Khách hàng nối nhau không ngừng kéo tới Patisserie Kogi Annex Ruriko. Những tiếng cười thân mật, âm thanh khe khẽ của chén đĩa bằng sứ va vào nhau, rồi đến tiếng leng keng của một chiếc nĩa chạm nhẹ vào đĩa vang đến tai tôi. Một mùi thơm ngọt ngào mà tôi đã hằng quên cũng quay trở lại đâu đây.
Một chiếc nhẫn bên trong một cái bánh macaron… chắc chắn là thứ vượt quá sức tưởng tượng của chúng tôi.
Tôi mất một chút thời gian để nắm bắt tình hình, còn Osanai đã lấy lại nhịp điệu tỉnh táo của mình trước.
“…Xin lỗi, nhưng để phải kiểm tra lại, đây không phải là món quà sinh nhật đầy phong cách của cậu đâu đúng không?”
“Tất nhiên là không. Tớ còn không biết chúng ta sẽ ăn macaron mãi đến khi lên tàu và còn phải hỏi cậu về điều đó. Tớ cũng không biết hôm nay là sinh nhật cậu.”
Osanai lắc đầu.
“Không, hôm nay không phải sinh nhật tớ.”
Ờ thì, không phải tôi là người nhắc đến chuyện này. Dù vậy, nhỏ vẫn nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
"Nhưng mà, cậu cũng không phải người có thể coi thường được, Kobato. Có thể có manh mối nào ở đâu đó để cậu suy luận ra từ trước."
“Tớ mừng khi được cậu đánh giá cao như vậy, nhưng tớ không giỏi đến thế đâu.”
“Có phải khen đâu…”
Ồ, vậy à…
Gạt điều đó sang một bên, tôi nhìn chiếc nhẫn bên trong cái bánh macaron. Nó có màu vàng, và được gắn chặt vào trong sô cô la. Tôi không biết đó là kiểu nhẫn như thế nào chỉ từ những gì nhìn được ở phía trên. Cũng không thể đánh giá được đó là một món đồ chơi rẻ tiền hay nhẫn vàng thật. Tuy nhiên, khả năng nó có thể đắt tiền khiến cuộc thảo luận của chúng tôi trở nên khó xử hơn một chút.
“Cũng may là cậu đã không bất cẩn.”
Tôi nhận được một cái gật đầu từ nhỏ. Nói thẳng ra, số lượng macaron tăng hay giảm không phải là vấn đề đáng kể… tất nhiên là không tính đến cảm xúc cá nhân của Osanai. Nhưng khi liên quan đến chiếc nhẫn vàng, nó có thể phát triển thành một vụ án, tùy tình cảnh. Cái thái độ không chịu xuôi theo kế hoạch vạch bởi kẻ nào đó của Osanai đã cứu vãn tình thế.
“Chúng ta phải làm gì với cái này?”
Osanai giơ ngón trỏ lên.
“Giao cho nhân viên.”
Tiếp tục, nhỏ giơ ngón giữa ra.
“Giao nó cho cảnh sát.”
Nhỏ giơ ngón đeo nhẫn lên.
“Cứ để yên mà không làm gì cả.”
Cuối cùng, nhỏ giơ nốt ngón út.
“Hoặc chúng ta có thể bỏ nó vào túi.”
“Không! Là tiểu thị dân, chúng ta tuyệt đối không thể làm như vậy!”
“Tớ chỉ liệt kê các lựa chọn thôi.”
Nhỏ thản nhiên phát ngôn, rồi quay đi. Có chút vệt sáng phản chiếu trên khuôn mặt của Osanai, nhưng không tới mắt nhỏ, nên dường như nhỏ không nhận ra.
“…Để quyết định nên làm gì với chiếc nhẫn, tớ nghĩ chúng ta cần tìm hiểu lý do tại sao cái bánh macaron có chiếc nhẫn lại ở trên đĩa của tớ, ít nhất là ở một mức độ nào đó.”
“Cậu nói phải. Trước tiên, tớ cho rằng chúng ta nên tìm hiểu xem nó đến từ đâu.”
"Đúng."
Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn chưa thảo luận về nơi làm ra cái macaron thứ tư này. Đó là vì chúng tôi đã gặp một chiếc bánh macaron xuất hiện ở một cửa hàng bán macaron, nên chúng tôi đã cho rằng đó là một trong những sản phẩm của cửa hàng này. Nhưng tình hình đã thay đổi.
“Đây có phải là macaron do cửa hàng này làm ra không? Hay là có người tự làm ở nhà rồi mang vào?”
Sau khi nghe câu hỏi đó của tôi, Osanai giơ lớp bánh quy mà nhỏ đã bóc ra khỏi chiếc macaron trước đó lên cao, rồi nhìn nó như con đại bàng đang nghiên cứu món mồi của mình.
“…Diềm sạch sẽ, thậm chí còn có được kết cấu đặc trưng. Kích thước của cả hai mặt macaron đều giống nhau, nên không thể là tác phẩm của người nghiệp dư, và tớ không nghĩ nó được làm bởi một thợ làm bánh bên ngoài.”
“Diềm?”
“Đó là phần ở dưới cùng được tạo thành khi phần kem trứng đánh bông đã đông lại. Những người nghiệp dư thường không làm tốt thế này, và mỗi cửa hàng đều có một số điểm đặc trưng cho phần diềm bánh của mình. Diềm bánh hướng lên trên thế này giống với các loại macaron khác của Pattiserie Kogi.”
Nhỏ vừa nói vừa chỉ vào chỗ bánh macaron còn lại.
Đó là một chi tiết nhỏ nhưng tôi vẫn kiểm tra lại.
“Phần cậu đang cầm là lớp vỏ bánh macaron hay là một miếng bánh quy, đúng không?”
Osanai chỉ cho tôi xem lớp bánh quy bằng vẻ mặt nghiêm túc kỳ lạ giống như lúc ngồi ở trên tàu.
“Cái này chính là macaron. Cái gọi là macaron mà chúng ta thấy ngày nay thực ra là ‘món ăn ngọt sử dụng macaron’, chính xác ra, vì chúng có thêm các loại nhân kiểu như ganache kẹp giữa hai lớp macaron. Chúng thường được gọi là macaron parisien, người phát minh ra hình dạng của nó không ai khác chính là…”
“Nó chứa ganache á?”
“Kiểu nhân giống ganache. Để diễn đạt cho cậu có thể hiểu được, thì đó là một loại nhân nhuyễn mịn giống như sô-cô-la và kem tươi vậy.”
Cảm ơn vì đã giải thích.
Để tóm gọn lại cuộc thảo luận của chúng tôi…
“Tức là, chắc chắn là có người liên quan đến cửa hàng này đã làm ra cái macaron này, đúng không?”
“Đúng vậy, Kogi là món đặc sản của cửa hàng này mà.”
Khi đó có một khả năng mà chúng ta không thể bỏ qua.
“Vậy tớ tự hỏi liệu đó có phải là một tai nạn không? Nếu họ đeo nhẫn trong khi làm macaron, và nó rơi vào nhân sô-cô-la… ganache gì đó… thì sao?”
“Nghe hơi chướng tai chút đấy, nên chúng ta hãy thống nhất gọi nó là ganache đi.”
Sau lời mào đầu đó, Osanai suy nghĩ một lúc.
“Thật ra cũng có những thợ làm bánh đeo nhẫn khi làm việc. Tớ chưa từng thấy thợ làm bánh Nhật Bản nào như vậy, nhưng tớ nghĩ đã từng thấy một số thợ bánh ở Pháp hoặc một số quốc gia khác thì là có… nhưng tớ tin rằng ganache được ép ra từ túi bắt kem. Ngay cả khi một chiếc nhẫn rơi vào trong ganache, nó vẫn sẽ bị kẹt trong túi.”
“Vậy khả năng đây chỉ là tai nạn là rất thấp?”
Nhỏ gật đầu đáp lại.
Nếu vậy, điều đó có nghĩa là chiếc nhẫn đã được cố tình đặt trong cái bánh macaron. Có lý do gì để làm như vậy không?
Ít nhất thì cũng có một điều xuất hiện trong tâm trí tôi.
“Sẽ thế nào nếu có người có một lý do cần phải giấu chiếc nhẫn… và chỉ có một cái bánh macaron đang làm dở ở gần đó?”
Tôi tưởng tượng ra cảnh một tên trộm giấu chiếc nhẫn trong một cái bánh macaron ngay trước khi bị cảnh sát bắt giữ, do đó hắn có thể vênh mặt lên để cảnh sát khám xét cơ thể. Nhưng Osanai dường như đang nghĩ đến điều gì khác, vì nhỏ không đáp lại tôi mà với tay lấy chiếc bánh macaron hạt dẻ cười.
“Xin lỗi, để tớ thử…”
Nhỏ lẩm bẩm khi bắt đầu tách chiếc bánh macaron.
Tuy nhiên, Osanai không tách ra được luôn. Cuối cùng, mãi mới có một vết nứt xuất hiện trên bề mặt bánh quy và một lớp mỏng được gỡ ra khỏi mặt trên chiếc bánh, nhưng phần xốp bên dưới vẫn còn dính vào ganache.
Nhìn chiếc bánh macaron trông như một đống đổ nát với vẻ mặt buồn bã, Osanai lẩm bẩm.
“Đúng như tớ nghĩ. Macaron thường không thể bóc ra được.”
“Không phải chúng được dán lại với nhau à?”
“Không. Sau khi kẹp ganache giữa hai lớp macaron, cả cái bánh được để trong tủ lạnh suốt một ngày, trong thời gian đó ganache sẽ đông lại và dính vào macaron. Ngay cả khi cậu đem nó trở lại nhiệt độ phòng trước khi ăn, cậu cũng không thể tách hai mặt ra được. Macaron cũng không bị tách ra dù cậu lật hay lăn nó.”
Vậy là nhỏ đã từng lăn một cái trước đây rồi hả. Trông hình dạng của một chiếc macaron hẳn là đủ biết nó có thể lăn được, nên tôi có thể hiểu được cảm giác muốn làm điều đó thế nào.
“Nếu cậu bóp ganache vào lớp macaron bên dưới và để yên trước khi đặt lớp macaron trên lên, thì nó sẽ dễ dàng tách ra được. Nói cách khác, cái macaron này được cố ý làm như vậy.”
Tại sao?
Quá rõ ràng!
Mục đích là để dễ dàng tìm thấy và lấy chiếc nhẫn ra. Nếu một chiếc nhẫn được đặt trong một cái macaron được làm theo cách thông thường, sẽ không thể tháo chiếc nhẫn ra mà không làm vỡ bánh. Điều này có nghĩa là…
“Tớ tin rằng chiếc bánh macaron này được làm ra đặc biệt để đựng nhẫn.”
Đây không phải là một vụ tai nạn hay chôn giấu kho báu, mà cái bánh macaron được chế tác sao cho có thể nhét một chiếc nhẫn vào bên trong.
Nhưng liệu có ai thực sự đi làm thế không? Việc cho một vật kim loại vào thức ăn có vẻ quá đỗi bất thường đối với tôi. Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, Osanai liền đưa ra lời giải thích.
“Điều này không hiếm. Ở Pháp, họ giấu những hình nộm sứ trong bánh galette des rois, trong khi ở Anh, họ đặt nhẫn và đê vào bánh pudding Giáng sinh, và ở Mỹ, họ nhét lời nhắn vào trong bánh may mắn.”
“Đây đâu phải là nước Pháp.”
“Nhưng chúng ta đang ở trong một cửa hàng đồ tráng miệng Pháp.”
Chắc cũng kỳ kỳ nếu đi phản bác rằng chỉ vì đây là một loại bánh kẹo phương Tây mà nó phải tuân theo các tập quán phương Tây.
Nếu đúng như lời của Osanai, thì có nghĩa là có người muốn tặng nhẫn cho người khác nên đã chọn đặt nó vào trong một cái bánh macaron. Nghe có vẻ lập dị, nhưng theo một cách nào đó, lại rất lãng mạn. Chiếc nhẫn trông có vẻ đắt tiền nên tôi muốn trả lại trước khi có rắc rối xảy ra, nhưng chủ sở hữu ban đầu là ai?
“Rất có thể là nó được đặt hàng theo yêu cầu. Một khách hàng khác đã gọi một cái bánh macaron có đặt một chiếc nhẫn bên trong, và bằng cách nào đó nó đã vô tình nằm trên đĩa của tớ…”
Osanai nói đến giữa chừng thì ngừng lại. Có lẽ nhỏ sực nhớ ra rằng chiếc macaron bị thêm vào không thể là một lỗi cố ý của người phục vụ. Thật vậy, không có nghi ngờ gì về việc chiếc macaron có nhẫn này là do ai đó cố tình đặt vào.
Có một khả năng mà nhỏ chưa nghĩ tới.
“Nó không nhất thiết phải là yêu cầu đặt riêng từ khách hàng… nó có thể là một món của riêng của ai đó trong cửa hàng.”
Cửa hàng có thể bán macaron, nhưng không phải tất cả macaron ở đây đều phải là hàng để bán. Một thợ làm bánh trong cửa hàng có thể làm một chiếc macaron để sử dụng cho mục đích cá nhân như là để đựng nhẫn.
Gật đầu, Osanai hỏi.
“Tớ không nghĩ đến điều đó. Cậu nghĩ sao? Một sản phẩm được đặt làm riêng hay một món đồ thuộc sở hữu cá nhân?”
Khoanh tay lại, tôi nghiêng về một trong hai phương án, nhưng không chắc mình có thể chứng minh được không. Với tay lấy tách trà đen, tôi nhấp một ngụm, chỉ để thấy rằng trà đã hơi nguội mất rồi.
“…Có ba vấn đề đối với trường hợp nó là hàng được đặt làm theo yêu cầu.”
“Nhiều thế sao?”
"Đúng."
Tôi đặt tách trà xuống. Một tia sáng lóe lên trước mắt, nhưng vụt tắt trước khi tôi kịp thắc mắc nguyên nhân. Không để ý đến nó, tôi tiếp tục nói.
“Đầu tiên, họ sẽ phải để lại chiếc nhẫn cho cửa hàng. Tớ không chắc liệu cửa hàng có muốn giữ thứ đắt tiền như vậy không, vì họ không phải là ngân hàng.”
Khuôn mặt Osanai hiện rõ vẻ giác ngộ.
“Đúng vậy, nghe cậu nói thế, chắc chắn một cửa hàng sẽ không muốn được giao phó một việc như thế đâu.”
“Thứ hai, lỡ đâu người ta nuốt phải thì nguy, cho nên ngay cả khi họ có nhận được yêu cầu như vậy, có thực họ sẽ làm không? Về món galette des… gì gì đó mà cậu nhắc đến, tớ đã thấy một tờ quảng cáo về nó. Nhưng mà, tớ nhớ rằng nó có viết là những hình nộm bằng sứ được tách riêng với bánh.”
“Cậu nói đúng, nhiều cửa hàng ở Nhật Bản làm như vậy.”
“Đây là một tập tục không xuất phát ở Nhật Bản, vì vậy ngay cả khi cậu viết cảnh báo, ‘Có hình nộm bên trong! Xin đừng nuốt!’ một số người vẫn có thể vô tình nuốt nó và bị thương hoặc bị bệnh, và cửa hàng sẽ phải chịu trách nhiệm. Không có gì lạ khi họ để bức tượng riêng với bánh, và tớ nghĩ cậu cũng có thể cho là như vậy đối với chiếc nhẫn và bánh macaron.”
“Nếu như vậy, tớ không nghĩ đó là lỗi của cửa hàng, nhưng…”
Sau khi mở lời như vậy, Osanai lại gật đầu nhẹ.
“Tớ hiểu ý cậu.”
“Thứ ba, và là vấn đề đơn giản nhất, là cửa hàng này vẫn đang chuẩn bị cho dịch vụ mua mang. Có thể hơi bất công khi nhận đơn hàng tùy chỉnh theo yêu cầu trước mặt những khách hàng khác.”
Như thể không thể hoàn toàn đồng ý với quan điểm đó, Osanai vẫn im lặng.
Tôi đã nêu ra ba vấn đề, nhưng khi nói về chúng, tôi cảm thấy rằng những vấn đề này đều có thể giải quyết được.
“Nhưng tớ tự hỏi… Hai vấn đề đầu tiên có thể được giải quyết nếu cửa hàng làm ra một cái macaron có thể dễ dàng tháo rời và để cho khách hàng tự cho nhẫn của họ vào.”
“À, điều đó không thể được.”
Nhỏ trả lời.
“Nhẫn cắm khá sâu trong lớp ganache, và không có vết nứt nào trên cả macaron và ganache. Chiếc nhẫn đã được đưa vào khi ganache còn mới và chưa cứng lại.”
Tôi đã không để ý điều đó. Tôi biết mà, việc quan sát sẽ toàn diện hơn nếu chúng ta kết hợp nhiều góc nhìn lại với nhau.
“Vậy là, chúng ta có thể nói rằng chiếc bánh macaron đính nhẫn không phải là một đơn hàng theo yêu cầu, mà là một vật của riêng ai đó. Nếu không thì tớ mù mờ không biết làm thế nào nó từ nhà bếp mà được mang đến đây.”
Bởi vì nhà bếp bên trong Patisserie Kogi Annex Ruriko có thể nhìn thấy từ khu vực dành cho khách. Có một số điểm mù, nhưng việc lén lút mang một món đặt theo yêu cầu ra khỏi bếp và đặt lên đĩa của Osanai ở nơi đông người là một nhiệm vụ gần như bất khả thi.
“Nếu đó là đồ của ai đó thì mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều.”
“Ừm, đúng rồi.”
Osanai có lẽ đã hiểu rồi, nhưng tôi vẫn tiếp tục nói vừa để có thể sắp xếp chỉn chu lại các thông tin.
“Tôi không nghĩ một cái bánh macaron đính nhẫn của ai đó sẽ được giữ trong tủ lạnh nhà bếp. Có lẽ nó đã được giữ trong tủ lạnh trong phòng của nhân viên.”
Một thợ làm bánh ngọt làm việc ở đây đã cất cái bánh macaron với chiếc nhẫn bên trong vào tủ lạnh tại phòng nhân viên, nhưng có người đã lấy trộm nó, sau đó đặt nó lên đĩa của Osanai trong khi tôi bị phân tâm bởi âm thanh từ chiếc đồng hồ lớn. Vẫn còn nhiều điểm bất hợp lý, nhưng tình hình đến giờ đã có tổ chức hơn nhiều so với mớ hỗn loạn lúc đầu.
“Cậu nghĩ tại sao người đó lại mang chiếc nhẫn đến cửa hàng?”
Tôi hỏi. Câu trả lời của Osanai cho thấy nhỏ hiểu vấn đề rất nhanh.
“Bởi vì có người họ muốn tặng nó trong cửa hàng này. Tùy thuộc vào khoảng cách, họ có thể thấy khó khăn khi về nhà và lấy chiếc nhẫn sau giờ làm việc, sau đó quay lại cửa hàng để trao cho người họ muốn tặng.”
“Đúng. Tớ cũng nghĩ vậy.”
Tất nhiên, phòng nhân viên không có khóa, vì vậy việc để một chiếc nhẫn trong tủ lạnh sẽ đi cùng nguy cơ bị đánh cắp. Như thế hơi bất cẩn, nhưng có thể chủ nhân của nó không nghĩ rằng có người sẽ nhận ra có một chiếc nhẫn giấu trong cái bánh macaron.
Mặc dù Osanai đã rửa tay, nhỏ vẫn chưa được ăn những chiếc macaron của mình. Theo kinh nghiệm, tôi có thể đoán rằng nhỏ sẽ chỉ muốn ăn chúng một khi toàn tâm toàn ý tập trung vào đồ ngọt, chứ không phải trong một cuộc thảo luận như thế này. Thay vào đó, nhỏ cầm ấm trà lên và từ từ rót trà vào tách của mình. Sau khi nhấp một ngụm trà đen và nuốt xuống, Osanai cau mày. Nhỏ vẫn thường cho rất nhiều đường vào trà, nhưng hẳn đã quên mất việc đó. Thở dài, Osanai nói.
“Nói vậy, cậu hẳn đã biết được ai đã làm ra cái bánh macaron này rồi phải không?”
“Hả?”
Tôi thậm chí còn không biết số lượng thợ làm bánh trong cửa hàng này hoặc tên của họ, vậy làm sao tôi có thể tìm ra được nghi phạm là ai? Cố gắng tìm câu trả lời vào thời điểm này là quá vội vàng, hay đúng hơn là không thể. À, vì Osanai rất am hiểu về chủ đề này, tôi cho rằng nhỏ có thể có một danh sách những thợ làm bánh làm việc ở đây. Nhưng nghĩ lại, nay đáng ra là lần đầu tiên nhỏ đến đây, và trên hết, cho đến thời điểm này, tôi cũng không có bất cứ thứ gì cho phép mình khẳng định sự tồn tại của một danh sách như vậy.
Nhìn thấy tôi bối rối, Osanai nghiêng đầu ngạc nhiên.
“Có chuyện gì vậy?”
“À, ừm… người làm ra cái bánh macaron là người mà tớ không biết, đúng không?”
“…Vừa rồi không phải tớ đã kể cho cậu rồi sao?”
Tiếng kêu keng chói tai vang lên, nhỏ trả tách trà trở lại đĩa đựng.
“Chiếc nhẫn được đặt trong món Kogi, tượng trưng cho người sáng lập Patisserie Kogi, Kogi Haruomi. Khi tặng một thứ có ý nghĩa như nhẫn, cậu sẽ không chọn một món đồ ngọt mang tên thương hiệu của người khác. Tất nhiên, người muốn tặng nhẫn là Kogi Haruomi… Hãy nghĩ xem Kobato. Nếu người khác làm vậy, họ sẽ tặng nhẫn trong một chiếc macaron có khắc tên ông chủ của họ. Điều đó sao mà được, cậu không nghĩ vậy à?"
Galette des rois hay bánh vua, bánh ba vua là một loại bánh truyền thống thường xuất hiện tại một số quốc gia theo Cơ đốc giáo. Trong bánh thường có một hình nộm nhỏ (hình em bé, được cho là đại diện cho Jesus lúc bé) làm bằng nhựa được giấu bên trong (đôi khi được đặt xuống dưới). Khi bánh cắt ra thành nhiều miếng cho mọi người, người nào có được miếng bánh có chứa hình nộm trên sẽ nhận được đặc quyền đặc biệt. Tại Pháp, bánh thường bán kèm thêm 1 vương miện bằng giấy, để người bắt gặp hình nộm sẽ đội vào và là vua/nữ hoàng của buổi tiệc. Đê khâu hay đê là một vật dụng nhỏ, thường làm bằng kim loại, có hình dạng như một chiếc mũ nhỏ, được đeo vào ngón tay để bảo vệ ngón tay khi đẩy kim qua vải trong quá trình khâu vá thủ công. Tại Anh, có tục lệ bỏ những vật nhỏ như đồng xu, đê khâu hay nhẫn vào trong bánh Pudding dịp Giáng sinh. Mỗi vật sẽ tượng trưng cho một ý nghĩa khi người ăn tìm thấy trong bánh. Thông thường, người ta bỏ tiền xu vào để mang lại may mắn cho người tìm thấy nó, hay một chiếc nhẫn để mang lại lời chúc hôn nhân cho một người độc thân. Trong khi, cũng có trường hợp người ta bỏ đê khâu vào để nguyền rủa người độc thân phải tiếp tục sống độc thân trong năm tới. Bánh may mắn là một loại bánh quy giòn, hình bán nguyệt bẻ gập ở giữa, thường được làm từ bột mì, đường, vani, dầu bên trong có một tờ giấy nhỏ in một thông điệp, lời nhắn hay một dãy các con số mà đã có người dùng để mua vé số.