy nói phải. Đối thủ của chúng tôi cũng có thể sử dụng ma pháp, và khi đối đầu trực diện, lũ golem đá chậm chạp khó có cửa thắng được.
Tuy nhiên, tôi phớt lờ cổ mà tiếp tục xướng chú.
“Vu Vrima!”
Ầm ầm ầm!
Tường đá của tòa lâu đài vỡ toác ra, tạo thành những con golem đá. Và rồi…
Dĩ nhiên, những chỗ bị phá vỡ trên bức tường sẽ để lộ ra khoảng trống cho ánh nắng mặt trời tràn vào!
“““Aaaaaaaa!”””
Chỉ để lại những tiếng gào thét, lũ ma cà rồng lập tức hóa thành tro bụi và tan biến!
“Ra ngoài thôi!” Vừa nói, tôi lập tức phóng qua lỗ hổng và lao ra khỏi lâu đài.
“Quả đúng là Lina-san!” Clea-san thốt lên đầy ngưỡng mộ.
“Hừ. Tôi đâu có phải là Naga đâu.”
“Dù vậy, tôi muốn chứng kiến cảnh chém giết hoành tráng hơn.”
“Muốn thì có ngay! Số một, Lina Inverse, Dragon Slave, lên sàn!”
“Ồ!”
Bộp bộp bộp bộp.
Bầu không khí chả khác nào đang trình diễn một màn ảo thuật trong bữa tiệc.
“Dragon Slave!”
Bùmmmmmmm!
“Ồooooooo!”
“Hừm. Thế là xong.”
“…Mà này Lina-san, nghĩ lại thì… bài báo cáo của tôi tính sao bây giờ?”
……
“Chuyện đó lẽ ra phải nói sớm đi chứ!”
“Tôi đã nói từ đầu rồi còn gì! Từ đầu luôn đó!”
“H-Hả?! Gì nữa đây?! Clea-san, chính cô là người đã xúi giục tôi mà!”
“C-Cô nói vậy mà nghe được à?! Ngay từ đầu—”
Sau đó—
Qua một hồi tranh luận dai dẳng không hồi kết, cuối cùng, tất cả cùng đi đến một quyết định chung, đó là xử lý sư phụ của Clea-san rồi xí xóa hết mọi chuyện.
…Có thể vài người sẽ nói sao từ đầu không làm vậy luôn đi, nhưng quá trình diễn ra trong phần giữa cũng rất quan trọng đấy.
Chắc vậy.
Nép mình sau bụi cây, tôi im lặng chờ thời cơ của mình đến.
Đây là nhà của người tên Graham, sư phụ của Clea-san.
Tận sâu trong hiên nhà, phía sau khung cửa sổ đã đóng kín, Clea-san giờ hẳn đang nói chuyện với gã ta.
Kế hoạch của chúng tôi là như sau: Khi cô ấy ra hiệu, tôi sẽ xuất hiện, tố cáo mọi hành vi sai trái của gã ta rồi tẩn hắn một trận ra trò.
Dĩ nhiên, Naga cũng muốn được góp mặt vào đảm nhiệm vai trò này, nhưng dẫu sao thì một vai như vậy thì không hợp cho nhiều người làm. Kết cục là tôi sẽ hành động một mình.
Từ trong nhà vẳng ra những tiếng tranh cãi đầy căng thẳng.
Và rồi—
“Không đời nào!” Giọng nói của Clea-san lần này lớn hơn hẳn so với trước đó.
(Tín hiệu đây rồi!)
“Diem Wind!”
Cánh cửa sổ trên hiên nhà lập tức bật mở trước ma pháp của tôi.
“Ai đó?!”
Trong khi vẫn đang ẩn mình, tôi cất tiếng, “Ép buộc học trò của mình làm những việc vô lý rồi chờ họ đến cầu cứu, nhân cơ hội đó mà giở trò toan tính thỏa mãn dục vọng đê tiện của bản thân—loại người như vậy thì không xứng đáng để làm thầy!”
“Dựa vào đâu mà nói vậy hả?!”
“Trời biết, đất biết, người biết, còn ta thì biết tất! Chuẩn bị đi!”
Tôi tung người nhào lộn hai vòng rưỡi giữa không trung rồi đáp đất đầy phong cách, hoàn tất màn lộ diện hoành tráng của mình.
Tôi chỉ thẳng tay về phía cửa sổ mà hô vang, “Graham! Âm mưu của ông đã hoàn toàn bị vạch trần—”
Nhưng ở đầu bên kia ngón tay của tôi, đứng phía sau cánh cửa sổ vừa bị bật mở là…
Người đầu tiên dĩ nhiên là Clea-san. Còn người kia—là một cô gái trông có vẻ ngoài hai mươi với mái tóc bạc.
Tôi đứng khựng lại không thốt lên lời.
“Cô nhóc này là ai đây?” người phụ nữ hỏi Clea-san bằng chất giọng khàn trầm.
“Ừm… Đây là người đã xóa sổ tòa lâu đài đó, tên là Lina-san, sư phụ Graham.”
(Hả, gì cơ?!)
“Chờ đã, Clea-san! Graham… không phải là đàn ông à?!”
Đáp lại lời tôi, cô ấy thản nhiên lắc đầu. “Không phải. Thấy đó, cô ấy là phụ nữ… Dù cổ có sở thích hơi kỳ quặc. Tôi chưa nói chuyện đó à?”
“Chưa hề nhé!”
Trong lúc hai người chúng tôi còn đang nhốn nháo, Graham bắt đầu tiếp cận tôi với điệu bộ khiêu gợi một cách không cần thiết.
“Ô là la… chị rất thích các cô gái mạnh mẽ đó ♡ Dù khác kiểu so với Clea, nhưng nhóc cũng hợp. Gu. Chị. Đấy ♡”
“Oáiiiii?!” Ngay khi ấy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm tôi hét lên rồi co giò chạy thục mạng ra khỏi đó.
Dĩ nhiên… Sau đó Clea-san ra sao thì tôi không biết.
Mong cô ấy ra đi thanh thản.
(Đang làm tập sự: Hết)
Haniwa (埴輪): tượng đất nung hình người hoặc động vật được dùng làm đồ tùy táng trong văn hóa Nhật Bản cổ.