Lúc đó là giữa tháng Chín, vừa mới qua học kỳ hai, thời điểm mà mồ hôi người ta vẫn vã ra vào buổi chiều, còn buổi sáng thì mang đến cơn gió lành lạnh, và có những lúc, ta sẽ được ngắm nhìn bầu trời lốm đốm mây trắng mây xám báo hiệu mùa thu về. Vào một cái ngày như vậy, sau giờ tan trường, tôi đang ngồi trên một chuyến tàu lạch cạch hướng đến Nagoya, trong đầu ngập tràn những câu hỏi.
Từ nơi tôi sống, thành phố Kira, mất không đến hai mươi phút để tới Nagoya bằng tàu cao tốc. Hoàn toàn nằm trong khả năng di chuyển nếu tôi muốn, nhưng thực ra tôi lại chưa từng tới Nagoya, trừ việc đến đó để chuyển sang tàu Shinkansen. Còn lý do tại sao giờ đây tôi lại đang ngắm nhìn khung cảnh phố phường buổi chiều trên đường tới thành phố nói trên, tất nhiên là vì Osanai đã kéo tôi đi.
Từ khoảng cuối kỳ nghỉ hè năm nhất cao trung, đã nhiều hôm tôi về nhà muộn. Khi bị hỏi về chuyện đó, tôi đã tận dụng thỏa thuận của mình với Osanai, thỏa thuận mà theo đó chúng tôi có thể dùng nhau làm cái lý do để thoát khỏi những tình huống nguy hiểm, và đã giải thích rằng mình về muộn vì phải chuẩn bị cho lễ hội văn hóa. Giờ tôi đã thoát khỏi tình huống khó khăn của mình, đến lượt tôi phải giúp ích cho Osanai. Tôi đã nghĩ đến chuyện mình sẽ bị bắt phải lau cửa sổ hoặc nhổ cỏ trong vườn, nhưng nhỏ lại nghĩ đến chuyện khác.
"Chúng ta cùng đi Nagoya vào thứ sáu tuần tới nhé", nhỏ nói.
Tàu cao tốc từ Thành phố Kira đến Nagoya bố trí những hàng ghế đôi quay mặt vào nhau. Vẫn còn sớm cho đến giờ cao điểm buổi tối, nhưng chuyến tàu ngược chiều vào ga vừa lướt qua chúng tôi đã chật cứng. Ngược lại, trên con tàu đã rời ga mà chúng tôi đang ngồi hầu như chẳng có ai cả, và hai người chúng tôi đang chiếm dụng số ghế dành cho tới bốn người. Osanai trải một cuốn tạp chí trên đùi, và mặc dù khuôn mặt nhỏ không có biểu cảm đặc biệt gì, nhưng việc nhỏ rung chân có nghĩa là nhỏ đang rất tận hưởng. Tôi đã đi cả chặng đường đến đây thắc mắc liệu mình có nên nói ra câu hỏi đó không, nhưng giờ chỉ còn cách Nagoya mười phút theo lịch tàu, chắc chắn là tôi nên hỏi thôi. Nhỏ kéo tôi đến Nagoya để làm gì?
“Nói đi, Osanai.”
Nhỏ đột ngột ngừng rung chân và ngẩng đầu lên.
"Ơi?"
“Để cảm ơn vì đã giúp đỡ tớ, tớ đảm bảo sẽ làm như cậu muốn, nhưng ừm, tớ có thể hỏi cậu một câu được không, nếu cậu đồng ý?”
Osanai nghiêng đầu, vẻ mặt lộ rõ bối rối.
“Về chuyện gì?”
Nhỏ hỏi. Với thái độ trơ tráo, có thể nhỏ đã cung cấp cho tôi đủ thông tin để suy luận được mục đích của chuyến đi. Nếu vậy, thì vẫn còn quá sớm để hỏi đáp án. Trước tiên tôi nên sắp xếp các manh mối.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về điều đó thì Osanai lẩm bẩm "À" và gật đầu vẻ hiểu ý.
“Đúng rồi, tớ vẫn chưa nói với cậu về việc chúng ta đang làm.”
“À, vậy là cậu định nói cho tớ biết à.”
“Chúng ta sẽ đến một cửa hàng mới khai trương có tên là ‘Patisserie Kogi Annex Ruriko’ để thử món macaron mới của họ.”
Tôi đã lường trước được điều đó, nhưng vẫn còn một câu hỏi nữa.
“Sao cậu lại đưa tớ theo?”
“Theo tạp chí này, có tới bốn hương vị độc bản dành riêng cho mùa thu.”
Nhỏ đập tờ tạp chí vào đùi rồi nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ.
“Cậu chỉ có thể chọn ba loại macaron cho một set Trà và Macaron.”
Tức là, tôi sẽ phải gọi món còn lại cho nhỏ. Tôi cũng lường trước điều đó. Vậy thì, câu hỏi cuối cùng sẽ là…
“Cậu không thể bỏ qua được sao?”
Sau câu hỏi của tôi, một nụ cười buồn hiện lên trên khuôn mặt Osanai khi nhỏ nhìn trân trân về phía đường chân trời qua ô cửa sổ.
“Nếu tớ có thể làm được… thì đã không khó khăn đến thế…”
Khi nhìn nghiêng Osanai như vậy, trông giống nhỏ như một vị tử đạo đang chịu đựng số phận của mình.
“Bây giờ, để tớ giảng cho.”
Osanai bất ngờ nói vậy, có vẻ như nhỏ đang rất phấn khích.
Tàu vừa qua một ga trung gian, điểm dừng tiếp theo sẽ là Nagoya. Osanai chỉnh lại tư thế ngồi, thẳng lưng và hắng giọng.
“Có một thợ làm bánh tên là Haruomi Kogi. Ông ấy đã đến Pháp ngay sau khi tốt nghiệp trung học, và đã trải qua khóa đào tạo chuyên sâu tại một tiệm bánh nổi tiếng trong mười năm. Tên của tiệm bánh đó viết bằng tiếng Pháp, vì vậy tớ không thể phát âm được. Nếu họ có thêm cách viết Katakana thì sẽ hay hơn. Dù sao thì, sau khi trở về Nhật Bản, ông ấy đã làm việc cho một khách sạn ở Thành phố Nagoya, nhưng khi ba mươi tuổi, ông đã rời gia đình và Nagoya để mở một cửa hàng riêng của mình có tên là ‘Patisserie Kogi’ tại Jiyugaoka, Tokyo.”
“Vậy ông ấy một mình công tác ư?”
Osanai bặm môi khi bị cắt lời.
“Tớ không nghĩ cậu có thể gọi việc tự kinh doanh là công tác đâu.”
Cũng đúng, đâu ai khác cử ông đến đó đâu.
“Vậy thì cậu gọi nó là gì?”
“Làm việc xa nhà… Tớ đoán vậy?”
“Nghe có vẻ không đúng lắm.”
“Không quan trọng.”
Nhỏ nạt tôi.
“Theo một bài phỏng vấn trên tạp chí Macaronage hàng tháng, Kogi Haruomi đã nói thế này về việc mở cửa hàng ở Tokyo…”
Vừa nói, Osanai vừa lấy một túi nhựa đựng tài liệu từ cặp của mình, bên trong có một tập giấy cắt dán từ tạp chí. Nhỏ chọn một tập, đưa lên trước mắt và bắt đầu đọc.
“‘Tôi muốn thử sức mình trong một thế giới lớn hơn. Nếu tôi có thể vượt qua rào cản cao nhất, tôi sẽ không còn sợ bất cứ điều gì nữa.’”
“Quả là một người tích cực.”
“Nhân tiện, ông ấy là một người khá điển trai.”
Nhỏ quay tờ giấy về phía tôi. Có một bức ảnh màu chụp một người đàn ông mặc đồ đầu bếp đang khoanh tay và mỉm cười tươi tắn. Nhìn qua, từ ông toát lên vẻ cục cằn, nhưng lại có một khuôn mặt cân đối. Ông trông khoảng ba mươi tuổi. Biểu cảm khuôn mặt và tạo dáng cho thấy một người tràn đầy sự tự tin, nhưng tôi cảm thấy chiếc vòng cổ bạc đeo trên cổ ông không hợp cho lắm. Những ngón tay thon thả và không đeo trang sức duỗi ra từ cánh tay đang khoanh lại. Móng tay của ông cũng được cắt tỉa cẩn thận, không ngoài mong đợi.
Tất nhiên, điều thực sự ấn tượng tôi không phải là cuộc phỏng vấn hay bức ảnh của Kogi Haruomi, mà bởi việc Osanai mang chúng theo. Tôi không nghĩ được rằng nhỏ mang chúng chỉ để cho tôi xem đâu, vì vậy có lẽ là để cho nghiên cứu của nhỏ. Mặc dù Osanai vẫn hay la cà khắp các cửa hàng đồ tráng miệng sau giờ học, nhưng ý nghĩ nhỏ ấy cắt các trang tạp chí và mang chúng đi khắp nơi chưa bao giờ xuất hiện trong đầu tôi.
Bỏ qua vẻ mặt kỳ lạ của tôi, lúc này vừa ngưỡng mộ vừa ngạc nhiên, Osanai lôi bài viết tiếp theo từ trong tập tài liệu.
“Patisserie Kogi đã thành công với trọng tâm cung cấp trải nghiệm ẩm thực trong nhà và trở nên nổi tiếng. Kogi được mời tham gia mở các gian hàng tại một khu bách hóa ở Shinjuku và một khu khác ở Nihonbashi cho các sự kiện đặc biệt. Cả hai đều được đón nhận nồng nhiệt và ba năm sau khi khai trương cửa hàng đầu tiên, ông đã mở cửa hàng thứ hai tại Daikanyama, có tên là Patisserie Kogi Daikanyama. Cửa hàng cũng phát triển mạnh mẽ và bằng cách việc liên tục đánh bại các đối thủ khác trong khu phố cạnh tranh khốc liệt như vậy, cái tên Kogi Haruomi đã càng trở nên vững chắc. Vào thời điểm đó, ông bắt đầu nuôi ria mép. Nó khiến ông trông già dặn hơn.”
Trong khi nói, nhỏ cho tôi xem một tấm ảnh cũng cắt từ tạp chí. Lần này là một bức ảnh chụp ông ấy đang nhìn một miếng bột. Bộ ria mép đen có ấn tượng mạnh, và trong khi tôi có thể hiểu tại sao Osanai lại nghĩ rằng ông ấy trông già hơn, người đàn ông này dường như tỏa ra hào quang trang nghiêm của một người thành đạt, điều mà tôi không đặc biệt ghét. Các phụ kiện ông mang theo dường như không thay đổi so với cuộc phỏng vấn trước, nhưng có lẽ vì dáng điệu ông đang đứng, nên không thể nhìn được chiếc vòng cổ. Tôi liếc qua bài báo và đọc được rằng Kogi được hỏi về việc ông làm gì vào những ngày nghỉ, ông trả lời, "Hầu hết thời gian, tôi trở lại Nagoya để thăm vợ và con gái. Nhờ sự hỗ trợ của gia đình mà tôi có thể tập trung vào công việc của mình." Nghe có vẻ như một cuộc sống khá vất vả, nhưng chắc cũng đỡ hơn bởi thực tế là ông có thể đi và về chỉ bằng một chuyến Shinkansen.
“Và vào tháng Giêng năm nay, cuối cùng đã có thông báo rằng ông ấy sẽ mở một cửa hàng khác ở Nagoya. Đó là nơi chúng ta sẽ đến hôm nay, Patisserie Kogi Annex Ruriko, và đó là một chuyến khải hoàn đầy vinh quang của Kogi Haruomi. Nhưng tất nhiên, quan trọng hơn là…”
Osanai nói một cách dứt khoát khi nhỏ chìa ra một bài viết khác.
“Vì ở Nagoya nên tờ có thể đến đó sau giờ học.”
Bài báo thứ ba nhỏ đưa cho tôi có hình Kogi Haruomi với đôi má hóp nhẹ đang cười có chút bạo dạn. Ông vẫn mặc áo đầu bếp, nhưng có lẽ sở thích của ông đã thay đổi khi lớn tuổi hơn, vì ông không còn đeo chiếc vòng cổ nữa. Tôi lướt qua bài báo và phát hiện ra một câu trích dẫn thú vị: “Với cửa hàng mới của tôi ở Nagoya, tôi đang nhắm đến một hướng đi khác so với cửa hàng ở Tokyo. Điều quan trọng là nó chứa đựng những gì tinh túy đã tạo nên Patisserie Kogi, nhưng sẽ không thể có đột phá nếu tôi cứ tiếp tục làm như trước đây. Tôi muốn tạo ra một cửa hàng được làm nên bởi những nhạy cảm nữ tính, và tôi đã quyết định rằng nó sẽ được gọi là Patisserie Kogi Annex Ruriko.”
“Người ta viết rằng ông ấy muốn tạo ra một cửa hàng làm nên bởi những nhạy cảm nữ tính.”
"Chuẩn."
“Đó là loại cửa hàng gì thế?”
Osanai tỏ vẻ hơi chán nản.
“Không biết.”
“Có phải nghĩa là nó sử dụng đến mấy đường cong phải không?”
“Tớ sẽ ngạc nhiên nếu có bất kỳ sinh vật sống nào không có đường cong… Nhưng tớ cho rằng nó mang hơi hướng Tân nghệ thuật. Xin lỗi vì tớ không thể đưa ra cho cậu câu trả lời chính xác. Đối với tớ, bầu không khí trong cửa hàng rất quan trọng, nhưng nó chỉ xếp thứ hai.”
Tôi cho rằng macaron mới là số một.
Đọc bài viết, tôi cố gắng suy ra ý mà Kogi Haruomi đang muốn nói.
“…Dù gì thì đó là lý do tại sao tên cửa hàng là Annex Ruriko. Về cơ bản, Ruriko này không phải là tên của một người cụ thể, mà là một hình ảnh có ý nghĩa gợi lên bầu không khí nữ tính.”
Trong khi tôi đang thán phục cái phong cách này, Osanai nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
“Quản lý cửa hàng tên là Tasaka Ruriko.”
“À, thế à.”
“Khi Kogi Haruomi ngày càng bận rộn, người thực tế điều hành cửa hàng Jiyugaoka là Tasaka Ruriko, một người có nhiều thành tích trong các cuộc thi trong nước và là át chủ bài của Patisserie Kogi… Xin lỗi Kobato, tớ không mang theo bất kỳ thông tin nào về cô ấy. Tớ không bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ quan tâm đến vậy.”
“Không, ổn mà.”
“Tớ có thể mang chúng đến vào thứ Hai, nếu cậu muốn.”
“Tớ ổn.”
“Hoặc ngày mai.”
"Không sao đâu, Osanai. Cảm ơn, tớ rất cảm kích."
Tàu cao tốc chạy chậm lại. Với giọng nói bình thản, có tiếng loa thông báo tuyên bố rằng chúng tôi đã đến Ga Nagoya.
Jiyugaoka là một khu phố cổ kính, thời thượng theo phong cách Châu Âu thuộc khu Meguro, thủ đô Tokyo, Nhật Bản. Nơi đây được biết đến với các cửa hàng thời trang đầy phong cách, cửa hàng nội thất và cửa hàng đồ ngọt. Daikanyama là một khu phố thuộc quận Shibuya, thủ đô Tokyo, Nhật Bản. Với mệnh danh là "Brooklyn của Tokyo", Daikanyama được biết đến là trung tâm thương mại và cửa hàng thời trang nổi tiếng. Art Nouveau (Tân nghệ thuật) là một trường phái quốc tế, một phong cách nghệ thuật, bằng cách sử dụng các đường thẳng không đối xứng, thường mô tả hoa lá hay các hình xoắn, hoặc là mái tóc đang bay trong gió của người phụ nữ.