Rầm!
Cánh cửa quán mở tung cùng với một âm thanh thô bạo và sắc lẹm.
Một bóng đen to lớn đứng sừng sững trước cửa, mang theo luồng gió lạnh lẽo phía sau lưng.
Đó là một gã đàn ông to lớn, đầu trọc lóc, trông thô kệch như thể một golem đá.
Gương mặt hung tợn gợi lên cảm giác đáng ngại, trên lưng là một chiếc rìu chiến khổng lồ. Theo sau hắn là một nhóm người có vẻ nóng tính không kém.
Không cần hỏi cũng biết, nhìn một cái là rõ ngay bọn chúng thuộc hạng người nào.
Gã lướt ánh mắt hung hãn quanh quán, dù nơi này cũng chẳng rộng rãi gì cho cam.
“Có ai thấy một kẻ nào trông như một gã hát rong không? Tóc dài, tay cầm đàn lia bạc, bộ dạng nhìn như một kẻ chuyên đi tán gái lông bông,” gã nói bằng giọng ồm ồm vang rền.
Một khoảnh khắc im lặng, và rồi…
“Chuyện gì thì chuyện, đóng cửa lại giùm đi. Gió lùa vào lạnh chết được.”
Xì xầm, xì xầm.
Không khí trong quán bỗng trở nên căng thẳng.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía người vừa cất lời.
Chính là—tôi.
Gã nhướn mày, hơi giật giật một chút. Vẫn đứng im tại chỗ, hắn lẩm bẩm, “Hừm… một cái lò sưởi Daruma đầy khí thế ghê nhỉ.”
“Ai là lò sưởi Daruma hả?!”
“Cậu đó. Cậu chứ ai.”
Người chen ngang không ai khác ngoài Naga, đang ngồi đối diện tôi bên bàn.
Như mọi khi, cô ta vẫn diện bộ trang phục “nữ pháp sư tà ác” với mức độ hở hang vô đối, hoàn toàn phớt lờ khái niệm thời tiết hay mùa màng.
“Sao mà không giống lò sưởi Daruma được chứ? Mặc chồng đến mười lớp áo len với đủ thứ khác thế kia, ai nhìn vào chẳng nghĩ vậy.”
“Trời lạnh thì chịu thôi chứ sao! Với lại, tôi chỉ mặc có chín lớp thôi nhé! Mà cũng đâu có cản trở gì đến việc di chuyển, chẳng có lý do gì để bị than phiền cả!”
“Không cản trở… hả? Vậy ai là người tối qua lăn từ cầu thang xuống, rồi giãy đành đạch trên sàn vì không tự dậy nổi thế nhỉ?”
(Hự…!)
“À… lúc đó là vì tôi mặc đến mười lăm lớp lận…! Với lại, trước hết, người lúc nào cũng mặc cùng một bộ như bà thì không có tư cách bình luận về trang phục của người khác đâu!”
Đến cả ếch còn chịu không nổi mà ngủ đông trong thời tiết này, vậy mà cô ta vẫn ăn mặc như thế, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy bị ảnh hưởng sức khỏe.
Chuyện này đã vượt xa cái gọi là "vô cảm" rồi.
“Hoohohoho! Ngây thơ quá đấy, Lina,” cô ta hất mái tóc đen dài của mình một cách đầy kiêu hãnh và nói. “Dù có chuyện gì xảy ra, vẫn giữ vững nguyên tắc thời trang của bản thân. Đó mới là thẩm mỹ đích thực.”
“Chẳng phải là do bà không tự tin mặc đồ bình thường thôi sao?”
“Hừ. Đám quần áo bán sẵn ngoài chợ làm sao đủ để thỏa mãn gu thẩm mỹ của tôi được chứ.”
Chuyện đó dĩ nhiên rồi. Nếu một ngày nào đó thế giới tràn ngập những bộ đồ hợp với gu thẩm mỹ của cô ta, thì ngày đó cũng là ngày tận thế mất thôi.
“Thôi thì chuyện đó tạm gác lại đã…” ông chủ quán, người vừa chăm chú theo dõi cuộc trò chuyện của bọn tôi, lên tiếng với giọng mệt mỏi một cách kỳ lạ, rồi quay sang gọi gã đàn ông to lớn đang đứng ở lối vào. “Tôi không biết người đó. Nếu có thấy, tôi sẽ báo lại cho anh…”
“…Hiểu rồi.”
Gã đàn ông móc từ trong áo ra một đồng tiền vàng rồi ném về phía ông chủ quán.
“Ta là Gamul. Hiện đang ở quán trọ Vảy Bạc. Nếu có gì thì báo cho ta biết. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Nói xong, gã quay người bỏ đi mà chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.
“…Bỏ lỡ con mồi rồi đấy, Lina,” Naga nói.
“Tại bà chõ miệng vào còn gì,” tôi đáp lại chẳng mấy vui vẻ.
Nói cách khác…
Kế hoạch của tôi là khiêu khích đám côn đồ vừa rồi để chúng gây sự, sau đó đánh cho chúng tơi bời, vừa xả stress vừa kiếm thêm chút tiền—một công đôi việc. Nhưng nhờ pha chen ngang của Naga, mọi chuyện đổ bể hết cả.
Tình tang… Tính tang…
“Phù. Có vẻ như hắn đã đi rồi nhỉ.”
“—Cái gì?!”
Âm thanh lạ lùng và giọng nói đột ngột vang lên khiến tôi và Naga giật mình đứng bật dậy khỏi ghế.
Không nghi ngờ gì nữa, nó phát ra ngay dưới chân chúng tôi—từ bên dưới bàn.
Sau một thoáng—
Từ dưới lớp khăn trải bàn, một người hát rong bước ra, tay ôm một cây đàn lia.
Trông anh ta khoảng hơn hai mươi tuổi. Dáng vẻ khá điển trai, nhưng có gì đó trông hơi lãng tử và thiếu nghiêm túc.
Tình tang… Tính tang…
Anh ta gảy dây đàn một cách lạc nhịp, rồi chẳng hiểu sao lại đeo thêm một bông hồng.
“Phù. Có vẻ như tôi đã làm các quý cô giật mình rồi.”
Đương nhiên là giật mình chứ còn gì nữa! Bình thường ai mà không hoảng hồn khi gặp cảnh này chứ?!
“Anh… chính là người mà bọn chúng đang tìm…”
Tình tính tang…
“Phải. Như cô thấy đấy, tôi là một lữ khách. Tên tôi là Michael.”
Không cần biết anh là ai, nhưng có nhất thiết phải gảy đàn mỗi khi nói chuyện không vậy?
Tôi liếc nhìn ông chủ quán, nhưng ông ta chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả, chỉ lặng lẽ rửa đống bát đĩa.
Chắc ông ấy không muốn quán bị liên lụy vào rắc rối, nên mới giả vờ không biết khi bọn kia tra hỏi.
“Nhưng… anh đã trốn ở đây từ khi nào vậy?”
Nghe Naga hỏi, anh ta đưa mắt nhìn xa xăm.
“Hừm… Chuyện đó…”
Tinh tang tang…
“Nếu tôi nhớ không nhầm, chắc là từ ngay trước buổi trưa, thưa quý cô xinh đẹp.”
(T-Từ trước buổi trưa sao?)
Mà tiện thể, bữa ăn mà bọn tôi vừa dùng xong, thực ra là bữa tối muộn đấy.
“Hừm, nhưng xin đừng hiểu lầm rằng tôi sợ hãi bọn chúng. Đối với hắc ma pháp mà tôi sử dụng, những kẻ như vậy chẳng đáng là gì cả. Chỉ là... tôi không thích dính líu vào những cuộc xung đột mà thôi.” Vừa nói, anh ta vừa vuốt mái tóc dài của mình.
“Nhưng mà, rốt cuộc thì tại sao anh lại bị truy đuổi chứ?” không kìm được tò mò, tôi lên tiếng hỏi.
Tình tang tính…
“Hừm. Thật ra, mục tiêu của tên đó—Gamul—chính là cây đàn lia này của tôi. Tiểu thư ‘Lò sưởi Daruma’ ạ.”
“Không đến lượt anh cũng gọi tôi như thế!”
“Ôi, xin đừng giận mà. Tôi thực sự có ý khen đấy chứ…”
(Làm gì có ai trên đời này vui nổi khi bị gọi là “Lò sưởi Daruma chứ?!”
“Dù sao đi nữa, tôi cũng không thể giao báu vật gia truyền này cho những kẻ như bọn chúng được.”
Cây đàn lia mà anh ta đang cầm có phần thân làm bằng bạc, ở trung tâm được đính một viên ngọc xanh lấp lánh, xung quanh là những hoa văn chạm trổ tinh xảo.
Tôi không biết giá trị của nó với tư cách một nhạc cụ ra sao, nhưng nếu xét về mặt nghệ thuật, hẳn là khó mà định giá nổi. Nếu rơi vào tay những tay sưu tầm giàu có, họ có thể trả bao nhiêu cũng được.
“Hừm. Chính vì thế, tôi mới đề nghị thế này. Qua quan sát, tôi thấy hai quý cô đều là pháp sư. Nếu có thể, liệu hai cô có thể nhận lời làm vệ sĩ cho tôi không?”
“Vệ sĩ…? Nhưng mà anh cũng biết dùng hắc ma pháp đúng không?”
Nghe câu hỏi của tôi, anh ta lại gảy đàn một lần nữa rồi đáp, “Hừm, đúng là vậy. Nhưng ma pháp của tôi quá mạnh mẽ và nguy hiểm. Một khi đã sử dụng, dù tôi có muốn hay không, đối thủ chắc chắn sẽ phải chịu tổn thương vượt quá mức cần thiết. Dù là kẻ xấu đi nữa, tôi cũng không muốn làm vậy. Hơn nữa, tôi cũng là con người. Nếu chỉ có một mình, sớm muộn gì cũng sẽ có sơ hở. Thế nào? Hai quý cô có nhận lời không? Về thù lao, để xem nào…”
Nghe con số anh ta đề nghị, tôi và Naga không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.
Bỏ qua cái lạnh bên ngoài và cả chuyện bị gọi là “lò sưởi Daruma”, số tiền đó vẫn còn dư dả quá mức. Phải nói thẳng ra, đây đúng là một món hời.
Ngay khoảnh khắc tôi vừa nghĩ vậy—
Đùng!
Lại một tiếng động thô bạo vang lên khi cánh cửa quán lần nữa bật mở.
Không cần nói cũng biết, người chắn ngay lối vào chính là Gamul cùng đám thuộc hạ của hắn.
"Quả nhiên là ở đây."
Vẫn giữ nguyên nụ cười đáng ngờ, hắn chậm rãi bước vào quán.
Phía sau, đám đàn em cũng lần lượt nối gót.
Chậc… Xem ra lần này không thể từ chối yêu cầu đó được rồi.
“Ta nghe thấy tiếng đàn lia vang lên nên ghé vào xem thử…”
“C-Cậu chủ à, chuyện này…”
“Ông im lặng cho ta!”
Gamul quát ngăn ông chủ quán khi ông ấy lắp bắp định nói gì đó.
Hắn hướng ánh mắt sắc bén về phía này.
“Giờ thì, ngoan ngoãn giao cây đàn lia—"
Ngay khoảnh khắc hắn định nói hết câu—
“Diem Wind!”
Tôi lập tức giải phóng ma pháp của mình!
Đây chỉ là một ma pháp tạo gió mạnh đơn thuần, gần như không có khả năng sát thương, cùng lắm chỉ đủ để cản trở đối phương trong chốc lát. Nhưng để hất tung khăn trải bàn thì lại dư sức.
““Ối?!””
Gamul và đồng bọn hoảng loạn khi bất ngờ bị quấn chặt trong tấm khăn bàn.
“Đi thôi!”
Nhân lúc đó, ba chúng tôi liền lao qua cánh cửa dẫn vào khu bếp, mở cửa sau và thoát ra ngoài.
Bên ngoài là con hẻm nhỏ với bầu không khí đặc trưng, phảng phất mùi ẩm thấp và ngột ngạt.
“Nhanh lên! Lối này!”
Gamul và đồng bọn chẳng chậm trễ bao lâu trước khi ập vào khu bếp. Nhìn thấy cánh cửa vẫn còn đung đưa trong gió, hắn lập tức hét lên, “Chúng ra ngoài rồi! Đuổi theo!”
Nói rồi, cả bọn liền ùa ra khỏi cửa, lao vào con hẻm đêm.
…Dù sao thì, bọn chúng cũng mắc bẫy một cách đầy cổ điển.
Sau khi mở cửa sau, ba chúng tôi không hề chạy ra ngoài mà chỉ nép mình sau kệ bếp. Chờ cho cả bọn đuổi theo hướng ngược lại, chúng tôi liền lẻn trở lại quán.
Nhưng ngay khi quay vào, trước lối ra vào của quán lại có một gã đàn ông với khuôn mặt dữ tợn đang đứng chặn!
Ra là vậy, bọn chúng cũng biết đề phòng nên để lại một tên canh gác. Ý tưởng không tệ... nhưng chỉ để lại một tên tép riu thế này thì hơi bị xem thường bọn ta đấy!
“Hây daaa!”
Binh!
Tôi lao tới và tung một cú đá bay trực diện!
Tên tép riu A xoay tít ba vòng trên không rồi văng ra xa, nảy bật lên trên sàn một cú rõ to. Hừ, chẳng đáng bận tâm.
Không chần chừ, tôi liền lao qua cửa.
Phía sau, giọng ông chủ quán vang lên.
“Aaaa! Ngài thị trưởng! Ngài có sao không?!”
……
“Lina… cái người mà cậu vừa đá bay đi ấy… hình như là thị trưởng đi ngang qua đấy…”
Trước lời chỉ trích sắc bén của Naga, tôi cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể.
“Thì… chị gái ở quê tôi từng nói rồi… cuộc đời vốn đầy rẫy hiểu lầm…”
Tinh tình tang…
“Tôi có cảm giác rằng cô đang lảng tránh vấn đề…”
“Đừng có gảy đàn nữa! Bọn chúng sẽ phát hiện ra mất! Dù sao đi nữa, rời khỏi thị trấn này ngay lập tức vấn là ưu tiên hàng đầu!”
Vậy là chúng tôi đã thoát khỏi sự truy đuổi của Gamul.
...Dù có chút vấn đề nho nhỏ, nhưng đó là chuyện không cần nhắc lại.
“Fuhahahaha! Cuối cùng cũng tìm được mày rồi, Michael!”
Giữa trưa ngày hôm sau, một gã đàn ông xuất hiện, kèm theo tràng cười ngạo nghễ chẳng vì lý do gì.
Tại một quán ăn nhỏ trong một ngôi làng nhỏ.
Đêm qua, rốt cuộc chúng tôi phải ngủ ngoài trời. Bữa sáng thì chỉ ăn qua loa bằng lương khô mang theo.
Dù vậy, đến trưa thì ai cũng muốn có một bữa ăn tử tế, thế nên chúng tôi đã ghé vào quán này—
Và ngay lúc chúng tôi vừa ăn xong, định đứng dậy rời đi, chẳng hiểu sao Michael-san lại nảy ra ý định tán tỉnh một cô gái trong quán.
Thế nhưng, cô gái đó lại đi cùng một gã đàn ông trông chẳng mấy tử tế, và hắn đã lên tiếng chất vấn Michael.
(Sắp có một vụ ẩu đả nổ ra chăng?!) Ngay đúng lúc đó, cánh cửa quán ăn bị đá tung ra, và một kẻ nào đó hùng hổ xuất hiện.
Trái ngược với giọng điệu hống hách của mình, hắn chỉ là một gã đàn ông thấp bé, ngoài ba mươi, đầu hói dần.
"Ruger?! Sao ngươi lại ở đây?!" Vừa trông thấy hắn, Michael-san đã hốt hoảng kêu lên.
Gã đàn ông thấp bé lắc ngón tay qua lại, miệng tặc tặc lưỡi.
“Này này, đừng có giả vờ ngây thơ thế chứ. Tao đã cất công đuổi theo mày tận đây đấy. À không... phải nói là ‘đuổi theo cây đàn lia’ mới chính xác hơn nhỉ?”
Hắn làm bộ điệu vênh váo, ngồi xuống cái bàn gần đó, rồi lôi từ trong túi ra một điếu xì gà.
“Nào. Tốt nhất là mày hãy ngoan ngoãn giao nó ra đi.”
“Ngươi đang nói nhảm gì vậy hả?”
Tất nhiên, người bước lên đối mặt với hắn không ai khác ngoài tôi.
"Về nói với Gamul rằng hãy từ bỏ chuyện cây đàn lia đi."
Nghe vậy, gã đàn ông lộ vẻ kinh ngạc.
“Gamul á?! Hắn cũng nhắm đến cây đàn lia sao?!”
(…Hả?)
Michael khẽ nói với tôi, “Gã này không phải thuộc hạ của Gamul.”
“…Mà dù sao thì, hắn vẫn nhắm đến cây đàn lia của tôi.”
Ra là vậy, một kẻ thù khác, không liên quan đến Gamul.
Dù sao đi nữa, bây giờ tốt nhất là—
“Chạy thôi.”
“Hả?” Nghe Michael-san thì thầm bên tai, tôi bất giác thốt lên một tiếng ngớ ngẩn.
“Nhưng trong tình huống này, đánh bại hắn luôn có phải đỡ phiền hơn không?”
“Hừm. Quả thực là vậy. Nhưng nếu chúng ta chiến đấu ngay bây giờ, những người vô can cũng sẽ bị liên lụy.”
Ừm… đúng là không thể phản bác được.
Dù có thắng trong trận chiến này, sau đó ông chủ quán cũng sẽ cằn nhằn không ngớt.
Đã quyết rồi thì phải hành động ngay!
“Naga! Rút lui tạm thời! Chỉ cần đánh lạc hướng hắn trong chốc lát thôi!”
“Đúng là cách tiếp cận bị động… nhưng thôi cũng được…”
Bỏ ngoài tai lời lầm bầm của Naga, tôi bắt đầu niệm chú.
Khoảnh khắc Naga khiến tên đó xao lãng—đó chính là thời cơ!
“Vu Reiwa!”
(…Hả?)
Tôi sững người, bất giác cứng đờ. Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội.
Tiếng gầm của một quái thú khổng lồ vang vọng khắp không gian.
Những tấm ván sàn nứt toác, và từ đó, mấy con rồng đá khổng lồ trồi lên.
Đây chính là những golem đá mà Naga vừa tạo ra bằng ma pháp.
Đương nhiên, cả quán rơi vào cảnh hỗn loạn. Michael-san ngã khuỵu xuống vì hoảng sợ, ông chủ quán thì trợn trắng mắt xùi bọt mép, còn gã đàn ông lùn lùn nào đó—đã biến mất từ lúc nào không hay.
“Nào! Ngay bây giờ!”
“Đừng có mà ‘Ngay bây giờ!’ chứ! Bà nhìn xem, tình huống này rốt cuộc phải xử lý như thế nào đây?!”
“Chính cậu bảo tôi đánh lạc hướng hắn còn gì!”
“Đúng là thế, nhưng bà không biết cái gọi là giới hạn à?!”
“Tôi không biết!”
Chết tiệt! Cô ta khẳng định một cách chắc nịch luôn chứ!
“D-Dù sao đi nữa, chúng ta hãy rút lui khỏi đây trước đã!”
Và như vậy…
Chúng tôi ít nhất cũng có thể coi là đã thoát thân an toàn.
“Có địch,” Naga lẩm bẩm một câu khi cả nhóm vừa tiến vào khu rừng rậm.
Tôi cũng gật đầu và dừng bước.
Không bao lâu đã trôi qua kể từ khi chúng tôi rời khỏi ngôi làng, sau khi vất vả xử lý lũ rồng đá mất kiểm soát của Naga.
Dù gọi là rừng, nhưng lá cây đã hoàn toàn rụng hết, tạo thành từng đống lá khô trên mặt đất.
Tình tang…
“Kẻ truy đuổi sao?”
Michael-san cau mày căng thẳng.
Dù đối thủ có là ai đi nữa thì cũng đừng gảy đàn lia vào lúc này chứ.
“Ra mặt đi. Ta biết ngươi ở đó rồi.”
Soạt.
Như thể đáp lại lời tôi, một cơn gió mạnh ào qua. Gió xoáy tròn, cuốn theo những chiếc lá khô bay lên—
Và ngay tại tâm của cơn lốc, một bóng người đột ngột xuất hiện.
Một gã đàn ông gầy gò khoác áo choàng và áo pháp sư.
“Ch-Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?!” Naga kêu lên đầy kinh ngạc.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, tôi đã nhìn thấu bản chất của màn trình diễn vừa rồi.
Thoạt nhìn, có vẻ như gã đã sử dụng một ma pháp dịch chuyển không gian trong truyền thuyết, nhưng tất nhiên sự thật không phải vậy.
Thứ gã sử dụng cũng không phải loại ảo thuật đơn thuần.
Rất có thể… gã ta đã nằm im dưới đống lá khô ngay từ đầu.
Khi chúng tôi đến, hắn dùng một chút phong ma pháp để thổi tung lá khô, che khuất tầm nhìn, rồi nhân cơ hội đó bật dậy.
Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng không hề. Nếu làm trò bịp mà dốc toàn bộ tinh thần như vậy thì cũng đáng nể đấy chứ.
“Kukuku… Tìm thấy ngươi rồi, Michael-san…” gã pháp sư thốt ra một câu thoại chuẩn kiểu mẫu.
“Ngươi… ngươi là… Grenas!” Michael kêu lên, thậm chí quên cả việc gảy đàn.
“Người quen à?”
Nghe tôi hỏi, anh ta khẽ gật đầu.
“Hắn cũng là một trong những kẻ nhắm đến cây đàn lia của tôi...” Michael thì thầm với giọng nhỏ đầy căng thẳng.
Đến cả một pháp sư cũng nhắm đến nó sao...? Rốt cuộc cây đàn này là thứ gì chứ...?
“Nào nào... hãy ngoan ngoãn giao cây đàn lia đó cho ta. Nếu làm vậy, ta đảm bảo sẽ không làm hại ngươi. Ta hứa đấy."
—Mà mấy kẻ như thế này thường cứ nghe lời xong là quay sang tấn công ngay! Dù sao đi nữa, tôi cũng chẳng thèm để tâm đến mấy lời ba hoa đó!
Tôi dứt khoát chỉ thẳng vào gã pháp sư, dõng dạc tuyên bố, “Nói cho mà biết! Chừng nào ta và Naga còn ở đây, không đời nào Michael-san bị đụng dù chỉ một ngón tay!”
“Hô hô... thú vị lắm.” Gã pháp sư nhoẻn miệng cười một cách nham hiểm. “Vậy thì hãy tự mình trải nghiệm sự ngu xuẩn khi dám thách thức ta, kẻ hủy diệt hắc ám—pháp sư Grenas!”
Nói rồi, hắn bắt đầu xướng chú.
Chuyện đó thì không sao, nhưng mà, “Kẻ hủy diệt hắc ám”... gã lại tự đặt cho mình một cái tên hoành tráng như thế nữa à…
Những kẻ xưng danh kiểu này mà thua tan tác thì cảm giác bẽ bàng chắc cũng ngang với việc kể một câu chuyện cười mà chẳng ai thèm nghe.
Mấy kẻ như thế này thường yếu một cách bất ngờ, nhưng dù sao đi nữa, khinh địch cũng là điều cấm kỵ.
Tên pháp sư đang xướng một ma pháp hệ phong. Xem chừng có vẻ không mang sát lực lắm, nhưng…
“Diem Claw!”
Cùng lúc ngôn từ sức mạnh được thốt lên, ma lực được giải phóng ra, một cơn gió mạnh cuộn lên quanh gã pháp sư. Lá khô dưới chân hắn bị cuốn tung, và ngay sau đó, cơn gió quét thẳng về phía bọn tôi.
Chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là một phiên bản được biến tấu đôi chút của Diem Wind. Sát thương gần như bằng không, dù có trúng trực diện đi chẳng nữa… hửm?
“Tránh đi!”
Tiếng hét của tôi vang lên, cả Naga lẫn Michael-san lập tức nằm rạp xuống đất.
Một bầy lá khô lướt vút qua đầu chúng tôi.
“Sao thế, Lina?!”
“Nhìn kìa.”
Đáp lại câu hỏi của Naga, tôi chỉ tay về phía cái cây ở đằng sau.
Trên thân cây, một ánh bạc nhỏ lóe lên.
“Đó là…”
“Hắn đã lợi dụng gió để phóng đi nhiều lưỡi dao nhỏ. Đám lá khô bị cuốn lên chỉ là để che mắt thôi.”
Một chiêu trò khá khéo léo. May mà tôi nhận ra những tia sáng lấp lánh giữ những chiếc lá, nếu không, bất cẩn đứng yên hứng trọn đòn gió ấy, có lẽ tôi đã dính phải không ít thương tích rồi.
…Nhưng mà, chiêu này vào mùa không có lá khô thì dùng thế nào nhỉ…?
“Hừ. Cũng ghê đấy. Vậy thì phần còn lại cứ để tôi lo.”
Nói xong, Naga đứng thẳng dậy và bắt đầu xướng chú.
Còn tôi thì—
“Michael-san.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Thật ra, tôi có việc muốn nhờ.”
“…Tôi cũng đoán được phần nào rồi…” Thở dài một hơi, anh ta đưa tay về phía tôi. “Một mình không dậy nổi nên muốn tôi đỡ dậy, đúng không?”
“…À, anh đoán ra rồi sao?”
“…Rốt cuộc cô mặc bao nhiêu lớp áo vậy?”
“Hôm nay trời ấm lên một chút, nên tôi mặc mỏng hơn, chỉ có mười hai lớp thôi.”
Vừa nói, tôi vừa ngồi dậy, rồi bỗng dưng lắng tai nghe được tiếng xướng chú cua Naga—
Bốp!
Không để cô ta nói thêm lời nào, tôi tung một cú đá từ phía sau.
“Cậu làm cái quái gì vậy?! Sao tự dưng lại đá tôi?!”
“Im đi! Tại bà xướng cái loại chú đó chứ còn gì nữa!”
Cổ vừa định xướng Howl Freeze. Nói đơn giản, đây là một ma pháp tạo ra bão tuyết gây sát thương lên đối thủ. Chiêu này không dễ gây thương tích chí mạng ngay tức thì, nhưng lại cực kỳ khó tránh, hơn nữa còn kèm theo hiệu ứng đóng băng làm hạn chế hành động—tóm lại là một ma pháp khá mạnh.
…Và tất nhiên, nó cũng làm không khí xung quanh lạnh đi đáng kể.
“Trời đã lạnh chết toi rồi, còn làm nó lạnh hơn nữa để làm gì hả?!”
“Nói gì vậy chứ! Chỉ bấy nhiêu thôi mà đã la toáng lên thế sao?!”
“Im đi! Không như bà, tôi là một thiếu nữ mong manh yếu đuối đấy! Dù sao đi nữa, tôi sẽ giải quyết chuyện này trong một đòn duy nhất!”
Nói rồi, tôi bắt đầu xướng chú. Ngay lập tức, sắc mặt của gã pháp sư kia thay đổi trông thấy.
Một pháp sư có thực lực nhất định chỉ cần nghe người khác niệm phép là có thể đánh giá mức độ của ma pháp ấy, ngay cả khi đó là một chiêu thức mà họ không thể sử dụng.
Và—gã pháp sư đó đã nhận ra.
Gã đã biết rõ ma pháp tôi đang chuẩn bị sử dụng đáng sợ đến mức nào.
Gaav Flare. Một ma pháp truy cùng diệt tận đối thủ, có thể thiêu rụi cả một con wyvern thành tro chỉ với một đòn.
Dĩ nhiên, việc trốn thoát là không thể.
Tôi đưa thẳng tay phải sang ngang, nhắm thẳng vào kẻ địch, rồi bắt đầu kết ấn bằng cả hai tay—
Bắt đầu kết ấn—
“Aaaa! Quần áo vướng quá không kết ấn được!”
“Cậu đang làm cái quái gì vậy hả?!”
Rắc!
Cùi chỏ của Naga từ phía sau giáng thẳng xuống đỉnh đầu tôi.
“Oáiiiiii!”
(D-Đau quá…)
“Đã đá tôi một cú, lại còn huênh hoang đủ điều, vậy mà bây giờ thành ra thế này là sao chứ hả?!”
“Nhưng! Khuỷu tay tôi còn chẳng gập lại được, thì làm sao mà kết ấn nổi chứ!”
“Đừng có nói như thể đó là lỗi của người khác vậy!”
Trong lúc hai chúng tôi còn đang cãi vã, Michael-san lặng lẽ tiến lên một bước.
“Phù… đến nước này rồi thì cũng đành vậy. Giờ là lúc để ngươi chứng kiến tuyệt kỹ hắc ma pháp nguy hiểm nhất của ta, Michael!”
Vừa nói, anh ta liên lôi thứ gì đó ra từ trong túi.
…Một con búp bê và một cây kim.
Chích!
Anh ta cắm cây kim vào ngực con búp bê.
“Hừ! Đã thấy chưa?! Nếu duy trì nghi thức này trong suốt ba ngày ba đêm, rồi chôn con búp bê trước cửa nhà đối phương, hắn sẽ phái chịu nỗi đau đớn cùng cực nơi địa ngục! Aaaa! Dù chính tay ta thi triển thuật này, nhưng sao nó lại vừa kinh khủng vừa nguy hiểm đến thế chứ?!”
Ừ thì, cảnh một gã đàn ông trưởng thành lại chọc kim vào búp bê tách tách như thế này, đúng là vừa đáng sợ vừa nguy hiểm theo một cách nào đó...
“Thế rồi sao…?”
Vù vù vù…
Một cơn gió lạnh thổi qua khi gã pháp sư kia buông lời phản bác.
“Không, ý ta là…”
“Này, Michael-san…” Naga xen vào từ bên cạnh. “Có khi nào, hắc ma pháp anh dùng… là dạng nguyền rủa không?”
“Hừm… đúng như cô thấy đấy.”
“Dùng thứ đó để làm gì chứ?!” Vừa nói, tôi vừa tung một cú đá. Do bất cẩn, tôi cũng mất thăng bằng và ngã nhào xuống đất với một tiếng bịch. “Dùng cái thuật dài hơi này ở đây thì anh định giải quyết tình huống kiểu gì chứ!? Làm ơn ý thức chút về vị trí của mình đi nhé! …Mà thôi, chuyện đó để sau. Giúp tôi đứng dậy được không?”
“……”
“À, ừm… xin lỗi, nhưng mấy người đừng có tự tạo ra thế giới riêng rồi bỏ ta ra ngoài được không? Tự nhiên thấy cô đơn quá…” gã pháp sư Grenas cất lời với giọng điệu có phần áy náy.
Tôi cố gắng tự mình ngồi dậy.
“Hừ! Trò chơi đến đây là hết! Lần này chính tay ta sẽ kết thúc mọi chuyện!”
Câu nói này nghe cứ như lời thoại của một trên trùm phụ liên tục thua trận vậy, nhưng tốt nhất là đừng bận tâm đến chuyện đó.
“Ha! Phải thế chứ!”
Vừa dứt lời, gã pháp sư bắt đầu xướng chú. Đó là một phong ma pháp khá đơn giản.
Tôi cũng bắt đầu niệm chú. Ma pháp lần này không cần tạo dáng cầu kỳ, đơn giản và tiện lợi—Flare Arrow.
Ma pháp của tên pháp sư hoàn thành trước.
Làn gió được tạo ra cuốn tung những chiếc lá khô xung quanh, khiến chúng xoáy tròn quanh hắn.
Ra vậy. Một lượng lớn lá rơi tạo thành lớp màn gần như che khuất hoàn toàn hắn, đồng thời gió làm lệch quỹ đạo của những đòn phép bay tới.
Tuy nhiên—
“Flare Arrow!”
Tôi không chút do dự mà giải phóng ma pháp. Như đúng ý đồ của gã pháp sư, đòn phép bị cuốn vào gió và chệch hướng.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó—
Phừng!
Cả cơn lốc gió bùng cháy dữ dội.
Chẳng cần giải thích cũng rõ. Đống lá khô bị cuốn lên quá nhiều đã bén lửa. Hơn nữa, ngọn gió còn thổi bùng ngọn lửa, khiến kết quả—
Kẻ hủy diệt hắc ám Grenas toàn thân bỏng rát, chính thức mất khả năng chiến đấu.
“Dừng lại đó, Michael.”
Gamul và đồng bọn, với nụ cười nham hiểm trên môi, lại một lần nữa chặn đường chúng tôi—ngay khi cả nhóm vừa thoát khỏi khu rừng.
Tình tình tang…
“Hừ... có vẻ như không còn cách nào khác ngoài việc kết thúc chuyện này rồi...” Michael cất lời, giọng điệu ngân nga như đang hát.
Gamul, tỏ vẻ chán chường, nhổ nước bọt xuống đất một cách thô lỗ (mất vệ sinh), rồi nhếch mép nói, “Ngươi lấy đâu ra cái giọng điệu đó thế? Này, mấy cô em. Tránh ra đi. Không là sẽ bị thương đấy.”
“Tiếc là chuyện không đơn giản như vậy đâu.”
Tôi và Naga đồng loạt bước lên trước, dứt khoát đối mặt với bọn chúng.
“Bỏ ngay cái ý định cướp đàn lia của người ta đi, về quê mà chải chuốt lại cái đầu của ngươi thì hơn!”
“Cái…! Con nhãi kia! Dám động đến chuyện cái đầu của ta à?!”
…Xem ra gã cũng tự ti về chuyện đó thì phải.
“Khốn kiếp! Được lắm, vậy thì chỉ còn cách dùng vũ lực thôi! Tụi bây! Đập bọn nó rồi cướp lấy cây đàn lia!”
““Ô oooo!””
Bọn lâu la hò hét khí thế rồi đồng loạt lao tới.
(Hừ! Ngây thơ quá đấy!)
“Mega Brand!”
Chỉ với một câu chú, lũ tay sai của Gamul lập tức bị thổi bay!
Suy cho cùng, chúng cũng chỉ là một lũ ô hợp. Chừng đó có lẽ là quá đủ để bắt nạt những dân thường vô tội, nhưng đối đầu với tôi—Lina Inverse—thì không đủ trình đâu.
Giờ chỉ còn lại mỗi Gamul.
“K-Khủng khiếp thật…”
Gamul trợn tròn mắt nhìn tôi, sắc mặt trắng bệch.
(Giờ mới nhận ra thực lực của ta à?)
“…Ngươi có thể thản nhiên cuốn cả đồng minh của mình vào ma pháp của bản thân sao?”
(Hửm…?)
Mà khoan, hình như lúc này, phía sau mình… có Naga và Michael-san thì phải…
Tôi từ từ quay đầu lại, trong lòng không khỏi bất an.
(…A. Quả nhiên.)
Cả hai người họ đều gục ngã thảm hại ở đằng kia.
Chuyện này… có vẻ sẽ phiền phức về sau đây. Nhưng mà thôi, đó là vấn đề của lúc khác.
Tôi quay lại đối diện với Gamul.
“Nào… ngươi tính sao đây? Muốn thử tiếp chứ?”
Ánh mắt hai người chúng tôi bắn ra tia lửa—
Nhưng kẻ đầu tiên né tránh lại chính là Gamul, như một lẽ đương nhiên.
“…T-Tôi hiểu rồi… Cây đàn lia đó… là của các người…”
(“Là của các người”? Gã ta đang nói gì vậy?)
“Nhưng mà—làm ơn, ít nhất cũng trả tiền lãi cho tôi đi chứ.”
“…Hả?”
Lời của Gamul khiến tôi buột miệng thốt lên một cách ngớ ngẩn.
“Lina! Cậu đấy nhé…”
“Phàn nàn để sau đi, Naga. Giờ không phải lúc để nói mấy chuyện đó.”
Vừa mới được hồi phục nhờ phép Recovery của tôi, Naga đã lập tức nhảy dựng lên định cằn nhằn, nhưng tôi chặn lại.
Cùng lúc đó, Michael-san cũng dần tỉnh táo, và tôi lập tức tiến đến áp sát anh ta.
“Giải thích đi, Michael-san. Chuyện này là sao?”
“C-Chuyện gì là sao cơ…?”
Nhìn thấy Gamul đứng đằng sau tôi, sắc mặt Michael có vẻ hơi tái đi.
“…Khoan đã, Lina. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Naga xen vào từ bên cạnh.
“Còn chuyện gì nữa chứ? Gamul-san nói rằng ông ta chỉ đến để đòi nợ thôi.”
“Đòi nợ?!”
“…Hay đúng hơn là, vì con nợ không có khả năng trả tiền, nên ông ta định lấy cây đàn lia làm vật thế chấp, vì nó có giá trị.”
“Hừm. Cây đàn lia đúng là bị nhắm tới thật. Tôi đâu có nói dối, đúng không?” Michael thản nhiên đáp lại, không chút nao núng.
“Vậy có nghĩa là, cả gã đàn ông ban trưa lẫn gã pháp sư lúc nãy cũng đuổi theo anh vì những khoản nợ khác nữa sao?” Naga hỏi với giọng đầy kinh ngạc.
Michael vuốt tóc rồi đáp lại bằng vẻ điềm tĩnh, “Hừm, có vẻ là như vậy…”
(“Có vẻ là như vậy” cái gì chứ?!)
Gamul-san gãi đầu rồi nói, “Tôi cứ tưởng hai người là một nhóm đòi nợ khác cơ. Tôi cứ nghĩ là hắn định giao câu đàn lia cho các cô, rồi nhờ đuổi mấy tên đòi nợ khác đi. Chứ ai mà ngờ được một kẻ ngập trong nợ nần như hắn lại có tiền thuê vệ sĩ chứ.”
Giật!
Nghe ông ta nói vậy, khuôn mặt tôi co giật.
Ờ... ờ mà nghĩ lại... tại sao Michael-san lại bắt đầu tán tỉnh trong quán ăn vào buổi trưa nay nhỉ...?
Nếu mục đích thật sự của anh ta là “gây náo loạn rồi nhân cơ hội hỗn loạn mà quỵt tiền” thì sao...?
“Nè… nè, Michael-san…” Mang theo một linh cảm chẳng lành trong lòng, tôi run rẩy cất tiếng hỏi. “Vậy cái tiền thù lao mà anh nói sẽ trả cho bọn tôi…”
“Phì.” Anh ta khẽ cười, vẫn giữ giọng điệu vô cùng bình thản. “Cô chưa từng nghe qua câu ‘không có thì không thể cho’ à?”
Rắc!
Sau đó—
Không cần phải nói cũng biết, tôi và Naga đã đánh Michael tơi tả đến mức thảm hại trước khi giao anh ta cho Gamul-san.
Nhìn theo bóng lưng Gamul-san đang lôi xềnh xệch Michael đi, tôi chỉ biết thành tâm cầu nguyện với trời cao.
(—Lạy trời, xin hãy ban cho con một công việc tử tế vào lần tới...)
(Cây đàn lia bạc: Hết)
Lò sưởi Daruma: Loại lò truyền thống của Nhật Bản, thường có hình trụ tròn hoặc bầu dục, giống với hình dáng của búp bê Daruma, một biểu tượng may mắn trong văn hóa Nhật Bản. Chính hình dáng này đã tạo nên tên gọi cho loại lò sưởi này. Minh họa: