Slayers Đặc Biệt

Truyện tương tự

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

29 136

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

19 76

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

61 277

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

35 554

Bản Sô-nát Dương Cầm Biệt Ly: Khúc Encore

(Hoàn thành)

Bản Sô-nát Dương Cầm Biệt Ly: Khúc Encore

Sugii Hikaru

Sự thật ẩn giấu trong một bản sonata piano đã gắn kết Nao và Mafuyu trong 'Sonate pour deux'. 'Nếu đôi cánh không có tên' vẽ nên những tương tác giữa thành viên hỗ trợ mới của Fetelicote và Chiaki.

6 36

TAPOV

(Đang ra)

TAPOV

Entrail_JI

Sau này tôi sẽ hối hận những lời này…

1 14

Tập 3: Cuộc phiêu lưu của Naga - Kế hoạch chimera đáng sợ

“Cô là Lina Inverse đúng không?”

Một ông già lên tiếng gọi tôi đúng lúc tôi vừa giải quyết xong một việc lặt vặt, rồi đang tận hưởng phần “liên hoan ăn mừng kiêm bữa ăn nhẹ buổi chiều” bằng màn đánh chén bánh ngọt không chút kiêng dè.

Cả mái tóc và bộ râu dài của ông ta đều trắng toát. Dáng vẻ trông như một ông lão hiền lành, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên tia sắc bén.

Xét theo trang phục thì có lẽ là một pháp sư.

“À… đúng là tôi đó… Có chuyện gì à?” tôi nuốt miếng bánh trong miệng xuống rồi gật đầu đáp.

“Quả đúng là cô rồi. Là lão phu đây mà. Lão đây,” ông ta vừa nói với vẻ mặt rạng rỡ như rất vui mừng, vừa ngồi xuống cạnh tôi.

“…?”

Nói thật thì… tôi hoàn toàn không nhớ gì về người này cả.

“Lão phu đây mà. Là Dior đây.”

Dior… hình như đã nghe ở đâu đó rồi… mà cũng có thể là chưa từng nghe.

“Lúc làm việc theo yêu cầu của thị trưởng, sáng nay cô đã đi chung với một người, rời khỏi thị trấn và tiến về dãy núi phía tây đúng không?”

“Ờ thì…”

Lão ấy bỗng ưỡn ngực lên đầy tự hào.

“Người đứng gần tiệm hoa quả quan sát các cô—chính là lão phu đấy!”

“Làm sao tôi biết được chứ hả?!” tôi hét lên theo phản xạ.

Thỉnh thoảng lại hay xuất hiện mấy kẻ như vậy đó.

Cái kiểu người nghĩ rằng “vì mình biết họ nên họ cũng phải biết mình”, một niềm tin kỳ quặc và vô cùng phiền phức!

Dù không gây ra thiệt hại gì, nhưng ông ta quả thật làm người ta khó chịu vì sự thân mật thái quá.

“Ở cái thị trấn này, cũng có những tin đồn đồn đại về cô đấy. …Mặc dù cũng có một số không mấy tốt lành.” Lão tự bật cười một cách khoái trá. “Mo hyo hyo hyo.”

…Thật là chuyện dư thừa.

“Dù sao đi nữa, nếu nói về việc sử dụng ma pháp tấn công, thì chẳng ai có thể vượt qua cô, đúng không?”

“Đúng vậy,” tôi nói thẳng thừng mà không chút ngại ngùng.

Ông ta sau một lúc im lặng bỗng lên tiếng, “Tuy nhiên… thực ra như cô thấy, lão phu cũng là một pháp sư, tuy không mấy nổi bật nhưng hiện tại đang nghiên cứu một lĩnh vực. Vì thế, lão muốn nhờ cô, vì lão phu thấy cô có tài năng vượt trội. Lão muốn mượn chút sức lực của cô. Cô thấy sao, nếu được thì có thể đến chỗ lão ngay bây giờ không? Dĩ nhiên, lão phu sẽ có một khoản thù lao xứng đáng cho cô…”

“Hừm…” Tôi suy nghĩ một lúc.

Nếu đây là công việc như mọi khi, tôi sẽ từ chối ngay lập tức, nhưng lần này thì lại khác.

Thông thường, pháp sư sẽ giữ kín nghiên cứu của mình một cách tuyệt đối. Vì vậy, cơ hội được chứng kiến nghiên cứu của người khác gần như không bao giờ có.

Vậy mà giờ đây, chỉ cần hợp tác một chút là có thể thăm quan nghiên cứu của người khác, hơn nữa còn được thù lao. Nói thật, đây là một cơ hội tuyệt vời.

—Dĩ nhiên, cũng có khả năng đây là một cái bẫy do đám ác nhân đang thù ghét tôi giăng ra, nhưng nếu đúng như vậy, tôi chỉ cần đánh cho bọn chúng không thể đứng dậy là xong.

“Hiểu rồi. Tôi sẽ hợp tác,” tôi gật đầu và nói.

“Ồ! Thật vậy sao?! Vậy thì ngay lập tức…”

“Xin đợi một chút—” Tôi cản ông lão đang vội vàng lại. “Tôi còn năm cái bánh nữa chưa ăn xong.”

“Lão phu bắt đầu dấn thân vào con đường này là vì sự ảnh hưởng từ cha mình.”

Trong căn phòng đầy sách vở và dụng cụ thí nghiệm, ông Dior vừa lục tìm đồ đạc xung quanh vừa nói.

“Cha lão cũng là một pháp sư. …Nhưng ông đã chiến đấu với ma tộc và thất bại.”

“Ừm…” tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn và đáp lại một cách hời hợt.

“Lúc đó, lão phu nghĩ. Liệu có cách nào đối phó với ma tộc không. Hắc ma pháp mạnh mẽ? Không, không, sức mạnh của ma pháp mà con người có thể sử dụng thì luôn có giới hạn. Vậy thì—phải sáng tạo ra thứ gì đó có thể chống lại ma tộc.”

Nói xong, ông ta lôi một cuộn giấy ra và tháo dây buộc.

“Vậy nên lão phu đã nghĩ ra—cái này đây!”

Trên chiếc bàn gỗ sồi đen, ông ta mở cuộn giấy ra một cách gọn gàng.

Đùng!

Tôi không khỏi cảm thấy choáng váng.

“Siêu cấp chimera tối thượng, tên gọi chưa định rõ—Mẫu số một! Thân thể được lấy từ đồng ma, giúp tạo ra nguồn sức mạnh ma pháp lớn và đi kèm với khả năng chống ma pháp đáng kể.”

“C…C-C-C-C-C…”

“Cánh sau lưng và cái cổ này được lấy từ rồng. Cung cấp khả năng thị lực cực kỳ tốt và khả năng bay, cùng với khả năng thở ra lửa.”

“Cái gì đây…?!” Cuối cùng, tôi cũng có thể nói thành lời.

“—Có chuyện gì à?”

Tôi chỉ tay vào một điểm trên bản thiết kế được vẽ trên cuộn giấy. “…Cái này là cái gì?”

“Chuyện đó mà cũng cần giải thích sao?” ông ta trả lời một cách tỉnh bơ.

“Thôi khỏi vòng vo nữa. Cái thứ nằm giữa con rồng với con Sea Serpent kia là cái gì?!”

“Dĩ nhiên…” lão nói với giọng điệu hết sức thản nhiên, “Là cái đầu của cô đấy.”

(Aaaaaaaa! Quả đúng là vậy mà!)

“Dù có sở hữu ma lực lớn đến đâu, nếu không có cái đầu biết sử dụng một cách hợp lý và cái miệng để niệm chú thì cũng vô nghĩa thôi mà.”

Lão ta nói thế, còn tôi thì vẫn ngồi trên ghế, cảm giác như ý thức đang dần... tối sầm lại.

Hãy tưởng tượng mà xem!

Một con chimera khổng lồ với cái đầu y chang tôi mọc chình ình ở giữa, rồi thi nhau bắn Dragon Slave hay gì đó tương tự…!

Rồi một ngày, mấy đứa con nít đi ngang nhìn tôi rồi nói, “Mẹ ơi mẹ, chị kia giống y hệt con chimera kìa!”

Và người mẹ thì vừa kéo tay con vừa nói, “Không được chỉ trỏ người ta như vậy!”

…Cái viễn cảnh đó trở thành chuyện thường ngày thì sẽ sao đây?!

Aaaaaaa! Mới nghĩ đến thôi đã thấy kinh hoàng rồi!

Thật lòng mà nói, chuyện này không chỉ là “nỗi nhục muôn đời”, mà còn vượt xa cái gọi là nhục luôn ấy chứ!

“C-Cái chuyện này, coi như chưa từng có đi nhé!”

Tôi cố trấn tĩnh lại, gắng gượng lắm mới thốt được thành lời.

“Cái gì cơ… sao lại chối từ chứ?!” lão ta kêu lên đầy sửng sốt.

“‘Sao’ là sao?! Nghĩ bình thường một chút là hiểu ngay chứ còn gì nữa!”

“Nếu là cô, biết đâu còn có thể vượt qua cả ma thú huyền thoại Zanaffar nữa kia mà!”

Tôi không muốn vượt quá mấy cái thứ đó bằng cái kiểu như vầy đâu!

“Hơn nữa, nếu sức mạnh của siêu cấp chimera này được chứng mình, chắc chắn sẽ gây ra chấn động lớn. Kiểu gì cô cũng có thể nhiều fan cho mà xem!”

“Thêm cái đầu ông ấy! Dù có dùng người nhân bản đi nữa, cái cảnh mấy con chimera có cái mặt y chang tôi đi đi lại lại đầy đường thì cũng đủ phiền chết rồi còn gì!”

“Không cần lo. Lão phu sẽ không dùng đến người nhân bản đâu—mà sẽ là chính cô đấy.”

Ra là vậy. Nếu thế thì…

……

“Càng tệ hơn nữa ấy chứ!”

“Từ từ nghe lão nói đã. Trong Hiệp hội Pháp sư nơi ta đang làm việc, có thằng nhóc vắt mũi chưa sạch tên là Gulan. Hắn chế tạo ra mấy con chimera vớ vẩn gì đó rồi vênh váo khoe khoang. Thế là ta lỡ miệng bảo, ‘đó chẳng phải chimera thật sự gì hết’. Thằng nhãi ấy lại dám vênh mặt lên mà rằng, ‘vậy thì thử cho tôi xem chimera thật sự đi’. Rồi ta lại lỡ dại buột miệng, ‘Nửa năm nữa, nhất định sẽ cho ngươi thấy’. Nhưng bây giờ mà tạo người nhân bản rồi dạy nó xướng chú thì kiểu gì cũng không kịp hạn.”

“Chuyện đó thì dính dáng gì đến tôi chứ hả?!”

“Thôi nào thôi nào, cứ nghĩ là giúp một ông già gần đất xa trời thể hiện chút bản lĩnh cuối đời cũng được mà…”

“Tôi không có hứng ném cả cuộc đời mình đi chỉ để giữ sĩ diện cho ông già nào đó đâu!”

“Ôi trời, con bé này đúng là bướng bỉnh quá đi…”

(C-Cái lão già này…)

“Nhưng cô đã nói hợp tác rồi thì buộc phải giữ lời chứ!”

Lão già vừa nói, vừa bật dậy khỏi ghế. Và tôi cũng đứng phắt dậy đối mặt.

Ánh mắt của hai người chúng tôi bắn ra tia lửa.

“Tới nước này rồi thì chỉ còn cách dùng đến vũ lực thôi!”

“Hừ! Ông tưởng mình có cửa thắng tôi sao hả?!”

“Gừng càng già càng cay!”

“Thử xem ai cay hơn nào!”

“Chuẩn bị đi! Con nhóc kia!”

Bùm!

Ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa thư phòng nổ tung!

Khói bụi mù mịt bốc lên, và từ trong màn sương lờ mờ đó, một bóng đen từ từ xuất hiện...

“Hoohohoho! Cuối cùng cũng tìm ra cậu rồi, Lina Inverse!”

“C…Cuối cùng cũng chịu lộ mặt ra à, đồ pháp sư biến thái!”

Tôi bất giác lùi lại một bước.

Mặc cho tuyết có rơi đầy trời, bộ trang phục của cô ta vẫn không bao giờ thay đổi.

Không cần phải nói, đó chính là Bạch Xà Naga!

Tự nhận là kỳ phùng địch thủ của tôi trong quá khứ, nhưng dạo gần đây cô ta chỉ còn là một cái đuôi phiền phức bám dính như cục phân cá vàng.

“N…Nói ai biến thái thế hả?!”

“Thì còn ai vào đây nữa, chính là bà đó! …Nhưng đây không phải lúc để đôi co. Dù gì đi nữa, bà đến đúng lúc lắm, Naga!”

“……Bỏ mặc người ta trong cái hang sâu thăm thẳm, rồi giờ còn ra vẻ ‘tới đúng lúc’ nữa hả!”

“Chuyện đó để sau! Giờ nay này, ông già kia là một pháp sư tà ác! Nói cách khác—phải diệt ngay lập tức!”

“Ra là vậy!”

Với lời tóm tắt siêu đại khái của tôi, cô ta lại gật đầu cái rụp một cách dễ dãi như mọi khi, rồi quay phắt sang ông già Dior!

“Lão phu có chỗ nào giống với pháp sư tà ác chứ?!” Cùng với câu nói hoàn toàn không mang chút tự nhận thức nào, ông lão vung tay xuống mặt bàn, rồi túm lấy bản vẽ hoàn chỉnh của cái thứ quái thai đó mà giơ lên cao. “Lão phu chỉ muốn nhờ giúp đỡ tạo ra một thứ như vầy thôi mà!”

“Chính vì như thế nên mới càng méo mó đấy!”

“N…Ngầu quá…♡”

……

““…Hả?””

Tôi với ông ta cùng đồng thanh, rồi đồng loạt quay mặt về phía chủ nhân của câu nói vừa rồi.

Đứng đó là Naga—mắt long lanh như sắp khóc vì xúc động, đang chăm chú nhìn chằm chằm vào bản vẽ… cái bản vẽ đó đấy.

(T-Thôi chết! Cái đầu óc lệch lạc của con nhỏ đó đâu chỉ giới hạn ở mấy bộ đồ của mình chứ!)

Naga bước thẳng về phía ông lão với dáng đi đầy khí thế, rồi bất ngờ nắm chặt tay ông ta một cách đầy nghiêm túc.

“Hừm. Nếu là vì chuyện đó… thì tôi xin được hợp tác.”

(Chờ đã. Cái con nhỏ này…!)

“Chờ chút đã nào! Naga! Cái thái độ đó là sao hả?!”

“Cái gì mà sao với không sao chứ… đây là một lời đề nghị quá hời còn gì. Sao lại phải từ chối?”

“‘Quá hời’?! Hời cái mông ấy?! Ông ta định dùng chính bản thân tôi để tạo ra cái thứ đó đấy!”

“Thì có sao đâu. Với lại, cậu cũng sẽ cao hơn nữa còn gì.”

“Cái kiểu nhìn nhận vấn đề đó bỏ ngay cho tôi cái! Ai mà muốn biến thành một con chimera xấu như quỷ như vậy chứ?!”

“Hừm… cậu vẫn còn quá non nớt, Lina à.” Naga phẩy tóc một cách hết sức vô nghĩa, ánh mắt như đang ngước nhìn trời cao. “Không hiểu được vẻ đẹp hình khối đầy tính thẩm mỹ và tính năng này thì… thật đáng tiếc! Nhỉ?”

Bất ngờ bị hỏi ý kiến, ông già kia không khỏi bối rối. “À, ừm… lão phu không rành về thiết kế cho lắm…”

“Naga! Rốt cuộc bà theo phe nào thế hả?!”

“Hừ! Chẳng lẽ cậu quên rồi sao, Lina?! Tôi chính là kỳ phùng địch thủ của cậu đấy!”

“Aaaa! Lúc nào cũng bắt người ta phải khao, vậy mà tùy hứng lại giở giọng trở thành đối thủ ngay được hả?!”

“Tùy hứng là thất lễ đó. Phải nói là tùy theo hưng của tôi mới đúng.”

(Hai cái đó khác gì nhau chứ)

“Dù sao đi nữa, tôi không có ý định trở thành cái thứ đó đâu! Nếu cô đã thích đến vậy thì chính cô nên tự biến thành chimera đi!”

Nghe tôi nói vậy, Naga vỗ tay một cái rồi nhìn chằm chằm vào ông lão với ánh mắt như đang muốn thuyết phục.

(Ê, ê…)

Tôi đã nói mà không suy nghĩ, nhưng nếu chẳng may cổ trở thành cái “siêu cấp chimera” gì đó thì mức độ phiền phức mà người đời gặp phải chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội.

Ông ta trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu. “Không được. Bộ ngực đầy đặn thế này mà đem làm chimera thì phí lắm.”

(…Ý ông là ngực tôi thì chẳng quan trọng tí nào à?!)

Tôi muốn quát lên chất vấn một trận cho ra lẽ, nhưng nếu lỡ ông ta gật đầu đồng tình ngay thì tôi thật sự không còn mặt mũi nào nữa.

Dù sao đi nữa, tình hình này chỉ còn cách duy nhất: chuồn thôi.

Tôi từ từ, từng chút một, rút lui khỏi chỗ đó, lặng lẽ tiến dần về phía cánh cửa…

Thế nhưng, nhận ra ý định của tôi, Naga đã nhanh chóng đứng chắn trước cửa.

“Hoohohoho! Không để cậu chạy đâu, Lina!”

(Khỉ thật!)

Tôi lập tức bật lùi lại rồi quay phắt về phía bức tường đằng sau—nơi tôi đã phòng trước tình huống này mà lén chuẩn bị sẵn một ma pháp.

“Dam Blas!”

Tiếng nổ vang dội theo sau là bức tường sụp đổ ầm ầm. Một lỗ hổng lớn toang hoác hiện ra, và không chút do dự, tôi lao ngay vào trong.

Bên trong là một phòng thí nghiệm khá rộng. Những bể chứa pha lê lớn nhỏ xếp thành hàng. Trong khoảng một phần ba số đó, thứ đang bị nhốt bên trong là những con chimera dị dạng.

Và rồi…

Ở cuối phòng, đã có một người có mặt ở đây trước tôi.

Trông anh ta cỡ chừng ba mươi tuổi, cũng mặc trang phục của pháp sư, hai tay ôm đầy tài liệu và cuộn giấy da đến mức như sắp rơi vãi ra.

“T-Tên kia!”

Ông già Dior, người vừa đuổi theo tôi vào trong, trố mắt, giận dữ chỉ tay về phía người đàn ông.

“Gulan! Sao ngươi lại ở đây?! …Hiểu rồi! Ngươi định đánh cắp nghiên cứu của lão phu, đúng không?!”

“Người quen à?” Naga hỏi.

Gân xanh nổi đầy trên trán, ông ta hét lên, “Lão vừa nói đó còn gì! Tên nhóc đó lúc nào cũng vênh váo dù chỉ toàn tạo ra mấy con chimera vớ vẩn!”

(Ông à, lúc đó Naga có mặt ở đó đâu mà biết…)

Có vẻ như tên đó đã canh lúc lão già đi vắng để lẻn vào, lục lọi đủ thứ. Nhưng không may cho hắn, lão lại dẫn tôi quay về đúng lúc, nên hắn buộc phải trốn trong này.

“Fuhahahahaha! Bị phát hiện thì cũng đành chịu thôi! Đúng là với trình độ hiện tại của ta, những con chimera mà ta tạo ra vẫn chưa sánh được với thứ ông làm ra! Thế nhưng! Chỉ cần có được kiến thức và kỹ thuật của ông, ta nhất định sẽ tạo ra thứ vượt trội hơn cả!”

“Nói trắng ra là ‘đạo nhái’ chứ gì?”

“Đừng có nói trắng ra như thế!” Gulan thầm phản đối lời nhận xét của tôi. “Dù gì đi nữa, ta xin phép cáo lui!”

“Mo hyo hyo hyo! Ngu ngốc! Ngươi nghĩ mình trốn thoát được chắc?!”

“Cứ chờ mà xem! Ta sẽ thoát được cho coi!”

Nói xong, Gulan không biết moi từ đâu ra một cuộn dây thừng, rồi dùng sức kéo mạnh.

Rầm!

Dãy các buồng pha lê đang đứng sừng sững đồng loạt nghiêng hẳn về phía chúng tôi và đổ sập xuống.

“Oáiiiiii!”

Rắc, xoảng, choang!

Pha lê vỡ tan, mảnh vụn văng khắp nơi.

Có lẽ Gyuran đã buộc sẵn dây thừng vào mấy cái buồng pha lê kia, rồi một phát kéo giật đổ hàng loạt như vậy.

“Fuhahahahaha! Tạm biệt nhé!”

Để lại tiếng cười đầy tự mãn, hắn chạy mất dạng qua cánh cửa phía cuối phòng.

“Tên khốn! Đừng hòng thoát!”

Ngay khi cả ba bọn tôi định đuổi theo, hàng loạt bóng đen bất ngờ chắn ngang trước mặt.

Những con chimera từng ngủ yên trong các buồng pha lê—nay đã tỉnh dậy!

“Aaaaaa! Những con chimera đáng yêu của ta!”

(D-Đáng yêu ư?! Ông thật sự nhìn đám này kiểu nào mà gọi là đáng yêu được chứ...?)

“Dior-san! Mau làm gì với tụi này đi chứ!”

Tôi kêu lên, nhưng ông ta chỉ cuống quýt đáp lại, “Không được rồi! Lứa này vẫn chưa hoàn thiện! Đến cả mệnh lệnh của lão phu cũng không chịu nghe đâu!”

“Cái gì?!”

Từng con một thì chắc chẳng đáng sợ là bao, nhưng khổ cái là có tới hơn chục con. Trong cái phòng kín thế này thì không thể dùng mấy phép công phá diện rộng cho được, mà nếu phải xử từng con một thì chắc chắn Gulan sẽ nhân lúc đó chuồn mất!

“Hoohohoho! Cứ để chỗ này cho tôi lo!” Naga lại hùng hổ bước ra trước.

“Này này! Đừng bảo là bà lại định triệu hồi golem hay tung mấy cái phép xử hết cả lũ một lượt nữa đấy nhé?!”

“Hừ! Tôi cũng biết phân tích tình hình chứ bộ!”

“Lão phu không cho phép làm tổn thương những con chimera đáng yêu của lão đâu đó!”

Lại thêm một câu ích kỉ đến từ ông già.

“Biết rồi!” Naga vừa đáp vừa bắt đầu xướng chú.

(Ồ? Chiêu này là…)

“Sleeping!”

(Ồ… Đối với Naga thì… khá là…)

……

……

Khi tôi tỉnh lại thì đã sang ngày hôm sau.

“…Đến tầm này thì gã Gulan đó chạy thoát được rồi ha.”

Sau khi trói gọn lũ chimera vẫn còn đang ngủ say ở tứ phía, tôi lên tiếng nói với Dior-san.

Nhân tiện, Naga thì vẫn còn đang ngủ ngon lành, ngáy khò khò bên cạnh.

…Nếu con nhỏ đó đừng có thi triển ma pháp làm cả tụi này ngủ theo luôn thì chuyện này đã được xử lý xong từ đời nào rồi.

“Không, chuyện đó thì không cần lo. Dù sao thì lão phu cũng biết nhà của hắn. Kể cả nếu hắn định rời khỏi thị trấn, việc chuẩn bị cũng sẽ tốn không ít thời gian!”

“Dù gì đi nữa, chúng ta cũng không thể thong thả mãi được. Hắn có thể sẽ phi tang đống tài liệu đã trộm, mà chúng là bằng chứng quan trọng đó!”

“Ừ... ừ thì, dù sao đi nữa, làm vậy cũng đâu có ích gì...”

“Không phải là không ích gì! Nếu tên đó mà quay ra bảo kiểu như ‘Do chẳng tạo ra được con chimera như đã hứa, nên lão kia mới bịa chuyện tôi trộm nghiên cứu’ thì làm sao xử lý hả?!”

“À… đúng vậy… hiểu rồi. Lão phu sẽ dẫn đường! Còn cô gái đó thì sao?”

“Chắc chắn là tôi sẽ để cô ấy lại.”

“Nhưng mà, có thêm một người thì vẫn tốt hơn...”

“Ông đã thấy thực lực của cô ấy rồi đấy. Giờ mà để tình hình rối loạn thêm thì có ích gì đâu chứ?!”

“Đúng vậy… Đi thôi!”

Có vẻ như ông ta hiểu ra rồi.

—Tuy nhiên, tôi muốn nhắc lại một điều, lúc này tôi vẫn chưa hề quên kế hoạch “siêu cấp chimera tối thượng” kia đâu.

Tôi đã có một tính toán kỹ lưỡng, đó là “Dùng cách nào đó để đổ tội cho Gulan, biến hắn thành kẻ xấu, còn vụ biến thành chimera kia sẽ bị bỏ quên.”

Vẫn còn là sương mù của buổi sáng chưa tan hết, có một ngôi nhà lặng lẽ đứng im phía xa.

Nhà của Gulan nằm ở ngoại ô, ngay gần hồ. Hồ nước này có vẻ khá u ám, với những tảng đá lớn nhô lên khỏi mặt nước, tạo ra một không khí kỳ quái. Có thể vì thế mà xung quanh không có nhà cửa nào khác.

“Nếu ở đây thì mình có thể dùng mấy chiêu mạnh tay một chút rồi nhỉ?” tôi lẩm bẩm thế, nhưng ngay lập tức bị ông già Dior bắt bẻ.

“Không được, không được dùng ma pháp quá lớn. Mấy bản tài liệu bị đánh cắp đó, cô phải cố gắng lấy lại trong tình trạng nguyên vẹn...”

(Nói như ông thì dễ lắm!) Tôi bèn nhún vai đáp lại, “Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng còn phải xem đối phương định làm gì nữa cơ... Dù sao thì—”

“Fuhahahahahahahahahaha!”

Tiếng cười ngạo nghễ vang lên, cắt ngang câu nói của tôi.

“Cuối cùng ông cũng đến, Dior!”

Cùng lúc đó, một gương mặt khổng lồ của Gulan bất ngờ hiện ra trước mặt hai người chúng tôi.

“Mo hyo-ểeeeee?!”

Ông ta lập tức ngã bệt xuống vì sợ.

…Mà chuyện đó cũng hoàn toàn dễ hiểu thôi.

Bởi lẽ cái mặt kia—chỉ riêng phần gương mặt thôi—to bằng cả căn nhà, đang lơ lửng đung đưa và cất tiếng nói với chúng tôi. Đã vậy còn là mặt của Gulan, mà hắn thì… dù có khen xã giao cũng không thể gọi là đẹp trai được.

Thoạt nhìn thì có vẻ giống với một linh thể, nhưng thực ra đây không phải là thuật pháp gì cả. Hắn chỉ dùng gương và ống kính pha lê để chiếu hình ảnh lên làn sương mù buổi sớm mà thôi.

Còn giọng nói kia thì chắc là dùng ống truyền thanh hay thứ gì tương tự.

Tôi cũng từng nghịch cái trò này khi còn nhỏ. Hồi ấy tôi hay dùng nó để chiếu cảnh chị gái tôi tắm từ xa rồi bán vé cho mấy anh hàng xóm vào xem.

Một trò nghịch ngợm vô hại của trẻ con thôi.

…Cho đến một ngày, chuyện đó bị chị phát hiện…

—Thôi, dẹp. Tôi không muốn nhớ về cái ngày đó chút nào.

Mặc cho tôi đang hồi tưởng, mặc cho ông già vừa mới sợ đến ngã khuỵu, cái bản mặt khổng lồ của Gulan vẫn cứ thao thao bất tuyệt.

“Các ngươi để ta chờ khá lâu đấy nhỉ! Tự mình thì nghỉ ngơi cả một đêm, còn để ta mòn mỏi chờ đợi đến kiệt sức rồi mới tấn công—chiến lược này, phải nói là đáng khen lắm!”

…Có vẻ hắn đang hiểu lầm khá nhiều, nhưng nếu giờ mà nói ra sự thật thì cả hai bên sẽ đều mất mặt, nên thôi vậy.

“Thứ các ngươi muốn đang ở đây. Nhưng liệu các ngươi có thể bình an vô sự mà đến được chỗ này không? Cố mà gắng lên nhé! Fuhahahahahaha!”

Đúng như khuôn mẫu của mấy kẻ phản diện, để lại một tràng cười ngạo nghễ, gương mặt của Gulan dần biến mất.

“Cẩn thận! Tên đó đang âm mưu chuyện gì đấy!”

“Biết rồi!” tôi đáp lại và bắt đầu bước đi. Nhưng…

Chưa đi được mười bước, tôi lập tức khựng lại.

“Có chuyện gì sao?”

“—Có gì đó…đang tới!”

Một bóng đen đang xé màn sương sớm mà tiến lại gần.

“Là chimera của hắn sao!?” lão Dior kêu lên đầy cảnh giác.

Một thân hình khổng lồ—có thể gọi thế cũng không ngoa. Toàn thân phủ đầy lông đen cứng như thép, kích thước cỡ một cỗ xe ngựa nhỏ. Không rõ được pha trộn từ động vật nào, nhưng nhìn qua chắc cũng hơn chục loài khác nhau. Kết quả là tạo vật này giờ chẳng giống bất kỳ loài thú nào từng tồn tại—một con quái vật hỗn tạp đến kỳ quái.

“Tên này! Ghép càng nhiều loài không có nghĩa là càng tốt đâu nhé! Cứ tưởng kết hợp mấy đặc trưng nổi bật là hay ho lắm à? Nhưng con mắt của lão phu không dễ bị lừa đâu! Nhìn là thấy ngay sự mất cân đối lộ liễu!”

“Quả là mọt sách chimera!”

“...Thế nhưng mà, cái phần hợp thể từ gáy đến lưng ấy, thật là tuyệt vời! Phải nói sao nhỉ, nó... gợi cảm một cách khó hiểu á! Mo hyo hyo hyo hyo...”

Nói rồi, lão lau vội dòng nước dãi đang chảy bên mép.

(Già à…thiệt luôn hả…)

“Chuyện đó tính sau! Con quái đó chắc chắn sẽ đứng thẳng dậy rồi tấn công bằng hai chân trước! Chính khoảnh khắc đó, hãy nhắm vào chân sau của nó mà đánh tới!”

“Hiểu rồi!” tôi đáp lại, đồng thời bắt đầu xướng chú.

Con chimera rống lên một tiếng dữ dội để thị uy, rồi nhấc hai chân trước lên, đứng thẳng trên hai chân sau.

“Chính lúc này!”

“Dragon Slave!”

Bùmmmmmm!

“Hừ. Quá xoàng xĩnh.”

“Lão đã bảo là nhắm vào chân sau cơ màaaaaaa!”

“Quan trọng gì chứ! Dù sao thì cũng đã hạ được nó rồi còn gì!”

“Không được! Không thể tha thứ được! Lão phu không chấp nhận cái kiểu suy nghĩ ‘miễn là kết quả tốt thì sao cũng được’ như vậy đâu! Phải có quy củ, phải có đạo đức! Quá trình thực hiện cũng quan trọng không kém gì kết quả cả, hiểu chưa?!”

“Biết… biết rồi mà! Biết rồi nên đừng siết cổ tôi nữa...!”

“...Thiệt tình... Giới trẻ dạo này đúng là...”

“—Á! Trong lúc cãi lộn thì con thứ hai tới rồi kìa! Dior-san! Con đó có điểm yếu nào không!?”

“Con đó à... đúng rồi! Bao tử yếu!”

“Hoho… Rồi tôi phải làm gì với thông tin đó đây hả...?”

“Giỡn… lão phu giỡn thôi mà… Lão sẽ nói nghiêm túc, nên đừng có siết cổ nữa—!”

(Thiệt tình luôn… người già thời nay cũng chẳng khá hơn là mấy…)

Vừa đấu khẩu vừa phối hợp tác chiến, hai người chúng tôi cứ thế quét sạch đám chimera lao đến tấn công, dọn đường tiến thẳng đến ngôi nhà của Gulan.

Và rồi—

“Fuhahahahahaha! Các ngươi giỏi lắm khi tới được đây! Nhưng chỉ đến đây thôi!”

Trước mắt chúng tôi, cuối cùng Gulan đích thân xuất hiện, chắn đường!

“Ta sẽ không để các ngươi bước thêm một bước nào nữa! Để lũ người các ngươi phá hoại căn nhà của ta thì thật không thể tha thứ được!”

Lại cái kiểu nói chuyện ích kỷ như thường lệ…

“Cuối cùng cũng chịu ló mặt ra rồi hả! Đồ ăn trộm! Nhưng giờ đám chimera của ngươi đã bị hạ sạch, ngươi cũng hết đường cứu cánh rồi! Hãy ngoan ngoãn đầu hàng đi!”

“Hừ! Đừng có đắc ý chỉ vì hạ được lũ chimera của ta! Giờ là lúc ta cho các ngươi thấy—sức mạnh thật sự còn lại của ta!”

“Sức mạnh còn lại?!”

“Chính xác! Hãy mở to mắt mà nhìn đây! Ma pháp tấn công mạnh nhất của ta—Burst Flare!”

(Cái gì?! Hắn dùng được chiêu đó ư?!)

Đó là hỏa ma pháp mạnh nhất—uy lực mạnh gấp gần mười lần Fireball.

Tại vị trí chỉ định, một quả cầu ánh sáng được tạo ra, và ngay khoảnh khắc kế tiếp, nó bùng lên những ngọn lửa xanh nhạt cháy rực!

Đến cả golem đá cũng bị thiêu rụi trong chớp mắt—đó là mức độ khủng khiếp của chiêu này.

“Biết điều đi! Chống lại ta là hành động ngu xuẩn đến mức nào! Ta sẽ thiêu rụi ngươi đến tận xương, chẳng để lại thứ gì!”

“Dil Brand.”

Đoànggg!

“…chơi… chơi xấu…” Gulan rên rỉ, người giật giật trên mặt đất.

Đã thế còn bày đặt diễn thuyết rườm rà làm gì cho mệt… Lên sân khấu khoe mẽ kiểu đó thì bị đánh úp là đáng đời.

“K-không ngờ lại tấn công giữa lúc người ta nói lời quyết chiến…! Đúng là một đứa con gái không có thẩm mỹ, không có đạo đức, cũng chẳng có vòng một…”

“Mega Brand.”

Bùmmm!

“…X-xin l-lỗi… là lỗi của lão phu…”

(Biết lỗi là tốt.)

“…Cú lừa thôi! Aqua Breath!”

“Cái gìiii?!”

Không biết hắn moi đâu ra sức lực còn sót lại, Gulan bất ngờ thi triển cho Aqua Breath—một ma pháp cho phép hô hấp dưới nước—rồi phi thân thẳng xuống hồ!

“Khỉ thật!”

Hồ nước đục ngầu, tầm nhìn kém, thân ảnh của tên pháp sư đã hoàn toàn biến mất, chẳng để lại dù chỉ là một cái bóng.

Chỉ còn mặt nước vẫn gợn lăn tăn những vòng sóng tản ra đều đều.

Dĩ nhiên, vẫn tồn tại những ma pháp có thể tạo ra sóng lớn, nhưng ảnh hưởng đến đáy hồ thì… đúng là như muối bỏ bể.

“Hắn thoát được rồi à…” ông già Dior lẩm bẩm đầy tiếc nuối. “—Thôi thì trước mắt, ít ra cũng phá được tham vọng của hắn. Giờ chỉ cần lục tung cái nhà đó, tìm lại đống tài liệu, rồi quay về tiếp tục kế hoạch siêu cấp chimera là được rồi!”

(Chết thật! Vẫn nhớ kỹ vụ đó luôn à?!)

K-không ổn rồi… tôi phải lái sang chuyện khác nhanh thôi… đúng rồi!

“Không đời nào dễ dàng thế đâu nhé!” tôi hét lớn, rồi giơ ngón giữa lên đầy dũng khí. “Những kẻ trơ trẽn kiểu đó, nhất định phải nhân dịp này mà dạy cho một bài học nhớ đời! Nếu để yên lúc này, thể nào cũng sẽ ngựa quen đường cũ, lại giở trò y chang như vậy trong tương lai thôi! Khi phải ra tay thì phải quất cho tới bến! Đó mới là nguyên tắc vàng trong chiến đấu đấy!”

“H… hiểu rồi… Nhưng mà, làm sao tìm ra hắn trong tình cảnh này đây?”

“Không sao cả, cứ để đó cho tôi!” Nói rồi, tôi bắt đầu xướng chú. “Dam Blas!”

Đoàng!

Một trong những tảng đá lớn lộ ra trên mặt hồ bị trúng đòn phép của tôi, lập tức vỡ vụn tan tành.

“Này này… phá đá vì mục đích gì vậy?”

“Để làm như thế này đây.”

Chỗ tôi vừa chỉ tay tới—chính là nơi gã Gulan đang nằm phơi xác lềnh bềnh cùng mấy con cá tội nghiệp, bị sóng chấn động đánh văng lên khỏi mặt nước, trông thảm hại hết sức.

“Không hổ danh là Lina-san. Quả là thực lực đúng như lời đồn.”

Vừa trói chặt tên Gulan đã hoàn toàn mất sạch sức lực lẫn ý chí phản kháng, ông già Dior vừa dành cho tôi lời khen ngợi.

“Hừ. Dĩ nhiên là vậy rồi.”

“Ừm. Quả nhiên, chỉ có cô mới xứng đáng trở thành nguyên liệu cho siêu cấp chimera của lão phu thôi!”

“Ểee?! Dai quá đi mất! Tôi đã nói là không đời nào rồi mà!”

“Rốt cuộc cô không hài lòng cái gì hả?!”

“Tất cả mọi thứ! Tất-cả-đó! Mà trước hết, nếu là mẫu thử số một thì đâu nhất thiết phải dùng đến tôi cơ chứ...”

Nói tới đó, chợt một ý nghĩ vụt qua trong đầu tôi.

Có vẻ như đã bắt được ánh mắt của tôi, ông già Dior cũng đảo mắt theo...

“…Ra là vậy hử?”

Bốp, ông ta vỗ tay một cái như đã ngộ ra điều gì đó, rồi bất ngờ ngồi thụp xuống ngay tại chỗ.

“Này, Gulan, lão phu nhớ không nhầm thì ngươi cũng dùng được ma pháp tấn công mà nhỉ...” Vừa nói, ông ta vừa nở một nụ cười… đầy gian tà và bất an.

Cuối cùng thì—

Tôi nhận được một khoản tiền thưởng từ ông già, coi như là thù lao cho việc giúp ông ta lấy lại tài liệu. Rồi sau đó, tôi trói chặt luôn ông ta, mang cả ông lẫn Gulan giải đến trụ sở hành chính, và nhận thêm một khoản tiền thưởng nữa.

Dù bản thân ông lão có cho rằng đó chỉ là nghiên cứu thuần túy đi nữa, thì việc để mặc một ông già nguy hiểm kiểu đó tung hoành cũng đâu có được.

Và thế là, một vụ việc nữa đã khép lại.

Tuy nhiên, có một điều khiến tôi lo lắng.

Gần đây, Naga cứ suốt ngày nghiên cứu về chimera.

Mong là cô ấy sẽ không đột nhiên bảo rằng sẽ đem tôi đi cải tạo thành một thứ gì đó như thế...

(Kế hoạch chimera đáng sợ: Hết)

Nội dung chương này có liên hệ đến của tập 1 phần phim Slayers: Book of Spells *Nguyên văn: 亀の甲より年の劫.
Nghĩa đen: Kiếp sống còn dài hơn cả mai rùa.
Nghĩa bóng: Kinh nghiệm và sự khôn ngoan tích lũy theo thời gian (tuổi tác) thì quý giá và sâu sắc hơn bất cứ thứ gì khác, kể cả những vật tồn tại lâu đời như mai rùa.
Nhà có con em gái đáo để thật. Nhà có con em gái đáo để thật.