Đã hai tháng kể từ khi cha Xương Hạo nhắc đến lễ đội mũ, giờ đây đã là mùa hoa anh đào muộn nở rộ.
Để nhờ một thư pháp gia lỗi lạc đánh giá tài năng, Xương Hạo đã đến ngự phủ của ông. Nhưng đối phương lại tế nhị cho hay, việc ra làm quan thì chắc chắn không thành vấn đề – ngụ ý nhẹ nhàng mà rõ ràng: cậu không có tài năng của một thư pháp gia.
U sầu đến tận cùng, thiếu niên mười ba tuổi Xương Hạo đang ngồi ủ rũ dưới gốc cây bách cổ thụ ngoại ô kinh đô.
Đúng lúc ấy, có thứ gì đó rơi bịch xuống trước mặt cậu.
*Bịch!*
Đó là một tiểu yêu quái kì lạ.
Nhìn tiểu yêu quái vênh váo bước đi bên cạnh, Xương Hạo chợt nhớ lại quang cảnh lúc ấy. Chẳng biết vì sao, cảnh tượng ấy đã in đậm trong tâm trí cậu:
Tiểu yêu quái rơi bịch xuống, nhíu mày rên rỉ không ngừng, đôi mắt to tròn thậm chí còn đẫm lệ mờ mịt.
“Đau quá!”
Nó thậm chí còn nói chuyện bằng tiếng người.
Tiểu yêu quái nhận ra ánh mắt ngờ nghệch mà Xương Hạo đang nhìn mình, liền nheo mắt lại, có vẻ không hài lòng:
“Nhìn cái gì mà nhìn, lại chẳng phải đang diễn xiếc!”
Bị nó trợn mắt nhìn, Xương Hạo chẳng biết nói gì.
“Ối chà, nhìn kiểu gì cũng giống yêu quái! Là yêu quái mà lại té từ trên cây xuống, thật là bất cẩn hết sức. Không đúng, có gì đó lạ kì.”
Đăm đăm nhìn tiểu yêu quái và suy nghĩ miên man, Xương Hạo bỗng nhận ra một vấn đề, cậu nghiêng đầu cân nhắc.
Rõ ràng đây là một yêu quái, mà đã là yêu quái thì người thường hẳn không thể nhìn thấy mới phải.
“Sao vậy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ nào, năng lực nhìn thấy ma quỷ của mình đã khôi phục rồi sao? Vậy mình có thể trở thành một Âm Dương Sư đáng tự hào như gia đình mong muốn rồi ư? Trời ơi, cảm ơn thượng đế!”
Sau một hồi cân nhắc kĩ càng, Xương Hạo hăm hở hỏi tiểu yêu quái kia:
“Này này, xung quanh đây, ngoài ngươi ra, không còn yêu quái nào khác đúng không?”
Để chắc ăn, cậu cần xác nhận lại lần cuối, chỉ cần nó trả lời là không có, vậy là có thể tùy tiện kết luận năng lực nhìn thấy ma quỷ đã hồi phục rồi.
Thế nhưng.
“Có chứ!”
Tiểu yêu quái dứt khoát đáp lời.
“Đằng kia có, đằng kia cũng có, mà bên này cũng có đây này!” Tiểu yêu quái nhiệt tình giải thích cặn kẽ cho Xương Hạo đang hóa đá.
Đời người thật lắm chông gai mà.
Xương Hạo ủ rũ, vẻ mặt như thể ngày tận thế đang đến, căm tức nhìn tiểu yêu quái:
“Tại sao ta lại có thể nhìn thấy ngươi?”
Giống như lần đầu gặp mặt, Xương Hạo lại một lần nữa đặt ra câu hỏi này, tiểu yêu quái ung dung bước đi bên cạnh cậu, nghiêng đầu nhìn lại.
“Vì ta sống lâu quá, quá tài giỏi, nên những người vốn dĩ không nhìn thấy như ngươi cũng có thể thấy được ta!”
Tiểu yêu quái đắc ý cười, ưỡn ngực lên, rồi chợt nhìn Xương Hạo với vẻ mặt nghiêm túc:
“Sao vậy, chẳng lẽ nhớ lại chuyện xa xôi đến thế mà lại tự mình cảm thán à? Cái này không tốt đâu, đời người ngắn ngủi, phải nhìn về phía trước, nhìn về phía trước!”
Mới chưa đầy một tháng, xa xôi cái gì mà xa xôi.
Rõ ràng là một yêu quái, lại còn lên mặt dạy đời về nhân sinh, nghĩ thế nào cũng thấy thật chướng tai gai mắt.
Xương Hạo thở dài:
“Nếu ta là một Âm Dương Sư, ta sẽ tiêu diệt ngươi và những yêu quái khác không còn manh giáp.”
Chỉ có như vậy mình mới có thể sống một cuộc đời bình yên và ổn định.
Lúc mới gặp, tiểu yêu quái này trố mắt kinh ngạc, kêu toáng lên:
“A, ngươi, ngươi không phải cháu trai của Tình Minh sao? Ta từng thấy ngươi đi cùng Tình Minh rồi! Nói mới nhớ, ngươi sắp sửa cử hành lễ đội mũ rồi đúng không? Mọi người đều đồn sắp có thêm một Âm Dương Sư rắc rối nữa rồi!”
“Ông nội ngươi đã lợi hại như vậy rồi, có ông ấy ở đó, những yêu quái thiện lương, nhát gan như bọn ta, những bách quỷ dạ hành vô hại, hay những yêu vật sống vô tranh với đời, đều phải nơm nớp lo sợ, cẩn trọng từng li từng tí. Huống chi cả gia tộc Abe các ngươi toàn là những Âm Dương Sư đỉnh cao. Haizz, tương lai của bọn tiểu yêu quái này thật thảm thương quá!”
Con yêu quái tự xưng là nhút nhát, thiện lương này cứ thao thao bất tuyệt đầy khí thế.
Đúng là một tên lảm nhảm, Xương Hạo kiên nhẫn đợi nó nói xong. Ai ngờ tên này lại đột nhiên thốt ra một câu:
“Này, ngươi có đang nghe không đó, cháu trai!”
Mặc dù nó không biết tên Xương Hạo nên gọi vậy cũng có thể thông cảm, nhưng câu nói ấy lại chạm đúng nỗi đau của Xương Hạo:
“Đừng gọi ta là cháu trai!” Xương Hạo phản xạ gầm lên một tiếng. Một khi đã bộc phát thì không thể kìm nén, Xương Hạo thỏa sức trút giận:
“Ta là Xương Hạo! Cái gì mà cháu trai Tình Minh! Cái gì mà huyết mạch nhà Abe! Muốn làm cái khác thì có gì không tốt! Nếu có thể ta cũng muốn trở thành Âm Dương Sư để cha vui lòng chứ! Nhưng ta không làm được thì sao! Bản thân ta chẳng phải đang âm thầm dốc sức tìm tòi sao? Ngươi là một yêu quái chẳng biết gì thì đừng có ở đây mà chỉ trỏ!”
Khi lửa giận trong lòng Xương Hạo đã trút ra hết, tiểu yêu quái nhìn Xương Hạo đang thở dốc, hai vai run lên bần bật, bình tĩnh hỏi:
“Vậy, bây giờ ngươi làm sao lại ở đây, cháu trai của Tình Minh, Xương Hạo?”
Con người một khi trút hết cơn giận thì sẽ trở nên dịu tính – điều này Xương Hạo đã hiểu ra vào mùa xuân năm mười ba tuổi này.
Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tức.
Thoát khỏi dòng hồi ức trở về thực tại, Xương Hạo nhíu mày lẩm bẩm. Tiểu yêu quái bên cạnh khúc khích cười:
“Chẳng phải loài người có một bản năng tuyệt vời là lãng quên sao? Quên hết những chuyện đáng ghét đi, mới có thể sải bước tiến về ngày mai chứ!”
Tên này, bây giờ vẫn cứ cái giọng tự phụ ấy, vẻ mặt lạc quan đến không tả. Xương Hạo chợt thấy mình cứ mãi rầu rĩ như vậy thật là ngốc nghếch.
Xương Hạo thở hắt ra một hơi dài.
Cháu trai của Tình Minh.
Bây giờ nghĩ lại, mình đã bị câu nói ấy dọa sợ.
Chắc chắn từ nay về sau, bất kể đi đâu, làm gì, cụm từ “cháu trai của Tình Minh” này sẽ luôn đeo bám cậu, giống như cha, chú bác của cậu luôn bị gọi là con trai của Tình Minh vậy.
Nhớ đến đây lại thấy buồn, khóe mắt đã ươn ướt.
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển.
Xương Hạo chợt dừng bước, nhìn quanh.
Chiếc xe trâu đi xa phía trước bỗng phát ra một tiếng động lớn, vỡ tan thành hai nửa, vị quý tộc ngồi bên trong kêu thét bay ra ngoài xe, rồi lập tức biến mất.
“Chuyện gì thế này?!”
Những tùy tùng hoảng loạn kêu lên. Chiếc xe trâu kinh hãi phát ra tiếng hí điên loạn.
Ngay sau đó, bóng dáng chiếc xe trâu cũng đột nhiên biến mất.
Mặt đất lại một trận rung chuyển, mảnh đất nơi con trâu vừa đứng bỗng nhô lên, bụi đất bay mù mịt.
Hai tùy tùng sợ vỡ mật khó khăn lắm mới hoàn hồn, vắt chân lên cổ chạy trối chết như thỏ rừng.
Chỉ còn lại tàn tích của chiếc xe trâu vẫn nằm nguyên tại chỗ.
“Hả?”
Xương Hạo ngây người trước biến cố đột ngột, vẫn đứng sững không nhúc nhích.
Người, cả trâu nữa, đều đột nhiên biến mất, làm sao có chuyện như vậy chứ!
Xương Hạo mơ màng nhìn về phía chiếc xe trâu một lúc, chợt thấy có thứ gì đó màu đỏ rơi xuống gần đó.
“Ủa, cái gì thế?”
Xương Hạo mắt rất tinh, nhìn kĩ thì nhận ra đó là một cái đầu trâu còn nguyên hai sừng, sở dĩ có màu đỏ là vì nó dính đầy máu tươi.
“Xương Hạo, mau, mau chạy!”
Giọng tiểu yêu quái có vẻ căng thẳng, nó vòng ra sau lưng Xương Hạo, đứng thẳng bằng hai chân sau, vỗ vào eo Xương Hạo.
“Tại sao? Vừa rồi chắc là yêu quái gì đó, mặc kệ nó có được không?”
Có người bị quái vật tấn công ngay trước mắt mình, hơn nữa rất có thể sẽ bị ăn thịt, mình đã chứng kiến toàn bộ quá trình mà lại bỏ đi không làm gì cả, như vậy không tốt chút nào!
Tiểu yêu quái bất lực nhìn Xương Hạo:
“Tấm lòng ngươi thật đáng quý. Nhưng đó cũng là vì ngươi không nhìn thấy đó, ta nói cho ngươi biết, đó là một yêu quái siêu to khổng lồ đấy. Một con trâu to lớn như vậy, nó nuốt chửng chỉ trong một miếng!”
“Hả?”
Xương Hạo trợn tròn mắt. Thảo nào con trâu đó đột nhiên biến mất. Nói như vậy thì con yêu quái đó đã chui lên từ lòng đất, bẻ đôi chiếc xe trâu, nuốt chửng vị quý tộc kia trong một miếng, sau đó lại nuốt chửng cả con trâu nữa? Bây giờ lại trở về lòng đất rồi sao?
“Thật, thật sự, lớn lắm sao?”
Xương Hạo vừa hoảng hốt chạy trốn khỏi hiện trường, vừa nơm nớp lo sợ hỏi.
“Đương nhiên rồi, ước chừng khoảng tám thước gì đó, cái miệng đó.”
“Miệng?!”
Xương Hạo kinh ngạc kêu lên. Tiểu yêu quái bình thản ừ một tiếng đồng tình.
“Nếu là Tình Minh hay Cát Xương thì còn nói làm gì, ngươi căn bản không phải đối thủ của nó, ngươi chỉ là cháu trai mà thôi.”
Lại một lần nữa bị nhắc đến từ “cháu trai”, dù tức giận nhưng không còn lời nào để nói, Xương Hạo chỉ có thể tiếp tục chạy.
Chạy một đoạn thời gian, ước chừng đã đến nơi an toàn, Xương Hạo giảm tốc độ. Tiểu yêu quái có lẽ thấy mình chạy quá vất vả, bèn nhảy vọt lên vai Xương Hạo.
“A, mệt chết đi được, không ngờ hôm nay lại phải vận động như thế này!”
Xương Hạo như muốn nói gì đó, bèn dừng bước, tiểu yêu quái trên vai cậu đang vươn cổ.
Xung quanh dường như không còn nguy hiểm gì nữa… nhưng dù có nguy hiểm thì mình cũng không nhìn thấy.
Trời đã về chiều, trên đường hầu như không có bóng người qua lại. Có lẽ chính vì sợ con yêu quái không nhìn thấy kia, mà khi trời tối mọi người đều không dám ra ngoài chăng.
Hoàng hôn còn được gọi là “Thời khắc Đại Hoạ”, “Thời khắc Tương Ngộ Quỷ Thần”, là thời điểm nguy hiểm nhất trong ngày.
“Một tiểu yêu quái nhỏ nhoi…”
Tiểu yêu quái bất mãn nhìn Xương Hạo bằng đôi mắt đỏ.
“Ngươi, đừng có mãi gọi ta là yêu quái. Yêu quái là chỉ những quỷ quái gây tai họa hại người, là cháu trai của Tình Minh mà đến cả chút thường thức này cũng không biết sẽ bị người ta cười cho đấy!”
Xương Hạo nhíu mày.
Vốn dĩ xếp nó vào loại vật hại người, phi nhân loại cũng không phải là sai lầm quá lớn, tên này đúng là chi li tính toán.
“Vậy thì gọi là quái vật đi.”
“Không được, cách gọi gì mà chán ngắt!”
“Mau nghĩ đi, nghĩ một cái tên nào đó phù hợp với ta hơn, cao nhã hơn, xinh đẹp hơn, có ý vị hơn.”
Tiểu yêu quái múa tay múa chân, nhiệt tình thao thao bất tuyệt, nhưng trong mắt Xương Hạo thì đây hoàn toàn là chuyện không quan trọng.
“Vậy thì, gọi là dị hình đi!”
“Này, cái đó cũng không đúng mà, cháu trai của Tình Minh!”
“Đừng gọi ta là cháu trai!”
Xương Hạo phản xạ quát vào mặt nó.
Thật tình, dù đi đến đâu cái tên Tình Minh này cũng như một ngọn núi cao chót vót chắn trước mặt mình.
Xương Hạo không khách khí hất tiểu yêu quái từ trên vai xuống:
“Nếu ngươi bận tâm đến thế, vậy thì tự báo tên ra đi! Ta trực tiếp gọi tên ngươi không phải tốt hơn sao!”
Tiểu yêu quái nhẹ nhàng và vững vàng tiếp đất, vẻ mặt nó trở nên hơi kì lạ. Nó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Xương Hạo.
Xương Hạo cảm nhận được ánh mắt nó khác lạ so với trước đây, cũng chớp mắt nhìn lại nó.
Chợt nghĩ, đôi mắt ấy, có màu giống như ráng chiều.
Tiểu yêu quái im lặng nhìn Xương Hạo một lúc lâu, cuối cùng chớp mắt một cái rồi mở lời:
“Cái đó không được.”
“Làm bộ làm tịch cái gì!” Xương Hạo hơi tức giận:
“Cái gì mà không được, người ta hỏi tên ngươi chẳng lẽ ngươi không nên nói cho người ta biết sao!”
Nhưng tiểu yêu quái lại lắc đầu:
“Tên là thứ có ý nghĩa, không thể tùy tiện nói cho người khác biết được.”
“Ấy, ngươi đến cả điều này cũng không biết sao, là cháu trai của Tình Minh mà?”
Cái câu “cháu trai của Tình Minh” đó lại còn cố ý nhấn mạnh!
Xương Hạo chỉ thấy máu dồn lên não, không thể chịu đựng thêm được nữa cơn giận dữ, cậu giơ ngón tay chỉ vào tiểu yêu quái, lớn tiếng tuyên bố mà không cần tranh cãi:
“Được thôi, vậy thì cứ gọi là tiểu yêu quái đi! Quyết định rồi đấy, đừng lải nhải nữa!”
Tiểu yêu quái bị khí thế của cậu bức bách, há hốc miệng đứng ngây ra. Nhưng nó nhanh chóng hoàn hồn, mở miệng phản đối cố gắng vãn hồi tình thế:
“Không, cái gì mà không! Ta phải có một cái tên đẹp đẽ và cao quý hơn chứ!”
“Tiểu yêu thì quá… này, đợi đã, quá đáng mà!”
“Tiểu yêu, tiểu yêu, tiểu yêu quái đấy! Hừ, quyết định rồi! Về nhà thôi!”
Xương Hạo quay người bước về nhà, chẳng biết có phải là do tâm lý hay không, bước chân cậu trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Vật nặng nề vẫn đè nén trong lòng trước đó, sau một hồi khẩu chiến với tiểu yêu đã giảm đi không ít.
Tiểu yêu đang định đuổi theo Xương Hạo, bỗng quay đầu nhìn về phía sau.
Mờ ảo cảm thấy có thứ gì đó đang rục rịch.
Trong đôi mắt màu ráng chiều của tiểu yêu lóe lên tia sáng sắc bén. Nó khẽ nheo mắt lại, chớp một cái, rồi lại quay người đuổi theo Xương Hạo.