Shurabara (tập EXTRA)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 0

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 775

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 1

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 101

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

5 19

Tập 11 (EXTRA) - Chương 2: Chiến Dịch Tìm Chồng Của Tomo & Shizuka!

Chiến dịch tìm chồng của Tomo & Shizuka!

「Chào mừng, Tomo-san. Chị vẫn lấy bia như mọi khi chứ ạ?」

Ngay khi tôi vừa bước vào, cậu chủ trẻ đã hỏi.

「Ừm… Chắc hôm nay mình lấy happoshu thôi」

Thật may mắn khi gần nhà có một tiệm rượu quen thuộc từ xưa.

Trên đường đi làm về, Ofune Tomo xuống xe buýt ở trạm trước nhà một trạm để đi mua sắm, và cô thực lòng nghĩ vậy── về cơ bản là thế.

Nói gì thì nói, cô có một gương mặt trẻ con đến nỗi thường xuyên bị nhầm là học sinh cấp hai. Mỗi lần mua đồ có cồn ở cửa hàng tiện lợi hay siêu thị lớn, chỉ chạm vào nút xác nhận tuổi là không đủ. Chắc chắn cô sẽ bị yêu cầu xuất trình giấy tờ tùy thân.

Đã thế, Tomo lại chẳng có bằng lái xe hay giấy tờ tương tự. Bảo hiểm y tế thì không có ảnh nên người ta chẳng dễ dàng tin tưởng, mà lúc nào cũng kè kè hộ chiếu bên mình chỉ để mua rượu thì đúng là ngớ ngẩn.

Thế nên, cô quyết định chỉ mua ở tiệm rượu quen, nơi người ta biết tỏng cô đã là người trưởng thành.

Dù sao thì cậu chủ trẻ đang trông coi cửa hàng hiện tại cũng là đàn em hồi tiểu học của cô. Sau này hai người vẫn giao lưu như hàng xóm láng giềng, nên không có chuyện cậu ta nhầm lẫn tuổi của Tomo được.

「Vâng ạ. Của chị là 420 yên.」

「Cảm ơn cậu nhé.」

Đúng lúc tôi vừa trả tiền xong.

Oa oa oa!

「Ôi chà. Nào nào, ngoan nào, mình im lặng nhé~」

Từ phía trong cửa hàng── hướng nhà ở của chủ tiệm, vọng ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Ngay sau đó là giọng một phụ nữ trẻ đang dỗ dành.

「Trộm vía thằng bé lớn nhanh khỏe mạnh nhỉ.」

「Vâng, thì cũng đúng ạ, nhưng khỏe quá cũng lắm chuyện phiền phức lắm chị ơi. Mà Tomo-san, chị chưa có ai à?」

Cậu ta nói vậy nhưng nụ cười trên môi chẳng phải gượng gạo mà là một nụ cười toe toét đầy hạnh phúc.

Cậu chủ tiệm rượu mới tổ chức đám cưới năm ngoái. Vẫn còn đang trong giai đoạn vợ chồng son.

Đây chính là phần “không cơ bản”.

Vì là hàng xóm quen biết từ xưa nên hai bên đều biết dở dang về hoàn cảnh và thân thế của nhau.

Nói cách khác, chuyện Tomo còn độc thân thì ai cũng biết, nhưng họ lại không biết rằng hiện tại cô chẳng có đối tượng hẹn hò nào.

Thế nên, nửa vì quan tâm mà cô lại bị trêu chọc bâng quơ như vậy.

Cô đã sửa sang lại quán cà phê của ông để lại thành một quán cà phê hầu gái, và việc kinh doanh rất thuận lợi. Công việc vừa có ý nghĩa, vừa viên mãn, tài chính cũng ổn định.

Thế nên, cô cũng không phải quá sốt sắng chuyện kết hôn.

Dù vậy, cô vẫn muốn có bạn trai, và vẫn mơ về một đám cưới hạnh phúc. Tuy chưa đến mức nghĩ ‘mấy đứa có đôi có cặp nổ banh xác đi’, nhưng mỗi lần bị nói như thế này, một phần nhạy cảm trong lòng cô lại thấy nhồn nhột cũng là sự thật.

「Vậy, mình về nhé.」

「Cảm ơn quý khách đã ghé qua.」

Nở một nụ cười gượng, Tomo chào rồi rời khỏi tiệm, ngước nhìn trời đêm và thở dài một tiếng.

Bạn bè cùng trang lứa xung quanh cứ lần lượt kết hôn.

Sốt ruột. Phải nói thẳng là rất sốt ruột.

Dù trông thế này thôi, Tomo cũng là một người trưởng thành đường hoàng. Hơn nữa còn ở độ tuổi bị gọi là gái ế xấp xỉ ba mươi rồi.

Từ hồi cấp ba đến khoảng hai mươi tuổi, cô rất ghét bị xem là trẻ con.

Vài năm sau đó, cô lại được người ta ghen tị ‘trông trẻ thế, thích nhỉ’. Mà hồi đó da dẻ cũng còn căng mọng dù chẳng cần chăm sóc gì nhiều.

Và giờ đây, sau thêm vài năm nữa, sự bất tiện khi mua rượu và thực tế phũ phàng rằng bạn bè xung quanh lần lượt yên bề gia thất cứ thế ập đến.

Dù trông như học sinh cấp hai, nhưng nhu cầu chăm sóc da thì cứ tăng lên đều đều theo từng năm.

Về đến nhà, cô cầm theo xúc xích và mực khô lên phòng riêng trên tầng hai. Ông cô, Yugo, đang đi du lịch với hội người cao tuổi nên không có nhà. Tối nay chỉ có một mình, nên cô có thể vừa uống rượu vừa lăn lộn trong phòng mà không sợ bị cằn nhằn.

「Mời cả nhà xơi~♪」

Ngồi bệt xuống giữa phòng, cô bật nắp lon happoshu.

「Phà~. Ngon quá~. Cảm giác như mình sống chỉ vì một ly này thôi ấy nhỉ~」

Đang lơ đãng xem một chương trình tạp kỹ vô thưởng vô phạt và cảm thấy lâng lâng, thì điện thoại cô có cuộc gọi đến.

『A lô, Tomo à? Tớ, Eri đây.』

「A, lâu quá không gặp. Cậu khỏe không?」

Là bạn cùng lớp hồi cấp ba, và giờ là một trong số ít những người bạn độc thân còn sót lại. Lần gần nhất họ gặp nhau là nửa năm trước, tại đám cưới của một người bạn chung.

『Thật ra là, có một kèo đi xem mắt nhóm, Tomo có muốn tham gia không?』

「Có chứ, có chứ!」

Phụt!

Cô bất giác thẳng lưng, người chồm về phía trước.

『May quá. Này, nhờ cậu luôn, bên cậu có ai tham gia được nữa không? Mấy đứa làm thêm ở quán ấy?』

Bên nam có ba người. Eri và một người bạn khác đã chắc suất, định rủ Tomo, nhưng ‘một người nữa’ đó lại vừa có bạn trai nên hủy kèo vào phút chót.

Chuyện bạn bè xung quanh cứ lần lượt kết hôn cũng đồng nghĩa với việc những người đủ tư cách tham gia xem mắt nhóm cũng ngày càng ít đi.

Một vòng xoáy giảm phát đáng sợ của việc tìm chồng, nơi những người bị bỏ lại ngày càng có ít cơ hội hơn.

「Ừm. Để tớ thử hỏi xem sao…」

Trong ba nhân viên làm thêm thường xuyên, Maho và Karina đều đã có bạn trai. Nhờ họ tham gia chỉ để đủ người thì cũng khó xử, nên hy vọng khá mong manh.

『Vậy, nhờ cậu nhé~』

Sau khi xác nhận lịch trình, họ tán gẫu về tình hình gần đây của nhau thêm khoảng một tiếng rồi cúp máy.

「Em không đi đâu ạ.」

Ngày hôm sau tại quán cà phê hầu gái ‘Sweet Drop’. Khi tôi gợi ý chuyện đi xem mắt nhóm với Sara, người có ca làm hôm đó, cô bé trả lời ngay tắp lự.

「Thật… thật sự không được à?」

「Em ngán mấy gã đàn ông lắm rồi, từ hồi gã trước ấy.」

Sara thản nhiên đáp.

「Suốt ngày chỉ nằm ườn ra, rồi lảm nhảm mấy câu sáo rỗng như ‘một ngày nào đó mình sẽ trở nên vĩ đại’, ‘sẽ làm nên chuyện lớn’, xong rồi chỉ biết nốc rượu. Chẳng biết muốn làm nhạc sĩ hay diễn viên nữa. Mà may là hắn ta không vũ phu, cũng không nướng tiền vào đua ngựa hay pachinko. Thật tình, em cũng không hiểu sao mình lại vướng vào một kẻ như vậy nữa.」

「Vũ phu á, chẳng phải Sara-chan còn khỏe hơn cả mấy gã đàn ông bình thường sao?」

Tomo bất giác cười khổ.

「Mà, em cũng mới chia tay hạng người đó chưa được bao lâu, nên em muốn tận hưởng sự thoải mái khi không có đàn ông một thời gian ạ.」

「Chị… chị hiểu cảm giác của em, nhưng có bạn trai vẫn vui hơn mà, phải không?」

「Cái vui và cái phiền khi có bạn trai, em đều trải nghiệm cả rồi. Với lại, một khi em đã muốn thì chẳng thiếu gì cơ hội gặp gỡ đâu ạ. Bạn em cũng nhiều mà. Chỉ là bây giờ em chưa cần thôi.」

「…Ực.」

Bị nói vậy, cô đành chịu thua.

Tuy Tomo lớn tuổi hơn, nhưng về kinh nghiệm tình trường thì chắc chắn Sara ở một đẳng cấp khác.

「Với lại, nói ra thì hơi thất lễ, nhưng đây là buổi xem mắt của bạn chị và chị đúng không ạ? Em mới hai mươi thôi, mấy anh bên kia có hơi lớn tuổi quá không?」

「…Hự!」

Vốn dĩ Sara không phải là người vô lễ, nhưng tính cách cô bé thẳng thắn và không kiêng nể. Cô bé cứ nói thẳng những điều khiến người khác chói tai. Sự thật là, theo thông tin từ Eri, các chàng trai bên kia đều xấp xỉ ba mươi, nên đúng là hơi không cân xứng với Sara.

「Vậy… vậy sao? Thế còn Marumi-chan thì sao? Xem mắt nhóm?」

Tôi thử gợi chuyện với Masuto Marumi đang chuẩn bị trong bếp.

Cô ấy bằng tuổi Tomo. Vấn đề tuổi tác không thành vấn đề, và cô ấy cũng quen mặt Eri.

「…Em thì, mấy chuyện đó hơi…」

Câu trả lời nhận được là một giọng nói lí nhí đúng như dự đoán.

Cô gái mới gần đây còn là một hikikomori này rất ghét bị vướng vào những mối quan hệ phiền phức. Là một người bạn cũ, tôi không muốn ép buộc cô ấy.

「Dù là Sara-chan hay Marumi-chan, có ai quen biết ai không nhỉ?」

Đúng lúc tôi đang đau đầu, cửa tiệm mở ra.

「A, mừng tiểu thư đã về… Ơ?」

Người hiện ra trước mắt Tomo khi cô chạy ra sảnh không phải là một khách hàng bình thường. Đó là một phụ nữ trẻ mặc vest, trông rất quen.

「Dù biết đây là quy tắc của quán, nhưng bị gọi như vậy cứ thấy nhột nhột thế nào ấy. Tôi ghé qua đây vì tiện đường đi chào hỏi. Cho tôi một ly blend nhé.」

Người ngồi xuống ghế quầy bar là Tenkyuuin Shizuka.

Hiện tại, cô là đại diện tạm quyền, thực chất điều hành toàn bộ Tập đoàn Tenkyuuin. Bộ vest và cặp kính trông rất hợp với vẻ ngoài sắc sảo của cô.

「Vâng, rõ rồi ạ. Thưa tiểu thư… A, phải rồi. Shizuka-chan. Tối thứ bảy tuần sau nữa, cậu có rảnh không?」

Thoát khỏi chế độ cà phê hầu gái, Tomo trở về con người thật và thì thầm.

「Đợi một chút… May thật. Tối hôm đó tôi hoàn toàn rảnh. Có chuyện gì sao?」

Shizuka lấy sổ tay từ trong túi ra và kiểm tra lịch trình.

「Vậy Shizuka-chan, đi xem mắt nhóm không? Xem mắt nhóm ấy!」

「Xem… xem mắt nhóm ư…? Xem mắt nhóm là cái mà phụ nữ và đàn ông gặp nhau ăn uống, làm sâu sắc thêm mối quan hệ, và tùy tình hình có thể phát triển thành quan hệ yêu đương, đúng không?」

「Đúng đúng. Bạn tớ rủ nhưng lại không đủ người. Nè, đi đi mà~」

Cảnh tượng cô bám vào cánh tay Shizuka, vừa lay vừa nài nỉ trông hệt như một cô em gái đang làm nũng chị mình. Dù thực tế Tomo lớn tuổi hơn.

「Tôi… tôi… mấy chuyện đó… chưa từng tham gia bao giờ…」

Gương mặt bối rối của Shizuka bỗng ửng đỏ.

Sự hiểu biết về xem mắt nhóm của cô có vẻ cứng nhắc một cách kỳ lạ, dường như là do thiếu kinh nghiệm.

「Thế thì càng phải thử nhân cơ hội này chứ! Đời người, chuyện gì cũng phải trải nghiệm!」

「V-vậy sao?」

「Đúng vậy. Sanae-chan đã bắt đầu nghiêm túc với tương lai của mình rồi, gánh nặng trên vai Shizuka-chan cũng nhẹ đi một chút rồi còn gì?」

Tenkyuuin Sanae, người từng làm thêm ở quán này, hiện đang miệt mài học tập để có thể đảm đương trách nhiệm chủ gia tộc. Tomo và Shizuka quen nhau cũng là nhờ mối duyên qua Sanae.

「Chuyện đó thì đúng, nhưng… tôi cũng có vị thế của mình…」

「Không cần phải suy nghĩ nghiêm túc đến thế đâu! Nếu là mấy bữa tiệc mai mối do công ty sự kiện tổ chức, thì trên danh nghĩa, tất cả những người tham gia đều với mục tiêu cuối cùng là kết hôn. Nhưng đây chỉ là một buổi xem mắt nhóm riêng tư thôi, nên cứ nghĩ là nếu có duyên thì thử hẹn hò, thế là được rồi.」

「…Xem mắt nhóm và tiệc mai mối, ý thức tham gia khác nhau đến vậy sao?」

Shizuka ngơ ngác hỏi.

Tomo, người đã nói chuyện và uống cùng cô vài lần, biết rằng Shizuka tuy tài giỏi và uyên bác, nhưng vì từ tuổi teen đã cống hiến hết mình cho kinh tế học và quản trị kinh doanh, nên đôi khi lại khá mù tịt về những chuyện đời thường.

「Ừm thì… Nếu xem mắt nhóm là từng trận đấu trong một giải đấu, thì tiệc mai mối chính thức giống như một trận quyết định thắng thua ở Olympic hay một sự kiện lớn nào đó vậy? Dĩ nhiên không có nghĩa là cậu có thể xem nhẹ giải đấu, và những kỷ lục lớn vẫn có thể được tạo ra, nhưng ở Olympic thì cơ hội được cô đọng lại, hay nói cách khác, nếu bỏ lỡ huy chương lúc đó thì sẽ không bao giờ có cơ hội tương tự nữa…」

「Xin lỗi. Tôi không hiểu rõ lắm.」

Shizuka lắc đầu với vẻ mặt bối rối.

「Thôi thì, cứ thử đi rồi sẽ biết mà.」

Tomo cười và vỗ lưng cô bồm bộp, nhưng đôi mày của Shizuka lại càng chau xuống.

Xem mắt nhóm── nên đi hay không nên đi.

Ngay cả trên xe trở về dinh thự, Shizuka vẫn cứ suy nghĩ mãi về chuyện đó.

Nếu bình tĩnh lại, có lẽ đây không phải là vấn đề đáng để cô phải trăn trở đến vậy.

「Mừng dì Shizuka đã về.」

Trong phòng khách, Sanae đang ngồi bên bàn thưởng thức trà.

「Thầy dạy kinh tế vĩ mô đâu rồi?」

「Thầy đã về rồi ạ. Con có ngỏ lời mời thầy ở lại dùng bữa tối, nhưng thầy nói có việc bận.」

Sanae cầm tách trà, mỉm cười trả lời.

「Với lại thưa dì, con có một thỉnh cầu.」

「Chuyện gì?」

「Dì có thể tìm thêm cho con một gia sư nữa được không ạ? Nếu được thì là một ngôn ngữ không phải của phương Tây. Con nghĩ tiếng Trung thì thế nào ạ?」

「Lịch trình của con có ổn không đấy? Có chí tiến thủ là tốt, nhưng đừng gắng sức quá nhé.」

「Con không sao đâu ạ. Dì đừng lo. Giữa các buổi học con vẫn vận động cơ thể và cố gắng rèn luyện thể lực mà.」

Sanae nheo mắt, mỉm cười rạng rỡ.

Sau vụ bỏ nhà đi, Sanae đã bắt đầu học hành một cách nghiêm túc để kế thừa gia tộc. Hiện tại, cô có tám gia sư mỗi tuần, dạy các môn liên quan đến kinh tế, quản trị kinh doanh, ngôn ngữ và kiến thức phổ thông.

「Hơn nữa──」

Trên nụ cười thanh tao ấy, một thoáng u buồn lướt qua.

「Tập trung vào những việc phải làm sẽ giúp con khuây khỏa hơn.」

「Vậy thì dì sẽ sắp xếp. Cố gắng lên nhé.」

Shizuka cũng ngồi xuống đối diện Sanae.

Không chỉ mới hạ quyết tâm. Sanae chỉ vừa mới thất tình cách đây khoảng một tháng.

Dù bây giờ cô bé đang tỏ ra vui vẻ và mạnh mẽ, nhưng Shizuka biết rằng đêm hôm đó, cô đã vùi mình trên giường, cắn răng khóc suốt đêm.

Dù đã chấp nhận nỗi buồn và đặt dấu chấm hết cho nó, nhưng cô không hoàn toàn từ bỏ, chỉ là hiện tại cô sẽ chuyên tâm vào việc mài giũa và nâng cao bản thân── một sự trưởng thành mà một năm trước cô không thể nào tưởng tượng được.

Dù không nên đánh giá một con người như Sanae chỉ dựa trên tiêu chuẩn có lợi cho Quỹ hay không, nhưng cả việc cho phép cô đi làm thêm lẫn việc cô biết yêu, kết quả đều mang lại những tác động tích cực to lớn.

「Vị trí của cháu không giống như bạn cùng lớp hay hàng xóm, những người dù muốn tránh cũng phải chạm mặt. Nếu muốn, cháu hoàn toàn có thể giữ khoảng cách với Kazuhiro-sama. Dĩ nhiên, em vẫn muốn tiếp tục làm bạn tốt với anh ấy, và tình cảm cháu dành cho anh ấy cũng không hề thay đổi. Nhưng, cháu nghĩ rằng lúc này mình nên để lòng lắng lại và chuyên tâm vào những việc khác...」

「Dì cũng nghĩ vậy là tốt nhất. Nhưng đừng gắng sức quá nhé. Cả về mặt tinh thần lẫn thể chất và lịch trình nữa.」

「Vâng ạ. Nhưng mà, dì không thấy mệt sao?」

「Hử?」

Bị hỏi, Shizuka mới nhận ra.

Cô đã vô thức tháo kính và đang xoa bóp vùng giữa hai lông mày.

「Hiện tại cháu vẫn còn phải dựa dẫm vào dì nhiều, nhưng cháu sẽ cố gắng để nhanh chóng trưởng thành hơn, nên dì cũng xin hãy giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức ạ.」

「K-Không phải vậy đâu. Không phải mệt vì công việc hay gì cả, chỉ là một chút phiền muộn cá nhân, hay là đang suy tư thôi... Dì vừa ghé qua 『Sweet Drop』, và được Tomo-san rủ đi gokon...」

「Gokon, có phải là cái buổi mà mọi người sẽ cùng nhau uống rượu và trò chuyện trong một nhóm có cả nam lẫn nữ không ạ?」

Nghe Shizuka lỡ lời, Sanae tò mò nhoài người về phía trước.

Gần đây, cô không chỉ chuyên tâm vào việc học hành nghiêm túc. Để bù đắp cho sự ngây ngô của mình từ trước đến nay, cô cũng đang dần tìm hiểu thêm về những chủ đề trần tục của thế gian.

「Dì nhất định phải tham gia thử đi ạ.」

Sanae đứng dậy, bước tới và nắm chặt lấy tay Shizuka.

「N-Nhưng mà dì... từ hồi sinh viên đã chẳng bao giờ tham gia mấy cái đó rồi, nên chẳng biết phải làm sao cả...」

「Vậy thì càng nên nhân cơ hội này để trải nghiệm thử xem sao. Đi cùng với chị chủ quán Tomo thì còn gì an tâm bằng nữa phải không ạ?」

Đôi mắt Sanae lấp lánh, cô càng nhiệt tình thúc giục hơn.

Shizuka đã du học và học vượt cấp tại một trường đại học ở Mỹ khi còn ở tuổi thiếu niên, nên cô không có kinh nghiệm về cuộc sống sinh viên kiểu Nhật.

Ở bên đó, với lý do là một người nước ngoài chưa đủ tuổi vị thành niên, cô đã từng gặp phải những chuyện khó chịu, nhưng cũng có lúc được đối xử rất trân trọng, có điều chắc chắn là cô chưa bao giờ được xem là đối tượng để yêu đương.

Bản thân Shizuka cũng mải mê với việc học, nơi cô có thể phát huy hết tài năng của mình, nên hoàn toàn không có hứng thú với phương diện đó. Về mặt tình ái, cô gần như ở trong trạng thái vô trùng, được nuôi cấy trong môi trường tinh khiết.

Việc cô đắm chìm vào truyện tranh shoujo sau khi về nước có lẽ chính là phản ứng ngược lại của điều đó.

Trong công việc, mối quan hệ của cô rất rộng, nhưng thực tế, số bạn bè thân thiết có thể tâm sự lại rất ít, và cũng chẳng có ai thân đến mức rủ cô đi nhậu nhẹt thoải mái cả.

Tomo, người có độ tuổi gần gũi và còn có thể chia sẻ những nỗi lo của một nhà kinh doanh, giờ đây đã trở thành một người bạn quý giá đối với cô. Tuy quy mô kinh doanh khác nhau, nhưng cả hai đều hiểu rằng dù lớn hay nhỏ, mỗi việc đều có những nỗi khổ và khó khăn riêng.

「Cháu tự hào rằng nhờ quen biết Kazuhiro-sama và hiểu được tình yêu là gì mà bản thân đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mối quan hệ giữa người với người không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió và diễn ra như ý muốn. Thậm chí có lẽ sẽ còn có những tổn thương và nước mắt. Nhưng những gì chúng ta nhận được qua đó chắc chắn không hề nhỏ bé.」

「Ừ-Ừm... Dì nghĩ đúng là ý kiến đó cũng có phần có lý.」

「Dì vẫn còn trẻ mà. Cháu nghĩ dì nên thử sức với nhiều điều mới mẻ hơn.」

「Đ-Đúng nhỉ. Mình vẫn còn trẻ mà...」

Nếu gạt kinh nghiệm của một người đi làm hay một doanh nhân sang một bên, thì về kinh nghiệm tình trường, cô thua xa Sanae. Người ta ít nhất đã trải nghiệm một lần, còn cô chỉ mới đọc kỹ hướng dẫn sử dụng mà vẫn chưa khởi động game, hoàn toàn ở cấp độ một.

Quả thực, vào lúc mà chính Sanae đang có những bước tiến vượt bậc, đây cũng có thể coi là cơ hội tốt để bản thân Shizuka thử thách với nhiều điều.

Cũng không phải cô ghét đàn ông hay không muốn yêu.

Chẳng qua là vì công việc tái thiết và duy trì Quỹ quá bận rộn, và cô cũng tự kiềm chế vì cho rằng việc bị chi phối quá nhiều bởi cảm xúc cá nhân là không phù hợp với vị thế của mình.

Vả lại đây chỉ là một buổi gokon nhẹ nhàng và thân mật, không phải một bữa tiệc mai mối dẫn thẳng đến mối quan hệ nghiêm túc hay hôn nhân. Trong những bộ manga cô yêu thích, cũng có những cặp đôi bắt đầu từ gokon mà cuối cùng lại có một cái kết hạnh phúc nồng cháy.

「...Nhân cơ hội này, hay là mình tham gia thử xem sao.」

「Vâng ạ. Cháu sẽ ủng hộ dì hết mình.」

Sanae rút tay khỏi Shizuka, nắm chặt thành nắm đấm rồi mỉm cười.

Và thế là, Tenkyuuin Shizuka đã quyết định tham gia buổi gokon đầu tiên trong đời.

Rồi vào buổi tối ngày hôm đó.

「...Mà đúng là ăn mặc chải chuốt quá cũng không hay thì phải.」

Trước tấm gương toàn thân trong phòng, Shizuka trăn trở trong bộ đồ lót.

Cửa tủ quần áo mở toang. Dưới chân cô, vài bộ quần áo đã bị loại ra sau khi mặc thử mà không thấy ưng ý đang chất thành đống.

Nếu là một bữa tiệc trang trọng thì quy định về trang phục đã rõ ràng, vị trí của Shizuka trong bữa tiệc đó cũng đã xác định nên không cần phải bận tâm. Cô chỉ cần chú ý ăn mặc sao cho phù hợp với thời gian, địa điểm và hoàn cảnh là được.

Thêm vào đó, do tuổi tác và địa vị, cô thường chọn những bộ trang phục để không bị người khác coi thường. Những bộ vest của Shizuka cũng chính là quân phục của cô trên chiến trường kinh doanh.

Thế nhưng, cô lại không biết nên mặc gì đến một nơi như gokon.

Dù nói là một buổi gặp gỡ thân mật, nhưng nó vẫn là một sự kiện nằm trong phạm trù "tìm bạn đời". Nếu không ăn mặc cho phù hợp, có thể sẽ làm mất mặt Tomo, người đã mời cô. Tuy nhiên, nếu ăn diện quá đà thì ngược lại sẽ phá hỏng bầu không khí của buổi tiệc.

Tìm bạn đời hay yêu đương có lẽ cũng là một trận chiến, nhưng chiến trường khác nhau thì trang bị phù hợp cũng phải khác nhau.

Mặc quân phục ngụy trang trong rừng rậm ra sa mạc thì chỉ càng thêm nổi bật mà thôi.

「Đúng là... thiếu kinh nghiệm thật mà.」

Cô cười khổ, rồi quay sang máy tính, tìm kiếm hình ảnh với đủ loại từ khóa như "gokon", "trang phục", "thời trang", "tuổi đôi mươi".

Cuối cùng, cô đã chọn một bộ trang phục an toàn gồm áo blouse, chân váy bán ôm và áo khoác ngoài. Đọc dòng giới thiệu trên trang web tham khảo là "bộ đồ đa năng phù hợp với mọi hoàn cảnh", cô không khỏi cười khổ trước sự nhút nhát không ngờ của bản thân.

「...Nghĩ lại thì, Yagimoto-kun cũng đã vất vả thật...」

Anh ta không chỉ phải tự điều chỉnh trang phục và thái độ cho phù hợp với đối phương và hoàn cảnh, mà còn phải tìm hiểu về các địa điểm hẹn hò hay cách phối đồ theo yêu cầu của người khác, quả là tốn không ít công sức.

「...A, xe cộ thì sao nhỉ?」

Vừa sửa soạn xong, cất những bộ quần áo không chọn vào tủ và chuẩn bị ra ngoài thì cô chợt nghĩ ra.

Shizuka có thể tự lái xe, nhưng gokon thì có khả năng sẽ uống rượu.

Hôm nay Sanae lại đang đến chỗ họ hàng – Tenkyuuin Kido, nên tài xế và chiếc limousine thường ngày đều đã đi rồi. Hay là nhờ một trong các vệ sĩ lái xe cho mình?

「Shizuka-sama, ngài sắp ra ngoài ạ?」

Trong lúc đang suy nghĩ, cô tình cờ gặp một trong những người hầu gái ở hành lang – Dan Matsuri.

「Ừ, tôi có chút việc riêng. Phải rồi, Dan-san. Cô bây giờ có rảnh không?」

「Vâng. Thần vừa dọn dẹp xong phòng của tiểu thư Maho ạ.」

Khoảng một tháng trước, thân phận của cô ấy đã bị bại lộ theo nhiều nghĩa, nhưng không thể phủ nhận rằng cô làm việc rất tuyệt vời, và Sanae cũng rất quý mến cô.

Vì vậy, cô vẫn tiếp tục làm hầu gái riêng cho Sanae như trước đây.

「Vậy cô lái xe giúp tôi một chuyến được không?」

「Tuân lệnh, Shizuka-sama. Thần sẽ lập tức lái xe ra cổng chính ngay ạ.」

Ngoài việc thông thạo mọi công việc nhà, kỹ năng lái xe của cô cũng chỉ đứng sau đội tài xế và vệ sĩ chuyên nghiệp.

Xét về mặt đó, Matsuri thực sự là một nhân tài hiếm có và tiện lợi.

***

「A, đến rồi, đến rồi. Shizuka-chan! Cứu tớ với!」

Vừa xuống xe tại điểm hẹn, Tomo đã vẫy tay lia lịa.

Trái ngược với phong cách nhân viên văn phòng nghiêm túc của Shizuka, cô bạn lại diện một bộ trang phục nữ tính màu pastel trông như học sinh cấp ba, thậm chí nói là cấp hai cũng có người tin.

「Cứu cậu? Có chuyện gì vậy?」

「Chuyện là vầy. Eri đột ngột hủy kèo rồi.」

Cô ấy nhắc đến tên người bạn, cũng là người khởi xướng buổi gokon hôm nay.

「Hả? Người tổ chức mà lại đột ngột hủy kèo á? Như thế không phải là hơi vô trách nhiệm sao?」

Dù nghĩ rằng không nên nói xấu một người mình không quen biết, nhưng thái độ đó quả thực hơi khó chấp nhận được.

「Đành chịu thôi. Hôm qua cậu ấy gặp tai nạn mà.」

May mắn chỉ là một vụ va chạm nhẹ, chỉ bị gãy xương chân thôi. Nghe nói Tomo đã ghé bệnh viện thăm trước khi đến đây.

「Vậy thì đúng là hết cách thật rồi. Tớ xin lỗi vì đã nói nặng lời khi chưa biết rõ sự tình.」

Đúng là không thể bảo người ta tham gia gokon với một cái chân bó bột được. Đang bị thương, trong tình trạng lẽ ra phải được đưa về hậu phương an toàn, lại bắt người ta ra chiến trường chiến đấu thì thật quá đáng.

Phía các chàng trai có lẽ cũng sẽ hoảng sợ nếu có một chiến binh săn tìm tình yêu quyết tử như vậy xuất hiện.

「Chuyện đó thì không sao, nhưng vấn đề là không đủ người. Bên kia có ba người, nên bên mình cũng phải đi đúng số lượng như đã hẹn mới phải phép chứ...」

「Tomo-san, cậu không có ai để nhờ à?」

「Có thì tớ đã không nhờ đến Shizuka-chan rồi. Còn phía Shizuka-chan thì sao?」

「Tiếc quá, tớ cũng không quen ai như vậy cả...」

A!

Cả hai người cùng lúc nhận ra và quay lại nhìn chiếc xe wagon vẫn còn đang đỗ.

Ở đó còn một người nữa. Một phụ nữ độc thân ở độ tuổi phù hợp.

「Dan-san, cô cũng tham gia gokon được không?」

「Matsuri-chan, làm ơn đi mà!」

Shizuka dùng một ngón tay đẩy gọng kính, còn Tomo thì nháy mắt chắp tay cầu khẩn.

「Nếu là mệnh lệnh của Shizuka-sama, thần đương nhiên sẽ tuân theo.」

「Lần này là việc riêng của tôi, nên cô có thể xem đây là một lời nhờ vả thay vì mệnh lệnh được không? Tôi sẽ coi như đây là một kỳ nghỉ đột xuất cho cô. Lúc về chúng ta có thể gọi dịch vụ lái xe hộ là được.」

「Thần đã rõ.」

「A, nhưng mà, quần áo của Matsuri-chan thì sao đây?」

Tomo chỉ ra. Vấn đề là cô ấy vẫn đang mặc bộ đồ hầu gái.

Ở trong dinh thự Tenkyuuin hay trong các quán cà phê hầu gái thì đã quen mắt, nhưng giữa phố xá hay trong một buổi gokon thì chắc chắn sẽ gây ra một sự lạc quẻ tột độ.

「Đúng là không có thời gian để thay đồ rồi...」

Shizuka nhìn đồng hồ rồi thở dài. Chỉ còn khoảng mười lăm phút nữa là đến giờ hẹn. Tính cả thời gian di chuyển từ đây đến quán nhậu đã đặt trước thì gần như không còn dư chút nào.

「Đành chịu thôi. Cố gắng xoay sở vậy! Nào, chúng ta đi thôi!」

Tomo dẫn đầu bước đi, Shizuka và Matsuri cũng nối gót theo sau. Khoảng hơn mười phút đi bộ, họ đã đến quán nhậu cần tìm. Đó không phải là một quán nhậu chuỗi, mà là một cửa hàng tư nhân có vẻ ngoài trang nhã với tấm rèm noren treo trước cửa.

「Xin lỗi cho hỏi. Tôi có đặt bàn với tên Tanashi Eri ạ.」

「Chào mừng quý khách. Bạn của cô đã đến trước rồi đấy ạ. Ở phòng trong cùng nhé.」

Được bà chủ quán trung niên dẫn đường, họ tiến vào trong và thấy ba người đàn ông trạc tuổi cuối đôi mươi đang ngồi chờ.

「Ồ, đến rồi... Hả. A ha ha...」

Nụ cười của người đàn ông ngồi giữa trông có vẻ hơi gượng gạo.

Chắc chắn là cảm thấy kỳ quặc rồi.

Sự kết hợp giữa một cô nhân viên văn phòng trông có vẻ cứng nhắc sau giờ làm và một cô gái trông như học sinh cấp hai đã đủ mất cân đối lắm rồi, đằng này lại còn có thêm một cô hầu gái chính hiệu đi cùng nữa.

「...S-Sao lại có hầu gái?」

「Được mà. Tớ thích đồ hầu gái lắm. Cái mà người ta hay gọi là moe ấy à?」

Tiếng thì thầm của hai người đàn ông ngồi bên cạnh vọng tới.

「Chào mọi người. Tớ là Ōfune Tomo, người đại diện cho bên nữ hôm nay, thay cho bạn Eri đột xuất không đến được.」

「A, mời ngồi, mời ngồi.」

Được người đàn ông đeo cà vạt ngồi giữa, có vẻ là trưởng nhóm bên nam, mời, Shizuka và những người khác cũng ngồi xuống đối diện.

Có lẽ họ đã thỏa thuận từ lúc đặt bàn. Ngay khi sáu người đã yên vị, những cốc bia và đĩa đồ ăn kèm nhỏ liền được mang ra.

Shizuka bất giác vào thế phòng thủ.

Cô biết rõ mình tửu lượng kém, nên nếu được thì cô muốn từ chối uống rượu.

Tuy nhiên, biết đâu việc khăng khăng từ chối uống rượu lại đi ngược lại với quy tắc của một buổi gokon, và chắc chắn sẽ làm hỏng bầu không khí.

「Vậy thì, chúc cho cuộc gặp gỡ tốt đẹp hôm nay. Sau đó chúng ta sẽ giới thiệu bản thân nhé.」

「Cạn ly!」

Theo tiếng hô của người đàn ông đeo cà vạt, sáu chiếc cốc cheng vào nhau một tiếng.

「Tôi là Yamane, một nhân viên văn phòng bình thường.」

「Tôi là Koinuma, hiện đang là giáo viên cấp ba.」

「Là Soga ạ. Ừm, giờ thì em đang làm tự do thôi. À, nhưng em trẻ nhất ở đây đấy nhé. Mọi người cứ trông đợi vào tiềm năng tương lai của em đi!」

Ba người đàn ông lần lượt tự giới thiệu. Nghe nói họ, bao gồm cả Eri, là những người quen nhau qua mạng xã hội.

Chắc là vừa đi làm về, Yamane mặc vest thắt cà vạt, ra dáng một nhân viên công sở nghiêm túc. Koinuma, một người đàn ông tóc cắt ngắn, dáng người rắn rỏi đậm chất thể thao, mặc một chiếc áo khoác giản dị. Chỉ có Soga cạo râu nhẵn nhụi là ăn mặc theo phong cách da có phần hơi cưa sừng làm nghé.

Về vị trí ngồi, Shizuka ngồi trong cùng đối diện với Soga, Tomo và Yamane với tư cách là người tổ chức thì ngồi giữa, còn Matsuri ngồi đối diện Koinuma.

「Ừm… Tôi là Ōfune Tomo. Tôi có mở một cửa hàng nhỏ gần đây.」

「Hể! Vậy chị là chủ doanh nghiệp à? Ngầu thế!」

Thấy Soga phản ứng thái quá, Yamane ngồi cạnh bèn huých nhẹ khuỷu tay để nhắc nhở.

「Tê… không phải. Chỉ cần gọi tên thôi, hãy gọi tôi là Shizuka.」

Tập đoàn Tenkyuuin là một gia tộc danh giá và một doanh nghiệp lớn mà không người dân địa phương nào không biết tới. Nếu lỡ miệng nói ra cái tên đó, chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn. Về mặt an ninh cũng có vấn đề.

「Có lý do gì đặc biệt à?」

「Này, Soga. Những chuyện như vậy không nên cố hỏi đâu. Thôi thì, cứ để lúc nào không khí sôi nổi hơn rồi hẵng nhờ cô ấy kể cho. Mà này, Shizuka-san, công việc của chị là gì vậy?」

Yamane lại một lần nữa cắt ngang lời nói thiếu ý tứ của Soga và hỏi.

「Thì… tôi là một nữ nhân viên văn phòng. Vị trí tổng hợp.」

Cười tươi.

Nhớ lại nữ chính trong truyện tranh đã đọc, cô cố gắng nặn ra một nụ cười rạng rỡ và dịu dàng.

Bởi tự nhận thức được thái độ và biểu cảm thường ngày của mình dễ gây áp lực cho người khác, nên cô cần phải chủ động kiểm soát những biểu cảm như thế này.

Là một người phụ nữ làm việc tại văn phòng, nên về cơ bản thì cô không hề nói dối.

Nếu nói rằng mình đang điều hành toàn bộ tập đoàn với tư cách là quyền đại diện của Quỹ Tưởng niệm Tenkyuuin, thì việc giấu họ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Ngay cả một người quản lý quán cà phê như Tomo mà đã có phản ứng như vậy rồi, thì nếu cô thật thà nói ra chuyện của mình, không biết sẽ gây ra chấn động lớn đến mức nào.

Rồi Shizuka liếc nhìn về phía Matsuri.

Dù không thể nói ra thành lời, cô vẫn gửi gắm suy nghĩ của mình qua ánh mắt.

(Cô cũng vậy, đừng có ngốc nghếch thật thà nói ra ‘Tôi đang làm hầu gái tại dinh thự Tenkyuuin’ đấy. Nếu không thì việc tôi giấu danh tính sẽ trở nên vô nghĩa mất.)

(Tất nhiên là tôi hiểu rồi ạ.)

(Chỉ nói là ‘hầu gái’ thôi cũng không được. Một gia đình có người như vậy thì không bình thường chút nào đâu.)

(Xin cứ giao cho tôi. Tôi sẽ che giấu trót lọt ạ.)

Chỉ trong vài phần giây liếc mắt, ý tứ của cả hai đã được thông suốt.

Đúng là một cô hầu gái tài năng đã phục vụ trong dinh thự nhiều năm dù tuổi đời còn trẻ.

「Ừm, còn cô gái bên kia thì sao? Bộ đồ đó, là cosplay hay gì vậy?」

Koinuma hỏi.

「Xin hãy gọi tôi là Matsuri.」

「Công việc của cô là gì? Làm ở quán cà phê hầu gái à?」

Soga tò mò nhoài người về phía trước.

「Nghề nghiệp của tôi là một nô lệ tình dục.」

Phụtttt!

Năm người còn lại phụt cả bia ra ngoài.

Chỉ riêng Matsuri, thủ phạm gây ra chuyện, vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm hoàn hảo thường ngày.

May mà trong cái rủi có cái may, mỗi người đều cúi xuống hoặc lấy tay che lại nên không ai bị dính tia xịt của người khác.

「Tôi đùa thôi ạ. Công việc thực sự của tôi, xin hãy xem như là phụ giúp việc nhà.」

「H-haha… Ra vậy. Phải rồi nhỉ, ừm.」

Koinuma cười gượng gạo, dùng khăn lau mồ hôi trên mặt.

Cũng giống như việc Shizuka tự nhận là nhân viên văn phòng, điều này cũng không hoàn toàn là nói dối. Quả thực cô ấy có phụ giúp việc nhà.

Chắc hẳn Matsuri cũng có ý định hỗ trợ để việc Shizuka không giới thiệu đầy đủ họ tên trông bớt kỳ lạ đi –– cô muốn tin là vậy.

「Nếu đông người hơn thì chúng ta sẽ quy định thời gian rồi đổi chỗ, nhưng hôm nay chỉ có ba cặp, bàn cũng nhỏ nên nói chuyện không có gì bất tiện, cứ giữ nguyên vị trí này là được nhỉ? Sau đó thì tùy cơ ứng biến nhé.」

Yamane đề xuất một cách thành thục.

「Tớ thì sao cũng được, còn Shizuka-chan và Matsuri-chan thì sao?」

「T-tôi không rành về quy tắc ở những nơi thế này nên xin nhờ người tổ chức quyết định ạ.」

「Ồ, Shizuka-chan. Trông có vẻ cứng nhắc nhưng lại ngây thơ thế này cũng hay đấy chứ.」

Khi Shizuka trả lời, Soga lại nhoài người về phía trước.

「Đã bảo rồi Soga, cậu hấp tấp quá đấy. Shizuka-san, chị nói mình làm công việc tổng hợp đúng không ạ? Chắc là vất vả lắm nhỉ?」

Yamane lại vào cuộc hỗ trợ.

「À, vâng. Cũng…」

「Chị chỉ chuyên tâm vào công việc nên ít khi có dịp tham gia những buổi như thế này ạ?」

Dù không muốn có định kiến về nghề nghiệp hay địa vị, nhưng so với Soga, một kẻ lông bông dù đã có tuổi, thì Yamane lại tạo ấn tượng là một người biết ý tứ hơn nhiều.

---

Trước những món nhắm được lần lượt dọn ra như đậu nành luộc, gà xiên nướng, bạch tuộc trộn mù tạt, buổi tiệc dần trở nên sôi nổi, chủ yếu là nhờ sự dẫn dắt của Yamane.

「Shizuka-san, ly của chị cạn rồi kìa. Hay mình gọi thêm gì đó đi?」

Nhìn thấy ly trên tay cô, Yamane hỏi.

「A, vâng. Xin lỗi. Cho tôi một ly Oolong-hai, pha loãng thôi ạ.」

Sau khi khẽ cúi đầu với Yamane, cô quay lại gọi món với bà chủ quán.

「Shizuka-chan, cậu ổn không?」

「Ừm.」

Cô gật đầu với Tomo đang thì thầm bên tai.

Shizuka tửu lượng rất kém. Cực kỳ kém.

Trước đây cô chưa từng gặp tình huống nào để nhận ra điều đó, nên cũng chỉ mới biết gần đây thôi, nhưng chỉ cần một hai cốc bia là cô sẽ say ngay, rồi bắt đầu kiếm chuyện và than vãn với người khác.

Tất nhiên là cô vẫn đang kiềm chế, nhưng cứ từ chối mãi từ sau khi cạn ly sẽ làm mất không khí của mọi người, nên cô đành phải nhấm nháp từng chút một bia hoặc Oolong-hai để kéo dài thời gian.

「Vâng. Của cô đây ạ.」

Ly Oolong-hai mà bà chủ mang ra thực sự rất loãng. Hay nói đúng hơn, nó gần như chỉ là trà Oolong thông thường.

Khác với các chuỗi cửa hàng với quy trình và hệ thống chặt chẽ, đây là một quán nhậu nhỏ do cá nhân kinh doanh, nên dù không cần nói ra, họ vẫn có thể nắm bắt được tình hình và ý tứ của khách để phục vụ, điều này thật đáng quý.

Việc phân biệt rõ ràng giữa những tình huống cần ưu tiên hiệu quả và cắt giảm chi phí, với những tình huống cần vận dụng hợp lý nguồn nhân lực xuất sắc để có thể phục vụ một cách chu đáo…–– Ngay cả trong lúc này, Shizuka vẫn vô thức nghĩ về kinh doanh trong một góc tâm trí mình.

Đây không còn là ở mức độ tài năng nữa, mà đã là một dạng chức năng sinh lý. Giống như một ‘vỏ não công việc’ không thể dừng lại một cách có ý thức.

Tomo cũng đã ngà ngà say, gò má ửng hồng.

Về phần Matsuri, dù cô ấy sống và làm việc tại dinh thự, nhưng cô chưa bao giờ uống rượu cùng người hầu nên đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh này. Trái lại, cô ấy đang nhấm nháp từng ngụm vodka không đá có nồng độ cồn cao, với một nhịp độ chính xác như máy móc. Vậy mà, không những lời nói và hành động không có gì khác thường, mà sắc mặt cô ấy cũng không hề thay đổi.

「Quán này đúng là ngon thật nhỉ. Kiểu đồ nhà làm ấm cúng ấy. Tôi sống một mình, công việc lại bận rộn, nên toàn ăn ngoài hoặc cơm hộp tiện lợi thôi à.」

Yamane tấm tắc khen món râu mực chiên giòn.

Tất nhiên đây không chỉ đơn thuần là một lời nhận xét. Lời nói này ẩn chứa nhiều ý đồ.

Là một cách để thể hiện: Tôi là người chăm chỉ làm việc. Tôi không sống cùng bố mẹ. Và tôi thích những người phụ nữ biết nấu ăn.

Là một phụ nữ, có lẽ cô nên đáp lại câu chuyện này chăng?

「Ừm… tớ cũng không giỏi nấu nướng lắm đâu. Ở quán thì mảng đó tớ giao hết cho nhân viên chuyên trách rồi.」

Trong lúc Shizuka còn đang phân vân, Tomo đã phản ứng trước.

Shizuka không bỏ lỡ khoảnh khắc Yamane và Soga thoáng chút thất vọng.

「Cái đó… tôi cũng không giỏi việc nhà lắm. Hồi sinh viên tôi cũng có tự nấu ăn bình thường. Chỉ ở mức đủ để không gặp khó khăn khi sống một mình thôi.」

Dù Shizuka không có ý định ủng hộ quan niệm cổ hủ ‘việc nhà là vai trò của phụ nữ’, nhưng sự thật là vẫn có nhiều người đàn ông mong đợi điều đó.

Nếu vợ chồng hay người yêu cùng giúp đỡ nhau, thì ‘cả nam và nữ đều có thể vừa đi làm vừa làm việc nhà’ mới là tốt nhất, nên dù có quan điểm nào đi nữa, việc thẳng thắn thừa nhận mình kém cỏi cũng thật đáng xấu hổ.

「Shizuka-san là nhân viên văn phòng đúng không? Vậy bình thường chị ăn uống thế nào? Cũng hay ăn ngoài à?」

「Ừm… thì, cũng tàm tạm. Hiện tại thì tôi vẫn xoay sở được.」

Cô không thể trả lời một cách ngô nghê thật thà rằng trong dinh thự có đầu bếp riêng và cô giao hết cho họ được.

「Vậy, Matsuri-chan thì sao? Cậu nói là phụ giúp việc nhà mà nhỉ?」

Soga tò mò hỏi.

「Nấu ăn không phải chuyên môn của tôi nên thường ngày tôi không làm, nhưng nếu chỉ ở mức độ món ăn gia đình thông thường thì các món Nhật, Âu, Pháp, Ý, Tây Ban Nha, Nga, Tứ Xuyên, Quảng Đông, Sơn Đông, Hồ Nam thì tôi đều có thể làm được. Các món ăn dân tộc khác thì tôi cũng có thể làm một chút.」

Ồ!

Những người đàn ông trầm trồ thán phục.

「Ừm… Món Âu với món Anh, Pháp khác nhau à? Phân loại món Trung thì tớ còn hiểu được.」

Soga vừa đếm trên đầu ngón tay vừa nghiêng đầu thắc mắc.

「Vâng. Món mà người ta thường gọi là ‘món Âu’ thực chất là các món ăn Nhật Bản được du nhập từ phương Tây, nên nó khác với ẩm thực Ý hay Pháp ạ.」

「À… Pháp, Ý thì tớ hiểu rồi, nhưng ‘Sei’ là gì vậy?」

「Là chữ ‘Tây’, chỉ Tây Ban Nha ạ. Như món paella, gazpacho, hay là pinchos chẳng hạn.」

Cô bình thản trả lời, không một chút tự mãn.

Shizuka cũng đã từng nhờ Matsuri tiện tay làm cho vài món ăn đêm sau khi đầu bếp chính đã về. Dù không thể sánh với một đầu bếp chuyên nghiệp hàng đầu, nhưng tay nghề của cô ấy cũng đủ để mở một cửa hàng.

「T-tuyệt thật đấy, Matsuri-chan. T-tất nhiên không phải là không biết nấu ăn thì không được đâu nhé.」

Nửa sau câu nói được Yamane thêm vào như một lời bao biện vụng về.

Shizuka và Tomo chỉ biết liếc nhìn nhau và cười gượng.

「Đ-đúng rồi. Mấy ngày nghỉ mọi người thường làm gì? À, tớ thì đang làm tự do nên ngày nào cũng như ngày nghỉ cả. Haha.」

Chắc là cũng có ý tứ một chút. Soga pha trò rồi đưa ra một câu hỏi mới.

「Ừ, ừm… tớ thì… đi mua sắm, rồi uống rượu xem TV, nằm ườn ra vậy đó.」

Ánh mắt Tomo đảo quanh.

Dù sao cô cũng là người tổ chức thay, lại có kinh nghiệm đi xem mắt nhóm nên chắc đã chủ động trả lời trước, nhưng thật tình thì đó cũng không phải là một cách tận hưởng ngày nghỉ hay ho cho lắm.

「Tôi thì vào ngày nghỉ cũng chỉ đến phòng gym vận động, hoặc đọc sách thôi.」

Shizuka cũng thành thật nói về bản thân.

Dù biết rằng sự thật này có vẻ không được lòng người khác, nhưng cô không thể nghĩ ra câu trả lời nào có thể làm các chàng trai vui lòng, và cô cũng đã thấm thía được rằng nếu chỉ lấp liếm bằng những lời nói dối tạm bợ thì sau này rắc rối sẽ còn lớn hơn, qua vụ việc với Manaka Kazuhiro.

「Hể. Đọc sách à, chị đọc thể loại gì vậy ạ?」

「Các tài liệu thống kê và sách về kinh doanh học.」

Khi cô thẳng thắn trả lời câu hỏi, giữa hai hàng lông mày của Yamane xuất hiện những nếp nhăn phức tạp.

Chết rồi.

Bản thân việc đọc sách đã không mấy thú vị rồi, mà cô lại còn kể ra những thứ khô khan và khó nhằn với người bình thường.

Đối với Shizuka, đó là một trải nghiệm đọc sách cực kỳ thú vị, nhưng lẽ ra cô nên chọn những thể loại vô thưởng vô phạt như tiểu thuyết tình cảm hay tản văn thì hơn. Hoặc là truyện tranh thiếu nữ. Có lẽ như vậy sẽ tạo được ấn tượng tốt nhờ sự khác biệt.

「H-haha… Hay thật nhỉ. Kiểu người có ý thức cao phải không ạ? Còn Matsuri-san thì sao?」

「Vâng. Vào ngày nghỉ, tôi thường giải trí bằng các trò chơi điện tử ạ.」

「Game gì vậy? Game âm nhạc? Hành động? Hay là loại nào đó dễ thương hơn?」

Người khơi mào chủ đề là Yamane, nhưng người hứng thú với câu trả lời lại là Soga.

「Một vài game eroge 18+. Tôi không thích thể loại lãng mạn thuần túy, mà thích những dòng game hardcore hơn.」

「Hả?」

「Tôi nói là, tôi chơi game eroge 18+ ạ. Đặc biệt là những game thuộc thể loại huấn luyện cầm thú. Chỉ tiếc là gần đây không tìm được tác phẩm nào hay.」

Trước thái độ của Matsuri vẫn bình thản kể lể với gương mặt vô cảm, cơ má của mấy người đàn ông giật giật.

「Nếu nói về sở thích khác thì… là thủ dâm ạ.」

「Thủ…?」

「…dâm?」

「Vâng, là thủ dâm. Cũng được gọi là onanie hay masturbation. Và, để tránh hiểu lầm, tôi xin nói trước rằng, dù tôi rất thích những thứ khiêu dâm, nhưng tôi vẫn còn là một trinh nữ. Bởi vì tôi rất khắt khe với những tình huống lý tưởng của mình.」

「…」

Trước câu trả lời tỉnh bơ của Matsuri, lần này đến lượt mấy gã đàn ông nhìn nhau.

Đến cả Shizuka cũng không biết phải đỡ lời thế nào, đành ngậm chặt miệng. Còn Tomo thì hoảng loạn vung vẩy hai tay lia lịa.

「Tất nhiên là tôi đùa thôi. Mọi người cứ yên tâm.」

「Ha, ha ha. Matsuri-san đúng là mỹ nhân nhưng khiếu hài hước hơi bị mặn đấy.」

「Nhưng mà nói chuyện thoải mái được thế này cũng vui mà, phải không?」

Vì chính Matsuri đã khéo léo lấp liếm nên mấy gã đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Không biết có phải do mình quá hẹp hòi không, mà tôi cứ cảm thấy lời của Soga như đang đá xoáy mình.

(C-Chuyện này là cái đó đó. Shizuka-chan!)

Tomo ghé sát tai tôi thì thầm bằng một giọng cực nhỏ mà chỉ mình tôi nghe thấy.

(Cái đó là cái gì?)

(Là trường hợp có tần suất xuất hiện cao nhất trong những chuyện thường gặp ở các buổi xem mắt nhóm, mà mức độ thiệt hại lại vô cùng lớn đó. 『Hiện tượng đứa bạn được rủ đi cho đủ người lại thu hút hết sự chú ý của đám con trai』!)

Nếu so về cái gọi là "nữ tính", đúng là Matsuri vượt trội áp đảo. Hơn nữa, đối tượng so sánh là Shizuka và Tomo lại dưới mức trung bình nên cô ấy càng thêm nổi bật.

Vốn dĩ đây là lần đầu tôi tham gia với tâm thế đi cho biết, vả lại cũng chẳng tha thiết chuyện kết hôn đến mức đó.

Dù vậy, Shizuka tự nhận thức được mình là một người có lòng tự trọng cao. Nếu cần thiết, cô không ngại nhẫn nhịn hay rút lui, nhưng ở những chuyện không đâu mà lại thua kém người khác thì thật chẳng vui vẻ gì.

Không phải là hiếu thắng, mà đúng hơn là thắng, thắng nữa, thắng mãi đã là chuyện hiển nhiên.

Nếu không có tinh thần đó, một con bé người phương Đông nhảy lớp vào đại học Mỹ đã không thể tồn tại giữa những mầm non tinh hoa kinh doanh.

Nói thì nói vậy, nhưng về chiến thuật chiến lược ở những buổi tiệc thế này thì tôi lại quá non nớt. Chẳng có chút kiến thức dự phòng nào mà cứ nóng vội lao lên thì chỉ tổ thất bại.

Bây giờ là lúc phải bình tĩnh chờ thời cơ──Nghĩ vậy, Shizuka bèn nốc một hơi cạn cốc để làm dịu cổ họng đang khô rát.

Dù nhạt nhưng đây vẫn là rượu Oolong-hai. Hơi men làm mặt cô nóng bừng lên.

「Mà này Shizuka-san, lúc nãy chị nói mình làm ở vị trí chuyên môn, không biết là công tác ở đâu vậy?」

Có lẽ do nhận thấy tình hình đang quá nghiêng về phía Matsuri, Yamane đã quay sang bắt chuyện với tôi.

「Ừm… Tên công ty thì có hơi…」

Không biết có phải do men rượu đã ngấm đủ hay không, hay là do câu đùa quá khích của Matsuri đã giúp họ thả lỏng hơn. Trước câu hỏi có phần suồng sã hơn lúc đầu của Yamane, Shizuka chỉ đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.

Vì là đại diện điều hành cho cả tập đoàn nên quyền hạn của Shizuka trải rộng trên nhiều công ty khác nhau. Chỉ riêng chức danh chính thức thôi đã có bao nhiêu loại rồi.

「Vậy sao. Còn tôi thì đang làm ở một nơi khá tốt đấy. Công ty Phát triển Bất động sản Tenkyuin.」

Phụt!

Sự xuất hiện của từ khóa 「Tenkyuin」 bất ngờ──hay nói đúng hơn là đáng lẽ phải lường trước nhưng lại bỏ sót, đã khiến Shizuka suýt nữa thì phun cả ngụm Oolong-hai ra ngoài.

Vốn dĩ tập đoàn đã bén rễ và trải rộng ra nhiều lĩnh vực ở khu vực thành phố Kido này, nên việc gặp phải nhân viên hay người có liên quan khi tham gia một buổi xem mắt nhóm tại đây cũng không phải là chuyện vô lý xét về mặt xác suất.

「V-Vậy sao ạ. Ha ha…」

「Chị biết mà phải không, thuộc tập đoàn Tenkyuin đấy. Ở công ty, tôi cũng được xem là một ngôi sao hy vọng đấy.」

Trên danh thiếp mà Yamane tự hào chìa ra, quả thực có ghi 「Công ty Phát triển Bất động sản Tenkyuin – Trưởng phòng Kinh doanh số 2, Ban Kế hoạch số 1, Trụ sở Dự án Tái thiết Đô thị」, còn có cả logo của Tenkyuin. Chắc chắn là loại được công ty cấp cho công việc.

Mảng kinh doanh tái tạo giá trị cho các chung cư và tòa nhà văn phòng xuống cấp với chi phí thấp hiện là lĩnh vực đang được tập trung đẩy mạnh từ cả hai phương diện: thúc đẩy kinh tế địa phương và quan tâm đến môi trường.

Xét cả độ tuổi chưa đến ba mươi và chức danh này, có lẽ anh ta đúng là một nhân viên ưu tú tài năng. Ban Kế hoạch số 1 của Trụ sở Dự án Tái thiết Đô thị, Shizuka cũng từng nhận được báo cáo rằng bộ phận này đang có kết quả kinh doanh rất tốt.

Tất nhiên là trừ các cấp quản lý cao ra, chứ cô không thể nắm được mặt mũi hay tính cách của từng nhân viên một.

(Nhưng mà tại sao hắn lại không biết mặt mình chứ!)

Shizuka cố nuốt cục tức vào trong mà không nói ra thành lời.

Cũng phải, nếu họ mà biết thì ngay từ đầu đã loạn cả lên rồi, và cô cũng không cho rằng việc nhân viên chỉ chăm chăm để ý đến cấp 『trên』 là một điều lành mạnh. Về phía Shizuka, cô cũng tự nhận thức mình chỉ là một người tạm thời nắm quyền, nên cũng đã cố gắng không xuất đầu lộ diện quá nhiều.

「Nói là vị trí chuyên môn thế thôi chứ chắc cũng chỉ là công ty quèn đến mức không dám khoe tên ở những buổi thế này, phải không? Thế thì tôi vẫn nghĩ, về nhà chăm lo gia đình, vun vén cho chồng, hỗ trợ đàn ông mới là hạnh phúc của phụ nữ. Shizuka-san cũng đã 『gắng』 được lên vị trí chuyên môn rồi, lòng tự trọng của chị chắc cũng được thỏa mãn rồi chứ?」

Gã ta vừa phả hơi thở nồng nặc mùi rượu vào mặt tôi, vừa nói với khuôn mặt đỏ gay.

「P-Phụ nữ cũng tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong công việc mà. Phải không, Shizuka-chan. Tớ cũng là chủ doanh nghiệp đây này.」

「Này cô em. Chính vì ngoài xã hội cứ đầy rẫy mấy cái lý lẽ tưởng chừng đúng đắn mà lại phi tự nhiên như thế nên tỉ lệ sinh mới không ngừng giảm đấy. Phụ nữ thì cứ kết hôn rồi sinh con đẻ cái lia lịa là tuyệt nhất! Chắc chắn không sai!」

Dù Tomo đã cố gắng xoa dịu tình hình bằng nụ cười xã giao, nhưng Yamane vẫn cứ thao thao bất tuyệt.

Giật giật giật!

Thái dương của Shizuka giật lên liên hồi.

Không chỉ phụ nữ mới lỡ chuyến xe bus mang tên hôn nhân.

Đàn ông cũng ế chỏng chơ, hoặc là lỡ mất cơ hội.

Yamane làm việc ở một công ty tử tế, đang trên đà thăng tiến và ngoại hình cũng không tệ, vậy mà lại chấp nhận tham gia một cái 『buổi xem mắt nhóm đường cùng』 thế này, hẳn là vì anh ta có vấn đề nào đó.

Trường hợp của hắn ta, chắc chắn là do tư tưởng gia trưởng cổ hủ và cái tật say xỉn vào là nói năng lung tung.

Chắc chắn vẫn có những người phụ nữ muốn lui về hậu phương, an phận làm bà nội trợ, nhưng gã đàn ông này, nếu thực sự hẹn hò hay kết hôn, chắc chắn sẽ trở thành một tên bạo chúa gia trưởng lộng hành.

Phụ nữ càng nghiêm túc với hôn nhân bao nhiêu, thì càng nhạy cảm với mùi nguy hiểm đó bấy nhiêu.

「Shizuka-chan này, con gái mà làm vị trí chuyên môn như thế chắc ở công ty cũng bị soi mói lắm nhỉ, thăng tiến cũng khó khăn phải không? Thế thì lấy chồng sớm cho rồi lại sướng hơn đấy.」

Hắn ta suồng sã vươn tay qua bàn, đặt lên vai tôi.

「…Đúng vậy, tôi cũng không mong thăng tiến hơn được nữa đâu.」

Bởi vì ở thời điểm hiện tại, cô đã là người đứng đầu thực quyền của tập đoàn Tenkyuin.

「Thế thì lấy quách tôi đi. Tôi cũng khá thích kiểu người như Shizuka-chan đấy.」

「Yamane, mày say quá rồi đấy. Không thấy Shizuka-chan đang khó chịu à?」

Người nhanh chóng chặn cánh tay của Yamane đang vươn về phía Shizuka, thật bất ngờ, lại chính là Soga, gã đàn ông lúc nãy còn đang mải mê bắt chuyện với Matsuri.

Có lẽ do tửu lượng của anh ta tốt. Dù mặt đã đỏ bừng nhưng ánh mắt và giọng nói vẫn không hề loạn nhịp như Yamane.

(Hả? Anh chàng này, coi vậy mà cũng có điểm tốt?)

Chỉ một chút thôi, nhưng tôi đã nhìn Soga bằng con mắt khác.

Một gã đàn ông có ấn tượng ban đầu tệ hại nhất, một kẻ vô dụng bất lịch sự, bỗng dưng lại thể hiện khí phách đàn ông bất ngờ để cứu nữ chính khỏi tình thế khó xử, khiến hình tượng của hắn tăng vọt.

Đây là mô-típ thường thấy trong truyện tranh thiếu nữ.

「Tôi khác với Yamane. Tôi thấy phụ nữ ra ngoài làm việc năng nổ, kiếm tiền giỏi giang lại càng ngầu ấy chứ.」

Soga cười, nâng cốc bia lên như thể cạn ly.

Bộ râu lúc đầu trông có vẻ nhếch nhác, giờ nhìn lại lại như một biểu hiện của sự mạnh mẽ, hoang dã.

(K-Không được, Shizuka!)

Shizuka tự nhủ với lòng mình trong khi tay vẫn giữ lấy đôi má đang nóng bừng lên vì một lý do khác ngoài rượu.

(Chắc chắn là do men rượu làm mình mềm lòng thôi. Với cả do sự chênh lệch với Yamane nên mới thấy anh ta hấp dẫn mà thôi!)

Shizuka lần đầu tiên nhận ra, bản thân mình lại yếu đuối đến thế không chỉ trước men rượu mà còn cả trong những tình huống thế này.

「À, mà anh Soga này.」

「Hửm? Gì thế?」

「Anh nói hiện tại mình đang làm tự do đúng không? Anh có tầm nhìn gì cho tương lai không?」

Để câu giờ cho bản thân bình tĩnh lại, và cũng để xác nhận lại một lần nữa con người của Soga, Shizuka lên tiếng hỏi.

「Chà, tôi là một người đàn ông vĩ đại sẽ làm nên chuyện lớn mà.」

「Chuyện lớn, cụ thể là gì ạ?」

「…Thì là người có tầm cỡ đó. Dù bây giờ xã hội chưa công nhận nhưng tôi có tài năng đủ để vươn tầm thế giới. Chẳng mấy chốc tôi sẽ thoát khỏi cái nước Nhật chật chội này thôi.」

Giật!

Lúc nãy là do phần nhạy cảm yếu đuối trong trái tim phản ứng, còn lần này, khứu giác của một doanh nhân đã đánh hơi được điều gì đó.

Cô đã bắt gặp kiểu người này vài lần hồi còn ở đại học Mỹ, và sau khi về nước, trên cương vị một nhà quản lý, cô cũng đã ngửi thấy cái mùi tương tự từ những kẻ bị từ chối ngay từ vòng gửi xe trước khi kịp tiếp xúc trực tiếp.

「Cụ・thể・là・gì? Diễn viên? Nhạc sĩ? Hay là khởi nghiệp kinh doanh gì đó?」

Shizuka nhấn từng chữ một, ánh mắt sắc lẹm lườm Soga.

「…Thì, thì tôi là một người đa tài hay sao đó… Mới đây tôi có chơi rock nhưng chưa thành công, chẳng qua là do cảm nhận của những người xung quanh chưa đạt đến trình độ của tôi thôi!」

Có lẽ bị khí thế từ ánh mắt của Shizuka áp đảo, Soga vừa ngồi vừa từ từ lùi sát vào bức tường phía sau.

「T-Tôi có suy nghĩ khác với Yamane mà. Tôi nghĩ để người phụ nữ đi làm hỗ trợ cho người đàn ông theo đuổi ước mơ một cách nghiêm túc cũng là một cách sống đấy chứ?」

「「Phụ nữ đi làm không phải chỉ để phục vụ đàn ông đâu nhé!」」

Không chỉ Shizuka.

Tomo ngồi bên cạnh cũng đồng thanh quát lên.

「Hử?」

Rồi Tomo nhoài người qua bàn, nhìn chằm chằm vào mặt Soga.

「G-Gì vậy, cô kia?」

「…Lúc nãy anh nói mình thích hầu gái, đúng không?」

「Th-Thì sao chứ?」

「Và anh muốn bạn gái đi làm nuôi mình, còn bản thân thì lông bông dưới danh nghĩa theo đuổi giấc mơ vĩ đại, nói chung là thích sống kiểu bám váy phụ nữ.」

「…N-Này, tôi có nói là bám váy đâu!」

「Quán của tôi tên là Maid Café『Sweet Drop』.」

Ngay khi cái tên quán được thốt ra, mặt Soga liền co rúm lại.

「Quả nhiên là bạn trai cũ của Sara-chan!」

Vụt!

Khi ngón trỏ từ bàn tay nhỏ bé của Tomo chỉ thẳng vào mặt, Soga liền tái mét trong nháy mắt.

「Chuyện là sao vậy?」

「Gã này từng là một tên ăn bám một nhân viên làm ở quán tớ, nhưng vì chỉ giỏi nói mồm nên bị cô bé đó đá rồi.」

Lời giải thích đơn giản của Tomo đã khiến tôi thông suốt.

Ra là vì thế, nên hắn mới vội vã tham gia buổi xem mắt nhóm này để tìm một vật chủ ký sinh tiếp theo.

「Đ-Được mà, có sao đâu. Mấy người đằng nào cũng ế rồi, chẳng phải cũng cần giữ một thằng đàn ông bên cạnh để khoe với bạn bè cho đỡ mất mặt sao? Hả?」

Shizuka đứng dậy, lạnh lùng nhìn xuống Soga đang van xin một cách thảm hại.

「Dan-san?」

「Dạ có em, thưa Shizuka-sama.」

「Cho tôi chút rượu của cô được không?」

「Nếu đó là mong muốn của Shizuka-sama. Nhưng đây là ly em đang uống dở nên sẽ là hôn gián tiếp đấy ạ, người có phiền không?」

「Đến tuổi này rồi, tôi còn ngại mấy chuyện đó làm gì nữa!」

Shizuka giật lấy ly rượu Matsuri đưa, nốc cạn một hơi, rồi lấy đà giật luôn cốc bia uống dở từ tay Soga.

「C-Cô làm cái gì vậy?」

Rào rào rào!

Cô lật cổ tay, đổ hết cốc bia đã nguội ngắt lên đầu Soga.

「Shizuka-chan!」

「Ừ, Tomo-san.」

Hai người nhìn nhau, rồi gật đầu đồng tình.

Cùng lúc đó, Matsuri khóa chặt Soga và nhấc bổng hắn dậy.

「C-Cái gì? Mấy người làm gì vậy?」

「Bọn tôi đây này, cả những gã đàn ông vô dụng chỉ biết dựa dẫm vào phụ nữ…」

「…lẫn những tên ngu ngốc nghĩ rằng chỉ cần là đàn ông là có quyền đứng trên phụ nữ, đều không tiếp nhé!」

Bàn tay đang nắm chặt của Tomo và Shizuka tung một đòn thẳng vào yết hầu của Soga.

Một sự kết hợp tuyệt vời. Một đòn tấn công crossline hoàn hảo không một chút sai lệch.

「Ọc!」

「Ặc!」

Hơn nữa, Matsuri còn buông tay ra với một góc độ và thời điểm cực kỳ chuẩn xác, khiến cơ thể của Soga ngã ngửa ra sau, va vào Yamane, tạo thành một cú knock-down kép.

「Đi thôi, Shizuka-chan.」

「Ừ. Dan-san, về thôi.」

「Tuân lệnh, thưa Shizuka-sama.」

「Đây là một nửa tiền bữa ăn, cùng với phí bồi thường vì đã làm bẩn sàn nhà và tường. Bà chủ cứ nhận lấy.」

Shizuka rút vài tờ tiền từ trong ví ra đưa cho bà chủ quán, rồi sải bước dài rời khỏi quán.

Nhân tiện, Koinuma đã uống rất nhanh ngay từ lúc cạn ly, rồi lăn ra ngủ và ngáy khò khò suốt từ đó đến giờ.

Chiến lợi phẩm của ngày hôm nay chỉ là việc nhận ra sự tồn tại của ba gã đàn ông vô dụng.

Mười mấy phút sau──

「Đúng là kiểu đàn ông lý tưởng như trong manga, hiếm có khó tìm thật mà!」

Rầm!

Một chiếc cốc rỗng bị ném mạnh xuống bàn.

Theo lời giới thiệu của Tomo, cả bọn kéo vào quán nhậu thứ hai. Với đôi mắt đã ngà ngà say, Shizuka bắt đầu tuôn một tràng than vãn.

Tuy nhiên, cùng lắm cũng chỉ là『hiếm khi』chứ không phải『tuyệt đối』không có.

Trong công việc, cô biết rất nhiều người tài năng và đáng tin cậy. Về chuyện tình cảm, Shizuka cũng biết có những chàng trai trẻ tuổi và còn non nớt, nhưng vẫn nghiêm túc đối diện với cảm xúc của mình và hết lòng chạy đôn chạy đáo vì nụ cười của cô gái mà họ gắn bó.

「Đúng là hôm nay xui tận mạng. Lần tới phải qua phàn nàn với Eri nhân tiện thăm bệnh mới được. Xin lỗi nhé, Shizuka-chan. Tớ đã rủ cậu đi vậy mà lại toàn gặp phải mấy gã như thế.」

Tomo cũng phồng má, nhón một miếng phô mai lên.

「Người quyết định tham gia là tớ mà, nên là tự làm tự chịu thôi.」

Cô không có ý trách Tomo. Thay vào đó, cô chỉ muốn trừng phạt chính bản thân mình vì đã ngu ngốc, bất cẩn và cứ trông chờ vào những chuyện vớ vẩn, nên rượu lại càng vào lời.

「Dan-san cũng cho tôi xin lỗi. Vì chuyện của bên này mà lại phải nhờ cô gấp như vậy.」

「Tôi không hề thấy thất vọng. Vốn dĩ tôi chỉ đi cho đủ người, và việc không thể gặp được người đàn ông mình mong muốn ở những buổi hẹn hò nhóm thế này là điều hiển nhiên rồi. Dù vậy nhưng tiêu chuẩn của tôi rất cao, và tôi có chủ nghĩa không thỏa hiệp trong cả công việc lẫn các mối quan hệ khác giới.」

Chỉ riêng Matsuri là vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, tiếp tục uống một loại rượu mạnh theo nhịp độ đều đặn.

Đó là một sự mạnh mẽ và vững vàng đến từ việc cô không đặt những kỳ vọng thông thường vào tình yêu, hôn nhân, hay một thứ gọi là đàn ông.

「……Mà thôi, nếu không liều mình thử thách đủ kiểu thì cũng chẳng thể gặp được người đàn ông tốt, đó cũng là chân lý mà nhỉ.」

Tomo chống cằm, dùng que khuấy đảo một vòng, những viên đá trong ly chuhai kêu lên một tiếng lanh canh.

「Đúng vậy. Tớ thiếu kinh nghiệm quá mà, từ giờ phải không ngừng thử, cứ đâm đầu vào rồi tan nát, để rèn giũa con mắt nhìn người, cũng phải tạo cho mình sức chịu đựng nữa. Chứ không thì đến cả việc lên lớp Sanae, người đã thất tình một cách đúng nghĩa, cũng chẳng có sức thuyết phục gì cả.」

Nếu mối tình đầu đơm hoa kết trái và cứ thế đi cùng nhau đến hết cuộc đời, thì đó hẳn là một viễn cảnh lý tưởng.

Nhưng chính vì lý tưởng hiếm khi trở thành hiện thực nên nó mới được gọi là lý tưởng.

Nếu đã vậy, chỉ còn cách lặp đi lặp lại việc thử và sai để tích lũy điểm kinh nghiệm, trang bị cho mình cả sức mạnh để chịu đựng lẫn sự khéo léo để tấn công.

Luôn có một đối phương tồn tại, vô số những tham số phức tạp quấn lấy nhau, những vấn đề cố hữu không thể tái hiện, nhưng rồi phần cốt lõi vẫn có một điểm chung nào đó── kinh doanh hay tình yêu cũng đều như vậy, và chắc hẳn tất cả những gì ta phải đối mặt khi sống trên đời này cũng đều thế cả.

Cái đầu say khướt của cô đang suy nghĩ những điều như vậy.

*Chộp!*

Vừa nói liến thoắng với cái giọng líu ríu, Shizuka vừa nắm chặt lấy tay Tomo.

「Vì thế cho nên Tomo-san! Nếu có cơ hội nào khác thì cứ rủ tớ tới tấp nhé. Chỉ cần sắp xếp được thời gian là tớ sẽ tham gia!」

「……Cậu nói vậy nhưng mà, nếu ngay từ đầu đã xác định là sẽ thất bại, sẵn sàng tan nát mà đến thì đối phương cũng khó xử lắm đấy, cậu không nghĩ vậy sao……」

Về phần Tomo, cô chỉ còn biết liếc mắt đi hướng khác và lẩm bẩm khe khẽ.

(hết)