Momono-chan gặp nguy to!
Mặt trời lặn nhuộm bóng sân trường thành một vệt dài và đậm.
Cơn gió thu lướt qua làm xao động đám cỏ dưới chân.
Như thể đang cố chống chọi với cơn gió ấy, Hitsuikai Momo đứng đó, ôm lấy thân hình nhỏ bé của mình.
Hai cô gái đứng đối diện nhau.
Đôi mắt có phần hoe hoe ngấn lệ hướng thẳng về phía đối phương.
Không chịu nổi sức nóng từ ánh nhìn ấy, người bị nhìn thoáng quay mặt đi trong giây lát.
Một bước, rồi lại một bước──cô gái này tiến lại gần cô gái kia. Cô gái đang chờ đợi, có lẽ vì căng thẳng, vẫn đứng thẳng tắp.
Họ đến gần nhau tới mức có thể nghe thấy cả nhịp thở của đối phương trong gió.
Cô gái nhỏ bé hơn cúi đầu xuống một lần, rồi hít một hơi thật sâu. Tựa như đang cố tích trữ dũng khí vào lồng ngực cùng với không khí.
Phải. Dũng khí để nói ra một lời quan trọng.
「Em thích chị, onee-sama.」
Đáp lại lời tỏ tình ngước nhìn của cô bé, người được ngỏ lời chỉ im lặng.
「Em nói thật đấy ạ. Xin chị hãy hẹn hò với em. Hãy trở thành người yêu của em.」
Những cảm xúc mộc mạc, không chút tô vẽ được bộc bạch một cách thẳng thắn.
Nhưng vẫn không có hồi âm.
「Em thì không được sao ạ? Hay là onee-sama đã có người trong lòng rồi?」
Cuối cùng, bàn tay của cô gái nhỏ bé hơn đã nắm chặt lấy tay của 『onee-sama』.
「Em xin chị đấy ạ. Hãy trả lời em đi, Momono onee-sama!」
「Ơ, ờ thì…」
Được đàn em tỏ tình, Momono chỉ biết bối rối.
Mọi chuyện bắt đầu từ một tiếng trước.
Sau khi buổi tập của câu lạc bộ Karate kết thúc và trở về từ võ đường, Momono tìm thấy một lá thư trong tủ đồ của mình.
「C-cái này!」
Có lẽ người ta đã cố nhét nó qua khe tủ. Nhặt lá thư đang nằm trên bộ đồng phục đã gấp lại, Momono tròn xoe mắt.
Không có tên người gửi. Một phong bì trắng tinh với dòng chữ 『Gửi Hitsuikai Momono-sama』. Con tem dán là một hình trái tim màu hồng.
Bên trong, những dòng chữ tròn trịa viết bằng bút mực mảnh ghi vỏn vẹn: 『Sau buổi tập hôm nay, em sẽ đợi chị dưới gốc cây du sau sân trường』.
「Gì thế, gì thế, có chuyện gì vậy?」
Vụt!
Hio Takana, người vào phòng thay đồ muộn hơn một chút, ghé đầu qua vai cô để nhìn.
「C-cái này! K-không phải chuyện đó đâu ạ!」
Momono vội vàng gấp lá thư lại và giấu sau lưng, nhưng cô hoàn toàn luống cuống, mặt đỏ bừng lên và lắc đầu nguầy nguậy.
Hành động và phản ứng đó chẳng khác nào tự thú nhận thứ trong tay mình là gì.
「À… Xin lỗi nhé. Chẳng lẽ tớ đã thấy thứ không nên thấy à?」
「K-k-k-không có chuyện đó đâu ạ! Là lỗi của Momono đã lỡ mở một lá thư như vậy ở nơi có người khác vào! Với lại, nếu là chuyện này của Momono thì cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan đến Takana onee-sama được!」
「…Chà, chắc là vậy nhỉ. Nói tóm lại, đó là thư tình, phải không?」
Takana hỏi với một nụ cười khó xử pha chút ngượng ngùng.
Gật.
Momono im lặng gật đầu.
Mối quan hệ giữa Momono và Takana không đơn giản chỉ là tiền bối và hậu bối trong câu lạc bộ Karate.
Giữa hai người tồn tại một sự thật phức tạp: Momono đã thích và tỏ tình với Takana rồi bám riết lấy chị, còn Takana, để từ chối, đã dựng lên một người bạn thời thơ ấu làm bạn trai giả rồi lại đem lòng yêu cậu ta thật sự, nhưng cuối cùng cũng bị cậu ta đá.
Chà, dẫu đã có nhiều hiểu lầm và đến giờ vẫn còn chút khúc mắc, nhưng hiện tại, mối quan hệ của họ vẫn là tiền bối hậu bối trong câu lạc bộ Karate và vẫn nói chuyện với nhau bình thường.
Dù đã bị từ chối, tình cảm Momono dành cho Takana vẫn không thay đổi.
Dù đã bị từ chối, tình cảm Takana dành cho cậu ấy cũng không thay đổi.
Không phải là cứ thế cho qua mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
Mà là chấp nhận và đối mặt với tất cả những gì đã qua, rồi vạch ra một ranh giới rõ ràng cho tình cảm của mỗi người. Đó là kết luận của Takana và Momono ở thời điểm hiện tại.
「…Em nên làm gì với cái này đây ạ?」
Momono khẽ đưa lá thư đang giấu sau lưng ra trước ngực.
Đây là trường nữ sinh, và là phòng thay đồ của câu lạc bộ thể thao.
Một pháo đài bất khả xâm phạm với lớp phòng thủ kép, nơi nam giới không thể nào đột nhập. Điều đó có nghĩa là người gửi chắc chắn là nữ.
Và vì gọi Momono, một học sinh năm nhất cao trung, là 『onee-sama』, thì hẳn là học sinh khối trung học cơ sở.
「Tớ nghĩ mình không có tư cách để nói điều này, nhưng chẳng phải cậu nên đến gặp và nói chuyện trực tiếp với người ta sao?」
「Nhưng tình cảm của Momono sẽ không dời khỏi onee-sama đâu ạ!」
「Ngay cả khi định từ chối thì cũng nên gặp mặt và nói chuyện đàng hoàng. Ừm… nếu cậu cứ mập mờ lảng tránh thì sau này mọi chuyện sẽ càng phiền phức hơn đấy. Kinh nghiệm của tớ cho thấy là vậy.」
Vừa cười khổ, Takana vừa gãi gãi phía sau mái tóc đuôi ngựa của mình.
「…Dù em lo lắng và muốn onee-sama đi cùng, nhưng như thế thì không được phải không ạ. Đây là chuyện Momono phải tự mình giải quyết rõ ràng.」
「Tớ cũng nghĩ vậy.」
Bốp.
Tay Takana nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai trần của Momono.
「V-vâng ạ! Vậy Momono sẽ lấy hết can đảm đi đây ạ!」
Chẳng hiểu sao, Momono lại đứng thẳng lưng trong tư thế chào theo phản xạ và đáp lời.
──Thì đấy, vì những lý do như vậy mà Momono đã quyết định đến gốc cây du nằm giữa tòa nhà khối trung học cơ sở và cao trung, nơi hẹn.
「Xin hãy trả lời em, Momono onee-sama.」
Vẫn nắm chặt tay cô, cô bé kia cứ thế lấn tới.
「Ch-chị có nói vậy thì, Momono cũng đâu có biết gì về em…」
「A, xin lỗi chị. Em tên là Taniyama Kohato, học sinh năm ba khối trung học cơ sở. Em là thành viên câu lạc bộ Mỹ thuật ạ.」
Cô bé với chiếc nơ to──Kohato ngước nhìn cô từ khoảng cách cực gần với đôi mắt ngấn lệ.
Momono đã thuộc dạng nhỏ con so với một học sinh năm nhất cao trung, nhưng Kohato còn nhỏ hơn một chút. Ấy vậy mà, khí thế áp đảo của cô bé khiến Momono bất giác muốn lùi lại một bước, nhưng tay đã bị nắm chặt nên không thể làm được.
Nhỏ nhắn và dễ thương, nhưng lại mang ấn tượng của một loài thú ăn thịt nhanh nhẹn và hung dữ.
「Sao ạ? Momono onee-sama hiện có đang hẹn hò với ai không?」
「Ch-chuyện đó thì không, nhưng…」
「Vậy là chị đang độc thân đúng không? Nếu thế thì chẳng có vấn đề gì trong việc hẹn hò với Kohato cả!」
Chụt!
Lực nắm tay mạnh hơn.
Khoảng cách bị thu hẹp lại đến mức ngực họ gần như sắp chạm vào nhau.
Mặt Momono nóng bừng lên, tim đập thình thịch.
Nói thẳng ra, Momono thích con gái.
Hồi mẫu giáo, rồi hồi lớp năm, cô đã từng thích những bạn đồng giới thân thiết, và đến người thứ ba là Takana, cô mới tỏ tình và theo đuổi một cách rõ ràng.
Nhưng, cô vẫn chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò thực sự.
「Tuy không có ai để hẹn hò, nhưng chị có người mình thích rồi!」
Vụt!
Cô vung mạnh cánh tay lên, gạt tay Kohato ra.
Dù chỉ là một người mới chưa có kinh nghiệm, Momono đã tập luyện ở câu lạc bộ Karate suốt từ tháng tư.
Nếu cô muốn, một thành viên câu lạc bộ văn hóa yếu ớt chẳng phải là đối thủ. Ít nhất là về mặt thể chất.
「Vậy là Momono onee-sama vẫn chưa tỏ tình với người mình thích sao ạ?」
「Đ-đã tỏ tình rồi… nhưng người đó lại thích người khác…」
「Nói cách khác là Momono onee-sama không có cơ hội, phải không ạ? Vậy thì hãy hẹn hò với Kohato đi ạ!」
Lúc đầu còn tỏ ra khá lịch sự, nhưng dần dần bản chất của cô bé lộ ra, giọng điệu cũng trở nên đặc trưng hơn.
「Lý lẽ đó thật kỳ cục phải không? Nếu vậy thì vì Momono đã có người thích rồi, nên em cũng chẳng có cơ hội nào cả! Tóm lại là! Momono không hề biết gì về em, và cũng không có ý định hẹn hò! Xin lỗi em!」
Vụt!
Cúi đầu một cách mạnh mẽ đến mức tưởng như cổ sắp gãy rời, Momono không thèm đợi phản ứng của đối phương mà co giò chạy một mạch khỏi đó.
Cô băng qua tòa nhà sinh hoạt chung của khối trung học và cao trung, lao vào tòa nhà cao trung, rồi chạy thẳng vào lớp học của mình, nơi có thể coi là cứ điểm, rồi mới thở hổn hển.
「Hà… hà…」
Có vẻ như cô bé không đuổi theo.
Vì đã tan học và các câu lạc bộ thể thao cũng kết thúc giờ tập, nên trong lớp không có ai cả.
「Phù…」
Cô nhìn xuống tay mình.
Vì đã chăm chỉ tập Karate để đến gần Takana hơn, tay cô đã hơi chai sạn và cứng lại, nhưng nếu đánh giá khách quan thì nó vẫn nhỏ nhắn và dễ thương, một bàn tay mà đến tuổi mười sáu vẫn hợp với tính từ 『như lá phong non』.
Bàn tay ấy đang nóng hừng hực.
Khi đặt tay phải lên ngực, cô cảm thấy tim mình đang đập mạnh một cách khó tin. Và lồng ngực còn nóng hơn cả bàn tay.
「S-sao mình lại hồi hộp thế này! Người Momono thích là Takana onee-sama cơ mà, sao lại có thể trở nên thế này chỉ vì được một cô bé như vậy tỏ tình chứ!」
Nhiệt độ cơ thể hay nhịp tim đều không thể tự mình kiểm soát được.
Chúng tự vận hành cùng với sinh mệnh.
Ở điểm không thể theo ý muốn, có lẽ nó giống với tình yêu.
Cô lấy điện thoại trong túi ra, chuyển sang chế độ camera và dùng nó như một chiếc gương soi để ngắm khuôn mặt mình.
Mặt tròn, cộng thêm mái tóc búi củ tỏi nên trông cô khá trẻ con. Vóc người cũng thấp. Khi đi cùng bạn học, đôi khi cô còn bị nhầm là nhỏ tuổi hơn.
Cô bé tên Kohato lúc nãy cũng nhỏ con và có khuôn mặt trẻ thơ, nên trông cô vẫn lớn tuổi hơn, nhưng việc được gọi là 『onee-sama』 vẫn khiến cô cảm thấy có gì đó không quen.
Vả lại, những người cô thích từ trước đến nay đều lớn tuổi hơn.
「Tại sao… tại sao lại là Momono chứ?」
Dù có hỏi hình ảnh của chính mình trong màn hình điện thoại, dĩ nhiên cô cũng chẳng nhận được câu trả lời.
Tuy có bối rối và hoang mang, nhưng đó không phải là cảm xúc trỗi dậy từ bên trong cô, mà là sự lúng túng trước tình cảm người khác dành cho mình.
Ngủ một đêm, đầu óc sẽ tỉnh táo hơn.
「Uhm! Thời tiết đẹp quá!」
Sáu giờ sáng──đứng trước cửa nhà chuẩn bị đến trường, Momono vươn người hết cỡ và hít một hơi thật sâu.
Cô đi sớm như vậy là vì có buổi tập sáng của câu lạc bộ Karate.
Đây không phải là quy định của câu lạc bộ, mà chỉ là buổi tập tự nguyện cho những ai muốn tham gia, nhưng Momono luôn cố gắng có mặt.
「Nào!」
Cô ngồi lên yên chiếc xe đạp yêu quý của mình. Momono đi học bằng xe đạp.
Ném cặp và túi thể thao vào giỏ trước, cô nhấn bàn đạp và lướt đi nhẹ nhàng.
「Momono onee-sama!」
「Ể?」
Bị gọi lại, cô quay đầu nhìn và thấy cô bé hôm qua──Kohato đang hì hục đạp xe đuổi theo.
「Ểể! S-sao em lại ở đây!」
「Em biết Momono onee-sama tham gia buổi tập sáng ạ. Cho nên em đã đợi để cùng đến trường với chị!」
Kèn kẹt kèn kẹt!
Từ đuổi theo chuyển sang đi song song, Kohato mỉm cười rạng rỡ. Chiếc nơ trên đầu cô bé bay phấp phới trong gió ngược.
「C-cái đó có phải là bám đuôi không?」
「Xin chị hãy gọi em là thiếu nữ đang yêu!」
Momono bất giác tăng tốc, nhưng Kohato cũng không chịu thua mà đạp mạnh bàn đạp. Mông cô bé trong chiếc váy nhấp nhổm trên yên xe lắc lư sang hai bên.
Trông như một chú mèo con đang dốc toàn lực để đuổi theo con mồi.
「Bám đuôi vẫn là bám đuôi thôi!」
「Nếu onee-sama cũng có người mình thích thì chắc chắn sẽ hiểu mà! Chị sẽ muốn biết mọi thứ về người đó, lúc nào cũng muốn ở gần, và nếu người đó bỏ đi thì chị sẽ muốn đuổi theo!」
Bị nói như vậy, Momono không còn lời nào để đáp lại.
Vì chính cô cũng đang bám riết lấy Takana.
「N-nhưng! Hôm qua chị đã từ chối đàng hoàng rồi mà!」
「Nếu chỉ vì bị từ chối một lần mà đã từ bỏ thì đó không gọi là tình yêu đâu ạ!」
Câu này cũng hoàn toàn đúng với chính Momono.
Thật vậy, thay vì dùng những tiểu xảo để khiến cô từ bỏ một cách khéo léo, khi bị chính miệng Takana tiết lộ toàn bộ sự tình và từ chối, cô đã khóc nức nở, nhưng không hề từ bỏ và rút lui.
Ngược lại, để không từ bỏ, cô đã quyết định tạm thời kìm nén.
Tình cảm đó vẫn không hề thay đổi ngay cả bây giờ, khi Takana đã bị gã 15 nét chữ──Yagimoto Kazuhiro đá.
「T-tóm lại là Momono không có ý định hẹn hò với em đâu!」
「Em cũng không có ý định từ bỏ đâu ạ!」
Kèn kẹt!
Kèn kẹt kèn kẹt!
Đối mặt với Momono đang cố sức đạp, Kohato cũng không lùi một bước mà tiếp tục tăng tốc.
Không thể cắt đuôi, hai chiếc xe đạp gần như cùng lúc lướt vào bãi giữ xe của trường.
「Ch-chị sẽ đi thẳng đến buổi tập sáng của câu lạc bộ Karate, nên đừng đi theo chị!」
Vụt!
Không thèm nhìn Kohato, Momono chạy hết tốc lực về phía tòa nhà sinh hoạt của các câu lạc bộ thể thao.
「Em chào buổi sáng ạ!」
Thay xong võ phục, Momono cúi chào và bước vào võ đường.
「Chào buổi sáng. Đến sớm nhỉ, Hitsuikai.」
Người ra đón chỉ có nữ giáo viên làm huấn luyện viên và vài thành viên câu lạc bộ. Chẳng thấy bóng dáng Takana đâu. Cô ấy vừa mạnh áp đảo lại còn thuộc tuýp người dậy sớm không nổi, nên hầu như không bao giờ tham gia luyện tập tự do.
Dù vậy cũng chẳng sao.
Đây tuy không phải là khoảng thời gian vui vẻ được ở bên Takana, nhưng là nỗ lực cần thiết để có thể đến gần hơn với cô ấy, để sẻ chia cùng một thế giới. Dù gì đi nữa, Momono vẫn chỉ là một người mới còn chẳng đủ trình làm dự bị.
「Rồi, cứ như mọi khi, khởi động giãn cơ rồi vào bài tập cơ bản nhé.」
「Osu!」
Ngay khoảnh khắc Momono đáp lại chỉ thị của huấn luyện viên──.
「Chào buổi sáng ạ. Em là Taniyama Kobato, khối Sơ trung.」
Hôm qua và sáng nay. Dù hai ngày tiếp xúc cộng lại thực tế chưa đầy một giờ đồng hồ, cái giọng nói quen thuộc đến khó quên ấy đã bước vào võ đường.
Momono vội vàng đưa tay bịt miệng, suýt nữa thì hét lên.
「À, em đến rồi à. Nào, mọi người chú ý một chút!」
Huấn luyện viên vỗ tay bôm bốp để thu hút sự chú ý của các thành viên.
「Em ấy là Taniyama, thành viên Câu lạc bộ Mỹ thuật năm ba khối Sơ trung. Em ấy muốn lấy võ thuật làm đề tài cho tranh vẽ nên sẽ đến võ đường của chúng ta. Em ấy sẽ chỉ ngồi một góc để không làm phiền, nên mọi người cứ coi như không có gì và tập luyện như bình thường nhé.」
「Mong mọi người chiếu cố ạ.」
Sau lời giới thiệu, Kobato cúi đầu chào. Thái độ lễ phép này khác một trời một vực với cái kẻ theo đuôi ngang ngược sáng nay.
Con bé liếc mắt về phía Momono một giây, rồi nháy mắt một cái thật khéo để không ai nhận ra.
「Sau giờ học thì không nói làm gì, nhưng đến cả buổi tập sáng cũng có mặt thì nhiệt tình thật đấy.」
「Chắc là vì em ấy nghiêm túc đến thế đấy? Đáng ngưỡng mộ, đáng ngưỡng mộ.」
「Không biết mình có được vẽ cho ngầu không nhỉ.」
Phản ứng của các thành viên khác đều rất tích cực. Người duy nhất cảm thấy nguy cơ chỉ có mình Momono.
Đây là một con mèo. Không phải cái kiểu công hay thụ, mà là con mèo để đội lốt ấy. Con bé đang đội một chiếc mũ mèo kín mít để che giấu bản chất và mục đích thật sự của mình.
Mà thôi, Momono cũng chẳng thể nói được gì vì chính cô cũng gia nhập Câu lạc bộ Karate để tiếp cận Takana, nhưng không ngờ đối phương lại dùng cách này.
「Ư-ừm! Thưa huấn luyện viên!」
「Sao thế, Hitsujikai?」
「Có người ngoài ở gần quan sát, em thấy hơi mất tập trung ạ.」
「Hãy coi đây cũng là một phần tu dưỡng tinh thần. Trong giải đấu, em sẽ phải chiến đấu giữa đám đông khán giả và cả đội cổ vũ của đối thủ. Nếu chỉ vì một họa sĩ không nói tiếng nào mà tâm trí đã rối loạn thì không được đâu. Nâng cao sự tập trung lên.」
Đó là một lập luận xác đáng, và một khi người chịu trách nhiệm là huấn luyện viên đã cho phép thì Momono không thể phản đối gì hơn.
Thực tế, Kobato cũng chỉ ngồi thu lu một góc võ đường theo kiểu ngồi của dân thể dục. Trên đầu gối dựng đứng là một cuốn sổ phác thảo, tay phải là một cây bút chì.
(Không quan tâm, không quan tâm! Nếu mình không để ý đến con bé nữa, chắc chắn nó sẽ sớm chán và biến mất thôi!)
Tự nhủ với lòng mình, Momono bắt chước các tiền bối lặp lại các bài quyền cơ bản, nhưng sự hiện diện của Kobato vẫn khiến cô không thể không để tâm.
「Được rồi! Buổi tập sáng nay đến đây thôi.」
「Osu!」
Nghe huấn luyện viên thông báo kết thúc buổi tập, các thành viên bao gồm cả Momono đồng thanh đáp lại. Kobato cũng đứng dậy đàng hoàng, cúi đầu chào cả câu lạc bộ một lần nữa.
「A~, lười thay đồ quá.」
「Nhưng không thể lên lớp với cái người mồ hôi nhễ nhại được.」
Vừa lẩm bẩm những câu quen thuộc, mọi người vừa tiến về phía phòng tắm.
Cơ sở vật chất vốn đã đầy đủ, cộng với việc buổi sáng có ít người tham gia nên không xảy ra tình trạng tranh giành buồng tắm.
「Phù~」
Để dòng nước ấm áp xối lên cơ thể, Momono thở phào nhẹ nhõm.
Làn da đẫm mồ hôi được gột sạch, cảm giác các cơ bắp vừa vận động được thả lỏng trong làn nước ấm thật dễ chịu. Nếu không vì yêu Takana mà bắt đầu học Karate, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ biết đến cảm giác khoan khoái này.
Dù đã giật mình vì một kẻ đột nhập không mời, nhưng tạm thời mọi chuyện đã ổn thỏa.
Cô bước ra khỏi buồng tắm, lau khô người, xịt khử mùi rồi mặc áo lót và quần lót vào.
「Fufufu~n♪」
Sự dễ chịu khiến cô bất giác ngân nga theo điệu nhạc.
Momono đã hoàn toàn mất cảnh giác.
「Em xin thất lễ!」
Kobato đột ngột bước vào.
「Kya!」
Cô vội vàng lấy bộ đồng phục để che thân.
「Ừm. Em là Taniyama-san đúng không? Có chuyện gì thế?」
Một đàn chị không biết chuyện gì đã vô tư lên tiếng hỏi.
「Vâng ạ. Em nghĩ nhân tiện đây cũng nên quan sát kỹ cả cơ bắp lúc không mặc đồ ạ.」
Con bé vẫn đang ôm cuốn sổ phác thảo lúc nãy trước ngực.
「Nhiệt tình thì tốt đấy, nhưng bị vẽ tranh lúc đang khỏa thân thì hơi ngại đó. Những chuyện như vậy em nên trao đổi riêng với từng người muốn làm mẫu thì hơn.」
Quả là đội phó, chị ấy đã lên tiếng cảnh cáo.
「Vâng ạ. Em xin lỗi. Em hơi hấp tấp quá ạ.」
Kobato tỏ ra biết lỗi, nhưng ánh mắt con bé thì vẫn dán chặt vào phía mình.
Nhận thấy rằng趁 lúc còn có người khác xung quanh khiến nó không thể hành động kỳ quặc, tốt nhất nên nhanh chóng thay đồ và rời khỏi đây──Momono vội vã mặc quần áo.
「Em về trước ạ!」
Cô chào các bạn trong câu lạc bộ, rồi đẩy Kobato đang chắn ở cửa sang một bên và chạy một mạch về lớp học năm nhất khối Cao trung.
Dù trong đầu biết rằng con bé sẽ không tấn công mình từ khối Sơ trung trong giờ học hay giờ nghỉ mười phút, Momono vẫn không thể yên tâm được.
Vì lớp năm nhất ở tầng một, cô cứ liếc mắt nhìn ra cửa sổ xem nó có đang rình mò không, để rồi bị giáo viên mắng trong giờ.
Đến gần cuối tiết học cuối cùng của buổi sáng, tiết Toán, cô nhận ra một sự thật.
Với lòng nhiệt huyết đến mức phục kích trước nhà cô từ sáng sớm, chắc chắn con bé sẽ đến vào giờ nghỉ trưa. Vậy thì ngay khi chuông reo, cô nên rời khỏi đây ngay để tránh bị Kobato tiếp cận.
May mắn là, Momono có thói quen ăn trưa ở nhà ăn của trường chứ không mang cơm hộp.
Cũng có cách là trốn vào nhà vệ sinh hay đâu đó để hoàn toàn chặn đứng sự tiếp cận của Kobato, nhưng sau một buổi tập sáng mà nhịn đói thì thật là khắc nghiệt.
Kính coong keng coong.
Ngay khi chuông reo, cô lao ra khỏi lớp và chạy thẳng đến nhà ăn.
「Hitsujikai-san, không được chạy trên hành lang!」
「V-vâng ạ. Em xin lỗi!」
Vừa xin lỗi giáo viên đi ngang qua, cô vừa lao vào nhà ăn.
Lúc này vẫn còn ít học sinh khác, các bàn ăn chỉ lác đác vài người.
「Em đợi chị nãy giờ, Momono-oneesama!」
「Hahi!」
Giật mình lùi lại, cô tạo thành một tư thế kỳ quặc.
「T-Tại sao em lại ở đây?」
「Em đã điều tra kỹ là Momono-oneesama sẽ ăn trưa ở đây rồi ạ. Nào nào, suất ăn A hôm nay là món chị yêu thích nhất, thịt ức gà cuộn lá tía tô chiên giòn đấy ạ.」
Thật khinh suất.
Một kẻ đã điều tra kỹ càng đến mức biết cả địa chỉ nhà và thời gian cô đi tập buổi sáng như Kobato, không có lý nào lại không kiểm tra thói quen của Momono trong trường.
Trước đây vì không có lý do gì nên cô cũng không giấu giếm, và chỉ cần hỏi bạn cùng lớp thì việc điều tra món ăn yêu thích của cô cũng thật dễ dàng.
「M-Momono, hôm nay chị muốn ăn trưa một mình yên tĩnh, nên xin lỗi nhé.」
「Vậy thì oneesama cứ tự nhiên chọn chỗ ngồi mình thích đi ạ. Em sẽ tự tiện ngồi đối diện hoặc bên cạnh chị.」
「Đ-đã bảo là đừng có làm vậy mà!」
Momono cố gắng phản bác, nhưng Kobato chỉ tay vào tờ giấy dán trên quầy phục vụ với vẻ mặt đắc thắng.
『Giờ nghỉ trưa rất đông, vui lòng hợp tác ngồi chung bàn』
Đây không chỉ là một phép lịch sự mà mọi học sinh trường Seikyuu đều biết, mà còn là một quy tắc phải tuân thủ. Về nguyên tắc, không được từ chối khi ai đó muốn ngồi vào chỗ trống.
「…」
Nếu cứ tranh cãi ở đây, cô sẽ càng rơi vào bẫy của Kobato.
Tốt nhất là nên nhanh chóng ăn xong bữa trưa và quay về “địa bàn” của mình là lớp học.
Cô mua phiếu ăn và nhận suất A tại quầy.
Dù rất bực mình khi phải ăn món mà Kobato đã nói, nhưng cô không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của món ăn yêu thích.
Đến lượt Kobato, con bé cũng gọi món tương tự và ngồi xuống đối diện Momono.
Tạm thời, cứ mặc kệ Kobato. Chỉ là một học sinh khối Sơ trung ngồi chung bàn──tự nhủ với lòng như vậy, cô bắt đầu bữa trưa. Đã ăn món ngon thì không nên để những cảm xúc kỳ quặc làm phiền.
Salad ăn kèm rất tươi, thịt gà trong miếng chiên mềm, hương vị tía tô lại thanh mát. Khi ăn, cảm giác hạnh phúc tự nhiên trỗi dậy.
「Em được ăn giống hệt Momono-oneesama. Ufufu.」
Dù vậy, bị nói những lời như thế thì việc để tâm cũng là lẽ thường tình của con người.
Đôi mắt tròn xoe nheo lại, khóe miệng giãn ra đầy hạnh phúc, Kobato đưa đũa gắp miếng chiên.
Phập!
Ngay khi cho vào miệng, biểu cảm của Kobato méo xệch.
「C-có chuyện gì vậy?」
Chẳng lẽ có dị vật trong đồ ăn?
「K-không có gì đâu ạ. Chỉ là... ừm... gia vị hơi không hợp khẩu vị em một chút. Em không thích tía tô ạ.」
Với đôi mắt ngấn lệ, Kobato đổ nước sốt Worcester ào ào lên những miếng chiên còn lại.
Đối với Momono, hành động này chẳng khác nào sự báng bổ đối với món ăn, nhưng chắc con bé đang cố làm át đi mùi vị của lá tía tô.
「…Nếu không thích tía tô thì sao ngay từ đầu không chọn món khác?」
Thực đơn của nhà ăn rất phong phú. Chỉ riêng suất ăn trưa thay đổi hàng ngày đã có ba loại A, B, và Healthy, ngoài ra còn có các món quen thuộc như cà ri hay mì. Con bé đã hiểu rõ suất A có gì, vậy thì không cần phải ép mình ăn thứ mình không thích.
「V-vì em muốn được ăn cùng một món giống Momono-oneesama ạ.」
Con bé nhét miếng chiên đen kịt vì nước sốt vào miệng, nhưng khuôn mặt vẫn mếu máo như sắp khóc.
Hương thơm của tía tô vừa đặc trưng vừa nồng nàn, không dễ gì biến mất. Hơn nữa, vì đổ quá nhiều sốt nên chắc chắn sẽ rất mặn.
「…Không cần phải cố sức đâu…」
Làm lơ cũng không đành lòng.
Vì máy lọc nước ở gần mình hơn, Momono đã đi lấy hai cốc nước lọc.
「A, em cảm ơn ạ, Momono-oneesama. Cốc nước do oneesama lấy cho, em sẽ giữ nó thật cẩn thận suốt đời ạ.」
Nhăn mặt vì vị mặn chát, Kobato run lên vì cảm động.
「Cái đó, không được đâu. Phải trả lại cốc chứ.」
「V-vậy ạ. Thế thì, em xin phép dùng ạ.」
Con bé hai tay nâng niu chiếc cốc, uống một ngụm nước rồi lại cố gắng xử lý phần còn lại của bữa trưa.
「Nếu em đã không thích món này, thì khẩu vị của chúng ta không hợp nhau rồi. Chúng ta không thể hẹn hò được đâu.」
Vừa thưởng thức món chiên, Momono vừa tuyên bố.
Dù thấy tội nghiệp nhưng con bé đúng là phiền phức thật, và có lẽ dứt khoát khiến nó từ bỏ trước khi mọi chuyện đi quá xa sẽ là kết quả tốt nhất cho chính Kobato.
「K-không có chuyện đó đâu ạ! Nếu đó là thứ oneesama thích, em cũng muốn mình thích nó!」
Miệng thì nói cứng rắn, nhưng chỉ cần nhìn cặp lông mày cong queo của nó cũng đủ biết là nó đang phải cố nhai. Tốc độ ăn cũng rất chậm.
「Em sẽ cố gắng ạ! Nhất định em sẽ ăn hết!」
Dù người ta nói sở thích mỗi người mỗi khác, nhưng việc thấy món ăn yêu thích của mình bị ăn với vẻ mặt như vậy cũng chẳng vui vẻ gì.
Tốc độ ăn của Kobato chậm, và khi ăn thì không thể nói chuyện được, nên may mà cô không bị nghe thêm những lời kỳ quặc.
「E-em ăn xong rồi ạ!」
Sau khi vật vã xử lý xong món thịt gà cuộn tía tô chiên giòn, Kobato dùng nốt chỗ salad và súp miso còn lại để ăn hết cơm, rồi chắp tay vái đĩa thức ăn đã trống trơn.
Tất nhiên, khóe mắt con bé vẫn ngấn lệ.
「…Nếu đã ghét đến thế thì không cần phải cố ăn hết, để lại cũng được mà.」
「Bỏ thừa cơm là không tốt ạ. Huống hồ đây lại là món ăn yêu thích của Momono-oneesama.」
Kobato đáp lại, dùng đầu ngón tay trắng ngần lau đi giọt nước mắt.
Có lẽ con bé là người cứng nhắc một cách kỳ lạ, hoặc là kiểu nghiêm túc đến mức cổ hủ. Như việc đã điều tra kỹ càng trước khi tỏ tình chẳng hạn.
「…Hả! Mà tại sao mình lại ngồi đợi cho đến khi nó ăn xong chứ?」
Cô chợt nhận ra.
Bản thân đã ăn xong từ lâu, đáng lẽ cô nên bỏ mặc Kobato và nhanh chóng quay về lớp mới phải.
Dù nói vậy, bỏ lại một đứa đàn em đang khổ sở vì thử thách vô lý của chính nó cũng thấy áy náy.
「S-sắp đến giờ học buổi chiều rồi! Vậy, chị đi đây!」
「Xin hãy đợi đã, Momono-oneesama!」
Bỏ lại Kobato đang dùng nước lọc để làm dịu đầu lưỡi, Momono đặt khay thức ăn vào nơi quy định rồi chạy một mạch về lớp học.
Sau giờ học──.
Takana rảo bước đến võ đường, chân sáo cứ như sắp nhảy lên đến nơi.
Thú thật, cô không giỏi việc học cho lắm. Vốn được tuyển thẳng vào trường nhờ thể thao, nên đối với cô, câu lạc bộ sau giờ học mới là sàn diễn chính.
Cô vừa vô địch giải full-contact mùa thu vừa rồi, ghi thêm một thành tích nữa, và cứ đà này, cô sẽ thắng, thắng và thắng mãi.
Tất nhiên, cô không còn chỉ biết đến mỗi karate như những năm trước, thời gian rảnh rỗi cũng có thêm nhiều việc muốn học. Nào là ăn diện, nào là nấu ăn.
Gần đây nhất, cô bắt đầu thử sức với việc đan len.
Dù Takana không phải người khéo tay cho lắm, nhưng cô cảm thấy đan len có vẻ dễ hơn nấu nướng, vì nguyên liệu là sợi len có chất lượng ổn định, chỉ cần tuân thủ đúng các bước đã định là sẽ ra hình ra dạng.
Cô拜 sư chính mẹ mình, ngày nào cũng chăm chỉ luyện tập. Chỉ khi nào tự tin hơn một chút, cô mới dám dùng đến cuộn len quan trọng dành cho sản phẩm chính thức.
Vừa nghĩ vẩn vơ, cô vừa định bước vào võ đường thì.
「Takana onee-sama!」
Bất ngờ bị gọi giật lại, cô quay đầu thì thấy Momo đang nấp sau một trụ cứu hỏa. Thân hình nhỏ bé của em ấy lại càng thu nhỏ hơn nữa, trên đầu không biết kiếm đâu ra một chiếc khăn trùm, còn đeo cả kính râm và khẩu trang để che mặt.
「Em… Em đang làm gì thế, Momo?」
「Suỵt! Onee-sama, đừng gọi tên đó ra! Em có chuyện tuyệt mật khẩn cấp, xin chị hãy đi cùng em!」
Momo đặt ngón trỏ lên trước khẩu trang, giọng nói nghèn nghẹt vang lên.
「…Chị chẳng hiểu gì cả. Nhưng mà thôi, mình vào võ đường đã, được không?」
「Võ đường đó nguy hiểm lắm ạ! Tóm lại là chị qua đây!」
「Này, đợi đã nào!」
Momo nắm chặt lấy tay Takana đang ngơ ngác, mạnh bạo kéo cô vào nhà vệ sinh gần đó. Cả hai cứ thế đi thẳng vào một buồng rồi khóa trái cửa lại.
「C-Cái gì? Đừng nói là?」
Hai người trong một buồng vệ sinh quả thật là chật chội. Dù cô cố gắng lùi ra, cơ thể họ vẫn không tránh khỏi việc chạm vào nhau.
Cảnh giác trước tình huống bất thường bị lôi vào một không gian kín, Takana dùng hai tay che trước ngực.
Thứ cô cảm nhận được không phải là nguy hiểm đến tính mạng, mà là nguy cơ đối với sự trong trắng của mình.
Võ phái Hyōmetsushin-ryū không đơn thuần là karate mà là một môn cổ võ có tính thực chiến cao. Để chiến đấu ở những nơi không có không gian vung tay như thế này, họ có một kỹ thuật gọi là 『Setsuin Tōhō』, chủ yếu sử dụng đòn đánh một inch và khóa khớp, nên nếu có biến, việc dùng vũ lực thoát ra cũng không khó.
「X-Xin lỗi chị, onee-sama. Em có chuyện muốn bí mật hỏi ý kiến chị ạ.」
Tuy nhiên, trái với dự đoán của cô, Momo lại tỏ thái độ dịu dàng đến lạ. Em ấy tháo khẩu trang và kính râm ra, rồi chỉ cúi đầu chào.
「Nếu là chuyện cần tư vấn, thì ở võ đường hay phòng thay đồ cũng được mà…」
「Chính vì những nơi đó không còn an toàn nữa nên em mới phải cố thủ trong căn phòng kín này!」
Momo liền giải thích một tràng bằng giọng nói gấp gáp, rằng Taniyama Koharo, người gửi thư tình hôm qua, đã phục kích trước cửa nhà em ấy từ sáng sớm, thậm chí còn lẻn vào buổi tập sáng của câu lạc bộ karate, rồi giờ nghỉ trưa cũng bị tấn công.
「Vì vậy nên võ đường cũng không còn là chốn bình yên nữa rồi! Nhà em cũng bị lộ rồi, cứ thế này thì em sẽ bị dồn vào chân tường mất!」
「…Ừm, chị hiểu cảm giác đó. Chị cũng từng gặp rắc rối mà.」
「Á! Chuyện đó, là sao ạ? Ý chị là…!」
Khi Takana cười khổ, Momo hoảng hốt vung vẩy hai tay. Buồng vệ sinh chật hẹp nên mu bàn tay và đầu ngón tay của em ấy cứ va vào tường côm cốp.
Dù sao thì trước đây, chính Momo mới là kẻ bám riết theo Takana.
「Mà, Momo cũng đâu có đến tận nhà hay giờ nghỉ trưa của chị, và dù ban đầu em vào câu lạc bộ karate là vì chị, nhưng em đã nghiêm túc tập luyện và theo kịp mọi người, nên chị vẫn công nhận điểm đó. Dù trong phòng tắm chị có bị em sờ ngực đi nữa.」
---
Câu lạc bộ karate của Học viện Seikyu là một đội mạnh, một danh gia vọng tộc.
Chính vì vậy nên Takana mới được chiêu mộ và tuyển thẳng vào trường.
Tuy nhiên, mặt khác, số lượng người tham gia môn này lại không nhiều, nên vẫn có những người mới gia nhập vì ngưỡng mộ. Dù rằng phần lớn đều bỏ cuộc vì không theo nổi lịch luyện tập khắc nghiệt.
Năm nay, trong số sáu học sinh năm nhất chưa có kinh nghiệm tham gia câu lạc bộ, hiện chỉ còn lại Momo và một người nữa.
Cũng vì hiểu được sự cố gắng đó của em ấy nên cô đã không thể thẳng thừng từ chối, mà chỉ cố gắng làm cho Momo bỏ cuộc một cách mập mờ, để rồi gây ra tình huống rắc rối như vậy.
「X-Xin lỗi chị. Cho đến khi bản thân trở thành người trong cuộc, em đã không thể tưởng tượng được việc bị một người mình không thích theo đuổi lại phiền phức đến thế.」
「Chị cũng từng không hiểu mà. Chúng ta huề nhé.」
「Ể?」
「Về phía chị, cho đến khi nhận ra mình thích Kazu, chị cũng đâu có biết rằng khi yêu, người ta sẽ không còn nhìn thấy gì xung quanh, chỉ một mực muốn đến gần người mình thích… Chị không hề biết cảm xúc của mình lại khó kiểm soát đến vậy.」
Nói đến tình yêu, người ta thường nghĩ đến “cảm giác yêu một ai đó”.
Thế nhưng, được ai đó dành tình cảm cho mình cũng là tình yêu.
Nó giống như hai bánh xe, hay như tấn công và phòng thủ trong chiến đấu, phải trải qua cả hai thì mới là một “cuộc tình” trọn vẹn, và việc yêu nhau rồi hẹn hò có lẽ chính là cùng lúc trải nghiệm cả công và thủ. Đó là kết luận mà Takana đã rút ra được cho đến hiện tại.
「Em… em nên làm gì bây giờ ạ? Chắc em không thể nhờ onee-sama đóng giả làm người yêu để đuổi cậu ấy đi được đâu nhỉ?」
「Cái đó thì không được rồi.」
Takana cũng chỉ biết cười khổ.
Cô không thể thử lại một cách mà chính mình đã làm và cuối cùng thất bại, và có lẽ Momo cũng không thực sự có ý định làm vậy.
「Dù chị đi sau em trong việc yêu người khác, nhưng chị lại là tiền bối trong việc được người khác yêu. Vì vậy, chị chỉ có thể cho em lời khuyên từ lập trường đó thôi.」
「V-Vâng ạ!」
Khi Takana tỏ ra nghiêm túc, Momo cũng thẳng lưng lên.
「Việc trốn tránh hiện thực rằng mình được người khác thích, cố gắng lờ nó đi thì khó mà thoát được. Nếu em đã từ chối thẳng thừng mà đối phương vẫn không từ bỏ, thì chỉ còn cách đối mặt và nói chuyện rõ ràng với họ một lần, hai lần nữa thôi. Tất nhiên, nếu chuyện đi quá giới hạn thành theo dõi thì phải nhờ đến bố mẹ hoặc thầy cô rồi.」
「V-Vâng…」
「Nếu có chuyện gì chị có thể giúp được thì cứ nói với chị bất cứ lúc nào nhé. Với tư cách là một đàn chị, và một người bạn.」
Bốp!
Khi cô dịu dàng vỗ vai em ấy, Momo lại khẽ gật đầu một lần nữa.
Chắc là vì Koharo vào câu lạc bộ karate với lý do là tìm đề tài cho tranh vẽ, nên cậu ấy không thể chỉ lởn vởn quanh một người mình thích được.
Khi Momo bước vào võ đường, Koharo vẫn đang ngồi đúng ở vị trí hồi sáng, mở sẵn quyển sổ phác thảo.
「Chào buổi chiều desuno.」
Khi Momo đi ngang qua, cậu ấy liền chào hỏi tử tế.
「Taniyama-san.」
「Xin hãy gọi em là Koharo desuno.」
「Cậu ra đây với tôi một chút được không?」
「Nếu là lời mời của Momo onee-sama, thì em xin đi bất cứ đâu ạ.」
Đang là giờ hoạt động câu lạc bộ nên họ không thể trốn đi quá lâu. Momo cũng không thích việc bàn chuyện bí mật trong nhà vệ sinh, nên cô kéo cậu ta ra sau võ đường.
「Vậy, Momo onee-sama, chị có chuyện gì muốn nói ạ? Chị đã chấp nhận hẹn hò với em rồi sao desuno?」
Đôi mắt mở to của Koharo long lanh lấp lánh, cậu ta ghé sát mặt đến mức hơi thở gần như phả vào mặt Momo.
Hành động đó khiến Momo phải ngửa người ra sau theo phản xạ.
Không được.
Không thể để bị cậu ta lấn lướt lúc này. Phải tìm cách đẩy lùi lại.
「T-Tôi hiểu cảm giác muốn lại gần tôi của cậu. Nhưng đừng làm phiền các thành viên khác trong câu lạc bộ!」
「Em cũng thực sự muốn vẽ những bức tranh thể thao sống động mà desuno.」
Koharo mở quyển phác thảo ra.
Có lẽ đây là ký họa. Những đường nét thô mộc khắc họa lại dáng vẻ của các thành viên câu lạc bộ karate.
Tất nhiên, người được vẽ nhiều nhất chính là Momo của buổi sáng hôm nay. Dù mắt mũi đã được lược bỏ, nhưng chỉ cần nhìn vóc dáng và kiểu tóc là cô có thể nhận ra chính mình.
「Oa…」
Cô bất giác buột miệng thán phục.
「Dĩ nhiên, chủ thể em muốn vẽ nhất vẫn là Momo onee-sama desuno. Nếu là nude thì còn gì bằng desuno!」
「Cậu nghiêm túc đến mức nào vậy?」
Momo hỏi lại Koharo đang vui vẻ nói chuyện.
Dù sao đây cũng là trường nữ sinh.
Có những người thực sự chỉ yêu đồng giới như Momo, cũng có những người tiếp xúc với bạn bè như thể hâm mộ thần tượng. Lại có cả những người chỉ xem đó là trò chơi “giả vờ yêu nhau” cho vui, nên mức độ tình cảm của mỗi người rất khác nhau.
「Tất nhiên là em rất rất nghiêm túc muốn trở thành người yêu của chị desuno. Em muốn hẹn hò, muốn hôn. Nếu Momo onee-sama cho phép, thì những chuyện hơn thế nữa em cũng sẵn sàng tiến tới desuno!」
Momo đã là người khá thẳng thắn rồi – dù không phải thẳng thắn theo kiểu dị tính luyến ái – nhưng Koharo còn trực diện hơn thế.
Cậu ta nhắm mắt, chu môi, hai tay chắp lại trước ngực như đang cầu nguyện.
「Đ-Đợi đã! Tôi không có ý đó!」
“Ý đó” ở đây có nghĩa là cô không có ý định hôn hay hẹn hò với Koharo. Chứ dĩ nhiên cô không hề có ý phủ nhận mối quan hệ kiểu đó với người đồng giới.
「Em thì lúc nào cũng sẵn sàng. OK bất cứ lúc nào desuno!」
Một người có kiểu tính cách gần giống mình, thậm chí còn không biết ngại ngùng hơn cả mình.
Đối với một người chuyên đi theo đuổi như Momo, thì bị một người như Koharo theo đuổi lại là kiểu đối thủ khó nhằn nhất.
「V-Vậy rốt cuộc cậu thích điểm nào ở tôi chứ? Tôi vừa lùn, ngực lại không to, học hành thể thao cũng chẳng giỏi giang gì, lại còn hay tự suy diễn, dễ ghen tuông…」
Dù là để đẩy Koharo ra xa, nhưng liệt kê ra một loạt khiến cô cũng thấy hơi buồn.
「Đó là vì Momo onee-sama chính là Momo onee-sama desuno!」
Rầm!
Koharo quả quyết tuyên bố rồi tiến lên một bước.
「Đ-Đã bảo không phải chuyện đó…」
「Bởi vì tất cả những điều đó gộp lại mới là Momo onee-sama nguyên bản desuno. Cơ thể, địa vị, tính cách, tất cả đều không phải là những bộ phận có thể tháo rời hay thay thế. Cả một khối đó đã “bíp” hay “píp” một cái trong tim em, kiểu như vậy đó desuno!」
Koharo vung hai tay một vòng lớn.
Momo không hiểu “bíp” với “píp” khác nhau thế nào, nhưng có lẽ hỏi cũng vô ích.
「C-Cậu nói thế tôi cũng không chấp nhận được đâu!」
「Em không nghĩ rằng khi yêu một ai đó, mình lại cần một lý do để thuyết phục người khác desuno. Kể cả khi chính người đó không chấp nhận, chỉ cần bản thân em tin chắc rằng ‘mình thích người ấy’ là đủ rồi desuno!」
Đó là những lời thẳng thắn không thể nào hơn được nữa.
Nếu nói đến chuyện cần sự thấu hiểu, công nhận hay chấp thuận của người thứ ba, thì ngoài xã hội, phe không chấp nhận tình yêu giữa con gái với nhau vẫn chiếm đa số.
「N-Nhưng… nếu tiền đề cho sự tin chắc đó là sai lầm thì sao?」
Ví dụ, Koharo không hề biết Momo có người mình thích là Takana.
Có thể cậu ta đã thu thập thông tin về thói quen hay sở thích của cô, nhưng lại suy diễn một chiều về cảm xúc của Momo, và chỉ đang ôm ấp một thứ tình cảm đơn phương dựa trên sự hiểu lầm.
Ngay cả Momo cũng đâu đã hoàn toàn hiểu hết về con người Takana.
「Em tin vào trực giác của mình desuno. Em không có lựa chọn nào khác desuno.」
「…V-Vậy thì, hẹn hò với tôi đi! Chủ nhật tuần này!」
「Thật không ạ? Vui quá desuno!」
Nghe Momo buột miệng nói, Koharo vui sướng nhảy cẫng lên.
「Đ-Đã bảo rồi! Chỉ là để cậu hiểu rõ con người thật của tôi thôi! Với lại, nếu được thì đừng đến gần câu lạc bộ karate nữa!」
「Em sẽ tạm chấp nhận nó như điều kiện trao đổi cho buổi hẹn hò desuno. Cảm ơn chị desuno. Em sẽ nói chuyện với thầy huấn luyện viên desuno.」
Với nụ cười rạng rỡ, Koharo gật đầu lia lịa.
「…Chà… đúng là một quyết định táo bạo nhỉ.」
Takana vừa lau mái tóc vừa gội xong bằng khăn, vừa lẩm bẩm với giọng nửa kinh ngạc, nửa thán phục.
Sau đó, Momo đã tham gia buổi tập của câu lạc bộ karate một cách nghiêm túc. Và sau khi buổi tập kết thúc, em ấy đã kể lại đầu đuôi sự việc cho Takana để xin ý kiến.
「Hết cách rồi ạ. Em không thể vì một người thích em mà làm phiền đến onee-sama và các thành viên khác trong câu lạc bộ được.」
Vừa trả lời, Momo vừa xỏ chân trần vào tất.
Dù ban đầu là vì Takana, nhưng em ấy vẫn có ý thức mình là một thành viên của câu lạc bộ karate. Dù việc tìm đề tài vẽ là thật lòng, nhưng mục tiêu chính là Momo, nên tốt nhất là không gây thêm phiền phức không cần thiết cho những người xung quanh.
「Với lại, em nghĩ chắc là cậu ấy chưa biết con người thật của em nên mới hiểu lầm thôi. Chắc chắn sau một buổi hẹn hò, cậu ấy sẽ tỉnh mộng cho mà xem.」
「......Khoản này thì chị đây cũng là tiền bối đấy.」
「Ể?」
Momono tròn mắt nhìn Takana vừa cười khổ vừa mặc lại đồ lót.
「Giả sử chị chấp nhận em đi. Chẳng lẽ em lại nghĩ một người chẳng có chút sức hút nào như em lại xứng với chị à?」
「A......」
「Đối với chị cũng vậy, vì tình địch quá mạnh mà. Chị cũng từng nghĩ một đứa chẳng có chút nữ tính nào như mình có khi lại chẳng được. Nhưng mà, dù Kazu không biết tình cảm của chị, cậu ấy vẫn bảo chị cứ là chính mình là được rồi...... Có lẽ, sự tồn tại của em cũng đã phần nào trở thành chỗ dựa cho chị đấy.」
「Em sao ạ?」
「Việc có người nói thích chị như một đối tượng yêu đương có nghĩa là, dù bản thân không nhận ra nhưng mình vẫn có một sức hút nào đó.」
「......Cũng, đúng nhỉ.」
Những bối rối, do dự, tự ti đi kèm với tình yêu.
Những cảm xúc mà khi mải mê theo đuổi người mình thích, cô đã chẳng hề nhận ra.
Không biết chúng ngấm vào từ bên ngoài hay trào dâng từ bên trong. Nhưng chắc chắn, chúng đang tồn tại trong lồng ngực này.
「Rốt cuộc thì. Chuyện gì cũng vậy, nếu không tự mình chấp nhận và đặt một dấu chấm hết thì không thể nào tiến lên được đâu.」
Takana, vẫn trong bộ đồ lót, tiến lại gần và dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào ngực Momono.
Và rồi, ngày Chủ nhật đã đến.
Trang phục của Momono khi đến điểm hẹn trước nhà ga là một chiếc váy liền thân tông hồng phối cùng áo cardigan màu ngà.
Cô cũng đã nghĩ đến việc cố tình mặc một bộ đồ khiến người ta không muốn đi cùng, để bị ghét. Ví dụ như bộ đồ thú, hay áo khoác da rách bươm với miếng đệm vai có gai.
Tất nhiên, ý tưởng đó đã bị gạt phắt đi ngay lập tức.
Bản thân Momono cũng không thích những bộ đồ không dễ thương, mà như vậy cũng là thất lễ với đối phương. Vốn dĩ cô cũng chẳng có bộ đồ nào kỳ cục như thế.
「Tên mọt sách kia kiếm đâu ra thứ đó được nhỉ......」
「A, chị đến rồi. Momono onee-samaaa~!」
Khi cô đang lẩm bẩm một mình, Kohhato nhận ra và vẫy tay thật mạnh rồi chạy lại.
Cô bé mặc một chiếc áo khoác denim cùng chân váy ngắn đồng bộ, chân mang đôi vớ sọc dài qua đùi. Trên vai là một chiếc túi vải canvas lớn.
Đó là một bộ trang phục mang lại hình ảnh năng động ngoài dự kiến.
「Nào. Chúng ta đi bất cứ đâu cũng được đó!」
Chụt!
Không cho cô nói lời nào, cô bé đã nắm lấy tay cô.
「Này, cái này...... đột ngột quá đấy.」
「Hẹn hò mà, nắm tay là chuyện bình thường đó. Với lại, con gái với nhau nên cũng không có gì là không tự nhiên cả đó.」
Đúng là không phải một cặp bách hợp nghiêm túc thì bạn bè với nhau nắm tay cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Momono thì lại nghiêm túc. Chính vì nghiêm túc nên những hành động như nắm tay hay khoác tay, cô muốn dành cho một người đặc biệt trong một hoàn cảnh đặc biệt.
Dù rằng chính cô đã lợi dụng sự thoải mái giữa đồng giới để sàm sỡ ngực của Takana.
Khi ở phe theo đuổi và khi trở thành phe bị theo đuổi──chỉ cần vị trí thay đổi, sự đối xứng mong manh ấy liền dễ dàng sụp đổ.
「Momono onee-sama, chị có nơi nào muốn đi không đó? Hôm nay là buổi hẹn hò để hiểu về onee-sama, nên nếu chị không dẫn dắt thì em sẽ khó xử lắm đó.」
Kohhato thúc giục Momono, người cứ đứng yên không nhúc nhích dù tay vẫn đang nắm chặt.
「À. Ừ nhỉ. Vậy thì......」
Thế là, nơi Momono dẫn Kohhato đến là một trung tâm trò chơi gần đó.
「Momono onee-sama, chị thích trò chơi nào vậy?」
「Cái này này.」
Cỗ máy mà Momono hướng tới là một game đối kháng.
Do thời nay nó không còn nổi tiếng bằng các game âm nhạc, nên dù là giữa trưa Chủ nhật cũng không có ai chơi.
「Chị thích mấy thứ như này này. Sao? Bất ngờ không?」
Cô lấy ra từ ví một chiếc thẻ IC chuyên dụng để lưu dữ liệu chơi game.
Vốn dĩ cô rất thích những thứ vừa nữ tính, vừa dễ thương, lại vừa mạnh mẽ và ngầu. Nữ anh hùng chiến đấu xuất hiện trong các game đối kháng rất hợp với gu của Momono.
Dù thích nhưng cô cũng không giỏi cho lắm, với lại gần đây do bận rộn với việc chiến đấu thật trong câu lạc bộ nên đã khoảng một tháng rồi cô không chơi. Còn nếu nói về đấu với người khác thì đã nửa năm rồi.
「Thật trùng hợp, Momono onee-sama.」
Nói rồi, thứ Kohhato lấy ra cũng là một chiếc thẻ y hệt.
「Hả?」
「Em thì, không hẳn là đối kháng. Mà vì em thích đồ họa đẹp nên hứng thú với game nói chung đó. Nào nào, chúng ta hãy chiến một trận thật vui vẻ. Dù là onee-sama yêu dấu của em thì trong trận đấu em cũng không nương tay đâu đó!」
Cô bé vui vẻ ngồi vào ghế đối diện.
Nhân vật Momono chọn là một nữ chính dùng chủ yếu là cước pháp. Còn Kohhato, ngạc nhiên thay, không phải là nhân vật nữ mà là một nhân vật nam hệ sức mạnh. Đúng kiểu Kohhato chú trọng hình ảnh, trang phục của nhân vật không phải là mặc định mà đã được tùy chỉnh. Đây cũng là bằng chứng của một người chơi đã cày cuốc rất nhiều.
『Fight!』
Cùng với tiếng hô của hệ thống, trò chơi bắt đầu.
「Em lên đây đó!」
Nhân vật của Kohhato tấn công dồn dập ngay từ đầu.
Momono, người vốn có ưu thế về tốc độ và số đòn đánh, do lâu rồi không đấu với người khác nên chưa lấy lại được cảm giác. Thanh máu của cô bị bào đi một mảng lớn bởi một đòn đánh nặng, và dù đã cố gắng phản công nhưng cuối cùng vẫn bị áp đảo.
「Momono onee-sama, yếu hơn em tưởng đó.」
「Ch-chẳng qua là lâu rồi không chơi nên tay bị cứng thôi. Cứ chờ đấy!」
Lời này không đơn thuần chỉ là mạnh miệng. Việc cầm lại cần điều khiển sau một thời gian dài đã giúp cô lấy lại phong độ như trước.
Hiệp hai. Lần này Momono là người ra tay trước.
Cô tận dụng sự cơ động của nhân vật, dùng liên hoàn các đòn đánh nhỏ để chặn đòn phủ đầu của đối phương.
「Ể, sao vậy đó?」
Không cho Kohhato đang bối rối có cơ hội phản công, cô tung ra một combo tất sát. Cơ thể cô vẫn nhớ rõ cách điều khiển.
Trên màn hình, gã khổng lồ bị một cú đấm móc hất tung lên trời, số lượng đòn đánh liên tiếp cứ thế tăng lên.
『You, Win!』
Giọng nói hệ thống thông báo chiến thắng của Momono.
「......C-cũng ghê gớm lắm đó, onee-sama. Nhưng trận đấu vẫn còn một hiệp nữa đó!」
「Nhào vô. Bên này cũng không để như hiệp một nữa đâu!」
Hiệp thứ ba trở thành một cuộc công phòng giằng co.
Kohhato dùng phòng thủ vững chắc để chống lại các đòn tấn công nhanh của Momono, rồi chớp lấy sơ hở trong một khoảnh khắc để phản công gây sát thương lớn. Nhưng Momono cũng không dễ dàng bị cuốn theo, cô nhanh chóng giữ khoảng cách và chờ cơ hội chuyển sang tấn công.
「Không để chị thoát đâu đó, onee-sama!」
「Câu đó của tôi mới đúng!」
Sau khi cả hai đã bào đi khoảng tám mươi phần trăm máu của nhau, không ai có thể kết liễu đối phương và thời gian đã hết.
Kết quả là Kohhato thắng nhờ điểm số.
「Làm được rồi đó, chiến thắng đó!」
「Grừừừ, thêm một trận nữa...... không phải. Đến đây là hết!」
Cất thẻ IC vào, Momono đứng dậy khỏi ghế.
「Ơ? Momono onee-sama, hết rồi sao đó? Em còn tưởng chúng ta đã nhanh chóng tìm thấy sở thích chung rồi chứ.」
Chính vì vậy nên cô mới dừng lại.
Đây đáng lẽ là một buổi hẹn hò để đưa ra kết luận rõ ràng là "không hẹn hò", nhưng vì đã lâu không chơi và trình độ của đối phương lại vừa tầm, cô đã lỡ phấn khích.
Cứ thế này thì sẽ bị cuốn theo nhịp độ của Kohhato mất.
「Vậy, tiếp theo chúng ta đi đâu đó?」
「Chị không có kế hoạch gì cả, cứ tùy hứng đi thôi.」
「Em không phiền đâu đó. Vì đây là một ngày để hiểu hết về Momono onee-sama mà.」
Đúng như đã tuyên bố, họ đi lang thang không mục đích.
Hiệu sách, cửa hàng đồ lưu niệm, cửa hàng đồ thủ công.
Tuy nhiên──.
「Cái này, em cũng đọc rồi đó. Quả nhiên nữ chính rất có sức hút đó.」
「Momono onee-sama cũng thích nhân vật này sao đó? Nhìn này. Em cũng dán sticker này trên điện thoại đó.」
「Em nghĩ màu này hợp với Momono onee-sama hơn đó. Này.」
Gu thẩm mỹ hay sở thích về đủ mọi thứ của họ lại trùng khớp một cách lạ lùng.
「......Không lẽ, em đã điều tra trước hết rồi đấy chứ?」
「Em không làm chuyện như vậy đâu đó.」
Momono chỉ còn cách tin vào câu trả lời của Kohhato. Dù gì thì đến cả cảm nhận về một cuốn manga cô vừa mới đọc hôm kia và chưa hề nói với ai cũng trùng khớp. Nếu đây là thành quả của việc điều tra trước thì phương thức thu thập thông tin chỉ có thể là thần giao cách cảm.
「......Nghỉ một lát đi. Đến quán đồ ăn nhanh nào đó thôi.」
「Em giao cho Momono onee-sama quyết định đó.」
「Lần này, đến lượt em chọn đi.」
「Được không đó?」
Nếu cửa hàng cô chọn lại hợp gu của Kohhato thì phiền phức──nghĩ vậy nên cô đã giao quyền quyết định, nhưng nơi cô bé hướng đến lại là cửa hàng yêu thích nhất của Momono trong số vô vàn chuỗi cửa hàng.
「Phì phì. Tiết lộ bí mật nhé, cái này là em đã kiểm tra dữ liệu từ trước rồi đó. Em biết đây là quán mà Momono onee-sama hay đến cùng bạn bè trong lớp.」
「À, ra là vậy.」
「Tất nhiên, em cũng thích sữa lắc và bánh táo của quán này đó.」
Việc thú nhận như vậy có nghĩa là những chuyện trước đó thực sự là trùng hợp ngẫu nhiên, hay nói cách khác là họ có cùng sở thích.
Đã bị phát hiện rồi thì việc hờn dỗi mà gọi một món mình không thích cũng thật ngớ ngẩn.
Cuối cùng, cả hai đặt cùng một món là sữa lắc dâu và bánh táo lên khay của mình, rồi ngồi đối diện nhau ở một chiếc bàn dành cho hai người.
「Quả nhiên em với Momono onee-sama, cảm xúc rất hợp nhau đó.」
Kohhato mỉm cười, ngậm ống hút của ly sữa lắc.
「......Vậy mà suất ăn định sẵn A với món chả lá tía tô cuộn thì lại không ăn cho được.」
「A, chỉ có món đó là ngoại lệ thôi đó! Chỉ có tía tô, mù tạt và hải sâm là em chịu không nổi thôi đó.」
「Phì phì, chị đây thì ăn được mù tạt nhé. Ăn sushi cũng phải có mù tạt mới đúng bài.」
「Quả là onee-sama! Tuyệt vời đó! Người lớn quá đó!」
「Hự!」
Tay cô bị nắm lấy qua bàn.
Cứ mãi giống nhau, nên cô đã cố gắng nhấn mạnh sự khác biệt, nhưng rốt cuộc trong bất kỳ tình huống nào thì tình cảm của cô bé dành cho cô cũng chỉ tăng lên.
「Hà......」
Một tiếng thở dài não nề bật ra.
「Sao vậy đó, onee-sama?」
「Chị mệt rồi...... Em nói bao nhiêu lần cũng không hiểu à? Chị hoàn toàn không có ý định hẹn hò với em.」
「Đó là vì chị có người khác trong lòng rồi đúng không đó?」
Cô im lặng gật đầu trước câu hỏi.
「Nhưng mà, người đó lại có người khác trong lòng rồi phải không đó?」
「Đúng vậy. Nói bao nhiêu lần thì em mới chịu từ bỏ đây?」
「......Onee-sama. Cảm ơn chị vì buổi hẹn hò hôm nay.」
Bất chợt, giọng của Kohhato trở nên dịu dàng.
Có lẽ cô bé đã chấp nhận lời khẩn cầu của cô, xem buổi hẹn hò hôm nay như một kỷ niệm đẹp và sẽ từ bỏ một cách đường hoàng.
「Vì chị đã dẫn em đến những nơi chị muốn đi suốt, nên cuối cùng em muốn chị đi cùng em đến một nơi em muốn đến, được không đó?」
「......Cũng được thôi. À, nhưng khách sạn mờ ám thì không được đâu nhé!」
Cô vội vàng đưa hai tay lên làm thành một dấu X lớn.
Với sự chủ động bí ẩn của Kohhato, cô cần phải xem xét đến cả tình huống tệ nhất. Nếu lỡ hứa hẹn một cách bất cẩn thì có thể sẽ tự đào hố chôn mình.
「E-em không có nghĩ đến chuyện đó đâu! Onee-sama biến thái!」
Tuy nhiên, ngạc nhiên là đối phương cũng đỏ mặt cúi gằm xuống, hai đầu ngón tay bối rối đan vào nhau.
「......Nh-nhưng mà, nếu onee-sama muốn, thì em... đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đó!」
「Đ-đã bảo là không được rồi mà! Chuyện này dừng ở đây! Nào, đi đâu đây?」
Cô gom cả cốc của Kohhato vào khay của mình rồi ném vào thùng rác.
「Vậy thì, xin hãy đi theo em đó. Thời gian cũng vừa đẹp rồi đó.」
Lại nắm lấy tay Momono, Kohhato bắt đầu bước đi.
Họ rời khỏi khu phố sầm uất trước nhà ga và hướng về phía khu văn phòng.
「C-cái gì?」
Đó là một hướng đi hoàn toàn bất ngờ. Cô bé bước đi thoăn thoắt không chút do dự, rồi đi vào từ cửa sau của một tòa nhà văn phòng nào đó.
「C-cái gì? Người nhà em làm việc ở đây à?」
Chân Momono tự động khựng lại.
Những tòa nhà như thế này là thế giới của người lớn, không liên quan gì đến cô. Việc bước vào khiến cô cảm thấy có một sự e dè tâm lý.
May mắn là trên hành lang không có ai khác nên họ không bị để ý.
「Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ đó. Nhưng vì có nhiều công ty khác nhau, nên nếu cứ đi lại với vẻ mặt thản nhiên thì cũng không ai để ý đâu đó.」
Đúng như lời nói, với thái độ bình thản, Kohhato cứ thế tiến về phía trước và nhấn nút '△' của thang máy. Chiếc hộp trống không rớt xuống ngay sau đó, và nút tiếp theo được nhấn là tầng cao nhất.
「Em có việc gì ở tầng này à?」
「Không ạ. Còn cao hơn nữa đó.」
Cả hai đi lên một cầu thang hẹp ở góc sàn.
「Này, chờ chút! Có sao không vậy? Làm thế này liệu có ổn không?」
「Em cũng không biết nữa ạ. Nhưng từ trước đến giờ em chưa bị phát hiện và la mắng lần nào đâu ạ.」
「Rốt cuộc là sao chứ?」
「Ở đây có báu vật của em đó ạ!」
Chẳng màng đến xung quanh, đến luật lệ hay những điều cấm kỵ, Kobato cứ thế tự do tiến bước.
Bằng bàn tay nhỏ bé, cô bé đẩy tung cánh cửa thép nặng trịch rồi lao ra sân thượng.
Nơi đây chẳng có một trang thiết bị nào. Chỉ là một khoảng sân bê tông bẩn thỉu vì dãi dầu mưa gió, được bao bọc xung quanh bởi một hàng rào lưới sắt để đảm bảo an toàn.
「Xem này!」
Kobato dang rộng hai tay.
Và ở đó, là cả một kho báu.
Tràn ngập trong ánh chiều tà đỏ rực, cửa kính của những tòa nhà cao tầng lấp lánh như những viên ngọc quý.
Khu phố với những tòa nhà mà cô vẫn ngỡ chỉ là những khối hộp vuông vức xếp cạnh nhau, giờ đây lại hiện ra như một hẻm núi bê tông với những hình khối phức tạp đổ bóng đan xen.
「Oa...」
Trước vẻ đẹp bất ngờ của thành phố vốn đã quá đỗi quen thuộc, Momono bất giác thốt lên kinh ngạc.
「Em muốn chị, người mà em vô cùng yêu quý, cũng được ngắm nhìn thứ mà em vô cùng yêu thích ạ.」
Nói rồi, Kobato mở cuốn sổ phác thảo ra.
Lật qua trang vẽ Momono đang luyện Karate, hiện ra trước mắt là một bức vẽ y hệt khung cảnh đang trải ra trước mặt họ.
Không, không hoàn toàn giống.
Góc của ánh hoàng hôn khác đi, nên hình dạng của những chiếc bóng nổi lên cũng khác.
「Phong cảnh này là báu vật của em, nhưng dù có cố gắng đến đâu em cũng không thể độc chiếm hay mang nó về được ạ. Vì vậy, em muốn độc chiếm những gì có thể. Em muốn chạm vào những gì có thể chạm tới. Em vừa ích kỷ lại vừa tham lam như vậy đấy ạ.」
Nghe những lời của Kobato, Momono cảm nhận được một luồng rung động chạy dọc sống lưng.
Chính Momono cũng không thể phân tích hay giải thích được lý do, nhưng cô bé lại—cảm động—trước sự thật rằng bản thân mình và khung cảnh này đã được xếp vào cùng một loại.
「...Momono có người khác thích rồi.」
「Em biết ạ. Nhưng điều đó không làm thay đổi sự thật rằng người em yêu quý nhất chính là chị ạ. Em muốn trở thành người ở gần chị nhất, được nắm tay chị.」
「Tình cảm của Momono, có lẽ sẽ không bao giờ hướng về phía cậu đâu.」
「Nếu là người đang yêu nhau thắm thiết thì chắc sẽ khó ạ, nhưng nếu người mình thích đang yêu đơn phương và vị trí bên cạnh vẫn còn trống, thì biết đâu một ngày nào đó tình cảm của họ cũng sẽ thay đổi ạ. Em nghĩ, có những mối quan hệ mà trước hết cứ hẹn hò về mặt hình thức, rồi tình cảm sẽ đến sau cũng chẳng sao ạ.」
Đây cũng là một sự mâu thuẫn.
Nó không đối xứng, mà méo mó.
Trong khi bản thân mong rằng Takana sẽ từ bỏ “tình cảm dành cho Kazuhiro” và một ngày nào đó sẽ quay về phía mình, thì cô lại nghĩ rằng chính mình sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ.
Theo đuổi và được theo đuổi.
Cũng có những cảm xúc mà chỉ khi nếm trải cả hai, người ta mới thực sự thấu hiểu.
Ít nhất thì cô có thể hiểu và đồng cảm với “tình cảm yêu mến” ngay thẳng đến mức quá đỗi thẳng thắn mà Kobato đang dành cho mình.
Cô lại một lần nữa hướng mắt về phía thung lũng giữa những tòa nhà cao tầng.
Mặt trời đã lặn sâu hơn lúc nãy, nên đây không còn là khung cảnh hoàn toàn y hệt nữa. Hình dạng của những chiếc bóng, sự phản chiếu của ánh sáng, tất cả đều đã thay đổi một cách chắc chắn.
Bất cứ thứ gì dù đẹp đến đâu cũng không thể trường tồn vĩnh cửu, và chính vì thế mà nó mới đáng quý.
Sau một thoáng suy nghĩ, Momono gật đầu.
Không phải là với Kobato, mà là sự chấp thuận cho câu hỏi trong chính nội tâm mình.
「Chúng ta sẽ không làm người yêu. Nhưng, tớ không muốn từ chối việc ở bên cạnh cậu với tư cách một người bạn. Như vậy có được không?」
「Em không phiền đâu ạ. Nhưng em sẽ không nhượng bộ việc chúng ta là “những người bạn có thể sẽ thăng cấp thành người yêu nếu có cơ hội” đâu. Em đã nói rồi mà, em là một người ích kỷ đấy ạ.」
Niềm vui và sự tự hào khi được yêu thương, một cảm giác mà cô chưa từng biết đến—không muốn từ bỏ nó, đó cũng chính là sự ích kỷ của Momono.
Không phải lúc nào các mối quan hệ cũng là đôi bên hợp tác và nắm tay nhau.
Cũng có thể tồn tại một mối quan hệ mà ở đó, cái tôi và cái tôi cùng thỏa hiệp để ở bên nhau.
Nghĩ lại thì, việc Momono ở bên cạnh Takana cũng là như vậy.
「A, phải rồi. Thêm một điều nữa. Hứa với tớ đi.」
「Chuyện gì ạ?」
Nghe Momono nói, Kobato nghiêng đầu.
「Ngày mai, hãy cùng đến chào hỏi người mà Momono thích. Nói với anh ấy rằng chúng ta đã quyết định làm “bạn bè” trong một mối quan hệ như thế này.」
「Chuyện đó thì quá đơn giản ạ.」
Chẳng biết từ lúc nào, hai cô gái đã nắm chặt tay nhau, cùng ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn.
Momono không còn nhớ ai là người đã đan những ngón tay vào trước.
(Hết)