Nhật Ký Quan Sát Của Thiên Thần
「Saotome-chan, trưa nay ăn chung không?」
「À, ừm. Cảm ơn cậu.」
Được cô bạn cùng lớp Kameyama Miki bắt chuyện, Hoshikawa Saotome liền nhấc bàn mình lên. Cô ghép nó lại với bàn của năm người xung quanh, tạo thành một chiếc bàn lớn tạm thời.
Đã gần nửa tháng kể từ khi lên năm hai cao trung.
Ở lớp mới, cô vẫn đeo kính để che đi gương mặt mộc và để một kiểu tóc giản dị.
Một phần cũng là vì công việc hiện tại của cô trong ngành giải trí──dù là diễn viên lồng tiếng không lộ mặt──và một phần cũng là vì ám ảnh quá khứ khiến cô không muốn thu hút sự chú ý của con trai.
Mà, giờ cũng không phải là lúc chỉ có thể nói như vậy.
Tất nhiên là bạn cùng lớp không hề biết những uẩn khúc đó.
Có lẽ Miki, ở trung tâm của nhóm nữ sinh, vì lo Saotome sẽ bị cô lập trong lớp nên mới tốt bụng rủ rê cô như vậy.
Vừa cảm kích trước bầu không khí hòa nhã không có bắt nạt của trường và sự quan tâm của Miki, cô vừa cảm thấy lương tâm hơi cắn rứt vì đang lừa dối những người tốt bụng xung quanh mình.
「Rồi á nha—」
「A—, tớ hiểu, tớ hiểu. Có vụ đó nữa nhỉ—」
Vừa ăn hộp cơm bento của mình, họ vừa sôi nổi trò chuyện về những câu chuyện không đâu như thường lệ. Về cơ bản, Saotome chỉ đóng vai người lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Thế nhưng, hôm nay có một điểm hơi khác so với mọi khi.
「Miki-chan, có chuyện gì sao?」
「Eh?」
Có lẽ vì ngạc nhiên khi hiếm hoi được Saotome chủ động bắt chuyện, Miki tròn xoe mắt.
「Cái đó… trông cậu có vẻ không được yên cho lắm… Nếu không có gì thì cho tớ xin lỗi nhé.」
Cô thử hỏi bằng một giọng nhỏ thó theo phong cách đi học của mình.
Miki thường là người chủ động dẫn dắt câu chuyện, nhưng hôm nay trông cô ấy có vẻ khác. Sau khi ngồi vào chỗ, cô ấy nói rất ít, ánh mắt thì cứ đảo qua đảo lại không yên.
「Kh-Không có gì đâu mà, Saotome-chan không cần lo lắng đâu. Ahahaha!」
Miki vỗ bôm bốp vào lưng cô rồi bắt đầu kể về chương trình TV xem hôm qua như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Một nụ cười giả tạo thấy rõ. Một pha lảng sang chuyện khác đầy lộ liễu.
Dù nghi ngờ chưa hoàn toàn tan biến, nhưng mối quan hệ của họ cũng chỉ là bạn cùng lớp, và khi chính chủ đã nói ‘không cần lo’ mà mình cứ xồng xộc xen vào thì cũng thật ngại.
Hơn hết, bản thân Saotome cũng đang phải đối mặt với một vấn đề quan trọng cần phải vượt qua.
Vừa gắp đồ ăn trưa, cô vừa liếc mắt về phía góc lớp.
Ở đó, một nhóm nam sinh gồm Takuyama, Kajiki và Kanie cũng đang ghép bàn ăn trưa giống như bên này.
Mục tiêu là một người trong số họ – Yagimoto Kazuhiro.
Vì khoảng cách khá xa nên không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng cậu ta không giống như trung tâm của nhóm, mà càng có ấn tượng là người khéo léo điều phối câu chuyện của mọi người để làm sôi động bầu không khí một cách trôi chảy.
Để hoàn thành nhiệm vụ được giao cho Saotome, có lẽ cậu ấy là đối tác tuyệt vời nhất.
Không được rồi. Nếu cứ nhìn chằm chằm như vậy, có khi lại bị phát hiện mất.
Nghĩ vậy, Saotome khéo léo quay đầu đi thì chạm mắt với Miki.
「S-Saotome-chan? Có chuyện gì sao?」
「Kh-Không có gì cả!」
Saotome cũng bối rối, nhưng Miki thì lại tỏ ra ngạc nhiên đến không ngờ.
Chẳng lẽ──một khả năng chẳng lành lướt qua tâm trí Saotome.
Việc ánh mắt chạm nhau trong tình huống này có nghĩa là Miki cũng đang nhìn về cùng một hướng với Saotome.
Miki hiện tại chắc chắn không có bạn trai.
Nếu như cô ấy có ý với Yagimoto Kazuhiro, thì mình cần phải đổi mục tiêu.
Dù sao thì Saotome nhắm đến Kazuhiro không phải với tư cách là bạn trai.
Mà là bạn trai giả.
Câu chuyện bắt đầu từ hơn nửa năm trước.
「Rồi, OK. Mọi người vất vả rồi—」
「Vất vả rồi ạ—」
「Vất vả rồi ạ—」
Buổi thu âm kết thúc, các diễn viên lần lượt chào hỏi nhân viên rồi rời khỏi phòng thu.
Saotome──diễn viên lồng tiếng Satsuki Hoshimi──đang có ba vai chính thường kỳ trong các anime trẻ em và chương trình giáo dục, nhưng công việc hôm nay lại khác.
Đó là lồng tiếng cho một bộ phim zombie của Mỹ có tên 『Dark Rising of the Living Dead Avengers』, một tựa phim ăn theo tác phẩm nổi tiếng mà chỉ cần nghe tên thôi cũng biết ngay là hạng B, hạng C.
Dĩ nhiên phim không được chiếu rạp mà chỉ dành cho thị trường DVD cho thuê.
Trong quá trình thu âm, cô đã phải xem đi xem lại rất nhiều lần, nhưng thành thật mà nói, khó có thể khen đây là một tác phẩm xuất sắc.
Tuy nhiên, những bộ phim thuộc thể loại zombie hay kinh dị SF như thế này lại có tỷ lệ thuê khá cao ở các cửa hàng, nên dù chất lượng có hơi “ấy ấy” một chút thì vẫn có nhu cầu.
Vì là một tác phẩm như vậy nên ngân sách đương nhiên không rủng rỉnh, và các diễn viên lồng tiếng cũng chủ yếu là người mới hoặc diễn viên trẻ có mức cát-xê thấp.
Dù vậy, đối với Saotome, người từng hoạt động với tư cách là một diễn viên nhí lộ mặt, nhưng đã gián đoạn hơn ba năm và mới bắt đầu lại sự nghiệp diễn viên lồng tiếng chưa được bao lâu, thì đây là một cơ hội quý báu để tích lũy kinh nghiệm diễn xuất.
Đặc biệt, trong những dự án lồng tiếng phim nước ngoài như thế này, cô thường được giao thêm các vai phụ hay vai quần chúng ngoài vai diễn chính, nên rất bổ ích cho việc học hỏi. Hôm nay, ngoài vai cô gái tóc vàng gần như là vai chính phụ, cô còn diễn vai một bé gái tuổi teen và một người mẹ gần ba mươi.
「Satsuki-chan, cho chú hỏi chút được không?」
「Vâng!」
Quản lý Noma đang nói chuyện với đạo diễn âm thanh bỗng gọi cô lại.
「Chà, lần này cũng tốt lắm. Satsuki-chan tuy còn trẻ nhưng diễn được nhiều vai đa dạng, lại chuẩn bị vai diễn rất kỹ lưỡng nên thực sự giúp ích rất nhiều cho những dự án nghèo nàn như của chúng tôi.」
Vị đạo diễn âm thanh để ria mép mỉm cười nói.
「Cháu cảm ơn ạ. Thật là vinh dự.」
Dù cũng có lúc gặp phải những công việc gấp gáp hơn, nhưng lần này cô đã nhận được trước DVD bản gốc và kịch bản để làm mẫu, nên có thời gian chuẩn bị. Cô đã nghiên cứu kỹ lưỡng diễn biến toàn bộ câu chuyện, tâm lý nhân vật và thời điểm thoại.
Tất nhiên, làm quá cũng không tốt, kẻo lại thành tự biên tự diễn.
Khi vào việc, không chỉ cần tuân theo chỉ thị của đạo diễn âm thanh mà không bị bó buộc vào hình tượng đã định sẵn, mà việc hòa hợp nhịp điệu và cảm xúc với các diễn viên khác cũng rất quan trọng. Đặc biệt, vì mình là vai phụ, nên việc điều chỉnh tông giọng diễn xuất cho phù hợp với vai chính cũng là điều cần thiết.
Về sự khéo léo ở phương diện này, Saotome được đánh giá rất cao.
「Thế này, tiếp theo có một dự án như vầy, cháu thấy sao?」
Ông đưa cho Saotome một đĩa DVD bản gốc.
Ở giữa bìa đĩa là một nữ cổ động viên với nụ cười rạng rỡ, hai bên là một cầu thủ bóng rổ khoe hàm răng trắng sáng và một gã mọt sách đeo kính mặc áo sơ mi flannel ca-rô──hai hình tượng điển hình và đối lập của dân Mỹ.
Dòng chữ trên bao bì toàn là tiếng Anh, nhưng chỉ cần nhìn tấm ảnh này là cũng phần nào hiểu được không khí của bộ phim.
「Vẫn như thường lệ, chỉ phát hành video, nhưng nó không phải phim kinh dị mà là một bộ rom-com học đường. Chú đang muốn tiến cử Satsuki-chan cho vai nữ chính của phim này.」
「Thật không ạ? À, nhưng mà…」
Saotome sáng bừng mặt khi nghe đến hai từ “nữ chính”, nhưng rồi vẻ mặt cô ngay lập tức chùng xuống.
「Nếu là rom-com thì… tức là… sẽ có cả cảnh tình cảm ạ?」
「Hm? À thì, hôn hít bình thường thôi. Dù sao nội dung nó cũng là thế mà. Sẽ có nhiều cảnh tương tác với diễn viên nam đó.」
「Cháu rất xin lỗi, nhưng mà… Cháu xin lỗi ạ.」
Đối với Saotome, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài cúi đầu từ chối.
「Nếu chính chủ không muốn thì cũng đành chịu thôi. Vậy hẹn cháu lần sau nhé.」
Vị đạo diễn âm thanh vừa vuốt cằm vừa cười gượng.
Sau buổi thu âm, vừa đúng giờ ăn tối, nên Noma dẫn cô đến một nhà hàng nhỏ.
「Anh hiểu hoàn cảnh của Satsuki-chan, nhưng cứ thế này thì gay go đấy.」
Noma chau mày, tay cuộn tròn món mì pasta bằng nĩa.
「…Em biết ạ.」
Saotome đáp lời, đưa một miếng salad lên miệng.
Vị ớt chuông có hơi đắng một chút.
Saotome, người đã từng bị một fan cuồng theo dõi đến mức phải từ bỏ sự nghiệp diễn viên nhí và sống ẩn dật suốt ba năm cấp hai, rất sợ đàn ông. Đặc biệt là những chàng trai trẻ cùng trang lứa đến độ tuổi hai mươi.
Dù đã quen với việc giao tiếp trong công việc, cô vẫn có chút đề phòng ngay cả với bạn cùng lớp. Hơn hết, vì thiếu kinh nghiệm về ‘cuộc sống học đường bình thường’, nên dù có thể xử lý ổn thỏa những tác phẩm kinh dị, hành động kịch tính hay những phim đã được biến tấu cho trẻ em, cô lại không thể làm tốt những công việc nhắm đến đối tượng khán giả là học sinh cấp hai, cấp ba hay thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
Đặc biệt, cô cực kỳ kém trong việc diễn những tình huống có cảm xúc yêu đương.
「Giám đốc cũng nói rồi, cứ như hiện tại thì phạm vi diễn xuất của em sẽ bị thu hẹp đấy. Dù là diễn viên lồng tiếng, nhưng cũng có những vai diễn chỉ có thể làm được khi tuổi tác còn gần với nhân vật thôi.」
「…Vâng. Em biết ạ.」
Khoảng một tháng trước, cũng vì sự thúc giục mạnh mẽ của giám đốc, cô đã tham gia buổi thử vai cho nữ chính thứ hai trong một bộ anime rom-com harem, nhưng đã bị đánh rớt với nhận xét ‘biểu cảm còn gượng gạo’.
Có lẽ giám đốc cũng không kỳ vọng cô sẽ đỗ, mà là muốn Saotome tự mình va vào bức tường và nhận ra những thiếu sót của bản thân.
「Em vẫn còn là học sinh năm nhất, không cần phải vội vàng ép mình, nhưng hãy suy nghĩ về việc đó đi nhé.」
Tuy có vẻ ngoài không mấy nổi bật, nhưng Noma là một người quản lý có kinh nghiệm lâu năm, rất tinh ý trong việc quan tâm, đồng thời cũng là một người lớn biết cách nghiêm khắc khi cần. Có lẽ chính vì vậy mà giám đốc Yoriko đã giao cho anh một Saotome còn trẻ và non nớt.
Không chỉ có giám đốc, quản lý và đạo diễn âm thanh.
Còn có bố mẹ đã cho phép cô quay lại hoạt động nghệ thuật và sống một mình. Em gái đã hết lòng thuyết phục bố mẹ. Và hai người bạn thân đã trở thành động lực để cô trở lại.
Để đáp lại sự kỳ vọng của mọi người và có một bước tiến lớn, cô phải thực hiện ‘kế hoạch đó’.
Nếu không đủ kinh nghiệm để làm nền tảng cho diễn xuất, thì cứ trải nghiệm là được.
Cũng không cần phải là một tình yêu thật sự.
Chỉ cần thử xem ‘một cặp đôi bình thường’ sẽ làm những gì, và nếm trải cảm giác đó là đủ. Nó cũng sẽ là một bài luyện tập để quen với đàn ông.
Tuy nhiên, việc lựa chọn đối tác cho việc này cần phải hết sức thận trọng.
Phải là một chàng trai biết quan tâm, dịu dàng và thành thật với con gái.
Hơn nữa, vì bản thân Saotome là một người siêu mới trong chuyện tình cảm với kinh nghiệm bằng không, nên cô muốn một người có thể dẫn dắt cô trong những chuyện như hẹn hò hay ‘tình yêu bình thường’.
Kazuhiro, người luôn được mọi người nhờ giới thiệu các quán ăn hay sự kiện, thậm chí còn giúp lên kế hoạch và tìm hiểu trước về các địa điểm hẹn hò, có thể nói là nhân tài xuất sắc nhất về mặt này.
Tuy nhiên, không phải là không có vấn đề gì.
Đầu tiên là câu hỏi ‘liệu cậu ấy có thực sự hứng thú với con gái không’.
Việc một nam sinh cao trung lại có vẻ thành thạo trong cách đối xử với con gái cũng không phải là không thể hiểu được, vì nghe nói cậu ấy có em gái.
Nhưng việc đối xử tốt bụng và hòa nhã với bất kỳ cô gái nào thì quả thật là không tự nhiên.
Nếu cậu ta chỉ giúp đỡ chuyện tình cảm của người khác mà bản thân không hề muốn có bạn gái, thì không phải là người tốt nữa mà đã vượt qua mức đó để thành một vị thánh. Hay nói đúng hơn, chỉ có thể coi cậu ta là một kẻ lập dị đã từ bỏ mọi ham muốn trần tục và bước sang một đẳng cấp khác.
Một người như vậy dĩ nhiên không thể trở thành đối tượng yêu đương, kể cả là yêu đương giả.
Chỉ có thể quan sát, sùng bái, hoặc là kính nhi viễn chi mà thôi.
Takuyama trong lớp cũng công khai nói rằng ‘không hứng thú với chuyện yêu đương’, nhưng trường hợp của cậu ta chỉ đơn giản là một fan cuồng idol chính hiệu. Chuyện này còn có thể hiểu được. Vì đặc thù công việc, cô cũng thường nghe các fan anime nói về tình yêu với thế giới 2D.
Về phần Kazuhiro, trong giới con gái, những nhận xét như ‘chàng trai hệ cỏ thiếu quyết đoán’, ‘vị quản gia an toàn của mọi người’, hay ‘giá mà tích cực hơn một chút thì tốt để làm bạn trai’ đang dần định hình, nhưng đó chưa chắc đã là sự thật.
Có thể cậu ta cũng đang che giấu bản chất thật của mình, giống như chính Saotome vậy.
Dù sao đi nữa, phải kiểm tra tính cách của cậu ta một cách chính xác hơn rồi mới quyết định.
Và thế là, sau giờ học, Saotome vẫn tiếp tục quan sát Kazuhiro.
Việc cùng chung nhóm trực nhật cũng là một điều kiện thuận lợi để quan sát cậu ta ở nhiều khía cạnh khác nhau.
Trong giờ học, cậu ta cho ấn tượng là một người nghiêm túc, nhưng bây giờ, tay vẫn cầm cây chổi, cậu ta đang tán gẫu với bạn bè ở góc lớp.
Nhân tiện, thành tích học tập của cậu ấy cũng ở mức trên trung bình, không có môn nào đặc biệt yếu hay giỏi. Có vẻ như cậu ta vẫn duy trì điểm số bằng cách chuẩn bị bài và ôn bài đầy đủ.
Cậu ấy không tham gia câu lạc bộ nào, nhưng qua những lần quan sát ở hội thao thì thể thao cũng khá ổn.
Tình trạng sức khỏe và các mối quan hệ bạn bè, nhìn sơ qua cũng không có vấn đề gì đặc biệt.
Liệt kê ra như vậy, đúng là một người không có khuyết điểm nhưng cũng chẳng có gì nổi bật. Một người tốt toàn diện, đa năng và trơn tru.
Chính vì vậy, càng không thể hiểu được bản chất thật của cậu ta.
Ngay cả bản thân mình còn có những điều giấu giếm, nên không thể xua tan được nghi ngờ rằng liệu có bí mật nào đó ẩn giấu đằng sau hay không.
「Này mấy cậu kia! Làm việc nghiêm túc đi chứ!」
Người lên tiếng là Miki.
Một tay cầm chổi, thân hình nhỏ nhắn ưỡn ngực đứng thẳng như tượng thần, trừng mắt nhìn đám con trai.
「À, xin lỗi xin lỗi. Ê, mọi người ơi. Nhanh chóng dọn dẹp xong thôi nào」
Người phản ứng nhanh nhất trong đám con trai là Kazuhito.
「Yagimoto, cậu đúng là quá dễ dãi với con gái đấy. Ngay cả Kameyama cũng đến muộn vì không biết làm gì」
「Chỉ muộn có hai, ba phút thôi mà, có sao đâu. Đằng nào người ta nói cũng đúng mà」
Kanie vừa lẩm bẩm vừa cười gượng với Kazuhito, rồi nâng bàn lên và di chuyển nó đi.
「Mọi người cũng nên học tập Yagimoto-kun nhé」
「Vâng ạ」
Bị Miki trách mắng, những người khác như Kanie hay Takuyama cũng bắt đầu làm việc một cách uể oải.
Thực tế, Kazuhito luôn chủ động hành động trong những tình huống như thế này. Đây cũng là một trong những lý do khiến cậu ấy được các bạn nữ yêu thích.
(Dù thế nào đi nữa, không thể có chuyện là gay và không quan tâm đến con gái được...)
Vừa nhanh chóng quét sàn, Saotome vừa tưởng tượng ra những điều như vậy.
Dù sao thì khi làm trong giới giải trí, cũng có những người đồng tính ở mức quen biết sơ sơ, và cô cũng đã nghe đàn chị seiyuu nói rằng "có bạn gay thì rất tiện".
Họ vừa hiểu tâm lý phụ nữ, vừa đưa ra những lời khuyên từ góc độ của đàn ông. Hơn nữa, họ còn đáng tin cậy khi cần đến sức mạnh của đàn ông.
Nếu Yagimoto Kazuhito thuộc dạng đó, thì quả thật là có dấu chấm hỏi về sự phù hợp để làm bạn trai giả.
Điều cần thiết là một người có thể cư xử như một "mối quan hệ bình thường", dù chỉ là giả vờ.
Gay và diễn viên──mối tình giả tạo giữa những kẻ giả dối có lẽ là đi quá xa so với những điều cơ bản.
Trong lúc suy nghĩ về những điều đó, việc dọn dẹp cũng kết thúc, và mọi người tản đi đến các câu lạc bộ, v.v. Kazuhito, người không tham gia câu lạc bộ nào, đi thẳng đến khu vực thay giày. Saotome, tất nhiên, âm thầm theo dõi cậu ấy.
Chỉ trong giờ học hoặc giờ dọn dẹp là không đủ. Phải điều tra kỹ lưỡng những hành động và lời nói của cậu ấy ở những nơi không có ai nhìn thấy.
Vì là trong trường nên việc đi lại bình thường sẽ không gây chú ý, nhưng cô phải giữ một khoảng cách thích hợp và chú ý để ánh mắt không trở nên bất thường, để đối phương không nhận ra.
Dù sao thì cô cũng là một diễn viên. Việc quan sát người khác và hành động sao cho cử chỉ trông tự nhiên là sở trường của cô.
Đôi mắt đó đã bắt được một sự thay đổi nhỏ.
Biểu cảm của Kazuhito đã thay đổi khi cậu ấy mở nắp tủ giày để thay giày đi bên ngoài.
Đầu tiên, mắt cậu ấy mở to, và cậu ấy nhìn xung quanh một cách kín đáo nhất có thể.
Sau đó, cậu ấy mím chặt đôi môi đang giãn ra, làm ra vẻ mặt nghiêm túc và hít một hơi thật sâu.
Cậu ấy kiểm tra lại tình hình xung quanh một lần nữa.
"Á!"
Để tránh ánh mắt, Saotome vội vàng trốn vào góc hành lang. Tất nhiên là với một cử chỉ kín đáo.
Cô rón rén đưa mặt ra lần nữa và nhìn Kazuhito.
Với khuôn mặt hơi nhếch mép, cậu ấy lấy ra một thứ gì đó màu trắng từ trong tủ giày, vội vàng giấu vào ngực và bước đi.
Tuy nhiên, điểm đến không phải là cổng trường.
Sau khi ra khỏi khu vực thay giày, cậu ấy đi vòng một quãng đường dài và tiến về phía sau khu nhà trường, nơi ít người qua lại.
(Ban đầu thì ngạc nhiên, sau đó vui mừng, và cố gắng không để người khác nhận ra điều đó... nhỉ?)
Vừa tiếp tục theo dõi, Saotome vừa giải mã ý nghĩa của biểu cảm vừa rồi.
Nếu suy nghĩ một cách đơn giản, thì không cần phải băn khoăn về cách giải thích.
Trong tủ giày có một phong bì, và có lẽ đó là một bức thư tình hoặc một tấm thiệp nhắn tin tương tự, và Kazuhito đang làm theo nội dung được viết trong đó.
(Có lẽ cậu ấy vui vì nhận được thư tình từ một cô gái bình thường? Hay là thư từ một chàng trai...?)
Vì hình ảnh vừa rồi vẫn còn trong đầu, nên cô lại liên tưởng đến những điều kỳ lạ.
Dù thế nào đi nữa, cô phải xác nhận tình hình.
Dù cậu ấy có bạn gái bình thường, hay là người đồng tính, thì đó cũng là một bất lợi cho mục đích tìm kiếm bạn trai giả của Saotome.
Phía sau khu nhà trường hoàn toàn không có người.
Kazuhito đứng dưới một gốc cây, bồn chồn đảo mắt nhìn xung quanh.
Khác với trong lớp học hoặc khu vực thay giày, nếu cô đến gần ở một nơi như thế này, cậu ấy sẽ phát hiện ra.
Saotome nhanh chóng quay trở lại bên trong trường, lẻn vào một phòng học trống gần nơi Kazuhito đang ở, và lắng nghe bên cửa sổ.
「Tớ xin lỗi vì đã gọi cậu ra đây, Yagimoto-kun」
Một giọng soprano quen thuộc, có chút căng thẳng vang lên.
(Hả? Miki?)
「Không, không. Tớ hơi ngạc nhiên, nhưng không có gì phiền đâu」
Kazuhito trả lời, giữ giọng vui vẻ nhưng vẫn có chút căng thẳng hơn Miki.
Cô không khỏi liếc nhìn ra bên ngoài qua cửa kính để xác nhận tình hình.
Không sai.
Người đang đối diện với Kazuhito, người đang mỉm cười cầm một tấm thiệp nhắn tin gấp làm tư, là Kameyama Miki.
Tình hình bỗng chốc trở nên rõ ràng trong đầu cô.
Giờ nghỉ trưa, cô ấy đã nhìn chằm chằm vào cậu ấy, và việc đến muộn giờ dọn dẹp cũng là để lén bỏ tấm thiệp hẹn vào tủ giày.
Vì trong lớp học có nhiều người để ý, nên cô ấy đã cố tình hành động vào thời điểm đó.
「Thật ra thì... tớ có chuyện muốn nói với Yagimoto-kun ở một nơi không có ai...」
Giọng cô ấy hơi run rẩy.
Một giọng điệu lo lắng không giống với Miki, người luôn hoạt bát và hiếu thắng.
「Có, có chuyện gì vậy? Nếu tớ giúp được gì...」
Kazuhito cũng để lộ sự bối rối không thể che giấu.
Saotome cũng dán chặt vào tường để không bị lộ, và tập trung toàn bộ tinh thần vào đôi tai.
Bản thân cô cũng đang bối rối, nên không có thời gian để tạo dáng tự nhiên. Cô chỉ có thể cố gắng thu thập thông tin trong khi trốn.
「À... Yagimoto-kun」
「Ừ」
Ực.
Chuẩn bị cho khoảnh khắc quyết định, Saotome nuốt nước bọt.
「Kanie-kun... Takeshi-kun ấy, có đang hẹn hò với ai không?」
Trượt!
Không, thực tế không có âm thanh nào cả.
Nhưng trong đầu Saotome, hình ảnh Kazuhito ngã nhào hiện lên rõ mồn một.
Dù sao thì cô cũng là một diễn viên, nên trí tưởng tượng rất phong phú.
「T, tớ xin lỗi. Tớ hỏi chuyện kỳ lạ quá! Nhưng, Yagimoto-kun có vẻ quen với những chuyện này mà...」
「K, không sao đâu. Tớ vui vì được con gái tin tưởng mà. Haha...」
Đôi tai và trái tim đã được rèn luyện của Saotome cảm nhận được một sự khúc xạ tinh tế thoáng qua bên trong nụ cười tươi sáng của Kazuhito.
Cô chỉ hé nửa khuôn mặt ra khỏi mép cửa sổ để xác nhận tình hình bằng mắt.
May mắn thay, cả Kazuhito và Miki đều đang nhìn chằm chằm vào nhau. Không có vẻ gì là họ nhận ra cô.
「À, theo những gì tớ biết thì Takeshi chưa hẹn hò với ai cả... Tớ sẽ xác nhận lại một cách tế nhị」
「Th, thật sao? Thật á? Cảm ơn cậu, Yagimoto-kun!」
"Gyu!"
Miki cảm kích chạy đến và nắm chặt hai tay của Kazuhito.
Khuôn mặt của Kazuhito đỏ bừng lên.
「A! T, tớ xin lỗi. Tớ vui quá nên...」
Miki buông tay ra và lùi lại một bước.
「Ahaha. Không sao đâu, cậu không cần phải lo lắng. Sự thân thiện đó là điểm tốt của Miki-chan mà」
Dù Kazuhito nói vậy, Saotome vẫn có thể nhận ra rằng cậu ấy đang rất để ý.
Việc không sợ hãi khi đối diện với con trai và dễ dàng tiếp cận là điểm mạnh của Miki. Đó là lý do tại sao không chỉ Kazuhito, mà các bạn nam khác trong lớp cũng thường gọi cô bằng tên riêng.
「Nhưng dù sao thì chúng ta cũng là bạn cùng lớp, Miki-chan cũng có nhiều bạn bè mà, cậu không cần phải nhờ đến tớ đâu?」
Kazuhito hỏi một cách nhẹ nhàng và vui vẻ.
Cậu ấy không có vẻ gì là cảm thấy phiền phức, mà chỉ là xác nhận lại.
「Tại vì... à, tớ thuộc kiểu con gái mạnh mẽ hơn, hay là tớ được các bạn nữ tin tưởng vì không dễ dãi với con trai... Với lại, nếu tớ xông thẳng đến và biết được rằng cậu ấy đã có người yêu rồi thì sẽ đau lòng lắm」
Saotome không hề biết rằng Miki lại có những lo lắng như vậy.
Rốt cuộc thì tình yêu thật khó khăn và phiền phức.
Những khía cạnh không bộc lộ ra hàng ngày sẽ trở nên rõ ràng, và những khía cạnh mới của bản thân mà chính người đó cũng không nhận ra sẽ xuất hiện.
Có lẽ phải thực sự trải nghiệm nó chứ không chỉ là giả vờ thì mới hiểu được.
Tuy nhiên, hiện tại vẫn chưa cần phải đi sâu đến thế. Trước hết, hãy bắt đầu từ hình thức.
「À, tớ cũng hiểu một chút cảm giác đó. Ừm」
Cô có ấn tượng tốt về câu trả lời ngắn gọn của Kazuhito.
Cậu ấy xác nhận tối thiểu động cơ và tình hình của Miki, xác minh rằng đó không phải là một trò đùa hay trò nghịch ngợm, nhưng không đi sâu vào nội tâm phức tạp. Ví dụ như cậu ấy không hỏi những điều như "Cậu thích điểm nào ở Takeshi?".
Sự khéo léo trong cách giữ khoảng cách như vậy có lẽ là nền tảng của sự tin tưởng.
「Vậy... vậy thì, tớ có thể nhờ cậu thêm được không?」
「Gì cơ?」
「Hãy cho tớ biết mẫu con gái lý tưởng của Takeshi-kun, sở thích, món ăn yêu thích, loại nhạc yêu thích, manga yêu thích và chương trình TV yêu thích nhé? Và cả ý tưởng về một món quà tốt nữa!」
「À... Cậu ấy thích nhất là cơm cà ri cốt lết. Về manga hoặc TV thì cậu ấy khá thích các bộ phim trinh thám hoặc suy luận. Kiểu trinh thám dễ hiểu hơn là trinh thám thuần túy thực sự ấy? Ừm, tớ sẽ tìm hiểu về những chuyện khác」
「Cảm ơn cậu!」
Miki cảm kích rưng rưng nước mắt, chắp tay trước ngực và ngước nhìn Kazuhito.
Kazuhito đối diện với cô, nở một nụ cười có chút bối rối.
「Vậy, cứ để tớ lo. Khi nào tìm hiểu được thì tớ sẽ liên lạc lại với cậu」
「Vâng. Nhờ cậu nhé, Yagimoto-kun!」
Miki vẫy tay chào tạm biệt và rời đi.
Chỉ còn lại Kazuhito một mình ở phía sau khu nhà trường.
Cậu ấy vẫn giữ nguyên tư thế và biểu cảm khi tiễn Miki đi trong gần một phút.
(C, chuyện gì vậy...?)
Đây là một thái độ bất ngờ, khác với những phản ứng dễ hiểu trước đây.
Saotome cũng nghi ngờ và rón rén nhìn chằm chằm.
Kazuhito đột nhiên hành động.
「Uwaaa! Lại nữa à! Lại là chuyện này!」
"Gāng gāng gāng!" (Âm thanh đầu đập vào vật cứng)
Cậu ấy đập đầu vào thân cây, lăn lộn trên cỏ và vùng vẫy dữ dội.
(C, chuyện gì vậy? Cơn gì vậy? Lại là chuyện này là sao?)
Cô bịt miệng để ngăn tiếng hét sắp bật ra vì những hành động bất thường hoàn toàn bất ngờ.
「Lần này! Tớ cứ tưởng là lần này sẽ là lời tỏ tình dành cho chính tớ chứ! Lại phải đóng vai thần Cupid sao!」
Cậu ấy đứng dậy, dang rộng hai tay và ngước nhìn lên trời.
「Nếu định mệnh của người tốt là được đền đáp, thì lẽ ra tớ cũng phải có được một người bạn gái rồi chứ! Không có thần thánh hay Phật tổ nào sao? Hay là, kẻ ích kỷ xấu tính tàn ác mới là người chiến thắng trong thực tế!? À, không. Không thể có chuyện đó được. Vì Miki-chan và Takeshi đều là người tốt mà, việc hai người trở thành người yêu không có gì là sai cả」
Cậu ấy nói một tràng nhanh như gió, rồi ngồi phịch xuống.
「Vậy thì tớ còn thiếu cái gì nữa! Tại sao tớ không thể gặp được người con gái định mệnh!」
"Pūt!"
Trước phản ứng dữ dội đó, Saotome không kìm được cười phá lên.
Lần này cô không thể kìm chế được nữa.
「Hả!」
Có lẽ tiếng cười đã vọng qua cửa sổ.
Kazuhito dừng lại những phản ứng thái quá như một nghệ sĩ hài và nhìn quanh.
「... Ai đó? Ai đó vừa cười à?」
Nguy rồi.
Sẽ là dấu chấm hết nếu bị phát hiện đang nghe trộm ở đây.
「... Ahaha! Đừng có làm tớ cười chứ, thật á!?/Thật thật, thật đấy. Tớ vừa xem trên mạng hôm qua mà/Cho tớ xin địa chỉ sau nhé, tớ cũng phải xem thử」
Đây là một ứng biến chớp nhoáng.
Cô chuyển đổi giọng điệu giữa hai người và giả vờ một cuộc trò chuyện giữa hai cô gái. Hơn nữa, vì cô giảm dần âm lượng nên sẽ có vẻ như đang đi dọc hành lang và rời đi.
Cô nằm sát xuống và dán chặt cơ thể vào cửa sổ.
「... Không phải là tớ bị nghe thấy sao...」
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm lớn vang lên.
Đối với bản thân Kazuhito, đây là một chuyện mà cậu ấy không muốn người khác biết đến. Việc cậu ấy không nhìn vào bên trong trường học từ cửa sổ là một điều may mắn đối với Saotome.
「... Bình tĩnh nào. Bình tĩnh lại đi, mình. Không có ai ở đây mà, đúng không?」
Cô lại rón rén nhìn qua cửa sổ, Kazuhito cũng đang dán cơ thể vào thân cây như một ninja trong manga và nhìn xung quanh.
「Được rồi. Với chuyện này thì việc giải tỏa cảm xúc dồn nén lần này đã hoàn thành!」
Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai––à mà, thực ra là có Saotome ở đó––Kazuhiro dang rộng hai tay, hít một hơi thật sâu.
Cụm từ『Lần này cũng』cho thấy, từ trước đến giờ, mỗi lần được các cô gái nhờ làm thần tình yêu, cậu ta đều xả stress bằng cách này, trong khi bề ngoài vẫn tỏ ra tươi cười vui vẻ.
Saotome suýt nữa thì bật cười, vội lấy hai tay che miệng.
「Nếu để họ biết bộ mặt thật này, lòng tin mà mình đã dày công vun đắp bấy lâu nay với các cô gái sẽ tan thành mây khói! Cho đến khi tán đổ được cô ấy, mình phải tiếp tục là một quý ông trong sạch, tốt bụng, thành thật và ôn hòa! Học hành cũng phải chăm chỉ. Cơ thể cũng phải khỏe mạnh! Tất cả là vì một tình yêu tuyệt vời!」
Rắc!
Lần này, không phải có ai đó nắm lấy tay cậu.
Kazuhiro giơ cao nắm đấm cô độc mà mình vừa siết chặt.
Như thể muốn đấm bay cả bầu trời––cả vận mệnh.
「Đúng là lần này lại thất vọng rồi, nhưng nếu nghĩ rằng mình đã vun đắp được thêm lòng tin từ các cô gái thì cũng không phải là vô ích! Chừng nào mình còn đang gây dựng danh tiếng tốt với tư cách là thần tình yêu của mọi người, thì chỉ có thể tiếp tục đi theo con đường này thôi! Giờ mà để lộ bản chất thật ra thì chỉ có mất hết lòng tin!」
Cậu tự nhủ với chính mình bằng một giọng thì thầm, nhưng đầy mạnh mẽ.
Vai cậu rũ xuống vì thất vọng, nhưng đôi chân lại sải những bước dài đầy quyết tâm. Phần thân trên và thân dưới của cậu chuyển động chẳng hề ăn nhập với nhau khi cậu rời đi.
Theo một nghĩa nào đó, đây là một nỗ lực và quyết tâm thật đáng khâm phục.
Nhưng, có lẽ nó hơi chệch hướng và vô ích.
Điều mà một cô gái––hoặc cả con trai cũng thế––mong muốn ở người yêu, là người đó phải là một ai đó đặc biệt của riêng mình.
Dù bản thân chưa có kinh nghiệm yêu đương, nhưng Saotome cũng biết điều đó qua phim ảnh và manga.
Một người đối xử tốt và tử tế với tất cả mọi người, dù được tin cậy như một『người trợ giúp cho mọi nhà』, nhưng với tư cách là đối tượng yêu đương thì có lẽ vẫn thiếu một chút gì đó.
Nếu phải nhận xét về lời độc thoại vừa rồi, thì không cần phải là một kẻ xấu, nhưng một người có phần ích kỷ và quyết đoán sẽ có sức hút hơn là một người chỉ đơn thuần tốt bụng.
(…Làm diễn viên, có lẽ cũng vậy…)
Saotome lẩm bẩm trong miệng, không để lọt ra ngoài.
Dù sự nghiệp diễn viên lồng tiếng của cô còn non trẻ, nhưng nhờ từng là một tài năng nhí, khả năng ứng biến và trực giác của Saotome được đánh giá rất cao, và cô cũng tự tin vào điều đó. Cô không chỉ diễn được vai những cô gái cùng trang lứa, mà cả những phụ nữ tầm cuối đôi mươi, thậm chí cả vai trẻ em nam lẫn nữ.
Thế nhưng, cứ đà này thì cô chỉ là một người đa tài, chứ không có được『công việc mà người ta muốn giao phó chỉ vì đó là Satsuki Hoshimi』hay『công việc mà chỉ Satsuki Hoshimi mới làm được』.
Cô cần phải có một bước đột phá so với hiện tại.
Cũng cần phải có tham vọng hơn nữa.
Vì vậy, mọi người xung quanh đều giới thiệu cho cô nhiều công việc khác nhau, và chính bản thân Saotome cũng đang nghĩ đến việc tạo ra một『bạn trai giả』để lột xác.
Dù sao đi nữa, với tư cách là ứng cử viên cho vị trí bạn trai giả, Kazuhiro đã trúng tuyển.
Không chỉ trúng tuyển, mà phải nói là hoàn hảo.
Trong thâm tâm, cậu ta thèm khát có bạn gái đến mức không thể chịu nổi, nhưng lại che giấu điều đó và giả làm một quý ông, điều đó chứng tỏ cậu là người kín miệng và có khả năng diễn xuất.
Hơn nữa, cô cũng đã xác nhận được rằng hiện tại cậu ta không những không có người yêu, mà còn không có một người nào đặc biệt để thích. Và cậu cũng không phải là gay hay thuộc dạng người như vậy.
Theo một nghĩa nào đó, cậu là một chàng trai bình thường, vô cùng lý tưởng.
(Nếu Yagimoto-kun là kiểu người như vậy, thì mình nên đi theo hướng nào đây…?)
Dù là『bạn trai giả』, nhưng cũng có hai phương án.
Đầu tiên, trở thành『người yêu』của đối phương mà không hề cho cậu ta biết sự thật, nhưng khoảng cách sẽ do cô kiểm soát để giữ vững ranh giới『giả』.
Cách này có lợi thế là có thể thu hút những phản ứng tự nhiên của một『chàng trai đang yêu』, nhưng việc lừa dối đối phương vẫn khiến cô áy náy, và rủi ro khi bị phát hiện là rất lớn.
Dù bề ngoài cậu ta tỏ ra là một người tốt ôn hòa, nhưng bản chất thật của Kazuhiro lại là một gã đàn ông thèm khát bạn gái đến mức phải hét lên ở nơi không người.
Nếu cậu ta nổi điên lên khi biết mình bị tổn thương thì––.
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi Saotome tự hình dung ra cảnh đó, cô bất giác rùng mình.
Trí tưởng tượng phong phú của một diễn viên không phải là thứ mà bản thân có thể hoàn toàn kiểm soát được.
Những viễn cảnh nguy hiểm và xui xẻo cũng hiện lên một cách sống động.
Cách thứ hai là nói rõ mục đích ngay từ đầu và nhờ cậu ta hợp tác trong『trò chơi tình yêu』.
Cách này an toàn hơn, nhưng vì đối phương cũng không nghiêm túc, nên giá trị tham khảo và nghiên cứu sẽ giảm đi đáng kể.
Khả năng diễn xuất hay đúng hơn là sự nhập tâm vào vai diễn vượt xa sức tưởng tượng của Kazuhiro, có thể tác động cả tích cực lẫn tiêu cực đến phương án thứ hai.
Cô có thể kỳ vọng cậu ta sẽ đóng vai『bạn trai giả』một cách khéo léo, nhưng nếu cậu ta diễn quá giỏi mà không thể引き出す được những cảm xúc chân thật, mộc mạc, thì cuối cùng cũng chẳng khác gì việc học hỏi qua sách vở hay phim ảnh.
「Nghĩ lại thì, Yagimoto-kun chẳng có lý do hay sự cần thiết nào để làm bạn trai giả cả.」
Khi xem xét một cách bình tĩnh, cô nhận ra có một vấn đề khá lớn đang chờ đợi.
Nếu là kế hoạch『lừa dối để giả làm người yêu』, vì cậu ta đang tìm bạn gái nên chắc sẽ vui vẻ mắc bẫy. Nhưng như vậy thì nguy hiểm về sau sẽ càng lớn.
Còn với kế hoạch『nhờ vả để chơi trò người yêu』, Kazuhiro chẳng được lợi lộc gì. Ngược lại, vì vị trí đó đã có người, nên cậu ta sẽ càng khó tìm được bạn gái thật sự.
「Cả việc này nữa, cũng phải tìm cách giải quyết thôi.」
Khi mới nghĩ ra thì có vẻ là một ý tưởng hay, nhưng đến lúc thực hiện thì lại phiền phức đến thế này.
Nghĩ lại thì, chuyện Kazuhiro nổi tiếng với tư cách là『thần tình yêu của mọi người』, đạt tỷ lệ se duyên thành công một trăm phần trăm là thật, nhưng cô không biết rõ cậu ta đã dùng những thủ thuật cụ thể nào.
Không chỉ tự mình tìm một『bạn trai giả』để bắt chước chuyện yêu đương, mà việc quan sát kỹ quá trình này chắc chắn cũng sẽ là một tư liệu quý giá.
(Với lại, mình cũng muốn Miki được hạnh phúc mà.)
Sau diễn biến gây sốc, vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau.
Saotome vẫn ngồi ở góc lớp như thường lệ, mở một cuốn sách bìa mềm.
Cô không thực sự đọc. Ánh mắt không dán vào trang sách, mà hướng đến một vài mục tiêu cần quan sát. Để trông không mất tự nhiên, tay cô vẫn lật các trang sách với một tốc độ vừa phải.
Đây chỉ là một đạo cụ nhỏ để cô trông giống một『cô gái giản dị, trầm tính, ít nói』một cách tự nhiên.
Nhân tiện, bên trong bìa sách là cuốn『 Chuyến tàu đêm trên Dải Ngân Hà』.
Nếu có ai hỏi『Cậu đang đọc gì vậy?』thì cũng không vấn đề gì. Cô đã đọc đi đọc lại nhiều lần và thuộc lòng nội dung. Đó thực sự là một trong những cuốn sách yêu thích của cô.
Mặt cô hướng vào cuốn sách, đôi mắt liếc nhìn qua cặp kính không độ, đầu tiên hướng về phía Miki.
Cô ấy vẫn cười rạng rỡ giữa nhóm bạn nữ như thường lệ, nhưng đúng là thỉnh thoảng ánh mắt lại hướng về phía Takeshi.
Hay nói đúng hơn, là cô ấy đã chọn vị trí sao cho Takeshi tự nhiên lọt vào tầm mắt của mình.
(Yêu một ai đó, thích một ai đó, có lẽ là như vậy chăng…)
Luôn luôn để tâm đến người đó, nhưng lại xấu hổ không dám thẳng thắn tiếp cận, nên chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Cánh cửa của đối phương có đang mở không? Dù có mở, liệu mình có được chấp nhận ở đó không? Lo lắng nhưng lại sợ phải trực tiếp xác nhận, nên muốn nhờ ai đó gõ cửa giúp một cách lặng lẽ.
Cô mô phỏng những điều đó trong đầu.
Đây chỉ là một hình ảnh được dựng nên từ tính toán. Nói cách khác, nó chỉ là một『cách xây dựng nhân vật dựa trên hành động của Miki』.
Về cơ bản thì có lẽ không sai, nhưng nó quá rập khuôn và đơn điệu. Đây là một cách giải thích kinh điển về trái tim thiếu nữ đang yêu, nhưng nó thiếu đi sự tinh tế và hương vị trong những chuyển động nội tâm của một cá nhân như『Kameyama Miki』.
Quả nhiên là do thiếu kinh nghiệm và cảm nhận thực tế.
Để có được『cảm nhận thực tế』đó, điều cần thiết là––
Cô di chuyển ánh mắt, kiểm tra hướng mà Miki đang nhìn.
Trong nhóm con trai, Kazuhiro và Takeshi đang ở cùng nhau, nên cũng đỡ mất công quan sát.
Từ đây không nghe được tiếng họ nói.
Gập sách lại, cô đứng dậy với vẻ như đang cử động một chút để giãn cơ sau khi ngồi lâu, rồi vừa đi vừa xoay nhẹ vai.
Đây cũng là hành động cô vẫn thường làm, nên chắc sẽ không có vẻ giả tạo.
Khi cô thản nhiên lại gần, cô cũng đã nghe được nội dung cuộc trò chuyện.
「Tớ không phải kiểu chỉ một lòng với một thành viên duy nhất, mà thuộc dạng theo dõi và yêu mến cả nhóm, nên tớ không thích kiểu kích động như trong chương trình đó lắm.」
「Ừm, tớ cũng hiểu cảm giác đó. Hay nói đúng hơn, cái thể loại này đông người quá nên tớ thấy hơi khó theo kịp.」
Ngạc nhiên là, người mà Kazuhiro đang tích cực nói chuyện lại là Takuyama, chứ không phải mục tiêu là Takeshi.
Có vẻ như họ đang nói về một chương trình truyền hình liên quan đến idol mà Takuyama yêu thích. Trên tay cậu ta là trang màu ở đầu một cuốn tạp chí manga. Trong ảnh là toàn bộ thành viên của một nhóm nhạc khoảng mười người.
「Ví dụ nhé. Takeshi thì thích ai trong số này? Tớ thì, ừm, nếu phải chọn thì chắc là cô bé này?」
Kazuhiro chỉ vào trung tâm của trang đó.
Một cô gái xinh đẹp thuộc tuýp được lòng số đông, không quá nổi bật. Ngực không quá to cũng không quá lép.
Cao tay thật––Saotome phải kiềm chế để không bị thu hút bởi điều đó.
Yêu cầu của Miki là điều tra sở thích của Takeshi và xem cậu ta đã có bạn gái hay chưa. Nhưng nếu đi thẳng vào vấn đề thì quá lộ liễu và sẽ bị đề phòng.
Vì vậy, cậu ta đã lấy câu chuyện idol của Takuyama, người không quan tâm đến chuyện yêu đương, làm cái cớ để dẫn dắt một cách tự nhiên. Hơn nữa, cậu ta còn chủ động nói ra sở thích của mình trước để tạo không khí cho Takeshi dễ nói chuyện hơn.
Khả năng ứng biến tuyệt vời để tự kiểm soát tình hình và tận dụng dòng chảy tự nhiên.
Cả điểm che giấu lòng mình để vào vai một quý ông nữa, đúng là tố chất có thể làm diễn viên được.
「Tớ cũng không hứng thú với thể loại idol này lắm.」
「Vậy trong giới nghệ sĩ thì cậu thích ai?」
Câu hỏi của Takuyama không phải là để hưởng ứng ý đồ của Kazuhiro, mà chỉ đơn thuần là thuận theo dòng chảy tự nhiên của cuộc trò chuyện.
「Ừm, để xem nào––」
Sau một lúc suy nghĩ và gãi thái dương, cái tên mà Takeshi đưa ra là một nữ diễn viên xinh đẹp, hay đóng trong các bộ phim hình sự.
「Hể. Cậu thích người lớn tuổi hơn à? Hay là, ở chỗ làm thêm của cậu có chị gái xinh đẹp nào không đấy?」
Kazuhiro huých cùi chỏ vào người Takeshi một cách cường điệu, với thái độ bông đùa như một câu nói đùa.
「Ha ha ha, ngốc ạ. Chỗ tớ toàn đàn ông con trai thôi. Khác với chỗ làm của cậu.」
Takeshi cũng đáp lại bằng một tràng cười.
(À, phải rồi, Yagimoto-kun cũng đi làm thêm thì phải.)
Cô có nghe loáng thoáng về chuyện này trong lớp, nhưng trước khi quyết định chọn cậu ta làm bạn trai giả, có lẽ nên kiểm tra cả cách cậu ta làm việc ở chỗ làm thì hơn. Nghe cách nói của Takeshi thì có lẽ chỗ cậu ta có phục vụ bàn dễ thương chăng.
Trong công việc, Saotome thường được nhận xét là người chuẩn bị chu đáo, nhưng thực ra cô nghĩ lời khen đó hơi quá.
Thực tế là cô vẫn có những thiếu sót và bỏ lỡ những dữ liệu cơ bản như thế này.
Cứ hóng chuyện mãi cũng không tự nhiên. Câu chuyện cũng đã tạm dừng, có lẽ nên rời đi thôi.
Dù vẫn còn thời gian trước khi chuông vào lớp buổi chiều reo, Saotome đã rời khỏi đó và đi về phía nhà vệ sinh.
Không phải vì cô mắc đi, mà cô nghĩ đó là một hành động ít gây nghi ngờ hơn là quay về chỗ ngay.
(…Lúc nãy cậu ta chỉ tay, không phải chỉ là chọn đại một người vô thưởng vô phạt để câu chuyện được tiếp diễn đâu nhỉ?)
Vừa đi dọc hành lang, cô vừa nhẹ nhàng đặt tay lên ngực mình.
Nếu cậu ta quá khắt khe về những chuyện như cực kỳ thích ngực khủng, hay ngực lép thì không chấp nhận được, thì sẽ có chút rắc rối.
Ví dụ như kiểu tóc thì cô có thể thay đổi theo sở thích của Kazuhiro. Các tài năng lộ mặt đôi khi phải giữ một kiểu tóc nhất định theo hợp đồng, nhưng hiện tại điều đó không liên quan gì đến Saotome.
Tuy nhiên, nếu giả sử Kazuhiro là một người cuồng ngực bự, kiểu như『cúp E trở xuống không phải là vú』, và những người bạn thân của cậu ta đều biết điều đó, thì khi cô bắt đầu hẹn hò với cậu ta, liệu họ có thấy nghi ngờ không?
Những điểm mà đàn ông chú trọng, đối với Saotome, là một thế giới xa lạ và khó lường như một hành tinh khác.
(…Mà, mình nghĩ nhiều quá rồi thì phải.)
Ngày hôm qua, trông cậu ta có vẻ thực sự mong muốn có bạn gái, ai cũng được. Ít nhất thì cậu ta cũng đã mong chờ khi được gọi ra ngoài, vậy nên Miki cũng được xem là nằm trong phạm vi đối tượng.
(Nếu vậy thì ổn thôi, nhỉ?)
Bộ ngực của Saotome cũng cỡ Miki, ở mức trung bình hoặc hơn một chút. Ít nhất thì cũng không thua kém gì các idol được chọn làm người mẫu ảnh.
Hãy tin rằng điều đó không chỉ là xã giao.
Tất nhiên, công cuộc thu thập thông tin của Kazuhito không chỉ kết thúc trong giờ nghỉ trưa.
Sau giờ học, cậu ta liên lạc với những nam sinh lớp khác từng là bạn cùng lớp thời cấp hai và thân thiết với Takeshi, để hỏi chuyện về những kỷ niệm xưa.
Hồi năm hai cấp hai, cậu ta đã tỏ tình với một cô gái nhưng bị từ chối, và từ đó đến nay dường như không hề hẹn hò với ai. Hồi đó cậu ta tham gia câu lạc bộ bóng nước nhưng không đặc biệt nhiệt tình, vì trường Kyūbito không có câu lạc bộ đó nên cậu ta không tham gia câu lạc bộ nào. Hiện tại cậu ta làm thêm không phải vì có mục đích sử dụng cụ thể nào, mà chỉ là muốn tận dụng thời gian rảnh để kiếm thêm tiền tiêu vặt.
Tất nhiên, Saotome đã trốn trong bóng tối để nghe lỏm chuyện đó.
「Xin lỗi vì đã hỏi những chuyện kỳ lạ. À, tiện thể thì, chuyện tôi hỏi cậu, cậu có thể giữ bí mật với Takeshi cho đến khi mọi chuyện ổn thỏa được không?」
「Đừng lo lắng. Tôi cũng nhờ Yagimoto khi cậu ta hẹn hò với bạn gái mà. Mà, người nhờ vả là bạn gái cậu ta chứ không phải tôi ấy.」
Một nam sinh cười đáp lại cuộc phỏng vấn của Kazuhito.
Ra là vậy.
Việc đối tượng từng được đóng vai thần Cupid trở thành nguồn thông tin, giúp cho nhiệm vụ tiếp theo dễ dàng hơn, tạo ra một vòng xoắn ốc tích cực.
Thành tích tạo ra thành tích, dẫn đến thành công tiếp theo - Saotome, dù còn trẻ nhưng đã biết giá trị của chuỗi liên kết đó.
Hơn nữa, vào buổi chiều ngày hôm sau, cô đến trung tâm phân phối của một công ty bán hàng qua mạng trên đường vành đai.
「Tôi cũng đang tìm việc làm thêm, một người bạn nói với tôi rằng chỗ này tốt.」
── Với cái cớ đó, cô tiếp cận thân thiện với một người làm việc vừa ra ngoài nghỉ ngơi.
Nhân tiện thì, Takeshi không có ca làm việc vào ngày hôm nay, nên không có khả năng gặp phải.
「À, là Kanie à. Ừ, nếu cậu ta làm việc chăm chỉ như cậu ấy thì chúng tôi cũng đỡ vất vả. Thái độ làm việc tốt, và sẵn lòng giúp đỡ khi bận rộn.」
Một người đàn ông trung niên ngần ngại hút thuốc, đáp lại câu hỏi của Kazuhito với thái độ niềm nở.
Tất nhiên, Saotome cũng đang lén lút nghe lỏm chuyện này.
Ở phía sau trung tâm, ngay cạnh khu vực hút thuốc, có một máy bán nước tự động, vì vậy Saotome lợi dụng sơ hở của Kazuhito để tiến đến gần và ngồi xổm xuống núp sau nó.
Xin hãy đừng bị phát hiện──Cô đè nén trái tim đang hồi hộp vì lo lắng, và tập trung vào tai.
Để kiểm tra nội dung cuộc trò chuyện, cần phải tiếp cận đến mức này.
Đến đây, cô đã thay đổi áo khoác, kiểu tóc và đeo kính để dễ ngụy trang, nhưng Kazuhito đi cùng xe buýt đã không nhận ra cô.
Tuy nhiên, nếu bị phát hiện trong tình huống này thì hoàn toàn không thể giải thích.
Vì là trung tâm phân phối của công ty bán hàng qua mạng nên đương nhiên phải đảm bảo có một khu đất rộng để xe tải ra vào thuận tiện, nên không thể có chuyện một nữ sinh trung học tình cờ đi ngang qua và mệt nên dừng lại nghỉ ngơi.
Và vì Saotome cũng không biết điểm đến của Kazuhito, nên cô chỉ còn cách đi theo đến đây.
「Vậy, đây là một nơi làm việc có không khí tốt nhỉ?」
「Ừ. Vì có nhiều người lớn tuổi như tôi và các cô làm việc bán thời gian, nên nếu có những người trẻ tuổi như cậu đến làm việc thì chúng tôi sẽ đỡ vất vả hơn nhiều.」
「Cảm ơn vì đã nói chuyện với cháu. Cháu sẽ xem xét.」
Kazuhito cúi đầu và rời đi.
Saotome không động đậy khỏi chỗ núp sau máy bán hàng tự động và nhìn theo bóng lưng cậu ta.
May mắn là cô đã an toàn trên đường đi, nhưng trong tình huống ít người qua lại như thế này, nguy cơ bị phát hiện là quá lớn.
May mắn thay, Kazuhito không nhận ra sự tồn tại của cô và đã lên xe buýt rời đi từ trạm dừng gần nhất.
「Phùー」
Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra.
「Cháu gái.」
「Á!」
Cô giật mình khi bị ai đó gọi.
Đó là nhân viên nam vừa nói chuyện với Kazuhito.
「Cháu đang làm gì vậy? Có phải cháu quen với cậu thanh niên lúc nãy không?」
「K, không ạ! Cháu không quen người đó. Người lạ hoàn toàn ạ. Mà, cậu thanh niên lúc nãy là ai ạ?」
Cô lắc đầu lia lịa, cố gắng chối bay biến.
「Nhưng, cháu đang làm gì ở đây vậy?」
「C, chuyện là, cháu đang đi bộ gần đây thì bị chóng mặt nên cháu chỉ nghỉ ngơi một chút thôi ạ!」
Cô khá giỏi ứng biến, nhưng khi một chuyện bất ngờ xảy ra vào thời điểm cô đang thả lỏng tinh thần thì cô không thể xử lý một cách thông minh được.
Dù bối rối, cô vẫn cố gắng bịa ra một lời giải thích nghe có vẻ hợp lý.
「Vậy à? Nếu cháu không khỏe thì cháu vào trong nghỉ ngơi nhé? Hay là cháu uống gì đó nhé? Cháu muốn uống đồ nóng hay đồ lạnh?」
Người đàn ông tiến về phía máy bán hàng tự động trước mặt và định lấy tiền xu ra khỏi túi.
「K, không ạ! Cháu khỏe lại rồi ạ. Cháu ổn ạ.」
Cô vung tay chân và tập thể dục nhẹ nhàng.
Hầu như theo phản xạ, cơ thể cô đã cử động để chứng tỏ rằng cô khỏe mạnh.
「Cảm ơn vì sự quan tâm của chú ạ!」
Cô vội vàng cúi đầu và chạy thẳng đến trạm xe buýt.
Tuy nhiên, phải hơn mười phút nữa xe buýt mới đến.
Liếc nhìn lại, cô thấy người đàn ông lúc nãy vẫn còn lo lắng nhìn về phía cô, nhưng rồi có lẽ vì đã yên tâm nên ông quay trở lại làm việc.
「Phù~」
Lần này cô thực sự thở phào nhẹ nhõm, và cẩn thận nhìn xung quanh ba trăm sáu mươi độ.
Không có ai quen thuộc, cũng không có ai đang chú ý đến cô.
Đây là vùng ngoại ô yên bình vào đầu xuân.
「Mình không thể cho Rinne thấy cái cảnh vừa rồi được.」
Cô nghĩ đến em gái mình, trong khi chỉnh lại mái tóc rối bù vì chạy.
Gần đây em ấy đã giảm cân thành công, để tóc dài và bắt chước Saotome. Nếu cô em gái ngưỡng mộ mình mà chứng kiến cảnh mình bối rối vừa rồi, chắc chắn em ấy sẽ vỡ mộng mất.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe buýt đến với khoảng năm mươi phần trăm số ghế đã có người ngồi, và cô có thể ngồi xuống mà không gặp vấn đề gì.
Trong khi ngắm nhìn phong cảnh trôi qua ngoài cửa sổ, cô nghĩ về Kazuhito, người đã đi theo cùng một tuyến đường trên chuyến xe buýt trước đó.
Tại sao cậu ấy lại bỏ ra nhiều công sức đến vậy?
Từ trường đến trung tâm phân phối là một khoảng cách khá xa. Dù là điều tra theo yêu cầu của Miki, thì chỉ cần điều tra xem cậu ấy có bạn gái hay không và những sở thích của cậu ấy là đủ dữ liệu rồi. Không cần thiết phải xác nhận cả danh tiếng của cậu ấy ở nơi làm việc.
(…… Mà, mình cũng vậy thôi.)
Nghĩ lại thì, bản thân mình, người đã lén lút theo dõi đến tận đây để điều tra lý lịch của ứng cử viên "bạn trai giả", có lẽ không có tư cách gì để nói về Kazuhito cả.
Muốn có người yêu nên muốn được các cô gái yêu thích, và chăm chỉ làm việc.
Để nâng cao kỹ năng diễn xuất, nên tìm một người bạn trai giả.
Về điểm đang chạy hết mình trên một con đường vòng kỳ lạ vì mục đích thực sự của mình, thì có lẽ mình và Kazuhito khá giống nhau.
「Quyết rồi!」
Cô quyết định.
Thay vì che giấu tình hình và giả vờ tỏ tình thật lòng, cô sẽ nói rõ ngay từ đầu rằng đó chỉ là giả.
Và nếu có thể tận hưởng cảm giác yêu đương, thì sau đó cô sẽ chia tay theo cách mình phải chịu thiệt để cậu ấy có thể hẹn hò với một người yêu thật sự.
Vì lẽ thường là người tốt bụng, luôn hết mình vì người khác sẽ hạnh phúc vào cuối cùng.
「Nhưng, à… mình phải ra tay chút đỉnh mới được.」
Cô lẩm bẩm một mình và tiếp tục suy nghĩ.
Dù Kazuhito có khao khát hẹn hò với một cô gái đến đâu, thì có lẽ cậu ấy sẽ từ chối với cái vẻ ngoài giản dị ngụy trang hiện tại.
Vậy thì hãy dứt khoát lộ diện khuôn mặt thật của mình thôi.
Không phải khoe khoang, nhưng mình từng là một mỹ thiếu nữ đóng vai chính trên truyền hình. Nếu tỏ tình với khuôn mặt thật này, chắc chắn sẽ khó từ chối.
Ngoài ra, mình chắc chắn sẽ trở thành niềm tự hào của cậu ấy khi là người yêu. Vì cậu ấy phải làm theo ý mình, nên cậu ấy xứng đáng được hưởng chút lợi lộc đó.
Tất nhiên, chỉ có vậy thôi thì chưa chắc chắn, nên mình muốn có thêm một sự đảm bảo khác để không bị từ chối.
Khi tỏ tình, tốt hơn là nên nghĩ ra một câu từ để có thể lấy được "chất ngôn" (genchitsu - sự đảm bảo) rằng cậu ấy đã chấp nhận làm bạn trai giả, và vì mình sẽ nói ra bí mật của mình, nên mình nên nắm giữ điểm yếu nào đó của đối phương để cậu ấy không phản bội mình.
Không cần phải nghĩ nhiều, Kazuhito có gót chân Achilles.
Cậu ấy cũng đang che giấu bản chất thật mà không muốn người khác biết.
(Ghét quá. Tự nhiên thấy vui ghê.)
Saotome nhận thấy khuôn mặt mình đang cười phản chiếu trên cửa sổ xe buýt.
Liệu việc trái tim cô rộn ràng khi làm điều xấu có phải là bản năng của một diễn viên?
Hay là vì cô đang cố gắng làm một điều gì đó đặc biệt cho một ai đó đặc biệt, mà cô lại cảm thấy vui vẻ như vậy?
Cứ như thể cô sắp sửa tỏ tình thật vậy.
「Haha. Không đâu.」
Cô tự nhủ thầm.
Có lẽ, nếu là một tình yêu thật sự, cô sẽ không chỉ cảm thấy vui vẻ mà còn lo lắng và bối rối hơn nhiều.
Cảm giác này giống với cảm giác trước khi thực hiện một trò nghịch ngợm hồi còn nhỏ hơn.
Nếu cảm giác yêu đương chỉ có vậy thôi, thì lẽ ra cô đã không phải vất vả đến thế này.
Trong khi thả lỏng má với tâm trạng rộn ràng, Saotome nhấn nút dừng xe.
(Hết)