“Khoan…đã.”
Tôi vô vọng phản biện điều mình vừa nghe được.
“Không phải Kogi Haruomi đang ở Tokyo sao?”
“Kobato à, nơi làm việc của Kogi Haruomi tất nhiên là ở Tokyo, nhưng có Shinkansen mà. Ông ấy có thể đến Nagoya bất cứ khi nào cần.”
Lập luận của tôi dễ dàng bị bác bỏ.
Osanai đăm chiêu nhìn những gì còn lại của chiếc macaron Kogi đang ở trên tay.
“Nếu Kogi Haruomi đã đến đây, thì có thể hiểu sao loại bánh macaron Kogi lại được bán ở cửa hàng Nagoya này, dù cho họ chưa có đủ nguyên liệu cho nó. Nếu không thể làm ở Nagoya, thì hẳn là chúng đã được làm ở Tokyo. Tớ nghĩ Kogi Haruomi đã mang macaron đến để bán ở cửa hàng mới của mình, dù chỉ trong một khoảng thời gian thôi. Ông ấy không có ở đây ngay lúc này vì một lý do gì đó, như đi tìm nguồn cung nguyên liệu để làm bánh Kogi, hoặc một công việc quan trọng nào khác, và có thể ông ấy sẽ quay lại khi cửa hàng đóng cửa để trao chiếc nhẫn này cho người mà ông ấy muốn trao.”
“Vậy động cơ chính của ông ấy khi đến Nagoya là để trao nhẫn cho ai đó?”
“Cũng có khi ông ấy đến đây chủ yếu để ăn cơm lươn hitsumabushi…”
Ý nhỏ đang muốn nói rằng việc tặng nhẫn chỉ là một trong những lý do có thể khiến ông ấy đến Nagoya.
Còn ý tưởng Osanai cho rằng Kogi Haruomi là thợ làm bánh duy nhất sẽ tặng nhẫn bằng cách cho vào một chiếc bánh macaron có tên là Kogi là giả thuyết mà lối suy luận của tôi chắc chắn không bao giờ đạt tới. Mặc cho những phức cảm của mình, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài tán thành với nhỏ. Bây giờ mọi chuyện đã tiến xa đến thế này, những suy luận của chúng tôi đang gần chạm đến món chính trong thực đơn của vụ này.
Hay có thể nói là…
“Vậy tại sao chiếc nhẫn lại được đặt trên đĩa của cậu?”
Câu trả lời cũng có thể dễ dàng thấy được ở một mức độ nào đó nếu chúng tôi củng cố suy luận từ những thông tin đã có được.
“Nếu cậu nghĩ về chuyện đó một cách bình thường…”
Osanai ướm lời.
“Mục đích là để ngăn cản Kogi Haruomi tặng chiếc nhẫn này đi, để ngăn cản tình yêu của ông ấy.”
“Tình yêu á…”
Trong câu chuyện dính dáng tới từ khóa này, các chủ thể tham gia sẽ thường có những hành động vô lý, khiến việc suy luận trở nên khó khăn và dẫn đến kết quả đáng thất vọng. Tuy có thể hơi phiền phức, nhưng tôi không muốn từ bỏ mọi nỗ lực đã bỏ ra để đi xa được đến giờ, và dù sao chúng tôi vẫn phải giải quyết chiếc nhẫn. Thở một cái thật dài, tôi nêu quan điểm.
“Nếu ai đó muốn ngăn cản tình yêu của ông ta, họ chỉ cần đánh cắp chiếc nhẫn. Sao họ còn phải đặt nó vào đĩa của cậu? Nếu đặt nó vào đĩa của khách hàng, họ có thể vướng vào tình cảnh khó xử về sau.”
Tôi nhận được một cái gật đầu nhẹ bẫng. Tôi nói tiếp.
“Lúc nãy còn may là cậu nhận ra, nhưng nếu cậu nuốt phải nó, sự việc sẽ biến thành một vụ ngộ độc dị vật. Một đòn chí mạng đối với danh tiếng của một cửa hàng mới mở, và nếu báo đài đưa tin, cửa hàng chính ở Tokyo cũng có thể rơi vào hiểm cảnh. Có thể không nghĩ rằng động cơ chính của thủ phạm là phá hủy cửa hàng, thay vì cản trở tình yêu của Kogi Haruomi không?”
Quả nhiên, Osanai không nói gì, nhỏ chỉ lấy hai thìa đường từ lọ, bỏ vào tách trà. Như thể muốn thả cho thời gian trôi thêm dài ra, nhỏ từ từ khuấy đều trà trong tách, đưa lên miệng, rồi mỉm cười nhẹ, cho thấy trà đã hợp với khẩu vị của nhỏ.
“Chắc chắn rồi, đó sẽ là một chấn động lớn nếu có người ăn phải bánh macaron chứa nhẫn bên trong.”
Nhỏ nói rồi đặt tách xuống.
“Nhưng sự thật là tớ không có bị vậy. Thực ra, tớ nghĩ rằng ngay cả nếu là người khác dính phải chiếc bánh macaron chứa nhẫn, họ cũng sẽ không ăn nó. Khó có ai vui vẻ cho chiếc bánh macaron thứ tư vào miệng khi mình chỉ gọi có ba chiếc.”
Tôi từng nghĩ rằng nếu là Osanai thì có đấy... Nhưng giờ đây khi tận mắt chứng kiến nhỏ chọn ngược lại, tôi bắt đầu cảm thấy có chút tội lỗi vì đã mang định kiến như vậy về nhỏ.
“Nếu thủ phạm muốn bắt khách hàng ăn phải macaron chứa nhẫn của Kogi Haruomi và phá sập cửa hàng này, họ sẽ phải đổi một chiếc Kogi trên đĩa của người khác. Nếu không, họ ít nhất cũng phải đổi một trong ba chiếc macaron. Nhưng việc thủ phạm làm là chỉ thêm chiếc macaron chứa nhẫn như một thành viên thứ tư trên đĩa.”
"Ờ."
“Quá non nớt.”
Giọng của Osanai lẩn khuất chút gì tăm tối khi nói ra những lời đó.
“Vậy, chúng ta có nên nghĩ rằng mục tiêu của thủ phạm chỉ nội trong việc ngăn cản tình yêu của Kogi Haruomi không?”
Nhưng Osanai lắc đầu một cách kiên quyết.
“Nếu họ thực sự muốn can thiệp vào điều đó, đâu cần phải mất công đặt cái macaron chứa nhẫn vào đĩa của khách hàng. Thà lấy chiếc nhẫn ra khỏi bánh rồi cầm đi mất còn hơn. Thậm chí, cứ vất béng cái bánh đi là xong việc, nhưng họ đã chọn không làm vậy. Để bánh chứa nhẫn lên đĩa của khách hàng có thể dẫn đến đủ thứ rắc rối, nhưng cũng làm tăng khả năng chiếc nhẫn quay trở lại tay Kogi Haruomi. Giống như họ đang chừa lại một lối thoát để giải quyết mọi chuyện một cách ổn thỏa vậy.”
Một tia sáng không biết từ đâu hắt đến đang lang thang trên mặt bàn.
“Thủ phạm đã chọn một phương pháp gây tổn hại cho Kogi Haruomi và cửa hàng, vì vậy tớ nghĩ rằng họ có ác ý nhắm đến cả hai. Tuy nhiên, mối thù đó không đi xa đến mức thủ phạm muốn nghiền nát hoàn toàn hay khiến ông ấy và cửa hàng không thể vực dậy được nữa. Một hận thù mơ hồ, thiếu quyết tâm và trẻ con, giống như một kẻ ấu trĩ vậy.”
Phân tích của Osanai gần giống với những điểm tôi đã suy luận được.
“Thủ phạm hầu như chẳng có gì để chối cãi. Vì phòng chờ chỉ dành cho nhân viên, nếu có chuyện gì xảy ra và một cuộc điều tra được tiến hành để tìm kẻ đã đem chiếc bánh macaron chứa nhẫn ra phục vụ khách, thì hành động của thủ phạm trước sau gì cũng sẽ bị phát giác. Họ hoặc là không suy nghĩ thấu đáo và trong phút bốc đồng đã đặt chiếc bánh macaron này lên đĩa của khách hàng, hoặc đó là một hành động tự hủy hoại bản thân, và thủ phạm cũng không quan tâm ngay cả khi bị phát hiện. Tớ nghĩ rằng trường hợp đầu thì có khả năng cao hơn, nhưng nếu là trường hợp sau, thì điều đó phù hợp với quan điểm của cậu về việc thủ phạm là một người ấu trĩ.”
Nói xong, tôi hít một hơi thật sâu và mỉm cười nhẹ.
“Nhân tiện, người mà Kogi Haruomi muốn trao chiếc nhẫn có lẽ là Ruriko. Tên đầy đủ của cô ấy là gì nhỉ?”
"Tasaka Ruriko, cánh tay phải của Kogi Haruomi. Đúng, tớ cũng nghĩ vậy."
Bởi vì người quản lý của cửa hàng này không ai khác chính là Tasaka Ruriko. Cũng giống như việc tặng chiếc nhẫn trong một chiếc bánh macaron Kogi là quá phù hợp với Kogi Haruomi, Tasaka Ruriko là người duy nhất phù hợp để nhận một món quà như vậy trong hoàn cảnh này. Thủ phạm hẳn đã nuôi dưỡng ác cảm với cả hai người họ.
Bây giờ thì.
Đến đây, chúng tôi đã suy ra câu trả lời cho hai câu hỏi: tại sao số lượng macaron trên đĩa của Osanai lại tăng lên và tại sao lại có chiếc nhẫn nằm trong đó. Vì vậy, tôi nghĩ rằng cách tốt nhất để giải quyết chiếc nhẫn là trả lại cho thủ phạm trong khi vẫn làm như thể chúng tôi không liên quan gì đến vụ này. Chúng tôi cũng có thể trả lại chiếc nhẫn cho Kogi Haruomi, nhưng ông đâu chúng tôi là ai, và sẽ rất phiền phức nếu ông ấy buộc tội chúng tôi ăn cắp nó. Đưa nó cho một nhân viên có thể khiến chúng tôi dính vào những nghi ngờ vô căn cứ, và quan trọng hơn, có thể khiến mối quan hệ giữa Kogi Haruomi và Tasaka Ruriko bị phát hiện. Xem xét đến chuyện đó có thể là một phần động cơ của thủ phạm, chúng tôi nên kiềm chế không làm điều đó. Cuối cùng, cứ thế đi về với chiếc nhẫn… đơn giản là không phù hợp với tư chất tiểu thị dân như Osanai và tôi.
Tôi lên tiếng.
“Thủ phạm là một người có thể tự do ra vào phòng chờ của nhân viên, nhưng không phải là nhân viên của cửa hàng này. Hoặc ít nhất, họ không có ca làm việc vào hôm nay.”
Osanai gật đầu.
“Cậu nói đúng, dù họ có tránh bị cậu nhìn thấy lúc hành động đi nữa, cũng khó mà nghĩ rằng một nhân viên đang mặc đồng phục bước đến bàn của khách hàng và đặt một cái macaron vào đĩa của tớ. Nhưng liệu một nhân viên cũng đang bưng đồ cho khách khác có thể làm điều đó không?”
Những sự kiện lúc đó được tua lại trong trí nhớ của tôi.
“Khi đồng hồ reo, các nhân viên phục vụ đều ở phía bên kia tủ trưng bày. Không ai trong số họ có thể đến được bàn của chúng ta trừ khi phải chạy thật nhanh, và nếu họ chạy, tớ sẽ phải nhận ra. Hơn nữa, không có cách nào họ có thể giữ cái macaron suốt một thời gian dài trong khi vẫn phải làm việc. Bởi vì, tạp dề mà họ mặc không có túi.”
Có vẻ hài lòng, Osanai không đáp lại.
“Thủ phạm biết Kogi Haruomi hôm nay sẽ đến Nagoya. Ngoài ra, họ biết ông ấy sẽ mang chiếc nhẫn đến, hoặc ít nhất là nghi ngờ ông ấy có thể mang theo.”
“Thế còn chuyện chiếc nhẫn nằm trong bánh macaron thì sao?”
“Có thể họ đã biết ngay từ đầu, nhưng chúng ta không thể loại trừ khả năng họ phát hiện ra chiếc nhẫn nằm trong bánh lúc đang tìm kiếm nó. Thực ra, ngay cả khi thủ phạm không biết về chiếc nhẫn giấu trong cái bánh, thì bọn họ dường như cũng hiểu về Kogi Haruomi là người thích sự lãng mạn kiểu vậy.”
Osanai đặt ngón tay lên môi và phát âm thanh như tiếng xì xào.
“Họ hẳn phải là người rất thân thiết với ông ấy, đúng không?”
“Chính xác. Có lẽ có một nhân viên nữ nào đó thân thiết với Kogi Haruomi ngoài Tasaka Ruriko không?”
“Nhân viên?”
Osanai réo lên.
“Cậu có biết ai đó như vậy không?”
“Không, không đâu. Tớ chỉ hơi ngạc nhiên vì tớ đang nghĩ theo hướng khác thôi. Xin lỗi, tiếp tục đi.”
Tôi tò mò về hướng nghĩ khác mà nhỏ đang nói đến, nhưng tôi vẫn thuận theo lời nhắc nhở mà tiếp tục.
“Được rồi. Ờm, ngoài ra, thủ phạm vẫn còn ở trong nhà hàng, hoặc đang ở vị trí có thể nhìn thấy toàn bộ hiện trường. Họ muốn xem tình hình tiến triển như thế nào, và quan trọng hơn, nếu chúng ta đi theo giả thuyết của cậu rằng kịch bản được sắp đặt sao cho chiếc nhẫn cuối cùng sẽ tìm đường trở về tay Kogi Haruomi, thì thủ phạm phải luôn cảnh giác để đảm bảo rằng chiếc nhẫn không thực sự bị đánh cắp.”
“…”
“Thủ phạm hành động một mình. Nếu có đồng phạm, họ sẽ không dùng đến một chiến lược thiếu chắc chắn như dựa vào tiếng nhạc của cái đồng hồ. Họ hẳn có thể thu hút sự chú ý của tớ theo cách dễ thành công hơn.”
Cuối cùng chúng tôi cũng sắp cán đích trong màn suy luận này.
Tôi ngó nhanh quanh cửa hàng. Chỉ có ba khách hàng đi một mình.
Một trong số họ là một phụ nữ trung niên hơi mập, mặc quần áo tối màu và đeo một chuỗi ngọc trai lớn quanh cổ, đang dùng thìa đào từng miếng bánh Mont Blanc một cách thỏa mãn.
Ngoài ra còn có một nữ sinh, mặc dù tôi khó có thể nói cô ấy đang học sơ trung hay cao trung. Cô gái đang mở hộp phấn và có vẻ như đang chăm chú chỉnh lại mái tóc.
Cuối cùng, một người đàn ông trông giống như một nhân viên văn phòng đang nhìn sổ tay, một tay cầm cốc cà phê đá đã uống gần hết.
Cả ba người đều ngồi khá gần bàn của chúng tôi. Nếu tôi phải nhận định, người phụ nữ trung niên ngồi ở xa hơn một chút, và món Mont Blanc có vẻ như vừa mới được đem ra, nhưng tôi không đủ tự tin để loại trừ hoàn toàn người này ra khỏi diện tình nghi.
“Chúng ta nên nghĩ đến một số điều kiện cho quá trình loại trừ.”
Tôi gợi ý, nhưng Osanai nhìn thẳng vào tôi và cố nở một nụ cười hơi gỉa trân.
"Cảm ơn, Kobato. Những thông tin chúng ta thu thập được cho đến nay đã đủ rồi. Chỉ còn lại một chút nữa thôi."
Đẩy chiếc ghế sau lưng, nhỏ đứng dậy và bước về phía đông đúc những thực khách hảo ngọt, trên tay cầm cái bánh macaron chứa chiếc nhẫn.
Nơi nhỏ dừng lại là bàn của cô nữ sinh kia. Không cần phải căng tai ra, tôi vẫn có thể nghe rõ từng lời Osanai nói.
“Em hẳn là Kogi … Chị nghĩ trò đùa này không được rồi.”
Một món ăn nổi tiếng của vùng Nagoya, bao gồm cơm lươn nướng được cắt nhỏ và phục vụ trong một bát hoặc hộp gỗ (hitsu). Món này được biết đến với cách thưởng thức độc đáo, thường là theo bốn đến năm bước khác nhau.