Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - 2. Hôm nay Miyagi đưa cho tôi 5.000 yên (2)

Đi, đi và đi.

Chỉ có hai người bọn tôi bước đi trong im lặng.

Mà giữ im lặng chẳng phải là thế mạnh của tôi.

Nếu chỉ có hai người thì tôi muốn trò chuyện gì đó, chứ cứ im lặng như này thì chắc tôi đã làm họ phật lòng điều gì rồi. Miyagi mà giận cũng chả sao cả, nhưng tôi mới là người phải tự hỏi tại sao mình làm cô ấy thấy vậy, cơ mà Miyagi vẫn giữ im lặng và chẳng nói một câu nào hết.

Có lẽ tôi cần chú ý câu từ một chút.

Dù có làm gì thì Miyagi cũng chẳng nói gì hết, nên tôi cứ lặng lẽ đi ra khỏi nhà sách.

Đúng ra tôi đã nên về nhà.

Nhẽ ra tôi không nên nảy ý định tới nhà của Miyagi.

Dưới bầu trời u ám, tôi yên lặng bước đi, hối hận vì bản thân đã thiếu suy nghĩ, cho tới khi dừng chân tại một tòa căn hộ trông có vẻ sầm uất.

Cổ sẵn sàng trả 5.000 cho chuyện này thật.

Tòa chung cư đủ tráng lệ để khiến tôi nghĩ tới những chuyện đó, chính ra khá gần nơi chúng tôi ở. Khoảng 15-20 phút đi bộ gì đấy. Không ngờ cô bạn cùng lớp lại sống gần nhà tôi đến vậy.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi.

Chúng tôi tình cờ gặp nhau tại nhà sách và cùng về thẳng nhà, nên không đời nào cô ấy lại sống xa khu này được.

“Nhà tôi ở tầng sáu.”

Miyagi nói khi vừa bước vào trong thang máy.

“Ừm, okay.”

Tôi sẽ không nói cho cô ấy biết nhà mình gần đây đâu.

Đó không phải điều gì để khoe, và vì bản thân cũng chẳng có ý định thân thiết với Miyagi, nên có nói chắc cũng chẳng để làm gì.

Tôi nhìn vào bảng hiển thị trong thang máy và nhìn những con số chuyển từ 4 sang 5, rồi đến 6 và dừng lại. Tôi đi theo Miyagi dọc hành lang. Cổ mở cửa ở phía cuối đường và mời tôi vào.

“Ngồi đó đi. Để tôi lấy gì đó cho cậu uống.”

“Vậy tớ xin phép.”

Phòng cô ấy cũng ngang cỡ phòng tôi, có khi lớn hơn. Đó là một căn phòng điển hình cho học sinh Cao trung. Một căn phòng gọn gàng, sạch sẽ với một chiếc giường lớn và một cái tủ chất đầy sách.

Khi tôi tiến tới tủ sách để xem có những loại sách gì thì cánh cửa mở tung ra. Tôi quay người lại và thấy Miyagi đặt một ly nước lên trên chiếc bàn nhỏ.

“Cậu đọc manga à?”

Tôi hỏi trong khi mắt vẫn đang nhìn gáy sách. Miyagi đáp cộc lốc “Tôi có đọc,” và rồi đột nhiên lớn tiếng nói “Đúng rồi đấy.”

“Cậu sẽ đọc manga cho tôi. Sendai-san, lại đây và ngồi xuống đi.”

Nói thế rồi Miyagi đứng dậy. Trong khi tôi vẫn đang đứng trước giá sách, cổ vỗ vào vai tôi và nói. “Kệ chúng đi.”

Trong lúc tự hỏi làm việc là như thế nào, tôi uống thứ chất lỏng trong suốt kia, cảm giác khó chịu lan ra khắp khoang miệng. Tôi đặt ly xuống khi nhận ra đó là rượu táo.

Tôi không thích đồ có ga cho lắm.

Khi tôi đang nghĩ rằng người bình thường nào sẽ mời rượu táo trong lúc thế này, thì Miyagi ngồi xuống đối diện tôi.

“Cậu đọc cuốn này đi.”

Cô đưa tôi một cuốn manga với bìa là một cậu trai ăn mặc ngon nghẻ và một cô gái nhút nhát. Tôi lướt qua vài trang, và rõ ràng đây là một bộ truyện lãng mạn rồi.

Có 5.000 yên chỉ với việc đọc cái thứ như này thôi á?

Tôi không hiểu Miyagi đang nghĩ gì cho lắm.

Nhưng vì được bảo là đọc, nên tôi cứ thế mà lật qua từng trang, nhưng Miyagi nói với giọng tẻ nhạt.

“Không, không phải vậy. Đọc to thành tiếng đi.”

“Đọc thành tiếng?”

“Ừ. Đó là công việc giá 5.000 yên của cậu, hay nói đúng hơn là mệnh lệnh của tớ.”

“Vậy đây không phải là công việc, mà là một mệnh lệnh?”

“Ưm.”

Tôi không biết từ công việc bị thay thế thành mệnh lệnh từ khi nào, nhưng chắc chắn có thắc mắc cũng chả được tích sự gì.

“Tớ chả bận tâm nó là gì đâu, nhưng 5.000 yên cho một việc đơn giản như đọc sách thôi á?”

Tôi nhanh chóng chuẩn bị tinh thần về nhà.

“Ừ. Nhưng cậu phải đọc từ đầu đến hết trang cuối cùng.”

“Được rồi—”

Nếu những gì tôi phải làm chỉ là đọc manga to thành tiếng thì dễ như ăn bánh thôi.

Tôi cũng thường hay đọc hay nói mấy câu sến súa kiểu “Tớ thích cậu” hay “Cậu là người duy nhất.” mà.

Nếu là tiểu thuyết thì tôi sẽ thấy khó chịu đấy, nhưng vì đây là manga chỉ có đôi ba chữ nên tôi có thể đọc ngay được. Tuy vậy tôi đã sớm cảm thấy hối hận khi đã quá xem nhẹ cái nhiệm vụ.

“…….Chẳng phải cuốn sách này, có hơi khiêu gợi quá sao?”

Sau khi tạm dừng đọc sách và kiểm tra cốt truyện, tôi nhận ra các nhân vật đều gần như khỏa thân dù tôi có lật đến đâu đi nữa.

Phân nửa quyển sách đều là cảnh “giường chiếu.

Và hội thoại toàn là rên rỉ hay mấy thứ kiểu như vậy.

Nội dung có hơi “bùng lổ” đấy, và tôi tự hỏi đầu Miyagi đang nghĩ cái gì mà bắt tôi đọc to mấy cái thứ này ra.

Không phải là tôi không thích thể loại này, nhưng nó không phải thứ mà tôi muốn đọc lên. Ý tôi là, chẳng mấy ai muốn đọc thành tiếng cái này đâu. Tôi đã khá bất ngờ khi một cô gái đơn giản như Miyagi đây lại thích đọc thể loại này, nhưng giờ thì hối hận vì mình đã coi nhẹ cổ quá.

“Nó là truyện khiêu dâm đấy.”

Miyagi nói.

“Bộ tớ phải đọc thành tiếng cả quyển sách này hở?”

“Đọc to hết cả quyển đi.”

“Cậu có thường nghe mấy thứ này không vậy?

“Không phải gu tôi, nhưng giờ tôi không nghĩ ra được mệnh lệnh nào khác cả.”

“Thì cậu đâu cần phải làm thế? Nếu cậu chịu nhận tiền thừa và tiền tớ trả lại cậu vào ngày mai thì chuyện đã xong xuôi rồi.”

Tôi chẳng hiểu tại sao cổ không chịu nhận tiền nhưng Miyagi quá là rắc rối đi. Đúng là một cô gái cứng đầu và khó đối phó.

“Tôi không bận tâm đến 5.000 yên đâu, và cũng chẳng cần nó. Nhanh nhanh và đọc tiếp đi.”

Dường như cô ấy thực sự chẳng quan tâm đến chuyện tiền bạc, và Miyagi giục tôi đọc tiếp.

Tôi không có nghĩa vụ phải hùa theo cái trò vô lý này, nhưng tôi không muốn lấy 5.000 của cổ, và vì bản thân đã hứa sẽ làm việc rồi, nên tôi phải hoàn thành nó.

Vâng, tôi là một người có vấn đề theo cách riêng của mình.

「——Okay.」

Thêm, thêm nữa.

Một câu, rồi thêm câu khác, hoặc câu khác nữa.

Tôi choáng váng trước lượng câu thoại nhiều vô kể mà tôi chẳng muốn đọc lên.

Mình đang làm cái gì thế này?

Mình đang đọc thứ gì trước mặt Miyagi, người chưa bao giờ nói chuyện cùng trước đây, chỉ đơn giản là một người bạn cùng lớp vậy?

Quả nhiên, Miyagi là một con ngốc.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Một con ngốc biến thái.

Nhớ lại thì điểm số của cổ——

Điểm số của cô ấy như nào ta.

Tôi không biết gì nhiều về Miyagi lắm.

“Sendai-san, hạ giọng cậu xuống đi.”

Sự chú ý của tôi rời khỏi quyển sách khi nghe Miyagi nhắc.

“Cái này đâu phải thứ cậu có thể đọc to ra được.”

“Hôm nay không có ai ở nhà, nên cứ thoải mái đi.”

Kể cả có như thế thì cũng không được.

Hôm nay đúng là ngày tệ nhất mà, chẳng may chút nào cả.

Đã không tìm thấy ví lại còn bị cô nàng này bắt đọc manga khiêu dâm.

Trong khi nội tâm đang phàn nàn thì tôi phải đọc to cuốn truyện, thậm chí còn phải thể hiện chính xác lại nữa, để rồi phải giải khát bằng ly rượu táo kia, thứ tôi chả muốn uống chút nào.

“Bất ngờ thật, cậu không giỏi khoản này lắm nhỉ. Tôi cứ nghĩ cậu phải giỏi mấy cái này lắm do chơi với mấy người đó cơ.”

“Tớ là một người nghiêm chỉnh, chứ không phải kiểu lăng nhăng đâu.”

Tôi cần phải đính chính lại cái nhận định thô lỗ của Miyagi.

“Cậu làm ba cái trò như thế bởi nó khiến cậu trông nổi bật với đám con trai.”

“Tớ đã bảo là không phải mà.”

Việc tôi tỏ ra nghiêm túc và mẫu mực ở trường không phải là để thu hút đám con trai thích mình. Tôi chỉ cố gắng gây chú ý đến giáo viên mà thôi.

“Mọi người bảo cậu trông hồn nhiên trong sáng, nhưng thực chất cậu là một người lăng nhăng.”

“Vậy là đó hình ảnh của tớ trong mắt cậu nhỉ.”

Tôi chẳng biết nhóm bạn của Miyagi nghĩ gì nữa. Hoặc có lẽ có tin đồn như vậy thật chăng? Tôi thực sự không thích chuyện này.

“Và yêu cầu của cậu chỉ có thế thôi sao?”

Tôi bỏ qua mấy cái lời đồn đáng hổ thẹn kia và hỏi Miyagi.

“Xong hết rồi.”

“Thế giờ tớ phải làm gì đây?”

“Cậu có thể nhà hoặc không. Cứ làm những gì cậu muốn đi, Sendai-san.”

“Vậy tớ về nhà đây. Và tớ mượn mấy cuốn manga còn lại được không? Nó cũng khá thú vị đấy.”

Gáy sách có ghi “Tập một”, nên hẳn là phải có tập tiếp theo. Tuy không có thích việc đọc sách này lắm, nhưng tôi tò mò muốn xem xem phần còn lại của manga ra sao. Nhưng lời Miyagi nói sau đó, bằng một tông giọng không chút cảm xúc nào, lại trái ngược hoàn toàn với dự tính của tôi. 

“Không.”

“Ugh, ki bo. Cho tớ mượn một quyển thôi cũng không được sao?”

“5.000 yên.”

“Oắc phắc? Cậu ra giá 5.000 yên khi mượn một cuốn manga? Thế thà tự đi mua có khi còn rẻ hơn ấy.”

“Nhầm rồi. Tôi sẽ đưa nó cho Sendai-san.”

“Hả?”

Trước những lời bất ngờ ấy, tôi ú ớ như con ngốc.

“Tôi sẽ mua cậu với giá 5.000 yên mỗi lần, sau giờ học, Sendai-san. Nên khi nào đến đây cậu có thể đọc phần còn lại.

Mua người bạn cùng lớp với giá 5.000 yên nghe khó tin nhỉ.

Vừa nãy cô ấy đưa ra cho tôi những yêu cầu khó hiểu như đọc thành tiếng một cuốn manga khiêu dâm, nên chắc cũng không bất ngờ lắm nếu cổ lăm le cơ thể của tôi.

“Không, tớ không có bán thân. Ý tớ là, cậu định làm gì với tớ? Quan hệ? Chẳng phải 5.000 yên có hơi rẻ sao? Hơn nữa, tớ không có hứng thú với việc một đứa con gái làm tình với một đứa con gái khác đâu.”

Tôi nhanh chóng gạt đi đề nghị kia mà chẳng buồn xem xét lại.

“Tôi định làm gì à? Sendai-san này, tôi đâu có định làm mấy điều đó với cậu đâu?”

“Vậy thì là gì? Cậu định làm gì với tớ bằng 5.000 yên?”

“Cứ như hôm nay thôi. Một hoặc hai lần một tuần, hãy đến nhà tôi sau khi tan học và nghe những gì tôi nói.”

Miyagi thản nhiên nhìn tôi.

“Ý cậu là tớ sẽ lại đọc manga khiêu dâm sao?”

“Ừ, đó là một chuyện, tôi cũng muốn nhờ cậu làm bài tập cho tớ hoặc thứ gì đó kiểu vậy nữa.”

“Gì chứ? Hể, bộ tớ là ô sin của cậu hả?”

Tôi không thích việc bị ép bán thân với giá 5.000 yên, càng không muốn bị bắt làm bài tập với giá tương tự.

Nhưng nghĩ lại thì 5.000 yên để làm bài tập cũng không phải cái giá tồi.

“Chờ đã, nhầm rồi. Tôi sẽ đưa ra một yêu cầu, và cậu sẽ tuân theo nó.”

“Yêu cầu gì mới được chứ? Tớ không muốn cậu đánh đập tớ, càng chắc chắn không muốn làm tình với cậu.”

Tôi chẳng biết được Miyagi đang nghĩ cái gì trong đầu, nên không thể đoán trước được cô ấy sẽ nói gì. Vì vậy, trong lúc chờ đợi, tôi thề mình sẽ không bán thân.

“Tôi cũng chẳng thích thú gì bạo lực, và cũng không có ý định có một mối quan hệ mà tôi được làm tình với Sendai-san.”

“Nếu tớ nói mình không muốn, thì cậu sẽ nhờ người khác chứ?”

“Không đâu. Tôi sẽ trả cậu 5.000 yên để được phép ra lệnh cho cậu làm gì đó, nghe tớ nói vậy hẳn cậu sẽ nghĩ tớ điên nhỉ.”

Không, không, cái tình huống hiện tại đã đủ kỳ lạ rồi.

Tâm trí tôi đã hằn rõ ý nghĩ “Miyagi là một người đáng sợ’’ rồi.

Nhưng cũng không có nghĩa là tôi không có hứng thú. Tôi phải mua những cuốn tạp chí mình chẳng muốn đọc để hòa hợp với nhóm bạn trên trường. Với tôi, chuyện có thể sẽ xảy ra ở đây còn thú vị hơn đống kia gấp bội lần.

“Cậu thấy ổn với tớ chứ?”

“Cũng không hẳn, nhưng chả sao cả.”

“Thế thì, thôi được rồi. Cậu sẽ đưa tớ 5.000 yên cho một yêu cầu để giết thời gian. Chúng ta không thể làm nó vào ngày nghỉ. Nhưng sau giờ học thì được.

Đâm lao thì theo lao.

Tôi chẳng muốn bị ép đọc manga khiêu dâm tí nào, nhưng có vẻ đó cũng là cảnh giới cao nhất của cái trò ra lệnh này rồi, mà hùa theo nó cũng không hẳn là ý tồi.

Mà cá nhân tôi cũng thấy hứng thú với Miyagi nữa.

Tôi muốn biết rằng cô gái kỳ lạ này sẽ ra lệnh cho tôi những gì. Bên cạnh đó, nếu không thực sự thích thì tôi hoàn toàn có thể trả 5.000 yên là xong—— mà tôi không nghĩ cổ sẽ chịu đâu.

“Vậy thì, chốt nhé. Và, tôi sẽ không nói chuyện với cậu trên trường, nhưng liên lạc với cậu qua điện thoại được chứ?”

“Được thôi.”

Tôi dễ dàng chấp nhận yêu cầu của Miyagi, mà không biết rằng mình sẽ phải hối hận lần nữa.

Chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc, và tôi rời khỏi phòng cô.

Miyagi tiễn tôi tới tận cửa, và tôi vẫy tay chào cô rồi về nhà.

Không có lấy một giọt mưa.

Tôi nhìn lên bầu trời hồi nãy còn xám xịt, nhưng giờ chẳng thấy gợn mây nào.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage