Tập 5 - Bí ẩn bánh Macaron Paris - Chương 1: Bí ẩn bánh Macaron Paris (Phần 2)

Patisserie Kogi Annex Ruriko nằm cách ga Nagoya khoảng mười phút đi bộ về phía nam. Không nhộn nhịp như khu vực trước ga, nhưng nơi này có một cụm những tòa nhà thương mại, và chúng tôi bước vào một trong những tòa nhà như vậy ở ngay trước một ngã tư. Tường của tòa nhà bằng gạch xây, hoặc được ốp kiểu gạch có hoa văn giống như gạch xây, và được bao phủ bởi lớp thường xuân mơn mởn. Các biển hiệu được gắn trên hai cánh cửa đôi màu trắng. Trên những tấm biển hiệu có vẻ làm từ đồng thau đó được viết những chữ cái la-tinh, nhưng tôi không thể hiểu nổi vì chưa từng biết đến mấy từ mà chúng tạo thành. Chà, có lẽ là tên của cửa hàng.

Nằm dưới mái hiên là một tấm bảng đen dựng trên giá, trên đó có viết, “Cảm ơn sự ủng hộ của quý khách. Chúng tôi sắp mở dịch vụ mua mang về, bắt đầu từ ngày 20 tháng Chín.” Vậy nên việc Osanai không thể mang bốn loại macaron đi không phải vì lý do nghiêm trọng nào đó, mà đơn giản là vì cửa hàng chưa sẵn sàng cho việc đó.

Mặc dù chỗ này chỉ cách nhà ga một quãng ngắn, nhưng vẫn hơi xa nơi đông đúc náo nhiệt, tức là đây không phải vị trí tốt lắm, vậy mà bên trong lại vẫn khá đông khách vào thời điểm hiện tại, khoảng năm giờ. Mùi thơm ngọt ngào lan tỏa trong không gian cao và rộng, trong khi mặt bằng khá lớn, có hẳn một tủ kính trưng bày hình chữ L đã chiếm dụng kha khá diện tích, vì vậy không còn chỗ cho nhiều bàn ghế. Có lẽ họ ghép những bàn dành cho hai người lại với nhau khi cần. Một nhân viên mặc tạp dề đen, không túi tiến về phía chúng tôi.

“Chào mừng quý khách. Bàn cho bao nhiêu người ạ?”

Mắt Osanai vẫn dán chặt vào tủ kính trưng bày nên tôi trả lời.

"Hai."

“Bàn cho hai người.”

Một tấm bảng tên được gắn trên ngực người nhân viên, trên đó có ghi tên anh ta, Saeki, và một dòng chữ màu đỏ nói rằng người này vẫn đang trong quá trình đào tạo. Vì cửa hàng vừa mới mở, nên việc những người phục vụ còn thiếu kinh nghiệm là điều dễ hiểu.

Nhân viên phục vụ dùng tay chỉ vào chiếc bàn duy nhất còn trống.

“Xin hãy ngồi bàn cạnh cửa sổ kia. Quý khách có thể gọi món ở đây ạ.”

Có vẻ như chúng tôi phải gọi món trước khi đến bàn của mình. Khi chúng tôi đứng trước tủ trưng bày, người phục vụ đặt lên bàn chúng tôi một vật có ghi số 6, có lẽ là dấu hiệu cho biết bàn đã có người ngồi.

Vì Osanai đã nói về macaron, tôi tưởng đây là một cửa hàng chuyên về macaron, nhưng có đủ loại bánh được trưng bày trong tủ kính. Bên cạnh những chiếc bánh tôi nhận ra như Fraisier, Opera và Mont Blanc, còn có rất nhiều loại bánh khác mà tôi biết tên nhưng chỉ nhìn thấy một hoặc hai lần. Macarons chiếm một phần ba trong tủ kính. Một số có màu như rắc phấn, một số khác lại gần với màu cơ bản hơn, và thậm chí một số có hoa văn như vân đá cẩm thạch. Chỉ liếc một cái, tôi nhận ra Osanai đang nhìn say đắm vào những chiếc macaron, một nụ cười thoải mái kéo từ bên tai này sang tai kia.

Nhỏ hắng giọng và nhíu mày nhấn mạnh rằng.

“Như tớ đã nói trước đó, chúng ta sẽ gọi set Trà và Macaron. Tớ muốn cậu gọi Macaron vị quả hồng, và cậu có thể chọn bất kỳ loại nào mình thích cho hai cái còn lại.”

"Được rồi."

Sau khi xem xét những chiếc macaron trong tủ kính, tôi gọi món với nhân viên phục vụ phía sau quầy, trên bảng tên ghi rằng người này cũng đang trong quá trình đào tạo.

“Một set trà và macaron ạ. Về macaron thì em muốn vị quả hồng, chuối và ca cao.”

Được yêu cầu về chỗ ngồi đợi, tôi tiến đến chiếc bàn.

Cái bàn chúng tôi được dẫn đến nằm cạnh cửa sổ. Cả bức tường của cửa hàng hướng ra con đường rộng bốn làn xe đều được lắp cửa sổ. Tòa nhà bên kia đường có gắn một chiếc đồng hồ khổng lồ, kim đang chỉ năm giờ kém. Tôi đặt lưng lên chiếc ghế dễ chịu và hít một hơi ngắn. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ ăn macaron ở Nagoya trên đường về nhà sau giờ học. Với Osanai, đủ thứ chuyện có thể xảy ra.

Khi chúng tôi mới bước vào, cửa hàng vốn đã đầy khách. Tôi đếm được bằng mắt có mười hai cái bàn. Sau khi nghe bài giảng của Osanai, tôi đã cho rằng cửa hàng này nhắm chủ yếu đến đối tượng khách hàng trẻ tuổi, nhưng thực tế thì tệp khách hàng đa dạng hơn tôi nghĩ. Có nhiều nhóm hai người, nhưng cũng có một bàn sáu người, cũng như một vài khách hàng một mình ngồi rải rác. Một người phụ nữ nở nụ cười rạng rỡ, bỏ qua hết mọi phép tắc ngay khi thảy một chiếc macaron vào miệng; một người khác tức giận đập nát chiếc Mont Blanc bằng một cái thìa trong tay phải, trong khi nghịch điện thoại di động bằng tay trái. Rồi thậm chí còn có một cô gái mặc đồng phục đang chỉnh lại tóc, mở hộp phấn và bỏ rơi món tráng miệng của mình.

Ngoài ra, khách hàng hầu như toàn là nữ. Bao gồm cả tôi, chỉ có hai khách hàng nam. Người kia là một người đàn ông đeo kính mặc vest, một chiếc máy tính xách tay mỏng đang mở trên bàn. Anh ta hẳn phải rất can đảm mới có thể làm việc trong một cửa hàng nơi mùi hương ngọt ngào không ngừng cuộn lên thế này. Hoặc có lẽ anh ta là một tín đồ cuồng nhiệt với đồ ngọt và muốn ghi lại những gì mình đã ăn trên máy tính xách tay.

Tôi bình tĩnh ngó quanh cửa hàng và thấy rằng so với vẻ bên ngoài theo phong cách cổ tích với phần đơn điệu và không có trang trí, không gian bên trong mang lại cảm giác thật sang trọng. Phía bên kia tủ trưng bày là một bức tường kính, qua đó ta có thể nhìn thấy nhà bếp, nơi một người đàn ông mặc áo và đội mũ đầu bếp đang nhào bột. Có lẽ anh ta sẽ ở trong đó cả ngày, nhào bột rồi lại nhào bột không vì lý do gì khác ngoài việc để khách hàng xem.

Có hai cánh cửa màu trắng trên bức tường đối diện với lối vào. Một cánh cửa dẫn đến nhà vệ sinh, cánh cửa còn lại có gắn bảng ghi dòng chữ tiếng Anh “STAFF ONLY” (CHỈ DÀNH CHO NHÂN VIÊN), nên có lẽ nó dẫn đến một phòng dành riêng cho nhân viên.

Osanai vẫn còn nán lại trước tủ trưng bày. Lạ thật, chẳng phải nhỏ đã quyết định món muốn gọi rồi sao? Nhỏ ấy đang đau đầu về điều gì vậy? Tôi vừa định đứng dậy và hỏi nhỏ ấy xem liệu có chuyện gì xảy ra không, nhưng đúng lúc đó thì nhỏ bắt chuyện với người phục vụ, và có vẻ nhỏ đã xong rồi.

Osanai bước đến bàn tôi đang ngồi với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường. Nhỏ cúi gằm đầu xuống trông có vẻ ngơ ngác, như thể đang loay hoay ở ngã ba đường cuộc đời, và không biết phải làm gì.

“Có chuyện gì thế?”

Thấy vậy tôi hỏi và nhận được một nụ cười yếu ớt.

“Chờ tớ một lát.”

Nhỏ ngồi xuống và ngoái đầu lại, nhìn quanh cửa hàng như tôi đã làm trước đó, và khuôn mặt nhỏ bỗng trở nên u ám. Hẳn đã có điều gì đó mà nhỏ nhận thấy, vậy mà tôi không thể nhìn ra có điều gì có thể làm nhỏ khó chịu cả. Sợ mình đã lỡ bỏ qua điều gì, tôi cũng lại nhìn xung quanh.

Dựa trên chiều cao và góc nhìn của Osanai, thứ khiến biểu cảm của nhỏ thay đổi không phải là một phần của nội thất, mà có lẽ là một khách hàng khác. Ví dụ, quanh chiếc bàn gần chỗ chúng tôi nhất là ba người phụ nữ lớn tuổi đang cười đùa trò chuyện. Nhóm đó có vẻ như gọi set macaron và trà đen, vì mỗi người đều có một ấm trà, tách trà, thìa cà phê, một chiếc ấm nhỏ chắc để đựng đường, một bình đựng sữa, cũng như một chiếc macaron màu sắc trên một chiếc đĩa nhỏ. Không có gì bất thường cả… hay là có?

“Thực sự không có.”

Tiếng lẩm bẩm của Osanai như một lời gợi ý. Đúng vậy, trên cái bàn của ba người kia thiếu mất thứ mà nó phải có. Cảm thấy hơi bực bội vì đã không hiểu ra được mà không cần gợi ý, tôi nói.

“Đúng vậy, không có gì để lau tay cả.”

Osanai im lặng gật đầu.

Không thấy có khăn ướt, giấy ướt hay giấy ăn ở đâu cả.

“Không biết nhân viên ở đây có quên không nhỉ.”

Nghe tôi nói vậy, nhỏ khẽ lắc đầu.

“Có rất nhiều cửa hàng như thế này. Những cửa hàng cao cấp và những cửa hàng muốn tạo ấn tượng là một cửa hàng cao cấp thì không cho khăn ướt đâu. Làm như thế quá Nhật Bản, vì vậy họ không làm để tạo ra bầu không khí chân thực hơn.”

Hừm…

“Bầu không khí chân thực hơn à…”

Tôi nghĩ rằng nếu lý do đã như vậy thì cũng không làm thế nào được, còn Osanai thì thẳng thừng tuyên bố quan điểm của nhỏ về vấn đề này.

“Về mặt này, tớ thích phong cách Nhật Bản hơn.”

Tôi có thể hiểu tại sao nhỏ lo lắng, vì trong khi các bánh khác và đồ uống thì không sao, nhưng macaron lại phải dùng tay để ăn. Osanai bất ngờ đứng dậy.

“Tớ sẽ đi rửa tay.”

“Được. Tớ cũng muốn rửa tay, vậy mình thay phiên nhau rửa đi. Chúng ta có thể trông đồ đạc của nhau.”

"Cảm ơn."

Tuy nhiên, nhà vệ sinh có vẻ đã có người, nên Osanai đứng trước cánh cửa đó trong tư thế hoàn toàn bất động. Lưng thẳng, mà có lẽ đó là tư thế đứng khá tinh tế, nhưng vóc dáng thấp bé không may khiến nhỏ trông giống như một đứa trẻ đang đứng chào cờ trong một cửa hàng lạ lẫm vậy.

Một nhân viên phục vụ tập sự bước tới bàn tôi ngồi, tay cầm chiếc khay và cúi người.

“Cảm ơn vì đã đợi. Đây là set Trà và Macaron.”

Tôi nghĩ anh ấy hẳn phải biết rằng chúng tôi có hai người vì đồ đạc của Osanai vẫn còn ở trên ghế, nhưng không chút do dự, anh xếp set đồ trà trước mặt tôi, sau đó xoay chiếc đĩa nhỏ đựng bánh macaron vài độ trước khi đặt xuống bàn.

Tất nhiên, tôi đã từng nghe về macaron và thấy ảnh chúng trước đây, nhưng nay là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy thức này. Thật đáng quan ngại khi tưởng tượng cảnh Osanai sẽ nói những gì nếu nhỏ biết về điều này, dẫu những hình ảnh tôi từng thấy là ảnh chụp góc gần không thể hiện chính xác kích thước chiếc bánh, nên tôi luôn có ấn tượng rằng macaron trông giống cái bánh hamburger nhiều màu sắc vậy. Hình dạng được tạo thành bởi hai miếng bánh quy hình bán cầu dẹt và kẹp một ít bột ở giữa gợi nhắc tới hamburger, nhưng giờ khi nhìn thấy hàng thật, kích thước của nó hoàn toàn khác biệt. Ba chiếc thì không, nhưng hai cái macaron thì chỉ vừa lòng bàn tay.

Cái màu cam hơi sắc đỏ đậm có lẽ là vị quả hồng. Màu vàng tươi là chuối, và màu nâu sẫm là ca cao. Những chiếc macaron xếp thành hình tam giác ngược từ hướng nhìn của tôi. Gần tôi nhất là vị quả hồng, còn vị chuối và ca cao tạo thành hàng ngang ở phía sau. Mà trong macaron vị quả hồng, hồng được dùng làm nhân hay được cho vào bánh quy bên ngoài? Hay là cả hai.

Tôi muốn chạm thử, nhưng lại do dự, vì tôi vẫn chưa rửa tay. Trước tiên, hãy rót đầy tách trà đen đã. Vừa nghĩ đến việc rót trà, đúng lúc giơ tay lên, thì nhân viên phục vụ đã lại đến.

“Cảm ơn vì đã đợi.”

Lần này, anh ấy mang set của Osanai đến, và thêm một lần xoay chiếc đĩa nhỏ một chút trước khi đặt nó lên bàn. Đối với một người thích đồ ngọt như Osanai, việc được phục vụ đem đồ ngọt đến trước ngay mặt hẳn sẽ khiến trái tim nhỏ rụng rời, nhưng thật không may, nhỏ không có ngồi ở đây. Tôi liếc nhìn về phía phòng vệ sinh và không thấy ai đứng bên ngoài lúc này. Trong khi đó, nhân viên phục vụ đã lui đi, tôi thấy anh ta đang loanh quanh ở phía bên kia tủ trưng bày.

Tôi rót đầy tách trà đen. Tôi muốn thêm đường, nhưng không biết được macaron ngọt như thế nào, nên quyết định sẽ đưa ra phán đoán sau khi cắn thử một miếng. Tuy không thích đồ ngọt lắm, nhưng tôi thấy trong mình có một cảm giác mong đợi phấn khích. Nếu Osanai coi trọng Patisserie Kogi Annex Ruriko đến vậy, thì macaron của họ sẽ có vị như thế nào?

Đúng lúc đó, đột nhiên có tiếng nhạc vang lên.

Đó là âm thanh của một nhạc cụ bằng đồng có âm vực cao. Giai điệu này… đó là bản Ồ, Đồng cỏ xanh tươi. Không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi quay lại và phát hiện từ bức tường của tòa nhà đối diện bên kia đường, trên chiếc đồng hồ khổng lồ có mấy con rối trang trí đang chuyển động. Kim đồng hồ chỉ năm giờ, và những con rối mang hình dạng những chú lùn râu trắng đang di chuyển ì ạch bởi một cơ chế nào đó để bổ rìu xuống khúc củi. Mặc dù có cửa sổ ngăn cách giữa bên trong cửa hàng và ngoài đường, nhưng thật đáng ngạc nhiên là âm nhạc vẫn lớn đến vậy. Sau khi lấy lại bình tĩnh và nhìn xung quanh mình, không có khách hàng nào khác có vẻ bối rối, vậy chắc đó chỉ là tín hiệu báo thời gian bình thường ở khu này thôi.

Hiểu rằng không có gì bất thường xảy ra, tôi quay mặt về phía trước với cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa ngượng ngùng. Cửa phòng vệ sinh mở và Osanai bước ra từ bên trong. Tính theo thời gian, có lẽ nhỏ không thấy cảnh tôi bị đồng hồ làm cho giật mình đâu.

Như thể không thể ngăn cản sự vui sướng và mong chờ đã dâng lên đến đỉnh điểm, và có lẽ vì nhỏ đã cố gắng mà không thể kiềm chế nụ cười của mình, đôi môi Osanai trông cứ giật giật. Nghĩ rằng giờ đến lượt tôi đi rửa tay, tôi ngồi đợi nhỏ về đến chỗ ngồi.

Tuy nhiên, Osanai dừng lại khi chỉ còn cách bàn một bước nữa. Nhỏ nhìn chằm chằm vào một điểm trên mặt bàn, nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống bàn.

“Cái gì thế, Kobato?”

Không biết nhỏ đang ám chỉ điều gì, tôi nhìn theo ánh mắt của Osanai. Bên phía bàn của nhỏ có một bộ trà và bánh macaron giống hệt tôi, với ấm trà, tách trà, thìa cà phê, lọ đường, bình đựng sữa, đĩa nhỏ đựng bánh macaron…

“Hử?”

Những chiếc macaron khác với của tôi. Một chiếc macaron màu xanh lá cây, một chiếc macaron màu nâu, một chiếc macaron màu vàng vân trắng, cùng như một chiếc macaron hai màu, với màu hồng đào và trắng. Tất nhiên, hương vị bánh sẽ khác nhau, nhưng đó không phải là vấn đề.

“Có bốn cái.”

“Ừ, có bốn cái.”

“Cậu đã gọi bao nhiều cái?”

"Ba."

“Nhưng ở đây, có…”

“Bốn.”

…Ôi trời.

Một loại bánh ngọt kiểu Pháp gồm hai hoặc nhiều lớp bánh bông lan và dâu tây với kem tươi. Một loại bánh Pháp được làm từ nhiều lớp bánh bông lan hạnh nhân ngâm trong xi-rô cà phê, thêm lớp phủ sô-cô-la ganache đánh mịn và kem bơ cà phê kiểu Pháp và dùng một lớp sô cô la chảy để đổ mặt bánh. Một món tráng miệng làm từ hạt dẻ ngọt nghiền dưới dạng sợi như sợi bún, phủ kem tươi. Phiên bản tiếng Nhật của một bài dân ca Slovakia, Horela lipka horela. Tên bài hát có nghĩa là "Cây chanh đang cháy, đang cháy".