Shōshimin Series

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

107 174

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

184 5201

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

197 1603

Tập 5 - Bí ẩn bánh Macaron Paris - Chương 2: Bí ẩn bánh Phô mai New York (Phần 1)

Osanai và tôi đã cùng nhau lập một thỏa thuận rằng sẽ bảo vệ lẫn nhau trong những tình huống hiểm nghèo, cũng như để mắt đến người kia để lời thề đã cũng nguyện lòng này không bị phá vỡ. Tuy nhiên, giao ước đó chỉ có hiệu lực trong phạm vi trường học vào những ngày bình thường trong tuần, và chưa hề có tiền lệ nào về việc tôi gặp nhỏ ngoài trường vào ngày nghỉ. Vì vậy, tôi không khỏi ngạc nhiên khi vào một ngày thứ sáu tháng Mười mát mẻ, tôi bị Osanai chặn lại ở hành lang trong giờ nghỉ trưa và nhỏ hỏi, "Cậu đi với tớ vào Chủ Nhật tuần tới được không?"

Hành lang giờ chiều chật kín những học sinh cùng khối đang ngược xuôi, và một vài người đang liếc nhìn chúng tôi với vẻ thích chí. Thật thuận tiện làm sao để lan truyền cái nhận thức này, rằng Osanai và tôi là một cặp, hay nói cách khác là đang hẹn hò. Nghĩ rằng nhỏ có thể có một vấn đề nghiêm trọng nào đó đòi hỏi yêu cầu bảo mật tối đa, tôi nói thật nhỏ.

"Vướng vụ gì à?"

Nhưng Osanai lắc đầu.

“Không phải vậy đâu. Chỉ là tớ sắp đi đến một Lễ hội văn hóa và muốn cậu đi cùng.”

Tất nhiên, đó không phải là Lễ hội văn hóa của trường cao trung Funado, trường học của chúng tôi. Có trường nào gần đây tổ chức Lễ hội văn hóa vào Chủ Nhật tới không nhỉ? Thực ra thì đó không phải chủ đề mà tôi hứng thú, nên cũng chẳng nghĩ ra được gì.

“Lễ hội văn hóa? Lễ hội nào?”

“Trường sơ trung Reichi.”

“Ồ, trường sơ trung à?”

Đó là một cái tên tôi đã từng nghe trước đây. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là một trường mạnh về Kendo và Judo. Trường không nằm trong thành phố này nên nếu đến đó thì chúng tôi sẽ phải đi khá xa đấy.

“Nếu vậy, tớ có thể hỏi tại sao cậu muốn đến đó không?”

Đối với câu hỏi này mà tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ để sau trao đổi tiếp khi đã di chuyển đến một địa điểm khác, Osanai lại suy nghĩ một lúc trước khi dõng dạc đưa ra câu trả lời.

“Nói ngắn gọn, có một gian hàng ở đó làm tiệm bánh ngọt.”

Hử.

Tôi hơi quan ngại về việc liệu chuyện cùng đi đến một trường sơ trung nằm tận ngoài thành phố để ăn bánh thì có phù hợp với mối quan hệ cộng sinh của chúng tôi không đây. Nếu chỉ là cùng đi ăn, tôi sẽ không chọn lựa chọn nào khác ngoài việc từ chối. Tôi sẽ chỉ ăn bánh với Osanai vào Chủ Nhật nếu nhỏ có một lý do nào đó, và sự hiện diện của tôi ở đó có giúp ích cho vấn đề của nhỏ thôi.

Tôi cố ý hỏi nhỏ về lo lắng này.

“Liệu việc tớ ở đó có ý nghĩa gì không?”

"Có."

Nhỏ trả lời ngay tắp lự. Nếu vậy, thì tôi không chọn được rồi. Osanai sẽ không gọi tôi ra chỉ vì lý do như "Đi một mình thì không hay cho lắm". Chắc hẳn phải có tình huống nào đó trong yêu cầu của nhỏ.

“Tớ hiểu rồi. Được thôi, Chủ Nhật mà. Chúng ta sẽ hẹn chi tiết qua email nhé?”

"Được."

Tôi quay gót trở lại lớp học, nhưng một nhỏ nói với lại từ phía sau tôi.

“Ừm, Kobato…”

Tôi quay lại nhìn, Osanai với khuôn mặt ngập tràn háo hức, một hình ảnh chắc chắn tràn trề phấn khởi.

“Cậu biết không, tại Lễ hội văn hóa đó… sẽ có bánh phô mai New York đấy!”

Khi tôi đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, hình ảnh về những thương nhân phố Wall, những tên quỷ quyệt không khoan nhượng, không thương cảm giẫm đạp tàn nhẫn lên nhau trong cuộc giao dịch bánh phô mai hiện lên trong tâm trí tôi. Có lẽ không đến mức đó đâu nhỉ?