Đến tối mịt, trời đã hoàn toàn sập tối, màn đêm buông xuống.
Sau khi nghỉ ngơi một chút sau giờ làm việc, Masahiro chờ đến khi trời tối hẳn mới lén lút lẻn ra khỏi dinh thự nhà Abe. Cậu mặc một bộ áo choàng săn (kariginu) màu xanh lá thông. Cố gắng chọn những bộ đồ màu sẫm là để dễ dàng ẩn mình vào bóng đêm.
Cậu đã chào Seimei và nói là sẽ đi Kibune. Nhưng lại không nói với cha mẹ, có lẽ Yoshimasa đã nhận ra rồi chăng.
Dù sao thì, đó cũng là bố mình mà.
Masahiro vừa vượt tường vừa tự nhủ, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống. Cậu tiếp đất không một tiếng động và đứng thẳng dậy, theo sau Masahiro là bóng dáng trắng muốt của Mokkun cũng lướt nhẹ xuống.
Mokkun đứng bằng hai chân sau, đột nhiên vươn người qua vai Masahiro nhìn về phía bức tường phía sau.
“Ê.”
Mokkun đột nhiên chau mày toát ra sát khí, Masahiro nghiêng đầu trầm ngâm.
“Gì vậy?”
Nhưng tiếng gọi vừa rồi của Mokkun dường như không phải dành cho Masahiro, đôi mắt màu hoàng hôn nhìn về phía sau lưng Masahiro.
Masahiro nhìn theo ánh mắt của Mokkun, và phát hiện bóng dáng một người đàn ông đang khoanh một chân ngồi trên bức tường.
Một thanh niên hiện ra trong bóng đêm. Tóc dài màu sẫm, một dải vải dài vắt trên vai. Một luồng thần khí mỏng manh tỏa ra.
Thanh niên lật dải vải, nhẹ nhàng hạ xuống.
“Hả?”
Masahiro liếc nhìn Mokkun. Mokkun trừng mắt nhìn thanh niên với vẻ mặt rất đáng ngờ.
“Rikugou, cậu đến đây làm gì?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn xem nếu hai người đi đâu đó, tôi cũng muốn đi theo xem sao.”
Rốt cuộc là vì sao? (Chợt bừng tỉnh Rikugou là một cái bóng đèn pha cỡ lớn!)
Rikugou là Thức thần của Seimei, đáng lẽ phải ở bên chủ nhân Seimei để phục vụ. Vậy mà cậu ta lại rời khỏi nhà Abe để hành động cùng Masahiro, rốt cuộc là gió thổi chiều nào thế này.
Thấy Masahiro vẻ mặt ngạc nhiên, Rikugou thản nhiên nói gọn lỏn:
“Tôi chỉ chợt muốn đi cùng hai người, đừng để tâm.”
Dù cậu có bảo chúng tôi đừng để tâm, nhưng sao có thể không để tâm được chứ? (Phong Ám tôi sắp bùng nổ rồi… Quả nhiên chỉ khi gõ chữ đọc kỹ mới phát hiện thêm nhiều vấn đề… Rikugou rốt cuộc cậu là có ý gì!)
Rikugou cứ nhìn chằm chằm vào Masahiro với vẻ mặt muốn nói lại thôi, đang gãi sau gáy không ngừng, (Quả nhiên mục tiêu là cháu trai sao?) đột nhiên vung dải vải quấn quanh người, và rồi bóng dáng cao ráo ấy chợt biến mất.
Tuy đã biến mất, nhưng vẫn ở gần đây.
Khí tức của cậu ta vẫn quanh quẩn đâu đây. Có vẻ như định ẩn thân đi cùng.
Masahiro ngần ngừ một lúc, nhưng thời gian không còn nhiều nên cậu quyết định không nghĩ về chuyện này nữa.
Đã lâu lắm rồi không được cơn gió đêm mơn man thế này. Cậu bắt đầu chạy.
Mokkun đi phía sau vừa chạy vừa hỏi:
“Cậu định làm gì?”
“Đầu tiên là đến Kibune, sau đó thì sao, không xác nhận tình hình ở Kibune thì không được. Sau đó, sẽ điều tra thêm một chút về tình hình những người mất tích.”
Vừa làm những việc lặt vặt đã lâu không làm trong hoàng cung, vừa chú ý lắng nghe các tin đồn về những vụ mất tích bí ẩn mà mọi người bàn tán khắp nơi. Hoàng cung chính là kho tàng tin đồn, các quý tộc về cơ bản thường xuyên trao đổi thông tin với nhau. Vì vậy chỉ cần khéo léo dò hỏi một chút là họ sẽ kể ra ngay.
Hơn nữa, vụ việc lần này rất khác thường, tuy là một chức quan nhỏ cấp thấp thuộc Âm Dương Liêu, nhưng Masahiro dù sao cũng là cháu trai của Seimei, nếu cậu quan tâm đến chuyện này, trước khi cậu hỏi đã có người chủ động đến nói.
Mặc dù phần lớn là hỏi Seimei đại nhân nghĩ gì về chuyện này.
“Ài, thôi được rồi, không sao cả. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, vừa gặp đã không báo trước mà hỏi Seimei đại nhân thế này thế nọ. Làm ơn sau này đừng thế nữa nhé. Dù sao thì ta vẫn có một cái tên đường hoàng là Abe Masahiro đấy.”
Trong lòng Masahiro nghĩ vậy và có chút bực mình, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh trả lời các câu hỏi.
Theo lời Mokkun thì cậu dường như đã thành thạo nghệ thuật đối đáp chốn cung đình rồi.
Nghe nói số người mất tích đã vượt quá mười người. Đột nhiên biến mất không dấu vết.
Chạy đến ngoại ô kinh đô. Masahiro cắn chặt môi.
Nếu bị yêu quái nào đó bắt đi thì sao. Nếu cứ thế bị coi là thức ăn thì sao.
Không để lại bất kỳ manh mối nào mà biến mất nhiều người như vậy. Khả năng họ còn sống sót gần như bằng không.
Quỷ Goryeo, yêu quái từ dị quốc, coi con người là món ăn ngon.
Masahiro tạm dừng bước, nhìn quanh.
Khi đi vào ban đêm, Masahiro chắc chắn sẽ sử dụng thuật nhìn đêm của mình, vì vậy dù hoàn toàn tối đen, cậu vẫn có thể nhìn thấy được ở một mức độ nào đó.
Mokkun đang ngồi cạnh Masahiro, khẽ nghiêng đầu.
“Sao thế?”
“Ừm, tôi đang tìm một thứ gì đó… mà cũng không hẳn là một thứ.”
Nhìn quanh trái phải một lúc, Masahiro cuối cùng thở dài.
“Thôi được rồi, vẫn phải gọi mới được.”
Vén mái tóc trên trán lên, ngẩng đầu nhìn trời, Masahiro dùng ngón cái và ngón trỏ của tay trái tạo thành một vòng tròn, rồi đặt lên môi huýt một tiếng sáo.
Âm thanh cao vút xé tan màn đêm, gào thét trong gió tạo ra tiếng vọng. Âm thanh chói tai còn vương vấn rồi tan biến vào không trung.
Mokkun im lặng nhìn Masahiro hành động, một lúc sau chợt nghe thấy tiếng bánh xe từ đâu đó vọng lại.
Vểnh tai lắng nghe kỹ, quay đầu về phía tiếng bánh xe. Trong tai Mokkun đang nheo mắt vì ngạc nhiên chợt vang lên giọng nói vui vẻ của Masahiro:
“À, đến rồi, đến rồi!”
Masahiro vừa nhoài người vừa phóng tầm mắt nhìn ra xa. Phía trước ánh mắt lấp lánh của cậu, cuối cùng xuất hiện một chiếc xe bò lớn với ánh lửa xanh trắng của quỷ. Nhìn qua đã biết là một chiếc xe bò có chút kỳ quái, không có bò kéo mà tự mình lao nhanh như bay. Biệt danh của nó là Kurumanosuke. Đây là cái tên mà Masahiro đặt cho nó.
Khi Kurumanosuke chạy đến bên Masahiro và Mokkun, đột nhiên ‘xoạt’ một tiếng dừng lại. Chiếc mặt to lớn ở giữa bánh xe tràn ngập một nụ cười quyến luyến người.
Masahiro cũng dang rộng vòng tay với nụ cười rạng rỡ. Cậu đập ‘cộp cộp’ vào bánh xe cao hơn cả mình, chăm chú nhìn vẻ mặt của Kurumanosuke.
“Oa, Kurumanosuke, lâu rồi không gặp. Dạo này cậu vẫn khỏe chứ?”
Kurumanosuke kêu “kẽo kẹt” làm thân xe phát ra tiếng động, rồi lắc lư trục xe lên xuống. Đây là cách mà yêu quái này, tuy hiểu lời người nói nhưng không thể nói, thể hiện ý nghĩa.
Mokkun ngây người nhìn, dùng chân trước kéo kéo tay áo của Masahiro. (Bị sốc rồi!)
“Ê, cháu trai của Seimei.”
“Đừng gọi tôi là cháu trai!”
Sau tiếng gầm giận dữ phản xạ, Masahiro gỡ móng vuốt của Mokkun ra khỏi tay áo.
“Cậu làm gì thế, Mokkun?”
“Đừng gọi tôi là Mokkun!”
Lại như cũ cãi nhau ầm ĩ. Mokkun khép hờ mắt, trừng trừng nhìn Masahiro.
“Quan hệ của hai người thân thiết từ khi nào vậy, từ khi nào cơ chứ?” (Nước mắt… chưa gặp được Long thần lại chạy ra một yêu quái… Masahiro cậu dám lén lút ngoại tình sao… Ly hôn ngay! Mokkun nghĩ trong lòng đầy bi phẫn)
Trước đó, Masahiro và Mokkun từng nhờ Kurumanosuke đưa đến Kibune. Từ Kyoto đến Kibune quá xa. Nếu chỉ đi bộ thì dù nhanh đến mấy cũng mất nửa ngày. Đối với Masahiro và Mokkun đang cấp bách, nhờ có yêu quái này mà họ đến Kibune chỉ chưa đầy một khắc.
Thế nhưng, sau đó Masahiro bị trọng thương suýt chết, và nằm liệt giường cho đến tận ngày hôm nay. Dù biết Kurumanosuke là một người tốt bụng và hào phóng, nhưng hai người lại thân thiết đến mức chỉ cần một tiếng huýt sáo là có thể gọi đến được. Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?
“Khi Mokkun đi thăm dò tình hình kinh đô, Kurumanosuke đặc biệt chạy đến thăm bệnh cho tôi. Vì xung quanh nhà chúng ta đều có kết giới của ông nội nên nó chỉ có thể đứng ngoài tường thôi.” (Tức là Masahiro đứng ở vườn sau đó thôi ~~~~~~~~)
“Lúc đó vừa hay có Rikugou ở đó, nên tôi nhờ cậu ấy cõng tôi ra chỗ tường. Rikugou, Hóngi và Seiryuu có thể hình gần như nhau, nên nếu cưỡi trên vai thì vừa đúng tầm ngực Masahiro so với tường. Sau đó, thông qua việc ra dấu hiệu không ngừng để giao tiếp, cuối cùng hai người đã tâm đầu ý hợp.” (Rikugou… cậu cũng phản bội rồi sao…)
“À, ra là vậy.”
Mắt Mokkun trợn tròn. Nhưng Masahiro không hề hay biết, vẫn đang cười. (Hóngi tối nay đừng bỏ qua Masahiro nha!)
“Ồ, phải không?”
Masahiro quay đầu hỏi ý kiến của Kurumanosuke, Kurumanosuke giật mạnh trục xe xuống để bày tỏ sự đồng ý.
Masahiro tiếp tục dùng cử chỉ và ngôn ngữ cơ thể (tôi rất muốn xem cụ thể là ngôn ngữ cơ thể gì nhé…) giao tiếp với Kurumanosuke. Mokkun nhìn hai người họ nói chuyện, vẻ mặt không hề vui vẻ chút nào.
Chớp mắt vài lần, ngước nhìn Masahiro. Dường như bất mãn vì Masahiro không nói cho cậu biết chuyện này sớm hơn. Vô nghĩa mà dựng tai lên và vẫy đuôi, Mokkun trông có vẻ như đang hờn dỗi. (Thực ra là đang ghen đó ~~).
Rikugou đang ẩn thân quan sát tất cả, trên gương mặt vô cảm dường như thoáng qua một nụ cười thú vị trong chớp mắt.
“Cả Tōda nữa, vậy mà cũng có lúc như thế này.” (Tiếng lòng: Haha… Tōda, cậu cũng có ngày hôm nay!)
“Thôi được rồi, chúng ta đi thôi, Mokkun.”
Dường như đã đàm phán thành công, Masahiro quay lại nhìn Mokkun.
“Đi đâu?” (Đối mặt với kẻ thù mới đã hoàn toàn quên mất Long thần nào đó…)
Mokkun nghiêng người sang một bên nhìn về phía xa. Masahiro đột nhiên bế cơ thể trắng muốt của Mokkun lên, (!!!) rồi vòng ra phía sau Kurumanosuke.
“Cậu ấy nói sẽ đưa chúng ta đến Kibune.”
“Oa, đau quá!”
“Ối!”
“Đừng giẫm lên tôi, đừng giẫm lên tôi!”
“Cậu nghĩ tôi thích giẫm lên cậu sao?” (Mặc dù xe bò quả thực rất xóc nảy, nhưng đoạn đối thoại này nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề nhỉ…)
Đột nhiên ‘rầm’ một tiếng. Cuộc đối thoại cũng bị ngắt quãng.
Rikugou, ngồi ở phía đuôi xe nhìn ra sau, vẻ mặt thản nhiên không chút mảy may trước rung động dữ dội, một tay chống đỡ và khẽ nói:
“A, cắn rồi.” (Tôi thề những lời trên đều là gõ từng chữ không sai một li… Hình như Mokkun cuối cùng đã không chịu nổi mà cắn rồi!!? Mấy đứa ngây thơ đừng nghĩ nhiều quá nhé…)
Một lúc sau, lại bắt đầu nghe thấy tiếng ồn ào của hai người họ.
Trong bóng đêm, chiếc xe quỷ với ngọn lửa xanh trắng như ma trơi, lao đi như gió.
Hai ngọn linh sơn kẹp giữa sông Kibune, được bao phủ bởi thần khí trong lành.
Một trong số đó, núi Kibune, không thể so sánh với lần đầu tiên đến đây. Nó tràn ngập một bầu không khí linh thiêng và trang nghiêm, trở lại với vẻ nguyên thủy của mình.
Không khí trong lành mát lạnh thấu tim, linh lực vốn có của Kibune đã hoàn toàn hồi phục.
Yêu quái từ dị quốc dường như đã thực sự biến mất khỏi đây. Không hề còn một chút yêu khí nào. Trong khoảng thời gian mình nằm liệt giường, không biết chúng đã chạy đi đâu.
Gió mát thổi qua. Một ngọn linh sơn tĩnh mịch được bảo vệ bởi kết giới linh thiêng. Cứ đi thẳng theo con đường núi này, đó là nơi ở của các Thần quan đền Kibune. Phía trước nữa là Chính điện.
Masahiro ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, ngọn núi khổng lồ vươn lên mây, cảm thấy một vị đắng nhẹ dâng lên trong lòng.
Những Thần quan phụ trách tế lễ ở đây, tên là Yorigami và Kazuji, đã mất mạng dưới tay yêu quái dị quốc. Và sự thật này đã không ai biết trong một thời gian dài.
Những người bị giết hại dã man, bị yêu quái lột da thay thế, khi cận kề cái chết họ đã nghĩ gì? Họ đã nhìn thấy gì?
Nghe nói lễ an ủi linh hồn được Seimei bí mật tổ chức.
Ngay cả Mokkun lần này cũng thành thật thì thầm nói. Masahiro khẽ gật đầu.
“Ừm, tôi cũng nghe nói là được tổ chức trong điều kiện cực kỳ bí mật.”
Kibune là Thần nước, Long Thần. Vị thần hộ mệnh của đất nước này khi hoàng đế cầu mưa.
Khi các Thần quan tham gia tế lễ cầu mưa bị giết hại dã man, cần phải báo cáo những gì đã xảy ra.
Abe Seimei cuối cùng đã báo cáo đầu đuôi sự việc cho đương kim Hoàng thượng và Tả Đại Thần Fujiwara Michinaga.
Đất nước này đang bị đe dọa từ dị quốc. Và ông không hề giấu giếm mà trình bày rõ ràng về loạt sự kiện hỏa hoạn trong cung điện trước đó. Về việc chậm trễ báo cáo, Seimei đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận hình phạt nghiêm khắc. Nhưng nhờ sự tin tưởng của Hoàng thượng và Michinaga, ông không bị phạt mà còn nhận được chiếu thư lệnh ông phải giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt. Tiêu diệt yêu quái dị quốc một cách bí mật và nhanh chóng.
Nếu những chuyện khủng khiếp như vậy bị lan truyền rộng rãi, kinh đô này chắc chắn sẽ lập tức rơi vào hoảng loạn và hỗn loạn. Đó là phán đoán của Michinaga.
Ngoài ra, Michinaga biết con gái mình bị yêu quái dị quốc coi là mục tiêu săn đuổi, chỉ kiên quyết nói:
“Ta không lo lắng, Seimei, không phải có ngươi sao?”
Chỉ cần có Đại Âm Dương Sư Abe Seimei bảo vệ, bất kể yêu quái nào cũng không thể ra tay với Akiko.
Nghe những lời đó của Michinaga từ miệng Seimei, Masahiro cũng nghĩ vậy. Đây không phải người khác, mà là sự bảo vệ của ông nội, vậy nên, chắc chắn không sao.
Nghĩ vậy, giây tiếp theo, Masahiro liền rơi vào trạng thái tự ghét bỏ nghiêm trọng. “Oa, khoan đã, sao mình lại bắt đầu tin tưởng cái lão cáo già đó rồi. Thật là mình!”
Cậu muốn mạnh mẽ hơn sớm một chút, để dù không dựa vào lão cáo già đó, cũng có thể vỗ ngực cam đoan rằng “Cô Akiko cứ để cháu bảo vệ, đừng lo lắng” đến mức đó.
Không hiểu sao tâm trạng đột nhiên u uất, Masahiro thở dài vài hơi từ lồng ngực.
Đúng lúc đó.
“Hả?”
Masahiro đột nhiên đặt tay lên ngực. Cảm thấy như có một cục cứng lạnh lẽo đông đặc, nghẹn ở ngực. Đó là, cục cứng thường ngày nghẹn ở cổ, nặng trĩu vô cùng.
Nóng nảy, bất an, lạnh buốt, và những cảm giác tối tăm tương tự. Rốt cuộc là gì thế này?
Đột nhiên cảm thấy tim lạnh một cách bất thường.
“Masahiro, cậu sao vậy?”
Cảm giác như đột nhiên tỉnh dậy từ giấc mơ nửa mê nửa tỉnh, Masahiro chớp mắt. Nhìn xuống, một bóng dáng trắng muốt hiện rõ trong bóng tối.
Đôi mắt trong veo màu hoàng hôn nhìn Masahiro với vẻ quan tâm.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ thôi.”
Nói được nửa chừng, Masahiro đột nhiên phát hiện một luồng sáng xanh trắng đang trôi.
Cậu ngừng nói, nhìn quanh một vòng. Ánh sáng yếu ớt, lấp lánh, trôi lượn chầm chậm, bay theo gió.
Lúc đầu Masahiro không nhớ ra đây là gì. Nhưng một lúc sau, cậu chợt nhớ ra.
“Đom đóm?!”
Không hợp mùa, có lẽ là con đom đóm cuối cùng của năm nay.
Trong bóng đêm bị cây cối che phủ đến nỗi ánh trăng cũng không lọt vào được, một con đom đóm đang bay lượn.
Mokkun cũng trợn tròn mắt.
“Thật đúng là hiếm thấy.”
“Phải. Mokkun, bây giờ là tháng mấy vậy?”
Masahiro rõ ràng biết, nhưng vẫn không nhịn được muốn xác nhận với Mokkun. Mokkun cũng có tâm trạng tương tự chăng, chớp chớp mắt ngoan ngoãn trả lời:
“Tháng Tám sắp kết thúc rồi. Gần như có thể gọi là cuối thu.”
“Đó là vì Kibune và thế giới loài người đã bị ngăn cách một ranh giới rõ ràng.”
Một giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng vang lên. Không trầm như giọng Hóngi, cũng không dịu dàng như Seiryuu.
Theo dõi khí tức của Rikugou đang ẩn thân, Masahiro khẽ ngẩng đầu di chuyển ánh mắt. Giống như khi nhìn Hóngi. Dù đang ẩn thân, nhưng không hiểu sao Masahiro có thể cảm nhận được vị trí đôi mắt của Rikugou và cậu ta đang nhìn gì.
“Nhưng ở Kibune đây rõ ràng mát mẻ hơn mà.”
“Đó là vì những nơi có thần linh đều như vậy.”
“Thế à?”
Quả thực, vì có Long thần thật sự sống trong ngọn núi này, nên dù có chuyện gì kỳ lạ cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Cứ nghĩ vậy. Masahiro tự nhủ. Là để bản thân chấp nhận chuyện bất thường này. Rồi Masahiro lại bắt đầu dõi theo ánh sáng lung linh đang trôi.
Bên cạnh là sông Kibune nước chảy róc rách.
Để cứu Akiko và Keiko, cố gắng chạy đến đây đã là gần hai tháng trước. Lúc đó có rất nhiều đom đóm bay lượn, bây giờ chỉ còn lại một con này thôi.
Sông Kibune được cho là một nơi đẹp để ngắm đom đóm. Hồi đó cũng có vẻ không đúng mùa, nhưng số lượng đom đóm lại rất nhiều.
Nếu là vào giữa mùa hè, chắc chắn sẽ có một đàn đom đóm rất đẹp.
Vô số đom đóm bay lượn trong bóng đêm, chắc chắn sẽ rất đẹp.
“Nếu mà…”
Lời lầm bầm tan theo gió, Mokkun dựng tai.
“Cậu vừa nói gì vậy?”
“À, không có gì.”
Masahiro khoa trương vẫy tay, chợt quay người lại. Cậu nhanh chóng bước đi về phía Chính điện đền Kibune.
“Ê ê, đợi tôi với, Masahiro!”
Đằng sau Masahiro đang bước nhanh, Mokkun đuổi theo. Nghe tiếng bước chân của Mokkun đang chạy, Masahiro chợt nhận ra mặt mình hơi nóng.
Tại sao khoảnh khắc đó mình lại nghĩ đến Akiko? (Buồn… đã đánh máy rất nhiều thứ BG… Thôi vậy, chắc hẳn vẫn có độc giả thích cặp Chō-Akiko nhỉ.)
Là do linh khí của Kibune, chắc chắn là vậy rồi. Linh khí trong trẻo và thanh khiết như thế này, khiến cậu nhớ lại rõ ràng những chuyện đêm hôm đó.
Nói là vậy, nhưng cảnh tượng hiện ra trong lòng cậu không phải là trận chiến đêm hôm đó.
Có lẽ vì đàn đom đóm bay lượn quá đẹp chăng, cậu chỉ nghĩ rằng nếu để cô ấy nhìn thấy, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.
Trong khoảng thời gian nằm liệt giường, Akiko từng sai người gửi đến nhiều lá thư hỏi thăm sức khỏe của Masahiro. Quả thực là liên tục không ngớt, rất thường xuyên. Ngược lại, Masahiro nhiều lắm cũng chỉ gửi hai phong thư thì hồi đáp một lần.
Vì cậu ta ngại chữ mình quá xấu nên mới vậy thôi mà.
Mình thật có lỗi với cô ấy. (Ừm, vì đã có Guren rồi mà!!!)
Miệng lẩm bẩm như vậy, Masahiro chợt cảm thấy một tội lỗi mãnh liệt. (Không sao đâu, chuyện tình cảm không thể gượng ép, cũng không có đúng sai gì đâu mà~~~ )
Mấy hôm nữa tìm cơ hội ghé qua nói với cô ấy là cơ thể đã hoàn toàn bình phục rồi, tiện thể đi thăm cô ấy luôn. Mang theo quà cáp gì đó nữa.
Đã đến núi rồi, những chiếc lá phong đỏ tươi, hay hoa quả gì đó có lẽ sẽ rất thích hợp. Các tiểu thư con nhà quý tộc về cơ bản là ít khi ra ngoài. Vậy nên tặng những thứ này chắc chắn sẽ khiến họ vui lắm.
Mỗi khi nghĩ đến cảnh Akiko nở nụ cười tươi như hoa, sung sướng nói "cảm ơn anh", trong lòng cậu không hiểu sao cũng cảm thấy vui lây.
Trong lúc đang mơ màng vẩn vơ như vậy, cậu đã không chú ý nhìn đường. Bỗng nhiên, tiếng kêu lo lắng của Tiểu Quái văng vẳng bên tai, gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Này, cậu!
Hả?
Đột nhiên, một tiếng "Rầm" vang lên. Cùng lúc đó, đầu cậu phải chịu một cú va chạm cực mạnh. Chờ một lát, mắt cậu hoa lên, những đốm lửa văng khắp nơi.
A~ Đau quá, đau quá~
Đầu óc choáng váng, Masahiro lùi lại một bước dài.
Masahiro!
Lục Hợp hiện ra còn nhanh hơn cả Tiểu Quái lao tới, (Phong Ám đang cười thầm đầy ẩn ý) dùng một tay đỡ lấy vai Masahiro đang ngửa người về phía sau. Masahiro cứ thế ngã phịch xuống đất, hai tay ôm trán.
Oa
Đến giờ này nước mắt mới bắt đầu trào ra. Đầu óc quay cuồng.
Tiểu Quái chạy đến bên cạnh Masahiro, trừng mắt nhìn cậu với vẻ mặt nửa bất lực.
Thật là mất mặt, cậu không nhìn đường mà đi sao?
Đúng là quá mất mặt.
Vừa xoa mũi, Masahiro vừa ngẩng mặt lên. Sau đó quay đầu nhìn lại, bóng dáng Lục Hợp đã biến mất trong bóng tối.
Cảm ơn!
Không có tiếng trả lời. Chuyện này đã được dự đoán trước, Masahiro thở dốc đứng dậy.
Cậu nhíu mày suy nghĩ, nhìn con đường núi bị cây cối che khuất trong bóng tối.
Tiểu Quái ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Masahiro đang nhìn xa xăm.
Sao vậy?
Ừm, thực ra tôi định đến Chính Điện.
Vì còn phải để Kurumanosuke đợi, nên không thể đi quá xa. Hơn nữa, cậu còn định trở về kinh thành để điều tra vụ mất tích bí ẩn lần này. Cần phải nhanh chóng lên thôi.
Vẫn chưa cảm ơn Cao Long Thần nữa.
Nghe Masahiro nói nhỏ một câu như vậy, Tiểu Quái trợn tròn mắt. Nhìn Tiểu Quái một cái, Masahiro tiếp tục nói: "Tôi không chết là nhờ Cao Long Thần đã cứu giúp. Mặc dù chính tôi cũng không nhớ gì cả. Về chuyện này, tôi chưa cúng bái đầy đủ, cũng chưa đến bái tạ."
Đó là vì cậu cứ nằm liệt giường mãi thôi mà. Nhìn Masahiro đang ngẩng đầu gãi gãi gáy liên tục, trên mặt Tiểu Quái hiện lên vẻ mặt không biết phải làm sao.
Quả thực, những gì có thể làm thì vẫn nên làm, xét theo một khía cạnh nào đó là rất đúng. Nhưng, theo một khía cạnh khác, Masahiro cũng quá thiếu cảnh giác.
Đối phương có thể là một vị thần bất mãn, làm nũng sẽ rất rắc rối, và lại là một vị thần dễ dàng lọt vào top năm. Chỉ vì Masahiro tình cờ giúp Ngài giải trừ lời nguyền trói buộc, nên Ngài mới quan tâm như vậy. Nếu người giải trừ lời nguyền là Seimei, thì Masahiro dù có cận kề cái chết đến mấy, Ngài cũng chỉ lạnh nhạt nói: "Đó là số mệnh của nó, không có cách nào khác" mà khoanh tay đứng nhìn mà thôi.
Chỉ có thể nói là cậu ta có cái vận may cuốn cả thần linh vào chuyện của mình. Thật thú vị làm sao.
Trong tai Tiểu Quái đang suy nghĩ, đột nhiên vang lên giọng nói trầm tĩnh của Lục Hợp. Nhìn thoáng qua không gian không thấy gì cả, Tiểu Quái khẽ nói.
Dù sao đi nữa, cậu ta quả không hổ là người kế thừa của Seimei.
Người kế thừa của Seimei lúc này đang ôm đầu rên rỉ bên cạnh Tiểu Quái (Tôi thừa nhận là tôi lại nghĩ nhiều rồi……).
Vẫn có chút, không, là rất không đáng tin cậy. Cũng cảm thấy cậu ta vẫn chỉ là hạng nửa vời.
Đúng là như vậy.
Nhưng, Lục Hợp trả lời dứt khoát như vậy, nên Tiểu Quái trong một thoáng đã không nói nên lời.
Cậu, thật sự thấy vậy là được sao?
Tiểu Quái nói với giọng yếu ớt, là để xác nhận lại suy nghĩ của Lục Hợp. Thế là, Lục Hợp với giọng điệu có chút bất ngờ trả lời.
Vì Seimei đã nói như vậy rồi, tôi nghĩ chính là như vậy.
Masahiro là người kế thừa của Abe no Seimei. Nghĩa là, trong tương lai, cậu ta sẽ là chủ nhân đời thứ hai của Mười Hai Thần Tướng họ.
Seimei đã nói như vậy. Vậy nên Lục Hợp cũng chấp nhận như vậy. Chỉ có thế thôi. Tuy nhiên, nếu Masahiro không có tài năng và khí lượng như vậy, có lẽ họ cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận đến thế. Chắc chắn sẽ có rất nhiều bất mãn và hoài nghi.
Nhưng, khi Masahiro giải thoát Thần Núi Cao Long Thần khỏi lời nguyền trói buộc, Lục Hợp cũng có mặt. Hơn nữa, tận mắt chứng kiến Masahiro đã tự mình giải cứu Đằng Xà đang rơi vào trạng thái nửa điên cuồng như thế nào, và làm cách nào để trấn áp nghiệp hỏa đang lan tràn khắp các ngọn núi.
Tiểu Quái dựng tai, nhìn xa xăm.
Thì ra là vậy.
Lời nói thốt ra nhỏ nhẹ mang theo một chút ấm áp. Lục Hợp khẽ nheo mắt lại, không nói gì.
Thôi, đành chịu vậy.
Masahiro vẫn ôm đầu ngồi xổm ở đó rên rỉ, quay người hướng về núi Kifune, hít một hơi thật sâu.
Cao Long Thần, cảm ơn Ngài!
Vị thần được thờ phụng tại đền Kifune chính là núi Kifune. Tiếng gọi vang vọng trong không khí, Masahiro vỗ vỗ tay. Tiếng động hơi khô khốc vang vọng trong bóng tối.
Sau một thời gian chắp tay nhắm mắt, Masahiro cúi chào rồi quay người trở về.
Được rồi, chúng ta về kinh thành thôi.
Có vẻ hơi đơn giản quá nhỉ?
Nhìn Tiểu Quái nở nụ cười nửa miệng, Masahiro ưỡn ngực nói.
Không sao, chỉ cần thành tâm là được rồi.
Thì ra là vậy.
Tiểu Quái không nói nên lời. Masahiro không bận tâm đến cậu, một mình chạy xuống đường núi.
Nếu thực sự nghe được lời Masahiro nói, vị Long Thần kia sẽ nghĩ gì đây?
Tiểu Quái không khỏi hơi lo lắng, ngẩng đầu chăm chú nhìn ngọn linh phong sừng sững trong bóng tối. Ngài ấy sẽ không hiện thân ngay tại đây chứ.
Tiểu Quái, tôi bỏ cậu lại đây đó!
Một tiếng gọi vang lên hướng về bóng dáng trắng muốt đó. Tiểu Quái khẽ thở dài, rồi đuổi theo Masahiro.
Đoàn người này từ Kifune trở về kinh thành, vừa đúng lúc canh giờ Dần đã qua nửa khắc.
Được biết, những người mất tích bí ẩn đầu tiên xuất hiện ở Ukyō, gần giao lộ Shijō Ōji và Mutsunojō Ōji. Một tạp dịch của một gia đình quý tộc cấp thấp thuộc dòng họ Fujiwara đã đột ngột biến mất khi đang tuần tra vào ban đêm.
Kurumanosuke đang chạy hết tốc lực trên giao lộ Shijō Ōji và Mutsunojō Ōji đột nhiên dừng xe, cứ thế hất Masahiro và Tiểu Quái văng ra phía trước.
Oa!
Masahiro ngã văng khỏi tấm rèm, ngồi bệt xuống đất ôm đầu cố gắng chịu đựng cơn đau. Được cho đi nhờ xe rất đáng cảm kích, và việc chạy hết tốc lực cũng giúp họ rất nhiều, nhưng nếu lúc dừng xe mà không thể chậm rãi một chút, thì còn phải thêm bao nhiêu vết thương mới nữa đây.
Trên đường về cứ va chạm khắp nơi, sau này không phải sẽ để lại sẹo sao?
Ngồi xe mà cuối cùng lại có đầy sẹo trên mặt, nói ra thì cũng quá mất mặt đi?
Vừa lẩm bẩm vừa chui ra khỏi gầm xe, Masahiro vẫn rất lễ phép cúi chào và cảm ơn Kurumanosuke đã đưa họ đến đây.
Masahiro từ nhỏ được ông nội và cha mẹ dạy dỗ, nên về cơ bản, cậu luôn nói lời cảm ơn và xin lỗi đúng lúc. Khi mình không sai, cậu tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, nhưng nếu mình sai, cậu sẽ thành thật nhận lỗi.
Cảm ơn anh nhiều. Có lẽ sau này sẽ có lúc cần anh giúp đỡ, đến lúc đó xin hãy giúp nhé.
Nói với nụ cười rạng rỡ như vậy. Kurumanosuke có vẻ cũng rất vui mừng mà lắc mạnh càng xe. Sau đó, Kurumanosuke biến mất một cách đột ngột trên con phố kinh thành được ánh trăng chiếu sáng, không biết đã chạy đi đâu mất.
Ukyō. Từ cuối xuân, số lượng yêu quái đã tăng lên rất nhiều. Lần đầu tiên gặp Kurumanosuke cũng là ở Ukyō. Nơi trú ẩn ban đầu của các yêu quái dị giới cũng nằm ở một góc của Ukyō.
Dù sao đi nữa, chúng ta hãy đến khu dinh thự quý tộc cũ và ngôi đền nơi vị thần quan cùng đầu bếp biến mất trước đã.
Lúc này.
Cháu nội!
Hàng chục tiếng nói cùng lúc vang lên.
Tiểu Quái phản xạ có điều kiện mà nhảy ra xa. Lục Hợp cảm nhận được nguy hiểm cũng ẩn thân trốn lên tường rào của một dinh thự nào đó để lánh nạn.
Gần như cùng lúc đó, nhằm vào Masahiro đang ngây người, hàng chục con tiểu quỷ như mưa rơi từ trên trời xuống.
Masahiro mở to mắt.
Oa oa oa!
Hướng về Masahiro bị đè bẹp dí ngay lập tức, nhiều tiểu quỷ mới cũng hăm hở chạy đến. (Mà nói đi nói lại thì vụ đè bẹp mỗi ngày này là sở thích của Phong Ám đó, hohoho~~)
Ồ, lành hết rồi kìa.
Tốt quá rồi, tốt quá rồi.
Tôi lo lắng chết đi được.
Vẫn chậm chạp như xưa.
Không không, bị đè bẹp mới xứng đáng là cháu nội chứ.
Đúng vậy, đúng vậy.
Không đè bẹp thì không vui!
Đúng vậy đó, cháu nội, cháu có khỏe không?
Những con tiểu quỷ không ngừng tụ tập ở đó, có vẻ rất vui mừng mà nói không ngừng.
Tiểu Quái vừa nhìn vừa dùng chân trước dụi dụi khóe mắt, như thể không đành lòng mà nói.
Masahiro tội nghiệp quá đi mất.
Mỗi ngày bị đè một lần, là như thế sao? Nói như vậy, Masahiro mỗi khi đi đường vào ban đêm dường như lần nào cũng bị các tiểu quỷ đè một lần. Ngược lại, nếu thật sự không có "thủ tục" này, cậu còn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Bàn tay phải của Masahiro cố gắng thò ra từ đống tiểu quỷ khổng lồ bắt đầu run lên không ngừng. Tiếp đó, "núi" bắt đầu rung chuyển, Masahiro với trán nổi gân xanh đứng dậy.
Mấy con súc vật kia!
Vừa kéo những con tiểu quỷ đang bám chặt trên người ra, cậu vừa trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Quái với ánh mắt đầy sát khí.
Lần nào cậu cũng một mình bỏ trốn trước.
Tiểu Quái nhìn ánh mắt gần như chứa đầy ý giết người của Masahiro, giả vờ như không có chuyện gì. Với thái độ ung dung tự tại mà nói.
Các người đã lâu không gặp nhau rồi mà, tôi nghĩ những tên này cũng muốn thỏa sức đè cậu một phen chứ gì. Chỉ có thế thôi. (555555555555555 Guren, có phải anh đang giận vì mối quan hệ thân mật giữa Masahiro và "xe" nào đó không... Nhưng cũng không thể để Masahiro bị đè như vậy chứ...)
Vậy thì cậu để chúng đè bẹp cậu thử xem! (Một người luôn bị đè lại nói những lời như vậy với một người tấn công mạnh mẽ...)
Cậu nói cái gì!? Masahiro, tên khốn nhà cậu, lại dám nói để tôi, một kẻ nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, đi bị mấy con tiểu quỷ này đè bẹp thử xem!
Ai nhỏ nhắn đáng yêu hả! Là Tiểu Quái mà bé tí tẹo thế này, thái độ thì kiêu ngạo tự đại, cũng không thèm nhìn rõ thân phận của mình.
Đừng gọi tôi là Tiểu Quái, cháu nội của Seimei.
Đừng gọi tôi là cháu nội!
Các tiểu quỷ say sưa nhìn Masahiro và Tiểu Quái lại bắt đầu khẩu chiến, rồi bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Quả nhiên phải như vậy mới được.
Ngoài ra, Lục Hợp, người đã quyết định tọa sơn quan hổ đấu, cũng đang hứng thú quan sát cuộc khẩu chiến này vì đã nhìn thấy một khía cạnh bất ngờ của Đằng Xà. Tiểu Quái hành động cùng Masahiro chỉ là ảo ảnh của hỏa tướng Đằng Xà. Bản chất vẫn phải là Đằng Xà, nhưng Đằng Xà hiện tại và Đằng Xà mà anh ta từng biết hoàn toàn khác biệt.
Sinh vật sống đều sẽ thay đổi, Seimei đã từng nói như vậy. Quả thực là vậy, chúng sẽ thay đổi.
Nhưng có cảm giác như sự thay đổi này có vẻ quá lớn.
Lục Hợp đang lẩm bẩm một mình chợt cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm. Nheo mắt lại, anh ta quét mắt sắc bén nhìn xung quanh.
Gần như cùng lúc đó, Masahiro và Tiểu Quái cũng nhận ra điều đó.
Đột ngột im bặt, quay đầu nhìn về phía tây của Đại Lộ Shijō.
Gió thổi xào xạc, trong không khí khô ráo, se lạnh của mùa thu đột nhiên lẫn vào một mùi hương kỳ lạ, ấm áp và ẩm ướt.
Những con tiểu quỷ tụ lại với nhau cũng run rẩy theo. Một cảm giác ớn lạnh rợn người như có thứ gì đó đang bò lên từ lòng bàn chân lan khắp cơ thể.
À, đúng rồi, có một chuyện phải nói cho cậu biết.
Những con tiểu quỷ bò lên chân Masahiro, vừa run răng lập cập vừa nhìn chằm chằm vào bóng tối.
Phía tây. Tuy có ánh trăng chiếu vào, nhưng đã là cuối tháng tám rồi, đến cả trăng lưỡi liềm cuối tháng cũng đã qua lâu. Ánh trăng mờ ảo rất yếu ớt, ngay cả một trượng xa cũng không nhìn rõ.
Tuy các vì sao đang lấp lánh, nhưng chúng không đủ sáng để soi rõ bóng tối.
Nhưng, yêu quái sống trong bóng tối. Chúng thích bóng tối.
Dù trong bóng tối mịt mờ như mực đen đến thế nào, đối với chúng cũng giống như ban ngày.
Ngoài ra, Tiểu Quái và Lục Hợp thuộc về thần tộc cũng bắt được bóng dáng đang đến gần từ một phía khác của bóng tối.
Chỉ có một mình Masahiro vẫn chưa bắt được toàn bộ hình dạng của yêu quái. Cậu nín thở tập trung nhìn về phía bên kia của bóng tối.
Cuối cùng, một luồng yêu khí kinh khủng, đáng sợ bắt đầu lan tỏa. Yêu khí theo gió bay lượn, từng chút một bò lên từ lòng bàn chân, bám vào da thịt.
Masahiro nín thở.
Yêu quái, đến rồi. Hơn nữa, đó là một thứ quái dị chưa từng thấy từ trước đến nay.
Một yêu quái đáng sợ khác hẳn với những yêu quái mà cậu từng thấy.
Cũng khác hẳn với những yêu quái dị giới. Yêu khí lơ lửng trong không khí dù sao cũng khá gần với những yêu quái đang vây quanh Masahiro lúc này.
Nghe thấy những tiếng "xẹt xẹt" kỳ lạ, giống như tiếng rắn thè lưỡi đe dọa.
Cái gì vậy?
Một giọng nói khô khốc vì căng thẳng, bật ra từ miệng Masahiro. Lòng bàn tay cậu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Những con tiểu quỷ nằm rạp trên chân cậu đều phát ra những tiếng kêu như bị co giật.
Đáng sợ, đáng sợ quá, là kẻ chuyên săn bắt các yêu quái dị giới!
Masahiro không hiểu ý nghĩa lời nói của các tiểu quỷ, không khỏi hỏi lại.
Các ngươi nói cái gì?
Các tiểu quỷ lo lắng kêu lên.
Săn bắt! Những yêu quái dị giới của chúng ta đều bị tên này săn bắt!
Yêu khí bắt đầu lan tràn. Đột nhiên, bóng tối bị đẩy lùi.
Trước mắt Masahiro, gần như chỉ trong một cái chớp mắt, yêu quái đột nhiên xuất hiện.
À!
Ngay cả Tiểu Quái cũng ngây người. Từ lúc nào vậy?
Cái bóng khổng lồ. Tám cái chân thô lớn từ cơ thể lông lá vươn ra.
Vừa phát tán ra làn yêu khí nồng đặc khiến người ta khó thở, vừa nhìn chằm chằm Masahiro đang đứng sững.
Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào thiếu niên loài người đang bị đám yêu ma vây kín. Một đôi mắt trống rỗng đến lạ thường.
Masahiro mơ màng ngẩng đầu nhìn lên.
Cậu ta, biết thứ này. Nhưng, thứ cậu ta biết nhỏ hơn thế nhiều. Khoảng bằng bàn tay, cũng không có lông, giăng tơ dưới mái hiên và trên cây đợi bắt con mồi tự chui vào lưới.
Không, Masahiro tự sửa sai. Cũng có loại không giăng tơ, mà bò qua bò lại trên mặt đất.
Thổ Tri Trư.
Masahiro cử động rất chậm rãi thò tay vào ngực. Tim đập điên cuồng, lạnh đến mức gần như đông cứng. Sắc mặt tái mét, trong khoảnh khắc hơi choáng váng.
Ừm.
Phù chú cầm trên tay phải lóe lên trước mắt, Masahiro nheo mắt lại, xung quanh tràn ngập một luồng sát khí.
Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Quái được bao bọc bởi ánh sáng đỏ rực. Thần khí mạnh mẽ bộc phát, khôi phục lại bản thể Mười Hai Thần Tướng.
Trên bàn tay phải khẽ nâng lên của Guren, ngọn lửa đỏ thẫm lặng lẽ bùng cháy. Quả cầu lửa không ngừng lớn dần, gần như đang sống dậy mà cuộn trào.
Các tiểu quỷ đều lùi về phía sau Masahiro và Guren. Cách Masahiro và họ một khoảng, những tiểu quỷ đó tựa vào nhau, liếc nhìn con nhện lớn và Masahiro cùng Guren.
Tám cái chân của con nhện lớn bắt đầu sột soạt di chuyển, cái miệng lớn với những chiếc răng sắc nhọn đột nhiên há rộng!
Một tiếng nổ "Ầm" vang trời làm rung chuyển không khí. Ngọn lửa mà Guren phóng ra nhắm vào Thổ Tri Trư tản mát trong không khí. Tiếp đó, cùng với một tiếng gầm gừ trầm thấp, những sợi tơ trắng được phun ra. Mé tơ có dịch nhầy màu xanh lục chảy xuống. Rơi xuống đất phát ra tiếng "Xì" và bốc lên một làn khói trắng.
Oa!
Guren ôm Masahiro đang nín thở nhảy ra. Ngay lập tức, nơi họ vừa đứng bị những sợi tơ văng tới bao phủ, bốc lên một làn khói trắng.
Con nhện lớn không ngừng phun tơ, giăng tơ qua lại, bao vây Masahiro và họ không còn lối thoát. Các tiểu quỷ đều tụm lại một chỗ, vừa dựa vào nhau vừa run rẩy.
Masahiro và Guren đứng giữa các khe hở của tơ. Đó là chỗ đứng cuối cùng.
Con nhện không ngừng phun tơ. Guren tay không đánh tan những sợi tơ nhắm vào Masahiro. Chỉ nghe thấy tiếng "Xì", cánh tay Guren bốc lên khói trắng. Sợi tơ này có thể hòa tan những gì bị nó bắt được. Có lẽ, các yêu quái dị giới cũng bị những sợi tơ như vậy bắt được, không kịp phản kháng đã bị hòa tan mất rồi.
Guren, tránh ra!
Masahiro gào lên. Nhưng Guren không động. Anh ta đè Masahiro từ phía sau, dễ dàng giơ cao bàn tay phải đang bị ăn mòn vì bị hòa tan. Một tiếng "Bụp" vang lên, ngọn lửa bao quanh bàn tay phải lại bắt đầu bùng cháy.
Con nhện lớn lại nhắm vào Guren mà phun tơ. Ngọn lửa của Guren vươn dài quấn lấy sợi tơ. Nhưng những sợi tơ đó xuyên qua ngọn lửa, cứ thế quấn lấy tay Guren.
Tiếng da thịt bị hòa tan vang vọng bên tai, Masahiro trợn to mắt.
Guren!
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đó, Lục Hợp bắt đầu hành động.
Từ bức tường anh ta vẫn đứng đó, Lục Hợp nhảy qua, dùng tay phải cởi tấm vải dài phủ vai xuống, vung mạnh vài cái. Mấy lớp tơ nhện dày đặc vừa chạm vào tấm vải dài, liền tự động rơi xuống.
Xương Hạo lần đầu biết tấm vải dài Lục Hợp vẫn khoác lại có linh lực đến vậy.
Tấm chăn lụa dày nặng mấy lớp phủ kín mặt đất bị tấm vải dài dễ dàng quét bay đi. (Câm nín... tấm choàng dài hóa ra là giẻ lau nhà à?) Lục Hợp cuộn tấm vải lại như cũ. Anh rút chiếc vòng bạc vẫn đeo trên cổ tay trái ra.
A!
Xương Hạo nín thở.
Chiếc vòng bạc biến thành một dải bạc. Nó kéo dài ra, rồi hóa thành một cây thương bạc với hai đầu mũi dao sắc bén. Một luồng khí thần lực thổi lên, làm tung bay tấm vải dài khoác trên người Lục Hợp. Anh cứ thế đáp xuống giữa Hồng Liên và con nhện lớn. Mũi thương sáng chói lóe lên, chặt đứt những sợi tơ đang quấn chặt cánh tay Hồng Liên.
Con nhện lớn vừa phun tơ đe dọa vừa trừng mắt nhìn thanh niên phi nhân loại vừa phá tan lồng tơ trong chớp mắt đó.
"Có vẻ như là một yêu quái đã sống ở quốc gia này lâu rồi."
Với giọng nói trầm thấp, không chút lên bổng xuống trầm, nó phán đoán. Lục Hợp giương thương. Đôi mắt vàng nâu vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào yêu quái.
Con nhện nhìn chăm chú vào mũi thương. Trong khoảnh khắc.
"Khoan đã!"
Lục Hợp đột ngột lùi lại phía sau. Bởi vì Xương Hạo bỗng thò tay từ phía sau Hồng Liên ra, giật lấy vạt áo choàng của Lục Hợp.
Lục Hợp mất thăng bằng, lảo đảo đôi chút, rồi quay đầu nhìn Xương Hạo bằng đôi mắt vẫn giữ vẻ thiếu biểu cảm như thường ngày.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Dù sao thì đây cũng là trận chiến đầu tiên sau khi ta phục hồi cơ thể, kiểu gì ta cũng muốn tự mình chiến đấu."
Nhìn Xương Hạo với vẻ mặt nghiêm túc mà thốt ra những lời thiếu căng thẳng đến vậy, Lục Hợp thoáng im lặng, chỉ nhìn cậu.
Đối với Lục Hợp, đây chắc chắn là lời Xương Hạo nói ra ngoài dự đoán.
Xương Hạo thò mặt qua khe hở giữa thân và cánh tay Hồng Liên, trừng mắt nhìn yêu quái.
"Là thế đấy. Mấy tên tiểu quỷ kia đến để báo cho ta biết. Nên ta tự mình giải quyết mới phải lẽ. Vả lại..."
Nói đến giữa chừng, Xương Hạo khẽ nhíu mày.
"Thứ này ta chưa từng thấy bao giờ. Đúng là yêu quái của quốc gia này không sai, nhưng tính chất rõ ràng khác hẳn với những gì đã thấy từ trước đến nay."
Con nhện lớn giữ một khoảng cách nhất định, như thể đang quan sát Xương Hạo và mọi người. Thỉnh thoảng nó động đậy răng nanh, từ đó nhỏ xuống một chất dịch màu xanh lá cây nhớp nháp.
Có vẻ như đã nhận định rằng khí thần của Lục Hợp và Hồng Liên nguy hiểm đối với mình, con nhện lớn không hề nhúc nhích.
Xương Hạo bước lên phía trước hai người, kết ấn tay. Ban đầu cậu nói muốn tự mình chiến đấu trận này. Nhưng vì vừa nói đó là trận chiến đầu tiên kể từ khi hồi phục, nên cậu quyết định dựa vào khí thần của hai thần tướng để uy hiếp yêu quái.
"Tả đái tam tinh, hữu đái tam lao, thiên phiên địa phú, cửu đạo giai tắc!"
Mặc dù không có gió, quần áo của Xương Hạo vẫn phấp phới mạnh mẽ.
"Càn khôn định vị, hách hách hoàng hoàng, phong động thần chí, cấp cấp như luật lệnh!"
Lúc này, con nhện lớn đột ngột di chuyển tám chân, nâng nửa thân trên lên không trung. Nó phát ra tiếng gầm rợn người như xé toạc không khí, vang vọng chín tầng trời.
Rồi, cái thân thể lông lá khổng lồ kia đột nhiên biến mất.
Trong thoáng chốc, Xương Hạo ngẩn ngơ nhìn bãi chiến trường còn lại. Biến mất rồi, đúng hơn là biến mất không để lại dấu vết, chứ không phải bỏ chạy.
"Chuyện này là sao?"
Không ai hỏi ai, đương nhiên cũng không có ai trả lời. Trên mặt Hồng Liên và Lục Hợp cũng hiện lên vẻ khó hiểu, họ nhìn nhau. Nhưng dù sao thì nguy hiểm trước mắt cũng đã qua. (Gợi ý nhỏ: hồi đó khi mình đọc đến đây cũng rất mơ hồ, thực ra cơ bản không liên quan đến Cùng Kỳ, chỉ là một sự chuẩn bị cho các tình tiết sau này thôi)
Xương Hạo thở phào một hơi, rồi đổ vật xuống.
Đó rốt cuộc là thứ gì vậy. Từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ gặp một yêu quái không phải từ dị quốc mà lại khó xác định lai lịch đến thế, chưa từng thấy trước đây nhưng lại là yêu quái của quốc gia này, Lục Hợp đã khẳng định như vậy. Đó là kẻ thù mới sao?
Hồng Liên trở lại hình dạng tiểu quái, nheo mắt ngẩng nhìn Xương Hạo đang suy tư.
"Không sao chứ?"
"Ừm, chỉ là hơi xuống tinh thần một chút thôi."
Ngẩng mặt lên nhìn, Lục Hợp đã ẩn mình. Khí tức của anh vẫn ở bên cạnh, nhưng không nhìn thấy hình bóng.
Bọn tiểu quỷ túm tụm lại quanh Xương Hạo đang thở hồng hộc.
"Không lẽ vì chuyện nhỏ này mà đã mệt đến vậy rồi à?"
"Có phải vì thể lực giảm sút không?"
"Trông như vừa ốm dậy vậy mà."
"Nhưng dù vậy..."
"Haizz, tương lai thật đáng lo mà."
"Bọn ta còn trông cậy vào ngươi đấy."
Xương Hạo "Ừ phải, ừ phải" phụ họa theo những lời nói tùy tiện của bọn tiểu quỷ đó.
"Nhờ cậy ngươi đấy, Âm Dương Sư."
"Để sớm hồi phục, ngươi phải ăn uống đầy đủ đó."
"Biết chưa hả, cháu trai của Tinh Minh?"
Hơn nữa, bọn tiểu quỷ còn cố tình đồng thanh nhấn mạnh từ "cháu trai", khiến Xương Hạo cau mày gầm lên.
"Đừng có gọi ta là cháu trai!"
Ngày hôm sau, Xương Hạo đến làm việc, tay vẫn tháo vát làm việc vặt, nhưng tâm trí lại có phần lơ đễnh.
Khi được sai viết chữ, cậu cầm bút viết ở một góc Âm Dương Liêu, nhưng thường xuyên dừng lại, tỏ vẻ trầm tư. Rồi đột nhiên hoàn hồn, vội vàng bắt đầu viết lại. Bên cạnh cậu thường xuyên có
Tiểu quái vẫn luôn theo dõi cậu. (Hồng Liên, ngươi không sợ cậu ấy ngại sao?) Gần đến trưa, nó cố ý thở dài.
"Gần đến giờ tan làm rồi, Xương Hạo."
"Ừm, đúng vậy."
Xương Hạo đang mở một cuộn thư, trả lời bằng giọng thiếu sức sống. Tiểu quái biết, thực ra cậu đang sốt ruột chờ thời gian trôi qua thật nhanh.
Vừa làm việc vừa kiểm tra vị trí mặt trời, vừa nghe tiếng chuông báo giờ, cậu liền ngẩng đầu lên, không ai bồn chồn hơn cậu.
Tiểu quái vừa ngẩng đầu nhìn Xương Hạo vừa nheo mắt lại.
"Sáng nay, Tinh Minh đã nói với ngươi rồi mà. Sau khi làm xong việc thì đến Đông Tam Điều Điện bái kiến tiểu thư Chương Tử, haizz, Tinh Minh cũng đã hiểu ra rồi. Quả nhiên là lão hồ ly đứng đầu thiên hạ mà."
Xương Hạo không ngừng nhìn chằm chằm vào tiểu quái đang gật đầu lia lịa, nhíu chặt mày.
"Cái gì vậy chứ. Dù ta cũng đồng ý ông nội là một lão hồ ly."
"Không có gì đâu."
Xương Hạo đứng dậy, định nói điều gì đó gay gắt với tiểu quái đang vẫy đuôi giả ngơ, thì đúng lúc đó, tiếng chuông buổi trưa vang lên.
Xương Hạo vội vàng thu dọn sách vở và cuộn thư trên bàn, rồi nắm cổ tiểu quái, đứng dậy.
"Ta có việc, xin cáo từ trước."
Các đồng nghiệp kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Xương Hạo cúi chào rồi thẳng tiến đi ra mà không liếc mắt một cái.
Sáng hôm đó. Bắt gặp Xương Hạo đang chuẩn bị rời đi làm việc, Tinh Minh nói.
"Gần đây kết giới của dinh thự Đông Tam Điều hình như có chút dao động. Mặc dù Tả Đại Thần chưa sai người đến thông báo, nhưng ta hơi lo lắng, con trên đường về ghé qua xem thử nhé."
Kết giới của Đông Tam Điều Điện là để bảo vệ Đằng Nguyên Chương Tử khỏi sự tấn công của yêu quái. Kết giới đó có bất thường cũng có nghĩa là có thứ gì đó đã tấn công Chương Tử.
Xương Hạo rời khỏi Hoàng cung, trực tiếp đến Đông Tam Điều Điện.
Vì nếu từ Hoàng cung về nhà Abe rồi mới đến Đông Tam Điều Điện thì sẽ đi đường vòng, tốn khá nhiều thời gian. Nên trực tiếp đến thì tốt hơn.
Nếu thật sự có bất thường gì xảy ra, thì đến sớm vẫn tốt hơn.
Xương Hạo nóng vội tăng nhanh bước chân. Bên cạnh cậu, tiểu quái vẫy vẫy đôi tai.
"Nhưng thật lạ. Kết giới thay đổi đến mức Tinh Minh cũng nhận ra, sao tiểu thư Chương Tử lại không nói gì chứ?"
Xương Hạo mím chặt môi.
"Có lẽ nàng không nhận thấy gì chăng..."
"Này, ta nói ngươi đừng có so sánh nàng ấy với những Âm Dương Sư vô dụng kia chứ, nàng ấy có linh lực nhìn thấy yêu quái rất mạnh. Không thể nào kết giới đã thay đổi mà nàng ấy vẫn không nhận thấy."
Vẫy vẫy cái đuôi trắng, tiểu quái nhíu chặt mày.
"Đạo Trường cũng không nói gì. Có lẽ không có chuyện gì rõ ràng xảy ra."
Kết giới của Đông Tam Điều Điện do Đạo Trường sai Tinh Minh lập ra để bảo vệ con gái Chương Tử. Đạo Trường luôn đặt sự an toàn của con gái lên hàng đầu.
Vì đối với quý tộc, con gái là con bài quan trọng nhất. Duy trì quan hệ hôn nhân với các quý tộc quyền thế khác, hoặc đưa con gái vào hậu cung.
Trung cung của Hoàng thượng đương triều là Trinh Tử, cháu gái của Đạo Trường. Mặc dù Trinh Tử lớn tuổi hơn Hoàng thượng, nhưng mối quan hệ vợ chồng họ lại rất hòa thuận, Trung cung hiện đang mang long thai. Chỉ hai tháng nữa sẽ hạ sinh Hoàng tử hoặc Công chúa.
Đằng Nguyên Đạo Trường hiện là người nắm quyền lực cao nhất trong triều đình. Hoàng thượng đương triều chỉ nắm giữ ngôi vị, không có thực quyền.
Nhưng dù vậy ông ta vẫn còn điều không hài lòng. Đó chính là việc nắm giữ hậu cung.
Mặc dù Trinh Tử là cháu gái của mình, nhưng ngay cả khi nàng sinh hạ long tử thì cũng không mang lại lợi ích trực tiếp cho Đạo Trường. Để quyền lực của mình thêm vững chắc, ông ta phải có một người con gái có huyết thống với mình sinh hạ Hoàng tử.
Nghĩ đến đây, tiểu quái không khỏi nhớ đến tinh tượng đồ nhìn thấy mấy ngày trước.
Vận mệnh của người có liên quan đến Xương Hạo sẽ có biến động lớn. Người này, rốt cuộc là ai đây.
Tiểu quái không khỏi ngẩng đầu nhìn Xương Hạo một cái.
Xương Hạo gần như chạy thục mạng đến Đông Tam Điều Điện, chỉ lo nhìn thẳng về phía trước. Từ Hoàng cung đến Đông Tam Điều Điện không xa lắm, chắc chắn sẽ nhanh chóng đến nơi.
Xương Hạo chắc chắn sẽ dừng lại điều chỉnh hơi thở ngay khi nhìn thấy Đông Tam Điều Điện, rồi tỏ ra như không có chuyện gì.
Nếu nói là đến thay Tinh Minh, thì người trong phủ chắc chắn sẽ lập tức thông báo. Xương Hạo cố làm ra vẻ bình tĩnh để Chương Tử không nhận ra mình đang vội vã chạy đến.
Tiểu quái khẽ nhảy một cái, vọt lên vai Xương Hạo. Xương Hạo quay mặt nhìn thoáng qua, không nói gì, tiếp tục đi.
Ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêm túc của cậu, tiểu quái khó chịu nhíu mày. (Đau lòng hay ghen tuông đây?)
"Do không hoàn toàn nắm giữ khả năng đọc tinh tượng, có lẽ mình đã đọc sai rồi cũng nên."
"Hay là không nên nói với Xương Hạo thì hơn."
"Nếu là Tinh Minh nhìn ra thì không sao, nhưng phán đoán của mình không đáng tin lắm."
Lẩm bẩm một mình, tiểu quái khẽ thở dài.
Đông Tam Điều Điện bất cứ lúc nào nhìn cũng đều lộng lẫy, dù đến bao nhiêu lần cũng bị khí thế của nó lấn át.
Tự nhủ bản thân hãy tập làm quen, đừng tỏ ra chưa từng thấy thế giới, rồi Xương Hạo bước vào cửa, nói rõ mục đích với tạp dịch ra đón tiếp.
Không lâu sau, nữ quan tùy tùng của Chương Tử là Không Mộc bước ra. Có vẻ như bà giữ một chức vụ khá cao.
"Xương Hạo đại nhân, hôm nay ngài có việc gì không?"
"Thụ ủy từ ông nội, đến thăm hỏi sự bình an của tiểu thư Chương Tử."
"Ra vậy, vậy ngài xin đợi một lát."
Thay cho Không Mộc đi thông báo, một nữ quan khác đến dẫn cậu vào phòng chờ. Đi theo phía sau nữ quan dẫn đường, Xương Hạo rất cẩn thận quan sát tình hình kết giới.
Kết giới do Tinh Minh lập vẫn bao quanh dinh thự này. Nhưng cậu cảm thấy cường độ dường như đã yếu đi.
Một câu hỏi dâng lên trong lòng Xương Hạo.
Chuyện gì đã xảy ra vậy. Chương Tử với linh lực nhìn thấy yêu quái hơn người chắc chắn đã bị thứ gì đó tấn công. Nhưng, tại sao nàng không sai người đến báo tin chứ?
Có lẽ nàng nghĩ không sao cả. Nhưng, dù vậy đi nữa...
"A a, kết giới quả nhiên trở nên tệ hơn rồi. Tinh Minh nói chắc là cái này nhỉ?"
Xương Hạo và tiểu quái đang thì thầm trong phòng chờ được Không Mộc dẫn đến nhà phía đông bắc.
Kết giới bao quanh hai căn phòng này càng mạnh mẽ hơn. Yêu quái từ dị quốc từng cố gắng bắt cóc Chương Tử. Để ngăn chặn và đánh đuổi chúng, kết giới ở đây đã được thiết lập bằng pháp thuật mạnh mẽ.
Nhưng, hiện tại sức mạnh của kết giới đã suy yếu đến mức gần như chỉ cần chạm nhẹ là vỡ. Đã yếu đến độ nếu có yêu quái mạnh nào đó đến, gần như không thể chống đỡ nổi một đòn.
Xương Hạo vừa nhìn đã nhận ra tình hình, hít một hơi lạnh.
"Quá kỳ lạ, tình hình này Chương Tử bản thân không thể không nhận ra."
"Tiểu thư, Xương Hạo đại nhân đã đến rồi ạ."
Không Mộc dẫn đường, nói vọng vào phía sau tấm màn. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chờ đợi câu trả lời đó, Xương Hạo cứ sốt ruột nhìn chằm chằm vào tấm màn.
"Mời cậu ấy vào."
Giọng nói trong trẻo, vang vọng trong phòng.
Xương Hạo không hiểu sao cảm thấy an tâm. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Giọng nói này, đã nghe vài lần, không có gì thay đổi so với trước đây.
Không Mộc cúi chào Xương Hạo, mở cửa phụ thúc họ vào bên trong. Vì trước đây Chương Tử đã nói nếu là Xương Hạo thì không sao cả. Nên bà để cậu vào trong, còn mình dường như định lùi xuống, có lẽ đã được dặn dò gì đó từ trước.
Xương Hạo và tiểu quái, thứ mà người thường không thể nhìn thấy và vẫn luôn ở bên cạnh cậu, đi vào phòng bình phong từ cửa phụ.
Gian phòng. Trước cửa sổ và tấm rèm, Chương Tử ngồi trên bồ đoàn, nhìn ra ngoài.
Nàng đang nhìn ra khu vườn phía đông. Phương đông là vườn xuân, giờ là mùa thu chắc chắn có cảm giác đặc biệt cô quạnh.
"Chương Tử?"
Không hiểu sao đột nhiên cảm thấy khó tiếp cận, Xương Hạo vịn tay vào bình phong đứng đó không động đậy. Gương mặt nghiêng trắng nõn dường như gầy đi đôi chút so với trong ký ức. Làn da vốn đã trắng bệch giờ không hiểu sao lại xanh xao.
Chương Tử từ từ quay đầu lại, khẽ mỉm cười.
"Đã lâu không gặp. Cậu đã hoàn toàn bình phục chưa?"
Nhìn thấy nụ cười của nàng, Xương Hạo đột nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng trên vai. Vừa nãy có vẻ như đã căng thẳng, thật không giống mình ngày thường.
Theo lời Chương Tử, Xương Hạo ngồi xuống bồ đoàn, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mặt Chương Tử.
"Có chuyện gì vậy?"
Chương Tử khẽ nghiêng đầu, má nàng dường như hơi hóp vào. Đó là do tâm lý của mình sao?
Xương Hạo suy nghĩ một lúc không biết nên hỏi nàng thế nào. Bên cạnh cậu, tiểu quái cũng với vẻ mặt trầm tư, ngẩng đầu nhìn Xương Hạo đang nhăn nhó suy nghĩ.
"Ngươi sao vậy? Nhăn nhó suy nghĩ mà trán lại nhiều nếp nhăn thế này, đến lúc đó không biến mất đâu đấy."
Đối với Chương Tử như đang cười khổ, Xương Hạo dùng giọng rất nghiêm túc nói.
"Chắc chắn đã có chuyện gì rồi. Đừng có định che giấu, hãy nói rõ cho ta biết đi."
Kế hoạch tác chiến "đánh thẳng" dường như đã có hiệu quả. Nụ cười trên mặt Chương Tử lập tức biến mất, đôi mắt hơi mở to rưng rưng lệ.
Ánh mắt trôi dạt vô định, nàng có vẻ khó xử nhíu mày, cuối cùng cúi đầu, hai tay chắp lại.
Xương Hạo vẫn luôn chú ý đến đôi tay Chương Tử đang nắm chặt, bỗng phát hiện trên mu bàn tay phải nàng thoáng hiện lên những gân máu đỏ. Nhưng rồi chúng biến mất ngay lập tức, như thể bị vật nhọn nào đó cắt rách gây ra co thắt.
Mình nhìn nhầm sao?
Xương Hạo ra hiệu cho tiểu quái, nhưng tiểu quái dường như không chú ý đến điều đó. Nó khẽ nghiêng đầu.
"Sao cậu lại biết đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe thấy câu trả lời yếu ớt của Chương Tử, Xương Hạo không khỏi trở nên cộc cằn hơn.
"Đương nhiên là biết chứ! Dù sao ta vẫn đang trong quá trình tu luyện, nhưng cũng coi là một Âm Dương Sư mà!"
"Mặc dù là kẻ không thành tài đang tu luyện, nhưng cũng là một Âm Dương Sư mà."
Xương Hạo trừng mắt nhìn tiểu quái đang cố gắng gật đầu để nó im miệng. Tiếp tục nói.
"Nhìn thế nào kết giới cũng đã yếu đi rồi, sao có thể không nhận ra chứ! Tại sao không thông báo cho bọn ta!"
Chương Tử vẫn cúi đầu, mấy lần vừa chớp mắt vừa ngước nhìn Xương Hạo.
"Nhưng một khi báo cho các cậu, Xương Hạo cậu chắc chắn sẽ tìm cách mà."
"Đương nhiên rồi!"
Chương Tử dường như đang cố gắng kiềm chế, nheo mắt lại. Đôi tay chắp lại trắng bệch vì dùng sức quá độ.
"Vậy thì, cậu nói không chừng lại bị trọng thương nữa!"
Hai vai không ngừng run rẩy mạnh đến suýt bật khóc, nhưng Chương Tử tuyệt đối không khóc. Nàng chỉ vì cố nén đau đớn mà mặt mày méo mó.
"Chuyện của Quế Tử cũng vậy, nếu ta không nhờ cậy cậu, nếu ta không làm chuyện tùy tiện, thì cậu đã không phải chịu thương tích! Ta cứ nghĩ Xương Hạo gần đây vẫn nằm liệt giường, nếu ta báo cho cậu, cậu nói không chừng sẽ cố gắng đến mà!"
Đây chắc chắn là những suy nghĩ đã luôn được giấu kín trong lòng. Nghe những lời Chương Tử tuôn trào như vỡ đê, Xương Hạo không biết phải trả lời sao, chỉ vội vàng xua tay.
"Ừm, ta nói này."
"Cậu vì ta mà chịu trọng thương đến thế, nên ta không muốn cậu mạo hiểm vì ta nữa!"
"Này, khoan đã."
"Thực ra, ta luôn rất sợ hãi, rất sợ hãi, nhưng!"
"Được rồi, nghe ta nói này!"
Xương Hạo vội vàng hét lên, một tay nắm lấy vai Chương Tử. Chương Tử giật mình nín thở, chớp chớp mắt.
"Nghe cho rõ này, một khi có chuyện gì thì hãy báo cho ta biết có được không? Đừng lo, kết giới của ông nội không dễ bị phá hủy đâu. Nhưng nếu đối thủ quá khó nhằn, thì cũng không nói trước được."
Dường như bị ánh mắt nghiêm túc của cậu lấn át, Chương Tử gật đầu.